Thứ Phi Kinh Hoa: Nhất Phẩm Độc Y
Chương 2: Trọng sinh thứ phi Vương phủ

"Nước....."

Mạc Tử Ngọc cảm thấy yết hầu của mình khô khốc muốn chết, nàng nhắm mắt lại suy yếu kêu:"Liên Nhi, mang nước tới."

Lâu sau đó cũng không thấy đáp lại.

Nàng mở to mắt, ánh sáng sáng ngời làm mắt nàng hơi đau, hơi ngây ra một lúc, trước mắt là một khung cảnh lạ lẫm, căn phòng này tuy bố trí đơn giản, nhưng cứ hồng hồng xanh xanh, lộ ra nhiều phần tục khí.

Đây là đâu?

Cửa “kẽo kẹt” mọt tiếng rồi mở ra, một tỳ nữ áo lục mặt đầy oán khí tiến vào, đem một chén nước ấm đặt trên bàn, rì rầm oán trách.

“Ngươi muốn chết thì chết sạch sẽ chút, đừng để chúng ta bị liên lụy. Nhưng hôm nay ta phải đi lấy phân lệ, thế là bị bọn họ giày xéo, cũng không biết ai đem bọn họ tới Vương phủ. Hôm nay ta đi theo ngươi, bọn họ thấy ta không còn đường đi, thì coi thường ta!”

Là đang nói chuyện với ta sao?

Chưa đến một lúc sau lại thấy một thiếu nữ mặc áo màu hồng đào bưng chén thuốc đi vào, trừng mắt với tỳ nữ áo lục kia một cái, lại nhìn Mạc Tử Ngọc vui vẻ nói:”Cô nương đừng để mấy lời nói đó ở trong lòng, nàng ta từ quán tới đây chính là đức hạnh, quản không được miệng mình! Cô nương chỉ cần yên tâm dưỡng thân thể cho thật tốt mới là chuyện chính.”

Chẳng lẽ mình không chết?

Đây là đâu? Hai người này là ai? Chẳng lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ.

Mạc Tử Ngọc tuy trong lòng không hiểu gì, nhưng tay vẫn nhận lấy chén thuốc kia.

Bàn ray thô ráp này, rõ ràng không phải tay của mình!

“Lấy gương lại đây!”

Tỳ nữ áo lục cười lạnh một tiếng:”Đã bộ dạng này rồi, còn nhớ đến dung mạo đấy!”

Ngoài miệng nói trào phúng, nhưng vẫn nhanh nhẹn lấy gương đồng đem lại.

Mạc Tử Ngọc nhìn gương mặt xa lạ trong gương, trong mắt tưg kinh ngạc chậm rãi chuyển thành bình tĩnh.

Gương mặt này ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, lại xinh đẹp, nếu nẩy nở chút, chỉ sợ cũng là nhan sắc khuynh quốc khuynh thành. Trên đầu quấn băng gạc, lộ ra một chút tơ máu, nghĩ đến châc là đã bị thương.

Chẳng lẽ đây chính là mượn xác hoàn hồn trong truyền thuyết?

Hay là trời xanh có mắt, cho nàng một cơ hội sống nữa?

Mạc Tử Ngọc trong lòng vui mừng như điên, cúi đầu uống thuốc, chợt nhớ tới nhi tử chết thảm của mình, trong lòng lại thống khổ, giống như là bị xẻo mất một miếng thịt vậy, nếu thực sự đã chết, cũng không thể quên được.

“Làm sao vậy?” nữ tử áo hồng ôn nhu vỗ vỗ lưng nàng.

Mạc Tử Ngọc phục hồi tinh thần, rũ mắt che giấu con ngươi đang tức giận, nàng kiếp trước là đồ đệ của thần y thử qua hàng trăm loại thảo dược, sao lại không phât hiện được ra là thuốc này đã bị động tay chân, thuốc này cần dùng trong lâu dài, tầm trong bảy tháng.

Là ai muốn hại nàng, hoặc là nói là ai muốn hại chủ nhân thực sự của cơ thể này?

Còn chưa rõ tình huống trước mắt, nàng quuết định trước cứ giả vờ, uống cạn bát thuốc không dư lại lấy một giọt, nghĩ nghĩ hỏi:”Tần Vương phủ đã xảy ra những chuyện gì?”

“Tần Vương phi khó sinh, mẫu tử đều không giữ được.” nữ tử áo lục đem nước trên bàn đưa đến cho Mạc Tử Ngọc, “Vương gia với Vương phi mới phúng viếng từ Tần Vương phủ về, ngươu đừng có mà chạy loạn, cũng không cần phải hỏi thăm, kẻo lại làm cho ta thêm mất mặt!”

Mạc Tử Ngọc nghe không hiểu một chút là nàng đang nói gì, kia tất cả đều chưa từng xảy ra, nàng không thể giữ được bản thân với nhi tử, trong đầu tất cả đều là sự tàn độc của Lưu Lăng với Liên Hoa, tức giận đến mức sặc.

Sau đó lấy cớ đau đầu mệt mỏi, đuổi hai người kia ra ngoài, nhanh chóng phân tích tình thế hiện tại, suy nghĩ đối sách.

Tuy rằng vừa rồi chỉ tiếp xúc ngắn ngủi với hai nữ tử kia, Mai Tử Ngọc đại khái cũng hiểu ra đôi chút.

Tỳ nữ áo lục kia tuy nhìn ngang ngược, nhưng là người nghĩ sao nói vậy, còn tỳ nữ áo hồng kia ôn nhu hiền dịu, kỳ thật rất có tâm tư.

Hai ngày kế tiếp, không khỏi tránh được, Mạc Tử Ngọc nói chuyện cực nhỏ, lại lấy cớ vô duyên vô cớ bị đau đầu, thừa dịp tỳ nữ áo hồng không có mặt, âm thầm nghe ngóng không ít chuyện từ chỗ tỳ nữ áo lục.

Nói đến cũng thật châm chọc, Lưu Lăng hoài nghi nàng cùng với Kỳ Vương có tư tình, thân thể này lại là tiểu thiếp của Kỳ Vương Lưu Húc, mà cũng không hẳn là tiểu thiếp.

Chủ nhân của cơ thể này tên là Khương Liễu, vốn là tỳ nữ ở Kỳ Vương phủ, trong một lần Lưu Húc sau rượu sủng hạnh nàng ta một đêm, sau đó thì trở thành Thất phu nhân ở Kỳ Vương phủ. Nhưng sau đêm hôm đó, Kỳ Vương tựa như hoàn toàn quên hết về nữ nhân này.

Người này sinh ra thấp kém, lại không được Lưu Húc sủng ái, cho nên trong vương phủ không có địa vị gì, mà người này lại cứ không biết điều, không có kiến thức gì, làm ra không ít chuyện bị chê cười, mọi người cũng càng xem thường, cũng chọc đến cho Lưu Húc càng chán ghét.

Hai ngày trước, vì bị vị phu nhân được sủng ái nhất trách cứ vài câu, thì muốn sống muốn chết đâm đầu vô tường, không nghĩ tới là không ai thèm giữ nàng lại, thành ra đâm đầu vào tường, thế nên mới có dưỡng thương như này.

Khương Liễu này thế là thành một thứ mà người trong Kỳ Vương phủ chê cười.

Lưu Lăng thân là hoàng tử, muốn báo thù hắn, nhất định phải có một thanh kiếm sắc bén.

Mà thanh kiếm này, cùng Lưu Lăng đấu đá gần mười năm – Lưu Húc.

Mặc kệ Khương Liễu này trước kia là người như thế nào, hiện tại nàng phải nắm chặt trong tay thanh kiếm Lưu Húc này, để đánh trả lại kẻ thù.

“Ngươi đấy, tuy lớn lên xinh đẹp, nhưng lại không có nhà mẹ đẻ nâng đỡ, lấy gì cùng mấy vị phu nhân kia tranh sủng?” Lục Tiếu xoa cái bàn, “An phận mà đợi thôi, việc gì phải làm trời làm đất, khiến cho mọi người coi thường, Vương gia cũng không thích ngươi, đến cả hạ nhân cũng chê cười, ngươi nghe ta khuyên một câu đi! Không biết ngươi ngốc giả hay thật nữa, ăn uống không thiếu thốn, còn có người hầu hạ, như thế còn chưa đủ?”

Mạc Tử Ngọc chỉ nhẹ nhàng cười, cũng không trả lời.

Lục Tiếu ngược lại cảm thấy có chút kinh ngạc, bình thường nàng ta sớm đã cãi tay đôi cùng rồi, hôm nay sao lại khác thường như vậy, hay mặt trời mọc phía tây rồi, lần này đập đầu vào tường nên không bình thường luôn rồi?

Đang nói chuyện, thì thấy một bà tử mang theo hai tỳ nữ đi vào, lạnh nhạt nhìn thoáng qua Lục Tiếu với nữ tử trên giường, mặt bộ biểu tình nói: “Lục soát!”

Hai tỳ nữ nghe vậy ngay lập tức lục tung hết trong phòng, Lục Tiếu vội vàng ngăn cản, sốt ruột hỏi: “Lưu ma ma, người làm gì vậy? Cô nương tuy rằng không được sủng, nhưng khó có thể chấp nhận bị chà đạp như vậy!”

“Ta có một cái vòng tay, được Nhị phu nhân ban thưởng, mấy ngày trước cô nương còn khen nó đẹp, hôm nay đã không thấy tăm hơi, ta suy nghĩ thấy người trên tay không sạch sẽ, cũng chỉ có cô nương của các ngươi! Ngươi đừng có ngăn cản, cẩn thận lục soát chỗ này, nếu ngươi còn ngăn cản, thì chính là có làm!” Lưu ma ma hừ một tiếng, hai tay chống nạnh, bộ dáng cậy già lên mặt.

“Người nhìn dáng vẻ của cô nương ta xem, nằm mấy ngày ở trên giường, sao có thể trộm vòng tay của người!” Lục Tiếu tức giận đến mức nói không ra lời, nàng tuy thường xuyên châm chọc Khương Liễu, cũng coi thường masy cái hành động của nàng, nhưng cũng không chịu được bị người ngoài khinh nhục, “Ngươi! Nếu ngươi còn như vậy ta sẽ báo lại cho Vương phi!”

Hồng Tiêu đi vào, kéo Lục Tiếu sang một bên, nhỏ giọng khuyên: “Cứ để cho bọn họ lục soát đi, không tìm ra thứ cần tìm, tự khắc sẽ rời đi, cô nương đang dưỡng thương, không cần chen ngang.”

“Dừng tay.”

Mạc Tử Ngọc quát một tiếng, nhưng không ai để lời nói của nàng vào mắt.

“Dừng tay!” nàng ném một ấm trà xuống mặt đất, lạnh giọng quát.

Tất cả mọi người đèu đem ánh mắt chuyển sang trên người Mạc Tử Ngọc, vẫn là khuôn mặt quen thuộc đó, nhưng trên gương mặt quen thuộc này lại có chút không giống như nguyên bản, nàng ta tựa như thay đổi không giống nhau.

“Lưu ma ma.” Mạc Tử Ngọc không nhanh không chậm nói, tự nhiên ngồi xuống trước giường, tuy ăn mặc y phục đơn giản, nhưng không nhìn ra vẻ phóng khoáng, ngược lại còn có một khí chất bình tĩnh như tiểu thư khuê các, “Lưu ma ma, ngươi cho ta biết đây là đâu?”

“Cần biết đây là đâu!” Lưu ma ma khinh thường, “ Ngươi cũng đừng bày ra bộ dáng giống Vương phi, giơ tay nhấc chân có thể học được mười phần, nhưng khí chất vẫn không thể học được, khuyên ngươi vẫn là không nên bắt chước kẻo lại làm trò cười cho thiên hạ. Nếu hôm nay ngươi đem vòng tay của ta ra, ta cũng không đi nói với Nhị phu nhân nữa, nếu ngươi dám làm lớn, thì chính là tự làm tự chịu!”

Mạc Tử Ngọc cũng không giận, cười cười: “Ma ma là người lâu năm ở vương phủ?”

“Ta nguyên là cung nữ bên người của Lưu Quý Phi mẹ đẻ của Vương gia, năm đó khi Vương gia kiến phủ cũng theo đến đây.” Lưu ma ma dương dương tự đắc nói, “Trong Vương phủ này cũng có mặt mũi, trước mặt Vương gia cũng có thể nói được mấy câu.”

“Lưu ma ma là lão nhân trong Vương phủ, càng là người từ trong cung đến, hẳn là so với người khác thì càng hiểu biết về quy củ thể thống chứ!” Mạc Tử Ngọc mày nhỏ hướng lên, lộ ra một phần khinh thường, “Ma ma muốn tìm lại đồ vật của mình, không có gì đáng trách. Nhưng nếu hoài nghi việc này có liên quan đến ta, thì hẳn là nên đi tìm Vương phi, sao lại dám ở chỗ ta lục soát, muốn làm cũng phải có ý chỉ của Vương phi!”

Khóe miệng nàng hơi cong một chút, nhìn thoáng qua thần sắc của Lưu ma ma.

“Ta tuy không được sủng ái, tốt xấu gì cũng là phu nhân của Vương phủ, ngươi tự tiện xông vào chỗ ở của ta, chưa được ta đồng ý, đã làm loạn trong phòng, liệu có đem quy củ của Vương phủ để vào trong mắt? Tôn ti trật tự, ma ma nên nhớ rõ cho thỏa đáng, kẻo người khác lại tưởng rằng ma ma ỷ là lão nhân ở Vương phủ, cậy già lên mặt, giẫm đạp lên quy củ, không đem Vương gia và Vương phi để ở trong mắt!”

Lưu ma ma hơi hơi sửng sốt: “Nhìn không ra cô nương là người miệng lưỡi nhanh nhẹn, trước kia đúng là coi thường ngươi rồi. Nhưng chỉ vì vài câu nói của ngươi, hôm nay tìm không thấy vòng tay, ta sẽ không để yên. Ta để lại cho ngươi vài phần thể diện, nếu ngươi đã không cần, chúng ta đi tìm nhị phu nhân phân xử! Tiếp tục lục soát đi!”

“Ai dám!”

Mạc Tử Ngọc thu lại ý cười trên mặt; thần sắc nghiêm túc nhìn thoáng qua bọn họ. Trên người nàng chỉ là có một cổ khí tràng ở, kêu mọi người vô pháp vô pháp bỏ qua trên người nàng tức giận.

Nàng vốn là đích nữ tướng môn, lại làm Vương phi lâu như vậy, bộ dáng này vẫn nên đem ra.

Kiếp trước nàng đối đãi với người ôn hòa chân thành, thiện lương rộng lượng, bỏ ra một cái thiệt tình, nhưng kết cục cuối cùng là gì?

Kiếp này tuyệt không cho người khác bắt nạt, cũng không thoái nhượng nửa bước, nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân!

Hai tỳ nữ mặt đối mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải.

Lưu ma ma bị bác mặt mũi, tức giận đến cả người phát run.

Hồng Tiêu con ngươi lay chuyển, đi giảng hòa, cười nói: “Cô nương đừng tức giận, Lưu ma ma cũng chỉ là sốt ruột thôi, dù sao cũng là đồ vật được chủ tử ban thưởng, mất đi thực không tốt. Nếu mình thanh bạch, để cho bọn họ lục soát thì đã sao?”

“Ta vừa mới nói, đây là liên quan đến thể thống Vương phủ, nếu người ngoài biết nô tỳ đạp trên đầu chủ tử mà tác oai tác quái, há chẳng phải để cho người ta chê cười?” Mạc Tử Ngọc hơi hơi nâng cằm, nhìn phía Lưu ma ma, “Nếu ngươi không phục, chúng ta liền đi đến chỗ Vương phi phân xử!”

“Được! Xem như ngươi lợi hại!” Lưu ma ma tức giận đến ngứa răng, “Việc này ta sẽ không để yên, ngươi chờ đó! Dám mơ đến đồ được Nhị phu nhân ban thưởng, hừ!” sau đó mang theo hai thị nữ tức giận đùng đùng bỏ đi.

Lục Tiếu đóng cửa lại, thở dài.

“Người ngươi đắc tội cũng đủ nhiều rồi, Lưu ma ma này ngang ngược, sau này chỉ sợ ngươi không yên với bà ta đâu.”

Mạc Tử Ngọc nhìu mày, phân phó nói: “Thay quần áo cho ta.”

“Ngươi muốn làm gì?”

“Đi thỉnh tội với Vương phi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương