Thứ Nữ Thành Thê
-
Chương 11: Chính nữ biến thành thứ nữ 1
Editor: Búnn.
"Đại tiểu thư nói như vậy là sao, người mưu hại phu nhân đã bị xử trí, cho dù Khánh Quốc công phủ muốn truy cứu cũng không có cách nào truy cứu được." Lộ di nương cười nói với Triệu Tình Lam. Cái gọi là chết vô đối chứng, chẳng lẽ còn có thể khiến Lưu ma ma đã chết sống lại đối chứng sao? Triệu Tình Lam cho rằng nàng ta nói như vậy thì bản thân sẽ sợ sao?
Cũng vì Triệu Tĩnh Nguyên ở đây cho nên Lộ di nương mới dám nói chuyện không biết sợ như vậy, dù là trước đó bị lão thái thái trách cứ thì Lộ di nương cũng không quan tâm. Dù sao thì có chuyện gì xảy ra, chỉ cần bà ta làm nũng thì nhất định lão gia sẽ giúp đỡ bà ta, bản thân cần gì phải e ngại, dù lão thái thái không thích bà ta, nhưng ngại lão gia nên không phải chuyện gì cũng dễ dàng tha thứ cho bản thân sao?
"Lộ di nương nói rất đúng, nhưng tới lúc đó, chỉ cần Khánh Quốc Công phủ nói, trong phủ chúng ta đánh chết người biết chuyện vì muốn che giấu hành vi phạm tội, thì phủ chúng ta cũng sẽ hết đường chối cãi. Dù sao người nọ cũng là do chúng ta tự tiện xử tử, cũng chưa từng đưa ra công đường ở Hình bộ. Nếu thật sự ầm ĩ đến đại đường Hình bộ, thì ai cũng biết hậu thuẫn của Khánh Quốc Công phủ vững chãi hơn Vạn An hầu phủ của chúng ta rất nhiều. Lộ di nương nói xem, đến lúc đó ai sẽ là người không may?" Tình Lam nhìn Lộ di nương, lá gan của nữ nhân này thật lớn. Đến bây giờ mà vẫn không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn dám lên tiếng tranh cãi. Cũng không nghĩ xem kết quả của bản thân là như thế nào?
Lộ di nương thấy trong mắt Triệu Tình Lam thoáng hiện vẻ miệt thị, bỗng cảm thấy, những điều vừa rồi là nha đầu kia đang nói với bản thân, dù sao chuyện này cũng là do bản thân sai sử, ngộ nhỡ đến lúc đó Khánh Quốc công phủ thật sự truy cứu tới thì e là bản thân sẽ không thể thoát tội. Lưu ma ma đã chết, nhưng ai biết trước lúc bà ta chết có lưu lại cái gì có thể nắm đuôi của bản thân cho người trong nhà? Nếu thật sự có sơ xuất, thì cho dù lão gia sủng ái cũng không thể cứu bản thân, còn cảm thấy bản thân tâm địa độc ác.
"Tiện thiếp không biết, Đại tiểu thư nói rất đúng." Lộ di nương nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tình Lam nói không phải không có lý." Chu thị gật đầu, thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng thế, lúc trước kết thân với Khánh Quốc Công phủ chính là bản thân trèo cao, cho dù Nguyên Nhi không thấy rõ tình huống, mấy năm nay cũng là do Mộ Vân thiện lương rộng lượng, nếu không chỉ bằng áp lực của Khánh Quốc Công phủ cũng đủ đè chết Vạn An hầu phủ rồi.
Bây giờ xảy ra chuyện này, quả nhiên giống như lời Tình Lam đã nói, nếu ầm ĩ đến công đường, cùng là người một nhà nhưng lại giải quyết không rõ ràng, nhất là Nguyên Nhi, nói không chừng sẽ bị định tội sủng thiếp diệt thê, dung túng thiếp thất mưu hại chủ mẫu, nếu là như vậy thì e là cả đời này của Nguyên Nhi sẽ bị phá hủy hoàn toàn, làm mẫu thân nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra. Hơn nữa sự việc mà nha đầu Tinh Quang nói cũng là sự thật, đã không bị xâm phạm thì cũng không bị coi là đội nón xanh cho Nguyên Nhi.
"Nói không sai, nhưng dù không thất trinh, nhưng cũng khó có thể nói rõ ràng, dù sao một nữ nhân không trong sạch, cũng không còn xứng với nhi tử nữa." Triệu Tĩnh Nguyên luôn cảm thấy để Sầm Mộ Vân làm thê tử chính là một sự vũ nhục.
"Phụ thân, còn một chuyện phụ thân quên nghĩ đến, cái gọi là thất xuất tam bất xuất (bảy điều có thể hưu, ba điều không thể hưu), không nói đến chuyện mẫu thân có phạm phải thất xuất hay không, nhưng tam bất xuất mẫu thân đã có, vào thời điểm tổ phụ qua đời mẫu thân đã vào cửa, mẫu thân cũng vì lão nhân trong nhà mà thủ hiếu ba năm, tất nhiên sẽ không có đạo lý hưu thê." Mặc dù Triệu Tĩnh Lam cảm thấy, có nam nhân như vậy còn không bằng rời đi, nhưng dù sao suy nghĩ của mẫu thân lại không giống mình, nếu bị hưu, mẫu thân không có khả năng tiếp nhận được, vậy thì bảo thân liền giữ mẫu thân ở lại đi.
"Việc này..." Triệu Tĩnh Nguyên cũng không còn lời nào để nói, sự thật đúng là như thế. Chỉ là không biết từ bao giờ nha đầu Triệu Tĩnh Lam lại có thể nói có đầu có đuôi như vậy rồi? Trong trí nhớ, nha đầu này là người trầm mặc ít nói, lấy đâu ra tài ăn nói như vậy được, chẳng lẽ bản thân luôn không để ý đến nàng?
Triệu Tĩnh Nguyên suy nghĩ lời Triệu Tình Lam nói, cảm thấy bản thân thật sự không thể phản bác, coi như bản thân không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là sự thật. Dù có không thích Sầm Mộ Vân bao nhiêu, thì hôm nay vẫn không thể hưu, hơn nữa cả đời này cũng không thể hưu.
Lộ di nương nghĩ nếu phu nhân không bị hưu thì bản thân sẽ không bao giờ có ngày nổi danh, cho nên vội vàng nói: "Đại tiểu thư nói đúng, nhưng dù sao cũng còn trẻ, không biết lời đồn đại lợi hại như thế nào, bây giờ phu nhân gặp phải tình huống này, cho dù tiếp tục làm phu nhân hầu phủ thì chỉ sợ cũng không còn mặt mũi gặp người khác, dù thế nào thì hầu phủ cũng phải tiếp xúc với người bên ngoài, các vị phu nhân rảnh rồi không có việc gì làm thích nhất là soi mói chuyện nhà người ta..."
Triệu Tĩnh Nguyên ngẫm lại, cảm thấy Lộ di nương nói đúng, không nói đến bản thân Sầm Mộ Vân có thể tiếp nhận được hay không, bản thân hoàn toàn không thừa nhận được chuyện này. Lúc đó trên triều đình sẽ thấy bản thân như thế nào?
"Mẫu thân, nhi tử muốn nâng phân vị của Trà Trà, nâng lên làm bình thê, về sau chuyện trong phủ liền để cho nàng xử lý đo. Về phần Sầm Mộ Vân, mặc dù không thể hưu, nhưng cũng không thể cứ ở trong phủ như không có chuyện gì phát sinh được, vẫn là giáng phân vị của nàng ta xuống, về sau liền làm thiếp thất của hầu phủ đi, không cần ra ngoài gặp người khác nữa." Triệu Tĩnh Nguyên nói.
Lộ di nương nghe xong lời này thì thầm vui mừng, thật sự không ngờ bản thân còn chưa nhắc với lão gia thì lão gia đã nghĩ tới chuyện nâng phân vị của bản thân lên, mặc dù không phải là thê tử thực sự, nhưng có thể làm bình thê đã là không tệ rồi, quan trọng nhất là về sau Sầm Mộ Vân là thiếp, thấy bản thân sẽ phải hành lễ, nghĩ đến điều này Lộ thị không nhịn được vui sướng.
Tương phản với sự vui sướng của Lộ thị, vẻ mặt của Chu thị và Triệu Tình Lam không thể tin được nhìn Triệu Tĩnh Nguyên.
Triệu Tình Lam không nhịn được thầm suy nghĩ, làm sao phụ thân có dáng vẻ đạo mạo lại có thể nói ra những lời như vậy? Thê tử biến thành thiếp thất, thiếp thất biên thành thê tử, đảo lại toàn bộ. Suy nghĩ của Chu thị cũng gần giống với Triệu Tình Lam, nhưng Chu thị càng không thể tiếp nhận chuyện này được, dù sao quá khứ của Lộ thị cũng là kẻ hèn, nếu làm phu nhân hầu phủ thì không phải người khác sẽ chê cười bản thân giống như vậy sao?
"Con thật hồ đồ, Nguyên Nhi, triều ta có quy định, thiếp con nạp từ bên ngoài vào, chính là tiện thiếp, cả đời đều như vậy, bình thiếp quý thiếp có thể nâng phân vị, nhưng chỉ có tiện thiếp thì tuyệt đối không thể. Chẳng lẽ con muốn thử xem luật pháp có uy nghiêm hay không sao?" Chu thị lạnh lùng nói. Dù nhi tử sủng thiếp đến hồ đồ thì làm sao bản thân bà có thể cho phép việc như vậy xảy ra? Nếu vì việc nhỏ như vậy mà hủy đi danh vọng của hầu phủ thì làm sao bản thân còn mặt mũi đi gặp lão hầu gia dưới cửu tuyền?
Triệu Tĩnh Nguyên thật sự quên mất, chính là như vậy, mặc dù Trà Trà tốt, nhưng cũng là thiếp bản thân lén nạp ở bên ngoài về. Có điều cái này cũng không phải là chuyện không còn cách giải quyết, bản thân có thể bảo Trà Trà ra khỏi phủ, sau đó lấy lễ cưới của bình thê quang minh chính đại cưới vào cửa là được.
Nhìn đuôi lông mày của phụ thân hiện vẻ vui sướng, Triệu Tình Lam cười, nhưng trong đáy mắt lại vô cùng lạnh lùng, kiếp trước phụ thân cũng đưa Lộ di nương ra ngoài, thay đổi tên họ rồi lại cười vào cửa, quang minh chính đại làm phu nhân hầu phủ.
Bỗng nhiên lão thái quân nhớ tới cái gì, cho nên nói: "Nguyên Nhi đừng nghĩ nữa, nếu con đẩy Mộ Vân xuống làm thiếp sẽ không có cách nào cho Khánh Quốc công phủ một cái công đạo, con lại thăng tiện thiếp lên làm bình thê, làm sao có thể cho qua được?"
Mộ Vân thật sự không thể tiếp tục làm phu nhân hầu phủ, dù sao cũng không tốt cho thể diện của hầu phủ, nhưng làm quý thiếp rồi ở lại phật đường thì cũng được.
Làm sao Triệu Tĩnh Nguyên không rõ ý tứ của mẫu thân, những người ở đây đều hiểu, trên mặt Lộ di nương hiện rõ vẻ không vui, còn Triệu Tình Lam càng không thể tin được, nãi nãi lại có thể đồng ý với chủ ý của phụ thân.
"Đại tiểu thư nói như vậy là sao, người mưu hại phu nhân đã bị xử trí, cho dù Khánh Quốc công phủ muốn truy cứu cũng không có cách nào truy cứu được." Lộ di nương cười nói với Triệu Tình Lam. Cái gọi là chết vô đối chứng, chẳng lẽ còn có thể khiến Lưu ma ma đã chết sống lại đối chứng sao? Triệu Tình Lam cho rằng nàng ta nói như vậy thì bản thân sẽ sợ sao?
Cũng vì Triệu Tĩnh Nguyên ở đây cho nên Lộ di nương mới dám nói chuyện không biết sợ như vậy, dù là trước đó bị lão thái thái trách cứ thì Lộ di nương cũng không quan tâm. Dù sao thì có chuyện gì xảy ra, chỉ cần bà ta làm nũng thì nhất định lão gia sẽ giúp đỡ bà ta, bản thân cần gì phải e ngại, dù lão thái thái không thích bà ta, nhưng ngại lão gia nên không phải chuyện gì cũng dễ dàng tha thứ cho bản thân sao?
"Lộ di nương nói rất đúng, nhưng tới lúc đó, chỉ cần Khánh Quốc Công phủ nói, trong phủ chúng ta đánh chết người biết chuyện vì muốn che giấu hành vi phạm tội, thì phủ chúng ta cũng sẽ hết đường chối cãi. Dù sao người nọ cũng là do chúng ta tự tiện xử tử, cũng chưa từng đưa ra công đường ở Hình bộ. Nếu thật sự ầm ĩ đến đại đường Hình bộ, thì ai cũng biết hậu thuẫn của Khánh Quốc Công phủ vững chãi hơn Vạn An hầu phủ của chúng ta rất nhiều. Lộ di nương nói xem, đến lúc đó ai sẽ là người không may?" Tình Lam nhìn Lộ di nương, lá gan của nữ nhân này thật lớn. Đến bây giờ mà vẫn không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn dám lên tiếng tranh cãi. Cũng không nghĩ xem kết quả của bản thân là như thế nào?
Lộ di nương thấy trong mắt Triệu Tình Lam thoáng hiện vẻ miệt thị, bỗng cảm thấy, những điều vừa rồi là nha đầu kia đang nói với bản thân, dù sao chuyện này cũng là do bản thân sai sử, ngộ nhỡ đến lúc đó Khánh Quốc công phủ thật sự truy cứu tới thì e là bản thân sẽ không thể thoát tội. Lưu ma ma đã chết, nhưng ai biết trước lúc bà ta chết có lưu lại cái gì có thể nắm đuôi của bản thân cho người trong nhà? Nếu thật sự có sơ xuất, thì cho dù lão gia sủng ái cũng không thể cứu bản thân, còn cảm thấy bản thân tâm địa độc ác.
"Tiện thiếp không biết, Đại tiểu thư nói rất đúng." Lộ di nương nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tình Lam nói không phải không có lý." Chu thị gật đầu, thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng thế, lúc trước kết thân với Khánh Quốc Công phủ chính là bản thân trèo cao, cho dù Nguyên Nhi không thấy rõ tình huống, mấy năm nay cũng là do Mộ Vân thiện lương rộng lượng, nếu không chỉ bằng áp lực của Khánh Quốc Công phủ cũng đủ đè chết Vạn An hầu phủ rồi.
Bây giờ xảy ra chuyện này, quả nhiên giống như lời Tình Lam đã nói, nếu ầm ĩ đến công đường, cùng là người một nhà nhưng lại giải quyết không rõ ràng, nhất là Nguyên Nhi, nói không chừng sẽ bị định tội sủng thiếp diệt thê, dung túng thiếp thất mưu hại chủ mẫu, nếu là như vậy thì e là cả đời này của Nguyên Nhi sẽ bị phá hủy hoàn toàn, làm mẫu thân nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra. Hơn nữa sự việc mà nha đầu Tinh Quang nói cũng là sự thật, đã không bị xâm phạm thì cũng không bị coi là đội nón xanh cho Nguyên Nhi.
"Nói không sai, nhưng dù không thất trinh, nhưng cũng khó có thể nói rõ ràng, dù sao một nữ nhân không trong sạch, cũng không còn xứng với nhi tử nữa." Triệu Tĩnh Nguyên luôn cảm thấy để Sầm Mộ Vân làm thê tử chính là một sự vũ nhục.
"Phụ thân, còn một chuyện phụ thân quên nghĩ đến, cái gọi là thất xuất tam bất xuất (bảy điều có thể hưu, ba điều không thể hưu), không nói đến chuyện mẫu thân có phạm phải thất xuất hay không, nhưng tam bất xuất mẫu thân đã có, vào thời điểm tổ phụ qua đời mẫu thân đã vào cửa, mẫu thân cũng vì lão nhân trong nhà mà thủ hiếu ba năm, tất nhiên sẽ không có đạo lý hưu thê." Mặc dù Triệu Tĩnh Lam cảm thấy, có nam nhân như vậy còn không bằng rời đi, nhưng dù sao suy nghĩ của mẫu thân lại không giống mình, nếu bị hưu, mẫu thân không có khả năng tiếp nhận được, vậy thì bảo thân liền giữ mẫu thân ở lại đi.
"Việc này..." Triệu Tĩnh Nguyên cũng không còn lời nào để nói, sự thật đúng là như thế. Chỉ là không biết từ bao giờ nha đầu Triệu Tĩnh Lam lại có thể nói có đầu có đuôi như vậy rồi? Trong trí nhớ, nha đầu này là người trầm mặc ít nói, lấy đâu ra tài ăn nói như vậy được, chẳng lẽ bản thân luôn không để ý đến nàng?
Triệu Tĩnh Nguyên suy nghĩ lời Triệu Tình Lam nói, cảm thấy bản thân thật sự không thể phản bác, coi như bản thân không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là sự thật. Dù có không thích Sầm Mộ Vân bao nhiêu, thì hôm nay vẫn không thể hưu, hơn nữa cả đời này cũng không thể hưu.
Lộ di nương nghĩ nếu phu nhân không bị hưu thì bản thân sẽ không bao giờ có ngày nổi danh, cho nên vội vàng nói: "Đại tiểu thư nói đúng, nhưng dù sao cũng còn trẻ, không biết lời đồn đại lợi hại như thế nào, bây giờ phu nhân gặp phải tình huống này, cho dù tiếp tục làm phu nhân hầu phủ thì chỉ sợ cũng không còn mặt mũi gặp người khác, dù thế nào thì hầu phủ cũng phải tiếp xúc với người bên ngoài, các vị phu nhân rảnh rồi không có việc gì làm thích nhất là soi mói chuyện nhà người ta..."
Triệu Tĩnh Nguyên ngẫm lại, cảm thấy Lộ di nương nói đúng, không nói đến bản thân Sầm Mộ Vân có thể tiếp nhận được hay không, bản thân hoàn toàn không thừa nhận được chuyện này. Lúc đó trên triều đình sẽ thấy bản thân như thế nào?
"Mẫu thân, nhi tử muốn nâng phân vị của Trà Trà, nâng lên làm bình thê, về sau chuyện trong phủ liền để cho nàng xử lý đo. Về phần Sầm Mộ Vân, mặc dù không thể hưu, nhưng cũng không thể cứ ở trong phủ như không có chuyện gì phát sinh được, vẫn là giáng phân vị của nàng ta xuống, về sau liền làm thiếp thất của hầu phủ đi, không cần ra ngoài gặp người khác nữa." Triệu Tĩnh Nguyên nói.
Lộ di nương nghe xong lời này thì thầm vui mừng, thật sự không ngờ bản thân còn chưa nhắc với lão gia thì lão gia đã nghĩ tới chuyện nâng phân vị của bản thân lên, mặc dù không phải là thê tử thực sự, nhưng có thể làm bình thê đã là không tệ rồi, quan trọng nhất là về sau Sầm Mộ Vân là thiếp, thấy bản thân sẽ phải hành lễ, nghĩ đến điều này Lộ thị không nhịn được vui sướng.
Tương phản với sự vui sướng của Lộ thị, vẻ mặt của Chu thị và Triệu Tình Lam không thể tin được nhìn Triệu Tĩnh Nguyên.
Triệu Tình Lam không nhịn được thầm suy nghĩ, làm sao phụ thân có dáng vẻ đạo mạo lại có thể nói ra những lời như vậy? Thê tử biến thành thiếp thất, thiếp thất biên thành thê tử, đảo lại toàn bộ. Suy nghĩ của Chu thị cũng gần giống với Triệu Tình Lam, nhưng Chu thị càng không thể tiếp nhận chuyện này được, dù sao quá khứ của Lộ thị cũng là kẻ hèn, nếu làm phu nhân hầu phủ thì không phải người khác sẽ chê cười bản thân giống như vậy sao?
"Con thật hồ đồ, Nguyên Nhi, triều ta có quy định, thiếp con nạp từ bên ngoài vào, chính là tiện thiếp, cả đời đều như vậy, bình thiếp quý thiếp có thể nâng phân vị, nhưng chỉ có tiện thiếp thì tuyệt đối không thể. Chẳng lẽ con muốn thử xem luật pháp có uy nghiêm hay không sao?" Chu thị lạnh lùng nói. Dù nhi tử sủng thiếp đến hồ đồ thì làm sao bản thân bà có thể cho phép việc như vậy xảy ra? Nếu vì việc nhỏ như vậy mà hủy đi danh vọng của hầu phủ thì làm sao bản thân còn mặt mũi đi gặp lão hầu gia dưới cửu tuyền?
Triệu Tĩnh Nguyên thật sự quên mất, chính là như vậy, mặc dù Trà Trà tốt, nhưng cũng là thiếp bản thân lén nạp ở bên ngoài về. Có điều cái này cũng không phải là chuyện không còn cách giải quyết, bản thân có thể bảo Trà Trà ra khỏi phủ, sau đó lấy lễ cưới của bình thê quang minh chính đại cưới vào cửa là được.
Nhìn đuôi lông mày của phụ thân hiện vẻ vui sướng, Triệu Tình Lam cười, nhưng trong đáy mắt lại vô cùng lạnh lùng, kiếp trước phụ thân cũng đưa Lộ di nương ra ngoài, thay đổi tên họ rồi lại cười vào cửa, quang minh chính đại làm phu nhân hầu phủ.
Bỗng nhiên lão thái quân nhớ tới cái gì, cho nên nói: "Nguyên Nhi đừng nghĩ nữa, nếu con đẩy Mộ Vân xuống làm thiếp sẽ không có cách nào cho Khánh Quốc công phủ một cái công đạo, con lại thăng tiện thiếp lên làm bình thê, làm sao có thể cho qua được?"
Mộ Vân thật sự không thể tiếp tục làm phu nhân hầu phủ, dù sao cũng không tốt cho thể diện của hầu phủ, nhưng làm quý thiếp rồi ở lại phật đường thì cũng được.
Làm sao Triệu Tĩnh Nguyên không rõ ý tứ của mẫu thân, những người ở đây đều hiểu, trên mặt Lộ di nương hiện rõ vẻ không vui, còn Triệu Tình Lam càng không thể tin được, nãi nãi lại có thể đồng ý với chủ ý của phụ thân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook