Thứ Nữ Thành Thê
-
Chương 116: Ninh Quốc Công phủ 2
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, mấy nha đầu cũng theo thế dọn điểm tâm, trái cây lên, còn chuẩn bị rượu ấm, một bàn được trình bày vô cùng tinh tế.
“Một đường tới đây chắc các vị cũng thấy lạnh, vậy trước hết cứ ở lại đây chút đã, uống vài chung rượu cho ấm lòng sau đó hãy qua ngắm mai. Mai viên ở ngay sau lưng Noãn Hương Các, chỉ cần vài bước là tới.” Ninh lão phu nhân cười, nói: “Thục Nghi, con đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Tức phụ đã chuẩn bị tốt rồi ạ.” Ninh phu nhân vội vàng cười, nói.
“Con đã chuẩn bị tốt là tốt rồi, cũng vất vả cho con.” Ninh lão phu nhân gật đầu một cái rồi cười, nói.
“Đó vốn là bổn phận của tức phụ, sao dám nói là vất vả.” Ninh phu nhân vội cười, nói.
“Trong phủ chúng ta cũng chỉ có mỗi Mặc Hiên, vậy mà đến giờ vẫn chưa chịu thành thân, nếu nó thành thân rồi, con cũng không cần vất vả như vậy.” Ninh lão phu nhân lại nói tiếp, một câu này cũng là nói ra mục đích ngày hôm nay.
Triệu Tình Lam và Sầm mẫu đều hiểu, thì ra hôm nay là vì hôn sự của Ninh thế tử, có điều Sầm mẫu vốn không biết chuyện của Ninh Mặc Hiên và Triệu Tình Lam vậy nên trong lòng cũng không có suy nghĩ gì, nhưng Triệu Tình Lam chỉ cần một chút là đã đoán ra rốt cuộc Ninh gia có ý gì rồi. Có điều kể từ lúc nàng bước vào đến giờ Ninh lão phu nhân và Ninh phu nhân cũng không có nhìn nàng lâu, chắc trong lòng họ cũng không thích.
“Ta thấy hài tử Vũ Như này hình như lại cao hơn không ít rồi, thật là một hài tử đáng yêu, ta thật thích, có điều trong phủ cũng không còn mấy nữ hài tử đáng yêu như vậy nữa rồi.” Ninh lão phu nhân nói, trong giọng tràn đầy sự hâm mộ.
“Cám ơn Ninh tổ mẫu yêu thích, Như nhi cũng rất thích Ninh tổ mẫu.” Vũ Như cũng không ngại ngùng, dù sao nàng và Ninh lão phu nhân cũng đã từng gặp qua nhiều lần, lúc này nghe vậy liền cười, nói.
“Con đã thích ta như vậy, thì tới đây làm tôn nữ của ta được không?” Ninh lão phu nhân cười, trêu ghẹo nói.
“Như nhi thích Ninh tổ mẫu, nhưng cũng thích tổ mẫu, nếu Như nhi tới đây, tổ mẫu sẽ không có ai chọc người cười, vậy người sẽ buồn lắm. Huống chi Ninh tổ mẫu cũng có tôn nữ của người hiếu thuận với người rồi.”
“Hài tử này, không chịu tới thì thôi, lại còn nói ra một đống lời khiến ta không nói lại được. Thật là một hài tử khiến người khác yêu thích, có điều dù ta có muốn thì e rằng tổ mẫu con cũng không bỏ được. Vậy nên ta cũng chỉ muốn khi nào con rảnh rỗi thì đến chỗ ta vui vẻ một chút là được rồi.” Ninh lão phu nhân cười, nói với Vũ Như.
“Dạ, Ninh tổ mẫu, nếu con có thường xuyên tới, người cũng đừng chê con đáng ghét nha.” Vũ Như cũng không khách khí, vui vẻ đáp.
“Chỉ cần con qua đây, ta mong còn không kịp, sao lại chê con được.” Ninh lão phu nhân nói xong lại nhìn Vũ Dung, Vũ Bình, nói: “Nếu ta nhớ không nhầm qua lễ mừng năm mới Vũ Dung và Vũ Bình sẽ mười bảy phải không, cũng đã đến lúc bàn chuyện hôn sự rồi, không biết đã có ai chưa?”
Ninh lão phu nhân nói vậy khiếm tâm Triệu Tình Lam cũng lộp bộp rơi xuống, cái này e rằng mới đúng là trọng điểm của ngày hôm nay đi, Ninh đại ca thích nàng, điểm này nàng đã sớm biết, nhưng dù vậy người trong phủ cũng chưa chắc đã thích, giờ ý tứ của Ninh lão phu nhân cũng đã rõ ràng, nếu có kết thân thì cũng là cùng với hai vị tiểu thư con chính thê này, dù có thế nào cũng không đến lượt nàng.
“Một thời gian trước cũng là có người đến hỏi, gia thế nhân phẩm đều rất tốt, cho nên cũng đã định ra rồi, của Dung nhi là trưởng tử Văn gia ở Hàn lâm viện, còn của Bình nhi là nhị công tử nhà Ngự sử Giám sát viện.” Sầm mẫu cũng đoán trước, Ninh lão phu nhân hỏi vậy không phải là không có nguyên nhân, đúng ra lúc này Thế tử phủ Ninh quốc công cũng đã đến tuổi thành thân rồi, chắc là Ninh lão phu nhân muốn chọn một hài tử trong đám hậu bối nhà bà.
Có điều Dung nhi, Bình nhi đều đã có người, bốn đứa còn lại thì quá nhỏ, chỉ có Triệu Tình Lam và Tô Diễm Hồng là tuổi tác vừa hợp, tiếc là Ninh gia chưa chắc đã để ý. Ziendan<le:quy;don> Nếu là trước kia thì Lam nhi còn có thể xứng với Ninh gia, nhưng giờ không so được với trước. Về phần Diễm Hồng, chỉ e Ninh ra còn không thèm để vào mắt, mặc dù xuất thân cũng tính là được, nhưng so với Ninh gia thì vẫn là có chút thấp kém, huống chi bản thân Diễm Hồng cũng không tốt lắm.
Ninh lão phu nhân thấy Sầm mẫu nói vậy có chút thất vọng, sao hài tử bà nhìn trúng lại bị người khác nhanh chân đến trước rồi, nếu sớm đi cầu thân thì có lẽ Sầm gia cũng không cự tuyệt, hai công nương này, dù là người nào cũng xứng với Mặc Hiên nhà bà.
Dù trong lòng Ninh lão phu nhân không vui, nhưng cũng chỉ thể hiện trong chớp mắt, không để cho người khác phát giác được. Có điều những người khác không thấy nhưng Ninh phu nhân lại thấy.
Trong lòng Ninh phu nhân thở dài, cuối cùng thì lão thái thái vẫn muốn tìm cho mình một tôn tức môn đăng hậu đối, nhưng đứa nhỏ Mặc Hiên lại cứ một mực không chịu, một khi đã nhận định ai thì dù chín trâu cũng kéo không lại, thật không biết chuyện này phải làm sao mới tốt, bà bị kẹp ở giữa cũng không tránh khỏi phiền lòng. Bên phía lão thái thái bà khuyên không được mà bên phía Mặc Hiên cũng bảo không xong.
“Hai cô nương này trông thật lạ mắt, hẳn là chưa gặp bao giờ.” Bởi vì đã nhắc tới Vũ Dung và Vũ Bình nên Ninh lão phu nhân cũng không tiện bỏ qua hai người đang ngồi cạnh.
“Đây là hai ngoại sinh nữ của muội, đứa này là Triệu Tình Lam, đứa này là Tô Diễm Hồng. Bởi vì dạo này hai đứa đều đang ở trong phủ nên cùng đến đây, nhiều người cũng thêm náo nhiệt.” Sầm mẫu cười, nói.
“Ta cũng sớm nghe nói quý phủ có biểu tiểu thư đến chơi cho nên cũng mời tới đây, có điều không nghĩ rằng không phải chỉ có một vị biểu tiểu thư mà là hai vị, quả là hai mỹ nhân xinh đẹp.” Ninh phu nhân nhìn Tô Diễm Hồng và Triệu Tình Lam, nói.
“Muội thật là có phúc, dù là tôn nữ hay ngoại sinh nữ cũng đều khiến nhà khác không so được.” Ninh lão phu nhân cũng không nói thêm với hai người, chỉ quay sang cười, nói với Sầm mẫu.
Thấy biểu hiện của Ninh lão phu nhân, Triệu Tình Lam đại khái cũng hiểu được, bà ấy không vừa mắt nàng, nhưng nàng và Ninh Mặc Hiên là lưỡng tình tương duyệt, dù Ninh lão phu nhân có không thích nàng, nàng cũng phải biểu hiện lấy lòng bà ấy cho tốt, nếu không có thể bỏ lỡ mọi cơ hội. Có điều ngay từ đầu Ninh lão phu nhân đã cho rằng nàng không tốt, không biết phải làm thế nào mới có thể khiến bà ấy thích nàng nữa, nhưng cũng không thể dồn hết tâm trí vào việc này khiến người ta cho rằng nàng đang cố ý được.
“Tình Lam là nữ nhi của Mộ Vân phải không, ta từng thấy con bé khi nó chừng năm hay sáu tuổi gì đó, vậy mà nhoáng cái đã gần mười năm, giờ cũng đã trưởng thành rồi, thật giống mẫu thân con bé. Thật là khéo sinh nha, nếu không nói, có khi người khác còn cho rằng con bé là tôn nữ ruột của lão thái quân đó.” Ninh phu nhân nói.
Tình Lam cũng thông minh, thấy Ninh phu nhân noí vậy, trong lòng cũng biết e là Ninh phu nhân đã sớm bị Ninh Mặc Hiên thuyết phục, giờ nhắc đến nàng chẳng qua là để cho nàng được chú ý.
“Thục Nghi quá khen rồi, có điều hài tử Lam nhi này quả thực không tệ, nói một câu bất kính, nhiều lúc ta còn cảm thấy Lam nhi có mấy phần giống với Tĩnh phi nương nương trong cung.” Sầm mẫu biết người bên ngoài e là không thể nào thích Lam nhi, có điều nếu hôm nay đã tới thì không thể không công mà đến được, vẫn nên để cho người khác thay đổi một chút ấn tượng với Lam nhi. Hài tử này cũng sắp mười sáu rồi, cũng đến tuổi nói chuyện thành thân, có điều cục diện hiện giờ khó mà tìm được người tốt.
“Nhắc đến Tĩnh phi nương nương, ta cũng đã được gặp qua, quả là dung nhan thanh lệ đức hạnh vô song, nếu không sao có thể nhận được ân sủng suốt từ khi vào cung đến giờ. Nghe nói hiện giờ Tĩnh phi nương nương đang mang thai, nếu có được hoàng tử thì việc thành Quý phi cũng không phải là không thể.” Nhắc đến nương nương trong cung, Ninh lão phu nhân cũng chỉ cười cười, nói: “Nói ra thì vị Triệu tiểu thư này quả thật có chút bóng dáng Tĩnh phi nương nương, chỉ là…. thôi, chung quy thì hài tử này cũng không có gì là không tốt, ai thú được nàng cũng là may mắn của họ.” (Đoạn này không hiểu lắm nên mình chém vậy)
Mặc dù nói vậy, nhưng Ninh lão phu nhân cũng không thích mấy nữ nhi còn lại của Sầm gia, dù sao cũng là tôn tức phụ của bà cho nên xuất thân rất quan trọng, theo bà nhớ thì mấy người này đều là thứ xuất, nếu nói chuyện thì còn được, nhưng thú vào cửa lại khác, không chừng còn bị người ta cười cho.
Cũng không biết tôn tử của bà coi trọng Triệu Tình Lam này ở điểm nào nữa, mặc dù dung mạo tốt thật đấy, nhưng lại xuất thân từ một gia đình như vậy, nếu so sánh với Tĩnh phi nương nương thì làm sao mà sánh được. Một nữ tử như vậy nếu làm thiếp thì còn được.
“Thấy Triệu tiểu thư ta chợt nhớ ra, nghe nói mấy ngày trước phủ Dục thân vương có nạp một phòng thiếp thất, là muội muội khác mẫu của Triệu tiểu thư.” Ninh lão phu nhân chợt nói.
Triệu Tình Lam không biết chuyện này, nàng vốn nghĩ hiện giờ Triệu gia xuống dốc, e là phủ Dục thân vương sẽ không chấp nhân chuyện này, nhưng xem ra bọn họ vẫn là rất coi trọng Triệu Tình Yên, có điều không biết tình cảnh hiện giờ của Triệu Tình Yên có giống với những gì nàng đã trải qua trong kiếp trước không, nếu quả là như vậy thì thật đúng là sống không bằng chết. Khi đó nàng hận chết Lộ thị và Triệu Tình Yên cho nên mới nghĩ ra chủ ý này, nhưng hiện giờ nàng cũng có chút hối hận. Dù sao đời này mọi chuyện đều đã thay đổi, Triệu Tình Yên có muốn cũng không gây ra được uy hiếp gì đến nàng.
Có điều sao Ninh lão phu nhân lại nhắc đến chuyện Triệu Tình Yên làm thiếp, không lẽ bà ấy muốn để nàng làm thiếp của Ninh Mặc Hiên? Không, dù thế nào nàng cũng sẽ không làm thiếp.
“Giờ chuyện giữa Triệu gia và phủ Dục thân vương đã không còn liên quan gì đến chúng ta rồi nên cũng không muốn nhắc tới, đỡ khiến cho mình phải bực mình.” [email protected]*dyan:leeequyyydooon Sầm mẫu cười, nói.
“Phu nhân, bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi, có lẽ còn lớn hơn tối qua.” Một nha đầu nói, xem ra đây cũng là nha đầu có chút thể diện, có lẽ là đại nha hoàn trong phủ.
“Hoa Tuệ, giờ ngươi càng ngày càng không có quy củ, xem ra là ta quá nuông chiều ngươi rồi.” Ninh lão phu nhân chợt nói.
Hoa Tuệ này là nhất đẳng nha hoàn bên người Ninh lão phu nhân, ngay cả Thục Nghi thấy nàng ta cũng phải cho nàng ta chút mặt mũi, cho nên tự nhiên cũng có chút thông minh, thấy Ninh lão phu nhân nói vậy lập tức đã hiểu, vội vàng cười, nói: “Bên ngoài tuyết lớn, lóa mắt, nô tỳ mới vào nhất thời nhìn không rõ. Lão thái thái, nô tỳ vừa đi mời biểu tiểu thư, biểu thiểu thư nói hôm nay tuyết lớn, nên không muốn đi.”
“Ngươi không nói bên này có khách quý đang chờ sao? Hài tử này, dù thân thể có không tốt thì quy củ cũng không thể thiếu được chứ.” Ninh lão phu nhân nâng chén trà lên, nói.
“Nô tỳ nói nửa ngày biểu thiểu thư mới nói lát nữa sẽ qua.” Hoa Tuệ vội vàng tiến lên, đến bên người Ninh lão phu nhân, nói: “Lão thái thái, có lẽ trà này đã nguội, để nô tỳ đổi cho người chén khác.”
“Nha đầu này hầu hạ bên người ta nhiều năm rồi, vô cùng thân thiết, giờ nửa khắc cũng không thể rời. Có điều bị ta dung túng đến không có quy của rồi.” Ninh lão phu nhân nhìn bóng dáng bận rộn của Hoa Tuệ, cười nói với Sầm mẫu.
Sầm mẫu lói lại: “Nhìn ra được, đúng là một nha đầu tri kỷ, khó trách lão tỷ lại yêu thương nàng như vậy, nếu nha đầu tri kỷ như vậy ở bên người ta, nhất định ta cũng sẽ yêu thương nàng thôi.”
“Bên ngoài quả nhiên là đại tuyết, giống như lông ngỗng vậy, vốn định hôm nay ngắm mai, nhưng tình huống này xem chừng không tốt lắm. Là ta chọn sai ngày gửi thiệp.” Ninh phu nhân đi ra ngoài nhìn một chút, sau đó quay lại nói.
“Nếu đã vậy chúng ta cũng già rồi, không chịu được tuyết lớn, còn mấy hài tử này, nếu các nàng đã thích tuyết thì để các nàng tự vui vẻ đi.” Ninh lão phu nhân cũng thấy ngồi chung một chỗ với mấy hài tử này không thú vị, vậy nên cười nói. Die nn da n lqdon
“Lão tỷ nói đúng, chẳng nói đâu xa, tuyết này trơn trượt vậy, chúng ta già rồi, tay chân cũng không còn lanh lợi, nếu chẳng may trượt ngã thì thật không xong.”
“Chờ lát nữa ngoại tôn nữ của ta tới, để con bé cùng với các ngươi đi ngắm mai, giờ vẫn còn sớm, ăn chút điểm tâm, uống chút rượu, bằng không lát nữa ra ngoài sẽ lạnh đấy. Thật vất vả mới tới một chuyến, bị lạnh hỏng người cũng không tốt.” Ninh lão phu nhân nhìn mấy người, hòa ái nói.
“Dạ!” Mấy cô nương vội vàng quy củ nói.
“Con có thể ném tuyết không?” Vũ Như cười, hỏi.
“Bên ngoài tuyết lớn như vậy, con thích làm gì cũng được, chỉ cần Vũ Như vui vẻ, có gì là không thể đâu.” Nhìn Vũ Như khả ái, Ninh lão phu nhân cười, nói.
“Con biết Ninh tổ mẫu đối với con rất tốt mà, đợi lát nữa con muốn các tỷ tỷ cùng con ném tuyết, còn phải làm người tuyết nữa, lúc ở nhà con cũng thích ném tuyết, làm người tuyết nhất, nhưng các tỷ tỷ nói đại gia khuê tú làm vậy là không được.” Vũ Như nghe vậy, ngược lại nói một tràng.
“Con vẫn còn là hài tử, chuyện quy củ thì vẫn để hai năm nữa hãy nói, giờ vẫn còn đang tuổi vui đùa đó.”
“Đúng vậy, trước giờ ta vẫn mặc kệ nó, để nó làm gì mình muốn, kết quả tỷ thấy đó, không ngờ lại dưỡng thành cái bộ dáng vô pháp vô thiên này, thật khiến lão tỷ chê cười rồi.” Sầm mẫu nói vậy, nhưng trong mắt lại không có một chút ý trách cứ.
Hết chương 116!
“Một đường tới đây chắc các vị cũng thấy lạnh, vậy trước hết cứ ở lại đây chút đã, uống vài chung rượu cho ấm lòng sau đó hãy qua ngắm mai. Mai viên ở ngay sau lưng Noãn Hương Các, chỉ cần vài bước là tới.” Ninh lão phu nhân cười, nói: “Thục Nghi, con đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Tức phụ đã chuẩn bị tốt rồi ạ.” Ninh phu nhân vội vàng cười, nói.
“Con đã chuẩn bị tốt là tốt rồi, cũng vất vả cho con.” Ninh lão phu nhân gật đầu một cái rồi cười, nói.
“Đó vốn là bổn phận của tức phụ, sao dám nói là vất vả.” Ninh phu nhân vội cười, nói.
“Trong phủ chúng ta cũng chỉ có mỗi Mặc Hiên, vậy mà đến giờ vẫn chưa chịu thành thân, nếu nó thành thân rồi, con cũng không cần vất vả như vậy.” Ninh lão phu nhân lại nói tiếp, một câu này cũng là nói ra mục đích ngày hôm nay.
Triệu Tình Lam và Sầm mẫu đều hiểu, thì ra hôm nay là vì hôn sự của Ninh thế tử, có điều Sầm mẫu vốn không biết chuyện của Ninh Mặc Hiên và Triệu Tình Lam vậy nên trong lòng cũng không có suy nghĩ gì, nhưng Triệu Tình Lam chỉ cần một chút là đã đoán ra rốt cuộc Ninh gia có ý gì rồi. Có điều kể từ lúc nàng bước vào đến giờ Ninh lão phu nhân và Ninh phu nhân cũng không có nhìn nàng lâu, chắc trong lòng họ cũng không thích.
“Ta thấy hài tử Vũ Như này hình như lại cao hơn không ít rồi, thật là một hài tử đáng yêu, ta thật thích, có điều trong phủ cũng không còn mấy nữ hài tử đáng yêu như vậy nữa rồi.” Ninh lão phu nhân nói, trong giọng tràn đầy sự hâm mộ.
“Cám ơn Ninh tổ mẫu yêu thích, Như nhi cũng rất thích Ninh tổ mẫu.” Vũ Như cũng không ngại ngùng, dù sao nàng và Ninh lão phu nhân cũng đã từng gặp qua nhiều lần, lúc này nghe vậy liền cười, nói.
“Con đã thích ta như vậy, thì tới đây làm tôn nữ của ta được không?” Ninh lão phu nhân cười, trêu ghẹo nói.
“Như nhi thích Ninh tổ mẫu, nhưng cũng thích tổ mẫu, nếu Như nhi tới đây, tổ mẫu sẽ không có ai chọc người cười, vậy người sẽ buồn lắm. Huống chi Ninh tổ mẫu cũng có tôn nữ của người hiếu thuận với người rồi.”
“Hài tử này, không chịu tới thì thôi, lại còn nói ra một đống lời khiến ta không nói lại được. Thật là một hài tử khiến người khác yêu thích, có điều dù ta có muốn thì e rằng tổ mẫu con cũng không bỏ được. Vậy nên ta cũng chỉ muốn khi nào con rảnh rỗi thì đến chỗ ta vui vẻ một chút là được rồi.” Ninh lão phu nhân cười, nói với Vũ Như.
“Dạ, Ninh tổ mẫu, nếu con có thường xuyên tới, người cũng đừng chê con đáng ghét nha.” Vũ Như cũng không khách khí, vui vẻ đáp.
“Chỉ cần con qua đây, ta mong còn không kịp, sao lại chê con được.” Ninh lão phu nhân nói xong lại nhìn Vũ Dung, Vũ Bình, nói: “Nếu ta nhớ không nhầm qua lễ mừng năm mới Vũ Dung và Vũ Bình sẽ mười bảy phải không, cũng đã đến lúc bàn chuyện hôn sự rồi, không biết đã có ai chưa?”
Ninh lão phu nhân nói vậy khiếm tâm Triệu Tình Lam cũng lộp bộp rơi xuống, cái này e rằng mới đúng là trọng điểm của ngày hôm nay đi, Ninh đại ca thích nàng, điểm này nàng đã sớm biết, nhưng dù vậy người trong phủ cũng chưa chắc đã thích, giờ ý tứ của Ninh lão phu nhân cũng đã rõ ràng, nếu có kết thân thì cũng là cùng với hai vị tiểu thư con chính thê này, dù có thế nào cũng không đến lượt nàng.
“Một thời gian trước cũng là có người đến hỏi, gia thế nhân phẩm đều rất tốt, cho nên cũng đã định ra rồi, của Dung nhi là trưởng tử Văn gia ở Hàn lâm viện, còn của Bình nhi là nhị công tử nhà Ngự sử Giám sát viện.” Sầm mẫu cũng đoán trước, Ninh lão phu nhân hỏi vậy không phải là không có nguyên nhân, đúng ra lúc này Thế tử phủ Ninh quốc công cũng đã đến tuổi thành thân rồi, chắc là Ninh lão phu nhân muốn chọn một hài tử trong đám hậu bối nhà bà.
Có điều Dung nhi, Bình nhi đều đã có người, bốn đứa còn lại thì quá nhỏ, chỉ có Triệu Tình Lam và Tô Diễm Hồng là tuổi tác vừa hợp, tiếc là Ninh gia chưa chắc đã để ý. Ziendan<le:quy;don> Nếu là trước kia thì Lam nhi còn có thể xứng với Ninh gia, nhưng giờ không so được với trước. Về phần Diễm Hồng, chỉ e Ninh ra còn không thèm để vào mắt, mặc dù xuất thân cũng tính là được, nhưng so với Ninh gia thì vẫn là có chút thấp kém, huống chi bản thân Diễm Hồng cũng không tốt lắm.
Ninh lão phu nhân thấy Sầm mẫu nói vậy có chút thất vọng, sao hài tử bà nhìn trúng lại bị người khác nhanh chân đến trước rồi, nếu sớm đi cầu thân thì có lẽ Sầm gia cũng không cự tuyệt, hai công nương này, dù là người nào cũng xứng với Mặc Hiên nhà bà.
Dù trong lòng Ninh lão phu nhân không vui, nhưng cũng chỉ thể hiện trong chớp mắt, không để cho người khác phát giác được. Có điều những người khác không thấy nhưng Ninh phu nhân lại thấy.
Trong lòng Ninh phu nhân thở dài, cuối cùng thì lão thái thái vẫn muốn tìm cho mình một tôn tức môn đăng hậu đối, nhưng đứa nhỏ Mặc Hiên lại cứ một mực không chịu, một khi đã nhận định ai thì dù chín trâu cũng kéo không lại, thật không biết chuyện này phải làm sao mới tốt, bà bị kẹp ở giữa cũng không tránh khỏi phiền lòng. Bên phía lão thái thái bà khuyên không được mà bên phía Mặc Hiên cũng bảo không xong.
“Hai cô nương này trông thật lạ mắt, hẳn là chưa gặp bao giờ.” Bởi vì đã nhắc tới Vũ Dung và Vũ Bình nên Ninh lão phu nhân cũng không tiện bỏ qua hai người đang ngồi cạnh.
“Đây là hai ngoại sinh nữ của muội, đứa này là Triệu Tình Lam, đứa này là Tô Diễm Hồng. Bởi vì dạo này hai đứa đều đang ở trong phủ nên cùng đến đây, nhiều người cũng thêm náo nhiệt.” Sầm mẫu cười, nói.
“Ta cũng sớm nghe nói quý phủ có biểu tiểu thư đến chơi cho nên cũng mời tới đây, có điều không nghĩ rằng không phải chỉ có một vị biểu tiểu thư mà là hai vị, quả là hai mỹ nhân xinh đẹp.” Ninh phu nhân nhìn Tô Diễm Hồng và Triệu Tình Lam, nói.
“Muội thật là có phúc, dù là tôn nữ hay ngoại sinh nữ cũng đều khiến nhà khác không so được.” Ninh lão phu nhân cũng không nói thêm với hai người, chỉ quay sang cười, nói với Sầm mẫu.
Thấy biểu hiện của Ninh lão phu nhân, Triệu Tình Lam đại khái cũng hiểu được, bà ấy không vừa mắt nàng, nhưng nàng và Ninh Mặc Hiên là lưỡng tình tương duyệt, dù Ninh lão phu nhân có không thích nàng, nàng cũng phải biểu hiện lấy lòng bà ấy cho tốt, nếu không có thể bỏ lỡ mọi cơ hội. Có điều ngay từ đầu Ninh lão phu nhân đã cho rằng nàng không tốt, không biết phải làm thế nào mới có thể khiến bà ấy thích nàng nữa, nhưng cũng không thể dồn hết tâm trí vào việc này khiến người ta cho rằng nàng đang cố ý được.
“Tình Lam là nữ nhi của Mộ Vân phải không, ta từng thấy con bé khi nó chừng năm hay sáu tuổi gì đó, vậy mà nhoáng cái đã gần mười năm, giờ cũng đã trưởng thành rồi, thật giống mẫu thân con bé. Thật là khéo sinh nha, nếu không nói, có khi người khác còn cho rằng con bé là tôn nữ ruột của lão thái quân đó.” Ninh phu nhân nói.
Tình Lam cũng thông minh, thấy Ninh phu nhân noí vậy, trong lòng cũng biết e là Ninh phu nhân đã sớm bị Ninh Mặc Hiên thuyết phục, giờ nhắc đến nàng chẳng qua là để cho nàng được chú ý.
“Thục Nghi quá khen rồi, có điều hài tử Lam nhi này quả thực không tệ, nói một câu bất kính, nhiều lúc ta còn cảm thấy Lam nhi có mấy phần giống với Tĩnh phi nương nương trong cung.” Sầm mẫu biết người bên ngoài e là không thể nào thích Lam nhi, có điều nếu hôm nay đã tới thì không thể không công mà đến được, vẫn nên để cho người khác thay đổi một chút ấn tượng với Lam nhi. Hài tử này cũng sắp mười sáu rồi, cũng đến tuổi nói chuyện thành thân, có điều cục diện hiện giờ khó mà tìm được người tốt.
“Nhắc đến Tĩnh phi nương nương, ta cũng đã được gặp qua, quả là dung nhan thanh lệ đức hạnh vô song, nếu không sao có thể nhận được ân sủng suốt từ khi vào cung đến giờ. Nghe nói hiện giờ Tĩnh phi nương nương đang mang thai, nếu có được hoàng tử thì việc thành Quý phi cũng không phải là không thể.” Nhắc đến nương nương trong cung, Ninh lão phu nhân cũng chỉ cười cười, nói: “Nói ra thì vị Triệu tiểu thư này quả thật có chút bóng dáng Tĩnh phi nương nương, chỉ là…. thôi, chung quy thì hài tử này cũng không có gì là không tốt, ai thú được nàng cũng là may mắn của họ.” (Đoạn này không hiểu lắm nên mình chém vậy)
Mặc dù nói vậy, nhưng Ninh lão phu nhân cũng không thích mấy nữ nhi còn lại của Sầm gia, dù sao cũng là tôn tức phụ của bà cho nên xuất thân rất quan trọng, theo bà nhớ thì mấy người này đều là thứ xuất, nếu nói chuyện thì còn được, nhưng thú vào cửa lại khác, không chừng còn bị người ta cười cho.
Cũng không biết tôn tử của bà coi trọng Triệu Tình Lam này ở điểm nào nữa, mặc dù dung mạo tốt thật đấy, nhưng lại xuất thân từ một gia đình như vậy, nếu so sánh với Tĩnh phi nương nương thì làm sao mà sánh được. Một nữ tử như vậy nếu làm thiếp thì còn được.
“Thấy Triệu tiểu thư ta chợt nhớ ra, nghe nói mấy ngày trước phủ Dục thân vương có nạp một phòng thiếp thất, là muội muội khác mẫu của Triệu tiểu thư.” Ninh lão phu nhân chợt nói.
Triệu Tình Lam không biết chuyện này, nàng vốn nghĩ hiện giờ Triệu gia xuống dốc, e là phủ Dục thân vương sẽ không chấp nhân chuyện này, nhưng xem ra bọn họ vẫn là rất coi trọng Triệu Tình Yên, có điều không biết tình cảnh hiện giờ của Triệu Tình Yên có giống với những gì nàng đã trải qua trong kiếp trước không, nếu quả là như vậy thì thật đúng là sống không bằng chết. Khi đó nàng hận chết Lộ thị và Triệu Tình Yên cho nên mới nghĩ ra chủ ý này, nhưng hiện giờ nàng cũng có chút hối hận. Dù sao đời này mọi chuyện đều đã thay đổi, Triệu Tình Yên có muốn cũng không gây ra được uy hiếp gì đến nàng.
Có điều sao Ninh lão phu nhân lại nhắc đến chuyện Triệu Tình Yên làm thiếp, không lẽ bà ấy muốn để nàng làm thiếp của Ninh Mặc Hiên? Không, dù thế nào nàng cũng sẽ không làm thiếp.
“Giờ chuyện giữa Triệu gia và phủ Dục thân vương đã không còn liên quan gì đến chúng ta rồi nên cũng không muốn nhắc tới, đỡ khiến cho mình phải bực mình.” [email protected]*dyan:leeequyyydooon Sầm mẫu cười, nói.
“Phu nhân, bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi, có lẽ còn lớn hơn tối qua.” Một nha đầu nói, xem ra đây cũng là nha đầu có chút thể diện, có lẽ là đại nha hoàn trong phủ.
“Hoa Tuệ, giờ ngươi càng ngày càng không có quy củ, xem ra là ta quá nuông chiều ngươi rồi.” Ninh lão phu nhân chợt nói.
Hoa Tuệ này là nhất đẳng nha hoàn bên người Ninh lão phu nhân, ngay cả Thục Nghi thấy nàng ta cũng phải cho nàng ta chút mặt mũi, cho nên tự nhiên cũng có chút thông minh, thấy Ninh lão phu nhân nói vậy lập tức đã hiểu, vội vàng cười, nói: “Bên ngoài tuyết lớn, lóa mắt, nô tỳ mới vào nhất thời nhìn không rõ. Lão thái thái, nô tỳ vừa đi mời biểu tiểu thư, biểu thiểu thư nói hôm nay tuyết lớn, nên không muốn đi.”
“Ngươi không nói bên này có khách quý đang chờ sao? Hài tử này, dù thân thể có không tốt thì quy củ cũng không thể thiếu được chứ.” Ninh lão phu nhân nâng chén trà lên, nói.
“Nô tỳ nói nửa ngày biểu thiểu thư mới nói lát nữa sẽ qua.” Hoa Tuệ vội vàng tiến lên, đến bên người Ninh lão phu nhân, nói: “Lão thái thái, có lẽ trà này đã nguội, để nô tỳ đổi cho người chén khác.”
“Nha đầu này hầu hạ bên người ta nhiều năm rồi, vô cùng thân thiết, giờ nửa khắc cũng không thể rời. Có điều bị ta dung túng đến không có quy của rồi.” Ninh lão phu nhân nhìn bóng dáng bận rộn của Hoa Tuệ, cười nói với Sầm mẫu.
Sầm mẫu lói lại: “Nhìn ra được, đúng là một nha đầu tri kỷ, khó trách lão tỷ lại yêu thương nàng như vậy, nếu nha đầu tri kỷ như vậy ở bên người ta, nhất định ta cũng sẽ yêu thương nàng thôi.”
“Bên ngoài quả nhiên là đại tuyết, giống như lông ngỗng vậy, vốn định hôm nay ngắm mai, nhưng tình huống này xem chừng không tốt lắm. Là ta chọn sai ngày gửi thiệp.” Ninh phu nhân đi ra ngoài nhìn một chút, sau đó quay lại nói.
“Nếu đã vậy chúng ta cũng già rồi, không chịu được tuyết lớn, còn mấy hài tử này, nếu các nàng đã thích tuyết thì để các nàng tự vui vẻ đi.” Ninh lão phu nhân cũng thấy ngồi chung một chỗ với mấy hài tử này không thú vị, vậy nên cười nói. Die nn da n lqdon
“Lão tỷ nói đúng, chẳng nói đâu xa, tuyết này trơn trượt vậy, chúng ta già rồi, tay chân cũng không còn lanh lợi, nếu chẳng may trượt ngã thì thật không xong.”
“Chờ lát nữa ngoại tôn nữ của ta tới, để con bé cùng với các ngươi đi ngắm mai, giờ vẫn còn sớm, ăn chút điểm tâm, uống chút rượu, bằng không lát nữa ra ngoài sẽ lạnh đấy. Thật vất vả mới tới một chuyến, bị lạnh hỏng người cũng không tốt.” Ninh lão phu nhân nhìn mấy người, hòa ái nói.
“Dạ!” Mấy cô nương vội vàng quy củ nói.
“Con có thể ném tuyết không?” Vũ Như cười, hỏi.
“Bên ngoài tuyết lớn như vậy, con thích làm gì cũng được, chỉ cần Vũ Như vui vẻ, có gì là không thể đâu.” Nhìn Vũ Như khả ái, Ninh lão phu nhân cười, nói.
“Con biết Ninh tổ mẫu đối với con rất tốt mà, đợi lát nữa con muốn các tỷ tỷ cùng con ném tuyết, còn phải làm người tuyết nữa, lúc ở nhà con cũng thích ném tuyết, làm người tuyết nhất, nhưng các tỷ tỷ nói đại gia khuê tú làm vậy là không được.” Vũ Như nghe vậy, ngược lại nói một tràng.
“Con vẫn còn là hài tử, chuyện quy củ thì vẫn để hai năm nữa hãy nói, giờ vẫn còn đang tuổi vui đùa đó.”
“Đúng vậy, trước giờ ta vẫn mặc kệ nó, để nó làm gì mình muốn, kết quả tỷ thấy đó, không ngờ lại dưỡng thành cái bộ dáng vô pháp vô thiên này, thật khiến lão tỷ chê cười rồi.” Sầm mẫu nói vậy, nhưng trong mắt lại không có một chút ý trách cứ.
Hết chương 116!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook