Thử Sinh Trượng Kiếm Nhậm Sơ Cuồng
Quyển 2 - Chương 12-3: Bả bình sinh thế lệ đô phiêu tận (Gạt hết nước mắt cả đời) (Hạ)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

12 - Hạ

Khi hắn trong cơn mưa xối xả một mình bò lên vách núi cao dựng đứng, hắn đã từng ao ước biết bao có một người có thể vươn tay ra kéo lấy hắn, giờ đây, hắn rốt cuộc cũng đợi được rồi…



Mắt thấy hắn vươn tay cởi đai lưng của mình, Giang Ngạc giữ tay hắn lại. Khom người xuống, nâng đầu hắn lên, cùng hắn mặt đối mặt, thẳng thắn nhìn vào trong mắt hắn: “Ngươi không cần phải làm như vậy.”

Quý  Độc Chước cúi đầu, rủ mí mắt né tránh ánh mắt y: “Ngươi đối với ta quá tốt, ta trái lại sẽ không quen.”

Giang Ngạc cười nhạo một tiếng, nắm lấy mũi hắn, buộc hắn nhìn thẳng vào mình: “Ngươi trước kia lúc nào cũng nói dối hết bài này đến bài khác, ta làm sao có thể tin ngươi? Hiện tại sao… Biểu hiện của ngươi cũng không tồi, có thể khiến cho ta cân nhắc đối xử với ngươi tốt hơn một chút.”

Quý Độc Chước vành mắt lại đỏ lên.

Giang Ngạc vội vàng với tay lau nước mắt cho hắn, cuối cùng hôn lên trán hắn một cái, có chút đăm chiêu nói: “Kỳ thực so với con gà con ngoan ngoãn mít ướt, ta thích Quý Độc Chước gian ngoan xảo quyệt kia hơn.”

“Vậy, sau này, nếu thời gian ta khóc sướt mướt nhiều hơn thì sao?”

Giang Ngạc thở dài, xòe tay ra, vẻ không sao cả nói: “Vậy ta đành phải xem như nuôi nhiều thêm một nhi tử đi.” Nói xong liền liếc Quý Độc Chước một cái, “Đáng tiếc đứa con này tuổi tác lớn một chút.”

Quý Độc Chước nhẹ nhàng “nga” một câu, diện vô biểu tình tiếp tục với tay cởi đai áo của Giang Ngạc, khẩu khí làm ra vẻ hoàn toàn không để bụng nói: “Nhưng mà, Giang đại hiệp, ta vẫn còn muốn.”

“Không nuốt lời?”

“Không nuốt lời.”

Giang Ngạc từng tự phụ bản thân là một hảo nam nhân chống lại được dụ hoặc, thế nhưng lần này, y lại lỗ mãng giống như một mao đầu tiểu tử. Không thèm hỏi đến lần thứ hai, tay y vừa vươn qua, liền ôm Quý Độc Chước đặt lên trên giường.

Từng có một lần kinh nghiệm, lễ nghi liêm sỉ hết sức dễ dàng liền bị vứt ra xa. Quý Độc Chước cũng không quan tâm trên người đầy những vết thương, thân thể trực tiếp bổ nhào lên, dùng sức gỡ bỏ y phục của Giang Ngạc, ở trên cổ y hung hăng hôn xuống. Băng vải trên người thấm máu tươi, cơn đau buốt dữ dội trên lưng, đối với hắn mà nói đã hoàn toàn không coi là gì cả.

Trái lại Giang Ngạc đang cười. Y nâng Quý Độc Chước lên, bắt đầu từ mắt hắn, từng chút hôn gặm, thẳng đến khóe miệng hắn, đầu lưỡi trượt vào, mới vừa liếm lên đầu lưỡi hắn liền rút ra. Ngay sau đó hài hước đùa giỡn hắn: “Ngươi thực sự muốn dùng miệng sao?”

Quý Độc Chước nghiêm túc suy nghĩ một chút, khóe mắt ngậm cười, liền quỳ xuống. Hắn kéo quần của Giang Ngạc xuống, cúi thấp đầu, ngậm lấy phân thân của Giang Ngạc trong miệng.

Quý Độc Chước cười nhạo anh hùng thiên hạ, Quý Độc Chước gian trá vô tình, ngay lúc này đang nằm sấp dưới thân một nam nhân, vì y khẩu giao.

Ngón tay Giang Ngạc khều áo đơn trên người hắn ra, đầu ngón tay theo sống lưng hắn trượt xuống, y sam bị xáo trộn, lộ ra tấm lưng đầy băng vải của hắn. Lưng hắn tái nhợt, giống như một con nai nhỏ thụ thương thở hổn hển, nhấp nhô lên xuống. Rất nhiều nắm trước, Giang Ngạc đã từng gặp một con nai con mất mẹ, ánh mắt của con nai kia tinh sạch mà yếu đuối. Quý Độc Chước chính là người như vậy. Hắn tựa như một ngọn trúc xanh giữa núi rừng, người thẳng tắp đón lấy thiên phong cốt ngạo, thế nhưng nếu như ngươi dằn lòng, từng chút kiên nhẫn bóc ra vỏ ngoài cứng chắc, hắn sẽ ở trong tay ngươi biến thành một một búp măng non, yếu đuối đa tình.(búp măng non… ;)))

Giang Ngạc cúi đầu, cẩn thận tránh đi miệng vết thương của Quý Độc Chước, như có như không cắn lên khớp xương trên sống lưng hắn, đổi lấy người kia nặng nề thở dốc một tiếng.

Thân thể buổi sáng vừa mới hoan hảo vẫn còn mẫn cảm, phân thân trong miệng cứng chắc giương lên nơi cổ họng, liền như vậy bị y cắn khẽ, Quý Độc Chước cảm thấy khớp xương toàn thân đều rã rời. Hắn dùng ngón tay gạt lông bên cạnh phân thân của y, cố gắng đem đầu mình vùi sâu thêm một chút. Ngay cả tay cũng xoa nhẹ lên chân Giang Ngạc, tựa hồ chấp niệm thế nào cũng không đủ, tựa hồ thâm nhập thế nào cũng không đủ.

Eo Giang Ngạc ưỡn ra, đem bản thân mãnh liệt xông vào cổ họng Quý Độc Chước, hai chân kẹp chặt đầu hắn, ngón tay xoa lên mông hắn, ra sức vuốt ve.

Cảm giác nghẹt thở như nước thủy triều từng cơn từng cơn ập đến, Quý Độc Chước dùng đầu lưỡi theo phân thân của Giang Ngạc trượt xuống, lại chậm rãi nuốt vào trong miệng. Những chuyện hoặc hỉ hoặc bi đã qua kia từng hồi tuôn lên trong lòng, là nam nhân này phá tan xác thịt kiên cường của hắn, là nam nhân này thức tỉnh cố chấp cùng điên cuồng trong con người hắn, là nam nhân này sẽ dạy hắn làm sao để yêu một người. Khi hắn trong cơn mưa xối xả một mình bò lên vách núi cao dựng đứng, hắn đã từng ao ước biết bao có một người có thể vươn tay ra kéo lấy hắn, giờ đây, hắn rốt cuộc cũng đợi được rồi. Trong lòng hắn mùi vị khổ lạc toan điềm luân phiên tuôn trào, nhịn không được dùng sức hút một cái trên phân thân của y.

Giang Ngạc bị hắn hút mạnh, khoái cảm chớp mắt theo xương sống bò lên, y luồn tay vào trong mái tóc của Quý Độc Chước, ra sức ấn đầu hắn, nhanh chóng trừu sáp mười mấy lần, sau đó đẩy hắn ra.

Động tác vẫn là chậm một chút, tất cả tinh dịch hơn phân nửa đều bắn lên mặt Quý Độc Chước. Quý lâu chủ ánh mắt kiên nghị mà thê lương, phối lên tinh dịch bạch sắc của nam nhân, vô cùng mị hoặc. Đôi mắt hắn bình tĩnh nhìn Giang Ngạc, vươn một đầu ngón tay ra quệt lấy một chút tinh dịch trên mặt mình, đưa vào trong miệng. Sau đó giơ tay phải lên, nghiêm túc phát thệ: “Quý gia liệt tổ liệt tông trên cao, Quý Độc chước lại lần nữa phát thệ. Từ nay về sau, Quý Độc Chước nếu như lại lừa Giang Ngạc một câu, liền bị Giang Ngạc làm chết trên giường.”

Giang Ngạc mỉm cười, sáp lại gần, hôn tinh dịch trên mặt hắn: “Đã như vậy, ta có lẽ càng hy vọng ngươi sau này lừa ta nhiều thêm vài lần…” Nói xong, bàn tay trên lưng hắn trượt đến nắm trước mặt hắn, “Quý công tử, chỗ này của ngươi cũng cứng lên rồi a.”

Một đời anh hùng, quét sạch giữa giường chiếu.

Quý Độc Chước nằm yên trên giường, mặc cho Giang Ngạc cởi y phục dư thừa ra cho hắn. Hai người đang cung đã lên dây, ngoài cửa lại không đúng lúc vang lên tiếng gõ cửa.

“Nhị vị công tử đều còn thức chứ?”

Hai người nhìn nhau, ở trong nhà người khác rốt cuộc không tiện càn rỡ. Giang Ngạc đáp lại: “Đại phu đợi một chút.” Đem chăn bọc kỹ Quý Độc Chước, chỉnh lại y phục rồi đẩy cửa ra.

Giang Ngạc thong thả đi ra, chỉ là trên mặt trên má vừa mới phát tiết vẫn còn ửng đỏ, đại phu chung quy là người từng trải, chỉ nhìn thoáng qua, lập tức liền đoán được hai người họ hơn phân nửa là ở trong phòng làm những chuyện gì đó không thể gặp người khác, không khỏi âm thầm chau mày. Ngày đó nam tử trước mắt này ôm công tử ca thân mang trọng thượng đến cầu y, lão chỉ cho rằng bọn là huynh đệ tình thâm, không ngờ lại là tình huynh đệ phân đào đoạn tụ. Trong lòng đại phu mơ hồ có vài phần khinh thường.

Làm khó hai nhân trung long phụng, vậy mà lại hướng về Thố nhi gia1.

Lão trong lòng không vui, trong miệng cũng không thiện cảm: “Công tử ở chỗ ta đã một ngày, có biết bên ngoài ầm ĩ long trời lở đất không?”

Giang Ngạc sững người, chớp mắt hiểu ra. Phong Nhã Tụng phản bội cùng An Lục sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ. Một đêm này y không ngủ nghỉ túc trực bên cạnh Quý Độc Chước, bên ngoài phần nhiều là đã bao vây trùng trùng, chỉ muốn tìm ra tung tích của hai người họ. Hiểu được chỗ mấu chốt này, y hướng đại phu gật đầu: “Mấy ngày nay làm phiền ngài rồi.”

“Cũng không đáng nói phiền toái, chỉ là bên ngoài tiếng gió dữ dội, bên ngoài bị trì hoãn muốn đi cũng khó. Nhị vị, nhị vị sẽ không gặp phải chuyện gì chứ?”

Giang Ngạc hiểu được lo lắng của đại phu, cũng thực sự cảm tạ những ngày này đã chiếu cố, chỉ là muốn y hiện tại dẫn Quý Độc Chước đi… Ánh mắt y khẽ liếc về phía cửa phòng. Trước đó y dựa vào kinh hỉ cùng thống khổ trong lòng khi một thứ mất đi trở về cưỡng đoạt hắn một lần, tuy rằng chú ý đến bệnh tình của hắn, xuống tay đều lưu tâm, nhưng một lần ngắn ngủi này liền khiến hắn mệt mỏi mê man nửa ngày. Tình trạng của Quý Độc Chước hiện tại, căn bản không thích hợp đi lại trong thời gian dài.

Y trầm ngâm, cũng không lên tiếng đáp lại. Đại phu ở một bên “phịch” một tiếng, khóc nói: “Vị anh hùng này, sáng sớm hôm nay con trai nhà họ Thẩm lên núi đốn củi, bị một đám người vây quanh, vu cáo nó mật báo cho người nào đó, kết quả không minh bạch liền bị người ta chém chết trên núi. Thê tử ta mất sớm, nếu ta lại xảy ra chuyện gì, hai đứa con trai ta biết phải làm sao mà sống a…”

Giang Ngạc nhếch miệng, một cảm giác vô lực chớp mắt quét qua trong lòng.

Phía trong cửa phòng đột nhiên truyền đến thanh âm của Quý Độc Chước: “Nguyễn Tịch xương cuồng, khởi tiếu cùng đồ chi khốc (hai câu trong bài “Đằng vương các tự” của Vương Bột, dịch nghĩa: Nguyễn Tịch điên cuồng, há lại bắt chước ông ta mà khóc bước đường cùng). Quý Độc Chước chỉ cần vẫn còn một hơi thở, không cần người khác đến bố thí.” Hắn trọng thương mới tỉnh, trong lời nói trung khí2 không đủ, nhưng ngạo khí trong lời lẽ thường ngày lại càng tăng thêm vài phần.

Giang Ngạc biết trên miệng hắn là một bộ dạng đối với ai cũng không quan trọng, kỳ thực trong lòng ai cũng đều xem trọng, chỉ là vướng phải sự giáo dục nhận được từ khi còn nhỏ, cho nên mới đem tình cảm giấu kín thật sâu. Lần thụ thương này, càng bức ra tất thảy tình cảm chân thật bị kiềm chế nơi đáy lòng hắn. Bị Hàn Xương Bình phản bội, đối với hắn mà nói, thực sự là một đả kích không nhỏ. Hiện tại hắn nói như vậy, kỳ thực trong lòng hắn có lẽ vô cùng khó chịu.

Nghĩ như vậy, Giang Ngạc cười khổ một tiếng, trong lòng mắng một câu tiểu hài tử khó chiều. Lại nghe thấy bên trong cửa một hồi thanh âm đứt quãng khe khẽ, Giang Ngạc ngẩn người, lập tức đẩy cửa ra, chỉ thấy Quý Độc Chước đã mặc lại trung y tựa vào đầu giường, khẽ thở dốc.

Hắn trọng thương chưa lành, một hồi dày vò này, vết thương sau lưng nứt ra chảy máu, trên trung y bạch sắc loang lổ những vết máu. Đợi nhìn thấy Giang Ngạc mở cửa, nhướng mày: “Ngoại y của bổn công tử đâu? Còn không mau đem đến cho bổn công tử?”

Đại phu kia hiển nhiên sớm đã có chuẩn bị. Nghe thấy một câu này của Quý Độc Chước, lập tức dặn dò hạ nhân bưng y phục đến: “Vị công tử này, y phục của ngươi vốn đã rách đến không thể mặc được, việc này trước tiên xin công tử cố gắng kiên nhẫn.”

Ngay lúc này, Giang Ngạc nếu như muốn ngăn cản, cũng đã không kịp, chỉ có thể mặc cho gia hỏa này tùy hứng quấy nhiễu. Chỉ có thể nhận lấy y phục, mặc cho Quý Độc Chước. Đại phu kia tuy rằng nhát gan sợ phiền phức một chút, nhưng vẫn có thể xem là một người tốt. Không nói đến y phục trên người mình chính là đại phu tặng cho, chỉ nói thứ lão đưa cho Quý Độc Chước này đã có thể thấy được sự cẩn thận của đại phu. Chất liệu của y phục tuy không bằng gấm Tô Châu chính tông đắt đỏ trước đây của hắn, song lại là một một bộ áo bông nền xanh điểm hoa chàm, mùa đông khắc nghiệt, quả thực so với ăn mặc đơn bạc của hắn trước đó dễ chịu hơn rất nhiều.

Quý Độc Chước đổi xong y phục, vẻ oán hận trên mặt trước đó cũng kìm không được, dứt khoát mở bàn tay, tiếp tục nanh nọc: “Quạt của bổn công tử đâu?”

“Quạt?” Đại phu nghĩ nghĩ, “Trước đó hình như có thấy qua… A a, ta nhớ ra rồi. Ta thấy cây quạt của công tử nát rồi, mới dặn dò hạ nhân đem đốt cùng với y phục trên người công tử.”

“Đốt rồi?” Quý Độc Chước mắt trợn trừng, khẩu khí có chút vội vã, “Còn không mau đi tìm về đây?!”

“Đã đốt hai canh giờ rồi, phỏng chừng đã sớm hóa thành tro rồi.” Đại phu bị hắn uy hiếp, trong lòng bất an, sợ rằng người này nhất thời đổi ý, lại muốn ở trong nhà mình, vội vàng cười xòa, “Ta ở đây còn có vài cây quạt, lập tức sai hạ nhân tìm đến cho công tử, công tử nếu thích đều cầm đi hết cũng không ngại.”

Quý Độc Chước từ trong lỗ mũi lạnh lùng hừ một tiếng, một loại cảm giác áp bức không tự mà uy tự nhiên mà có: “Quạt còn người còn, quạt mấy người mất. Cho dù là tro phiến, cũng nhặt về đây cho ta.”

Đại phu bị hắn doạ cho sợ hãi, trong lòng biết đây là loại người không dễ nói chuyện, một bên thầm mắng chính mình thời vận không tốt, một bên vội vàng đi ra ngoài tìm tro phiến. May mắn y phục thiêu hủy trước đó còn chưa cháy thành tro, bằng không thật không biết nên làm sao ăn nói với ôn thần này.

Thây lão rời đi, Quý Độc Chước xòe tay ra: “Giang đại hiệp, hồ lô rượu.”

Giang Ngạc biết hắn hảo tửu, cho nên sáng sớm đã đổ đầy rượu trong hồ lô lúc này hắn vừa hỏi, liền lập tức lấy ra đưa đến trong tay hắn. Quý Độc Chước nhận lấy hồ lô, nhổ nút bầu ra, ngửi ngửi, chỉ cảm thấy mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi, mọi đau buốt nơi tứ chi chớp mắt đều tan biến. Chẳng qua vừa nghĩ đến độc bản thân trúng phải, chỉ có thể thở dài tạm thời an ủi bản thân, đen mặt lần nữa nhét lại cái nút hồ hô.

Giang Ngạc không biết hắn trúng độc không thể uống rượu, thấy hắn chỉ ngửi không uống thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Đang muốn hỏi, chợt nghe ngoài cửa một tiếng chói tai, đại phu kia bưng vật trên tay ba bước hợp thành hai bước chạy trở vào.

“Đây, đây… Đây là thứ quái vật gì? Vì sao rõ ràng đã đốt nửa ngày lại còn chưa hóa thành tro?” Đại phu đem thứ trong tay đưa đến trước mặt Quý Độc Chước, trong bàn tay già cỗi nằm một mảnh vải bố trắng lóa.

Vải bố này Giang Ngạc nhớ, chính là mặt phiến lụa bạch kia của Quý Độc Chước. Thế nhưng… loại vải bình thường gặp lửa, không thể không cháy thành tro a. Y không nhịn được áp sát mặt phiến nhìn thật kỹ, mặt phiến này không những không biết đổi mà còn qua một hồi huyết chiến trước, ngay cả nửa phần vết máu cũng chưa nhiễm lên. Giang Ngạc con ngươi co lại, lần đầu tiên chú ý đến trên tấm vải nhìn giống như màu trắng mơ hồ có hoa văn rồng lượn mây xanh. Trong đầu “bộp” một tiếng, chớp mắt, nghĩ đến thứ vật chất tựa như trong truyền thuyết kia của Yên Sơn Bối gia được đồn đại trên giang hồ.

Mười ba năm trước bạch y ác ma.

Đông Phong Sơn Trang hô phong hoán vũ.

Y nhíu mày, cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của Quý Độc Chước. Gia hỏa này, gia hỏa này, quả nhiên vĩnh viễn cũng không cách nào khiến người ta thấu hiểu được.

Bỏ đi, bỏ đi, bỏ đi, chuyện đến nước này, dù sao cũng sẽ không thể xấu hơn được nữa, cứ mặc hắn đi…

Chú:

1. Thố nhi gia: ở đây ám chỉ một vị thần trong truyền thuyết Trung Quốc, chuyên cai quản chuyện đồng tính dưới hạ giới, còn gọi là Thố nhi thần.

2. Trung khí: khí trong dạ dày, theo Đông y có tác dụng tiêu hóa thứa ăn và dinh dưỡng của cơ thể

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương