Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi
-
Chương 15
Thân ảnh thon dài chậm rãi ngã xuống.
“Thế tử.” Thị vệ Thanh Vũ vẫn luôn luôn đứng ở phía sau chưa từng hé răng sốt ruột đỡ lấy Bách Lí Dung Cẩn, trong lòng âm thầm kêu khổ, thế tử thế nhưng lại phát bệnh, cái này có gì mà tốt.
Hạ Thính Ngưng vừa mới đuổi Vương Ngọc Kiều khiến người chán ghét đi, chỉ cảm thấy mây đen bao phủ trên đầu cuối cùng bay đi rồi, tâm tình nhất thời tốt lên rất nhiều.
Đột nhiên trong lúc đó lại nghe đến người phía sau sốt ruột la lên, nhìn lại, nam tử ôn nhã mới vừa rồi cứu giúp cho nàng, không biết vì sao nhưng lại ngất đi. Phía sau hắn một người ăn mặc giống thị vệ vẻ mặt sốt ruột đỡ hắn, thần sắc có vẻ thập phần hoảng loạn.
Hạ Thính Ngưng không kịp nghĩ nhiều, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp của một người thầy thuốc, theo bản năng nàng tiến lên vài bước, vươn tay xem mạch đập của hắn. Cũng trầm giọng phân phó thị vệ đỡ lấy Bách Lí Dung Cẩn đem người chuyển qua trên giường trong nhã gian.
Thanh Vũ sốt ruột vạn phần mắt thấy nữ tử vừa rồi được thế tử cứu thần sắc thản nhiên, hơn nữa trấn định tự nhiên thay thế tử bắt mạch, liền biết được nàng nhất định là biết y thuật.
Lập tức cũng không dám có nửa phần kéo dài, lập tức dựa theo nàng nói muốn đem thế tử đỡ vào trong nhã gian đi nằm, e sợ muộn sẽ trì hoãn đến bệnh tình của thế tử.
Lúc này, thang lầu truyền đến một trận “Thùng thùng” dồn dập tiếng bước chân lên lầu, một gã sai vặt thở hổn hển chạy lên, mắt thấy tình cảnh chủ tử nhà mình té xỉu, lập tức hét to lên.
Lại bị Thanh Vũ cau mày mở miệng đánh gãy: “Đừng hô, mau tới đây hỗ trợ đỡ thế tử đi vào nằm là được.”
Gã sai vặt vội vàng im miệng lại, gật gật đầu bước nhanh đi tới giúp một tay, hỗ trợ đem Bách Lí Dung Cẩn đỡ vào nhã gian.
Hạ Thính Ngưng thấy thế cũng không cảm thấy kỳ quái, nghĩ đến chắc đây là gã sai vặt đánh ngựa, lúc trước luôn luôn đợi ở dưới lầu trông xe ngựa, lúc này đột nhiên nghe được tiếng la của thị vệ kia, mới có thể vội vội vàng vàng chạy lên vừa thấy đến tất cả.
Chỉ là tuy nàng có đoán được thân phận của người mới vừa rồi cứu nàng cao quý, lại không nghĩ rằng đúng là thế tử. Thán phận như vậy, quả thật đủ quý khí.
Trên giường trong nhã gian, Bách Lí Dung Cẩn lẳng lặng nằm. Thoạt nhìn tựa như đang ngủ vậy.
Tóc dài đen nháng phân tán ở trên giường, ẩn ẩn có chút sáng bóng lưu động. Đem cả người trông có vẻ mông lung mơ hồ.
Bàn tay trắng nõn đưa vào trong gám vóc tuyết trắng mềm mại, Hạ Thính Ngưng một bên vì Bách Lí Dung Cẩn bắt mạch, một bên hỏi thị vệ tình huống cơ bản của hắn(BLDC): “Trước đây hắn có từng té xỉu giống như vậy chưa? Có xem qua đại phu hay không, đại phu lại nói như thế nào?”
Thanh Vũ đứng ở một bên kỹ càng giải thích: “Trước đây thế tử từng té xỉu qua hai lần giống hôm nay vậy, nhưng đều là nghỉ ngơi một hồi có thể tỉnh lại. Mặc dù mời đại phu đến xem, nhưng đại phu cũng nói không ra là nguyên cớ gì.” Vương gia cùng vương phi vì việc này không biết có bao nhiêu sốt ruột đâu.
Hạ Thính Ngưng gật gật đầu, sắc mặt đối phương tái nhợt, mạch đập thật sự mau, hơn nữa bắt đầu ra mồ hôi lạnh. Sau khi vươn tay dò xét phát hiện nhiệt độ cơ thể hắn càng ngày càng lạnh.
Xem ra hẳn là chứng tụt huyết áp, may mắn tình huống không nghiêm trọng lắm, nàng ngẩng đầu phân phó Vãn Ngọc nói: “Đi đem trên xe ngựa mật cùng mật sào lấy đến đây.”
Vãn Ngọc nghe tiếng vội vàng đi xuống dưới lầu. Hạ Thính Ngưng lại phân phó thị vệ Thanh Vũ đứng ở bên cạnh: “Đi gọi tiểu nhị mang bát nước ấm, lại lấy thêm cái thìa đến.”
Thanh Vũ đi vài bước tới cửa gọi tiểu nhị, bảo hắn chạy nhanh đổ bát nước ấm cùng lấy cái thìa tới đây.
Đợi tiếp nhận cái khay trên tay tiểu nhị xong, nghĩ nghĩ, lại dặn hắn nhanh đi Tĩnh vương phủ báo tin, mau chút đem phủ y (thầy thuốc trong nhà) trong vương phủ mời đến.
Thanh Vũ nghĩ rằng: Tuy rằng thoạt nhìn vị tiểu thư bắt mạch cho thế tử kia có vẻ biết y thuật, nhưng đến cùng vẫn là mời phủ y trong phủ đi qua chẩn trị một chút tương đối làm cho người ta yên tâm.
Rất nhanh, Vãn Ngọc đã đem mật cùng sào mật đều mang tới.
Hạ Thính Ngưng mở lọ mật ra, dùng thìa múc một thìa mật hòa vào trong nước ấm quấy đều.
Bưng bát lên, một tay đỡ sau gáy của Bách Lý Dung Cẩn, hơi hơi nâng hắn dậy. Một tay đem nước mật trong bát chậm rãi bón vào trong miệng hắn.
Xem động tác hắn nuốt vào theo bản năng, Hạ Thính Ngưng lộ ra một chút cười yếu ớt. May mắn bệnh trạng không nặng, hắn vẫn chưa đánh mất ý thức, còn biết nuốt xuống nước mật trong miệng.
Cẩn thận cho hắn uống xong bát nước, Hạ Thính Ngưng đánh giá một lát nữa hắn hẳn là có thể tỉnh.
Đem bát không đưa cho Vãn Ngọc. Hạ Thính Ngưng đi đến trước bàn ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm bút dính dính mực, sai đó hơi suy tư mới hạ bút khai phương thuốc.
Vừa rồi nàng thay người này bắt mạch, thân mình hắn thật sự lỗ lã được lợi hại. Nghĩ đến hẳn là người sinh non, thể yếu nhiều bệnh tật.
Theo lý thuyết, người giống như hắn thể chất không đủ, chỉ cần từ nhỏ tỉ mỉ điều dưỡng thật tốt, vẫn có thể khỏe mạnh giống người bình thường.
Làm sao cũng không thể giống như hắn biến thành khí huyết hư tổn như vậy, tâm lực lao lực quá độ, xương cốt kém như vậy.
Thật không hiểu đại phu đến cùng là trị thế nào, biến thành thân thể hắn lại hư thành như vậy, nếu như lại cứ để phát triển tiếp tục như vậy, chỉ sợ không qua vài năm, hắn phải sớm đi gặp Diêm Vương.
Hạ Thính Ngưng vừa viết phương thuốc vừa lắc đầu, triều đại này y thuật thật sự là khiến người không dám khen tặng, may mắn là gặp được nàng.
Thanh Vũ đứng ở một bên có vẻ rất là sốt ruột, hắn rất muốn mở miệng hỏi được thế tử đến tột cùng ra sao, có nặng lắm không. Nhưng nhìn đến Hạ Thính Ngưng tập trung tinh thần viết phương thuốc, hắn lại không tốt ra tiếng quấy rầy. Chỉ có thể âm thầm sốt ruột.
Gã sai vặt đánh ngựa thì lại âm thầm cầu nguyện trong lòng mong thế tử mau chút tỉnh lại mới tốt. Bằng không nếu thực ra chuyện gì, cái mạng nhỏ này của hắn sợ là không bảo đảm nha.
Cũng không biết trên trời có phải thật sự nghe được hắn cầu nguyện hay không, Bách Lí Dung Cẩn hơi hơi giật giật tay, lông mi khẽ run rẩy, theo sau chậm rãi mở mắt ra.
Gã sai vặt đánh ngựa thấy thế lập tức kinh hỉ kêu to lên: “Thế tử tỉnh.” Nam vô a di đà phật, cảm tạ quan thế âm bồ tát, mạng nhỏ này của hắn cuối cùng là bảo vệ.
Thanh Vũ vội vàng tiến lên vài bước, chỉ thấy chủ tử nhà mình quả thật là tỉnh. Thật không nghĩ tới, y thuật của vị tiểu thư này lại tốt như vậy, mới một chén nước uống xuống, thế tử đảo mắt liền tỉnh.
Hạ Thính Ngưng nghe vậy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đối phương đúng là mở mắt ra, quả thật đã tỉnh.
Nàng không khỏi đặt bút trong tay xuống, lấy sào mật trên bàn ra đi về phía hắn. Thanh Vũ vội vàng nhường vị trí cho Hạ Thính Ngưng, để cho nàng dễ dàng nhìn xem thế tử nhà mình còn có cái gì không ổn.
Bách Lí Dung Cẩn vừa mới chuyển tỉnh, liền gặp nữ tử vừa rồi haens cứu đang chậm rãi đi về phía hắn. Hai tay hắn chống lên trên giường, có chút suy yếu muốn ngồi dậy.
Hắn vừa định mở miệng hỏi vài câu, ai biết miệng lại cứng đờ, còn chưa phát ra nửa âm đến. Thình lình đã bị nhét vào một vật cứng.
Thì ra là Hạ Thính Ngưng mắt thấy đối phương tỉnh lại, nghĩ muốn cho hắn bổ sung chút đường, có thế này mới lấy ra một khối sào mật nhỏ hướng bên môi Bách Lí Dung Cẩn đưa đi.
Ngón trỏ tinh tế linh hoạt nhẹ nhàng chạm vào, đem một khối sào mật đẩy vào trong miệng hắn.
Chỉ thấy Hạ Thính Ngưng cười yếu ớt nói: “Ngươi tỉnh là tốt rồi, lại ăn khối sào mật bổ sung chút đường đi.”
Bách Lí Dung Cẩn hơi giật mình nhìn nàng, nàng cứ như vậy vô cùng thân thiết cho hắn ăn này nọ, hành động tự nhiên như vậy, không có chút cảm giác có gì không ổn.
Hai người cách gần như thế. Hắn thậm chí có thể ngửi được trên người nàng có mùi hương nhàn nhạt, không nồng đậm, là một loại hương vị thật tươi mát.
Hắn trời sanh tính tình cũng không thích người khác tiếp cận, đến nay trừ bỏ mẫu thân hắn, hắn còn chưa từng cùng nữ tử khác gần gũi qua như vậy. Mặc dù từng có tỳ nữ ỷ vào tư sắc hơn người mà cố ý tiếp cận hắn, nhưng chỉ làm cho hắn từ trong lòng cảm thấy phản cảm.
Không giống hiện tại, nữ tử trước mắt này càng nhìn càng đẹp, nàng tiếp xúc cùng tới gần nhưng lại khiến hắn không sinh ra một tia phản cảm.
Hạ Thính Ngưng mắt thấy bộ dáng Bách Lí Dung Cẩn hơi giật mình, còn nghĩ lầm hắn không hiểu được nên ăn sào mật thế nào, liền cẩn thận mở miệng dạy hắn: “Hút mật bên trong, ăn từng chút một sau đó đem bã nhổ ra.”
Bách Lí Dung Cẩn theo lời mà làm, nhẹ nhàng nhấm nháp, hương mật ngọt ngào nồng đậm liền mềm nhẹ nhập vào vị giác, đúng là ngọt như vậy. Sau khi ăn xong, hắn do dự một hồi vẫn là thoáng há mồm đem cặn bã phun ở khăn mà Hạ Thính Ngưng đưa qua.
Lúc này Thanh Vũ đứng ở bên cạnh lại gấp giọng nói: “Vị tiểu thư này, thế tử gia nhà ta còn có chỗ nào không ổn không?”
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy lại nhiều nhìn Hạ Thính Ngưng một cái, thì ra nàng hiểu được y thuật, như vậy xem ra, vừa rồi là nàng cứu hắn?
“Đương nhiên là có, thân mình hắn lỗ lã được lợi hại như vậy, phải tỉ mỉ điều dưỡng mới được.” Hạ Thính Ngưng vừa nói vừa ý bảo Vãn Ngọc đem mấy phương thuốc trên bàn lấy đến.
Lại quay đầu nói với Bách Lí Dung Cẩn: “Lần này ngươi té xỉu, là vì tuột huyết áp. Mặc dù không phải bệnh nặng gì, nhưng trong ngày thường cũng muốn cẩn thận chú ý. Ăn nhiều chút hoa quả cùng món điểm tâm ngọt, nếu cảm thấy choáng váng đầu, tứ chi mệt mỏi, nhanh chóng ăn chút gì đó ngọt ngọt. Lúc đi ra khỏi nhà muốn tùy thân mang chút đường. Còn có, lọ mật đặt trên bàn kia cho ngươi, mỗi ngày ăn một ít, cũng có thể dùng nước ấm hoà thuốc vào nước.”
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ hiểu được, không thể tưởng được nàng có thể chẩn ra nguyên nhân bệnh tình của hắn còn chỉ cách trị liệu. Điều này làm cho hắn đối nàng lại nhiều mấy phần tò mò.
Hạ Thính Ngưng vươn tay đem mấy phương thuốc đưa cho đối phương: “Đây là ta nhằm vào thân thể của ngươi viết vài món dược thiện, sau khi về phủ để cho người ta mỗi ngày làm cho ngươi ăn, điều dưỡng thân thể. Mặt khác một ít ngươi hẳn là ăn nhiều hoặc kị ăn gì đó ta cũng đều viết ở bên trên, chính ngươi muốn chú ý nhiều hơn.”
Mắt thấy Hạ Thính Ngưng giao cho những thứ này xong, Bách Lí Dung Cẩn vừa định mở miệng nói chút gì.
Lại nghe đến ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, theo sau chỉ thấy cửa nhã gian bị dùng sức đẩy ra.
“Thế tử.” Thị vệ Thanh Vũ vẫn luôn luôn đứng ở phía sau chưa từng hé răng sốt ruột đỡ lấy Bách Lí Dung Cẩn, trong lòng âm thầm kêu khổ, thế tử thế nhưng lại phát bệnh, cái này có gì mà tốt.
Hạ Thính Ngưng vừa mới đuổi Vương Ngọc Kiều khiến người chán ghét đi, chỉ cảm thấy mây đen bao phủ trên đầu cuối cùng bay đi rồi, tâm tình nhất thời tốt lên rất nhiều.
Đột nhiên trong lúc đó lại nghe đến người phía sau sốt ruột la lên, nhìn lại, nam tử ôn nhã mới vừa rồi cứu giúp cho nàng, không biết vì sao nhưng lại ngất đi. Phía sau hắn một người ăn mặc giống thị vệ vẻ mặt sốt ruột đỡ hắn, thần sắc có vẻ thập phần hoảng loạn.
Hạ Thính Ngưng không kịp nghĩ nhiều, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp của một người thầy thuốc, theo bản năng nàng tiến lên vài bước, vươn tay xem mạch đập của hắn. Cũng trầm giọng phân phó thị vệ đỡ lấy Bách Lí Dung Cẩn đem người chuyển qua trên giường trong nhã gian.
Thanh Vũ sốt ruột vạn phần mắt thấy nữ tử vừa rồi được thế tử cứu thần sắc thản nhiên, hơn nữa trấn định tự nhiên thay thế tử bắt mạch, liền biết được nàng nhất định là biết y thuật.
Lập tức cũng không dám có nửa phần kéo dài, lập tức dựa theo nàng nói muốn đem thế tử đỡ vào trong nhã gian đi nằm, e sợ muộn sẽ trì hoãn đến bệnh tình của thế tử.
Lúc này, thang lầu truyền đến một trận “Thùng thùng” dồn dập tiếng bước chân lên lầu, một gã sai vặt thở hổn hển chạy lên, mắt thấy tình cảnh chủ tử nhà mình té xỉu, lập tức hét to lên.
Lại bị Thanh Vũ cau mày mở miệng đánh gãy: “Đừng hô, mau tới đây hỗ trợ đỡ thế tử đi vào nằm là được.”
Gã sai vặt vội vàng im miệng lại, gật gật đầu bước nhanh đi tới giúp một tay, hỗ trợ đem Bách Lí Dung Cẩn đỡ vào nhã gian.
Hạ Thính Ngưng thấy thế cũng không cảm thấy kỳ quái, nghĩ đến chắc đây là gã sai vặt đánh ngựa, lúc trước luôn luôn đợi ở dưới lầu trông xe ngựa, lúc này đột nhiên nghe được tiếng la của thị vệ kia, mới có thể vội vội vàng vàng chạy lên vừa thấy đến tất cả.
Chỉ là tuy nàng có đoán được thân phận của người mới vừa rồi cứu nàng cao quý, lại không nghĩ rằng đúng là thế tử. Thán phận như vậy, quả thật đủ quý khí.
Trên giường trong nhã gian, Bách Lí Dung Cẩn lẳng lặng nằm. Thoạt nhìn tựa như đang ngủ vậy.
Tóc dài đen nháng phân tán ở trên giường, ẩn ẩn có chút sáng bóng lưu động. Đem cả người trông có vẻ mông lung mơ hồ.
Bàn tay trắng nõn đưa vào trong gám vóc tuyết trắng mềm mại, Hạ Thính Ngưng một bên vì Bách Lí Dung Cẩn bắt mạch, một bên hỏi thị vệ tình huống cơ bản của hắn(BLDC): “Trước đây hắn có từng té xỉu giống như vậy chưa? Có xem qua đại phu hay không, đại phu lại nói như thế nào?”
Thanh Vũ đứng ở một bên kỹ càng giải thích: “Trước đây thế tử từng té xỉu qua hai lần giống hôm nay vậy, nhưng đều là nghỉ ngơi một hồi có thể tỉnh lại. Mặc dù mời đại phu đến xem, nhưng đại phu cũng nói không ra là nguyên cớ gì.” Vương gia cùng vương phi vì việc này không biết có bao nhiêu sốt ruột đâu.
Hạ Thính Ngưng gật gật đầu, sắc mặt đối phương tái nhợt, mạch đập thật sự mau, hơn nữa bắt đầu ra mồ hôi lạnh. Sau khi vươn tay dò xét phát hiện nhiệt độ cơ thể hắn càng ngày càng lạnh.
Xem ra hẳn là chứng tụt huyết áp, may mắn tình huống không nghiêm trọng lắm, nàng ngẩng đầu phân phó Vãn Ngọc nói: “Đi đem trên xe ngựa mật cùng mật sào lấy đến đây.”
Vãn Ngọc nghe tiếng vội vàng đi xuống dưới lầu. Hạ Thính Ngưng lại phân phó thị vệ Thanh Vũ đứng ở bên cạnh: “Đi gọi tiểu nhị mang bát nước ấm, lại lấy thêm cái thìa đến.”
Thanh Vũ đi vài bước tới cửa gọi tiểu nhị, bảo hắn chạy nhanh đổ bát nước ấm cùng lấy cái thìa tới đây.
Đợi tiếp nhận cái khay trên tay tiểu nhị xong, nghĩ nghĩ, lại dặn hắn nhanh đi Tĩnh vương phủ báo tin, mau chút đem phủ y (thầy thuốc trong nhà) trong vương phủ mời đến.
Thanh Vũ nghĩ rằng: Tuy rằng thoạt nhìn vị tiểu thư bắt mạch cho thế tử kia có vẻ biết y thuật, nhưng đến cùng vẫn là mời phủ y trong phủ đi qua chẩn trị một chút tương đối làm cho người ta yên tâm.
Rất nhanh, Vãn Ngọc đã đem mật cùng sào mật đều mang tới.
Hạ Thính Ngưng mở lọ mật ra, dùng thìa múc một thìa mật hòa vào trong nước ấm quấy đều.
Bưng bát lên, một tay đỡ sau gáy của Bách Lý Dung Cẩn, hơi hơi nâng hắn dậy. Một tay đem nước mật trong bát chậm rãi bón vào trong miệng hắn.
Xem động tác hắn nuốt vào theo bản năng, Hạ Thính Ngưng lộ ra một chút cười yếu ớt. May mắn bệnh trạng không nặng, hắn vẫn chưa đánh mất ý thức, còn biết nuốt xuống nước mật trong miệng.
Cẩn thận cho hắn uống xong bát nước, Hạ Thính Ngưng đánh giá một lát nữa hắn hẳn là có thể tỉnh.
Đem bát không đưa cho Vãn Ngọc. Hạ Thính Ngưng đi đến trước bàn ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm bút dính dính mực, sai đó hơi suy tư mới hạ bút khai phương thuốc.
Vừa rồi nàng thay người này bắt mạch, thân mình hắn thật sự lỗ lã được lợi hại. Nghĩ đến hẳn là người sinh non, thể yếu nhiều bệnh tật.
Theo lý thuyết, người giống như hắn thể chất không đủ, chỉ cần từ nhỏ tỉ mỉ điều dưỡng thật tốt, vẫn có thể khỏe mạnh giống người bình thường.
Làm sao cũng không thể giống như hắn biến thành khí huyết hư tổn như vậy, tâm lực lao lực quá độ, xương cốt kém như vậy.
Thật không hiểu đại phu đến cùng là trị thế nào, biến thành thân thể hắn lại hư thành như vậy, nếu như lại cứ để phát triển tiếp tục như vậy, chỉ sợ không qua vài năm, hắn phải sớm đi gặp Diêm Vương.
Hạ Thính Ngưng vừa viết phương thuốc vừa lắc đầu, triều đại này y thuật thật sự là khiến người không dám khen tặng, may mắn là gặp được nàng.
Thanh Vũ đứng ở một bên có vẻ rất là sốt ruột, hắn rất muốn mở miệng hỏi được thế tử đến tột cùng ra sao, có nặng lắm không. Nhưng nhìn đến Hạ Thính Ngưng tập trung tinh thần viết phương thuốc, hắn lại không tốt ra tiếng quấy rầy. Chỉ có thể âm thầm sốt ruột.
Gã sai vặt đánh ngựa thì lại âm thầm cầu nguyện trong lòng mong thế tử mau chút tỉnh lại mới tốt. Bằng không nếu thực ra chuyện gì, cái mạng nhỏ này của hắn sợ là không bảo đảm nha.
Cũng không biết trên trời có phải thật sự nghe được hắn cầu nguyện hay không, Bách Lí Dung Cẩn hơi hơi giật giật tay, lông mi khẽ run rẩy, theo sau chậm rãi mở mắt ra.
Gã sai vặt đánh ngựa thấy thế lập tức kinh hỉ kêu to lên: “Thế tử tỉnh.” Nam vô a di đà phật, cảm tạ quan thế âm bồ tát, mạng nhỏ này của hắn cuối cùng là bảo vệ.
Thanh Vũ vội vàng tiến lên vài bước, chỉ thấy chủ tử nhà mình quả thật là tỉnh. Thật không nghĩ tới, y thuật của vị tiểu thư này lại tốt như vậy, mới một chén nước uống xuống, thế tử đảo mắt liền tỉnh.
Hạ Thính Ngưng nghe vậy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đối phương đúng là mở mắt ra, quả thật đã tỉnh.
Nàng không khỏi đặt bút trong tay xuống, lấy sào mật trên bàn ra đi về phía hắn. Thanh Vũ vội vàng nhường vị trí cho Hạ Thính Ngưng, để cho nàng dễ dàng nhìn xem thế tử nhà mình còn có cái gì không ổn.
Bách Lí Dung Cẩn vừa mới chuyển tỉnh, liền gặp nữ tử vừa rồi haens cứu đang chậm rãi đi về phía hắn. Hai tay hắn chống lên trên giường, có chút suy yếu muốn ngồi dậy.
Hắn vừa định mở miệng hỏi vài câu, ai biết miệng lại cứng đờ, còn chưa phát ra nửa âm đến. Thình lình đã bị nhét vào một vật cứng.
Thì ra là Hạ Thính Ngưng mắt thấy đối phương tỉnh lại, nghĩ muốn cho hắn bổ sung chút đường, có thế này mới lấy ra một khối sào mật nhỏ hướng bên môi Bách Lí Dung Cẩn đưa đi.
Ngón trỏ tinh tế linh hoạt nhẹ nhàng chạm vào, đem một khối sào mật đẩy vào trong miệng hắn.
Chỉ thấy Hạ Thính Ngưng cười yếu ớt nói: “Ngươi tỉnh là tốt rồi, lại ăn khối sào mật bổ sung chút đường đi.”
Bách Lí Dung Cẩn hơi giật mình nhìn nàng, nàng cứ như vậy vô cùng thân thiết cho hắn ăn này nọ, hành động tự nhiên như vậy, không có chút cảm giác có gì không ổn.
Hai người cách gần như thế. Hắn thậm chí có thể ngửi được trên người nàng có mùi hương nhàn nhạt, không nồng đậm, là một loại hương vị thật tươi mát.
Hắn trời sanh tính tình cũng không thích người khác tiếp cận, đến nay trừ bỏ mẫu thân hắn, hắn còn chưa từng cùng nữ tử khác gần gũi qua như vậy. Mặc dù từng có tỳ nữ ỷ vào tư sắc hơn người mà cố ý tiếp cận hắn, nhưng chỉ làm cho hắn từ trong lòng cảm thấy phản cảm.
Không giống hiện tại, nữ tử trước mắt này càng nhìn càng đẹp, nàng tiếp xúc cùng tới gần nhưng lại khiến hắn không sinh ra một tia phản cảm.
Hạ Thính Ngưng mắt thấy bộ dáng Bách Lí Dung Cẩn hơi giật mình, còn nghĩ lầm hắn không hiểu được nên ăn sào mật thế nào, liền cẩn thận mở miệng dạy hắn: “Hút mật bên trong, ăn từng chút một sau đó đem bã nhổ ra.”
Bách Lí Dung Cẩn theo lời mà làm, nhẹ nhàng nhấm nháp, hương mật ngọt ngào nồng đậm liền mềm nhẹ nhập vào vị giác, đúng là ngọt như vậy. Sau khi ăn xong, hắn do dự một hồi vẫn là thoáng há mồm đem cặn bã phun ở khăn mà Hạ Thính Ngưng đưa qua.
Lúc này Thanh Vũ đứng ở bên cạnh lại gấp giọng nói: “Vị tiểu thư này, thế tử gia nhà ta còn có chỗ nào không ổn không?”
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy lại nhiều nhìn Hạ Thính Ngưng một cái, thì ra nàng hiểu được y thuật, như vậy xem ra, vừa rồi là nàng cứu hắn?
“Đương nhiên là có, thân mình hắn lỗ lã được lợi hại như vậy, phải tỉ mỉ điều dưỡng mới được.” Hạ Thính Ngưng vừa nói vừa ý bảo Vãn Ngọc đem mấy phương thuốc trên bàn lấy đến.
Lại quay đầu nói với Bách Lí Dung Cẩn: “Lần này ngươi té xỉu, là vì tuột huyết áp. Mặc dù không phải bệnh nặng gì, nhưng trong ngày thường cũng muốn cẩn thận chú ý. Ăn nhiều chút hoa quả cùng món điểm tâm ngọt, nếu cảm thấy choáng váng đầu, tứ chi mệt mỏi, nhanh chóng ăn chút gì đó ngọt ngọt. Lúc đi ra khỏi nhà muốn tùy thân mang chút đường. Còn có, lọ mật đặt trên bàn kia cho ngươi, mỗi ngày ăn một ít, cũng có thể dùng nước ấm hoà thuốc vào nước.”
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ hiểu được, không thể tưởng được nàng có thể chẩn ra nguyên nhân bệnh tình của hắn còn chỉ cách trị liệu. Điều này làm cho hắn đối nàng lại nhiều mấy phần tò mò.
Hạ Thính Ngưng vươn tay đem mấy phương thuốc đưa cho đối phương: “Đây là ta nhằm vào thân thể của ngươi viết vài món dược thiện, sau khi về phủ để cho người ta mỗi ngày làm cho ngươi ăn, điều dưỡng thân thể. Mặt khác một ít ngươi hẳn là ăn nhiều hoặc kị ăn gì đó ta cũng đều viết ở bên trên, chính ngươi muốn chú ý nhiều hơn.”
Mắt thấy Hạ Thính Ngưng giao cho những thứ này xong, Bách Lí Dung Cẩn vừa định mở miệng nói chút gì.
Lại nghe đến ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, theo sau chỉ thấy cửa nhã gian bị dùng sức đẩy ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook