Thứ Nữ Thành Thê
-
Chương 108: Biểu lộ tình ý
“Mẫu thân, người nói phụ thân đồng ý để Lam nhi theo người về Kinh thành?” Mặc dù đã sớm nghĩ đến, nhưng thời điểm chuyện này bày ra trước mắt, Triệu Tình Lam vẫn chó chút kinh ngạc. Tính tình phụ thân như vậy, sao có thể dễ dàng đồng ý để mẫu thân mang nàng đi?
“Đúng vậy, phụ thân con đã đồng ý, sau này con có thể theo mẫu thân về Kinh thành, không cần phải sống ở cái huyện Sơn Nam này nữa.” Sầm Mộ Vân nói vậy, trong mắt ngấn lệ.
“Mẫu thân, để phụ thân đồng ý, chắc người cũng phải hao không ít tâm tư đi.” Triệu Tình Lam chỉ cần nhìn mẫu thân đã cảm thấy mới rồi nói chuyện với phụ thân hẳn đã khiến mẫu thân tốn không ít tâm tư, đã từng là người chung chăn chung gối, chuyện đi đến nước này, nếu không phải vì nàng, có lẽ mẫu thân cũng không muốn gặp lại phụ thân nữa.
“Không có gì, ta chỉ đồng ý với phụ thân con, từ nay về sau sẽ không nhắc đến chuyện lúc trước nữa, cũng đảm bảo Khánh quốc công phủ sẽ không nhúng tay vào chuyện của hắn.” Sầm Mộ Vân từ ái sờ tóc nữ nhi, cười nói: “Ta là mẫu thân con, vì con ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì. Có điều lần này tha cho Vân Tụ, mẫu thân có chút không cam tâm.”
Mỗi lần nghĩ đến lòng dạ ác độc đó của Vân Tụ, Sầm Mộ Vân lại cảm thấy có chút không cam tâm, dù sao nếu không phải là may mắn, thì bà đã mất đi nữ nhi này. Nhưng hiện giờ vì có thể mang Lam nhi đi, bà chỉ có thể chấp nhận không so đo chuyện đã qua, vậy nên cũng không thể lại hỏi chuyện của Vân Tụ.
“Mẫu thân an tâm, người không xử lý, sẽ luôn có người khác thay người xử lý.” Ngược lại Triệu Tình Lam cảm thấy hôm nay mẫu thân không tự mình động thủ xử lý Vân Tụ lại tốt, mặc dù nói Vân Tụ thực quá đáng, nhưng nếu để mẫu thân động thủ trừ khử nàng ta thì thực làm bẩn tay mẫu thân.
“Ý của con là….” Sầm Mộ Vân nhìn nữ nhi, nói.
“Tổ mẫu rất chán ghét Vân Tụ, hiện giờ chẳng qua là vì Vân Tụ đang mang thai, cho nên mới dễ dàng tha thứ cho nàng ta, chỉ chờ đứa nhỏ được sinh ra, thì chắc hẳn nàng ta sẽ phải chết, giả có không chết, thì cũng không thoát khỏi việc bị bán.” Triệu Tình Lam hiểu rất rõ con người Chu thị, cho nên có thể hiểu được tương lai của Vân Tụ tuyệt đối không tốt đẹp gì, dù phụ thân có ý muốn che chở, chỉ e cũng không được.
“Nếu đã có người xử lý giúp thì trong lòng mẫu thân cũng không còn gì tiếc nuối nữa. Chuyện của Vân Tụ, cứ để tổ mẫu con lo đi. Lam nhi, chúng ta thu thập một chút, mấy ngày nữa lên đường. Rời khỏi nơi đây rồi chắc sau này khó mà gặp lại bọn họ, vậy nên chúng ta chỉ cần nhắm mắt làm ngơ, không thèm quan tâm nữa.” Dù chỉ một lát nhưng Sầm Mộ Vân cũng không muốn tiếp tục ở lại cái địa phương này, chỉ hận không thể lập tức lên đường, nhưng có nhiều chuyện không thể một chốc một lát là xử lý ổn thỏa, nên chỉ có thể đợi thêm mấy ngày.
“Ngày mai chúng ta ra ngoài mua chút thổ sản địa phương, mặc dù nói nơi này chỉ là một địa phương nhỏ, không có gì đặc biệt tốt, nhưng dù là đồ đơn giản, mang về Kinh thành làm quà cho ngoại tổ mẫu, cữu cữu, cữu mẫu, biểu tỷ muội của con cũng tốt.” Triệu Tình Lam cười, nói với mẫu thân.
“Lam nhi của ta trưởng thành rồi, cũng hiểu được đạo đối nhân xử thế. Ngoại tổ mẫu, cữu cữu, cữu mẫu con đương nhiên sẽ không ghét quà của con, dù là món quà nhỏ, nhưng vượt ngàn dặm mang đến cũng đã thể hiện một mảnh tâm ý của Lam nhi rồi, họ sẽ cảm thận được thôi.” Sầm Mộ Vân cười, nói với nữ nhi.
Ngày hôm sau, hai người đi chợ mua về không ít đặc sản của huyện Sơn Nam, mặc dù nơi này cũng chẳng phải địa phương tốt gì, hàng hóa cũng có hạn, nhưng là một phần tâm tư của bản thân. Triệu Tình Lam mặc dù chọn lựa cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn mua không ít, có thể nói là ai cũng có phần, tất cả những người có thể nghĩ tới nàng đều có chuẩn bị quà, thậm trí còn nhiều hơn một chút, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào có thể phát sinh.
Sầm Mộ Vân nhìn nữ nhi như vậy lại cảm thấy vui vẻ, mặc dù nữ nhi bà tuổi còn nhỏ nhưng làm mọi chuyện lại rất chu đáo, so với bà năm đó còn tốt hơn nhiều, như vậy bà có thể yên tâm một chút.
Bên này vui vẻ, nhưng bên Triệu gia lại không vui nổi, Chu thị vô cùng tức giận việc Sầm Mộ Vân giành lấy Triệu Tình Lam. Bà vô cùng không cam lòng khi bị người khác uy hiếp, đời này bà còn chưa bị như vậy lần nào đâu.
“Thật là không nghĩ đến Sầm Mộ Vân lại có suy nghĩ độc ác như vậy, dù gì cũng đồng sàng cộng chẩm mấy chục năm, vậy mà nàng ta lại có thể nhiều lần chất vấn ngươi trên công đường, nếu là thời điểm trước kia chúng ta có lỗi với nàng ta thì thôi, giờ lại còn đuổi đến tận huyện Sơn Nam này.”
“Mẫu thân bớt giận, lần trước là chúng ta có lỗi với nàng ta, lần này cũng là chúng ta có lỗi với Lam nhi, ngày đó vì bệnh dịch nên ta cũng không suy nghĩ nhiều đã vội vàng đưa nó đi, đúng là thiếu suy xét, cho nên Mộ Vân tức giận cũng là hợp tình hợp lý.” Ngược lại, hiện giờ Triệu Tĩnh Nguyên đã suy nghĩ thông nhiều chuyện, vậy nên chỉ ngồi một bên cười trừ nói.
Chu thị nhìn nhi tử của của mình, có chút kinh ngạc rồi, sao tự nhiên nhi tử bà lại nói mấy lời lạ vậy? “Ngươi sao vậy? Nếu là trước kia nhất định ngươi sẽ không nói ra mấy lời như vậy. Ngày đó chẳng phải cũng đã nói, vì Lam nhi bị nhiễm bệnh nên chúng ta không thể không đưa nó đi, làm như vậy cũng chỉ vì cả cái nhà này thôi. Với xuất thân của Sầm Mộ Vân, sao nàng ta có thể không hiểu chứ?” Chu thị vẫn cảm thấy chuyện này là Sầm Mộ Vân có lỗi, cho nên nhíu mày nói.
“Nói vậy cũng không sai, nhưng Mộ Vân là mẫu thân ruột của Lam nhi, trên đời này có lẽ mỗi người làm mẫu thân đều sẽ liều mạng vì hài tử của mình, nếu chẳng may nhi tử gặp phải chuyện như vậy, có lẽ mẫu thân cũng sẽ làm thế thôi, vậy nên cũng không có gì đáng trách.”
“Ngươi nói vậy cũng không sai.” Bởi vì có cuộc nói chuyện này với Triệu Tĩnh Nguyên, Chu thị cũng không cảm thấy tức giận nữa, cuối cùng thở dài một hơi, nói: “Chỉ tiếc hài tử Lam nhi này, sau này không chừng có thể giúp đỡ chúng ta, giờ thì không được nữa rồi.”
Đối với Triệu Tình Lam, Chu thị vẫn là tương đối hài lòng, trong mấy nữ hài tử, bà cảm thấy Triệu Tình Lam chính là người có tiền đồ tốt nhất, người có thể chân chính giúp đỡ Triệu gia cũng chỉ có Triệu Tình Lam thôi, giờ Triệu Tình Lam đi, nhà này coi như là có tổn thất lớn rồi.
“Mẫu thân cũng không cần quá lo lắng, cuối cùng thì đứa nhỏ này vẫn là họ Triệu, chẳng qua là sống cùng mẫu thân mà thôi.” Lúc nói lời này, bản thân Triệu Tĩnh Nguyên cũng không lo lắng gì.
“Nói đến Lam nhi ta lại nghĩ, Sầm Mộ Vân kiện ngươi dung túng thiếp thất mưu hại nữ nhi, chẳng lẽ chuyện này là thật? Vân Tụ có thể hại Xảo Nguyên, không chừng cũng có thể hại Lam nhi.” Chu thị chợt nhớ tới cái này, cho nên nói với Triệu Tĩnh Nguyên. Lee^q uyyDoo^nn
Triệu Tĩnh Nguyên không dám nhiều lời, chuyện này cũng là do hắn sai, Triệu Tình Lam ngã bệnh, Vân Tụ không tránh khỏi có liên quan. Nhưng giờ Vân Tụ đang mang trong mình huyết mạch của hắn, hắn phải làm sao đây?
“Cái này có lẽ là thật, đã như vậy, chỉ cần đứa nhỏ được sinh ra, ta lập tức đuổi nàng ta đi, nhà chúng ta lưu không nổi loại người như vậy.” Chu thị thấy nhi tử như vậy cũng hiểu được suy nghĩ của hắn, chỉ đành lắc đầu nói.
Triệu Tĩnh Nguyên nào dám không nghe, chuyện như vậy nếu truyền ra thì chỉ sợ ngay cả cái chức Huyện lệnh nho nhỏ này cũng không giữ được. Chỉ cần giữ được chức vụ, sau này còn phải lo không có nữ nhân xinh đẹp sao?
Bên phía Ninh Mặc Hiên mọi chuyện cũng coi như đã kết thúc, vì vậy cùng với mấy người Triệu Tình Lam một đường về Kinh thành. Tính ra đoàn người trở về khá đông, trừ hai mẫu nữ Triệu Tình Lam còn có năm nha đầu, bên phía Ninh Mặc Hiên cũng không ít, ngoài người hầu còn có tiểu đồ đệ Mạc Hàm hắn mới thu được ở huyện Sơn Nam.
Thời điểm Sầm Mộ Vân tới huyện Sơn Nam trong lòng lo lắng bệnh tình của nữ nhi, giờ mang nữ nhi trở về nên tâm trạng tốt hơn nhiều, dọc đường vừa cười vừa nói vô cùng vui vẻ. Không chỉ Sầm Mộ Vân, ngay cả mấy nha đầu bên cạnh Triệu Tình Lam cũng rất vui vẻ, cuối cùng cũng không phải ở cùng mấy người đáng ghét kia rồi, nghĩ là thấy cuộc sống sau này sẽ trôi qua tốt hơn nhiều rồi.
“Dì, ngày mai là đến Kinh thành rồi, tối nay chúng ta nghỉ ở đây đi.” Đến một trấn nhỏ, Ninh Mặc Hiên lại gần xe ngựa hỏi.
“Một đường này ngươi an bài là được rồi, còn hỏi ta làm gì, một nữ nhân lần đầu đi xa như ta thì biết được gì chứ.” Sầm Mộ Vân cười nói.
“Dì là trưởng bối, đương nhiên mọi chuyện đều phải hỏi dì rồi.” Ninh Mặc Hiên cười nói, trong giọng nói cũng mang theo sự cung kính.
“Thật là làm khó ngươi rồi, một đường này phải chiếu cố ta và Lam nhi, đã vậy còn quan tâm đến ý kiến của ta như vậy.” Đối với sự quan tâm của Ninh Mặc Hiên, Sầm Mộ Vân đều có thể cảm nhận được một cách sâu sắc.
Có điều Ninh Mặc Hiên biểu hiện càng tốt thì Sầm Mộ Vân lại càng bất an, mặc dù nói bà có quan hệ tốt với Ninh gia, nhưng cũng không đủ để cho Ninh thế tử giúp xử lý mọi chuyện như vậy, khả năng duy nhất để Ninh Mặc Hiên cam tâm tình nguyện coi bà như trưởng bối mà quan tâm là vì nữ nhi của bà. Có lẽ hắn thực lòng thích Lam nhi nên yêu ai yêu cả đường đi, coi mẫu thân của đối phương như mẫu thân của mình mà đối đãi.
Đời này của Sầm Mộ Vân phải chịu nhiều tổn thương, đến lúc này cũng chỉ mong nữ nhi của mình có thể gả cho một người bình thường rồi an an ổn ổn sống qua ngày, vậy nên một gia đình như Ninh gia vốn không nằm trong phạm vi cân nhắc của bà, điều khiến bà lo lắng chính là lâu ngày tiếp xúc, nữ nhi của bà sẽ động lòng với nam tử trước mắt này.
“Tiểu chất là vãn bối, làm vậy cũng là đương nhiên.”
“Nơi này là địa phương nào, còn cách Kinh thành bao xa?” Triệu Tình Lam thò đầu ra, nhìn đường phố rồi hỏi.
“Nơi này cách Kinh thành khoảng ba, bốn canh giờ đi đường, có điều nếu giờ đi tiếp thì đến mơi cũng đã đóng cổng thành rồi, chúng ta chỉ có thể nghỉ ở ngoài dã ngoại, thiết nghĩ chúng ta cũng không vội, vậy nên tối nay nghỉ lại đây cũng tốt.” Ninh Mặc Hiên cười nói.
“Nếu là cách ba, bốn canh giờ, đêm nay muốn đến nơi nhất định phải đi nhanh, vậy thì không bằng để ngày mai từ từ mà đi, người cũng được thoải mái.” Triệu Tình Lam cười nói.
Ngoài miệng Triệu Tình Lam nói như vậy nhưng trong lòng cũng là mang theo một phần tư tâm. Chờ đến Kinh thành, dù hai nhà có thân thiết nhưng muốn gặp Ninh Mặc Hiên cũng không dễ. Suốt hai tháng này, Triệu Tình Lam đã quen với cuộc sống có Ninh Mặc Hiên bên cạnh, nếu như có một ngày thật không thấy người này, nàng biết bản thân sẽ khó mà thích nghi được.
Triệu Tình Lam nghĩ vậy, nhưng nàng lại không biết, Ninh Mặc Hiên đề nghị nghỉ lại đây cũng vì có cùng một suy nghĩ với nàng, hắn cảm thấy có nhiều lời tối nay nhất định phải nói với Triệu Tình Lam thì mới có thể an tâm được.
“Lam nhi, muội cứ ngồi đây, chúng ta đi trước tìm một gian khách điếm, thu xếp ổn thỏa đã. Một đường đi này chắc dì cũng mệt mỏi rồi, khó có được một ngày nghỉ sớm như hôm nay.” Ninh Mặc Hiên nhìn Triệu Tình Lam cười tinh nghịch, sợ xe ngựa xóc nảy khiến nàng té, vì vậy nhắc nhở.
Triệu Tình Lam nghe vậy lập tức rụt vào ngồi bên cạnh mẫu thân.
“Ngày mai trở lại Kinh thành rồi, lúc chúng ta đi còn đang mùa hạ, giờ đã sang đông.” Thúy Vũ thở dài nói, trong giọng có chút tiếc nuối. Sầm Mộ Vân không hiểu, nhưng Triệu Tình Lam lại hiểu, có điều lại không nói gì.
Trấn này tuy không lớn, nhưng vẫn có một gian khách điếm khá tốt, bên trong không có nhiều phòng lắm, được cái trang trí đều rất tinh tế, vì vậy Ninh Mặc Hiên đã chọn khách điếm này để nghỉ lại. Sau khi mọi người tắm qua, đồ ăn cũng đã được khách điếm chuẩn bị tốt, mặc dù không so được với Kinh thành, nhưng lại có hương vị sơn dã, mọi người vui vẻ, cười cười nói nói cùng nhau dùng bữa.
Sau khi ăn xong, Sầm Mộ Vân nói là mệt nên trở về phòng nghỉ ngơi trước, Triệu Tình Lam đưa mẫu thân về phòng, thấy sắc trời còn sớm, không muốn ngủ vội, nên ra ngoài đi dạo.
Ninh Mặc Hiên đứng chờ ở hành lang, dường như đã sớm đoán ra Triệu Tình Lam sẽ tới.
“Sao đại ca còn chưa đi nghỉ?” Triệu Tình Lam thấy Ninh Mặc Hiên đang đứng ở ngoài, có chút kinh ngạc hỏi.
“Ta không thấy mệt cho nên đang định rủ muội ra ngoài đi dạo, lại không ngờ muội lại ở đây luôn rồi.” Ninh Mặc Hiên sủng nịnh cười.
“Ra ngoài đi dạo? Vậy thật tốt. Muội lớn như vậy, dù đi một chuyến đến huyện Sơn Nam nhưng dọc đường đi cứ vội vội vàng vàng nên cũng không ngắm được gì. Mai trở lại Kinh thành rồi, muốn ra ngoài cũng không biết phải đến bao giờ nữa.” Triệu Tình Lam nghe Ninh Mặc Hiên nói vậy, hai mắt lấp lánh.
Thấy vậy Ninh Mặc Hiên liền mang theo Triệu Tình Lam rời khỏi khách điếm, hai người vừa đi vừa nói, bất tri bất giác đã đi được một đoạn xa, không ngờ lại đến tận bên ngoài trấn.
Trấn nhỏ này dựa núi kề sông, dưới chân núi là một con sông lớn uốn lượn quanh co chảy qua, dòng nước trong xanh, bao quanh lấy núi, giờ đã đầu đông, khắp nơi đều là cỏ dại, làm toát lên vẻ trống trải, cũng khiến cho lòng người cảm thấy hoang liêu.
Ninh Mặc Hiên nhìn dung nhan mỹ lễ của Triệu Tình Lam, có chút lưu luyến, như thể muốn được nhìn cho đủ.
Triệu Tình Lam bị Ninh Mặc Hiên nhìn như vậy đỏ mặt, cười nói; “Đại ca nhìn muội như vậy thật khiến muội xấu hổ, muội cũng không phải mỹ nhân gì, dọc đường đi vất vả càng thêm xấu, có cái gì để nhìn đâu.”
Ninh Mặc Hiên ngưng mắt nhìn Triệu Tình Lam, cười nói: “Cái gọi là mỹ nhân cũng không phải là lấy sắc đẹp làm trọng. Nếu lấy dung mạo để bình phẩm mỹ nhân thì thật nông cạn vô cùng. Người có từ tâm thì chính là mỹ nhân, người ác tâm tự nhiên dung mạo cũng xấu. Lam nhi đối xử tử tế với người khác, ở trong lòng ta muội chính là đẹp nhất.”
Lời như vậy chỉ cần là nữ nhân thì đều muốn nghe, Triệu Tình Lam cũng là nữ nhân, vậy nên cũng không ngoại lệ, vì vậy trên mặt lại càng đỏ bừng xấu hổ.
Ánh mắt Ninh Mặc Hiên nhìn Triệu Tình Lam trước sau vẫn mang theo ý cười, dịu dàng đắm đuối tựa ánh trăng, từng giọt từng giọt trong suốt nhỏ vào lòng người.
Cho tới nhiều năm sau, Triệu Tình Lam vẫn không thể quên khuôn mặt tuấn lãng của Ninh Mặc Hiên lúc ấy, trong suốt như trăng rằm, khiến cho lòng người ấm áp.
“Đại ca cười nhạo muội rồi, muội cũng đâu tính là người lương thiện.” Mặc dù tham luyến ấm áp trên người Ninh Mặc Hiên, nhưng cuối cùng vẫn là ngượng ngùng, nên Triệu Tình Lam đành nghiêng đầu sang chỗ khác, nói.
“Ta chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình thôi, Lam nhi, thời gian vẫn còn sớm, chúng ta qua bên kia ngồi một lát được không?” Ninh Mặc Hiên thấy bên cạnh có một tảng đá lớn, cho nên hỏi.
Đương nhiên là Triệu Tình Lam cũng không có lý do gì để không muốn, nên cùng Ninh Mặc Hiên đi về phía đó, Ninh Mặc Hiên săn sóc, lấy khăn tay đặt lên tảng đá, sau đó lại cởi áo choàng, cẩn thận gấp lại lót lên trên tảng đá, sau đó mới để Triệu Tình Lam ngồi xuống.
Triệu Tình Lam vô cùng cảm động trước sự quan tâm chăm sóc của Ninh Mặc Hiên, trong lòng vui mừng nhưng cũng không khỏi có chút chua xót, dịu dàng như vậy, săn sóc như vậy, nàng có thể hưởng một lần cũng đủ để cảm thấy ấm áp một đời, có điều không biết tiểu thư nhà nào may mắn có được phu quân như vậy đây.
Ninh Mặc Hiên ngồi xuống bên cạnh Triệu Tình Lam, quay mặt nhìn về phía nàng. Mặt trời đã lặn về tây, ánh chiều tà chiếu vào sông núi, phản chiếu lên khuôn mặt nàng, khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại càng thêm kiều mỵ động lòng người.
Ninh Mặc Hiên nhìn vậy, nói: “Chiều đến ngồi bên nhau, vừa nhìn lên bầu trời ngắm mây bay vừa nói chuyện, hoặc yên lặng tận hưởng những giây phút bình yên, như vậy thật tốt, chỉ là Lam nhi, muội có nguyện ý cùng ta trải qua một đời như vậy không?”
“Cùng ngồi bên nhau, vừa nhìn lên bầu trời ngắm mây bay vừa nói chuyện, hoặc yên lặng… Đại ca, muội chẳng thể trải qua những ngày như vậy cùng đại ca. Đời này có thể có được một lần cùng đại qua trải qua như vậy đã là khó được rồi.” Die nn da n lqdon Triệu Tình Lam nghe Ninh Mặc Hiên nói vậy, nói trong lòng không rung động là giả, nhưng nàng cũng biết, nàng không xứng với đại ca, cho nên cuối cùng cũng chỉ có thể cúi đầu nói được mấy câu như vậy.
Triệu Tình Lam thầm cảm thán trong lòng, nếu như không phải gia đình nàng đã trải qua những chuyện như vậy, nếu như không phải vận mệnh của nàng trắc trở, nếu như nàng không phải là một nữ tử bị từ hôn thì nàng cũng có thể xứng với nam tử trước mắt này, chỉ là trên đời này làm gì có chuyện “nếu như”.
“Tại sao? Chẳng lẽ muội thấy ta không tốt, không xứng với muội? Hay muội để ý thân phận của ta?” Trái lại, Ninh Mặc Hiên có chút sốt ruột hỏi, từ ngày nghe được đối thoại của nàng và mẫu thân, hắn vẫn luôn nghĩ, phải làm thế nào để có thể nói cho nàng biết tâm tư của mình.
“Không phải, đại ca rất tốt, sao lại không xứng với muội. Có điều Lam nhi là nữ tử đã bị từ hôn, đồng thời cũng là nữ nhi thứ xuất của một quan viên bị cách chức, đương nhiên là không xứng với thể tử Ninh quốc công phủ.” Triệu Tình Lam lắc đầu, vẻ mặt khó xử, nhưng cuối cùng vẫn nói ra những điều chôn giấu trong lòng.
“Muội cảm thấy ta sẽ để ý những chuyện đó sao?” Ninh Mặc Hiên nhíu mày hỏi. Không lẽ trong mắt nàng, hắn là người như vậy? Sẽ để ý nhiều thứ như vậy?
“Nếu ta để ý những chuyện đó thì hôm nay sẽ nói với muội những lời này sao?” Ninh Mặc Hiên nói.
“Ta biết đại ca không để ý những chuyện này, nhưng đại ca không để ý không có nghĩa là những người khác cũng không để ý, chẳng lẽ trong nhà đại ca sẽ không có ai để ý sao? Những người chung quanh đại ca sẽ không để ý sao? Trên đời này không thiếu người thích đồn nhảm linh tinh, Tình Lam không muốn đại ca vì Tình Lam mà bị những lời đồn đại đó làm tổn hại.” Triệu Tình Lam đều là suy nghĩ cho Ninh Mặc Hiên, nếu hắn ở cạnh nàng, nửa đời sau sẽ luôn bị người ta cười nhạo.
“Làm sao lại như vậy? Muội nghĩ nhiều rồi, Lam nhi, sẽ không ai để ý, ta thừa nhận phụ mẫu ta có lẽ sẽ có suy nghĩ, nhưng ta nhất định sẽ thuyết phục được họ.” Ninh Mặc Hiên vội vàng tỏ rõ lập trường: “Đoạn thời gian này chúng ta sống cùng nhau, hẳn muội cũng hiểu rõ tâm tư của ta, ta cũng có thể cảm thấy, muội cũng không phải không có tình cảm gì với ta. Như vậy tại sao muội lại không thử một lần?”
Triệu Tình Lam nghe Ninh Mặc Hiên nói vậy, không biết phải trả lời sao nữa, nàng là một người bị tổn thương về mặt tình cảm, nhưng đó là chuyện kiếp trước, sau khi sống lại, nàng không thể nào nói với người khác những chuyện nàng đã trải qua, bằng không chỉ sợ người khác sẽ cho là nàng điên rồi. Nếu bỏ qua đoạn thời gian kia thì nàng cũng chỉ là một nữ hài tử chưa gả, thế giới tình cảm như một trang giấy trắng, thì sao có thể là một người vì từng bị tổn thương nên sợ.
“Đại ca, muội sẽ suy nghĩ thật kỹ, nhưng muội cũng muốn huynh hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu ở bên muội, những chuyện đại ca phải đối mặt sẽ khiến đại ca phải xấu hổ hơn nhiều so với những khi ở bên nữ nhi nhà khác.” %D*Đ*Le*Quy*Đon% Triệu Tình Lam nhìn Ninh Mặc Hiên, cuối cùng nặng nề nói.
“Ta đã nghĩ rất lâu rồi, chỉ chờ tin tức của muội thôi.” Ninh Mặc Hiên nhìn Triệu Tình Lam, giọng điệu có chút buông lỏng, vội vàng nói.
“Nhìn mẫu thân, muội có chút sợ chuyện hôn nhân, dù gì thì mẫu thân muội cũng là đích nữ đại tiểu thư Khánh quốc công phủ, nhưng đến cuối cùng cũng gặp phải cảnh ngộ như vậy, huống chi là muội.” Lúc nói những lời này, Triệu Tình Lam khó giấu được sự cô đơn trong mắt.
Ninh Mặc Hiên nhìn mà đau lòng, vội nói: “Lam nhi an tâm, ta nhất định sẽ không bạc tình như phụ thân muội, nếu như muội có thể gả cho ta, Ninh Mặc Hiên ta thề với trời đất, đời này chỉ có một thê tử duy nhất là muội.”
Triệu Tình Lam bị những lời này của Ninh Mặc Hiên làm cho kinh sợ, tại sao huynh ấy lại nói những lời như vậy? Chẳng lẽ tình cảm của huynh ấy với nàng đã sâu như vậy? Sâu đến mức có thể buông tha cho những nữ nhân khác? Khát nước ba ngày chỉ cần một muôi?
“Đại ca, huynh biết huynh đang nói gì không?” Lúc hỏi câu này, giọng Triệu Tình Lam có chút lay động, nếu như huynh ấy không phải chỉ là nhất thời hứng khởi, thì một nam nhân tốt như vậy đáng để cho nàng chân thành đối đãi.
“Đương nhiên là ta biết mình nói gì, cả đời này chưa bao giờ ta hiểu mình muốn gì, đang làm gì như bây giờ.”
Hết chương 108!
“Đúng vậy, phụ thân con đã đồng ý, sau này con có thể theo mẫu thân về Kinh thành, không cần phải sống ở cái huyện Sơn Nam này nữa.” Sầm Mộ Vân nói vậy, trong mắt ngấn lệ.
“Mẫu thân, để phụ thân đồng ý, chắc người cũng phải hao không ít tâm tư đi.” Triệu Tình Lam chỉ cần nhìn mẫu thân đã cảm thấy mới rồi nói chuyện với phụ thân hẳn đã khiến mẫu thân tốn không ít tâm tư, đã từng là người chung chăn chung gối, chuyện đi đến nước này, nếu không phải vì nàng, có lẽ mẫu thân cũng không muốn gặp lại phụ thân nữa.
“Không có gì, ta chỉ đồng ý với phụ thân con, từ nay về sau sẽ không nhắc đến chuyện lúc trước nữa, cũng đảm bảo Khánh quốc công phủ sẽ không nhúng tay vào chuyện của hắn.” Sầm Mộ Vân từ ái sờ tóc nữ nhi, cười nói: “Ta là mẫu thân con, vì con ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì. Có điều lần này tha cho Vân Tụ, mẫu thân có chút không cam tâm.”
Mỗi lần nghĩ đến lòng dạ ác độc đó của Vân Tụ, Sầm Mộ Vân lại cảm thấy có chút không cam tâm, dù sao nếu không phải là may mắn, thì bà đã mất đi nữ nhi này. Nhưng hiện giờ vì có thể mang Lam nhi đi, bà chỉ có thể chấp nhận không so đo chuyện đã qua, vậy nên cũng không thể lại hỏi chuyện của Vân Tụ.
“Mẫu thân an tâm, người không xử lý, sẽ luôn có người khác thay người xử lý.” Ngược lại Triệu Tình Lam cảm thấy hôm nay mẫu thân không tự mình động thủ xử lý Vân Tụ lại tốt, mặc dù nói Vân Tụ thực quá đáng, nhưng nếu để mẫu thân động thủ trừ khử nàng ta thì thực làm bẩn tay mẫu thân.
“Ý của con là….” Sầm Mộ Vân nhìn nữ nhi, nói.
“Tổ mẫu rất chán ghét Vân Tụ, hiện giờ chẳng qua là vì Vân Tụ đang mang thai, cho nên mới dễ dàng tha thứ cho nàng ta, chỉ chờ đứa nhỏ được sinh ra, thì chắc hẳn nàng ta sẽ phải chết, giả có không chết, thì cũng không thoát khỏi việc bị bán.” Triệu Tình Lam hiểu rất rõ con người Chu thị, cho nên có thể hiểu được tương lai của Vân Tụ tuyệt đối không tốt đẹp gì, dù phụ thân có ý muốn che chở, chỉ e cũng không được.
“Nếu đã có người xử lý giúp thì trong lòng mẫu thân cũng không còn gì tiếc nuối nữa. Chuyện của Vân Tụ, cứ để tổ mẫu con lo đi. Lam nhi, chúng ta thu thập một chút, mấy ngày nữa lên đường. Rời khỏi nơi đây rồi chắc sau này khó mà gặp lại bọn họ, vậy nên chúng ta chỉ cần nhắm mắt làm ngơ, không thèm quan tâm nữa.” Dù chỉ một lát nhưng Sầm Mộ Vân cũng không muốn tiếp tục ở lại cái địa phương này, chỉ hận không thể lập tức lên đường, nhưng có nhiều chuyện không thể một chốc một lát là xử lý ổn thỏa, nên chỉ có thể đợi thêm mấy ngày.
“Ngày mai chúng ta ra ngoài mua chút thổ sản địa phương, mặc dù nói nơi này chỉ là một địa phương nhỏ, không có gì đặc biệt tốt, nhưng dù là đồ đơn giản, mang về Kinh thành làm quà cho ngoại tổ mẫu, cữu cữu, cữu mẫu, biểu tỷ muội của con cũng tốt.” Triệu Tình Lam cười, nói với mẫu thân.
“Lam nhi của ta trưởng thành rồi, cũng hiểu được đạo đối nhân xử thế. Ngoại tổ mẫu, cữu cữu, cữu mẫu con đương nhiên sẽ không ghét quà của con, dù là món quà nhỏ, nhưng vượt ngàn dặm mang đến cũng đã thể hiện một mảnh tâm ý của Lam nhi rồi, họ sẽ cảm thận được thôi.” Sầm Mộ Vân cười, nói với nữ nhi.
Ngày hôm sau, hai người đi chợ mua về không ít đặc sản của huyện Sơn Nam, mặc dù nơi này cũng chẳng phải địa phương tốt gì, hàng hóa cũng có hạn, nhưng là một phần tâm tư của bản thân. Triệu Tình Lam mặc dù chọn lựa cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn mua không ít, có thể nói là ai cũng có phần, tất cả những người có thể nghĩ tới nàng đều có chuẩn bị quà, thậm trí còn nhiều hơn một chút, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào có thể phát sinh.
Sầm Mộ Vân nhìn nữ nhi như vậy lại cảm thấy vui vẻ, mặc dù nữ nhi bà tuổi còn nhỏ nhưng làm mọi chuyện lại rất chu đáo, so với bà năm đó còn tốt hơn nhiều, như vậy bà có thể yên tâm một chút.
Bên này vui vẻ, nhưng bên Triệu gia lại không vui nổi, Chu thị vô cùng tức giận việc Sầm Mộ Vân giành lấy Triệu Tình Lam. Bà vô cùng không cam lòng khi bị người khác uy hiếp, đời này bà còn chưa bị như vậy lần nào đâu.
“Thật là không nghĩ đến Sầm Mộ Vân lại có suy nghĩ độc ác như vậy, dù gì cũng đồng sàng cộng chẩm mấy chục năm, vậy mà nàng ta lại có thể nhiều lần chất vấn ngươi trên công đường, nếu là thời điểm trước kia chúng ta có lỗi với nàng ta thì thôi, giờ lại còn đuổi đến tận huyện Sơn Nam này.”
“Mẫu thân bớt giận, lần trước là chúng ta có lỗi với nàng ta, lần này cũng là chúng ta có lỗi với Lam nhi, ngày đó vì bệnh dịch nên ta cũng không suy nghĩ nhiều đã vội vàng đưa nó đi, đúng là thiếu suy xét, cho nên Mộ Vân tức giận cũng là hợp tình hợp lý.” Ngược lại, hiện giờ Triệu Tĩnh Nguyên đã suy nghĩ thông nhiều chuyện, vậy nên chỉ ngồi một bên cười trừ nói.
Chu thị nhìn nhi tử của của mình, có chút kinh ngạc rồi, sao tự nhiên nhi tử bà lại nói mấy lời lạ vậy? “Ngươi sao vậy? Nếu là trước kia nhất định ngươi sẽ không nói ra mấy lời như vậy. Ngày đó chẳng phải cũng đã nói, vì Lam nhi bị nhiễm bệnh nên chúng ta không thể không đưa nó đi, làm như vậy cũng chỉ vì cả cái nhà này thôi. Với xuất thân của Sầm Mộ Vân, sao nàng ta có thể không hiểu chứ?” Chu thị vẫn cảm thấy chuyện này là Sầm Mộ Vân có lỗi, cho nên nhíu mày nói.
“Nói vậy cũng không sai, nhưng Mộ Vân là mẫu thân ruột của Lam nhi, trên đời này có lẽ mỗi người làm mẫu thân đều sẽ liều mạng vì hài tử của mình, nếu chẳng may nhi tử gặp phải chuyện như vậy, có lẽ mẫu thân cũng sẽ làm thế thôi, vậy nên cũng không có gì đáng trách.”
“Ngươi nói vậy cũng không sai.” Bởi vì có cuộc nói chuyện này với Triệu Tĩnh Nguyên, Chu thị cũng không cảm thấy tức giận nữa, cuối cùng thở dài một hơi, nói: “Chỉ tiếc hài tử Lam nhi này, sau này không chừng có thể giúp đỡ chúng ta, giờ thì không được nữa rồi.”
Đối với Triệu Tình Lam, Chu thị vẫn là tương đối hài lòng, trong mấy nữ hài tử, bà cảm thấy Triệu Tình Lam chính là người có tiền đồ tốt nhất, người có thể chân chính giúp đỡ Triệu gia cũng chỉ có Triệu Tình Lam thôi, giờ Triệu Tình Lam đi, nhà này coi như là có tổn thất lớn rồi.
“Mẫu thân cũng không cần quá lo lắng, cuối cùng thì đứa nhỏ này vẫn là họ Triệu, chẳng qua là sống cùng mẫu thân mà thôi.” Lúc nói lời này, bản thân Triệu Tĩnh Nguyên cũng không lo lắng gì.
“Nói đến Lam nhi ta lại nghĩ, Sầm Mộ Vân kiện ngươi dung túng thiếp thất mưu hại nữ nhi, chẳng lẽ chuyện này là thật? Vân Tụ có thể hại Xảo Nguyên, không chừng cũng có thể hại Lam nhi.” Chu thị chợt nhớ tới cái này, cho nên nói với Triệu Tĩnh Nguyên. Lee^q uyyDoo^nn
Triệu Tĩnh Nguyên không dám nhiều lời, chuyện này cũng là do hắn sai, Triệu Tình Lam ngã bệnh, Vân Tụ không tránh khỏi có liên quan. Nhưng giờ Vân Tụ đang mang trong mình huyết mạch của hắn, hắn phải làm sao đây?
“Cái này có lẽ là thật, đã như vậy, chỉ cần đứa nhỏ được sinh ra, ta lập tức đuổi nàng ta đi, nhà chúng ta lưu không nổi loại người như vậy.” Chu thị thấy nhi tử như vậy cũng hiểu được suy nghĩ của hắn, chỉ đành lắc đầu nói.
Triệu Tĩnh Nguyên nào dám không nghe, chuyện như vậy nếu truyền ra thì chỉ sợ ngay cả cái chức Huyện lệnh nho nhỏ này cũng không giữ được. Chỉ cần giữ được chức vụ, sau này còn phải lo không có nữ nhân xinh đẹp sao?
Bên phía Ninh Mặc Hiên mọi chuyện cũng coi như đã kết thúc, vì vậy cùng với mấy người Triệu Tình Lam một đường về Kinh thành. Tính ra đoàn người trở về khá đông, trừ hai mẫu nữ Triệu Tình Lam còn có năm nha đầu, bên phía Ninh Mặc Hiên cũng không ít, ngoài người hầu còn có tiểu đồ đệ Mạc Hàm hắn mới thu được ở huyện Sơn Nam.
Thời điểm Sầm Mộ Vân tới huyện Sơn Nam trong lòng lo lắng bệnh tình của nữ nhi, giờ mang nữ nhi trở về nên tâm trạng tốt hơn nhiều, dọc đường vừa cười vừa nói vô cùng vui vẻ. Không chỉ Sầm Mộ Vân, ngay cả mấy nha đầu bên cạnh Triệu Tình Lam cũng rất vui vẻ, cuối cùng cũng không phải ở cùng mấy người đáng ghét kia rồi, nghĩ là thấy cuộc sống sau này sẽ trôi qua tốt hơn nhiều rồi.
“Dì, ngày mai là đến Kinh thành rồi, tối nay chúng ta nghỉ ở đây đi.” Đến một trấn nhỏ, Ninh Mặc Hiên lại gần xe ngựa hỏi.
“Một đường này ngươi an bài là được rồi, còn hỏi ta làm gì, một nữ nhân lần đầu đi xa như ta thì biết được gì chứ.” Sầm Mộ Vân cười nói.
“Dì là trưởng bối, đương nhiên mọi chuyện đều phải hỏi dì rồi.” Ninh Mặc Hiên cười nói, trong giọng nói cũng mang theo sự cung kính.
“Thật là làm khó ngươi rồi, một đường này phải chiếu cố ta và Lam nhi, đã vậy còn quan tâm đến ý kiến của ta như vậy.” Đối với sự quan tâm của Ninh Mặc Hiên, Sầm Mộ Vân đều có thể cảm nhận được một cách sâu sắc.
Có điều Ninh Mặc Hiên biểu hiện càng tốt thì Sầm Mộ Vân lại càng bất an, mặc dù nói bà có quan hệ tốt với Ninh gia, nhưng cũng không đủ để cho Ninh thế tử giúp xử lý mọi chuyện như vậy, khả năng duy nhất để Ninh Mặc Hiên cam tâm tình nguyện coi bà như trưởng bối mà quan tâm là vì nữ nhi của bà. Có lẽ hắn thực lòng thích Lam nhi nên yêu ai yêu cả đường đi, coi mẫu thân của đối phương như mẫu thân của mình mà đối đãi.
Đời này của Sầm Mộ Vân phải chịu nhiều tổn thương, đến lúc này cũng chỉ mong nữ nhi của mình có thể gả cho một người bình thường rồi an an ổn ổn sống qua ngày, vậy nên một gia đình như Ninh gia vốn không nằm trong phạm vi cân nhắc của bà, điều khiến bà lo lắng chính là lâu ngày tiếp xúc, nữ nhi của bà sẽ động lòng với nam tử trước mắt này.
“Tiểu chất là vãn bối, làm vậy cũng là đương nhiên.”
“Nơi này là địa phương nào, còn cách Kinh thành bao xa?” Triệu Tình Lam thò đầu ra, nhìn đường phố rồi hỏi.
“Nơi này cách Kinh thành khoảng ba, bốn canh giờ đi đường, có điều nếu giờ đi tiếp thì đến mơi cũng đã đóng cổng thành rồi, chúng ta chỉ có thể nghỉ ở ngoài dã ngoại, thiết nghĩ chúng ta cũng không vội, vậy nên tối nay nghỉ lại đây cũng tốt.” Ninh Mặc Hiên cười nói.
“Nếu là cách ba, bốn canh giờ, đêm nay muốn đến nơi nhất định phải đi nhanh, vậy thì không bằng để ngày mai từ từ mà đi, người cũng được thoải mái.” Triệu Tình Lam cười nói.
Ngoài miệng Triệu Tình Lam nói như vậy nhưng trong lòng cũng là mang theo một phần tư tâm. Chờ đến Kinh thành, dù hai nhà có thân thiết nhưng muốn gặp Ninh Mặc Hiên cũng không dễ. Suốt hai tháng này, Triệu Tình Lam đã quen với cuộc sống có Ninh Mặc Hiên bên cạnh, nếu như có một ngày thật không thấy người này, nàng biết bản thân sẽ khó mà thích nghi được.
Triệu Tình Lam nghĩ vậy, nhưng nàng lại không biết, Ninh Mặc Hiên đề nghị nghỉ lại đây cũng vì có cùng một suy nghĩ với nàng, hắn cảm thấy có nhiều lời tối nay nhất định phải nói với Triệu Tình Lam thì mới có thể an tâm được.
“Lam nhi, muội cứ ngồi đây, chúng ta đi trước tìm một gian khách điếm, thu xếp ổn thỏa đã. Một đường đi này chắc dì cũng mệt mỏi rồi, khó có được một ngày nghỉ sớm như hôm nay.” Ninh Mặc Hiên nhìn Triệu Tình Lam cười tinh nghịch, sợ xe ngựa xóc nảy khiến nàng té, vì vậy nhắc nhở.
Triệu Tình Lam nghe vậy lập tức rụt vào ngồi bên cạnh mẫu thân.
“Ngày mai trở lại Kinh thành rồi, lúc chúng ta đi còn đang mùa hạ, giờ đã sang đông.” Thúy Vũ thở dài nói, trong giọng có chút tiếc nuối. Sầm Mộ Vân không hiểu, nhưng Triệu Tình Lam lại hiểu, có điều lại không nói gì.
Trấn này tuy không lớn, nhưng vẫn có một gian khách điếm khá tốt, bên trong không có nhiều phòng lắm, được cái trang trí đều rất tinh tế, vì vậy Ninh Mặc Hiên đã chọn khách điếm này để nghỉ lại. Sau khi mọi người tắm qua, đồ ăn cũng đã được khách điếm chuẩn bị tốt, mặc dù không so được với Kinh thành, nhưng lại có hương vị sơn dã, mọi người vui vẻ, cười cười nói nói cùng nhau dùng bữa.
Sau khi ăn xong, Sầm Mộ Vân nói là mệt nên trở về phòng nghỉ ngơi trước, Triệu Tình Lam đưa mẫu thân về phòng, thấy sắc trời còn sớm, không muốn ngủ vội, nên ra ngoài đi dạo.
Ninh Mặc Hiên đứng chờ ở hành lang, dường như đã sớm đoán ra Triệu Tình Lam sẽ tới.
“Sao đại ca còn chưa đi nghỉ?” Triệu Tình Lam thấy Ninh Mặc Hiên đang đứng ở ngoài, có chút kinh ngạc hỏi.
“Ta không thấy mệt cho nên đang định rủ muội ra ngoài đi dạo, lại không ngờ muội lại ở đây luôn rồi.” Ninh Mặc Hiên sủng nịnh cười.
“Ra ngoài đi dạo? Vậy thật tốt. Muội lớn như vậy, dù đi một chuyến đến huyện Sơn Nam nhưng dọc đường đi cứ vội vội vàng vàng nên cũng không ngắm được gì. Mai trở lại Kinh thành rồi, muốn ra ngoài cũng không biết phải đến bao giờ nữa.” Triệu Tình Lam nghe Ninh Mặc Hiên nói vậy, hai mắt lấp lánh.
Thấy vậy Ninh Mặc Hiên liền mang theo Triệu Tình Lam rời khỏi khách điếm, hai người vừa đi vừa nói, bất tri bất giác đã đi được một đoạn xa, không ngờ lại đến tận bên ngoài trấn.
Trấn nhỏ này dựa núi kề sông, dưới chân núi là một con sông lớn uốn lượn quanh co chảy qua, dòng nước trong xanh, bao quanh lấy núi, giờ đã đầu đông, khắp nơi đều là cỏ dại, làm toát lên vẻ trống trải, cũng khiến cho lòng người cảm thấy hoang liêu.
Ninh Mặc Hiên nhìn dung nhan mỹ lễ của Triệu Tình Lam, có chút lưu luyến, như thể muốn được nhìn cho đủ.
Triệu Tình Lam bị Ninh Mặc Hiên nhìn như vậy đỏ mặt, cười nói; “Đại ca nhìn muội như vậy thật khiến muội xấu hổ, muội cũng không phải mỹ nhân gì, dọc đường đi vất vả càng thêm xấu, có cái gì để nhìn đâu.”
Ninh Mặc Hiên ngưng mắt nhìn Triệu Tình Lam, cười nói: “Cái gọi là mỹ nhân cũng không phải là lấy sắc đẹp làm trọng. Nếu lấy dung mạo để bình phẩm mỹ nhân thì thật nông cạn vô cùng. Người có từ tâm thì chính là mỹ nhân, người ác tâm tự nhiên dung mạo cũng xấu. Lam nhi đối xử tử tế với người khác, ở trong lòng ta muội chính là đẹp nhất.”
Lời như vậy chỉ cần là nữ nhân thì đều muốn nghe, Triệu Tình Lam cũng là nữ nhân, vậy nên cũng không ngoại lệ, vì vậy trên mặt lại càng đỏ bừng xấu hổ.
Ánh mắt Ninh Mặc Hiên nhìn Triệu Tình Lam trước sau vẫn mang theo ý cười, dịu dàng đắm đuối tựa ánh trăng, từng giọt từng giọt trong suốt nhỏ vào lòng người.
Cho tới nhiều năm sau, Triệu Tình Lam vẫn không thể quên khuôn mặt tuấn lãng của Ninh Mặc Hiên lúc ấy, trong suốt như trăng rằm, khiến cho lòng người ấm áp.
“Đại ca cười nhạo muội rồi, muội cũng đâu tính là người lương thiện.” Mặc dù tham luyến ấm áp trên người Ninh Mặc Hiên, nhưng cuối cùng vẫn là ngượng ngùng, nên Triệu Tình Lam đành nghiêng đầu sang chỗ khác, nói.
“Ta chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình thôi, Lam nhi, thời gian vẫn còn sớm, chúng ta qua bên kia ngồi một lát được không?” Ninh Mặc Hiên thấy bên cạnh có một tảng đá lớn, cho nên hỏi.
Đương nhiên là Triệu Tình Lam cũng không có lý do gì để không muốn, nên cùng Ninh Mặc Hiên đi về phía đó, Ninh Mặc Hiên săn sóc, lấy khăn tay đặt lên tảng đá, sau đó lại cởi áo choàng, cẩn thận gấp lại lót lên trên tảng đá, sau đó mới để Triệu Tình Lam ngồi xuống.
Triệu Tình Lam vô cùng cảm động trước sự quan tâm chăm sóc của Ninh Mặc Hiên, trong lòng vui mừng nhưng cũng không khỏi có chút chua xót, dịu dàng như vậy, săn sóc như vậy, nàng có thể hưởng một lần cũng đủ để cảm thấy ấm áp một đời, có điều không biết tiểu thư nhà nào may mắn có được phu quân như vậy đây.
Ninh Mặc Hiên ngồi xuống bên cạnh Triệu Tình Lam, quay mặt nhìn về phía nàng. Mặt trời đã lặn về tây, ánh chiều tà chiếu vào sông núi, phản chiếu lên khuôn mặt nàng, khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại càng thêm kiều mỵ động lòng người.
Ninh Mặc Hiên nhìn vậy, nói: “Chiều đến ngồi bên nhau, vừa nhìn lên bầu trời ngắm mây bay vừa nói chuyện, hoặc yên lặng tận hưởng những giây phút bình yên, như vậy thật tốt, chỉ là Lam nhi, muội có nguyện ý cùng ta trải qua một đời như vậy không?”
“Cùng ngồi bên nhau, vừa nhìn lên bầu trời ngắm mây bay vừa nói chuyện, hoặc yên lặng… Đại ca, muội chẳng thể trải qua những ngày như vậy cùng đại ca. Đời này có thể có được một lần cùng đại qua trải qua như vậy đã là khó được rồi.” Die nn da n lqdon Triệu Tình Lam nghe Ninh Mặc Hiên nói vậy, nói trong lòng không rung động là giả, nhưng nàng cũng biết, nàng không xứng với đại ca, cho nên cuối cùng cũng chỉ có thể cúi đầu nói được mấy câu như vậy.
Triệu Tình Lam thầm cảm thán trong lòng, nếu như không phải gia đình nàng đã trải qua những chuyện như vậy, nếu như không phải vận mệnh của nàng trắc trở, nếu như nàng không phải là một nữ tử bị từ hôn thì nàng cũng có thể xứng với nam tử trước mắt này, chỉ là trên đời này làm gì có chuyện “nếu như”.
“Tại sao? Chẳng lẽ muội thấy ta không tốt, không xứng với muội? Hay muội để ý thân phận của ta?” Trái lại, Ninh Mặc Hiên có chút sốt ruột hỏi, từ ngày nghe được đối thoại của nàng và mẫu thân, hắn vẫn luôn nghĩ, phải làm thế nào để có thể nói cho nàng biết tâm tư của mình.
“Không phải, đại ca rất tốt, sao lại không xứng với muội. Có điều Lam nhi là nữ tử đã bị từ hôn, đồng thời cũng là nữ nhi thứ xuất của một quan viên bị cách chức, đương nhiên là không xứng với thể tử Ninh quốc công phủ.” Triệu Tình Lam lắc đầu, vẻ mặt khó xử, nhưng cuối cùng vẫn nói ra những điều chôn giấu trong lòng.
“Muội cảm thấy ta sẽ để ý những chuyện đó sao?” Ninh Mặc Hiên nhíu mày hỏi. Không lẽ trong mắt nàng, hắn là người như vậy? Sẽ để ý nhiều thứ như vậy?
“Nếu ta để ý những chuyện đó thì hôm nay sẽ nói với muội những lời này sao?” Ninh Mặc Hiên nói.
“Ta biết đại ca không để ý những chuyện này, nhưng đại ca không để ý không có nghĩa là những người khác cũng không để ý, chẳng lẽ trong nhà đại ca sẽ không có ai để ý sao? Những người chung quanh đại ca sẽ không để ý sao? Trên đời này không thiếu người thích đồn nhảm linh tinh, Tình Lam không muốn đại ca vì Tình Lam mà bị những lời đồn đại đó làm tổn hại.” Triệu Tình Lam đều là suy nghĩ cho Ninh Mặc Hiên, nếu hắn ở cạnh nàng, nửa đời sau sẽ luôn bị người ta cười nhạo.
“Làm sao lại như vậy? Muội nghĩ nhiều rồi, Lam nhi, sẽ không ai để ý, ta thừa nhận phụ mẫu ta có lẽ sẽ có suy nghĩ, nhưng ta nhất định sẽ thuyết phục được họ.” Ninh Mặc Hiên vội vàng tỏ rõ lập trường: “Đoạn thời gian này chúng ta sống cùng nhau, hẳn muội cũng hiểu rõ tâm tư của ta, ta cũng có thể cảm thấy, muội cũng không phải không có tình cảm gì với ta. Như vậy tại sao muội lại không thử một lần?”
Triệu Tình Lam nghe Ninh Mặc Hiên nói vậy, không biết phải trả lời sao nữa, nàng là một người bị tổn thương về mặt tình cảm, nhưng đó là chuyện kiếp trước, sau khi sống lại, nàng không thể nào nói với người khác những chuyện nàng đã trải qua, bằng không chỉ sợ người khác sẽ cho là nàng điên rồi. Nếu bỏ qua đoạn thời gian kia thì nàng cũng chỉ là một nữ hài tử chưa gả, thế giới tình cảm như một trang giấy trắng, thì sao có thể là một người vì từng bị tổn thương nên sợ.
“Đại ca, muội sẽ suy nghĩ thật kỹ, nhưng muội cũng muốn huynh hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu ở bên muội, những chuyện đại ca phải đối mặt sẽ khiến đại ca phải xấu hổ hơn nhiều so với những khi ở bên nữ nhi nhà khác.” %D*Đ*Le*Quy*Đon% Triệu Tình Lam nhìn Ninh Mặc Hiên, cuối cùng nặng nề nói.
“Ta đã nghĩ rất lâu rồi, chỉ chờ tin tức của muội thôi.” Ninh Mặc Hiên nhìn Triệu Tình Lam, giọng điệu có chút buông lỏng, vội vàng nói.
“Nhìn mẫu thân, muội có chút sợ chuyện hôn nhân, dù gì thì mẫu thân muội cũng là đích nữ đại tiểu thư Khánh quốc công phủ, nhưng đến cuối cùng cũng gặp phải cảnh ngộ như vậy, huống chi là muội.” Lúc nói những lời này, Triệu Tình Lam khó giấu được sự cô đơn trong mắt.
Ninh Mặc Hiên nhìn mà đau lòng, vội nói: “Lam nhi an tâm, ta nhất định sẽ không bạc tình như phụ thân muội, nếu như muội có thể gả cho ta, Ninh Mặc Hiên ta thề với trời đất, đời này chỉ có một thê tử duy nhất là muội.”
Triệu Tình Lam bị những lời này của Ninh Mặc Hiên làm cho kinh sợ, tại sao huynh ấy lại nói những lời như vậy? Chẳng lẽ tình cảm của huynh ấy với nàng đã sâu như vậy? Sâu đến mức có thể buông tha cho những nữ nhân khác? Khát nước ba ngày chỉ cần một muôi?
“Đại ca, huynh biết huynh đang nói gì không?” Lúc hỏi câu này, giọng Triệu Tình Lam có chút lay động, nếu như huynh ấy không phải chỉ là nhất thời hứng khởi, thì một nam nhân tốt như vậy đáng để cho nàng chân thành đối đãi.
“Đương nhiên là ta biết mình nói gì, cả đời này chưa bao giờ ta hiểu mình muốn gì, đang làm gì như bây giờ.”
Hết chương 108!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook