Thứ Nữ Song Sinh
-
Quyển 3 - Chương 1: Bị buộc thành thân
Mạc Liễm Sâm cúi người nhìn vết vó ngựa, cẩn thận nghiên cứu hướng đi của vó ngựa này. Con đường này là con đường duy nhất thông đến La Thành, độ dầy và vật liệu chế tạo móng ngựa sắt đều là La Thành sản xuất, vết móng ngựa có ghi tên La Thành. Xem ra, Ninh Ninh bị bắt đến La Thành rồi.
Hắn hít sâu một hơi, nói với bản thân nhất Ninh Ninh sẽ bình an, dù vì đứa nhó nàng cũng sẽ cố agứng bảo vệ bản thân. Mã tặc khốn kiếp, chờ hắn tìm được Ninh Ninh xem hắn có tha cho bọn chúng không.
Dưới chân nhẹ bẫng, hắn dùng khinh công phi thân đi, hắn nhớ cách đó không xa có trấn nhỏ, nơi đó hẳn có thể mua được một con khoái mã.
Dịch Cẩn Ninh bị bắt đi, trên cổ bị đánh một cái ngoan độc, hơn nữa gần đây nàng thích ngủ nên mê man cả một ngày, lúc nàng tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Đây là đâu? Nàng nhớ đang cùng A Sâm ở trên một đường nhỏ, bị một đội nhân mã chạy qua hất đầy bụi lên thành ra khuôn mặt dính đầy bụi, bọn họ vừa giơ tay che thì bản thân đã bị bắt.
Chẳng lẽ là giặc cỏ sơn tặc?
Chân tay nàng đều bị trói lại, mình thì nằm nghiêng trên một chiếc giường lớn trải chăn gấm màn trướng tơ vàng.
Ngắm nhìn chung quanh, ánh mặt trời rực rỡ soi vào từ ngoài cửa sổ, đối diện giường là bàn trang điểm trong khuê nữ, phía trên bày đồ đạc cô gái trong khuê phòng thường dùng, cả căn phòng csó vẻ mộc mạc nhưng không mất tao nhã.
Đây là…
Nàng khó hiểu, chẳng phải bản thân bị mã tặc bắt cóc sao? Phòng này rõ ràng là khuê phòng của cô gái trong khuê phòng đợi gả. Chẳng lẽ bản thân chết rồi, trọng sinh lần nữa?
Đang ngẫm nghĩ thì một thân hình nam tử cao lớn đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm một vò nữ nhi hồng. dịch Cẩn Ninh không uống rượu nhưng nghe thấy mùi rượu này cũng biết bình nữ nhi hồng này vừa khéo là rượu ngon mười tám năm, hôm nay mới ra đất.
Nàng nhướn mày, cẩn thận đánh goá hán tử cao lớn trước mắt. Chỉ thấy hắn mày rậm, mắt to, mày kiếm chạm tóc mai. Khuôn mặt coi như cũng được, mỗi tội da hơi ngăm đen, thân hình tráng kiện tất nhiên khong phải nói giỡn. Một thân hắc y càng tôn lên tuấn lãng cao ngất, cả người làm người ta có cảm giác thành thật, húc hậu. Nếu xem nhẹ giọng nói thô thanh thô khí của hắn thì đúng là một người không tệ.
“Cô nương, tại hạ là Lâm Ngạo Thiên, thủ hạ của ta bắt cô đến đây, ừm*… thật sự có lỗi, có chỗ nào thất lễ mong cô tha thứ!”
*Chỗ này là a này bị nấc, mình chả biết để sao nữa, để ách thì nghe sao ấy.
Hắn lắc lư, lay động đi về phía nàng, đặt bình rượu xuống bàn, đi lên, vươn tay về phía người nàng. Trong lòng Dịch Cẩn Ninh vang lên hồi chuông báo động mãnh liệt, người này chớ không phải say rượu loạn tính, muốn ăn nàng chứ?
Thấy Dịch Cẩn Ninh sợ hãi lui về phía sau, Lâm Ngạo Thiên cười to một tiếng, giọng nói nhu hoà hơn nhiều: “Cô nương đừng sợ, ta chỉ muốn giúp cô cởi sợi dây trên người thôi.”
Dáng dấp hắn khi cười rộ lên rất đẹp mắt, tuy hai mắt nhỏ nhưng sáng ngời có thần, vừa nom đã biết là người thông minh lanh lợi.
“Ngươi là người phương nào?”
Dịch Cẩn Ninh vẫn cảnh giác lui về phía sau, hiện tại nàng là cá thịt trên dao người ta, không thể không cẩn thận. Chẳng may người này thật sự là tiểu tặc sắc đảm che trời, lúc này nàng bị trói chặt chân tay, khó mà ngăn cản được.
“Ta là Lâm Ngạo Thiên, chẳng phải vừa rồi đã giới thiệu đấy sao!”
Hắn đổi lại về giọng cũ, cười tủm tĩm, hình như không thèm để ý ánh mắt lạnh lành và bài xích của nàng.
Nói cái gì vậy chứ, trả lời như không trả lời vậy. Đúng là… đến giọng nói cũng giả vờ, cất giấu giọng nói nghe hay như vậy làm cái gì không biết nữa ? Dịch Cẩn Ninh tức giận liếc mắt rất muốn cắn hắn một phát chết luôn.
“ Ta hỏi là thân phận của ngươi!” Tay nàng nắm chặt trâm cài, chờ người nọ đi tới nàng liền đâm vào yết hầu của hắn, hắn là có thể một phát trúng đích.
Đầu tiên Lâm Ngạo Thiên sửng sốt, sau đó cười to: “ Cô nương thật là thú vị, lại dám hỏi thân phận tại hạ, cô không sợ biết rồi sẽ bị giết người diệt khẩu sao ?”
“ Tình huống như bây giờ ngươi cảm thấy ta còn lựa chọn khác à?” Nàng động đậy tay, xoay người, giơ dây thừng trói tay cho hắn xem.
Vậy cũng phải, dẫn ai bị trói cũng sẽ cảnh giác đi ! Lâm Ngạo Thiên cười tự giễu, quyết định không giúp nàng cởi trói nữa. Nữ nhân này thú vị như vậy, thả thì không chơi vui nữa.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, hắn liền đứng thẳng lên, từ trên cao nhìn xuống nàng.
“ Tự nhiên ta không muốn thả cô nữa rồi !” Hắn nói nhẹ hẫng.
Dịch Cẩn Ninh thấy hắn bổng có hành động như vậy, trong chốc lát không rõ hắn muốn làm gì, nhất thời hận không thể nội kình của bản thân lớn một chút lập tức phá đứt dây thừng, cho người này một đao.
Kỳ thực Lâm NGạo Thiên cũng không cảm thấy nhàm chán như vậy, năm nay hắn đã hai mươi lăm tuổi rồi, đám huynh đệ kêu giúp hắn cưới về một chị dâu, hôm qua hắn vừa trở về không lâu liền có mấy huynh đệ vào thành bắt một cô bé xinh đẹp đến cho hắn nói là hắn làm vợ, đều đã chuẩn bị tốt sính lễ và hỉ đường, chỉ chờ tân lang tân nương bái thiên địa rồi vào động phòng là xong.
Hắn vốn tính toán thả nữ tử vô tội này, nói không chừng là một cô nương gia đình đàng hoàng, là người tốt. Nhưng vừa rồi thấy nàng hung thần ác sát đối mặt với mình, lại còn không sợ hãi, hắn chợt cảm thấy hứng thú với nàng, nếu thật sự lấy nàng làm vợ cũng không hẳn không thể.
Dịch Cẩn Ninh chơi ra sức kéo dây thừng sau lưng, bỗng nhiên nàng vui vẽ hẳn lên… dây thừa lỏng rổi!
Trên mặt lại không biểu hiện ra bao nhiêu biến hóa, vẫn lạnh lùng nói quanh co với hắn: “ Ngươi nói, vừa rồi thật sự muốn thả ta ?”
Nàng dò hỏi, tay càng nhanh hơn. Dây thừng lại lỏng ra một ít nàng sắp khôi phục được tự do rồi. Đến lúc đó.
Trông Lâm Ngạo Thiên cười đến một mặt tà mị trước mắt, nàng cũng cười quỷ quái, giọng nói mềm dẻo vô cùng tà mị: “ Lâm Ngạo Thiên phải không, Ngạo Thiên ca ca, phiền huynh đến giúp người ta cở dây thừng được không ?”
Một chiêu này trước kia nàng đã dùng với Chương Dân Giác, đáng tiếc không hề có tác dụng với Lâm Ngạo Thiên. Gương mặt hắn lạnh lùng, trong lòng lại hơi khinh thường. cô nương này rất không biết chừng mực ý tứ, ngay ban ngày ban mặt lại câu dẫn người.
Hắn ghét nhất là loại nữ tử dối trá ra vẻ này cho nên luôn trốn tránh thành thân, hôm nay gặp được rồi. CẢ người hắn nổi đầy da gà, rất muốn lập túc kêu người đến thả nàng.
Lúc hắn còn chưa hô ra miệng, Dịch Cẩn Ninh bổng nhảy lên. Dùng sức vặn cánh tay hắn, chân cũng cùng lúc chặn lại cổ hắn, muốn giam hắn dưới chân mình.
Ai biết tên này lại là người luyện võ, chỉ nghiên người một cái liền quăng Dịch Cẩn Ninh xuống dưới.
Khụ khụ… kình lực không đủ, tiểu đồ đệ gà mờ xuất sư cái gì cũng không hiểu, lần đầu ra tay bắt người lại có thể thất bại như vậy !
Dịch Cẩn Ninh oán hận đến dậm chân, đành dùng khinh công đọ sức với hắn, lai nhanh chóng phát hiện bản thân lại không địch lại. Nàng không khỏi hoài nghi trước kia thắng Mạc Liễm Sâm có phải hắn nhường mình không ?
Giằng co một lúc, Dịch Cẩn Ninh mệt đến thở hồng hộc, Lâm Ngạo Thiên cũng chơi hăng say. Giỏi lắm Lâm Ngạo Thiên, hắn đây là bắt nạt bản thân lĩnh không bằng hắn ư ?
Nàng cắn răng một cái, cùng hắn chơi trò mèo vờn chuột, đợi Lâm Ngạo Thiên thả lõng cảnh giác. Trên tay nhẫn tâm, thừa dịp Lâm Ngạo Thiên không để ý liến xoay tay đâm trâm đã chuẩn bị vào người hắn.
Phập !
“ Cô…”
Một tay Lâm Ngạo Thiên ôm vết thương trên cổ, một tay chỉ vào Dịch Cẩn Ninh, muốn đi tới bắt Dịch Cẩn Ninh. Không ngờ, trước mắt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Chao ôi thật là đáng tiếc quá, không đâm trúng động mạch trên cổ rồi.
Dịch Cẩn Ninh nhìn cây trâm trong tay, cười đến một mặt đắt ý. Thuốc mê trên trâm cài này là nàng đã chuẩn bị trước, chỉ sợ có ngày đột nhiên phát sinh sự co61thi2 có cái phòng thân, thế này Tiểu Đào và Nô Nhi mới nghi cách bôi thuốc lên Trâm cài.
Nàng cài trâm lên tóc lại, vừa mở cửa ra thì người ở ngoài đã dọa nàng nhảy dựng. Đây là … đại lao sao ? Sao nhiều người canh giữ ở cửa như vậy ?
Trong đám người này có mấy người còn cợt nhã, vẻ mặt ái muội nhìn Dịch Cẩn Ninh.
Nhưng có người phát hiện không hợp lý.
“ Nhị ca, đại ca bị ám toán rồi !”
Những người này tuôn ào vào trong nhà, còn nhân tiện khống chế nàng đưa nàng đi vào.
Người được kêu là nhị ca nhìn vết máu trên cổ Lâm Ngạo Thiên, vết máu không biến thành màu đen, không có độc! Vừa rồi cô nương này sẽ không phải bị đại ca làm gì, rồi tự vệ lấy trâm đâm đại ca đấy chứ?
Nếu thực sự đại ca bị tính kế vậy cũng quá không đáng rồi!
“Tiểu Hầu, nhìn đại ca sao rồi!”
Hắn hung dữ nhìn chằm chằm Dịch Cẩn Ninh, nếu đại ca thực sự trúng độc, hắn tuyệt không tha cho nữ tử hại đjai ca này.
Người được kêu là Tiểu Hầu Tử liền đi ra từ giữa đám người, dáng vẻ vô cùng khéo léo, nhìn dáng dấp tầm mười bảy mười tám tuổi. Dịch Cẩn Ninh thở dài một tiếng, nom người tên Tiểu Hầu Tử bắt mạch cho LÂm Ngạo Thiên.
Nghĩ bụng quả nhiên người cũng như tên!
Một người nhìn đại ca hôn mê bất tỉnh, hơi cắn môi, vươn tay túm chặt cổ nàng: “Nói, ngươi làm gì đại ca rồi?”
Người này chính là đjai hán bắt nàng đi, cũng là hán tử người cao ngựa lớn, dáng vẻ vô cùng dũng mãnh, thoạt nhìn thì lớn hơn Lâm Ngạo Thiên bốn năm tuổi.
“Lão Tam, đại ca không sao, xem kỹ rồi hẵn nói!”
Nhị ca kia gọi lại người động thủ với Dịch Cẩn Ninh, hắn lập tức rút lại bàn tay đang bóp chặt cổ nàng. Hắn xì một tiếng khinh miệt, canh bên người nàng, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh nhìn nàng chằm chằm. Giống như đại ca hắn có chuyện thật liền bóp chết nàng chôn cùng Lâm Ngạo Thiên.
Dịch Cẩn Ninh sặc vài cái, ôm cổ không ngừng ho khan.
Những người này có lai lịch gì, đây là chõ nào? Sao bọn họ đều ăn mặc quái dị như vậy? Nhưng đám người này nói nghĩa khí, ít nhất quan tâm đến tinh nghĩa huynh đệ, không như Mạc Liễm Kỳ là người tư lợi, chỉ biết tổn thương, vây giết thân huynh đệ, làm mấy trò tự giết lẫn nhau. Nàng không khỏi suýt xoa, Hoàng thất phân tranh như thế khi nào thì mới kết thúc đây!
“Ưm…” Người nằm trên giường tỉnh lại, rốt cuộc Dịch Cẩn Ninh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nói thật nàng cũng không rõ lắm Nô Nhi bôi thuốc mê gì lên trâm cài của mình, sao có thể mạnh đến mức khiến Lầm Ngạo Thiên gần như không có đường sống trở tay.
May mà chỉ là thuốc mê bình thường, chỉ là bôi một lượng lớn thôi.
“Nhốt nữ nhân này lại, chờ đại ca hoàn toàn tỉnh táo ròi lại thành thân!”
Lão Nhị kia ném ra một câu rồi dắt theo một đám người ra khỏi phòng, hai ba trnág hán áp Dịch Cẩn Ninh đến một căn phòng khác.
Dịch Cẩn Ninh bị đẩy vào trong phòng, rầm một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.
Nàng chạy nhanh tới đập cửa: “Này, đám sơn tặc các ngươi cường thưởng dân nữ là phạm pháp, mau thả ta ra. Ta đã lập gia đình rồi!”
Những người ngoài cửa mặc nàng kêu trời gọi đất, cô gái này lại không biết giở trò quỷ gì nữa, nhất định đừng trúng bẫy của nàng. Nếu bị đùa giỡn lại trúng quỷ kế của nàng liền thảm, cứ nhìn cái lỗ trên cổ lão đại mà xem, rất khó coi. Vẫn là chờ nàng thành tân nương của lão đại, lại xin lỗi nàng là được.
Hai ngày này đều có thị nữ đến giúp Dịch Cẩn Ninh rửa mặt, chải đầu, đưa cơm, chỉ là không có ai tóm tắt trọng điểm chuyện thả nàng ra ngoài.
Hai thị nữ giúp nàng chải đầu, không ngừng khen: “Cô nương đẹp quá, hệt như thiên tiên vậy, mỹ nữ số một La Thành chúng ta cũng không sánh bằng đâu!”
Mỹ nữ số một La Thành…
Dịch Cẩn Ninh túm được từ mấu chốt, nàng dịu dàng hỏi: “Mỹ nữ số một La Thành ư? Ngươi nói đây là La Thành?”
Nếu thực sự đây là LA Thành, có phải khả năng A Sâm tìm thấy mình lớn hơn không? Nàng phải dùng cách đó nào để A Sâm biết được tình cảnh hiện tại của nàng!
Ngẫm nghĩ chốc lát, nàng đảo mắt một vòng, có rồi.
“Khụ khụ, các ngươi ở đây là làm gì vậy? Hiện tại ta sắp gả cho… ừm cái gì đại của các ngươi?” Nàng nhức đầu.
“Đại đương gia!” Tiểu thị nữ tốt bụng nói cho nàng.
Thốt ra lời này, hai tiểu cô nương liền như máy hát được bật, liên tục nói hết ra. Đại đương gia của các nàng vốn là phú thương ở đây, chỉ là không phải phú thương nên gọi là thiếu gia gì đó sao, sao lại gọi là đjai đương gia? Dịch Cẩn Ninh cảm thấy sau lưng còn có bí mật không thể cho ai biết.
Tiểu cô nương tiếp tục thổi phồng đại đương gia củ họ, tất cả trong mắt đều là sùng bái: “Đại đương gia của chúng ta là người tốt, dáng vẻ lại đẹp mắt hơn Phú thiếu La Thành kia. Lúc trước đại đương gia chúng ta theo đuổi mỹ nhân số một La Thành lâu như bị, lại bị tên thiếu gia quần là áo lượt này hoành đao đoạt ái, làm hại đại đương gia chúng ta đau lòng thật lâu! Cô nương ngươi không hề thua kém mỹ nhân số một đó, khó trách đjai đương gia chúng ta cũng có mùa xuân thứ hai!”
Đại đương gia các ngươi là người tốt mà còn cường thưởng cô nương lương gia sao? Người tốt còn nhốt người ta ở trong nhà không thèm thả ra? Có người tốt nào như vậy không?
Trong lòng Dịch Cẩn Ninh thầm giễu cợt, nàng vuốt lắc tay tương tư trên cổ tay mình, suy nghĩ xem nên dùng cách gì dẫn tới sự chú ý cua Mạc Liễm Sâm.
Có, chẳng phả lắc tay tương tư này vừa hay có thể nói cho Mạc Liễm Sâm biết bản thân đnag ở đây hay sao? Nếu chàng đến La Thành nhất định sẽ chú ý đến.
Chỉ là làm thế nào để dẫn chàng đến đây? Nàng theo thói quen xoay lắc tay tương tư. Bỗng nhiên lén lút dùng lực, lắc tay liền bị đứt. Nàng dùng tay giữ được, nhét vào trong tay áo.
“Đúng rồi, ở đây ta có một chiếc vòng, là tín vật định tình cha ta đưa cho mẫu thân, gia mẫu truyền vòng này cho ta, bảo ta lúc thành thân thì tự mình giao cho phu quân. Chỉ có điều…” Dịch Cẩn Ninh hơi dừng lại, lấy chiếc vòng đã đứt ra, nhưng giữ lại bốn hạt có chữ, chỉ đưa ra tám hạt còn lại: “Ta làm rơi tám hạt kia rồi, hiện giờ chiếc vòng này không hoàn chỉnh, ta lo lắng hôm thành thân sẽ có điềm xấu, nên phiền các ngươi mang đến tiệm trang sức tìm người gom đủ bốn viên to bằng nhau rồi xâu vào có được không?”
Nàng nói uyển chuyển, khẩn thiết, cứ như thể thực sự lo lắng vì chiếc vòng này bị đứt nên kết hôn không lành. Lại thêm chiếc vòng này không phân biệt nam nữ đeo, bởi nó là vòng tương tư nên tiểu nha đầu cũng không nghi ngờ gì.
La Thành này có điếm trang sức của thủ hạ Sát Minh của Mạc Liễm Sâm, không, phải nói phần lớn châu bảo tại La Thành này đều là của Mạc Liễm Sâm. Nếu chàng đến đây chắc chắn sẽ liên lạc tín hiệu với từng châu bảo các.
Vừa nghĩ đến MẠc Liễm Sâm sốt ruột tìm kiếm bản thân khắp nơi, Dịch Cẩn Ninh giãn mặt tươi cười, cười đến khuynh thành. Một màn này vừa khéo bị Lâm Ngạo Thiên tiến vào thăm Dịch Cẩn Ninh bắt gặp được, hắn sững sờ một chốc rồi phục hồi tinh thần. Cô gái này đẹp quá, nếu nàng cười vì mình, chết cũng đáng!
Thấy có người tiến vào, Dcịh Cẩn Ninh thu lại nụ cười.
“Ngươi tới đây làm gì?” Người này chính là đầu sỏ hại bản thân và A Sâm bị chia cắt, còn vọng tưởng cưới mình, đúng là nằm mộng!
“Ta đến xem nàng dâu nhỏ tương lai của ta!”
Hắn cười vô lại, tay không tự giác gãi cằm nàng, dáng vẻ này làm Dịch Cẩn Ninh thấy được ba phần bóng dáng của MẠc Liễm Sâm.
Bàn tay đanh đá đập móng vuốt đnag hướng về phía mình, nàng trợn mắt nhìn hắn, ngồi ở một bên hờn dỗi. Trời ạ, nàng thật là gian ác, đói bụng ăn quàng sao? Mới bao lâu không gặp Mạc Liễm Sâm, nàng lại có thể thấy được bóng dáng A Sâm trên người người khác. Rất không bình thường!
Lắc đầu, nàng không nghĩ chuyện nhàm chán nữa, tay nàng xoa bụng mình, trên mặt đều là ánh sáng hạnh phúc. Đáng tiếc một màn này Lâm Ngạo Theien không nhìn thấy, bằng không chắc chắn sẽ tin tưởng lời Dịch Cẩn ninh chính là lời nói thật.
Hôm qua Dịch Cẩn Ninh nói hết nước hết cái với họ, nói bản thân đã lập gia đình, còn có con. Nhưng bọn họ không tin, lo lắng Dịch Cẩn Ninh lại giở trò hề gì, cho rằng nàng muốn đào hôn mới đưa ra gạt người.
Lâm Ngạo Thiên vẫy tay cho hai thị nữ lui ra, tự mình đi tới. Chuyện lần trước bị Dịch Cẩn Ninh ám toán, hắn còn chưa tìm nàng hỏi tội đâu, nhất định hôm nay không thể tha cho nàng.
“Ngươi muốn làm gì?” Dịch Cẩn Ninh cảnh giác nhìn Lâm Ngạo Thiên đang rề rà đi về phía mình: “Nếu ngươi dám vô lễ với ta, ta không khách khí với ngươi đâu!”
Nào biết LÂm Ngạo Thiên lại hỏi nàng một vấn đề: “Cô thật sự… mang thai à?”
Hôm qua đám huynh đệ này quấn lấy hắn mãi đòi hắn vào động phòng trước rồi thành thân, miễn cho cô nhóc xinh đẹp này lại ra ý kiến quỷ quái gì để chạy trốn. Nhưng hắn vừa đến ngoài cửa đã nghe được nàng nói mình đã lập gia đình, còn mang thai hơn một tháng.
Hôm nay hắn… Chủ yếu là muốn tự xác nhân xem, cô nương này quá giảo hoạt, ngộ nhỡ hắn lại bị lừa chẳng phải để đám huynh đệ kia cười đến rụng răng sao?
Đúng rồi, hắn sắp cưới nàng ấy thế mà vẫn chưa biết tên nàng, đây cũng quá không thoả đáng rồi. Ngẫm nghĩ, hắn vẫn cố lấy dũng khí, ôn hoà hỏi: “Cô nương, đã lâu như vậy mà vẫn không biết phương danh của cô nương, nhà ở nơi nào. Dám hỏi cô nương có thể nói cho biết hay không?”
Dịch Cẩn Ninh lườm hắn, chậm rì rì nói: “Ngươi bảo ta trả lời vấn đề nào?”
“Đều… đều trả lời hết!”
Lâm Ngạo Thiên phát giác bản thân lo lắng không đâu, hoàn toàn không có ngạo khí khi lần đầu gặp nàng, thật sự là quá kỳ lạ. Hắn xoa đầu cười ngu ngốc, chờ Dịch Cẩn Ninh trả lời.
Đây là dạng người gì chứ, nào có đồ ngốc như vậy, đã nói rõ với họ mà còn hỏi nữa! Dịch Cẩn Ninh buồn bực quay đầu không muốn để ý đến hắn nữa.
Hôm qua nàng mài miệng cả ngày để họ nghe nàng nói cũng không có mấy người tình nguyện nghe, hôm nay thì lại tự đưa mình đến hỏi. Lúc này lo lắng cưới không phải cô gái có tấm thân toàn bích, còn hỏi có đứa bé hay không. Đây không phải hiển nhiên coi nàng là đồ vật sao?
Nàng ngẫm lại, lại thấy tức giận, thành ra ngồi im không nói chuyện, xem hắn làm gì nàng bây giờ! Lúc này hẳn hai người thị nữ đã ra ngoài, nghĩ đến không bao lâu nữa là có thể nhìn thấy Mạc Liễm Sâm, trong lòng nàng lại hưng phấn.
Lâm Ngạo Thiên thấy nàng chốc vui chốc buồn, không biết nàng làm sao, hơi thẹn thùng chuyển bước chân muốn nhìn xem nàng đưa lưng về phía mình là đang làm gì
“Nhìn cái gì mà nhìn?”
Tự nhiên Dịch Cẩn Ninh quay đầu doạ hắn nhảy dựng.
“Cô nương, tại hạ chỉ là muốn biết phương danh của cô nương thôi, thật sự… thật sự không có ý gì khác.” Lâm Ngạo Thiên dò xét, nhỏ giọng hỏi.
“Dịch Cẩn Ninh!” Nàng đảo cặp trắng mắt, rất bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nếu ngươi đã biết tên ta thì có thể thả ta đi chưa? Tướng công nhà ta còn đnag chờ ta, các ngươi bắt ta đi nhất định chàng sót ruột muốn chết!”
Như không quá xác định, LÂm Ngạo Thiên hỏi lại lần nữa: “Cô… cô thật sự đã thành thân rồi?”
Ngày hôm qua bọn họ còn trêu ghẹo hắn cưới được cô nương xinh đjep như vậy, có thể sánh bằng phú gia công tử cưới mỹ nâhn số một La thành rồi. Không ngờ cô nương này tuổi còn trẻ mà đã lập gia đình, nhưng nàng… làm chi mà không búi tóc của phụ nhân!
Chẳng trách được hắn không tin, mỹ nhân số một La thành năm nay vừa tròn mười chín mới gả đi. Vị tiểu thư Dịch Cẩn Ninh trước mắt này hẳn là mới tròn mười sáu, vậy là từ lúc còn nhỏ đã lập gia đình sao?
Cô nương La Thành đều tương đối lớn tuổi mới gả, tròn mười tám mười chín mới xuất giá, khi còn nhỏ thì đính hôn trước, đợi đến tuổi mới lấy chồng. Hắn mém chút quên mất cô nương Dịch Cẩn Ninh này không phải người nơi đây, cũng khó trách nàng lập gia đình sinh con sớm như vậy.
Không đợi câu trả lời của Dịch Cẩn ninh, hắn đã thất hồn lạc phách đi ra khỏi phòng, đến huynh đệ cnah giữ chào hỏi hắn hắn cũng không nghe thấy.
Muốn cưới người phụ nữ đã có chồng cũng không hẳn không thể, chỉ là hắn không muốn làm ra loại chuyện cướp thê thiếp của người khác, huống chi… Dịch Cẩn Nnh chưa từng đồng ý gả cho hắn. Chỉ mình hắn tình nguyện thôi, không ngờ đường đường là người đứng thứ hai của Sát Minh lại lưu lạc đến nông nỗi vì tình gây thương tích.
Dịch Cẩn Ninh này có chỗ nào hấp dẫn đến hắn, hoặc từ lúc nào bản thân cũng bắt đầu khao khát được một phần tình cảm rồi?
Khẽ than thở một tiếng, hắn không cố chấp đi kiếm tìm đáp án. Ra ngoài yen lặng một lúc, bình phục lại tâm tình không thể dùng ngôn ngữ diễn tả này lại. Aizz, vẫn là đến “hồi đầu khách” uống rượu thôi.
Dịch Cẩn Ninh đứng dậy, liên tục lắc đầu nhìn Lâm Ngạo Thiên ra ngoài. Ngược lại là hữu tình lang hiếm có, đáng tiếc tính sai đối tượng rồi. Dịch Cẩn Ninh nàng là phụ nhân đã có chồng, người khác… đừng mơ.
Mạc Liễm Sâm à Mạc Liễm Sâm, chừng nào thì chàng đến cứu người vợ sắp bị lập gia đình là thiếp đây?
Nàng mơ hồ thở ra một hơi, khôi phục lại ý cười trên mặt, A Sâm nói tâm tình của phụ nữ có thai sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến quá trình phát triển của thai nhi, vẫn là đừng vì cảm xúc bản bóng dáng hưởng đến cục cưng mới tốt.
Đi ra đại sảnh, các huynh đệ bận rộn chuẩn bị hôn lễ cho hắn, hỉ đường được bố trí toàn màu đỏ làm người ta bỗng chốc nghĩ tới không biết đêm mai có thể động phòng xong xuôi hay không.
Lâm Ngạo Thiên thoáng nhìn qua hai chữ hỉ chính giữa hỉ đường, cùng với một đôi nến đỏ cao cao cùng với tượng bạch ngọc quan âm bên cnạh, hắn xoay người bước nhanh ra đjai sảnh, ra ngoài cửa.
“Hồi đầu khách” là tửu lưu mới khai trương không lâu trước đây, làm ăn thịnh vượng. Kết cục tách biệt của ba tầng lầu càng làm trước mắt người ta sáng ngời, rất nhiều thương nhân có tiếng tìm bà chủ phía sau màn hợp tác, đều bị từ chối ngoài cửa. Quả nhiên là người có đầu óc làm ăn, tâm tư linh lung như vậy người bình thường tuyệt không nghĩ ra được.
Hắn ưu sầu đầy mặt đi lên tầng thứ ba của tửu lâu, ở cửa tiếp khách đưa ra thẻ VIP, nhân viên tiếp tân đón ắhn đi vào. Nơi này là nơi hắn thường tới, tự nhiên là quen thuộc đi đến vị trí thường ngồi, ngồi xuống gọi đồ ăn.
Bỗng nhiên, dư quang nơi khoé mắt hắn thoáng nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ngồi bên kia. Minh chủ!
Đầu nóng lên, nước mắt hắn kém chút nữa thì rơi xuống. Cách biệt ba năm, hắn lại có thể gặp được Minh Chủ ở đây, thủ lĩnh của hắn. Một năm kia Sát Minh vẫn chưa chính thức thành lập, tiểu thiếu niên nhỏ hơn hắn vài tuổi đã xoá bỏ tất cả chướng ngại, tân tân khỏ khổ mới bắt đầu xây dựng Sát Minh. Hiện nay nhoáng một cái đã ba năm trôi qua.
Phân đàn và tổng đàn trải rộng khắp nơi trên cả nước, nghe nói Minh Chủ Sát Minh phải đi Cẩm Thành. Bởi vì nội sự vụ của tổng đàn bận rộn nên hắn luôn ở La thành không đi tìm Minh Chủ, còn có thằng nhãi A Trúc kia nữa, không biết gần đây bọn họ sao rồi.
“Mạc công tử?”
Hắn đi qua, một tiếng xưng hô không chắc chắn lắm làm Mạc Liễm Sâm kinh ngạc quay đầu.
“Ngạo Thiên!”
Đã nhiều ngày tâm tình Mạc Liễm Sâm không tốt, không biết Ninh Ninh bị ai bắt đi, nàng còn đang mang thai, không biết tình cảnh lúc này sao rồi? Nếu bị sơn tặc hoặc mã tặc bắt đi có phải bị bắt nạt không?
Trong lòng hắn lo lắng không dứt, cuối cùng hạ quyết tâm ở La Thành chậm rãi tìm kiếm. Hôm nay hắn mới chạy tới La Thành, khong ngờ “hồi đầu khách” lại mở đến đây, bèn đi vào ngồi xuống, gọi chút thức ăn.
Vừa rồi hắn đã ở cửa hàng khắp nơi phát tín hiệu, cho người lưu ý một nữ nhân tên Dịch Cẩn Ninh, hi vọng có thể nhanh chóng nhận được tin tức. Tổng đàn là nhất định hắn phải đi, xa cách ba năm, cảnh còn người mất, rất nhiều thứ cũng đã thay hình đổi dạng, không biết Lâm Ngạo Thiên còn có thể nhận ra hắn hay không.
Một tiếng “Mạc công tử” không quá chắc chắn cũng làm hắn ý thức được một chuyện, bản thân đã lâu không liên lạc với tổng đàn.
“Quả là ngươi! Dáng vẻ diêm dúa loè loẹt như này, lại đi mị hoặc cô nương nhà ai hả?”
Lâm Ngạo Thiên cười chế nhạo, gần như lão lệ tung hoành, dùng sức ôm Mạc Liễm Sâm. Dáng dấp A Sâm ngày càng tuấn tú, ba năm trước hắn đã cảm thấy thằng nhóc này mà lớn lên chắc chắn mê chết không ít cô nương, mỹ nhân số một La Thành kia năm đó còn nhung nhớ A Sâm của hắn kia! Nhưng đợi vài năm cuối cùng không chống lại năm tháng tôi luyện, cuối cùng gả cho công tử phú thương ở đây.
Mạc Liễm Sâm bị hắn dùng sức ôm như vậy suýt nữa bị hắn siết chết, nhưng Lâm Ngạo Thiên chỉ lệ rơi đầy mặt nói chuyện, hoàn toàn không có ý buông ra.
“A Sâm, ngươi làm các huynh đệ nhớ muốn chết. Mấy năm qua một câu nói cũng không gửi về, chỉ khi nào thi hành nhiệm vụ mới gửi chút tin tức râu ria trở lại, ngươi định rời nhà bỏ con rời khỏi chúng ta mà đi sao?”
“…”
Nhiều năm không gặp Lâm Ngạo Thiên vẫn nói năng ngọt xớt như trước, miệng toàn nói nhảm. Mạc Liễm Sâm nhíu mày nhưng vẫn dùng sức vỗ lưng hắn.
“Huynh đệ tốt, ngươi lại giống bà dì rơi lệ, ta lập tức chạy lấy người!”
Hắn đẩy Lâm Ngạo Thiên bám người như kẹo kéo ra, ghét bỏ lui về sau một bước, sáng suốt lựa chọn giữ một khoảng cách với hắn. Tuy thằng nhãi này lớn hơn hắn mấy tuổi nhưng tuổi lớn tâm tính nhỏ, y hệt một đứa trẻ. Nhưng hắn lo liệu chính sự không hề qua loa chút nào, thậm chí còn mạnh mẽ vang dội, kinh sợ lòng người hơn hắn.
Hắn xị mặt: “Một đại nam nhân khóc sướt mướt còn ra cái dạng gì?”
Một câu nói đã khiến Lâm Ngạo Thiên dừng lại nước mắt, hắn chỉ khó chịu thôi, trong lòng rất buồn, khóc một tí cũng không được sao?
“Mấy năm nay người không quay về. Ta còn tưởng ngươi chết bên ngoài, muốn chiếm lấy vị trí Minh Chỉ Sát Minh, cho ngươi ở một bên khóc lóc!”
Minh chủ Sát Minh là mọt nam tử che mặt hành tung bất định, một thân hắc y, thân hình cao to. Trừ người trong Sát Minh ra, không ai thấy được gương mặt thật của hắn. Lăn lộn trên giang hồ, mỗi người nghe thấy danh hào của Minh Chủ Sát Minh đều sẽ chân run lẩy bẩy, sợ tới mức cả người phát run.
Nghe đồn Minh Chủ Sát Minh là người mặt quỷ, gương mặt y hệt quỷ dữ nên mới đeo mặt nạ. Nghe nói Minh Chủ Sát Minh giết người không thấy máu, những nơi hán muốn giết người không ai sống sót.
Nếu không phải nghe những lời đồn đãi kia, LÂm Ngạo Thiên còn tưởng hắn gặp Diêm Vương.
Tin đồn chết tiệt, A Sâm đáng sợ như vậy sao?
Lâm Ngạo Thiên thấp giọng rủa một tiếng, bi thương của hắn tới cũng nhanh mà đi cũng mau, bỗng chốc khôi phục tâm tình trước khi đến phòng Dịch Cẩn ninh. Huynh đệ đã trở lại, nên uống một chén mới phải đạo.
Hắn búng tay một cái: “Nhân viên phục vụ!”
Đây là xưng hô sáng tạo độc đáo, nói ra cho oai của LẠc Tiếu Tiếu. Ngay từ đầu các thực khách khó mà chấp nhận, nhưng dần dà đã thành thói quen.
Một vị cô nương diện mạo kiều mị cầm thực đơn đến: “Vị khách quan này muốn gọi gì?”
Giọng nói mềm mại làm người nghe thư sướng vạn phần, chỉ tới đây nghe “nhân viên phục vụ” nói chuyện cũng đã là một loại hưởgn thụ rồi, bảo sao tửu lâu này làm ăn tốt như vậy.
“Hai vò nữ nhi hồng ngon nhất, lớn nhất!”
Về rượu hắn không để ý nhiều như vậy, chỉ là mai là ngày đại hỉ của hắn, hắn vẫn nên dùng rượu nổi tiếng kính huynh đệ cửu biệt trọng phùng.
Mạc Liễm Sâm chau mày: “Ngạo Thiên, chẳng phải ngươi không thích uống rượu sa?”
Trong ấn tượng của hắn, LÂm Ngjao Thiên luôn là người thật thà chất phác, trừ khi gặp chuyện vô cùng thương tâm hoặc cực kỳ cao hứng hắn sẽ uống dăm ba ngụm rượu nhỏ. Sao hôm nay lại gọi cả một bình, nhìn ưu thương nhàn nhạt trên mặt hắn, MẠc Liễm Sâm càng cau chặt mày, hay là hắn gặp chuyện phiền phức gì?
“Uống, hôm nay lão tử ta cao hứng, gặp lại huynh đẹ tốt, cao hứng!”
Hắn một phát kéo mảnh vải đỏ trên bình rượu ra, đưa cho Mạc Liễm Sâm, vẻ mặt chân thành nhìn hắn.
Được, nếu đã gặp lại thì uống cho thống khoái.
Mạc Liễm Sâm nhận lấy bình nữ nhi hồng to, đứng dậy ngửa đầu, ừng ực sảng khoái, hào khí ngất trời.
May mà đây là quý tân khu, người tới không nhiều lắm, trong phòng cũng có rèm ngăn cách, bằng không dáng vẻ hai đại nam nhân uống đến ngu ngốc đần độn sẽ bị người khác giễu cợt.
Mất tung tích cua rNinh Ninh hai ngày, sầu muộn tích tụ trong lòng hắn cũng nên phát tiết chút, miễn cho đến luc tìm được nàng lại bị nàng trách mắng.
“Cạn!” Hai bình rượu va vào nhau.
Vừa ngửa đầu lại là một trận thống khoái.
Cả vò rượu rưới xuống buồn lo, hai đại nam nhân đã ngà ngà say. Mạc Liễm Sâm còn may, cả một vò rượu có thể chịu đựng được, Lâm Ngạo Thiên thì nằm sấp một bên, miệng còn không ngừng nói mê.
Mạc Liễm Sâm cẩn thận nghe, lại nghe hắn nói: “Huynh đệ, mai ta thành thân, ngươi phải đến chia vui với ta đấy!”
Mạc Liễm Sâm lắc lư người, đi đến sau lưng hắn vỗ vỗ: “Này, tỉnh lại, huynh đệ, ngươi sắp thành thân à?”
“Đúng vậy!” Cả khuôn mặt Lâm Ngạo Thiên đỏ bừng, đến cổ cũng đỏ. Hắn cố gắng mở mắt, hai mắt mê ly say lờ đờ không thấy rõ Mạc Liễm Sâm ở đâu, hắn đứng lên, lung lay chỉ một một hướng.
“Bên kia, nương tử xấu xí còn không đẹp mắt, xinh đẹp bằng tân nương tử của ta… tân nương tử xinh đẹp…”
Hắn vừa nói xong lại ngã xuống, lúc này không phải ngã xuống bàn mà là ngã thẳng xuống đất. Bịch một tiếng, đầu hắn đập vào ván gỗ, không có phản ứng gì nữa.
Quả nhiên vẫn là không uống được rượu.
Mạc Liễm Sâm thở dài một tiếng, nâng hắn nằm sấp lên bàn, còn bản thân thì ra khỏi tửu lâu. Lúc này trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, toàn bộ tung tích của Ninh Ninh đều biến mất, toàn bộ linh hồn của hắn cũng như biến mất theo, nào còn có tâm tư tham gia hôn lễ của Lâm Ngjao Thiên?
Cả một ngày không có tin tức, rạng snág ngày hôm sau, bỗng nhiên hắn nhận được tin ttức của châu bảo các.
Trong lòng hắn vui vẻ, có tin tức của Ninh Ninh rồi.
Nhanh chóng vung roi phi ngựa đến một chi nhánh của châu bảo các cách tổng đàn không xa, ông chủ khom mình đón hắn đi vào, lấy một chiếc lắc tay tương tư ra: “Chủ tử, ngài xem, có phải vòng tay này từng làm theo yêu cầu của ngài?”
Ninh Ninh, thực sự là Ninh Ninh!
Tuy chỉ có tám hạt nhưng tám chữ trên hạt ngọc là hắn bảo người dùng thủ pháp chuyên môn khắc lên, chỉ có vòng của Ninh Ninh mới có cách khắc như này.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão!
Bên Dịch Cẩn Ninh hỉ nương đã đến từ sớm, Dịch Cẩn Ninh cảm thấy có chút ý tứ vui đùa. Nàng mới không có ý định thành thân với người mình không thích, lại còn là thủ lĩnh tặc tử cướp nàng đi. Chủ yếu là nàng là cô nương đã có chồng, trong bụng còn có một cục thịt đây!
Nàng lạnh mặt ngồi trên bàn trnag điểm mặc hỉ nương trang điểm cho mình, trng lòng lại vô cùng sốt ruột. Hai nha đầu này hăn đã đưa vòng ra ngoài mới đúng, sao lâu như vậy vẫn không có tin tức của Mạc Liễm Sâm?
Càng sốt Ruột lại càng không có tin tức, thời gian qua rất nhanh, nếu không phải nàng bị điểm huyệt, nhất định nàng sẽ đại náo một trận. Hi nương trang điểm cho nàng xong, liền rũ khăn cưới chùm lên đầu nàng, cõng nàng ra ngoài.
Qua cửa, hỉ nương để nàng xuống, đặt tay nàng lên tay của một người khác. Dịch Cẩn Ninh cảm giác đó là tay của một phụ nữ trung niên, thật mềm thật nhẵn, thật ấm áp.
Người chủ trì hô to: “Tân nương đến!”
Hỉ đường lập tức náo nhiệt hẳn lên, tiếng vỗ tay, chúc mừng không ngớt.
Người nọ lại dẫn nàng qua một cánh cửa, giao tay nàng vào tay một người khác, lúc này… là bàn tay của nam nhân. Nàng phản xạ rụt lại, lại bị bàn tay kia giữ lấy. Chỉ chốc lát sau, một đầu của hồng lăng bị nhét vào trong tay nàng, đầu kia chắc chắn là Lâm Ngạo Thiên rồi.
Nàng rất muốn mắng to mấy tiếng, sau đó phóng lửa đôt hỉ đường này, nưhng không thể mở miệng được. Đây là chuyện gì thế, bái đường thôi mà cũng điểm á huyện của nàng, bắt nạt kẻ mới học giải huyệt là nàng sao?
Nàng tức giận buông hồng lăng trong tay ra, nhưng hồng lăng lại mắc kẹt trong tay nàng, chuyện này… Biết trước nàng đã chăm chỉ học cách giải huyệt với MẠc Liễm Sâm rồi. Đều do trứng thối A Sâm, dạy nàng học giải huyệt thì tốt rồi, làm thế nào cũng điểm mấy huyệt mẫn cảm trên người nàng, hại nàng không học giỏi, không công bị bắt nạt. Nếu cứ thế động phòng thì nàng phả kháng như nào bây giờ?
“Nàng đừng tốn sức, thủ pháp điểm huyệt tương đối kỳ lạ, nàng không giả được đâu.” Lâm Ngạo Thiên nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng, Dịch Cẩn Ninh hận đến nghiến răng.
Người chủ trì tiếp tục hô to: “Tan lang tân lương nhất bái thiên địa!”
Âm cuối kéo thật dài, run run rẩy rẩy làm Dịch Cẩn Ninh nổi hết da gà.
Hôm qua Lâm Ngạo Thiên được huynh đệ tốt Nhị Hổ khiêng về, khuyên can một thôi một hồi cuối cùng làm hắn hiểu rõ một đạo lý: Thích nàng liền cưới, không thích thì bỏ đi.
Hắn trằn trọc không yên cả đêm, cuối cùng quyết định cưới nàng trước rồi nói sau, chuyện sau này ai cũng không nói chính xác được, khó trách nàng cũng giống hắn, yêu hắn cũng không phải không thể.
Lâm Ngạo Thiên cười híp mắt kéo một đầu hồng lăng, cùng Dịch Cẩn Ninh cúi đầu vái về phía cửa lớn.
Dịch Cẩn Ninh vốn không chịu bái, lại bị nữ nhân đỡ nàng mạnh mẽ đè xuống cúi lạy. Trong lòng nàng không ngừng kêu rên, xong rồi, nơi này ai ai cũng là cao thủ, Mạc Liễm Sâm mau tới cứu nàng!
Người chủ trì lại hô to: “Nhị bái cao đường!”
Hỉ nương đỡ nàng xoay người, đối diện với bức tường cao vót trống trơn.
Lâm Ngạo Thiên cũng hơi tiếc nuối nhìn vị trí trống không, nêý hôm qua Mạc Liễm Sâm đồng ý đến làm người chứng hôn cho hắn thì tốt rồi. Đều tự trách mình uống quá nhiều, quên mất nói với hắn chuyện này.
Hắn ảo não nhìn lướt qua cửa, không có người đến… Chẳng lẽ hôm qua hắn phiền muộn quá nên xuất hiện ảo giác? Thằng nhãi Mạc Liễm Sâm này vốn không đến La thành?
Nghĩ thì cứ nghĩ, bái đường vẫn cứ tiếp tục bái đường. Vừa nghĩ đến sau này Dịch Cẩn Ninh sẽ là thê tử của Lâm Ngạo Thiên hắn, hắn đã hạnh phúc muốn cười hơ hớ.
Hắn khom lưng, ý cười nơi khoé môi lan đến tận chân mày.
Dịch Cẩn Ninh cũng bị cường ép khom lưng, vái lạy cái thứ hai. Trong lòng nàng càng không ngừng đếm thầm, hi vọng ở khắc cuối cùng Mạc Liễm Sâm có thể chạy tới.
Trong hỉ đường đỏ thẫm náo nhiệt không chút ồn ào nào, tham gia hôn lễ đều là huynh đệ Sát Minh và một vài thân thích cùng với thương thân có làm ăn lui tới.
Tiếng chúc phúc của họ không ngừng, tiếng hoan hô vang đội, mấy lời chúc phúc tân lang tân nương trăm năm hảo hợp linh tinh.
Nến đỏ trên cao đường đã đốt, giọt nến hồng rơi xuống đọng thành một đống, lấp lánh đỏ rực trong suốt, như giọt máu trong lòng Dịch Cẩn Ninh.
Một cái vái lạy cuối cùng bọn họ chính là vợ chồng, vậy… nàng và Mạc Liễm Sâm là quan hệ gì? Chẳng lẽ trên đời này còn cho phép tồn tại nữ hầu hai chồng? Có nói nàng cũng không để ý, chỉ cần trong lòng nàng có mình A Sâm là đủ rồi, phu quân thứ hai coi hắn như không khí là được.
Nàng tự an ủi bản thân như thế, và đợi chờ…
Vừa đợi cái khom lưng vái lạy cuối cùng, vừa đợi Mạc Liễm Sâm đột nhien xuất hiện. Nàng nhìn xuyên qua khăn che đầu muốn nhìn một chút phu quân của nàng có bỗng nhiên xuất hiện, kinh diễm tứ toà hay không…
Đáng tiếc thay, hắn không tới!
Rốt cuộc cái vái lạy cuối cùng cũng tới, giọng nói của người chủ trì xuyên thấu qua màng nhĩ nàng, xẹt qua tai nàng phảng phất như bay tới chân trời xa xăm. Nàng hoàn toàn không nghe thấy âm thanh này, trong đầu vang lên ong ong, hoàn toàn mơ hồ.
“Phu thê giao bái…” Miệng người chủ trì không bị bịt lại, cũng không bị điểm á huyệt. Dịch Cẩn Ninh gần như nhận mệnh chờ hỉ nương ấn đầu mình xuống.
Thắt lưng còn chưa cong, lúc tân lang tân nương sắp cúi người lạy, ngoài cửa có một giọng nói cất cao: “Không được bái!”
Trong lòng Dịch Cẩn Ninh vui vẻ.
Cuối cùng chàng cũng đến!
Nàng không thấy được bóng dáng cao lớn, rắn rỏi của Mạc Liễm Sâm lúc hắn đứng ở cửa, cũng không thấy được vẻ mặt kinh sợ của mọi người sau khi thấy hắn.
Như thần tiên giáng xuống nhân thế, hắn đứng nơi đó, cao lớn uy mãnh, trên đời không ai sánh kịp. Ánh mặt trời phía sau dát lên người hắn, vì hắn tăng thêm một tầng ánh sáng thần bí. Mạc Liễm Sâm chỉ đứng một lúc rồi đi nhanh vào hỉ đường, mọi người đều thức thời tránh ra một con đường.
Đây là tiết mục đoạt tân nương ai ai cũng thích xem, dẫu là kịch hay của đại đương gia bọn họ vẫn say sưa đợi chờ. Xem đại đương gia và công tử anh tuấn tranh đoạt mỹ nhân, ai thắng ai thua!
“KHông được bái đường!” Mạc Liễm Sâm lại nói một lần, giọng nói như rượu nguyên chất khiến tất cả phái nữ ở đây đều ái mộ, mê say.
Hắn sải bước đến trước mặt Lâm Ngạo Thiên, nhìn hắn, bàn tay to vung lên, khăn voan trên đầu Dịch Cẩn Ninh lập tức rơi xuống để lộ ra dung mạo kinh người.
Mọt người hít một nơi, nữ tử đẹp quá!
Đôi mắt Mạc Liễm Sâm âm u nhìn chằm chằm Lâm Ngạo Thiên, lạnh lùng mở miệng, gằn từng chữ: “Nàng là chị dâu của ngươi!”
Ầm!
Lâm Ngạo Thiên lảo đảo lùi về phía sau một bước, gương mặt đỏ lên.
Hắn không thể tin được nhìn Dịch Cẩn Ninh, kêu lên một tiếng, vang tận mây xnah.
“Sao cô không nói sớm?”
Hắn hít sâu một hơi, nói với bản thân nhất Ninh Ninh sẽ bình an, dù vì đứa nhó nàng cũng sẽ cố agứng bảo vệ bản thân. Mã tặc khốn kiếp, chờ hắn tìm được Ninh Ninh xem hắn có tha cho bọn chúng không.
Dưới chân nhẹ bẫng, hắn dùng khinh công phi thân đi, hắn nhớ cách đó không xa có trấn nhỏ, nơi đó hẳn có thể mua được một con khoái mã.
Dịch Cẩn Ninh bị bắt đi, trên cổ bị đánh một cái ngoan độc, hơn nữa gần đây nàng thích ngủ nên mê man cả một ngày, lúc nàng tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Đây là đâu? Nàng nhớ đang cùng A Sâm ở trên một đường nhỏ, bị một đội nhân mã chạy qua hất đầy bụi lên thành ra khuôn mặt dính đầy bụi, bọn họ vừa giơ tay che thì bản thân đã bị bắt.
Chẳng lẽ là giặc cỏ sơn tặc?
Chân tay nàng đều bị trói lại, mình thì nằm nghiêng trên một chiếc giường lớn trải chăn gấm màn trướng tơ vàng.
Ngắm nhìn chung quanh, ánh mặt trời rực rỡ soi vào từ ngoài cửa sổ, đối diện giường là bàn trang điểm trong khuê nữ, phía trên bày đồ đạc cô gái trong khuê phòng thường dùng, cả căn phòng csó vẻ mộc mạc nhưng không mất tao nhã.
Đây là…
Nàng khó hiểu, chẳng phải bản thân bị mã tặc bắt cóc sao? Phòng này rõ ràng là khuê phòng của cô gái trong khuê phòng đợi gả. Chẳng lẽ bản thân chết rồi, trọng sinh lần nữa?
Đang ngẫm nghĩ thì một thân hình nam tử cao lớn đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm một vò nữ nhi hồng. dịch Cẩn Ninh không uống rượu nhưng nghe thấy mùi rượu này cũng biết bình nữ nhi hồng này vừa khéo là rượu ngon mười tám năm, hôm nay mới ra đất.
Nàng nhướn mày, cẩn thận đánh goá hán tử cao lớn trước mắt. Chỉ thấy hắn mày rậm, mắt to, mày kiếm chạm tóc mai. Khuôn mặt coi như cũng được, mỗi tội da hơi ngăm đen, thân hình tráng kiện tất nhiên khong phải nói giỡn. Một thân hắc y càng tôn lên tuấn lãng cao ngất, cả người làm người ta có cảm giác thành thật, húc hậu. Nếu xem nhẹ giọng nói thô thanh thô khí của hắn thì đúng là một người không tệ.
“Cô nương, tại hạ là Lâm Ngạo Thiên, thủ hạ của ta bắt cô đến đây, ừm*… thật sự có lỗi, có chỗ nào thất lễ mong cô tha thứ!”
*Chỗ này là a này bị nấc, mình chả biết để sao nữa, để ách thì nghe sao ấy.
Hắn lắc lư, lay động đi về phía nàng, đặt bình rượu xuống bàn, đi lên, vươn tay về phía người nàng. Trong lòng Dịch Cẩn Ninh vang lên hồi chuông báo động mãnh liệt, người này chớ không phải say rượu loạn tính, muốn ăn nàng chứ?
Thấy Dịch Cẩn Ninh sợ hãi lui về phía sau, Lâm Ngạo Thiên cười to một tiếng, giọng nói nhu hoà hơn nhiều: “Cô nương đừng sợ, ta chỉ muốn giúp cô cởi sợi dây trên người thôi.”
Dáng dấp hắn khi cười rộ lên rất đẹp mắt, tuy hai mắt nhỏ nhưng sáng ngời có thần, vừa nom đã biết là người thông minh lanh lợi.
“Ngươi là người phương nào?”
Dịch Cẩn Ninh vẫn cảnh giác lui về phía sau, hiện tại nàng là cá thịt trên dao người ta, không thể không cẩn thận. Chẳng may người này thật sự là tiểu tặc sắc đảm che trời, lúc này nàng bị trói chặt chân tay, khó mà ngăn cản được.
“Ta là Lâm Ngạo Thiên, chẳng phải vừa rồi đã giới thiệu đấy sao!”
Hắn đổi lại về giọng cũ, cười tủm tĩm, hình như không thèm để ý ánh mắt lạnh lành và bài xích của nàng.
Nói cái gì vậy chứ, trả lời như không trả lời vậy. Đúng là… đến giọng nói cũng giả vờ, cất giấu giọng nói nghe hay như vậy làm cái gì không biết nữa ? Dịch Cẩn Ninh tức giận liếc mắt rất muốn cắn hắn một phát chết luôn.
“ Ta hỏi là thân phận của ngươi!” Tay nàng nắm chặt trâm cài, chờ người nọ đi tới nàng liền đâm vào yết hầu của hắn, hắn là có thể một phát trúng đích.
Đầu tiên Lâm Ngạo Thiên sửng sốt, sau đó cười to: “ Cô nương thật là thú vị, lại dám hỏi thân phận tại hạ, cô không sợ biết rồi sẽ bị giết người diệt khẩu sao ?”
“ Tình huống như bây giờ ngươi cảm thấy ta còn lựa chọn khác à?” Nàng động đậy tay, xoay người, giơ dây thừng trói tay cho hắn xem.
Vậy cũng phải, dẫn ai bị trói cũng sẽ cảnh giác đi ! Lâm Ngạo Thiên cười tự giễu, quyết định không giúp nàng cởi trói nữa. Nữ nhân này thú vị như vậy, thả thì không chơi vui nữa.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, hắn liền đứng thẳng lên, từ trên cao nhìn xuống nàng.
“ Tự nhiên ta không muốn thả cô nữa rồi !” Hắn nói nhẹ hẫng.
Dịch Cẩn Ninh thấy hắn bổng có hành động như vậy, trong chốc lát không rõ hắn muốn làm gì, nhất thời hận không thể nội kình của bản thân lớn một chút lập tức phá đứt dây thừng, cho người này một đao.
Kỳ thực Lâm NGạo Thiên cũng không cảm thấy nhàm chán như vậy, năm nay hắn đã hai mươi lăm tuổi rồi, đám huynh đệ kêu giúp hắn cưới về một chị dâu, hôm qua hắn vừa trở về không lâu liền có mấy huynh đệ vào thành bắt một cô bé xinh đẹp đến cho hắn nói là hắn làm vợ, đều đã chuẩn bị tốt sính lễ và hỉ đường, chỉ chờ tân lang tân nương bái thiên địa rồi vào động phòng là xong.
Hắn vốn tính toán thả nữ tử vô tội này, nói không chừng là một cô nương gia đình đàng hoàng, là người tốt. Nhưng vừa rồi thấy nàng hung thần ác sát đối mặt với mình, lại còn không sợ hãi, hắn chợt cảm thấy hứng thú với nàng, nếu thật sự lấy nàng làm vợ cũng không hẳn không thể.
Dịch Cẩn Ninh chơi ra sức kéo dây thừng sau lưng, bỗng nhiên nàng vui vẽ hẳn lên… dây thừa lỏng rổi!
Trên mặt lại không biểu hiện ra bao nhiêu biến hóa, vẫn lạnh lùng nói quanh co với hắn: “ Ngươi nói, vừa rồi thật sự muốn thả ta ?”
Nàng dò hỏi, tay càng nhanh hơn. Dây thừng lại lỏng ra một ít nàng sắp khôi phục được tự do rồi. Đến lúc đó.
Trông Lâm Ngạo Thiên cười đến một mặt tà mị trước mắt, nàng cũng cười quỷ quái, giọng nói mềm dẻo vô cùng tà mị: “ Lâm Ngạo Thiên phải không, Ngạo Thiên ca ca, phiền huynh đến giúp người ta cở dây thừng được không ?”
Một chiêu này trước kia nàng đã dùng với Chương Dân Giác, đáng tiếc không hề có tác dụng với Lâm Ngạo Thiên. Gương mặt hắn lạnh lùng, trong lòng lại hơi khinh thường. cô nương này rất không biết chừng mực ý tứ, ngay ban ngày ban mặt lại câu dẫn người.
Hắn ghét nhất là loại nữ tử dối trá ra vẻ này cho nên luôn trốn tránh thành thân, hôm nay gặp được rồi. CẢ người hắn nổi đầy da gà, rất muốn lập túc kêu người đến thả nàng.
Lúc hắn còn chưa hô ra miệng, Dịch Cẩn Ninh bổng nhảy lên. Dùng sức vặn cánh tay hắn, chân cũng cùng lúc chặn lại cổ hắn, muốn giam hắn dưới chân mình.
Ai biết tên này lại là người luyện võ, chỉ nghiên người một cái liền quăng Dịch Cẩn Ninh xuống dưới.
Khụ khụ… kình lực không đủ, tiểu đồ đệ gà mờ xuất sư cái gì cũng không hiểu, lần đầu ra tay bắt người lại có thể thất bại như vậy !
Dịch Cẩn Ninh oán hận đến dậm chân, đành dùng khinh công đọ sức với hắn, lai nhanh chóng phát hiện bản thân lại không địch lại. Nàng không khỏi hoài nghi trước kia thắng Mạc Liễm Sâm có phải hắn nhường mình không ?
Giằng co một lúc, Dịch Cẩn Ninh mệt đến thở hồng hộc, Lâm Ngạo Thiên cũng chơi hăng say. Giỏi lắm Lâm Ngạo Thiên, hắn đây là bắt nạt bản thân lĩnh không bằng hắn ư ?
Nàng cắn răng một cái, cùng hắn chơi trò mèo vờn chuột, đợi Lâm Ngạo Thiên thả lõng cảnh giác. Trên tay nhẫn tâm, thừa dịp Lâm Ngạo Thiên không để ý liến xoay tay đâm trâm đã chuẩn bị vào người hắn.
Phập !
“ Cô…”
Một tay Lâm Ngạo Thiên ôm vết thương trên cổ, một tay chỉ vào Dịch Cẩn Ninh, muốn đi tới bắt Dịch Cẩn Ninh. Không ngờ, trước mắt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Chao ôi thật là đáng tiếc quá, không đâm trúng động mạch trên cổ rồi.
Dịch Cẩn Ninh nhìn cây trâm trong tay, cười đến một mặt đắt ý. Thuốc mê trên trâm cài này là nàng đã chuẩn bị trước, chỉ sợ có ngày đột nhiên phát sinh sự co61thi2 có cái phòng thân, thế này Tiểu Đào và Nô Nhi mới nghi cách bôi thuốc lên Trâm cài.
Nàng cài trâm lên tóc lại, vừa mở cửa ra thì người ở ngoài đã dọa nàng nhảy dựng. Đây là … đại lao sao ? Sao nhiều người canh giữ ở cửa như vậy ?
Trong đám người này có mấy người còn cợt nhã, vẻ mặt ái muội nhìn Dịch Cẩn Ninh.
Nhưng có người phát hiện không hợp lý.
“ Nhị ca, đại ca bị ám toán rồi !”
Những người này tuôn ào vào trong nhà, còn nhân tiện khống chế nàng đưa nàng đi vào.
Người được kêu là nhị ca nhìn vết máu trên cổ Lâm Ngạo Thiên, vết máu không biến thành màu đen, không có độc! Vừa rồi cô nương này sẽ không phải bị đại ca làm gì, rồi tự vệ lấy trâm đâm đại ca đấy chứ?
Nếu thực sự đại ca bị tính kế vậy cũng quá không đáng rồi!
“Tiểu Hầu, nhìn đại ca sao rồi!”
Hắn hung dữ nhìn chằm chằm Dịch Cẩn Ninh, nếu đại ca thực sự trúng độc, hắn tuyệt không tha cho nữ tử hại đjai ca này.
Người được kêu là Tiểu Hầu Tử liền đi ra từ giữa đám người, dáng vẻ vô cùng khéo léo, nhìn dáng dấp tầm mười bảy mười tám tuổi. Dịch Cẩn Ninh thở dài một tiếng, nom người tên Tiểu Hầu Tử bắt mạch cho LÂm Ngạo Thiên.
Nghĩ bụng quả nhiên người cũng như tên!
Một người nhìn đại ca hôn mê bất tỉnh, hơi cắn môi, vươn tay túm chặt cổ nàng: “Nói, ngươi làm gì đại ca rồi?”
Người này chính là đjai hán bắt nàng đi, cũng là hán tử người cao ngựa lớn, dáng vẻ vô cùng dũng mãnh, thoạt nhìn thì lớn hơn Lâm Ngạo Thiên bốn năm tuổi.
“Lão Tam, đại ca không sao, xem kỹ rồi hẵn nói!”
Nhị ca kia gọi lại người động thủ với Dịch Cẩn Ninh, hắn lập tức rút lại bàn tay đang bóp chặt cổ nàng. Hắn xì một tiếng khinh miệt, canh bên người nàng, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh nhìn nàng chằm chằm. Giống như đại ca hắn có chuyện thật liền bóp chết nàng chôn cùng Lâm Ngạo Thiên.
Dịch Cẩn Ninh sặc vài cái, ôm cổ không ngừng ho khan.
Những người này có lai lịch gì, đây là chõ nào? Sao bọn họ đều ăn mặc quái dị như vậy? Nhưng đám người này nói nghĩa khí, ít nhất quan tâm đến tinh nghĩa huynh đệ, không như Mạc Liễm Kỳ là người tư lợi, chỉ biết tổn thương, vây giết thân huynh đệ, làm mấy trò tự giết lẫn nhau. Nàng không khỏi suýt xoa, Hoàng thất phân tranh như thế khi nào thì mới kết thúc đây!
“Ưm…” Người nằm trên giường tỉnh lại, rốt cuộc Dịch Cẩn Ninh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nói thật nàng cũng không rõ lắm Nô Nhi bôi thuốc mê gì lên trâm cài của mình, sao có thể mạnh đến mức khiến Lầm Ngạo Thiên gần như không có đường sống trở tay.
May mà chỉ là thuốc mê bình thường, chỉ là bôi một lượng lớn thôi.
“Nhốt nữ nhân này lại, chờ đại ca hoàn toàn tỉnh táo ròi lại thành thân!”
Lão Nhị kia ném ra một câu rồi dắt theo một đám người ra khỏi phòng, hai ba trnág hán áp Dịch Cẩn Ninh đến một căn phòng khác.
Dịch Cẩn Ninh bị đẩy vào trong phòng, rầm một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.
Nàng chạy nhanh tới đập cửa: “Này, đám sơn tặc các ngươi cường thưởng dân nữ là phạm pháp, mau thả ta ra. Ta đã lập gia đình rồi!”
Những người ngoài cửa mặc nàng kêu trời gọi đất, cô gái này lại không biết giở trò quỷ gì nữa, nhất định đừng trúng bẫy của nàng. Nếu bị đùa giỡn lại trúng quỷ kế của nàng liền thảm, cứ nhìn cái lỗ trên cổ lão đại mà xem, rất khó coi. Vẫn là chờ nàng thành tân nương của lão đại, lại xin lỗi nàng là được.
Hai ngày này đều có thị nữ đến giúp Dịch Cẩn Ninh rửa mặt, chải đầu, đưa cơm, chỉ là không có ai tóm tắt trọng điểm chuyện thả nàng ra ngoài.
Hai thị nữ giúp nàng chải đầu, không ngừng khen: “Cô nương đẹp quá, hệt như thiên tiên vậy, mỹ nữ số một La Thành chúng ta cũng không sánh bằng đâu!”
Mỹ nữ số một La Thành…
Dịch Cẩn Ninh túm được từ mấu chốt, nàng dịu dàng hỏi: “Mỹ nữ số một La Thành ư? Ngươi nói đây là La Thành?”
Nếu thực sự đây là LA Thành, có phải khả năng A Sâm tìm thấy mình lớn hơn không? Nàng phải dùng cách đó nào để A Sâm biết được tình cảnh hiện tại của nàng!
Ngẫm nghĩ chốc lát, nàng đảo mắt một vòng, có rồi.
“Khụ khụ, các ngươi ở đây là làm gì vậy? Hiện tại ta sắp gả cho… ừm cái gì đại của các ngươi?” Nàng nhức đầu.
“Đại đương gia!” Tiểu thị nữ tốt bụng nói cho nàng.
Thốt ra lời này, hai tiểu cô nương liền như máy hát được bật, liên tục nói hết ra. Đại đương gia của các nàng vốn là phú thương ở đây, chỉ là không phải phú thương nên gọi là thiếu gia gì đó sao, sao lại gọi là đjai đương gia? Dịch Cẩn Ninh cảm thấy sau lưng còn có bí mật không thể cho ai biết.
Tiểu cô nương tiếp tục thổi phồng đại đương gia củ họ, tất cả trong mắt đều là sùng bái: “Đại đương gia của chúng ta là người tốt, dáng vẻ lại đẹp mắt hơn Phú thiếu La Thành kia. Lúc trước đại đương gia chúng ta theo đuổi mỹ nhân số một La Thành lâu như bị, lại bị tên thiếu gia quần là áo lượt này hoành đao đoạt ái, làm hại đại đương gia chúng ta đau lòng thật lâu! Cô nương ngươi không hề thua kém mỹ nhân số một đó, khó trách đjai đương gia chúng ta cũng có mùa xuân thứ hai!”
Đại đương gia các ngươi là người tốt mà còn cường thưởng cô nương lương gia sao? Người tốt còn nhốt người ta ở trong nhà không thèm thả ra? Có người tốt nào như vậy không?
Trong lòng Dịch Cẩn Ninh thầm giễu cợt, nàng vuốt lắc tay tương tư trên cổ tay mình, suy nghĩ xem nên dùng cách gì dẫn tới sự chú ý cua Mạc Liễm Sâm.
Có, chẳng phả lắc tay tương tư này vừa hay có thể nói cho Mạc Liễm Sâm biết bản thân đnag ở đây hay sao? Nếu chàng đến La Thành nhất định sẽ chú ý đến.
Chỉ là làm thế nào để dẫn chàng đến đây? Nàng theo thói quen xoay lắc tay tương tư. Bỗng nhiên lén lút dùng lực, lắc tay liền bị đứt. Nàng dùng tay giữ được, nhét vào trong tay áo.
“Đúng rồi, ở đây ta có một chiếc vòng, là tín vật định tình cha ta đưa cho mẫu thân, gia mẫu truyền vòng này cho ta, bảo ta lúc thành thân thì tự mình giao cho phu quân. Chỉ có điều…” Dịch Cẩn Ninh hơi dừng lại, lấy chiếc vòng đã đứt ra, nhưng giữ lại bốn hạt có chữ, chỉ đưa ra tám hạt còn lại: “Ta làm rơi tám hạt kia rồi, hiện giờ chiếc vòng này không hoàn chỉnh, ta lo lắng hôm thành thân sẽ có điềm xấu, nên phiền các ngươi mang đến tiệm trang sức tìm người gom đủ bốn viên to bằng nhau rồi xâu vào có được không?”
Nàng nói uyển chuyển, khẩn thiết, cứ như thể thực sự lo lắng vì chiếc vòng này bị đứt nên kết hôn không lành. Lại thêm chiếc vòng này không phân biệt nam nữ đeo, bởi nó là vòng tương tư nên tiểu nha đầu cũng không nghi ngờ gì.
La Thành này có điếm trang sức của thủ hạ Sát Minh của Mạc Liễm Sâm, không, phải nói phần lớn châu bảo tại La Thành này đều là của Mạc Liễm Sâm. Nếu chàng đến đây chắc chắn sẽ liên lạc tín hiệu với từng châu bảo các.
Vừa nghĩ đến MẠc Liễm Sâm sốt ruột tìm kiếm bản thân khắp nơi, Dịch Cẩn Ninh giãn mặt tươi cười, cười đến khuynh thành. Một màn này vừa khéo bị Lâm Ngạo Thiên tiến vào thăm Dịch Cẩn Ninh bắt gặp được, hắn sững sờ một chốc rồi phục hồi tinh thần. Cô gái này đẹp quá, nếu nàng cười vì mình, chết cũng đáng!
Thấy có người tiến vào, Dcịh Cẩn Ninh thu lại nụ cười.
“Ngươi tới đây làm gì?” Người này chính là đầu sỏ hại bản thân và A Sâm bị chia cắt, còn vọng tưởng cưới mình, đúng là nằm mộng!
“Ta đến xem nàng dâu nhỏ tương lai của ta!”
Hắn cười vô lại, tay không tự giác gãi cằm nàng, dáng vẻ này làm Dịch Cẩn Ninh thấy được ba phần bóng dáng của MẠc Liễm Sâm.
Bàn tay đanh đá đập móng vuốt đnag hướng về phía mình, nàng trợn mắt nhìn hắn, ngồi ở một bên hờn dỗi. Trời ạ, nàng thật là gian ác, đói bụng ăn quàng sao? Mới bao lâu không gặp Mạc Liễm Sâm, nàng lại có thể thấy được bóng dáng A Sâm trên người người khác. Rất không bình thường!
Lắc đầu, nàng không nghĩ chuyện nhàm chán nữa, tay nàng xoa bụng mình, trên mặt đều là ánh sáng hạnh phúc. Đáng tiếc một màn này Lâm Ngạo Theien không nhìn thấy, bằng không chắc chắn sẽ tin tưởng lời Dịch Cẩn ninh chính là lời nói thật.
Hôm qua Dịch Cẩn Ninh nói hết nước hết cái với họ, nói bản thân đã lập gia đình, còn có con. Nhưng bọn họ không tin, lo lắng Dịch Cẩn Ninh lại giở trò hề gì, cho rằng nàng muốn đào hôn mới đưa ra gạt người.
Lâm Ngạo Thiên vẫy tay cho hai thị nữ lui ra, tự mình đi tới. Chuyện lần trước bị Dịch Cẩn Ninh ám toán, hắn còn chưa tìm nàng hỏi tội đâu, nhất định hôm nay không thể tha cho nàng.
“Ngươi muốn làm gì?” Dịch Cẩn Ninh cảnh giác nhìn Lâm Ngạo Thiên đang rề rà đi về phía mình: “Nếu ngươi dám vô lễ với ta, ta không khách khí với ngươi đâu!”
Nào biết LÂm Ngạo Thiên lại hỏi nàng một vấn đề: “Cô thật sự… mang thai à?”
Hôm qua đám huynh đệ này quấn lấy hắn mãi đòi hắn vào động phòng trước rồi thành thân, miễn cho cô nhóc xinh đẹp này lại ra ý kiến quỷ quái gì để chạy trốn. Nhưng hắn vừa đến ngoài cửa đã nghe được nàng nói mình đã lập gia đình, còn mang thai hơn một tháng.
Hôm nay hắn… Chủ yếu là muốn tự xác nhân xem, cô nương này quá giảo hoạt, ngộ nhỡ hắn lại bị lừa chẳng phải để đám huynh đệ kia cười đến rụng răng sao?
Đúng rồi, hắn sắp cưới nàng ấy thế mà vẫn chưa biết tên nàng, đây cũng quá không thoả đáng rồi. Ngẫm nghĩ, hắn vẫn cố lấy dũng khí, ôn hoà hỏi: “Cô nương, đã lâu như vậy mà vẫn không biết phương danh của cô nương, nhà ở nơi nào. Dám hỏi cô nương có thể nói cho biết hay không?”
Dịch Cẩn Ninh lườm hắn, chậm rì rì nói: “Ngươi bảo ta trả lời vấn đề nào?”
“Đều… đều trả lời hết!”
Lâm Ngạo Thiên phát giác bản thân lo lắng không đâu, hoàn toàn không có ngạo khí khi lần đầu gặp nàng, thật sự là quá kỳ lạ. Hắn xoa đầu cười ngu ngốc, chờ Dịch Cẩn Ninh trả lời.
Đây là dạng người gì chứ, nào có đồ ngốc như vậy, đã nói rõ với họ mà còn hỏi nữa! Dịch Cẩn Ninh buồn bực quay đầu không muốn để ý đến hắn nữa.
Hôm qua nàng mài miệng cả ngày để họ nghe nàng nói cũng không có mấy người tình nguyện nghe, hôm nay thì lại tự đưa mình đến hỏi. Lúc này lo lắng cưới không phải cô gái có tấm thân toàn bích, còn hỏi có đứa bé hay không. Đây không phải hiển nhiên coi nàng là đồ vật sao?
Nàng ngẫm lại, lại thấy tức giận, thành ra ngồi im không nói chuyện, xem hắn làm gì nàng bây giờ! Lúc này hẳn hai người thị nữ đã ra ngoài, nghĩ đến không bao lâu nữa là có thể nhìn thấy Mạc Liễm Sâm, trong lòng nàng lại hưng phấn.
Lâm Ngạo Thiên thấy nàng chốc vui chốc buồn, không biết nàng làm sao, hơi thẹn thùng chuyển bước chân muốn nhìn xem nàng đưa lưng về phía mình là đang làm gì
“Nhìn cái gì mà nhìn?”
Tự nhiên Dịch Cẩn Ninh quay đầu doạ hắn nhảy dựng.
“Cô nương, tại hạ chỉ là muốn biết phương danh của cô nương thôi, thật sự… thật sự không có ý gì khác.” Lâm Ngạo Thiên dò xét, nhỏ giọng hỏi.
“Dịch Cẩn Ninh!” Nàng đảo cặp trắng mắt, rất bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nếu ngươi đã biết tên ta thì có thể thả ta đi chưa? Tướng công nhà ta còn đnag chờ ta, các ngươi bắt ta đi nhất định chàng sót ruột muốn chết!”
Như không quá xác định, LÂm Ngạo Thiên hỏi lại lần nữa: “Cô… cô thật sự đã thành thân rồi?”
Ngày hôm qua bọn họ còn trêu ghẹo hắn cưới được cô nương xinh đjep như vậy, có thể sánh bằng phú gia công tử cưới mỹ nâhn số một La thành rồi. Không ngờ cô nương này tuổi còn trẻ mà đã lập gia đình, nhưng nàng… làm chi mà không búi tóc của phụ nhân!
Chẳng trách được hắn không tin, mỹ nhân số một La thành năm nay vừa tròn mười chín mới gả đi. Vị tiểu thư Dịch Cẩn Ninh trước mắt này hẳn là mới tròn mười sáu, vậy là từ lúc còn nhỏ đã lập gia đình sao?
Cô nương La Thành đều tương đối lớn tuổi mới gả, tròn mười tám mười chín mới xuất giá, khi còn nhỏ thì đính hôn trước, đợi đến tuổi mới lấy chồng. Hắn mém chút quên mất cô nương Dịch Cẩn Ninh này không phải người nơi đây, cũng khó trách nàng lập gia đình sinh con sớm như vậy.
Không đợi câu trả lời của Dịch Cẩn ninh, hắn đã thất hồn lạc phách đi ra khỏi phòng, đến huynh đệ cnah giữ chào hỏi hắn hắn cũng không nghe thấy.
Muốn cưới người phụ nữ đã có chồng cũng không hẳn không thể, chỉ là hắn không muốn làm ra loại chuyện cướp thê thiếp của người khác, huống chi… Dịch Cẩn Nnh chưa từng đồng ý gả cho hắn. Chỉ mình hắn tình nguyện thôi, không ngờ đường đường là người đứng thứ hai của Sát Minh lại lưu lạc đến nông nỗi vì tình gây thương tích.
Dịch Cẩn Ninh này có chỗ nào hấp dẫn đến hắn, hoặc từ lúc nào bản thân cũng bắt đầu khao khát được một phần tình cảm rồi?
Khẽ than thở một tiếng, hắn không cố chấp đi kiếm tìm đáp án. Ra ngoài yen lặng một lúc, bình phục lại tâm tình không thể dùng ngôn ngữ diễn tả này lại. Aizz, vẫn là đến “hồi đầu khách” uống rượu thôi.
Dịch Cẩn Ninh đứng dậy, liên tục lắc đầu nhìn Lâm Ngạo Thiên ra ngoài. Ngược lại là hữu tình lang hiếm có, đáng tiếc tính sai đối tượng rồi. Dịch Cẩn Ninh nàng là phụ nhân đã có chồng, người khác… đừng mơ.
Mạc Liễm Sâm à Mạc Liễm Sâm, chừng nào thì chàng đến cứu người vợ sắp bị lập gia đình là thiếp đây?
Nàng mơ hồ thở ra một hơi, khôi phục lại ý cười trên mặt, A Sâm nói tâm tình của phụ nữ có thai sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến quá trình phát triển của thai nhi, vẫn là đừng vì cảm xúc bản bóng dáng hưởng đến cục cưng mới tốt.
Đi ra đại sảnh, các huynh đệ bận rộn chuẩn bị hôn lễ cho hắn, hỉ đường được bố trí toàn màu đỏ làm người ta bỗng chốc nghĩ tới không biết đêm mai có thể động phòng xong xuôi hay không.
Lâm Ngạo Thiên thoáng nhìn qua hai chữ hỉ chính giữa hỉ đường, cùng với một đôi nến đỏ cao cao cùng với tượng bạch ngọc quan âm bên cnạh, hắn xoay người bước nhanh ra đjai sảnh, ra ngoài cửa.
“Hồi đầu khách” là tửu lưu mới khai trương không lâu trước đây, làm ăn thịnh vượng. Kết cục tách biệt của ba tầng lầu càng làm trước mắt người ta sáng ngời, rất nhiều thương nhân có tiếng tìm bà chủ phía sau màn hợp tác, đều bị từ chối ngoài cửa. Quả nhiên là người có đầu óc làm ăn, tâm tư linh lung như vậy người bình thường tuyệt không nghĩ ra được.
Hắn ưu sầu đầy mặt đi lên tầng thứ ba của tửu lâu, ở cửa tiếp khách đưa ra thẻ VIP, nhân viên tiếp tân đón ắhn đi vào. Nơi này là nơi hắn thường tới, tự nhiên là quen thuộc đi đến vị trí thường ngồi, ngồi xuống gọi đồ ăn.
Bỗng nhiên, dư quang nơi khoé mắt hắn thoáng nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ngồi bên kia. Minh chủ!
Đầu nóng lên, nước mắt hắn kém chút nữa thì rơi xuống. Cách biệt ba năm, hắn lại có thể gặp được Minh Chủ ở đây, thủ lĩnh của hắn. Một năm kia Sát Minh vẫn chưa chính thức thành lập, tiểu thiếu niên nhỏ hơn hắn vài tuổi đã xoá bỏ tất cả chướng ngại, tân tân khỏ khổ mới bắt đầu xây dựng Sát Minh. Hiện nay nhoáng một cái đã ba năm trôi qua.
Phân đàn và tổng đàn trải rộng khắp nơi trên cả nước, nghe nói Minh Chủ Sát Minh phải đi Cẩm Thành. Bởi vì nội sự vụ của tổng đàn bận rộn nên hắn luôn ở La thành không đi tìm Minh Chủ, còn có thằng nhãi A Trúc kia nữa, không biết gần đây bọn họ sao rồi.
“Mạc công tử?”
Hắn đi qua, một tiếng xưng hô không chắc chắn lắm làm Mạc Liễm Sâm kinh ngạc quay đầu.
“Ngạo Thiên!”
Đã nhiều ngày tâm tình Mạc Liễm Sâm không tốt, không biết Ninh Ninh bị ai bắt đi, nàng còn đang mang thai, không biết tình cảnh lúc này sao rồi? Nếu bị sơn tặc hoặc mã tặc bắt đi có phải bị bắt nạt không?
Trong lòng hắn lo lắng không dứt, cuối cùng hạ quyết tâm ở La Thành chậm rãi tìm kiếm. Hôm nay hắn mới chạy tới La Thành, khong ngờ “hồi đầu khách” lại mở đến đây, bèn đi vào ngồi xuống, gọi chút thức ăn.
Vừa rồi hắn đã ở cửa hàng khắp nơi phát tín hiệu, cho người lưu ý một nữ nhân tên Dịch Cẩn Ninh, hi vọng có thể nhanh chóng nhận được tin tức. Tổng đàn là nhất định hắn phải đi, xa cách ba năm, cảnh còn người mất, rất nhiều thứ cũng đã thay hình đổi dạng, không biết Lâm Ngạo Thiên còn có thể nhận ra hắn hay không.
Một tiếng “Mạc công tử” không quá chắc chắn cũng làm hắn ý thức được một chuyện, bản thân đã lâu không liên lạc với tổng đàn.
“Quả là ngươi! Dáng vẻ diêm dúa loè loẹt như này, lại đi mị hoặc cô nương nhà ai hả?”
Lâm Ngạo Thiên cười chế nhạo, gần như lão lệ tung hoành, dùng sức ôm Mạc Liễm Sâm. Dáng dấp A Sâm ngày càng tuấn tú, ba năm trước hắn đã cảm thấy thằng nhóc này mà lớn lên chắc chắn mê chết không ít cô nương, mỹ nhân số một La Thành kia năm đó còn nhung nhớ A Sâm của hắn kia! Nhưng đợi vài năm cuối cùng không chống lại năm tháng tôi luyện, cuối cùng gả cho công tử phú thương ở đây.
Mạc Liễm Sâm bị hắn dùng sức ôm như vậy suýt nữa bị hắn siết chết, nhưng Lâm Ngạo Thiên chỉ lệ rơi đầy mặt nói chuyện, hoàn toàn không có ý buông ra.
“A Sâm, ngươi làm các huynh đệ nhớ muốn chết. Mấy năm qua một câu nói cũng không gửi về, chỉ khi nào thi hành nhiệm vụ mới gửi chút tin tức râu ria trở lại, ngươi định rời nhà bỏ con rời khỏi chúng ta mà đi sao?”
“…”
Nhiều năm không gặp Lâm Ngạo Thiên vẫn nói năng ngọt xớt như trước, miệng toàn nói nhảm. Mạc Liễm Sâm nhíu mày nhưng vẫn dùng sức vỗ lưng hắn.
“Huynh đệ tốt, ngươi lại giống bà dì rơi lệ, ta lập tức chạy lấy người!”
Hắn đẩy Lâm Ngạo Thiên bám người như kẹo kéo ra, ghét bỏ lui về sau một bước, sáng suốt lựa chọn giữ một khoảng cách với hắn. Tuy thằng nhãi này lớn hơn hắn mấy tuổi nhưng tuổi lớn tâm tính nhỏ, y hệt một đứa trẻ. Nhưng hắn lo liệu chính sự không hề qua loa chút nào, thậm chí còn mạnh mẽ vang dội, kinh sợ lòng người hơn hắn.
Hắn xị mặt: “Một đại nam nhân khóc sướt mướt còn ra cái dạng gì?”
Một câu nói đã khiến Lâm Ngạo Thiên dừng lại nước mắt, hắn chỉ khó chịu thôi, trong lòng rất buồn, khóc một tí cũng không được sao?
“Mấy năm nay người không quay về. Ta còn tưởng ngươi chết bên ngoài, muốn chiếm lấy vị trí Minh Chỉ Sát Minh, cho ngươi ở một bên khóc lóc!”
Minh chủ Sát Minh là mọt nam tử che mặt hành tung bất định, một thân hắc y, thân hình cao to. Trừ người trong Sát Minh ra, không ai thấy được gương mặt thật của hắn. Lăn lộn trên giang hồ, mỗi người nghe thấy danh hào của Minh Chủ Sát Minh đều sẽ chân run lẩy bẩy, sợ tới mức cả người phát run.
Nghe đồn Minh Chủ Sát Minh là người mặt quỷ, gương mặt y hệt quỷ dữ nên mới đeo mặt nạ. Nghe nói Minh Chủ Sát Minh giết người không thấy máu, những nơi hán muốn giết người không ai sống sót.
Nếu không phải nghe những lời đồn đãi kia, LÂm Ngạo Thiên còn tưởng hắn gặp Diêm Vương.
Tin đồn chết tiệt, A Sâm đáng sợ như vậy sao?
Lâm Ngạo Thiên thấp giọng rủa một tiếng, bi thương của hắn tới cũng nhanh mà đi cũng mau, bỗng chốc khôi phục tâm tình trước khi đến phòng Dịch Cẩn ninh. Huynh đệ đã trở lại, nên uống một chén mới phải đạo.
Hắn búng tay một cái: “Nhân viên phục vụ!”
Đây là xưng hô sáng tạo độc đáo, nói ra cho oai của LẠc Tiếu Tiếu. Ngay từ đầu các thực khách khó mà chấp nhận, nhưng dần dà đã thành thói quen.
Một vị cô nương diện mạo kiều mị cầm thực đơn đến: “Vị khách quan này muốn gọi gì?”
Giọng nói mềm mại làm người nghe thư sướng vạn phần, chỉ tới đây nghe “nhân viên phục vụ” nói chuyện cũng đã là một loại hưởgn thụ rồi, bảo sao tửu lâu này làm ăn tốt như vậy.
“Hai vò nữ nhi hồng ngon nhất, lớn nhất!”
Về rượu hắn không để ý nhiều như vậy, chỉ là mai là ngày đại hỉ của hắn, hắn vẫn nên dùng rượu nổi tiếng kính huynh đệ cửu biệt trọng phùng.
Mạc Liễm Sâm chau mày: “Ngạo Thiên, chẳng phải ngươi không thích uống rượu sa?”
Trong ấn tượng của hắn, LÂm Ngjao Thiên luôn là người thật thà chất phác, trừ khi gặp chuyện vô cùng thương tâm hoặc cực kỳ cao hứng hắn sẽ uống dăm ba ngụm rượu nhỏ. Sao hôm nay lại gọi cả một bình, nhìn ưu thương nhàn nhạt trên mặt hắn, MẠc Liễm Sâm càng cau chặt mày, hay là hắn gặp chuyện phiền phức gì?
“Uống, hôm nay lão tử ta cao hứng, gặp lại huynh đẹ tốt, cao hứng!”
Hắn một phát kéo mảnh vải đỏ trên bình rượu ra, đưa cho Mạc Liễm Sâm, vẻ mặt chân thành nhìn hắn.
Được, nếu đã gặp lại thì uống cho thống khoái.
Mạc Liễm Sâm nhận lấy bình nữ nhi hồng to, đứng dậy ngửa đầu, ừng ực sảng khoái, hào khí ngất trời.
May mà đây là quý tân khu, người tới không nhiều lắm, trong phòng cũng có rèm ngăn cách, bằng không dáng vẻ hai đại nam nhân uống đến ngu ngốc đần độn sẽ bị người khác giễu cợt.
Mất tung tích cua rNinh Ninh hai ngày, sầu muộn tích tụ trong lòng hắn cũng nên phát tiết chút, miễn cho đến luc tìm được nàng lại bị nàng trách mắng.
“Cạn!” Hai bình rượu va vào nhau.
Vừa ngửa đầu lại là một trận thống khoái.
Cả vò rượu rưới xuống buồn lo, hai đại nam nhân đã ngà ngà say. Mạc Liễm Sâm còn may, cả một vò rượu có thể chịu đựng được, Lâm Ngạo Thiên thì nằm sấp một bên, miệng còn không ngừng nói mê.
Mạc Liễm Sâm cẩn thận nghe, lại nghe hắn nói: “Huynh đệ, mai ta thành thân, ngươi phải đến chia vui với ta đấy!”
Mạc Liễm Sâm lắc lư người, đi đến sau lưng hắn vỗ vỗ: “Này, tỉnh lại, huynh đệ, ngươi sắp thành thân à?”
“Đúng vậy!” Cả khuôn mặt Lâm Ngạo Thiên đỏ bừng, đến cổ cũng đỏ. Hắn cố gắng mở mắt, hai mắt mê ly say lờ đờ không thấy rõ Mạc Liễm Sâm ở đâu, hắn đứng lên, lung lay chỉ một một hướng.
“Bên kia, nương tử xấu xí còn không đẹp mắt, xinh đẹp bằng tân nương tử của ta… tân nương tử xinh đẹp…”
Hắn vừa nói xong lại ngã xuống, lúc này không phải ngã xuống bàn mà là ngã thẳng xuống đất. Bịch một tiếng, đầu hắn đập vào ván gỗ, không có phản ứng gì nữa.
Quả nhiên vẫn là không uống được rượu.
Mạc Liễm Sâm thở dài một tiếng, nâng hắn nằm sấp lên bàn, còn bản thân thì ra khỏi tửu lâu. Lúc này trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, toàn bộ tung tích của Ninh Ninh đều biến mất, toàn bộ linh hồn của hắn cũng như biến mất theo, nào còn có tâm tư tham gia hôn lễ của Lâm Ngjao Thiên?
Cả một ngày không có tin tức, rạng snág ngày hôm sau, bỗng nhiên hắn nhận được tin ttức của châu bảo các.
Trong lòng hắn vui vẻ, có tin tức của Ninh Ninh rồi.
Nhanh chóng vung roi phi ngựa đến một chi nhánh của châu bảo các cách tổng đàn không xa, ông chủ khom mình đón hắn đi vào, lấy một chiếc lắc tay tương tư ra: “Chủ tử, ngài xem, có phải vòng tay này từng làm theo yêu cầu của ngài?”
Ninh Ninh, thực sự là Ninh Ninh!
Tuy chỉ có tám hạt nhưng tám chữ trên hạt ngọc là hắn bảo người dùng thủ pháp chuyên môn khắc lên, chỉ có vòng của Ninh Ninh mới có cách khắc như này.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão!
Bên Dịch Cẩn Ninh hỉ nương đã đến từ sớm, Dịch Cẩn Ninh cảm thấy có chút ý tứ vui đùa. Nàng mới không có ý định thành thân với người mình không thích, lại còn là thủ lĩnh tặc tử cướp nàng đi. Chủ yếu là nàng là cô nương đã có chồng, trong bụng còn có một cục thịt đây!
Nàng lạnh mặt ngồi trên bàn trnag điểm mặc hỉ nương trang điểm cho mình, trng lòng lại vô cùng sốt ruột. Hai nha đầu này hăn đã đưa vòng ra ngoài mới đúng, sao lâu như vậy vẫn không có tin tức của Mạc Liễm Sâm?
Càng sốt Ruột lại càng không có tin tức, thời gian qua rất nhanh, nếu không phải nàng bị điểm huyệt, nhất định nàng sẽ đại náo một trận. Hi nương trang điểm cho nàng xong, liền rũ khăn cưới chùm lên đầu nàng, cõng nàng ra ngoài.
Qua cửa, hỉ nương để nàng xuống, đặt tay nàng lên tay của một người khác. Dịch Cẩn Ninh cảm giác đó là tay của một phụ nữ trung niên, thật mềm thật nhẵn, thật ấm áp.
Người chủ trì hô to: “Tân nương đến!”
Hỉ đường lập tức náo nhiệt hẳn lên, tiếng vỗ tay, chúc mừng không ngớt.
Người nọ lại dẫn nàng qua một cánh cửa, giao tay nàng vào tay một người khác, lúc này… là bàn tay của nam nhân. Nàng phản xạ rụt lại, lại bị bàn tay kia giữ lấy. Chỉ chốc lát sau, một đầu của hồng lăng bị nhét vào trong tay nàng, đầu kia chắc chắn là Lâm Ngạo Thiên rồi.
Nàng rất muốn mắng to mấy tiếng, sau đó phóng lửa đôt hỉ đường này, nưhng không thể mở miệng được. Đây là chuyện gì thế, bái đường thôi mà cũng điểm á huyện của nàng, bắt nạt kẻ mới học giải huyệt là nàng sao?
Nàng tức giận buông hồng lăng trong tay ra, nhưng hồng lăng lại mắc kẹt trong tay nàng, chuyện này… Biết trước nàng đã chăm chỉ học cách giải huyệt với MẠc Liễm Sâm rồi. Đều do trứng thối A Sâm, dạy nàng học giải huyệt thì tốt rồi, làm thế nào cũng điểm mấy huyệt mẫn cảm trên người nàng, hại nàng không học giỏi, không công bị bắt nạt. Nếu cứ thế động phòng thì nàng phả kháng như nào bây giờ?
“Nàng đừng tốn sức, thủ pháp điểm huyệt tương đối kỳ lạ, nàng không giả được đâu.” Lâm Ngạo Thiên nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng, Dịch Cẩn Ninh hận đến nghiến răng.
Người chủ trì tiếp tục hô to: “Tan lang tân lương nhất bái thiên địa!”
Âm cuối kéo thật dài, run run rẩy rẩy làm Dịch Cẩn Ninh nổi hết da gà.
Hôm qua Lâm Ngạo Thiên được huynh đệ tốt Nhị Hổ khiêng về, khuyên can một thôi một hồi cuối cùng làm hắn hiểu rõ một đạo lý: Thích nàng liền cưới, không thích thì bỏ đi.
Hắn trằn trọc không yên cả đêm, cuối cùng quyết định cưới nàng trước rồi nói sau, chuyện sau này ai cũng không nói chính xác được, khó trách nàng cũng giống hắn, yêu hắn cũng không phải không thể.
Lâm Ngạo Thiên cười híp mắt kéo một đầu hồng lăng, cùng Dịch Cẩn Ninh cúi đầu vái về phía cửa lớn.
Dịch Cẩn Ninh vốn không chịu bái, lại bị nữ nhân đỡ nàng mạnh mẽ đè xuống cúi lạy. Trong lòng nàng không ngừng kêu rên, xong rồi, nơi này ai ai cũng là cao thủ, Mạc Liễm Sâm mau tới cứu nàng!
Người chủ trì lại hô to: “Nhị bái cao đường!”
Hỉ nương đỡ nàng xoay người, đối diện với bức tường cao vót trống trơn.
Lâm Ngạo Thiên cũng hơi tiếc nuối nhìn vị trí trống không, nêý hôm qua Mạc Liễm Sâm đồng ý đến làm người chứng hôn cho hắn thì tốt rồi. Đều tự trách mình uống quá nhiều, quên mất nói với hắn chuyện này.
Hắn ảo não nhìn lướt qua cửa, không có người đến… Chẳng lẽ hôm qua hắn phiền muộn quá nên xuất hiện ảo giác? Thằng nhãi Mạc Liễm Sâm này vốn không đến La thành?
Nghĩ thì cứ nghĩ, bái đường vẫn cứ tiếp tục bái đường. Vừa nghĩ đến sau này Dịch Cẩn Ninh sẽ là thê tử của Lâm Ngạo Thiên hắn, hắn đã hạnh phúc muốn cười hơ hớ.
Hắn khom lưng, ý cười nơi khoé môi lan đến tận chân mày.
Dịch Cẩn Ninh cũng bị cường ép khom lưng, vái lạy cái thứ hai. Trong lòng nàng càng không ngừng đếm thầm, hi vọng ở khắc cuối cùng Mạc Liễm Sâm có thể chạy tới.
Trong hỉ đường đỏ thẫm náo nhiệt không chút ồn ào nào, tham gia hôn lễ đều là huynh đệ Sát Minh và một vài thân thích cùng với thương thân có làm ăn lui tới.
Tiếng chúc phúc của họ không ngừng, tiếng hoan hô vang đội, mấy lời chúc phúc tân lang tân nương trăm năm hảo hợp linh tinh.
Nến đỏ trên cao đường đã đốt, giọt nến hồng rơi xuống đọng thành một đống, lấp lánh đỏ rực trong suốt, như giọt máu trong lòng Dịch Cẩn Ninh.
Một cái vái lạy cuối cùng bọn họ chính là vợ chồng, vậy… nàng và Mạc Liễm Sâm là quan hệ gì? Chẳng lẽ trên đời này còn cho phép tồn tại nữ hầu hai chồng? Có nói nàng cũng không để ý, chỉ cần trong lòng nàng có mình A Sâm là đủ rồi, phu quân thứ hai coi hắn như không khí là được.
Nàng tự an ủi bản thân như thế, và đợi chờ…
Vừa đợi cái khom lưng vái lạy cuối cùng, vừa đợi Mạc Liễm Sâm đột nhien xuất hiện. Nàng nhìn xuyên qua khăn che đầu muốn nhìn một chút phu quân của nàng có bỗng nhiên xuất hiện, kinh diễm tứ toà hay không…
Đáng tiếc thay, hắn không tới!
Rốt cuộc cái vái lạy cuối cùng cũng tới, giọng nói của người chủ trì xuyên thấu qua màng nhĩ nàng, xẹt qua tai nàng phảng phất như bay tới chân trời xa xăm. Nàng hoàn toàn không nghe thấy âm thanh này, trong đầu vang lên ong ong, hoàn toàn mơ hồ.
“Phu thê giao bái…” Miệng người chủ trì không bị bịt lại, cũng không bị điểm á huyệt. Dịch Cẩn Ninh gần như nhận mệnh chờ hỉ nương ấn đầu mình xuống.
Thắt lưng còn chưa cong, lúc tân lang tân nương sắp cúi người lạy, ngoài cửa có một giọng nói cất cao: “Không được bái!”
Trong lòng Dịch Cẩn Ninh vui vẻ.
Cuối cùng chàng cũng đến!
Nàng không thấy được bóng dáng cao lớn, rắn rỏi của Mạc Liễm Sâm lúc hắn đứng ở cửa, cũng không thấy được vẻ mặt kinh sợ của mọi người sau khi thấy hắn.
Như thần tiên giáng xuống nhân thế, hắn đứng nơi đó, cao lớn uy mãnh, trên đời không ai sánh kịp. Ánh mặt trời phía sau dát lên người hắn, vì hắn tăng thêm một tầng ánh sáng thần bí. Mạc Liễm Sâm chỉ đứng một lúc rồi đi nhanh vào hỉ đường, mọi người đều thức thời tránh ra một con đường.
Đây là tiết mục đoạt tân nương ai ai cũng thích xem, dẫu là kịch hay của đại đương gia bọn họ vẫn say sưa đợi chờ. Xem đại đương gia và công tử anh tuấn tranh đoạt mỹ nhân, ai thắng ai thua!
“KHông được bái đường!” Mạc Liễm Sâm lại nói một lần, giọng nói như rượu nguyên chất khiến tất cả phái nữ ở đây đều ái mộ, mê say.
Hắn sải bước đến trước mặt Lâm Ngạo Thiên, nhìn hắn, bàn tay to vung lên, khăn voan trên đầu Dịch Cẩn Ninh lập tức rơi xuống để lộ ra dung mạo kinh người.
Mọt người hít một nơi, nữ tử đẹp quá!
Đôi mắt Mạc Liễm Sâm âm u nhìn chằm chằm Lâm Ngạo Thiên, lạnh lùng mở miệng, gằn từng chữ: “Nàng là chị dâu của ngươi!”
Ầm!
Lâm Ngạo Thiên lảo đảo lùi về phía sau một bước, gương mặt đỏ lên.
Hắn không thể tin được nhìn Dịch Cẩn Ninh, kêu lên một tiếng, vang tận mây xnah.
“Sao cô không nói sớm?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook