Thử Sinh Vi Quân Lưu
-
Chương 15
Vị Ương cau mày nhìn Quân Mặc Ngôn đứng bên cạnh mình.
Y vô cùng buồn bực, hài tử này lại có chuyện gì a? Sao suốt ngày đều nhìn chằm chằm y?
Được rồi, y biết dung mạo mình coi như tuấn tú, nhưng so với Quân Mặc Ngôn, vẫn là kém một chút a.
Nghĩ lại y cũng chưa nói lời nào kinh thế hãi tục đi? Để làm chi bộ dáng giống như giám sát chặt chẽ y, y giống người đang luẩn quẩn trong lòng sao?
Muốn làm cái gì a?!
Cách ước định năm ngày còn có một ngày, hài từ này từ ba ngày trước liền vẫn như vậy.
Chẳng lẽ là thời kì phản nghịch mà người ta vẫn nói?!
Vậy làm sao bây giờ? Đối với chuyện dạy dỗ hài từ trong thời kỳ phản nghịch y cũng không có kinh nghiệm a!
Nhịn không được, Vị Ương mang theo nụ cười có chút cứng ngắc nhìn về phía Quân Mặc Ngôn còn đang chăm chú nhìn mình tới mức chỉ chớp mắt một cái thôi cũng luyến tiếc: “Tam Nhi, ngươi nói cho ta biết. Gần đây đều đang suy nghĩ chuyện gì a?”
Phải hiểu biết suy nghĩ của địch nhân, mới có thể đưa ra vạn loại sách lược ứng biến!
Quân Mặc Ngôn vẫn nhìn chằm chằm y, không nói.
Vị Ương có chút xấu hổ, nghĩ thầm hài tử này thực bước vào thời kì phản nghịch. Trước kia hắn cũng không dám không đáp lời mình.
“Tam Nhi, trong lòng ngươi có phải đang phiền não chuyện gì không?”
Quân Mặc Ngôn im lặng chăm chú nhìn y, vẫn không nói.
Hít sâu một hơi, Vị Ương không kiên nhẫn vỗ mạnh lên bàn đá.
Ân tuy rằng tay vẫn thuận lợi xuyên qua.
“Ngươi thành thật nói ra cho ra! Trong cái đầu hạt dưa của ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì! Đừng ép ta rời nhà bỏ đi!”
Nếu hắc bạch vô thường nghe được lời nói trẻ con của Vị ương, nhất định sẽ hoài nghi người này có phải giả mạo hay không.
Rời nhà bỏ đi, rời nhà bỏ đi, rời nhà bỏ đi….
Bốn chữ này không ngừng vang vọng trong đầu Quân Mặc Ngôn, như là chạm tới dây thần kinh nào đó. Hắn kích động nhảy dựng lên.
Ngửa đầu nhìn Vị Ương cao hơn hắn một cái đầu, lộ ra loại biểu tình cẩn cẩn dực dực điềm đạm đáng yêu.
“Tiên sinh, tiên sinh, xin ngài đừng rời đi Mặc Ngôn. Mặc Ngôn chỉ có ngài! Tiên sinh! Tiên sinh, Mặc Ngôn không thể cho ngài cái gì, nhưng Mặc Ngôn thực sự thích, thực thích ngài. Van cầu ngài, ở lại bên cạnh Mặc Ngôn được không?”
Trên thương trường xử sự vô cùng quyết đoán, ở trước mặt Vương Kì Tư vĩnh viễn là thanh phong thanh nhã, Quân Mặc Ngôn giờ phút này lại giống một hài tử, đang khẩn cầu.
Chỉ cần tiên sinh có thể lưu ại, hắn có thể vứt bỏ tôn nghiêm vứt bỏ huyết nhục!
Vị Ương sửng sốt một chút, không rõ vì sao Quân Mặc Ngôn nghĩ đến chính mình muốn rời đi.
“Tam Nhi, ngươi có phải là hiểu lầm chuyện gì không. Ta cũng chưa nói phải đi a!”
“Nhưng là Mặc Ngôn nghe được!”
“Nghe được cái gì?” Vị Ương cũng tò mò rốt cuộc Quân Mặc Ngôn nghe được cái gì có thể làm cho hắn thất thố như thế.
“Mặc Ngôn nghe được, tiên sinh nói ‘canh thâm nhân khứ tịch tĩnh. Đãn chiếu bích, cô đăng tương ánh. Tửu dĩ đô tỉnh, như hà tiêu dạ vĩnh?’ – tiên sinh chính là ghét bỏ Mặc Ngôn? Muốn rời khỏi Mặc Ngôn?”
Vị Ương lặng yên thật lâu sau, mới chậm rãi hít sâu một hơi. Thương tiếc vươn tay sờ sờ đầu Mặc Ngôn: “Tam Nhi, ta chỉ nói một lần. Ngươi chăm chú nhớ kỹ cho ta! Ta Vị…”
Theo bản năng định nói ra tên chính mình, lại vội vàng ngậm miệng: “Ta là nói. Nếu ta đã đáp ứng ở bên cạnh ngươi, đem tất cả những gì ta biết dạy cho ngươi, sẽ không nuốt lời. Chúng ta từng có ước định a. Vì sao ngươi lo lắng như thế? Chẳng lẽ bởi vì không tin ta sao?”
Vội vội vàng vàng lắc đầu, Quân Mặc Ngôn không hy vọng Vị Ương hiểu lầm hắn: “Không phải! Không phải! Là Mặc Ngôn không tin chính mình. Mặc Ngôn luôn nghĩ đến tiên sinh sẽ rời đi Mặc Ngôn.”
“Tiểu tử ngốc. Như vậy đi! Ta cho ngươi một lời hứa hẹn.” Nghiêng nghiêng đầu, Vị Ương quyết định vẫn là dùng đòn sát thủ!
“Hứa hẹn?”
“Đúng vậy! Hứa hẹn. Hứa hẹn chỉ thuộc về ngươi. Ta vào lúc này, tại nơi đây xin thề, nếu sau này ta rời đi Quân Mặc Ngôn bên người, nhất định sẽ nói trước với hắn. Quyết không vô thanh vô thức biến mất!”
“Tiên sinh.” Ánh mắt nhịn không được tràn ra chút mước mắt, ướt ướt, lấp lánh, nhưng cũng tràn ngập kích động.
“Thế này, ngươi sẽ không tiếp tục miên man suy nghĩ đi? Ngươi này tiểu tử ngốc!” Giễu cợt một chút Quân Mặc Ngôn, Vị Ương cho rằng hành động của Quân Mặc Ngôn thực sự rất đáng yêu.
Khuôn mặt trở nên đỏ bừng đỏ bừng, Quân Mặc Ngôn ra sức chà lau nước mắt của chính mình. Tề thanh tế khí(giọng nói nhỏ nhẹ) trả lời: “Mặc Ngôn sẽ không.”
“Ngươi a! Tam Nhi, mấy ngày nay đôi song sinh kia đều không tới, có rảnh đi qua nhìn xem.”
“Vâng, thưa tiên sinh.”
Thời gian một ngày vội vã trôi qua, buổi tối ngày thứ tư, Quân Mặc Ngôn đi theo Vị Ương đến cầu Tỉ Thủy, ngồi ở giữa cầu.
Đêm khuya nhân tĩnh, một vầng trăng cô độc chiếu sáng trên không trung, những ngôi sao lấp lóe lấp lóe tô điểm thêm cho bầu trời đêm tối đen. Sương trắng mông lung bao phủ cả trấn nhỏ, tăng thêm một chút cảm giá mịt mù.
Phần hư hảo này cũng không duy trì lâu, từng trận gió thu im lặng thổi qua, gió đêm lạnh như băng thổi vào bên trong y phục Quân Mặc Ngôn.
“Lạnh sao?” Vị Ương quan tâm ái đồ của chính mình, không muốn hắn vì gió thu mà cảm mạo.
Lắc đầu, từ sau khi luyện võ, sự tác động của thời tiết đối với hắn giảm bớt rất nhiều: “Không lạnh.”
“Vậy là tốt rồi. Mệt mỏi thì ngủ đi. Nếu lão giả tới, ta sẽ đánh thức ngươi.”
“Hảo, tiên sinh.” Ngoan ngoãn nhắm lại mắt, thái độ nhu thuận của Quân Mặc Ngôn lúc này đủ để làm Vương Kì Tư phát cuồng.
Thời gian như hạt cát chảy qua kẽ tay, nhắm lại ánh mắt hắn nghe tiếng nước chảy của dòng suối, nghe thanh âm thật nhỏ khi bọt nước bắn vào tảng đá. Trong lòng không khỏi lắng lại. Suy nghĩa trong đầu cũng xuôi theo dòng nước, nụ cười khóe miệng vừa thoả mãn lại thư thái.
Cuối cùng, bầu trời tối đen dần dần sáng lên. Loáng thoáng nghe được tiếng chim chóc kêu, lớp sương mù dày đặc cũng theo ánh trăng hạ xuống mà tản ra.
Trên đường chân trời, một tia nắng giống như sợi kim tuyến xuất hiện. Tia nắng kia xuyên qua tầng sương mù dày đặc chiếu tới trên người Quân Mặc Ngôn.
Chậm rãi mở to mắt, Quân Mặc Ngôn còn đang nghiêng đầu ngủ say. Đầu gục lên tấm ván trên cầu hô hấp vững vàng.
Nghe được một thanh âm rất nhỏ, Vị Ương quay đầu. Xa xa, thân ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ kia dần dần rõ ràng.
Hé miệng muốn nói, Vị Ương quyết định vẫn không cần đánh thức Mặc Ngôn.
Làm cho lão giả tự mình đánh thức hắn, tự nhiên tăng một phần gần gũi.
Lão giả chậm rãi đi đến đầu cầu, Quân Mặc Ngôn lại đột nhiên mở bừng mắt. Ngẩng đầu nhìn Vị Ương còn đang mỉm cười. Rồi vội vàng đứng dậy.
Cung kính cúi đầu trước lão giả: “Lão tiên sinh.”
Lão giả sờ sờ chòm râu không dài, ánh mắt híp thành một cái khe. “Hảo, hảo! Biết được phải chờ lão nhân gia suốt đêm ở nơi này, không tồi. Đích xác không tồi. Tiểu oa nhi, ta xem ngươi tư cốt thượng thừa, mà tâm pháp đang tu luyện cũng đúng ý ta. Lão nhân gia ta cũng nên tìm người thừa kế.”
Nhìn thẳng vào lão giả, Quân Mặc Ngôn không giống những người khác cúi đầu xuống. Bởi vì Vị Ương dạy hắn phải đứng thẳng hiên ngang để làm người.
“Lão nhân gia quá khen. Mặc Ngôn còn cần cố gắng.”
Lão giả vừa lòng gật gật đầu, từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sách đưa cho Quân Mặc Ngôn.
“Này chính là phần chiêu thức của tiêu dao bí kíp, phối hợp với tâm pháp ngươi đang tu luyện vô cùng thích hợp. Chiêu thức này phải tu luyện tâm pháp ít nhất một năm mới có thể luyện tập. Ngươi thật có phúc a!”
Nhìn tự thể (chữ viết) phóng đãng bay bổng trên cuốn sách, Quân Mặc Ngôn lộ ra một nụ cười thật tình.
Lần đầu tiên mang theo lòng biết ơn chân thật cùng kính ý quỳ xuống trước mặt lão giả, dập đầu ba lần: “Tạ sư phó thành toàn.”
“Thực là một oa nhi thông minh.” Lão giả vui vẻ cười ha hả, “Đúng rồi, không chỉ như thế. Từ bây giờ trở đi còn có thể là thiếu các chủ của Thanh Phong các.”
Trong mắt Quân Mặc Ngôn lướt qua một tia khó có thể tin.
Thanh Phong Các, tổ chức tình báo và sát thủ khổng lồ nhất trên giang hồ. Không ai biết thủ lĩnh và nơi đặt căn cứ của bọn họ. Ngay cả đương kim hoàng thượng nói đến Thanh Phong các cũng nhịn không được biến sắc.
Chẳng qua, Thanh Phong các kia dường như có chút giao tình với hoàng thất. Vẫn không thấy hoàng đế hạ diệt môn lệnh với bọn họ. Nguyên nhân chính vì thế, địa vị của Thanh Phong các trên giang hồ càng không thể giao động.
Mà hôm nay hắn cư nhiên biến thành Thanh Phong các thiếu các chủ. Chuyện này có khác gì lượm được miếng bánh từ trên trời rơi xuống?
Y vô cùng buồn bực, hài tử này lại có chuyện gì a? Sao suốt ngày đều nhìn chằm chằm y?
Được rồi, y biết dung mạo mình coi như tuấn tú, nhưng so với Quân Mặc Ngôn, vẫn là kém một chút a.
Nghĩ lại y cũng chưa nói lời nào kinh thế hãi tục đi? Để làm chi bộ dáng giống như giám sát chặt chẽ y, y giống người đang luẩn quẩn trong lòng sao?
Muốn làm cái gì a?!
Cách ước định năm ngày còn có một ngày, hài từ này từ ba ngày trước liền vẫn như vậy.
Chẳng lẽ là thời kì phản nghịch mà người ta vẫn nói?!
Vậy làm sao bây giờ? Đối với chuyện dạy dỗ hài từ trong thời kỳ phản nghịch y cũng không có kinh nghiệm a!
Nhịn không được, Vị Ương mang theo nụ cười có chút cứng ngắc nhìn về phía Quân Mặc Ngôn còn đang chăm chú nhìn mình tới mức chỉ chớp mắt một cái thôi cũng luyến tiếc: “Tam Nhi, ngươi nói cho ta biết. Gần đây đều đang suy nghĩ chuyện gì a?”
Phải hiểu biết suy nghĩ của địch nhân, mới có thể đưa ra vạn loại sách lược ứng biến!
Quân Mặc Ngôn vẫn nhìn chằm chằm y, không nói.
Vị Ương có chút xấu hổ, nghĩ thầm hài tử này thực bước vào thời kì phản nghịch. Trước kia hắn cũng không dám không đáp lời mình.
“Tam Nhi, trong lòng ngươi có phải đang phiền não chuyện gì không?”
Quân Mặc Ngôn im lặng chăm chú nhìn y, vẫn không nói.
Hít sâu một hơi, Vị Ương không kiên nhẫn vỗ mạnh lên bàn đá.
Ân tuy rằng tay vẫn thuận lợi xuyên qua.
“Ngươi thành thật nói ra cho ra! Trong cái đầu hạt dưa của ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì! Đừng ép ta rời nhà bỏ đi!”
Nếu hắc bạch vô thường nghe được lời nói trẻ con của Vị ương, nhất định sẽ hoài nghi người này có phải giả mạo hay không.
Rời nhà bỏ đi, rời nhà bỏ đi, rời nhà bỏ đi….
Bốn chữ này không ngừng vang vọng trong đầu Quân Mặc Ngôn, như là chạm tới dây thần kinh nào đó. Hắn kích động nhảy dựng lên.
Ngửa đầu nhìn Vị Ương cao hơn hắn một cái đầu, lộ ra loại biểu tình cẩn cẩn dực dực điềm đạm đáng yêu.
“Tiên sinh, tiên sinh, xin ngài đừng rời đi Mặc Ngôn. Mặc Ngôn chỉ có ngài! Tiên sinh! Tiên sinh, Mặc Ngôn không thể cho ngài cái gì, nhưng Mặc Ngôn thực sự thích, thực thích ngài. Van cầu ngài, ở lại bên cạnh Mặc Ngôn được không?”
Trên thương trường xử sự vô cùng quyết đoán, ở trước mặt Vương Kì Tư vĩnh viễn là thanh phong thanh nhã, Quân Mặc Ngôn giờ phút này lại giống một hài tử, đang khẩn cầu.
Chỉ cần tiên sinh có thể lưu ại, hắn có thể vứt bỏ tôn nghiêm vứt bỏ huyết nhục!
Vị Ương sửng sốt một chút, không rõ vì sao Quân Mặc Ngôn nghĩ đến chính mình muốn rời đi.
“Tam Nhi, ngươi có phải là hiểu lầm chuyện gì không. Ta cũng chưa nói phải đi a!”
“Nhưng là Mặc Ngôn nghe được!”
“Nghe được cái gì?” Vị Ương cũng tò mò rốt cuộc Quân Mặc Ngôn nghe được cái gì có thể làm cho hắn thất thố như thế.
“Mặc Ngôn nghe được, tiên sinh nói ‘canh thâm nhân khứ tịch tĩnh. Đãn chiếu bích, cô đăng tương ánh. Tửu dĩ đô tỉnh, như hà tiêu dạ vĩnh?’ – tiên sinh chính là ghét bỏ Mặc Ngôn? Muốn rời khỏi Mặc Ngôn?”
Vị Ương lặng yên thật lâu sau, mới chậm rãi hít sâu một hơi. Thương tiếc vươn tay sờ sờ đầu Mặc Ngôn: “Tam Nhi, ta chỉ nói một lần. Ngươi chăm chú nhớ kỹ cho ta! Ta Vị…”
Theo bản năng định nói ra tên chính mình, lại vội vàng ngậm miệng: “Ta là nói. Nếu ta đã đáp ứng ở bên cạnh ngươi, đem tất cả những gì ta biết dạy cho ngươi, sẽ không nuốt lời. Chúng ta từng có ước định a. Vì sao ngươi lo lắng như thế? Chẳng lẽ bởi vì không tin ta sao?”
Vội vội vàng vàng lắc đầu, Quân Mặc Ngôn không hy vọng Vị Ương hiểu lầm hắn: “Không phải! Không phải! Là Mặc Ngôn không tin chính mình. Mặc Ngôn luôn nghĩ đến tiên sinh sẽ rời đi Mặc Ngôn.”
“Tiểu tử ngốc. Như vậy đi! Ta cho ngươi một lời hứa hẹn.” Nghiêng nghiêng đầu, Vị Ương quyết định vẫn là dùng đòn sát thủ!
“Hứa hẹn?”
“Đúng vậy! Hứa hẹn. Hứa hẹn chỉ thuộc về ngươi. Ta vào lúc này, tại nơi đây xin thề, nếu sau này ta rời đi Quân Mặc Ngôn bên người, nhất định sẽ nói trước với hắn. Quyết không vô thanh vô thức biến mất!”
“Tiên sinh.” Ánh mắt nhịn không được tràn ra chút mước mắt, ướt ướt, lấp lánh, nhưng cũng tràn ngập kích động.
“Thế này, ngươi sẽ không tiếp tục miên man suy nghĩ đi? Ngươi này tiểu tử ngốc!” Giễu cợt một chút Quân Mặc Ngôn, Vị Ương cho rằng hành động của Quân Mặc Ngôn thực sự rất đáng yêu.
Khuôn mặt trở nên đỏ bừng đỏ bừng, Quân Mặc Ngôn ra sức chà lau nước mắt của chính mình. Tề thanh tế khí(giọng nói nhỏ nhẹ) trả lời: “Mặc Ngôn sẽ không.”
“Ngươi a! Tam Nhi, mấy ngày nay đôi song sinh kia đều không tới, có rảnh đi qua nhìn xem.”
“Vâng, thưa tiên sinh.”
Thời gian một ngày vội vã trôi qua, buổi tối ngày thứ tư, Quân Mặc Ngôn đi theo Vị Ương đến cầu Tỉ Thủy, ngồi ở giữa cầu.
Đêm khuya nhân tĩnh, một vầng trăng cô độc chiếu sáng trên không trung, những ngôi sao lấp lóe lấp lóe tô điểm thêm cho bầu trời đêm tối đen. Sương trắng mông lung bao phủ cả trấn nhỏ, tăng thêm một chút cảm giá mịt mù.
Phần hư hảo này cũng không duy trì lâu, từng trận gió thu im lặng thổi qua, gió đêm lạnh như băng thổi vào bên trong y phục Quân Mặc Ngôn.
“Lạnh sao?” Vị Ương quan tâm ái đồ của chính mình, không muốn hắn vì gió thu mà cảm mạo.
Lắc đầu, từ sau khi luyện võ, sự tác động của thời tiết đối với hắn giảm bớt rất nhiều: “Không lạnh.”
“Vậy là tốt rồi. Mệt mỏi thì ngủ đi. Nếu lão giả tới, ta sẽ đánh thức ngươi.”
“Hảo, tiên sinh.” Ngoan ngoãn nhắm lại mắt, thái độ nhu thuận của Quân Mặc Ngôn lúc này đủ để làm Vương Kì Tư phát cuồng.
Thời gian như hạt cát chảy qua kẽ tay, nhắm lại ánh mắt hắn nghe tiếng nước chảy của dòng suối, nghe thanh âm thật nhỏ khi bọt nước bắn vào tảng đá. Trong lòng không khỏi lắng lại. Suy nghĩa trong đầu cũng xuôi theo dòng nước, nụ cười khóe miệng vừa thoả mãn lại thư thái.
Cuối cùng, bầu trời tối đen dần dần sáng lên. Loáng thoáng nghe được tiếng chim chóc kêu, lớp sương mù dày đặc cũng theo ánh trăng hạ xuống mà tản ra.
Trên đường chân trời, một tia nắng giống như sợi kim tuyến xuất hiện. Tia nắng kia xuyên qua tầng sương mù dày đặc chiếu tới trên người Quân Mặc Ngôn.
Chậm rãi mở to mắt, Quân Mặc Ngôn còn đang nghiêng đầu ngủ say. Đầu gục lên tấm ván trên cầu hô hấp vững vàng.
Nghe được một thanh âm rất nhỏ, Vị Ương quay đầu. Xa xa, thân ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ kia dần dần rõ ràng.
Hé miệng muốn nói, Vị Ương quyết định vẫn không cần đánh thức Mặc Ngôn.
Làm cho lão giả tự mình đánh thức hắn, tự nhiên tăng một phần gần gũi.
Lão giả chậm rãi đi đến đầu cầu, Quân Mặc Ngôn lại đột nhiên mở bừng mắt. Ngẩng đầu nhìn Vị Ương còn đang mỉm cười. Rồi vội vàng đứng dậy.
Cung kính cúi đầu trước lão giả: “Lão tiên sinh.”
Lão giả sờ sờ chòm râu không dài, ánh mắt híp thành một cái khe. “Hảo, hảo! Biết được phải chờ lão nhân gia suốt đêm ở nơi này, không tồi. Đích xác không tồi. Tiểu oa nhi, ta xem ngươi tư cốt thượng thừa, mà tâm pháp đang tu luyện cũng đúng ý ta. Lão nhân gia ta cũng nên tìm người thừa kế.”
Nhìn thẳng vào lão giả, Quân Mặc Ngôn không giống những người khác cúi đầu xuống. Bởi vì Vị Ương dạy hắn phải đứng thẳng hiên ngang để làm người.
“Lão nhân gia quá khen. Mặc Ngôn còn cần cố gắng.”
Lão giả vừa lòng gật gật đầu, từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sách đưa cho Quân Mặc Ngôn.
“Này chính là phần chiêu thức của tiêu dao bí kíp, phối hợp với tâm pháp ngươi đang tu luyện vô cùng thích hợp. Chiêu thức này phải tu luyện tâm pháp ít nhất một năm mới có thể luyện tập. Ngươi thật có phúc a!”
Nhìn tự thể (chữ viết) phóng đãng bay bổng trên cuốn sách, Quân Mặc Ngôn lộ ra một nụ cười thật tình.
Lần đầu tiên mang theo lòng biết ơn chân thật cùng kính ý quỳ xuống trước mặt lão giả, dập đầu ba lần: “Tạ sư phó thành toàn.”
“Thực là một oa nhi thông minh.” Lão giả vui vẻ cười ha hả, “Đúng rồi, không chỉ như thế. Từ bây giờ trở đi còn có thể là thiếu các chủ của Thanh Phong các.”
Trong mắt Quân Mặc Ngôn lướt qua một tia khó có thể tin.
Thanh Phong Các, tổ chức tình báo và sát thủ khổng lồ nhất trên giang hồ. Không ai biết thủ lĩnh và nơi đặt căn cứ của bọn họ. Ngay cả đương kim hoàng thượng nói đến Thanh Phong các cũng nhịn không được biến sắc.
Chẳng qua, Thanh Phong các kia dường như có chút giao tình với hoàng thất. Vẫn không thấy hoàng đế hạ diệt môn lệnh với bọn họ. Nguyên nhân chính vì thế, địa vị của Thanh Phong các trên giang hồ càng không thể giao động.
Mà hôm nay hắn cư nhiên biến thành Thanh Phong các thiếu các chủ. Chuyện này có khác gì lượm được miếng bánh từ trên trời rơi xuống?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook