Thú Nhân Chi Lưu Manh Công
C2: Gặp được lão tam

Lôi Tấn không có thời gian bi thúc vì vận mệnh được bao lâu, chợt nghe thấy phía sau lùm cây truyền tới thanh âm ‘sàn sạt’, ở giữa các cuộc chiến ác liệt bằng hỏa lực suốt thời gian dài đã rèn luyện cho hắn một thân thủ nhanh nhẹn, khiến hắn ở trong thời khắc mấu chốt, nhanh chóng nghiêng mình, khiến một bóng đen thực lớn vừa phóng tới chỗ hắn, lập tức rơi mạnh xuống đất, cái bóng đen kia giãy dụa đứng lên, Lôi Tấn bấp chấp việc phải nghiên cứu đó là động vật gì, liền nhanh chân hướng tới một cái thân cây gần nhất chạy, trên chân chỉ có một đôi dép lê trong lúc bỏ chạy cũng đã đánh mất, rốt cục cũng để cho hắn trước khi cái bóng đen kia nhào tới, đã dùng cả tay lẫn chân leo lên cái cây tử đằng cứng cáp nhất rồi leo tới cái chạc cây thấp nhất, nói là thấp nhất, cũng chỉ là tương đối mà thôi, chỗ thấp nhất này cách mặt đất ít nhất cũng khoảng ba bốn mét

Cái chạc cây này so với thắt lựng Lôi Tấn còn thô hơn, có thể tưởng tượng ra cái cây này đồ sộ tới mức nào, hắn hoàn toàn không cần lo lắng bản thân sẽ ngã xuống. Nhưng mà điều kiện tiên quyết chính tà dưới tàng cây sẽ không có con quái thú nhìn giống như con lợn rừng kia ngừng đụng vào cây a, tuy bề ngoài nó giống lợn rừng, có một cái bờm rất dày, một cái mũi lớn nhếch cao, cái đầu lớn chừng như chân voi, hai cái răng nanh sắc nhọn chìa ra bên ngoài, ánh mắt nhỏ nhắn chiếu ra hung quang, ngẩng đầu hung tợn liếc hắn một cái, lại cúi đầu không ngừng húc vào thân cây. Lôi Tấn ôm chặt lấy chạc cây, va chạm không ngừng nghỉ khiến chân tay hắn run lên, từ độ cao này mà ngã xuống, trước khi bị conn quái thú kia ăn thịt, hắn đã tiêu vì ngã rồi.

Con quái thú giống như lợn rừng này húc vào cây hơn nửa canh giờ, ngay lúc Lôi Tấn cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi nữa, thì lợn rừng như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, kêu lên một tiếng, lập tức quay đầu nhanh như chớp bỏ chạy.

Lôi Tấn thở phào một hơi, nới lỏng tay chân, âm thầm may mắn bản thân ở cái nơi quái quỷ này tránh được một tai kiếp, đột nhiên cảm thấy phía sau mình có hô hấp thực khẽ, một cái móng vuốt mang lông mao nhung nhung đưa qua, sờ sờ lên cái mông vừa lộ ra không khí của hắn, ở trên đó cao thấp lên xuống, thì ra vừa rồi dưới tình huống cấp bách, Lôi Tấn không để ý tới bên hông mình, dưới chấn động vừa rồi, khăn tắm của hắn giờ chỉ còn giắt bên hông, cái mông hắn hiện tại quang lỏa ghé vào thân cây, cùng với chuyện toàn thân xích͙ ɭõa hoàn toàn không khác.


Thực sự là sài lang vừa đi, mãnh hổ đã tới. Lôi Tấn tự hỏi thân thủ cũng không tệ lắm, nhưng không có nghĩa là ở trong tình trạng thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ở trong một khu rừng nguyên thủy đối mặt với một đám dã thú không biết tên.

Lôi Tấn lừa mình dối người nghĩ, nghe nói dã thú không ăn con mồi đã chết, không biết hiện tại giả chết có còn…. Hay không kịp, trước ngừng thở, rồi nằm sấp bất động xem xem thế nào rồi nói sau. Hắn còn không biết bản thân hiện tại đang ở trên cành cây, hơn nữa còn có thể tay không đánh bại con dã thú vô danh phía sau không.

Lôi Tấn tự an ủi mình xem nhẹ cái móng vuốt trên mông mình kia, trong lòng mặc niệm, đó là ảo giác, ảo giác…. nhưng khi cái móng vuốt kia búng lên mông hắn, sờ vào tiểu huyệt phía sau của hắn, Lôi Tấn, rốt cuộc nhìn không nổi, hắn thích xuyên vào kẻ khác, không có nghĩa hắn thích bị người khác xuyên vào, nhưng lại có thể bị một con dã thú xuyên vào, hắn bảo lưu thân thể 28 năm không phải là để cho một con dã thú khai bao

Lôi Tấn nghĩ tới đây, tay chân khẽ cử động làm tư thế chuẩn bị, sẵn sàng cho một cú lộn nhào xuống dưới, thắt lưng nhướn về trước, quay mình, Lôi Tấn quay đầu lại, nhìn thấy một đôi ngươi xanh lam trong suốt

Là con mèo sao? Cũng có chút giống con báo con, thế nhưng hình như không có con báo nào màu bạc đi? Lôi Tấn không xác định nghĩ, bộ lông màu trắng như tuyết tỏa ra hào quang màu bạc. Miêu nhi có ánh mắt to. Chính là cái đầu so với con mèo còn to hơn, to cỡ con chó, đôi mắt kia giờ phút này tràn đầy hơi nước vẻ mặt vô tội nhìn hắn. Dã thú cũng có biểu tình sao? Nhưng mà, hiện tại Lôi Tấn thực sự cảm thấy ‘tiểu miêu mễ’ (con mèo nhỏ) trước mặt chính là như vậy.

Lôi Tấn tuy xuất thân hắc đạo, cũng coi như có lòng dạ độc ác, nhưng mà hắn đối với những tiểu tử mao nhung thực không có cách


Giờ phút này Lôi Tấn hoàn toàn đã quên kẻ vừa mới lúc trước đùa giỡn hắn cũng chính là tiểu tử thoạt nhìn như đáng thương vô tội này.

Lôi Tấn cùng nó cách khoảng hai bước nhìn lẫn nhau.

Tiểu tử kia khẽ ô ô hai tiếng, tiểu bước chân từng bước từng bước lại gần Lôi Tấn

Lôi Tấn quay đầu nhìn nhành cây phía sau, cũng không trông nom nó có nghe hiểu hay không, hô “Uy uy, ngươi đừng có tới đây, ngươi còn bước đến, ta sẽ đem ngươi đạp xuống đó” Lôi Tấn sợ nó nghe không hiểu, còn nhấc tay khoa chân minh họa một cú đạp. Nhưng mà không biết có phải ảo giác hay không, hắn tổng cảm thấy trong nháy mắt khi hắn nhấc chân, ánh mắt con đại miêu kia đúng là đang nhìn vào hạ thân hắn, chuẩn xác mà nói là hậu huyệt của hắn


Lôi Tấn tuy bây giờ không biết con đại miêu này đang suy tính cái gì, nếu hắn biết, phỏng chừng tình nguyện té xuống chứ không muốn cùng con đại miêu này tê dại ở trên cây.

Vẻ mặt của Minh Nhã lúc này chính là cực kỳ hưng phấn mà nhìn giống cái trước mặt, đúng là giống cái a. Thực đúng là giống cái trân quý, trời biết hiện tại giống cái trân quý cỡ nào a, như thế nào lại có một giống cái trân quý lại xinh đẹp như vậy một mình xuất hiện ở sâu trong rừng rậm đâu.

Xem thân thể này có cỡ nào bóng loáng, làn da trắng như vậy. Ngay cả nơi đó cũng xinh đẹp như vậy, phấn phấn nộn nộn lại rất nhỏ, nhất định còn chưa có giống đực đâu? Nhưng bộ tộc của hắn nghĩ gì vậy? Sao lại để cho một giống cái xinh đẹp lại quyến rũ như vậy một mình ra ngoài, đây không phải là thả ra để cho người ta xuống tay tranh đoạt sao?

Minh Nhã y tuy còn nhỏ tuổi, nhưng không phải kẻ ngốc, gặp được giống cái tâm đàu ý hợp như vậy đương nhiên phải cướp về bộ tộc của mình rồi. Không nghĩ tới bản thân y vừa mới trưởng thành xong lần đầu tiên ra ngoài săn bắn, thế nhưng lại đoạt về một giống cái, hai ca ca của y nhất định sẽ hâm mộ chết y.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương