Thu Phong Triền
-
Chương 72
(thượng)
Lúc này Già La Diêu đang ngụ tại một thôn nhỏ cách Phượng Minh cốc hai mươi dặm.
Đã bắt đầu vào đông, y một thân áo bông thật dày, che kín thân mình. Riêng cái bụng hở ra, làm cho y không thể dễ dàng ôm nữ hài trên đùi.
“Quận chúa đã ngủ chưa ạ?”
“Quận chúa ngủ rồi, ngươi không cần lo lắng.”
Già La Diêu nghe tiếng gió thổi vù vù ngoài cửa sổ, thở dài: “Không biết Tử Mặc bên kia an bài mọi chuyện thế nào.”
Tử Hà im lặng một lát, nói: “Vương gia, Bạch công tử đã được hoàng thượng sắp xếp vào đội cấm vệ quân kinh thành và vùng lân cận, ngài đưa y đi như vậy, sợ bệ hạ sẽ không chịu.”
“Bổn vương sao lại không biết.” Già La Diêu cười khổ, vốn Tiếu Đồng vẫn là Tiếu Đồng, đem hắn ra, sau khi ly khai kinh thành liền thuận lợi đưa đến mảnh đất phía nam. Nhưng Già La Vũ lại khôi phục thân phận của hắn, lấy danh nghĩa cho Bạch Thanh Đồng giám sát quân doanh, nếu làm vậy liền thành đào ngũ phản quân, tính chất tuyệt nghiêm trọng. Dù sao thân phận Tiếu Đồng không hề bình thường, chính là thiếu tướng thiếp thân của hoàng thượng Bạch Thanh Đồng.
“Vương gia, vậy…”
“Quản không được nhiều như vậy.” Già La Diêu nhẹ nhàng thở dài, cúi đầu vuốt ve bụng mình. Sinh hạ Mộng nhi chính là lúc cùng Bạch Thanh Đồng sinh ly tử biệt. Một mình chịu đựng thống khổ, sợ hãi, bi ai cùng tuyệt vọng… các loại tư vị này y không bao giờ muốn chịu nữa.
Lúc này đây, vô luận thế nào cũng muốn mang hắn đi. Chẳng sợ bị hoàng thượng truy cứu, bị Thanh Đồng hiểu lầm, cũng không thể mềm lòng được. Y có thể chịu được chuyện Bạch Thanh Đồng mất trí nhớ quên đi hết thảy, nhưng không thể khiêm nổi tuyệt vọng chia lìa này. Chỉ cần Thanh Đồng ở bên cạnh, chẳng sợ hắn quên đủ loại sự tình trước đây. Chỉ cần hắn ở bên người mình… nghĩ đến đây trong bụng khẽ động.
Già La Diêu cúi đầu ôn nhu nhìn bụng mình. Đứa nhỏ này so với lúc hoài thai Mộng nhi nghịch hơn. Hơn năm tháng đã rất thích đạp, tựa hồ không chịu buồn tẻ trong đấy. Có lẽ là nam hài… một nam hài thừa kế tất cả ưu điểm của y và Thanh Đồng.
Già La Diêu mỉm cười. Vì đứa nhỏ này, y muốn mang Thanh Đồng về, vô luận phải dùng thủ đoạn gì.
“Ai, Bạch Thanh Đồng, ngươi còn chưa ngủ?”
“Ngủ không được, nghĩ muốn ra ngoài một chút.”
“Buổi tối tuần doanh, ngươi cũng đừng đi loạn, cẩn thận bị người ta coi là gian tế bắt lại.”
“Đã biết.”
Tiếu Đồng, hay là Bạch Thanh Đồng.
Nói lời cáo biệt đồng đội, hắn lặng lẽ ra khỏi doanh trướng.
Đỉnh núi đầu mùa đông vô cùng lạnh, gió lạnh quét vào làm hắn rụt cổ. Vùi mình trong áo, hắn chào đám huynh đệ tuần doanh, chậm rãi hướng phía rừng rậm mà đi. Đi vào sâu trong rừng, bỗng nghe thấy tiếng cú mèo kêu. Tiếu Đồng nhíu mày, cẩn trọng đi về hướng kia, thấp giọng kêu: “Tử Mặc, là ngươi phải không?”
Đột nhiên một trận gió thổi tới. Tiếu Đồng co rụt tóc gáy, theo bản năng nghiêng người, cúi rạp trên mặt đất. Nhìn bóng cây loang lổ thưa thớt, hắn rõ ràng thấy ánh trăng phản xạ một đạo quang trắng xóa nhọn hoắt.
Tiếu Đồng rùng mình, nhanh chóng lấy ra một thanh chủy thủ giấu sẵn trong ngực, cứ thế lùi dần về phía sau.
Mũi nhọn trắng kia cứ bám sát không tha, lẫn theo gió còn trở nên sắc bén hơn.
Tiếu Đồng cắn răng hướng chủy thủ ra, thân thủ dựa vào bóng đem tối đen mà tả hữa né tránh. Hắn nghĩ muốn hướng chạy ra khỏi rừng kêu cứu, nhưng người này võ công thực lợi hại, Tiếu Đồng căn bản không phải đối thủ của hắn, không bao lâu chủy thủ bị đánh rớt.
Tiếu Đồng bất động! Chỉ thấy ánh đao lạnh lẽo hướng mặt mình chiếu đến. Ngay tại thời điểm hắn nghĩ mình sẽ lìa mạng, bỗng trong đầu như hồi quang phản chiếu, dần dần hiện ra một màn.
Khi bé sinh bệnh, mẫu thân ôm hắn vào lòng, ôn nhu kể chuyện, hát ca dao một lần lại một lần dỗ hắn đi vào giấc ngủ.
Hắn bướng bỉnh đem binh khí trong phòng phụ thân ra chơi, đến khi suýt bị đao sắc bén rơi xuống đầu. Phụ thân giận dữ, đem hắn kéo ra sân đánh một trận nhừ tử.
Mẫu thân vì bệnh mà qua đời, phụ thân nản lòng thoái chí, bị kẻ xấu thừa dịp cung biến mà vu hãm, cả nhà chịu tội bị tịch biên gia sản, xử chết.
Lần đầu tiên bị mang vào Tĩnh vương phủ, mắt thấy nhiếp chính vương, lập tức bị lời nói êm dịu như gió thoảng của người nọ thuyết phục.
Người nọ quan tâm hắn, bảo vệ hắn. Thỉnh lão sư dạy hắn đọc sách, thỉnh võ sư dạy hắn luyện kiếm.
Người nọ có đôi mắt xinh đẹp, giọng nói đối với người khác vô tình, đối hắn lại hết mực ôn nhu.
Người nọ đối hắn động tình, hắn làm sao lại không thích cho được? Sau khi say rượu, lúc kích động bị ngã ngựa, lúc đối diện sinh tử, trong đầu tất cả đều là bóng hình người kia.
Tỉnh lại bị mất trí nhớ, hắn vẫn một mực lưu luyến người kia.
Quyết định tòng quân, lại được tin người nọ mang thai. Khẩn cấp từ biên quan phi về, nhìn thấy bụng nhô lên của người nọ, ánh mắt chờ mong, cùng nhau hạnh phúc ảo tưởng bộ dáng đứa nhỏ.
Ai ngờ lần thứ hai chia ly, sinh ly tử biệt.
Thất thủ ở phương tây giá rét, ngã xuống sông băng. Trong phút chốc chuyện cũ tất thảy xoay chuyển chỉ trong một ngày.
Lần thứ hai tỉnh lại.
Vẫn là hoàn toàn không biết chút gì, toàn bộ trí nhớ chỉ nổi lên ký ức kiếp trước. Từng việc cứ tích tích làm hắn quên đi thế giới kia, cũng quên đi người quan trọng nhất đối với hắn, người trân ái nhất của hắn.
Ông trời thật trêu người. Chẳng lẽ chỉ tại một khắc này mới đem tất cả thứ hắn tìm kiếm kiếp này trở lại?
Trí nhớ của Tiếu Đồng, những chuyện từ sau khi hắn chuyển thế hết thảy như dòng lũ ào ạt trở về. Chính là hắn không có thời gian tinh tế thưởng thức, chậm rãi bùi ngùi. Lúc này toàn thân hắn bị cái chết bao phủ.
Trong không khí bỗng phát ra tiếng xé gió, tiếp theo “Đinh” một tiếng, một lần nữa Tiếu Đồng nhìn thấy hy vọng.
Ngay trước khi trường đao kia chạm đến mặt hắn, một đạo bóng đen xuất hiện đứng chắn trước người hắn.
Gió rét lại một trận thổi qua, nhánh cây đổ vang rầm rầm.
Tiếu Đồng thị lực có hạn, thấy không rõ, nghe cũng không rõ, chỉ biết là có hai người đang dây dưa đánh nhau.
Hắn chần chờ trong chốc lát, biết chính mình không có năng lực giúp được gì, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, bởi vậy hắn quyết định chạy thật nhanh ra khỏi rừng. Nào ngờ không chạy được hai bước, đột nhiên phát giác trên vai tê rần, lập tức gục trên mặt đất, ngất lịm đi.
Tiếu Đồng giống như lâm vào giấc ngủ sâu. Suy nghĩ mơ mơ màng màng, có đôi khi biết rõ mình đang chìm trong mộng, lại vẫn không cách nào thanh tỉnh. Trí nhớ vừa sống lại trong mơ có chút xa xôi hỗn loạn. Kiếp trước cùng kiếp này, làm hắn như lạc vào một bộ phim, không rõ ai là diễn viên.
Có khi là lúc bé, hắn cùng Duệ chơi trốn tìm trong sân. Có khi ở trong vương phủ tao nhã mộc mạc cùng bọn hạ nhân trốn miêu miêu. Có khi một mình băng qua đường cái đi đến trường. Có khi lại ngồi xe ngựa đến thư khố hoàng cung. Có khi là hắn theo bạn trai về nhà trọ mập hợp trên giường lớn. Có khi là cùng Già La Diêu triền miên ân ái.
Tiếu Đồng đầu đau như muốn nứt ra, giống như người bị chém làm hai nửa. Hắn thậm chí không rõ đó là ai.
Một bên Tiểu Duệ cười gọi hắn “Tiếu Đồng”, một bên Là Già La Diêu thâm tình nhìn hắn, gọi hắn “Thanh Đồng”
Hắn rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai? Là ai?
“Đồng! Thanh Đồng! Thanh Đồng, ngươi tỉnh tỉnh!”
Ai gọi ta?
“Thanh Đồng!”
Thanh Đồng…
Đúng rồi, hắn đã đầu thai kiếp khác, kiếp này tên của hắn là, là… Bạch Thanh Đồng.
“Cha, ngươi tỉnh?”
Bạch Thanh Đồng từ từ mở mắt, đầu tiên hắn nhìn thấy chính là bảo bối đáng yêu động lòng người.
Hắn không ngăn được khóe miệng nâng lên. Mộng nhi vui vẻ vuốt vuốt cằm hắn, kêu: “Cha tỉnh rồi. Râu cha hảo dài.”
Bạch Thanh Đồng cười rộ lên, đem nữ nhi ôm vào lòng, dùng râu cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn nộn nộn của con gái.
Mộng nhi một bên khanh khách cười, một bên lắc lắc thân mình kêu: “Ngứa, ngứa quá… râu của cha, ngứa quá. Ha Ha…”
Bạch Thanh Đồng ôm lấy cả người nữ nhi, nghe thanh âm vui tai của bé, bỗng nhiên khóe mắt ướt át, không nghĩ tới hắn có thể lại được ôm con gái, cảm thụ cảm giác cốt nhục tương liên này.
Bỗng tiếng xe lăn truyền đến, Bạch Thanh Đồng quay đầu lại, thấy Già La Diêu đang đẩy đẩy xe lăn tiến vào, thấy hắn tỉnh lại, trên mặt không giấu được nét mừng rỡ. Tiếp theo, y lẳng lặng ngồi ở chỗ của mình.
Bạch Thanh Đồng nhìn khuôn mặt tiều tụy gầy yếu của y, tóc mai bên thái dương xám trắng, cùng vẻ mặt kiềm chế vui sướng kia trong lòng không khỏi đau xót, tựa như bị đâm một nhát dao.
Hắn vươn tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn Già La Diêu.
Già La Diêu sửng sốt một hồi, chậm rãi đẩy xe lăn đến gần, vươn tay cầm lấy tay hắn. Hai bàn tay vừa chạm vào nhau, cảm giác được xúc cảm từ da thịt ấm áp kia truyền đến, Bạch Thanh Đồng lập tức căng thẳng, chặt chẽ nắm chặt lấy.
Già La Diêu trong lòng vừa động, mỉm cười nói: “Cảm giác khá hơn chút nào không?”
“… Đây là làm sao?” Hé miệng nói, mới phát hiện ra giọng mình khản đặc dọa người, Già La Diêu vội vàng muốn lấy nước cho hắn, nhưng tay trái lại bị nắm chặt, đành bất đắc dĩ nói: “Ngươi buông tay ra trước đã, ta rót nước cho ngươi.”
“Không!” Bạch Thanh Đồng cố chấp cầm càng chặt tay y, không chịu buông ra.
Trái tim Già La Diêu đập mạnh, lập tức vui vẻ, liền mỉm cười nói với Mộng nhi: “Mộng nhi ngoan xuống giường rót cho cha cốc nước, ân?”
Mộng nhi còn đang ghé vào trên người Bạch Thanh Đồng, nghe vậy lập tức nhu thuận đáp: “Vâng.” Nói xong rất nhanh tụt xuống chân phụ thân, mang vào đôi hài nhỏ nhắn chạy đến chỗ ghế dựa. Với tay cầm ấm trà lên, bé học bộ dáng người lớn mà rót nước.
Bạch Thanh Đồng thấy vậy cả kinh, vội ngồi xuống: “Mộng nhi chậm một chút, cha không cần ngươi bồi, để cha tự mình làm.”
“Để ta để ta! Ta châm trà cho cha.” Mộng nhi đang tuổi nghịch ngợm, nhất định học bằng được bộ dáng người lớn mà châm châm trà, lại có điểm rất cao hứng a.
Rót mất lượng lớn nước ra ngoài, vất vả bê bát trà thật rón rén đến bên giường, bé đắc ý đưa cho Bạch Thanh Đồng, lớn tiếng: “Cha, uống nước.”
Bạch Thanh Đồng kích động không thôi, mắt lại đỏ lên.
“Cảm ơn, bảo bối ngoan.” Hắn nhận bát nước, uống một ngụm. Nhìn sang vẻ mặt mong chờ được khen ngợi đáng yêu kia, hắn nhịn không được vươn cánh tay đem nữ nhi ôm vào trong ngực, dùng sức hôn lấy hôn để. Lúc sau nghiêng đầu ra, thấy Già La Diêu một bên cười cười. Dùng lực tay một chút, kéo xe lăn của y lại gần hơn.
“Diêu…”
Đến khi chạm sát bả vai Già La Diêu, Bạch Thanh Đồng mới thỏa mãn thở ra. Hai ngươi vai kề vai, cùng ôm nữ nhi, nước mắt khẽ rơi.
Lúc này Già La Diêu đang ngụ tại một thôn nhỏ cách Phượng Minh cốc hai mươi dặm.
Đã bắt đầu vào đông, y một thân áo bông thật dày, che kín thân mình. Riêng cái bụng hở ra, làm cho y không thể dễ dàng ôm nữ hài trên đùi.
“Quận chúa đã ngủ chưa ạ?”
“Quận chúa ngủ rồi, ngươi không cần lo lắng.”
Già La Diêu nghe tiếng gió thổi vù vù ngoài cửa sổ, thở dài: “Không biết Tử Mặc bên kia an bài mọi chuyện thế nào.”
Tử Hà im lặng một lát, nói: “Vương gia, Bạch công tử đã được hoàng thượng sắp xếp vào đội cấm vệ quân kinh thành và vùng lân cận, ngài đưa y đi như vậy, sợ bệ hạ sẽ không chịu.”
“Bổn vương sao lại không biết.” Già La Diêu cười khổ, vốn Tiếu Đồng vẫn là Tiếu Đồng, đem hắn ra, sau khi ly khai kinh thành liền thuận lợi đưa đến mảnh đất phía nam. Nhưng Già La Vũ lại khôi phục thân phận của hắn, lấy danh nghĩa cho Bạch Thanh Đồng giám sát quân doanh, nếu làm vậy liền thành đào ngũ phản quân, tính chất tuyệt nghiêm trọng. Dù sao thân phận Tiếu Đồng không hề bình thường, chính là thiếu tướng thiếp thân của hoàng thượng Bạch Thanh Đồng.
“Vương gia, vậy…”
“Quản không được nhiều như vậy.” Già La Diêu nhẹ nhàng thở dài, cúi đầu vuốt ve bụng mình. Sinh hạ Mộng nhi chính là lúc cùng Bạch Thanh Đồng sinh ly tử biệt. Một mình chịu đựng thống khổ, sợ hãi, bi ai cùng tuyệt vọng… các loại tư vị này y không bao giờ muốn chịu nữa.
Lúc này đây, vô luận thế nào cũng muốn mang hắn đi. Chẳng sợ bị hoàng thượng truy cứu, bị Thanh Đồng hiểu lầm, cũng không thể mềm lòng được. Y có thể chịu được chuyện Bạch Thanh Đồng mất trí nhớ quên đi hết thảy, nhưng không thể khiêm nổi tuyệt vọng chia lìa này. Chỉ cần Thanh Đồng ở bên cạnh, chẳng sợ hắn quên đủ loại sự tình trước đây. Chỉ cần hắn ở bên người mình… nghĩ đến đây trong bụng khẽ động.
Già La Diêu cúi đầu ôn nhu nhìn bụng mình. Đứa nhỏ này so với lúc hoài thai Mộng nhi nghịch hơn. Hơn năm tháng đã rất thích đạp, tựa hồ không chịu buồn tẻ trong đấy. Có lẽ là nam hài… một nam hài thừa kế tất cả ưu điểm của y và Thanh Đồng.
Già La Diêu mỉm cười. Vì đứa nhỏ này, y muốn mang Thanh Đồng về, vô luận phải dùng thủ đoạn gì.
“Ai, Bạch Thanh Đồng, ngươi còn chưa ngủ?”
“Ngủ không được, nghĩ muốn ra ngoài một chút.”
“Buổi tối tuần doanh, ngươi cũng đừng đi loạn, cẩn thận bị người ta coi là gian tế bắt lại.”
“Đã biết.”
Tiếu Đồng, hay là Bạch Thanh Đồng.
Nói lời cáo biệt đồng đội, hắn lặng lẽ ra khỏi doanh trướng.
Đỉnh núi đầu mùa đông vô cùng lạnh, gió lạnh quét vào làm hắn rụt cổ. Vùi mình trong áo, hắn chào đám huynh đệ tuần doanh, chậm rãi hướng phía rừng rậm mà đi. Đi vào sâu trong rừng, bỗng nghe thấy tiếng cú mèo kêu. Tiếu Đồng nhíu mày, cẩn trọng đi về hướng kia, thấp giọng kêu: “Tử Mặc, là ngươi phải không?”
Đột nhiên một trận gió thổi tới. Tiếu Đồng co rụt tóc gáy, theo bản năng nghiêng người, cúi rạp trên mặt đất. Nhìn bóng cây loang lổ thưa thớt, hắn rõ ràng thấy ánh trăng phản xạ một đạo quang trắng xóa nhọn hoắt.
Tiếu Đồng rùng mình, nhanh chóng lấy ra một thanh chủy thủ giấu sẵn trong ngực, cứ thế lùi dần về phía sau.
Mũi nhọn trắng kia cứ bám sát không tha, lẫn theo gió còn trở nên sắc bén hơn.
Tiếu Đồng cắn răng hướng chủy thủ ra, thân thủ dựa vào bóng đem tối đen mà tả hữa né tránh. Hắn nghĩ muốn hướng chạy ra khỏi rừng kêu cứu, nhưng người này võ công thực lợi hại, Tiếu Đồng căn bản không phải đối thủ của hắn, không bao lâu chủy thủ bị đánh rớt.
Tiếu Đồng bất động! Chỉ thấy ánh đao lạnh lẽo hướng mặt mình chiếu đến. Ngay tại thời điểm hắn nghĩ mình sẽ lìa mạng, bỗng trong đầu như hồi quang phản chiếu, dần dần hiện ra một màn.
Khi bé sinh bệnh, mẫu thân ôm hắn vào lòng, ôn nhu kể chuyện, hát ca dao một lần lại một lần dỗ hắn đi vào giấc ngủ.
Hắn bướng bỉnh đem binh khí trong phòng phụ thân ra chơi, đến khi suýt bị đao sắc bén rơi xuống đầu. Phụ thân giận dữ, đem hắn kéo ra sân đánh một trận nhừ tử.
Mẫu thân vì bệnh mà qua đời, phụ thân nản lòng thoái chí, bị kẻ xấu thừa dịp cung biến mà vu hãm, cả nhà chịu tội bị tịch biên gia sản, xử chết.
Lần đầu tiên bị mang vào Tĩnh vương phủ, mắt thấy nhiếp chính vương, lập tức bị lời nói êm dịu như gió thoảng của người nọ thuyết phục.
Người nọ quan tâm hắn, bảo vệ hắn. Thỉnh lão sư dạy hắn đọc sách, thỉnh võ sư dạy hắn luyện kiếm.
Người nọ có đôi mắt xinh đẹp, giọng nói đối với người khác vô tình, đối hắn lại hết mực ôn nhu.
Người nọ đối hắn động tình, hắn làm sao lại không thích cho được? Sau khi say rượu, lúc kích động bị ngã ngựa, lúc đối diện sinh tử, trong đầu tất cả đều là bóng hình người kia.
Tỉnh lại bị mất trí nhớ, hắn vẫn một mực lưu luyến người kia.
Quyết định tòng quân, lại được tin người nọ mang thai. Khẩn cấp từ biên quan phi về, nhìn thấy bụng nhô lên của người nọ, ánh mắt chờ mong, cùng nhau hạnh phúc ảo tưởng bộ dáng đứa nhỏ.
Ai ngờ lần thứ hai chia ly, sinh ly tử biệt.
Thất thủ ở phương tây giá rét, ngã xuống sông băng. Trong phút chốc chuyện cũ tất thảy xoay chuyển chỉ trong một ngày.
Lần thứ hai tỉnh lại.
Vẫn là hoàn toàn không biết chút gì, toàn bộ trí nhớ chỉ nổi lên ký ức kiếp trước. Từng việc cứ tích tích làm hắn quên đi thế giới kia, cũng quên đi người quan trọng nhất đối với hắn, người trân ái nhất của hắn.
Ông trời thật trêu người. Chẳng lẽ chỉ tại một khắc này mới đem tất cả thứ hắn tìm kiếm kiếp này trở lại?
(hạ)
Trí nhớ của Tiếu Đồng, những chuyện từ sau khi hắn chuyển thế hết thảy như dòng lũ ào ạt trở về. Chính là hắn không có thời gian tinh tế thưởng thức, chậm rãi bùi ngùi. Lúc này toàn thân hắn bị cái chết bao phủ.
Trong không khí bỗng phát ra tiếng xé gió, tiếp theo “Đinh” một tiếng, một lần nữa Tiếu Đồng nhìn thấy hy vọng.
Ngay trước khi trường đao kia chạm đến mặt hắn, một đạo bóng đen xuất hiện đứng chắn trước người hắn.
Gió rét lại một trận thổi qua, nhánh cây đổ vang rầm rầm.
Tiếu Đồng thị lực có hạn, thấy không rõ, nghe cũng không rõ, chỉ biết là có hai người đang dây dưa đánh nhau.
Hắn chần chờ trong chốc lát, biết chính mình không có năng lực giúp được gì, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, bởi vậy hắn quyết định chạy thật nhanh ra khỏi rừng. Nào ngờ không chạy được hai bước, đột nhiên phát giác trên vai tê rần, lập tức gục trên mặt đất, ngất lịm đi.
Tiếu Đồng giống như lâm vào giấc ngủ sâu. Suy nghĩ mơ mơ màng màng, có đôi khi biết rõ mình đang chìm trong mộng, lại vẫn không cách nào thanh tỉnh. Trí nhớ vừa sống lại trong mơ có chút xa xôi hỗn loạn. Kiếp trước cùng kiếp này, làm hắn như lạc vào một bộ phim, không rõ ai là diễn viên.
Có khi là lúc bé, hắn cùng Duệ chơi trốn tìm trong sân. Có khi ở trong vương phủ tao nhã mộc mạc cùng bọn hạ nhân trốn miêu miêu. Có khi một mình băng qua đường cái đi đến trường. Có khi lại ngồi xe ngựa đến thư khố hoàng cung. Có khi là hắn theo bạn trai về nhà trọ mập hợp trên giường lớn. Có khi là cùng Già La Diêu triền miên ân ái.
Tiếu Đồng đầu đau như muốn nứt ra, giống như người bị chém làm hai nửa. Hắn thậm chí không rõ đó là ai.
Một bên Tiểu Duệ cười gọi hắn “Tiếu Đồng”, một bên Là Già La Diêu thâm tình nhìn hắn, gọi hắn “Thanh Đồng”
Hắn rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai? Là ai?
“Đồng! Thanh Đồng! Thanh Đồng, ngươi tỉnh tỉnh!”
Ai gọi ta?
“Thanh Đồng!”
Thanh Đồng…
Đúng rồi, hắn đã đầu thai kiếp khác, kiếp này tên của hắn là, là… Bạch Thanh Đồng.
“Cha, ngươi tỉnh?”
Bạch Thanh Đồng từ từ mở mắt, đầu tiên hắn nhìn thấy chính là bảo bối đáng yêu động lòng người.
Hắn không ngăn được khóe miệng nâng lên. Mộng nhi vui vẻ vuốt vuốt cằm hắn, kêu: “Cha tỉnh rồi. Râu cha hảo dài.”
Bạch Thanh Đồng cười rộ lên, đem nữ nhi ôm vào lòng, dùng râu cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn nộn nộn của con gái.
Mộng nhi một bên khanh khách cười, một bên lắc lắc thân mình kêu: “Ngứa, ngứa quá… râu của cha, ngứa quá. Ha Ha…”
Bạch Thanh Đồng ôm lấy cả người nữ nhi, nghe thanh âm vui tai của bé, bỗng nhiên khóe mắt ướt át, không nghĩ tới hắn có thể lại được ôm con gái, cảm thụ cảm giác cốt nhục tương liên này.
Bỗng tiếng xe lăn truyền đến, Bạch Thanh Đồng quay đầu lại, thấy Già La Diêu đang đẩy đẩy xe lăn tiến vào, thấy hắn tỉnh lại, trên mặt không giấu được nét mừng rỡ. Tiếp theo, y lẳng lặng ngồi ở chỗ của mình.
Bạch Thanh Đồng nhìn khuôn mặt tiều tụy gầy yếu của y, tóc mai bên thái dương xám trắng, cùng vẻ mặt kiềm chế vui sướng kia trong lòng không khỏi đau xót, tựa như bị đâm một nhát dao.
Hắn vươn tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn Già La Diêu.
Già La Diêu sửng sốt một hồi, chậm rãi đẩy xe lăn đến gần, vươn tay cầm lấy tay hắn. Hai bàn tay vừa chạm vào nhau, cảm giác được xúc cảm từ da thịt ấm áp kia truyền đến, Bạch Thanh Đồng lập tức căng thẳng, chặt chẽ nắm chặt lấy.
Già La Diêu trong lòng vừa động, mỉm cười nói: “Cảm giác khá hơn chút nào không?”
“… Đây là làm sao?” Hé miệng nói, mới phát hiện ra giọng mình khản đặc dọa người, Già La Diêu vội vàng muốn lấy nước cho hắn, nhưng tay trái lại bị nắm chặt, đành bất đắc dĩ nói: “Ngươi buông tay ra trước đã, ta rót nước cho ngươi.”
“Không!” Bạch Thanh Đồng cố chấp cầm càng chặt tay y, không chịu buông ra.
Trái tim Già La Diêu đập mạnh, lập tức vui vẻ, liền mỉm cười nói với Mộng nhi: “Mộng nhi ngoan xuống giường rót cho cha cốc nước, ân?”
Mộng nhi còn đang ghé vào trên người Bạch Thanh Đồng, nghe vậy lập tức nhu thuận đáp: “Vâng.” Nói xong rất nhanh tụt xuống chân phụ thân, mang vào đôi hài nhỏ nhắn chạy đến chỗ ghế dựa. Với tay cầm ấm trà lên, bé học bộ dáng người lớn mà rót nước.
Bạch Thanh Đồng thấy vậy cả kinh, vội ngồi xuống: “Mộng nhi chậm một chút, cha không cần ngươi bồi, để cha tự mình làm.”
“Để ta để ta! Ta châm trà cho cha.” Mộng nhi đang tuổi nghịch ngợm, nhất định học bằng được bộ dáng người lớn mà châm châm trà, lại có điểm rất cao hứng a.
Rót mất lượng lớn nước ra ngoài, vất vả bê bát trà thật rón rén đến bên giường, bé đắc ý đưa cho Bạch Thanh Đồng, lớn tiếng: “Cha, uống nước.”
Bạch Thanh Đồng kích động không thôi, mắt lại đỏ lên.
“Cảm ơn, bảo bối ngoan.” Hắn nhận bát nước, uống một ngụm. Nhìn sang vẻ mặt mong chờ được khen ngợi đáng yêu kia, hắn nhịn không được vươn cánh tay đem nữ nhi ôm vào trong ngực, dùng sức hôn lấy hôn để. Lúc sau nghiêng đầu ra, thấy Già La Diêu một bên cười cười. Dùng lực tay một chút, kéo xe lăn của y lại gần hơn.
“Diêu…”
Đến khi chạm sát bả vai Già La Diêu, Bạch Thanh Đồng mới thỏa mãn thở ra. Hai ngươi vai kề vai, cùng ôm nữ nhi, nước mắt khẽ rơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook