Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi
-
Chương 23
Ban đêm, tầng mây dầy đặc, che khuất nửa ánh trăng.
Thủy thị xách theo một cái rổ nhỏ tinh xảo bước đi trên còn đường nhỏ lát đá cuội, trong rổ có khoảng chừng mười túi hạt dưa.
Thủy thị bước đi vô cùng nhẹ nhàng, rất cẩn thận vừa nhìn trái nhìn phải, vừa đi.
Đêm nay bà cố ý đợi Bích Phục đi nghỉ, sau đó bà lén lút đến phòng nhỏ để hạt dưa và một ít đồ vật vụn vặt, muốn vụng trộm lấy đi một chút hạt dưa. Cũng may mắn là gian phòng không có khóa lại, bà mới có thể thuận lợi mở cửa đi vào.
Thủy thị khẩn trương lại có chút hoảng loạn gói kỹ khoảng mười túi hạt dưa, sau đó vội vã bỏ vào trong rổ, tính toán suốt đêm đem qua đưa cho Hạ lão gia.
Bà không dám phát ra tiếng vang, sợ bị nữ nhi biết, chỉ có thể vừa đi vừa cẩn thận nhìn quanh bốn phía.
Bà lại không biết, tất cả hành động của mình đã sớm rơi vào trong mắt Hạ Thính Ngưng đang đứng ở cách đó không xa, chính là Thủy thị vẫn còn hồn nhiên không phát giác mà thôi.
Vãn Ngọc ở bên cạnh có chút chần chờ nhỏ giọng nói “Tiểu thư, chúng ta không đi ngăn cản phu nhân sao?” Ban ngày, lúc lão gia đi qua muốn lấy hạt dưa, tiểu thư không phải đã rất tức giận, tuyên bố không được đem hạt dưa đưa cho lão gia sao? Thế nào hiện tại, mắt thấy hơn nửa đêm phu nhân lấy hạt dưa đem cho lão gia, nàng lại không tính toán lên tiếng ngăn cản đây?
Mắt thấy bóng dáng Thủy thị càng chạy càng xa, Hạ Thính Ngưng thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng lắc đầu nói “Không cần, để bà đi thôi. Ta ngăn cản được lần này, nhưng có thể ngăn cản được lần hai, lần ba sao?”
Tâm của mẫu thân nàng rõ ràng là ở trên người tiện nghi phụ thân. Hơn nữa, vì tính toán lâu dài về sau cho mẫu thân, nàng cũng không thể đem sự tình làm tới cùng. Tương lai bản thân nàng hơn phân nửa là phải ra phủ khác để ở, nhưng còn mẫu thân nàng thì sao? Triều đại nơi này lấy phu làm đầu, tư tưởng đã sớm ăn sâu bén rễ, sợ là phá không được khuôn mẫu này.
Lúc trước nàng nghĩ muốn mang mẫu thân ra khỏi phủ nhưng bây giờ nghĩ lại là không thể hiện thực được. Nếu tương lai chính mình ra khỏi phủ, mà mẫu thân lại cố tình muốn ở lại đây. Vậy ít nhất hiện tại nàng cũng nên vì mẫu thân tính toán trước một chút.
Vừa vặn có thể mượn sự việc ngày hôm nay, để tiện nghi phụ thân kia biết mẫu thân nàng đối với hắn rất tốt, khiến tâm hắn cảm động. Cũng chỉ có như vậy, sủng ái của hắn dành cho mẫu thân mới có thể càng thêm kéo dài.
Tuy rằng nàng rất không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không hướng hiện thực cúi đầu, nếu mẫu thân của nàng muốn sống tốt trong Hạ Phủ, thì nhất định phải được đương gia chủ tử sủng ái, mà tổ mẫu trên danh nghĩa của nàng đã không thể trông cậy vào, thì như vậy cũng chỉ có thể dựa vào tiện nghi phụ thân của nàng.
Vãn Ngọc giống như nhận thấy tiểu thư nhà mình có tính toán khác, nên cũng thức thời không hỏi nhiều.
Hạ Thính Ngưng đứng một lúc lâu, mới tiếp tục nói “Đi thôi, trở về phòng. Hôm nay Bích Phục biểu hiện rất tốt, quay về nói cho nàng biết, bạc tháng này của nàng tăng lên gấp bội.” Người trung thành với nàng, nàng luôn không tiếc khen thưởng. Nhưng số hạt dưa này là nàng vừa sai người mang từ Nghi Hưng Thành đến, lại cứ như vậy cho không tiện nghi phụ thân kia, ngẫm lại thật đúng là khiến người ta nổi giận.
Vãn Ngọc gật đầu, đi theo phía sau tiểu thư nhà mình chậm rãi trở về phòng.
Mà Thủy thị bên kia, sau khi ra khỏi Lê Viện, lại xuyên qua một cái hành lang thật dài mới tới thư phòng làm việc của Hạ lão gia. Bên ngoài thư phòng cũng không có người canh giữ, nhưng bên trong đèn vẫn còn sáng, hiển nhiên Hạ lão gia vẫn chưa hồi Thanh Hoa Đường nghỉ ngơi.
Thủy thị vui mừng tiến lên gõ cửa, sau đó bà liền nghe thấy thanh âm của Hạ lão gia từ bên trong truyền ra “Ai vậy? Vào đi.”
Sau khi được cho phép, Thủy thị vội vàng nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, Hạ lão gia mắt thấy người đi vào đúng là thiếp thất Thủy Lam của chính mình, trên mặt có vẻ thập phần kinh ngạc “Lam nhi, đã trễ thế này, sao nàng còn tới đây?”
Thủy thị nhẹ nhàng đem chiếc rổ để lên mặt bàn, sau đó xốc mảnh vải màu trắng che ở bên trên lên, cười nói “Lão gia, ban ngày không phải người muốn lấy hạt dưa sao? Thiếp thân nghĩ, chỉ sợ lần này cũng giống như lần trước, lão gia định dùng hạt dưa này để làm lễ vật đi. Nếu sự tình bị trì hoãn như vậy sẽ không tốt, nên thiếp thân liền tự mình gói một chút đem qua cho người.”
Hạ lão gia nhìn thấy trong rổ có khoảng mười gói hạt dưa béo mập, vẻ mặt liền kinh hỉ, nhưng trong chớp mắt lại nghĩ đến nữ nhi nhà mình, trên mặt nhất thời có chút ngượng ngùng “Vậy Ngưng Nhi....” Trong lời nói tiềm ẩn ý tứ không cần nói cũng biết.
Thủy thị cũng biết lão gia đang lo lắng tới phản ứng của nữ nhi sau khi nàng biết, bà liền an ủi nói “Cái này là do thiếp thân vụng trộm lấy đi, Ngưng Nhi còn chưa biết. Bất quá không có quan hệ, chờ thêm mấy ngày nữa, thiếp liền nói với nàng là thiếp tự mình ăn, nàng cũng sẽ không nói cái gì nữa.”
Nữ nhi luôn rất hiếu thuận, chỉ cần không để nàng biết hạt dưa này là đưa cho lão gia, vậy nàng tuyệt đối sẽ không vì chút hạt dưa này mà so đo với người làm mẫu thân là bà.
Trong lòng Hạ lão gia nhất thời rất cảm động, Lam nhi quả nhiên là người lương thiện nhất, năm đó thật sự là hắn không có nạp sai nàng.
Hắn vốn còn đang âm thầm phiền não, ngày mai không có hạt dưa đưa cho các đại thần và quan lớn, cũng không biết sự nghiệp của hắn có chịu ảnh hưởng hay không, chính lúc hắn đang không biết nên làm sao bây giờ, thì Lam Nhi liền lập tức đem hạt dưa đưa qua giải quyết cấp bách trước mắt cho hắn. Lúc này ánh mắt Hạ lão gia nhìn về phía Thủy thị lại càng bộc phát ra dịu dàng.
Thủy thị mắt thấy Hạ lão gia cao hứng, mới tiếp tục nói “Lão gia, thiếp thân biết lời nói hôm nay của Ngưng Nhi quả thật có chút mạo phạm tới lão gia, nhưng thiếp thân hi vọng ngài có thể vì thiếp thân, đừng so đo với nàng. Những năm gần đây, sau khi người trở lại kinh, trong ngày thường, tuy rằng ba mẫu tử chúng ta không phải ăn uống khổ sở, nhưng lại luôn bị người khác xem thường và cười nhạo. Tính tình Ngưng Nhi lại mạnh mẽ như vây, cho nên trong lòng mới nảy sinh oán khí, hi vọng lão gia nhìn đến tuổi nàng còn nhỏ, đừng so đo với nàng...”
Nói xong, Thủy thị lại bởi vì lời nói của mình mà nghẹn ngào lên.
Hạ lão gia vừa thấy hốc mắt Thủy thị đỏ lên, bộ dáng vừa thấy đã thương, nhất thời tâm đều mềm nhũn, vội vàng đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ giọng dỗ nói “Lam Nhi chớ khóc, đều là do ta không tốt, năm đó không có đem nàng đón trở về, mới khiến nàng chịu nhiều ủy khuất như vậy, trong lòng Ngưng Nhi có oán hận cũng là chuyện bình thường. Nàng yên tâm, Ngưng Nhi cũng là nữ nhi của ta, ta nhất định sẽ không so đo với nàng.”
Tuy rằng sự việc hôm nay quả thật khiến hắn mất hết thể diện, nhưng nhìn đến bộ dáng thiếp thất hắn sủng ái nhất rơi lệ, lại nghĩ đến những năm gần đây quả thật là hắn bạc đãi ba mẫu tử nàng. Trong lòng tích góp từng tí một, buồn bực không vui nhất thời cũng liền tan thành mây khói.
Thủy thị nghe xong mới nín khóc mỉm cười “Đa tạ lão gia. Lão gia còn phải xử lý công văn đi, thiếp thân giúp người mài mực.”
Hạ lão gia lại cười lớn nói “Tốt, ban đêm ngoài trời rất lạnh, nàng cũng đừng trở về nữa. Buổi tối bồi ta ngủ ở thư phòng là được.”
Thủy thị tất nhiên là đỏ ửng cả mặt gật gật đầu.
Trong Thanh Hoa Đường, Lí thị ngồi ở ghế tròn trông trái trông phải, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng lão gia nhà mình trở về phòng nghỉ ngơi.
Trong lòng đang buồn bực, thì nàng ta nhìn thấy xa xa có một gã sai vặt đang vội vội vàng vàng chạy tới đây, Lí thị nhận ra hắn, hắn là người hầu hạ ở bên cạnh Hạ lão gia, cũng là người nàng dùng bạc thu mua, lúc này hắn lại vội vàng chạy tới đây như vậy, nhất định là có chuyện quan trọng muốn báo.
Quả nhiên, sau khi gã sai vặt vào cửa, liền có chút thở hổn hển nói “Phu nhân, không tốt. Đêm nay lão gia muốn ngủ lại ở thư phòng, không trở về Thanh Hoa Đường. Thủy di nương đang ở trong thư phòng cùng lão gia.”
“Cái gì?” Lí thị kinh hãi.
Nhất thời vỗ bàn đứng lên “Tốt, đúng là hồ mị tử, dám nửa đêm chạy tới thư phòng quyến rũ lão gia, xem ta có tới lột da nàng ta hay không.”
Lí thị nhất thời nổi trận lôi đình muốn chạy tới thư phòng. Nàng đã nói làm sao tới giờ này, lão gia còn chưa có từ thư phòng trở về, thì ra là bị tiện nhân Thủy thị quyến rũ mất hồn.
Tiễn ma ma hầu hạ bên cạnh liền thấy không tốt. Tiễn ma ma này là ma ma hồi môn của Lí thị, đã nhìn nàng ta từ nhỏ lớn lên, nên trong lòng hiểu rất rõ tính tình của Lí thị.
Biết lúc này nều thật sự là để cho nàng nổi giận đùng đùng chạy tới, chỉ sợ sẽ cùng Thủy di nương đánh nhau tại chỗ. Cái này cũng không phải là chuyện tốt, chắc chắn sẽ chọc lão gia mất hứng.
Tiễn ma ma vội vàng kéo Lí thị lại, khuyên nhủ nói “Phu nhân, hiện tại người không thể đi qua.”
Thủy thị xách theo một cái rổ nhỏ tinh xảo bước đi trên còn đường nhỏ lát đá cuội, trong rổ có khoảng chừng mười túi hạt dưa.
Thủy thị bước đi vô cùng nhẹ nhàng, rất cẩn thận vừa nhìn trái nhìn phải, vừa đi.
Đêm nay bà cố ý đợi Bích Phục đi nghỉ, sau đó bà lén lút đến phòng nhỏ để hạt dưa và một ít đồ vật vụn vặt, muốn vụng trộm lấy đi một chút hạt dưa. Cũng may mắn là gian phòng không có khóa lại, bà mới có thể thuận lợi mở cửa đi vào.
Thủy thị khẩn trương lại có chút hoảng loạn gói kỹ khoảng mười túi hạt dưa, sau đó vội vã bỏ vào trong rổ, tính toán suốt đêm đem qua đưa cho Hạ lão gia.
Bà không dám phát ra tiếng vang, sợ bị nữ nhi biết, chỉ có thể vừa đi vừa cẩn thận nhìn quanh bốn phía.
Bà lại không biết, tất cả hành động của mình đã sớm rơi vào trong mắt Hạ Thính Ngưng đang đứng ở cách đó không xa, chính là Thủy thị vẫn còn hồn nhiên không phát giác mà thôi.
Vãn Ngọc ở bên cạnh có chút chần chờ nhỏ giọng nói “Tiểu thư, chúng ta không đi ngăn cản phu nhân sao?” Ban ngày, lúc lão gia đi qua muốn lấy hạt dưa, tiểu thư không phải đã rất tức giận, tuyên bố không được đem hạt dưa đưa cho lão gia sao? Thế nào hiện tại, mắt thấy hơn nửa đêm phu nhân lấy hạt dưa đem cho lão gia, nàng lại không tính toán lên tiếng ngăn cản đây?
Mắt thấy bóng dáng Thủy thị càng chạy càng xa, Hạ Thính Ngưng thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng lắc đầu nói “Không cần, để bà đi thôi. Ta ngăn cản được lần này, nhưng có thể ngăn cản được lần hai, lần ba sao?”
Tâm của mẫu thân nàng rõ ràng là ở trên người tiện nghi phụ thân. Hơn nữa, vì tính toán lâu dài về sau cho mẫu thân, nàng cũng không thể đem sự tình làm tới cùng. Tương lai bản thân nàng hơn phân nửa là phải ra phủ khác để ở, nhưng còn mẫu thân nàng thì sao? Triều đại nơi này lấy phu làm đầu, tư tưởng đã sớm ăn sâu bén rễ, sợ là phá không được khuôn mẫu này.
Lúc trước nàng nghĩ muốn mang mẫu thân ra khỏi phủ nhưng bây giờ nghĩ lại là không thể hiện thực được. Nếu tương lai chính mình ra khỏi phủ, mà mẫu thân lại cố tình muốn ở lại đây. Vậy ít nhất hiện tại nàng cũng nên vì mẫu thân tính toán trước một chút.
Vừa vặn có thể mượn sự việc ngày hôm nay, để tiện nghi phụ thân kia biết mẫu thân nàng đối với hắn rất tốt, khiến tâm hắn cảm động. Cũng chỉ có như vậy, sủng ái của hắn dành cho mẫu thân mới có thể càng thêm kéo dài.
Tuy rằng nàng rất không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không hướng hiện thực cúi đầu, nếu mẫu thân của nàng muốn sống tốt trong Hạ Phủ, thì nhất định phải được đương gia chủ tử sủng ái, mà tổ mẫu trên danh nghĩa của nàng đã không thể trông cậy vào, thì như vậy cũng chỉ có thể dựa vào tiện nghi phụ thân của nàng.
Vãn Ngọc giống như nhận thấy tiểu thư nhà mình có tính toán khác, nên cũng thức thời không hỏi nhiều.
Hạ Thính Ngưng đứng một lúc lâu, mới tiếp tục nói “Đi thôi, trở về phòng. Hôm nay Bích Phục biểu hiện rất tốt, quay về nói cho nàng biết, bạc tháng này của nàng tăng lên gấp bội.” Người trung thành với nàng, nàng luôn không tiếc khen thưởng. Nhưng số hạt dưa này là nàng vừa sai người mang từ Nghi Hưng Thành đến, lại cứ như vậy cho không tiện nghi phụ thân kia, ngẫm lại thật đúng là khiến người ta nổi giận.
Vãn Ngọc gật đầu, đi theo phía sau tiểu thư nhà mình chậm rãi trở về phòng.
Mà Thủy thị bên kia, sau khi ra khỏi Lê Viện, lại xuyên qua một cái hành lang thật dài mới tới thư phòng làm việc của Hạ lão gia. Bên ngoài thư phòng cũng không có người canh giữ, nhưng bên trong đèn vẫn còn sáng, hiển nhiên Hạ lão gia vẫn chưa hồi Thanh Hoa Đường nghỉ ngơi.
Thủy thị vui mừng tiến lên gõ cửa, sau đó bà liền nghe thấy thanh âm của Hạ lão gia từ bên trong truyền ra “Ai vậy? Vào đi.”
Sau khi được cho phép, Thủy thị vội vàng nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, Hạ lão gia mắt thấy người đi vào đúng là thiếp thất Thủy Lam của chính mình, trên mặt có vẻ thập phần kinh ngạc “Lam nhi, đã trễ thế này, sao nàng còn tới đây?”
Thủy thị nhẹ nhàng đem chiếc rổ để lên mặt bàn, sau đó xốc mảnh vải màu trắng che ở bên trên lên, cười nói “Lão gia, ban ngày không phải người muốn lấy hạt dưa sao? Thiếp thân nghĩ, chỉ sợ lần này cũng giống như lần trước, lão gia định dùng hạt dưa này để làm lễ vật đi. Nếu sự tình bị trì hoãn như vậy sẽ không tốt, nên thiếp thân liền tự mình gói một chút đem qua cho người.”
Hạ lão gia nhìn thấy trong rổ có khoảng mười gói hạt dưa béo mập, vẻ mặt liền kinh hỉ, nhưng trong chớp mắt lại nghĩ đến nữ nhi nhà mình, trên mặt nhất thời có chút ngượng ngùng “Vậy Ngưng Nhi....” Trong lời nói tiềm ẩn ý tứ không cần nói cũng biết.
Thủy thị cũng biết lão gia đang lo lắng tới phản ứng của nữ nhi sau khi nàng biết, bà liền an ủi nói “Cái này là do thiếp thân vụng trộm lấy đi, Ngưng Nhi còn chưa biết. Bất quá không có quan hệ, chờ thêm mấy ngày nữa, thiếp liền nói với nàng là thiếp tự mình ăn, nàng cũng sẽ không nói cái gì nữa.”
Nữ nhi luôn rất hiếu thuận, chỉ cần không để nàng biết hạt dưa này là đưa cho lão gia, vậy nàng tuyệt đối sẽ không vì chút hạt dưa này mà so đo với người làm mẫu thân là bà.
Trong lòng Hạ lão gia nhất thời rất cảm động, Lam nhi quả nhiên là người lương thiện nhất, năm đó thật sự là hắn không có nạp sai nàng.
Hắn vốn còn đang âm thầm phiền não, ngày mai không có hạt dưa đưa cho các đại thần và quan lớn, cũng không biết sự nghiệp của hắn có chịu ảnh hưởng hay không, chính lúc hắn đang không biết nên làm sao bây giờ, thì Lam Nhi liền lập tức đem hạt dưa đưa qua giải quyết cấp bách trước mắt cho hắn. Lúc này ánh mắt Hạ lão gia nhìn về phía Thủy thị lại càng bộc phát ra dịu dàng.
Thủy thị mắt thấy Hạ lão gia cao hứng, mới tiếp tục nói “Lão gia, thiếp thân biết lời nói hôm nay của Ngưng Nhi quả thật có chút mạo phạm tới lão gia, nhưng thiếp thân hi vọng ngài có thể vì thiếp thân, đừng so đo với nàng. Những năm gần đây, sau khi người trở lại kinh, trong ngày thường, tuy rằng ba mẫu tử chúng ta không phải ăn uống khổ sở, nhưng lại luôn bị người khác xem thường và cười nhạo. Tính tình Ngưng Nhi lại mạnh mẽ như vây, cho nên trong lòng mới nảy sinh oán khí, hi vọng lão gia nhìn đến tuổi nàng còn nhỏ, đừng so đo với nàng...”
Nói xong, Thủy thị lại bởi vì lời nói của mình mà nghẹn ngào lên.
Hạ lão gia vừa thấy hốc mắt Thủy thị đỏ lên, bộ dáng vừa thấy đã thương, nhất thời tâm đều mềm nhũn, vội vàng đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ giọng dỗ nói “Lam Nhi chớ khóc, đều là do ta không tốt, năm đó không có đem nàng đón trở về, mới khiến nàng chịu nhiều ủy khuất như vậy, trong lòng Ngưng Nhi có oán hận cũng là chuyện bình thường. Nàng yên tâm, Ngưng Nhi cũng là nữ nhi của ta, ta nhất định sẽ không so đo với nàng.”
Tuy rằng sự việc hôm nay quả thật khiến hắn mất hết thể diện, nhưng nhìn đến bộ dáng thiếp thất hắn sủng ái nhất rơi lệ, lại nghĩ đến những năm gần đây quả thật là hắn bạc đãi ba mẫu tử nàng. Trong lòng tích góp từng tí một, buồn bực không vui nhất thời cũng liền tan thành mây khói.
Thủy thị nghe xong mới nín khóc mỉm cười “Đa tạ lão gia. Lão gia còn phải xử lý công văn đi, thiếp thân giúp người mài mực.”
Hạ lão gia lại cười lớn nói “Tốt, ban đêm ngoài trời rất lạnh, nàng cũng đừng trở về nữa. Buổi tối bồi ta ngủ ở thư phòng là được.”
Thủy thị tất nhiên là đỏ ửng cả mặt gật gật đầu.
Trong Thanh Hoa Đường, Lí thị ngồi ở ghế tròn trông trái trông phải, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng lão gia nhà mình trở về phòng nghỉ ngơi.
Trong lòng đang buồn bực, thì nàng ta nhìn thấy xa xa có một gã sai vặt đang vội vội vàng vàng chạy tới đây, Lí thị nhận ra hắn, hắn là người hầu hạ ở bên cạnh Hạ lão gia, cũng là người nàng dùng bạc thu mua, lúc này hắn lại vội vàng chạy tới đây như vậy, nhất định là có chuyện quan trọng muốn báo.
Quả nhiên, sau khi gã sai vặt vào cửa, liền có chút thở hổn hển nói “Phu nhân, không tốt. Đêm nay lão gia muốn ngủ lại ở thư phòng, không trở về Thanh Hoa Đường. Thủy di nương đang ở trong thư phòng cùng lão gia.”
“Cái gì?” Lí thị kinh hãi.
Nhất thời vỗ bàn đứng lên “Tốt, đúng là hồ mị tử, dám nửa đêm chạy tới thư phòng quyến rũ lão gia, xem ta có tới lột da nàng ta hay không.”
Lí thị nhất thời nổi trận lôi đình muốn chạy tới thư phòng. Nàng đã nói làm sao tới giờ này, lão gia còn chưa có từ thư phòng trở về, thì ra là bị tiện nhân Thủy thị quyến rũ mất hồn.
Tiễn ma ma hầu hạ bên cạnh liền thấy không tốt. Tiễn ma ma này là ma ma hồi môn của Lí thị, đã nhìn nàng ta từ nhỏ lớn lên, nên trong lòng hiểu rất rõ tính tình của Lí thị.
Biết lúc này nều thật sự là để cho nàng nổi giận đùng đùng chạy tới, chỉ sợ sẽ cùng Thủy di nương đánh nhau tại chỗ. Cái này cũng không phải là chuyện tốt, chắc chắn sẽ chọc lão gia mất hứng.
Tiễn ma ma vội vàng kéo Lí thị lại, khuyên nhủ nói “Phu nhân, hiện tại người không thể đi qua.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook