Thú Nhân Chi Long Trạch
-
Chương 103: Hạnh phúc
Cửa sổ mở to, một đứa bé rất nhỏ đứng ở trên bậu cửa, cái đầu của nó thực sự nhỏ nhưng thân thể rất là rắn chắc. Đứa nhỏ chăm chú nhìn bể bơi ở phía dưới cửa sổ, đột nhiên nhướn người nhảy lên, đôi chân trong không trung biến mất lại hóa thành một cái đuôi thật dài, đồng thời lại xoay người một cái nhảy vọt vẽ thành một đường cong đẹp mắt, “Ùm” một tiếng rơi vào giữa hồ nước, bọt nước trắng xóa bắn tung tóe dưới ánh mặt trời.
Nếu là mấy ngày hôm trước thì tim của Tiết Đồng giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, còn hiện tại cô nghe thấy âm thanh ấy cũng không còn có phản ứng gì nữa, cô vẫn tiếp tục nằm gõ bàn phím máy tính. Long Thành tuy rằng vừa học nói không lâu nhưng lòng hiếu kỳ của nó lại rất mạnh mẽ, mỗi ngày đều nghịch phá đủ kiểu, vườn hoa kia đã bị biến thành công viên trò chơi của nó rồi, lúc thì nhảy từ trên cây, lúc thì nhảy từ trên vai Long Trạch hoặc đứng từ bậu cửa sổ mà nhảy, ở trong không trung còn cuốn hai vòng, tựa hồ như biểu diễn đủ kiểu nhảy cầu.
Tuy rằng không có lấy một khán giả, Long Thành vẫn cứ hồ hởi mà nhảy, nó ở trong nước đong đưa thân thể nhỏ bé, cái đuôi dài cũng đong đưa, dáng người linh hoạt như cá. Ánh mặt trời dần hạ xuống, bể bơi vẫn truyền ra tiếng nước, nó khi thì nhảy ra khỏi nước, khi thì dìm cả mặt xuống dưới nước, một mình hưởng thụ sự vui vẻ khi bơi lội.
Tiết Đồng tiếp nhận một công việc biên tập trên Internet, thời gian rất linh hoạt, muốn kiếm nhiều tiền thì làm nhiều một chút, cô không thiếu tiền, kiếm tiền chỉ là một niềm vui thư giãn mà thôi. Di động bên cạnh vang lên, Tiết Đồng nghe máy, lưu hết những công việc đã làm xong xuôi, sau đó đóng máy tính đi xuống lầu.
Cô cầm một cái khăn tắm sạch sẽ đi hướng về phía sân, đến bên cạnh hồ bơi nói: “Thành Thành, mau lên đây, đợi cha về.”
Thành Thành ở trong nước liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục chơi vui vẻ, từ đầu này hồ bơi “vèo” một tiếng lướt ra xa đã đến đầu kia của hồ bơi, quay đầu lại nhìn Tiết Đồng cười đắc ý. Khuôn mặt của nó càng ngày càng giống Long Trạch, chỉ có miệng cùng đôi mắt là giống Tiết Đồng một chút, tuy rằng chỉ mới ba tháng, nhưng trí lực của nó không hề nhỏ, đã có thể nói chuyện như người lớn. Cơ thể của nó rất đa dạng, lúc biến thành hình người đầy đủ, tin chắc sẽ không người nào nghĩ nó chỉ mới mấy tháng, có thể gọi nó là siêu nhân nhỏ.
Tiết Đồng đi tới chỗ con dỗ dành hai câu, thấy nó vẫn còn chưa chịu lên đành chuyển sang đòn sát thủ, cô giả vờ giận mà nói: “Con còn không mau lên, chờ cha con trở về, mẹ sẽ nói cho cha biết mấy ngày nay con không nghe lời, để cha đánh con.”
Thành Thành sợ cha nhất, chậm rãi bơi đến bờ rồi trồi người lên, dùng giọng nói non nớt: “Cha đánh rất đau, đừng đánh…”
Tiết Đồng ngồi xổm bên thành hồ bơi, sờ sờ đầu của nó, cầm lấy khăn tắm quấn lấy người con, “Thành Thành ngoan, mẹ sẽ không nói với cha đâu, yêu mẹ một chút được không?”
Trên mặt Thành Thành hiện lên vẻ tươi cười, cái đuôi dựng lên rất cao, phớt nhẹ qua hai má của Tiết Đồng một chút, sau đó hắn vươn tay ra muốn ôm cô.
Tiết Đồng dùng khăn tắm lau người cho con, ốm lấy Thành Thành đi vào trong phòng, đem nó đặt ở trên giường, lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo, “Biến thành bộ dáng kia thì nên mặc quần áo.”
Thành Thành cũng không thích mặc quần áo, mặc quần vào thì nó không thể tùy tiện biến hóa, nhìn mẹ cầm quần áo đang đợi, nó cong cái miệng nhỏ nhắn lộ vẻ không muốn biến ra hai chân, Tiết Đồng một bên mặc quần áo cho nó, một bên nói: “Đợi ông bà ngoại đến đây, con nhất định phải chủ động chào hỏi, nói ngọt một chút.”
Thành Thành xoay mặt một bên, tỏ vẻ không nghe lời cô.
Tiết Đồng tiếp tục nói: “Nếu con nói ngọt một chút, ông bà ngoại sẽ yêu con, ông bà sẽ cho con rất nhiều đồ chơi, sau này còn có người cùng con vui chơi.”
Thành Thành còn chưa rõ việc gì, mơ mơ màng màng nói một tiếng: “Vâng.”
Long Trạch ở trên đảo thông qua internet đầu tư chứng khoán, năng lực tính toán của hắn rất tốt, cũng kiếm được rất nhiều; trước mắt công ty ở bên ngoài phát triển cũng rất khá, vì mở rộng quy mô, Long Trạch phải tự mình đi ra ngoài một chuyến. Mẹ Tiết nghe nói hắn trở về, vội vàng nói thành phố C hiện tại rất lạnh, muốn đến đảo tránh đông. Hai ba tháng không gặp, Thành Thành lớn rất nhanh, Tiết Đồng vẫn hy vọng cha mẹ sẽ nhìn thấy đứa cháu ngoại của ông bà là đứa nhỏ ngoan ngoãn biết vâng lời.
Vừa rồi cô nhận được điện thoại của Long Trạch gọi về nói rằng đã đến bờ, rất nhanh có thể về đến nhà. Chỉ trong chốc lát bên ngoài truyền đến tiếng xe ô tô, Tiết Đồng vội vàng lôi kéo Thành Thành xuống tầng dưới.
Ô tô dừng lại ở cửa lớn, cha mẹ xuống xe, Tiết Đồng vội đi đến, “Cha, mẹ.”
Mẹ Tiết cũng đã chạy đến, Tiết Đồng còn tưởng rằng mẹ sẽ ôm cô nào ngờ mẹ cũng chẳng hỏi đến cô, đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Thành Thành, “Ai da, Thành Thành rất đáng yêu, so với trong video nhìn xinh hơn nhiều.”
Thành Thành quả thật có bộ dáng xinh đẹp, làn da trắng nõn, tóc vừa mềm vừa đen, hắn giống như Long Trạch có ngũ quan rất rõ ràng, mang nét như con lai, mẹ Tiết ôm đứa cháu ngoại vào trong lòng, “Có nhớ bà ngoại hay không? Thành Thành biết nói có phải hay không?”
Thành Thành ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiết Đồng một cái, vẻ mặt nó có vẻ cứng nhắc nhưng vẫn ngọt ngào gọi: “Bà ngoại.”
Âm thanh non nớt giống như gạo nếp dẻo thơm, mẹ Tiết cười như hoa nở, “Thành Thành còn nhớ rõ bà ngoại à? Bà ngoại rất nhớ con, mang đến cho con rất nhiều đồ chơi đây.”
Mẹ Tiết ôm lấy Thành Thành, ngữ khí mang theo vẻ hạnh phúc: “Bây giờ thật tốt, nói không chừng về sau Thành Thành lớn lại không theo chúng ta.”
Mọi người cười vui vẻ vào nhà, cha mẹ khen ngợi khí hậu trên đảo thật tốt, đối với hoàn cảnh sống ở đây cũng rất thích, mặc dù cách đất liền hơi xa, nhưng nơi này cái gì cũng không thiếu. Long Trạch mang hành lý của cha mẹ chuyển lên trên lầu, mẹ Tiết vội vàng nói: “Con mang đồ chơi của Thành Thành lên thôi, còn những thứ khác không cần chuyển lên trên lầu.”
Tiết Đồng ở bên cạnh giải thích: “Mẹ, để cho anh ấy mang hành lý tới phòng ở đi.”
“À, cha mẹ không nên ở trên lầu.” Mẹ Tiết nói cho có lệ, “Cha mẹ ở phòng bên ngoài kia là được.”
Tiết Đồng nghi hoặc, “Mẹ, mẹ thích phòng ngoài kia sao? Chúng ta là người một nhà ở cùng một nơi cho thuận tiện.”
“Ừ, là như này.” Cha Tiết từ từ giải thích, dường như có chút ngượng ngùng, “Cha và mẹ con không chỉ định ở đây qua mùa đông này, cha mẹ định ở một thời gian. Cha mẹ nhớ con, cũng nhớ Thành Thành, nhất là mẹ con ở nhà mỗi ngày đều nhắc tới Thành Thành, Thành Thành mỗi ngày một lớn, cha mẹ thật là sợ chớp mắt một cái đã bỏ qua tuổi thơ của đứa cháu ngoại đích tôn. Trong nhà mọi việc đều xử lý ổn thỏa, cha cũng đã nghỉ hưu, khả năng ở lại đây không chỉ một hai tháng thôi.”
“Cha mẹ thích ở bao lâu thì ở bấy lâu, người một nhà như thế nào lại khách sáo như vậy chứ.” Tiết Đồng hờn dỗi nói.
Mẹ Tiết gọn gàng dứt khoát, “Cha mẹ biết, người trẻ tuổi các con đều thích có không gian riêng, cha mẹ cũng không muốn quấy nhiễu thế giới hai người của con cùng A Trạch, chỉ muốn ở cùng với cháu ngoại đích tôn.Hơn nữa, trước đây con nói là còn có phòng thừa, nên cha mẹ mới quyết định ở lại đây, phòng ở ngoài đó cũng cách xa phòng hai đứa, ở đó cũng có đầy đủ tiện nghị. Cho nên, không cần phải đem hành lí của cha mẹ lên lầu.”
Tiết Đồng khuyên thêm vài câu nhưng lại thấy cha mẹ kiên quyết như vậy, cô đành từ bỏ.
Từ sau khi cha mẹ đến đây, hòn đảo nhỏ náo nhiệt hơn rất nhiều, cả ngày ông bà đều vây quanh Thành Thành, Thành Thành cho dù là nhảy cầu hay là trèo cây đều có người thưởng thức vì thế chơi càng hăng say.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi xuống hòn đảo nhỏ, trên bờ cát trắng bày ra mấy cái ghế nằm, ba người bận rộn vây quanh bếp nướng, mùi thơm truyền đến từng đợt thơm nức, Tiết Đồng kêu lên: “Cha, cha cho lửa nhỏ đi một chút.”
Cách đó không xa ở vùng nước cạn xuất hiện một cái đuôi dài của một đứa bé, tay phải hắn cầm một con tôm hùm dài nửa mét, tay trái hắn cầm một con cua, mẹ Tiết nhìn thấy bóng dáng đứa bé, vội vàng chạy đến, mang giọng điệu khen ngợi mà hỏi: “Đây là do Thành Thành bắt được sao?”
Thành Thành cúi đầu, hắn có chút ngượng ngùng, “Bà ngoại, con không bắt được tôm hùm to.”
Con tôm hùm cùng con cua trên tay hắn vẫn vươn càng cùng chân khua khua, mẹ Tiết vuốt vuốt đầu sũng nước của hắn, nói: “Tôm hùm này rất lớn, trước kia bà ngoại đều chưa ăn qua tôm hùm lớn như vậy, Thành Thành thật lợi hại, ở bên ngoài trẻ con giống như con vẫn còn nằm trong nôi.”
Đừa bé là vốn thích nghe người ta khen ngợi, ngẩng mặt cười rộ lên, cầm con tôm hùm cùng con cua ở trên bờ cát chạy thật nhanh, chạy đến bên Tiết Đồng, đưa cho cô, ánh mắt lộ ra ý tranh công, “Mẹ, con bắt được, cho mẹ.”
“Còn có của ông ngoại đâu?” Cha Tiết ở bên cạnh hỏi.
Thành Thành giơ con cua trong tay kia lên, “Cái này cho ông ngoại.”
Tiết Đồng lại hỏi, “Còn có của bà ngoại đâu?”
Thành Thành nhìn tay trái lại nhìn tay phải, dường như là buồn rầu, hé ra khuôn mặt đầy vẻ rối rắm, cuối cùng cắn môi nói: “Con không bắt được nhiều như vậy…”
Tiết Đồng nhìn thấy bộ dạng ỉu xìu của con, vội vàng nhận lấy con tôm hùm ở bên cạnh, ôm lấy đứa bé cưng nựng một chút, “Sau này Thành Thành có thể bắt được, lợi hại giống như bố vậy.”
Xa xa, Long Trạch đã lên bờ, cái túi nặng trịch của hắn kéo trên mặt đất, Thành Thành nhìn bố lộ ra ánh mắt hâm mộ, vui vẻ chạy đến xem chiến lợi phẩm của bố, túi lưới cá trĩu nặng kéo dài trên bờ cát, Thành Thành nhảy chân sáo đi theo bên cạnh.
Tiếng cười truyền đến từ bếp nướng, ăn uống no say, ông bà đùa giỡn cùng đứa bé. Long Trạch nắm tay Tiết Đồng đi dạo trên bãi biển, đến một gốc dừa xa xa ngồi xuống, Tiết Đồng nằm trên mặt đất, đầu đặt ở trên đùi hắn, trong tay nghịch một lá cây cọ thật to.
Ngón tay Long Trạch xuyên qua mái tóc cô, “Tả Thần Dật tháng ba kết hôn, mời chúng ta tham gia hôn lễ của họ, Lộ Linh mang thai, gia đình cô ấy không phản đối nữa. Hiện tại cha mẹ ở đây chăm sóc Thành Thành, nếu em muốn rời đảo có thể đi được rồi.”
“Bọn họ là ‘phụng tử thành hôn*’.” Tiết Đồng cười hihi, “ Hai người đó kết hôn, em nhất định đi, bình thường không có việc gì nên không muốn ra ngoài, tuy rằng phương tiện đi lại có sẵn nhưng vẫn cảm thấy đi đi về về rất phiền phức.”
(*) Bác sĩ bảo cưới.
Long Trạch nhìn mặt cô, dịu dàng nói: “Cuộc sống hiện tại của em vui vẻ chứ? Bởi vì Thành Thành, em mới bị gò bó ở nơi này.”
Tiết Đồng nhìn xuyên qua đám lá cây hình quạt tới bầu trời xanh lam, từng đám mây trắng chậm rãi trôi bồng bềnh, ánh mắt cô nheo lại, “Là em tự nguyện ở lại đây. Bạn học trước đây nhìn thấy ảnh chụp của em ở trên mạng vô cùng hâm mộ. Có anh, có Thành Thành, cha mẹ cũng vui vẻ, cuộc sống như vậy chính là điều em rất mong muốn. Trạch, anh không biết được em thích cuộc sống hiện tại này đến thế nào đâu.”
“Em cũng không biết anh yêu cuộc sống này đến nhường nào.” Thanh âm của Long Trạch rất nhỏ, giống như là lẩm bẩm. Hắn ngẩng đầu nhìn ba người ở phía xa xa, tiếng cười của họ mơ hồ truyền đến, hình dáng nho nhỏ của Thành Thành chạy nhảy không ngừng trên bờ cát, đó là giọt máu của hắn.
Long Trạch đưa mắt nhìn đại dương xanh thẳm vô biên vô hạn thật là chói mắt, nở nụ cười như không cười, thế giới rộng lớn như vậy, mỗi người chẳng qua ở trên đời là tìm kiếm một người bạn đời mà hạnh phúc của hắn thì đang nắm giữ trong tay rồi.
Ánh nắng chiếu rọi qua lá dừa thật tươi đẹp, thật rực rỡ, tàu lá nhẹ nhàng dao dộng như vạt áo tung bay, Tiết Đồng nằm dưới ánh mặt trời ấm áp, ánh mắt dừng lại trên đường cong chiếc cằm của Long Trạch, cô chủ động đặt nụ hôn lên đôi môi hắn. Cô muốn cảm tạ vận mệnh, khi cô được đưa đến hòn đảo này là thời điểm khốn cùng thống khổ, chỉ mong còn sót lại tia hy vọng của sự sống, không nghĩ rằng có thể có được hạnh phúc đến nhường này.
--- Hết ---
Nếu là mấy ngày hôm trước thì tim của Tiết Đồng giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, còn hiện tại cô nghe thấy âm thanh ấy cũng không còn có phản ứng gì nữa, cô vẫn tiếp tục nằm gõ bàn phím máy tính. Long Thành tuy rằng vừa học nói không lâu nhưng lòng hiếu kỳ của nó lại rất mạnh mẽ, mỗi ngày đều nghịch phá đủ kiểu, vườn hoa kia đã bị biến thành công viên trò chơi của nó rồi, lúc thì nhảy từ trên cây, lúc thì nhảy từ trên vai Long Trạch hoặc đứng từ bậu cửa sổ mà nhảy, ở trong không trung còn cuốn hai vòng, tựa hồ như biểu diễn đủ kiểu nhảy cầu.
Tuy rằng không có lấy một khán giả, Long Thành vẫn cứ hồ hởi mà nhảy, nó ở trong nước đong đưa thân thể nhỏ bé, cái đuôi dài cũng đong đưa, dáng người linh hoạt như cá. Ánh mặt trời dần hạ xuống, bể bơi vẫn truyền ra tiếng nước, nó khi thì nhảy ra khỏi nước, khi thì dìm cả mặt xuống dưới nước, một mình hưởng thụ sự vui vẻ khi bơi lội.
Tiết Đồng tiếp nhận một công việc biên tập trên Internet, thời gian rất linh hoạt, muốn kiếm nhiều tiền thì làm nhiều một chút, cô không thiếu tiền, kiếm tiền chỉ là một niềm vui thư giãn mà thôi. Di động bên cạnh vang lên, Tiết Đồng nghe máy, lưu hết những công việc đã làm xong xuôi, sau đó đóng máy tính đi xuống lầu.
Cô cầm một cái khăn tắm sạch sẽ đi hướng về phía sân, đến bên cạnh hồ bơi nói: “Thành Thành, mau lên đây, đợi cha về.”
Thành Thành ở trong nước liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục chơi vui vẻ, từ đầu này hồ bơi “vèo” một tiếng lướt ra xa đã đến đầu kia của hồ bơi, quay đầu lại nhìn Tiết Đồng cười đắc ý. Khuôn mặt của nó càng ngày càng giống Long Trạch, chỉ có miệng cùng đôi mắt là giống Tiết Đồng một chút, tuy rằng chỉ mới ba tháng, nhưng trí lực của nó không hề nhỏ, đã có thể nói chuyện như người lớn. Cơ thể của nó rất đa dạng, lúc biến thành hình người đầy đủ, tin chắc sẽ không người nào nghĩ nó chỉ mới mấy tháng, có thể gọi nó là siêu nhân nhỏ.
Tiết Đồng đi tới chỗ con dỗ dành hai câu, thấy nó vẫn còn chưa chịu lên đành chuyển sang đòn sát thủ, cô giả vờ giận mà nói: “Con còn không mau lên, chờ cha con trở về, mẹ sẽ nói cho cha biết mấy ngày nay con không nghe lời, để cha đánh con.”
Thành Thành sợ cha nhất, chậm rãi bơi đến bờ rồi trồi người lên, dùng giọng nói non nớt: “Cha đánh rất đau, đừng đánh…”
Tiết Đồng ngồi xổm bên thành hồ bơi, sờ sờ đầu của nó, cầm lấy khăn tắm quấn lấy người con, “Thành Thành ngoan, mẹ sẽ không nói với cha đâu, yêu mẹ một chút được không?”
Trên mặt Thành Thành hiện lên vẻ tươi cười, cái đuôi dựng lên rất cao, phớt nhẹ qua hai má của Tiết Đồng một chút, sau đó hắn vươn tay ra muốn ôm cô.
Tiết Đồng dùng khăn tắm lau người cho con, ốm lấy Thành Thành đi vào trong phòng, đem nó đặt ở trên giường, lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo, “Biến thành bộ dáng kia thì nên mặc quần áo.”
Thành Thành cũng không thích mặc quần áo, mặc quần vào thì nó không thể tùy tiện biến hóa, nhìn mẹ cầm quần áo đang đợi, nó cong cái miệng nhỏ nhắn lộ vẻ không muốn biến ra hai chân, Tiết Đồng một bên mặc quần áo cho nó, một bên nói: “Đợi ông bà ngoại đến đây, con nhất định phải chủ động chào hỏi, nói ngọt một chút.”
Thành Thành xoay mặt một bên, tỏ vẻ không nghe lời cô.
Tiết Đồng tiếp tục nói: “Nếu con nói ngọt một chút, ông bà ngoại sẽ yêu con, ông bà sẽ cho con rất nhiều đồ chơi, sau này còn có người cùng con vui chơi.”
Thành Thành còn chưa rõ việc gì, mơ mơ màng màng nói một tiếng: “Vâng.”
Long Trạch ở trên đảo thông qua internet đầu tư chứng khoán, năng lực tính toán của hắn rất tốt, cũng kiếm được rất nhiều; trước mắt công ty ở bên ngoài phát triển cũng rất khá, vì mở rộng quy mô, Long Trạch phải tự mình đi ra ngoài một chuyến. Mẹ Tiết nghe nói hắn trở về, vội vàng nói thành phố C hiện tại rất lạnh, muốn đến đảo tránh đông. Hai ba tháng không gặp, Thành Thành lớn rất nhanh, Tiết Đồng vẫn hy vọng cha mẹ sẽ nhìn thấy đứa cháu ngoại của ông bà là đứa nhỏ ngoan ngoãn biết vâng lời.
Vừa rồi cô nhận được điện thoại của Long Trạch gọi về nói rằng đã đến bờ, rất nhanh có thể về đến nhà. Chỉ trong chốc lát bên ngoài truyền đến tiếng xe ô tô, Tiết Đồng vội vàng lôi kéo Thành Thành xuống tầng dưới.
Ô tô dừng lại ở cửa lớn, cha mẹ xuống xe, Tiết Đồng vội đi đến, “Cha, mẹ.”
Mẹ Tiết cũng đã chạy đến, Tiết Đồng còn tưởng rằng mẹ sẽ ôm cô nào ngờ mẹ cũng chẳng hỏi đến cô, đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Thành Thành, “Ai da, Thành Thành rất đáng yêu, so với trong video nhìn xinh hơn nhiều.”
Thành Thành quả thật có bộ dáng xinh đẹp, làn da trắng nõn, tóc vừa mềm vừa đen, hắn giống như Long Trạch có ngũ quan rất rõ ràng, mang nét như con lai, mẹ Tiết ôm đứa cháu ngoại vào trong lòng, “Có nhớ bà ngoại hay không? Thành Thành biết nói có phải hay không?”
Thành Thành ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiết Đồng một cái, vẻ mặt nó có vẻ cứng nhắc nhưng vẫn ngọt ngào gọi: “Bà ngoại.”
Âm thanh non nớt giống như gạo nếp dẻo thơm, mẹ Tiết cười như hoa nở, “Thành Thành còn nhớ rõ bà ngoại à? Bà ngoại rất nhớ con, mang đến cho con rất nhiều đồ chơi đây.”
Mẹ Tiết ôm lấy Thành Thành, ngữ khí mang theo vẻ hạnh phúc: “Bây giờ thật tốt, nói không chừng về sau Thành Thành lớn lại không theo chúng ta.”
Mọi người cười vui vẻ vào nhà, cha mẹ khen ngợi khí hậu trên đảo thật tốt, đối với hoàn cảnh sống ở đây cũng rất thích, mặc dù cách đất liền hơi xa, nhưng nơi này cái gì cũng không thiếu. Long Trạch mang hành lý của cha mẹ chuyển lên trên lầu, mẹ Tiết vội vàng nói: “Con mang đồ chơi của Thành Thành lên thôi, còn những thứ khác không cần chuyển lên trên lầu.”
Tiết Đồng ở bên cạnh giải thích: “Mẹ, để cho anh ấy mang hành lý tới phòng ở đi.”
“À, cha mẹ không nên ở trên lầu.” Mẹ Tiết nói cho có lệ, “Cha mẹ ở phòng bên ngoài kia là được.”
Tiết Đồng nghi hoặc, “Mẹ, mẹ thích phòng ngoài kia sao? Chúng ta là người một nhà ở cùng một nơi cho thuận tiện.”
“Ừ, là như này.” Cha Tiết từ từ giải thích, dường như có chút ngượng ngùng, “Cha và mẹ con không chỉ định ở đây qua mùa đông này, cha mẹ định ở một thời gian. Cha mẹ nhớ con, cũng nhớ Thành Thành, nhất là mẹ con ở nhà mỗi ngày đều nhắc tới Thành Thành, Thành Thành mỗi ngày một lớn, cha mẹ thật là sợ chớp mắt một cái đã bỏ qua tuổi thơ của đứa cháu ngoại đích tôn. Trong nhà mọi việc đều xử lý ổn thỏa, cha cũng đã nghỉ hưu, khả năng ở lại đây không chỉ một hai tháng thôi.”
“Cha mẹ thích ở bao lâu thì ở bấy lâu, người một nhà như thế nào lại khách sáo như vậy chứ.” Tiết Đồng hờn dỗi nói.
Mẹ Tiết gọn gàng dứt khoát, “Cha mẹ biết, người trẻ tuổi các con đều thích có không gian riêng, cha mẹ cũng không muốn quấy nhiễu thế giới hai người của con cùng A Trạch, chỉ muốn ở cùng với cháu ngoại đích tôn.Hơn nữa, trước đây con nói là còn có phòng thừa, nên cha mẹ mới quyết định ở lại đây, phòng ở ngoài đó cũng cách xa phòng hai đứa, ở đó cũng có đầy đủ tiện nghị. Cho nên, không cần phải đem hành lí của cha mẹ lên lầu.”
Tiết Đồng khuyên thêm vài câu nhưng lại thấy cha mẹ kiên quyết như vậy, cô đành từ bỏ.
Từ sau khi cha mẹ đến đây, hòn đảo nhỏ náo nhiệt hơn rất nhiều, cả ngày ông bà đều vây quanh Thành Thành, Thành Thành cho dù là nhảy cầu hay là trèo cây đều có người thưởng thức vì thế chơi càng hăng say.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi xuống hòn đảo nhỏ, trên bờ cát trắng bày ra mấy cái ghế nằm, ba người bận rộn vây quanh bếp nướng, mùi thơm truyền đến từng đợt thơm nức, Tiết Đồng kêu lên: “Cha, cha cho lửa nhỏ đi một chút.”
Cách đó không xa ở vùng nước cạn xuất hiện một cái đuôi dài của một đứa bé, tay phải hắn cầm một con tôm hùm dài nửa mét, tay trái hắn cầm một con cua, mẹ Tiết nhìn thấy bóng dáng đứa bé, vội vàng chạy đến, mang giọng điệu khen ngợi mà hỏi: “Đây là do Thành Thành bắt được sao?”
Thành Thành cúi đầu, hắn có chút ngượng ngùng, “Bà ngoại, con không bắt được tôm hùm to.”
Con tôm hùm cùng con cua trên tay hắn vẫn vươn càng cùng chân khua khua, mẹ Tiết vuốt vuốt đầu sũng nước của hắn, nói: “Tôm hùm này rất lớn, trước kia bà ngoại đều chưa ăn qua tôm hùm lớn như vậy, Thành Thành thật lợi hại, ở bên ngoài trẻ con giống như con vẫn còn nằm trong nôi.”
Đừa bé là vốn thích nghe người ta khen ngợi, ngẩng mặt cười rộ lên, cầm con tôm hùm cùng con cua ở trên bờ cát chạy thật nhanh, chạy đến bên Tiết Đồng, đưa cho cô, ánh mắt lộ ra ý tranh công, “Mẹ, con bắt được, cho mẹ.”
“Còn có của ông ngoại đâu?” Cha Tiết ở bên cạnh hỏi.
Thành Thành giơ con cua trong tay kia lên, “Cái này cho ông ngoại.”
Tiết Đồng lại hỏi, “Còn có của bà ngoại đâu?”
Thành Thành nhìn tay trái lại nhìn tay phải, dường như là buồn rầu, hé ra khuôn mặt đầy vẻ rối rắm, cuối cùng cắn môi nói: “Con không bắt được nhiều như vậy…”
Tiết Đồng nhìn thấy bộ dạng ỉu xìu của con, vội vàng nhận lấy con tôm hùm ở bên cạnh, ôm lấy đứa bé cưng nựng một chút, “Sau này Thành Thành có thể bắt được, lợi hại giống như bố vậy.”
Xa xa, Long Trạch đã lên bờ, cái túi nặng trịch của hắn kéo trên mặt đất, Thành Thành nhìn bố lộ ra ánh mắt hâm mộ, vui vẻ chạy đến xem chiến lợi phẩm của bố, túi lưới cá trĩu nặng kéo dài trên bờ cát, Thành Thành nhảy chân sáo đi theo bên cạnh.
Tiếng cười truyền đến từ bếp nướng, ăn uống no say, ông bà đùa giỡn cùng đứa bé. Long Trạch nắm tay Tiết Đồng đi dạo trên bãi biển, đến một gốc dừa xa xa ngồi xuống, Tiết Đồng nằm trên mặt đất, đầu đặt ở trên đùi hắn, trong tay nghịch một lá cây cọ thật to.
Ngón tay Long Trạch xuyên qua mái tóc cô, “Tả Thần Dật tháng ba kết hôn, mời chúng ta tham gia hôn lễ của họ, Lộ Linh mang thai, gia đình cô ấy không phản đối nữa. Hiện tại cha mẹ ở đây chăm sóc Thành Thành, nếu em muốn rời đảo có thể đi được rồi.”
“Bọn họ là ‘phụng tử thành hôn*’.” Tiết Đồng cười hihi, “ Hai người đó kết hôn, em nhất định đi, bình thường không có việc gì nên không muốn ra ngoài, tuy rằng phương tiện đi lại có sẵn nhưng vẫn cảm thấy đi đi về về rất phiền phức.”
(*) Bác sĩ bảo cưới.
Long Trạch nhìn mặt cô, dịu dàng nói: “Cuộc sống hiện tại của em vui vẻ chứ? Bởi vì Thành Thành, em mới bị gò bó ở nơi này.”
Tiết Đồng nhìn xuyên qua đám lá cây hình quạt tới bầu trời xanh lam, từng đám mây trắng chậm rãi trôi bồng bềnh, ánh mắt cô nheo lại, “Là em tự nguyện ở lại đây. Bạn học trước đây nhìn thấy ảnh chụp của em ở trên mạng vô cùng hâm mộ. Có anh, có Thành Thành, cha mẹ cũng vui vẻ, cuộc sống như vậy chính là điều em rất mong muốn. Trạch, anh không biết được em thích cuộc sống hiện tại này đến thế nào đâu.”
“Em cũng không biết anh yêu cuộc sống này đến nhường nào.” Thanh âm của Long Trạch rất nhỏ, giống như là lẩm bẩm. Hắn ngẩng đầu nhìn ba người ở phía xa xa, tiếng cười của họ mơ hồ truyền đến, hình dáng nho nhỏ của Thành Thành chạy nhảy không ngừng trên bờ cát, đó là giọt máu của hắn.
Long Trạch đưa mắt nhìn đại dương xanh thẳm vô biên vô hạn thật là chói mắt, nở nụ cười như không cười, thế giới rộng lớn như vậy, mỗi người chẳng qua ở trên đời là tìm kiếm một người bạn đời mà hạnh phúc của hắn thì đang nắm giữ trong tay rồi.
Ánh nắng chiếu rọi qua lá dừa thật tươi đẹp, thật rực rỡ, tàu lá nhẹ nhàng dao dộng như vạt áo tung bay, Tiết Đồng nằm dưới ánh mặt trời ấm áp, ánh mắt dừng lại trên đường cong chiếc cằm của Long Trạch, cô chủ động đặt nụ hôn lên đôi môi hắn. Cô muốn cảm tạ vận mệnh, khi cô được đưa đến hòn đảo này là thời điểm khốn cùng thống khổ, chỉ mong còn sót lại tia hy vọng của sự sống, không nghĩ rằng có thể có được hạnh phúc đến nhường này.
--- Hết ---
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook