Thử Sinh Vi Quân Lưu
-
Chương 2
Thú vị! Thật thú vị! Không nghĩ tới hài tử này lại có thể nhìn thấy y!
Vị Ương híp mắt lại theo thói quen, mang theo chút dụ dỗ mở miệng nói.
“Có oán không?”
Tiểu hài tử khó hiểu nghiêng đầu, hai cánh tay gác lên đầu gối, hai bàn tay nâng lên khuôn mặt, rất đáng yêu!
“Quỷ hồn tiên sinh, oán nghĩa là sao?”
Vị Ương không khỏi ngẩn ra, suy tư một chút, gật gật đầu.
Nghĩ đến hài tử này vẫn sống ở đây, cũng không ai dạy hắn cái gì là oán.
“Oán, đó là oán trời, oán đất. Oán phụ thân ngươi không tới thăm ngươi, để ngươi bị hai ca ca khi dễ. Oán mẫu thân ngươi mất sớm, không thể chiếu cố ngươi, để ngươi phải sống cuộc sống nghèo khổ. Oán ông trời không có mắt, để ngươi là một thiếu gia nhà giàu lại có một thân thế bi ai. Có oán không? Có hận không?”
Tiểu hài tử sững sờ nhìn Vị Ương, tựa như đang lý giải những gì y vừa nói.
Rồi sau đó, lắc đầu. Cố gắng khiến mình nở nụ cười. Cười nhạo một tiếng, đứa nhỏ thật đáng thương vĩnh viễn tin tưởng lời nói dối mà chỉ một cây châm mỏng cũng có thể xuyên qua kia.
“Mặc Ngôn phải không? Mẫu thân có từng dạy cho ngươi, không nên nói dối không?”
Vị Ương đối với lời nói của chính mình, lại có chút không thể tin. Nghĩ lại chính mình từ sáu tuổi bắt đầu nói dối, lừa gạt. Vì có thể tiếp tục sinh tồn.
Hiện giờ lại có thể dạy người khác không nên nói dối. Thật sự là…
Thân hình nhỏ nhắn run lên một chút, cắn chặt hàm răng, hài tử kia nhăn lại hàng lông mày tinh tế.
“Nhưng mẫu thân cũng từng nói. Khi đang đau nếu kêu lên sẽ càng đau. Không bằng nhịn ở trong lòng, một lúc sau sẽ không đau. Tựa như ca ca đánh mắng Mặc Ngôn. Chỉ cần Mặc Ngôn trong lòng nghĩ ‘không đau, không đau’ tất cả cũng sẽ qua a!”
Nhìn đôi mắt trong suốt của hài tử này, Vị Ương lại có mong muốn nhuộm kín nó bằng tất cả hắc ám của thế gian. Hài tử này rất giống chính mình trước đây.
Tin tưởng thần linh tồn tại, mong đợi một ngày nào đó thần linh sẽ đến cứu vớt y từ trong cực khổ.
Nhưng là không có, đến khi chết cũng không ai tới cứu y. Trên đời này chỉ có thể tin tưởng chính mình!
“Đúng, ngươi nói đúng. Phải học được nhẫn nại, khi ngươi còn trói gà không chặt, phải học được trầm mặc.”
Nhịn không được, Vị Ương đem đứa nhỏ này trở thành chính mình.
Nhịn không được, Vị Ương muốn đem tất cả bản lĩnh của mình dạy cho hắn. Để tương lai hắn nói cho mọi người, hắn không cần bọn họ vẫn có thể đứng ở nơi cao nhất!
Sờ sờ đầu đứa nhỏ, biết rõ không chạm vào được. Nhưng bất kể là Vị Ương hay tiểu hài tử, đều có thể nhìn đến hình ảnh hai người chạm vào nhau.
Tay đặt ở phía trên, trong phút chốc, tiểu hài tử quả thật nhìn được vầng sáng xinh đẹp phát ra từ phía sau Vị Ương. Tựa như vầng sáng phía sau phật tổ Như Lai trong tập tranh.
“Mặc Ngôn.”
Nhìn hài tử này, trong lòng Vị Ương bắt đầu cân nhắc.
Y có chút xúc động muốn lưu lại, có loại cảm giác muốn đứng bên người hài tử này, có loại cảm giác muốn chứng kiến mỗi một ngày về sau của hài tử này.
Nhưng y còn đang do dự hài tử này liệu có đáng giá để y lưu lại hay không?
“Cái gì, quỷ hồn tiên sinh?”
“Có nhớ mẫu thân không?”
Hài tử gật đầu rất mạnh: “Nhớ! Rất nhớ! Mặc Ngôn rất nhớ mẫu thân!”
Cong cong lên đôi mắt, y cười đến vô cùng xinh đẹp: “Biết không? Ta đã thấy mẫu thân của ngươi nga!”
Ánh mắt tiểu hài tử sáng lên, liền giống như nhìn thấy món đồ chơi mới lạ.
“Thật sự? Quỷ hồn tiên sinh thật sự nhìn thấy mẫu thân? Mẫu thân khỏe không? Sao nàng không tới gặp Mặc Ngôn? Mặc Ngôn không làm chuyện gì sai, Mặc Ngôn rất nhớ nàng!”
Cảm giác đau tích đã lâu không xuất hiện bỗng nhiên tràn ngập trái tim đã không còn nhảy lên của Vị Ương.
“Nàng vẫn tốt. Nàng đang làm tiên nữ ở trên trời a! Nàng được Vương mẫu nương nương vừa ý. Ở trên trời sống hạnh phúc, nàng cũng rất nhớ Tiểu Mặc Ngôn. Nhưng nàng không thể xuống a! Cho nên nàng liền kính nhờ ta. Để ta hạ phàm đến xem ngươi. Tới chiếu cố ngươi.”
“Thật là như vậy sao? Mẫu thân vẫn không quên Mặc Ngôn sao? Thật cao hứng! Mặc Ngôn thực sự thực cao hứng!” Tiểu hài tử mỉm cười, từng giọt từng giọt nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt.
Nam hài từng bị huynh đệ đánh mắng thật lâu cũng không từng rơi lệ này, nghe được tin mẫu thân còn nhớ mong hắn, rơi lệ.
Trầm mặc, Vị Ương không hiểu loại tình cảm này.
Mẫu thân của y vứt bỏ y khi y mới ba tuổi. Phụ thân y là kẻ nát rượu, cả ngày chỉ biết uống rượu rồi đánh chửi y.
Không có ai lo lắng y, không có ai bận tâm y, tự nhiên loại tình cảm kích động này cũng không tồn tại.
Tay trái đặt lên gương mặt tiểu hài tử, bất lực nhìn những giọt nước mắt như trân châu kia xuyên qua tay y rơi xuống đất.
“Nhũ nhân sái lệ tương tư sầu, thiên khổ vạn nan vô nhân hiểu ( tạm dịch: Trẻ nhỏ rơi lệ buồn vì nhớ thương, bao đau khổ khó khăn không người thấu hiểu)
Buông xuống mí mắt, Vị Ương cười nhạo chính mình cư nhiên cũng có tâm tình làm thơ.
“Đừng khóc, nam nhi hữu lệ bất khinh đạn (nước mắt của nam nhân không dễ rơi). Ngươi muốn mẫu thân ngươi lo lắng sao?”
Tiểu hài tử nghẹn ngào nín khóc. Nghĩ tới có lẽ đứa nhỏ này cũng ủy khuất rất lâu, chính là nghẹn lại. Bây giờ bị mấy lời nói của Vị Ương kích thích tới, mới có thể thất thố như vậy.
Lau khô nước mắt, tiểu hài tử hít hít cái mũi. Đôi mắt hồng hồng giống y như một con tiểu bạch thỏ!
“Quỷ hồn tiên sinh, quỷ hồn tiên sinh. Mẫu thân nhìn thấy ta sao? Nhìn thấy sao?”
Trong mắt hài tử là một chút chờ mong cùng bất an khó phát hiện.
Là hiện thực làm cho hắn quá thất vọng sao?
Cong lên một nụ cười ôn nhu mà chính mình bất giác, Vị Ương vươn tay chỉ ánh trăng tròn tròn trên bầu trời.
“Mẫu thân ngươi là ở nơi đó. Ở nơi đó nhìn ngươi, nhìn thấy ngươi té ngã, nàng sẽ khóc. Thấy ngươi vui vẻ, nàng sẽ cười. Nhìn thấy ngươi chịu ủy khuất, nàng sẽ đau. Nhìn đến ngươi kiên cường như vậy, nàng thực vui mừng.”
Tiểu hài tử lại ngơ ngác nhìn ánh trăng, rồi nở một nụ cười ngọt ngào.
“Mẫu thân, mẫu thân. Mặc Ngôn sẽ ngoan ngoãn. Mặc Ngôn sẽ không té ngã, Mặc Ngôn đã trưởng thành. Mặc Ngôn sẽ kiên cường! Mặc Ngôn là nam tử hán! Mẫu thân, mẫu thân, Mặc Ngôn nhớ ngài. Mặc Ngôn thực nhớ ngài!”
Chăm chú nhìn nam hài ngây thơ rồi lại kiên cường trước mắt, ánh mắt ôn hòa của Vị Ương cũng đủ hòa tan khối băng sơn Hắc vô thường.
Không muốn để lịch sử tái diễn. Nếu hài tử kia sống tiếp như thế nhất định sẽ cô đơn. Như vậy……
Hãy để y thay đổi tương lai, y sẽ làm mọi người biết.
Tương lai của hài tử này sáng lạn biết nhường nào!
Những gì y không chiếm được, không có được. Y đều sẽ để đứa nhỏ này nỗ lực đạt được!
Cho dù là tình thân, tình bằng hữu, tình yêu…
“Quỷ hồn tiên sinh. Cám ơn ngươi tới xem Mặc Ngôn.” Tiểu hài tử không biết khi nào đã ngừng nói, ngại ngùng vặn vẹo ngón tay chính mình.
Lắc đầu bật cười, “ Mặc Ngôn, biết chữ sao?”
“Mặc Ngôn không biết, nhưng Mặc Ngôn biết tên mình viết như thế nào! Là mẫu thân dạy a!”
“Vậy, Mặc Ngôn có muốn học không? Muốn học kinh thương không? Ta có thể dạy ngươi, dạy ngươi thế nào là kinh thương, dạy ngươi làm người thế nào, dạy ngươi hết thảy những gì ta biết. Ngươi có nguyện ý học không?”
Tiểu hài tử nhìn thẳng Vị Ương, rồi sau đó không chút do dự – gật đầu.
“Muốn học. Mặc Ngôn muốn học!”
Cười thỏa mãn, giơ ra ngón tay út thon dài trắng nõn, “Vậy ngoắc ngoắc đi! Khi chưa được ta cho phép, không thể nói ra sự tồn tại của ta, từ nay về sau ta sẽ đem tất cả những gì ta biết dạy cho ngươi. Cho đến ngày ly biệt!”
Tiểu hài tử cũng vươn tay trái, cùng ngón tay không đụng tới được móc câu.
“Kéo ngoắc ngoắc, một trăm năm cũng không được thay đổi. Mặc Ngôn thề không nói ra sự tồn tại của Quỷ Hồn tiên sinh! Cho đến ngày ly biệt.”
Nhiều năm về sau, khi Quân Mặc Ngôn hỏi Vị Ương lúc trước vì sao lưu lại, y cũng chỉ cười cười mà không trả lời.
Y nghĩ, y đã bị ánh mắt thâm thúy như vũ trụ của Quân Mặc Ngôn, bị nụ cười mềm mại của hắn và khí chất bất phàm mông lung lúc ấy hấp dẫn đi!
Vị Ương híp mắt lại theo thói quen, mang theo chút dụ dỗ mở miệng nói.
“Có oán không?”
Tiểu hài tử khó hiểu nghiêng đầu, hai cánh tay gác lên đầu gối, hai bàn tay nâng lên khuôn mặt, rất đáng yêu!
“Quỷ hồn tiên sinh, oán nghĩa là sao?”
Vị Ương không khỏi ngẩn ra, suy tư một chút, gật gật đầu.
Nghĩ đến hài tử này vẫn sống ở đây, cũng không ai dạy hắn cái gì là oán.
“Oán, đó là oán trời, oán đất. Oán phụ thân ngươi không tới thăm ngươi, để ngươi bị hai ca ca khi dễ. Oán mẫu thân ngươi mất sớm, không thể chiếu cố ngươi, để ngươi phải sống cuộc sống nghèo khổ. Oán ông trời không có mắt, để ngươi là một thiếu gia nhà giàu lại có một thân thế bi ai. Có oán không? Có hận không?”
Tiểu hài tử sững sờ nhìn Vị Ương, tựa như đang lý giải những gì y vừa nói.
Rồi sau đó, lắc đầu. Cố gắng khiến mình nở nụ cười. Cười nhạo một tiếng, đứa nhỏ thật đáng thương vĩnh viễn tin tưởng lời nói dối mà chỉ một cây châm mỏng cũng có thể xuyên qua kia.
“Mặc Ngôn phải không? Mẫu thân có từng dạy cho ngươi, không nên nói dối không?”
Vị Ương đối với lời nói của chính mình, lại có chút không thể tin. Nghĩ lại chính mình từ sáu tuổi bắt đầu nói dối, lừa gạt. Vì có thể tiếp tục sinh tồn.
Hiện giờ lại có thể dạy người khác không nên nói dối. Thật sự là…
Thân hình nhỏ nhắn run lên một chút, cắn chặt hàm răng, hài tử kia nhăn lại hàng lông mày tinh tế.
“Nhưng mẫu thân cũng từng nói. Khi đang đau nếu kêu lên sẽ càng đau. Không bằng nhịn ở trong lòng, một lúc sau sẽ không đau. Tựa như ca ca đánh mắng Mặc Ngôn. Chỉ cần Mặc Ngôn trong lòng nghĩ ‘không đau, không đau’ tất cả cũng sẽ qua a!”
Nhìn đôi mắt trong suốt của hài tử này, Vị Ương lại có mong muốn nhuộm kín nó bằng tất cả hắc ám của thế gian. Hài tử này rất giống chính mình trước đây.
Tin tưởng thần linh tồn tại, mong đợi một ngày nào đó thần linh sẽ đến cứu vớt y từ trong cực khổ.
Nhưng là không có, đến khi chết cũng không ai tới cứu y. Trên đời này chỉ có thể tin tưởng chính mình!
“Đúng, ngươi nói đúng. Phải học được nhẫn nại, khi ngươi còn trói gà không chặt, phải học được trầm mặc.”
Nhịn không được, Vị Ương đem đứa nhỏ này trở thành chính mình.
Nhịn không được, Vị Ương muốn đem tất cả bản lĩnh của mình dạy cho hắn. Để tương lai hắn nói cho mọi người, hắn không cần bọn họ vẫn có thể đứng ở nơi cao nhất!
Sờ sờ đầu đứa nhỏ, biết rõ không chạm vào được. Nhưng bất kể là Vị Ương hay tiểu hài tử, đều có thể nhìn đến hình ảnh hai người chạm vào nhau.
Tay đặt ở phía trên, trong phút chốc, tiểu hài tử quả thật nhìn được vầng sáng xinh đẹp phát ra từ phía sau Vị Ương. Tựa như vầng sáng phía sau phật tổ Như Lai trong tập tranh.
“Mặc Ngôn.”
Nhìn hài tử này, trong lòng Vị Ương bắt đầu cân nhắc.
Y có chút xúc động muốn lưu lại, có loại cảm giác muốn đứng bên người hài tử này, có loại cảm giác muốn chứng kiến mỗi một ngày về sau của hài tử này.
Nhưng y còn đang do dự hài tử này liệu có đáng giá để y lưu lại hay không?
“Cái gì, quỷ hồn tiên sinh?”
“Có nhớ mẫu thân không?”
Hài tử gật đầu rất mạnh: “Nhớ! Rất nhớ! Mặc Ngôn rất nhớ mẫu thân!”
Cong cong lên đôi mắt, y cười đến vô cùng xinh đẹp: “Biết không? Ta đã thấy mẫu thân của ngươi nga!”
Ánh mắt tiểu hài tử sáng lên, liền giống như nhìn thấy món đồ chơi mới lạ.
“Thật sự? Quỷ hồn tiên sinh thật sự nhìn thấy mẫu thân? Mẫu thân khỏe không? Sao nàng không tới gặp Mặc Ngôn? Mặc Ngôn không làm chuyện gì sai, Mặc Ngôn rất nhớ nàng!”
Cảm giác đau tích đã lâu không xuất hiện bỗng nhiên tràn ngập trái tim đã không còn nhảy lên của Vị Ương.
“Nàng vẫn tốt. Nàng đang làm tiên nữ ở trên trời a! Nàng được Vương mẫu nương nương vừa ý. Ở trên trời sống hạnh phúc, nàng cũng rất nhớ Tiểu Mặc Ngôn. Nhưng nàng không thể xuống a! Cho nên nàng liền kính nhờ ta. Để ta hạ phàm đến xem ngươi. Tới chiếu cố ngươi.”
“Thật là như vậy sao? Mẫu thân vẫn không quên Mặc Ngôn sao? Thật cao hứng! Mặc Ngôn thực sự thực cao hứng!” Tiểu hài tử mỉm cười, từng giọt từng giọt nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt.
Nam hài từng bị huynh đệ đánh mắng thật lâu cũng không từng rơi lệ này, nghe được tin mẫu thân còn nhớ mong hắn, rơi lệ.
Trầm mặc, Vị Ương không hiểu loại tình cảm này.
Mẫu thân của y vứt bỏ y khi y mới ba tuổi. Phụ thân y là kẻ nát rượu, cả ngày chỉ biết uống rượu rồi đánh chửi y.
Không có ai lo lắng y, không có ai bận tâm y, tự nhiên loại tình cảm kích động này cũng không tồn tại.
Tay trái đặt lên gương mặt tiểu hài tử, bất lực nhìn những giọt nước mắt như trân châu kia xuyên qua tay y rơi xuống đất.
“Nhũ nhân sái lệ tương tư sầu, thiên khổ vạn nan vô nhân hiểu ( tạm dịch: Trẻ nhỏ rơi lệ buồn vì nhớ thương, bao đau khổ khó khăn không người thấu hiểu)
Buông xuống mí mắt, Vị Ương cười nhạo chính mình cư nhiên cũng có tâm tình làm thơ.
“Đừng khóc, nam nhi hữu lệ bất khinh đạn (nước mắt của nam nhân không dễ rơi). Ngươi muốn mẫu thân ngươi lo lắng sao?”
Tiểu hài tử nghẹn ngào nín khóc. Nghĩ tới có lẽ đứa nhỏ này cũng ủy khuất rất lâu, chính là nghẹn lại. Bây giờ bị mấy lời nói của Vị Ương kích thích tới, mới có thể thất thố như vậy.
Lau khô nước mắt, tiểu hài tử hít hít cái mũi. Đôi mắt hồng hồng giống y như một con tiểu bạch thỏ!
“Quỷ hồn tiên sinh, quỷ hồn tiên sinh. Mẫu thân nhìn thấy ta sao? Nhìn thấy sao?”
Trong mắt hài tử là một chút chờ mong cùng bất an khó phát hiện.
Là hiện thực làm cho hắn quá thất vọng sao?
Cong lên một nụ cười ôn nhu mà chính mình bất giác, Vị Ương vươn tay chỉ ánh trăng tròn tròn trên bầu trời.
“Mẫu thân ngươi là ở nơi đó. Ở nơi đó nhìn ngươi, nhìn thấy ngươi té ngã, nàng sẽ khóc. Thấy ngươi vui vẻ, nàng sẽ cười. Nhìn thấy ngươi chịu ủy khuất, nàng sẽ đau. Nhìn đến ngươi kiên cường như vậy, nàng thực vui mừng.”
Tiểu hài tử lại ngơ ngác nhìn ánh trăng, rồi nở một nụ cười ngọt ngào.
“Mẫu thân, mẫu thân. Mặc Ngôn sẽ ngoan ngoãn. Mặc Ngôn sẽ không té ngã, Mặc Ngôn đã trưởng thành. Mặc Ngôn sẽ kiên cường! Mặc Ngôn là nam tử hán! Mẫu thân, mẫu thân, Mặc Ngôn nhớ ngài. Mặc Ngôn thực nhớ ngài!”
Chăm chú nhìn nam hài ngây thơ rồi lại kiên cường trước mắt, ánh mắt ôn hòa của Vị Ương cũng đủ hòa tan khối băng sơn Hắc vô thường.
Không muốn để lịch sử tái diễn. Nếu hài tử kia sống tiếp như thế nhất định sẽ cô đơn. Như vậy……
Hãy để y thay đổi tương lai, y sẽ làm mọi người biết.
Tương lai của hài tử này sáng lạn biết nhường nào!
Những gì y không chiếm được, không có được. Y đều sẽ để đứa nhỏ này nỗ lực đạt được!
Cho dù là tình thân, tình bằng hữu, tình yêu…
“Quỷ hồn tiên sinh. Cám ơn ngươi tới xem Mặc Ngôn.” Tiểu hài tử không biết khi nào đã ngừng nói, ngại ngùng vặn vẹo ngón tay chính mình.
Lắc đầu bật cười, “ Mặc Ngôn, biết chữ sao?”
“Mặc Ngôn không biết, nhưng Mặc Ngôn biết tên mình viết như thế nào! Là mẫu thân dạy a!”
“Vậy, Mặc Ngôn có muốn học không? Muốn học kinh thương không? Ta có thể dạy ngươi, dạy ngươi thế nào là kinh thương, dạy ngươi làm người thế nào, dạy ngươi hết thảy những gì ta biết. Ngươi có nguyện ý học không?”
Tiểu hài tử nhìn thẳng Vị Ương, rồi sau đó không chút do dự – gật đầu.
“Muốn học. Mặc Ngôn muốn học!”
Cười thỏa mãn, giơ ra ngón tay út thon dài trắng nõn, “Vậy ngoắc ngoắc đi! Khi chưa được ta cho phép, không thể nói ra sự tồn tại của ta, từ nay về sau ta sẽ đem tất cả những gì ta biết dạy cho ngươi. Cho đến ngày ly biệt!”
Tiểu hài tử cũng vươn tay trái, cùng ngón tay không đụng tới được móc câu.
“Kéo ngoắc ngoắc, một trăm năm cũng không được thay đổi. Mặc Ngôn thề không nói ra sự tồn tại của Quỷ Hồn tiên sinh! Cho đến ngày ly biệt.”
Nhiều năm về sau, khi Quân Mặc Ngôn hỏi Vị Ương lúc trước vì sao lưu lại, y cũng chỉ cười cười mà không trả lời.
Y nghĩ, y đã bị ánh mắt thâm thúy như vũ trụ của Quân Mặc Ngôn, bị nụ cười mềm mại của hắn và khí chất bất phàm mông lung lúc ấy hấp dẫn đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook