Thu Nguyệt
-
Chương 93: Phiên ngoại 2
Khuê nguyên năm hai tư, một sự kiện bất ngờ xảy ra.
Thái tử bệnh chết.
Do động kinh mà chết. Sáng sớm còn khỏe mạnh ở ngự thư phòng bàn luận với hoàng đế về việc phòng thủ Dự Châu, buổi tối lại có chuyện rồi. Khi hoàng đế đến cung thái tử, ngự y chỉ còn biết quỳ xuống dập đầu đến đổ máu.
Nhưng người không thắng nổi mệnh trời, thái tử đã chết.
Một đêm đó, hoàng đế như già đi mười tuổi. Người vốn là người mà bất kể hoàn cảnh thế nào vẫn mang vẻ mặt mỉm cười bình thản, đêm thức trắng phê tấu chương mà tinh thần vẫn tỉnh táo, sáng suốt bàn luận chính sự, phi tần lục cung đều xấu hổ.
Nhưng lúc này, người thật sự không chịu nổi.
Thái tử năm nay mười chín tuổi, giống hoàng đế như khuôn đúc, lại thông minh hơn người, cưỡi ngựa bắn tên không thua gì võ tướng, ai đã gặp qua thì không hề quên, những điển cố văn tự dài dòng tối nghĩa, chỉ xem qua một lần là hiểu rõ ý tứ trong ấy. Từ nhỏ thái tử đã được hoàng đế yêu mến, khi tiếp đãi sứ thần các nước đều đưa theo, mấy năm nay, hoàng đế đã yên tâm giao cho thái tử quản lý việc nước, không còn tự làm một mình.
Người vốn đã định đem giang sơn này giao cho thái tử.
Người cả đời tính toán trước sau mọi việc, kết quả là ông trời không buông tha người, làm ra một trò đùa lớn vậy với người.
Kiên cường chống đỡ đến khi thái tử nhập táng, hoàng đế ngã bệnh.
Bệnh tới rất nhanh, cả cung hoảng loạn. Nửa đêm ta đang ngủ thì bị kêu đến tẩm cung, ta còn tưởng là hoàng đế không xong rồi.
Đến nơi mới biết thì ra lúc hôn mê, hoàng đế gọi tên ta, mấy thái giám hầu hạ không dám chậm trễ, lập tức sai người đưa ta đến đây. Ta thở ra một hơi dài, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Đúng ra ta không nên hồ đồ thế này, lấy cấp bậc của ta, cho dù hoàng đế băng hà cũng không tới lượt ta được ở trước điện nghe di chiếu. Nhưng mà ta còn được đưa tới đầu giường hoàng đế.
Trong cung này, không, trong thiên hạ này không có ai dám cãi lại lời người, mặc dù người đã bệnh đến ý thức mơ hồ. Ta biết người không tỉnh táo bởi vì người nói với ta: “Nàng đến là tốt rồi, đi tìm Từ Trì bảo hắn tới gặp ta, ta có lời nói với hắn.”
Trong nháy mắt, ta hoảng sợ đến cứng người.
Người còn nói: “Không có nàng, hắn sẽ không chịu đến.”
Xung quanh giường, các ngự y đột nhiên quỳ xuống, run rẩy. Hoàng đế đột nhiên nhắc tới một người đã chết, ai cũng sợ hãi.
Ta bị người nắm chặt lấy tay, lòng bàn tay người lạnh như băng, mồ hôi rịn ra không biết của ta hay của người.
Ta cắn môi, tiến đến nói thầm vào tai người.
“Hoàng thượng, Võ Uy hầu vì nước hy sinh, người đó đã chết, chết từ rất lâu rồi.”
Người bỗng yên lặng, mắt trống rỗng.
Ta hoảng sợ tột cùng, đang muốn kêu ngự y thì người chậm rãi buông tay ta ra, nhìn ta, giọng cũng trống rỗng.
“Đúng rồi, hắn đã chết rồi.”
Lát sau lại nói: “Nàng cũng đã chết.”
Giọng hoàng đế rất nhỏ, gần như ta dán tai vào bên môi người mới nghe được, nếu không phải vậy thì chắc ta đã bị người lôi xuống xử tử, cho đúng với câu “quân vô hí ngôn”.
Ông trời không mang hoàng đế đi, cuối cùng người sống qua đêm đó, khỏe dần lên.
Ta lại không được gặp hoàng đế.
Tiểu Liên tủi thân thay cho ta, nói Hoàng thượng sao có thể đối xử với ta như vậy. Nhưng ta thì lại có cảm giác sống sót sau tai nạn, năm lần bảy lượt như thế, ta còn có thể sống đã là may mắn, sao dám cầu mong gì xa xôi.
Hoàng đế muốn ta chết rất đơn giản, nói một câu là được, bão táp mưa sa hay là hoàng ân, người chỉ cần mở miệng, ta còn phải dập đầu tạ ơn mà chết.
Ngày trôi qua bình thản như nước, ta với Tiểu Liên lại làm hai bà lão sống cuộc đời ẩn dật an nhàn. Hậu cung luôn có những điều đặc sắc nhưng sóng to gió lớn không đến trong tiểu viện nhỏ của ta, có lẽ mọi người đều phòng ngừa một ngày nào đó hoàng đế lại nổi hứng đột ngột tới thăm ta, nuôi ta cũng chỉ nhiều hơn một miếng cơm, cứ để yên ở đó đề phòng hờ thì hơn.
Mùa đông năm nay trời cực rét, trước tết có một trận tuyết lớn trăm năm chưa từng có. Trong viện không ai quan tâm, Tiểu Liên đi xin chậu than mấy lần không được ai đoái hoài, ta bảo thôi quên đi, nhịn một chút là qua.
Cứ nghĩ nhẫn nhịn một chút là sẽ qua được, nhưng sau Nguyên tiêu, ta bị bệnh.
Ta là người phía nam, từ nhỏ sống nơi Giang Nam khí hậu ôn hòa, phương bắc lạnh khủng khiếp thế này vốn không quen, mấy năm nay trong cung cứ đến mùa đông là khổ sở, gặp ngay mùa đông giá rét thế này càng chịu không nổi.
Bệnh đến mức mơ mơ màng màng, chỉ nằm trên giường, phủ tấm chăn dày. Thuốc không uống vào. Tiếng Tiểu Liên khóc quanh quẩn trong phòng. Chậu than không có, thái y mời không tới, lúc đêm ta sốt đến muốn cháy người, nghĩ chắc là đã sắp chết?
Sau đó, trên trán có cảm giác mát lạnh.
Ta mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt hoàng đế.
Nghe nói trước khi chết người ta sẽ nhìn thấy cảnh tượng mà mình mong muốn nhất, mười bốn tuổi ta vào cung, chớp mắt đã qua mười lăm năm, Thiên tử thánh minh, hậu cung ba ngàn giai lệ không hề có người độc sủng, thời gian ta ở cùng hoàng đế quá ngắn ngủi.
Ta thường mơ thấy lúc vừa vào cung, khi ở thư phòng vì người mài mực rót trà mỗi ngày, người gọi ta một tiếng “Tiểu Nguyệt”, ta đáp lời “Dạ.”
Tỉnh lại thì chỉ có đau khổ, người gọi là người kia, nào phải ta.
Thấy ta nhớ tới người, ông trời thương xót ta cho nên trước khi chết để cho ta nhìn thấy người. Biết là ảo giác nên ta không che giấu, cố gắng nghiêng mặt về phía người, muốn đến gần người hơn một chút. Trong mơ hồ nghe hoàng đế gọi ta, ta không trả lời còn lắc đầu nói, không phải, ta không phải Tiểu Nguyệt.
Tay người mát mẻ chạm vào mặt ta lành lạnh càng làm ta tiếc nuối khi người rời đi. Ta nắm chặt tay người, mình đã sắp chết còn sợ cái gì, cầm tay hoàng đế nói: “Họ đều chết cả rồi, Hoàng thượng quên đi, đã lâu như vậy.”
Ta nói vậy rồi khóc. Mười lăm năm, ta đã sắp chết, hoàng đế nếu không quên thì ta biết làm gì đây?
Chỉ là muốn người nhìn đến ta, thật sự là ta.
Đôi tay mát lạnh kia cầm lấy tay ta, nhưng ý thức ta mơ hồ, sau đó không biết đã nói những gì, lại càng không biết hoàng đế rời đi ra sao, dù sao chỉ là ảo giác trước khi chết, nói gì cũng chẳng sao.
Ta còn tưởng mình đã chết, rốt cuộc ta vẫn tỉnh lại, hai ngày sau lại có thể ăn uống, dần dần bình phục.
Khi tỉnh lại, Tiểu Liên nước mắt rưng rưng nhìn ta, nói mạng ta thật sự là nhặt được về, may mà Hoàng thượng chợt nhớ tới ta nên đến thăm, khi đó ta đã sắp sốt đến chết, ngự y bị gọi đến trong đêm, Hoàng thượng ngồi bên giường ta cả đêm, hừng đông mới đi. Nói rồi cô ấy còn chỉ vào cái ghế dựa giữa phòng, nói Hoàng thượng ngồi ở đó, từ nay về sau không cho ai chạm vào ghế ấy nữa.
Nếu như bình thường ta nhất định sẽ cười Tiểu Liên chuyện bé xé ra to, còn sẽ hỏi nàng có muốn đem cái ghế đó đi thắp hương không? Nhưng lúc này ra chỉ thấy như sấm nổ trên đầu, chỉ còn một ý nghĩ.
Đó không phải là ảo giác! Đó không phải là ảo giác!
Xong rồi, ta nói năng không biết sống chết, hoàng đế chưa giết ta ngay mà cho trị bệnh là để từ từ tra tấn cho hả giận sao?
Thật sự càng nghĩ càng thấy sợ, lúc hoàng đế đến, ta nhìn người không dám nói một lời.
Nhưng người lại nhìn ta mỉm cười.
Hoàng đế đã qua tuổi tứ tuần nhưng khi nở nụ cười như thế này, mắt phượng cong cong vẫn như một thiếu niên.
Ta thấy nụ cười tươi tắn của người, tim nóng lên, dòng nhiệt nóng chảy tràn khắp nơi.
Người đi tới hỏi ta: “Có khỏe hơn không?”
Ta không nói nên lời, gật đầu định hành lễ thì lại được hoàng đế đỡ tay.
“Khỏe thì theo ta một lát.”
Ta giật mình, không phản ứng kịp bị hoàng đế dắt ra sân. Bên ngoài viện của ta là rừng mai, đã nhiều ngày nắng đẹp, tuyết chưa tan hết, hoa mai đang bung nụ, đi dưới tàng cây hương mai như ẩn như hiện.
Hoàng đế chậm rãi đi trong rừng cùng ta, người lên tiếng: “Sao không nói gì?”
Ta mơ hồ, suy nghĩ cả buổi chỉ nói một câu: “Hoàng thượng có tốt không?”
Người gật đầu.
Ta lại không có gì để nói tiếp.
Lại đi một lát, hoàng đế dừng chân, ta nhìn theo tầm mắt người, phát hiện người đang nhìn viện nhỏ của ta.
“Viện của nàng nên sửa tên lại đi.” Người nhìn ta, nói tiếp: “Sau này đừng gọi là Nguyệt tiệp dư, có còn nhớ khuê danh của nàng là gì không?”
Tên thời con gái?
Ta sững sờ, mắt mờ lệ, nhiều năm không ai nhắc tới, mở miệng gọi ra chợt thấy xa lạ.
Hoàng đế vẫn đang chờ câu trả lời của ta, ta ngẩng đầu, người đứng dưới tàng mai mỉm cười nhìn ta, ta không kiềm lòng được cũng bật cười, vừa mỉm cười vừa rơi nước mắt.
Vẫn còn tuyết đọng bên người, nhưng ta biết, bên dưới tuyết trắng kia là những mầm xanh nói cho ta biết, mùa xuân sẽ đến đây.
END
Thái tử bệnh chết.
Do động kinh mà chết. Sáng sớm còn khỏe mạnh ở ngự thư phòng bàn luận với hoàng đế về việc phòng thủ Dự Châu, buổi tối lại có chuyện rồi. Khi hoàng đế đến cung thái tử, ngự y chỉ còn biết quỳ xuống dập đầu đến đổ máu.
Nhưng người không thắng nổi mệnh trời, thái tử đã chết.
Một đêm đó, hoàng đế như già đi mười tuổi. Người vốn là người mà bất kể hoàn cảnh thế nào vẫn mang vẻ mặt mỉm cười bình thản, đêm thức trắng phê tấu chương mà tinh thần vẫn tỉnh táo, sáng suốt bàn luận chính sự, phi tần lục cung đều xấu hổ.
Nhưng lúc này, người thật sự không chịu nổi.
Thái tử năm nay mười chín tuổi, giống hoàng đế như khuôn đúc, lại thông minh hơn người, cưỡi ngựa bắn tên không thua gì võ tướng, ai đã gặp qua thì không hề quên, những điển cố văn tự dài dòng tối nghĩa, chỉ xem qua một lần là hiểu rõ ý tứ trong ấy. Từ nhỏ thái tử đã được hoàng đế yêu mến, khi tiếp đãi sứ thần các nước đều đưa theo, mấy năm nay, hoàng đế đã yên tâm giao cho thái tử quản lý việc nước, không còn tự làm một mình.
Người vốn đã định đem giang sơn này giao cho thái tử.
Người cả đời tính toán trước sau mọi việc, kết quả là ông trời không buông tha người, làm ra một trò đùa lớn vậy với người.
Kiên cường chống đỡ đến khi thái tử nhập táng, hoàng đế ngã bệnh.
Bệnh tới rất nhanh, cả cung hoảng loạn. Nửa đêm ta đang ngủ thì bị kêu đến tẩm cung, ta còn tưởng là hoàng đế không xong rồi.
Đến nơi mới biết thì ra lúc hôn mê, hoàng đế gọi tên ta, mấy thái giám hầu hạ không dám chậm trễ, lập tức sai người đưa ta đến đây. Ta thở ra một hơi dài, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Đúng ra ta không nên hồ đồ thế này, lấy cấp bậc của ta, cho dù hoàng đế băng hà cũng không tới lượt ta được ở trước điện nghe di chiếu. Nhưng mà ta còn được đưa tới đầu giường hoàng đế.
Trong cung này, không, trong thiên hạ này không có ai dám cãi lại lời người, mặc dù người đã bệnh đến ý thức mơ hồ. Ta biết người không tỉnh táo bởi vì người nói với ta: “Nàng đến là tốt rồi, đi tìm Từ Trì bảo hắn tới gặp ta, ta có lời nói với hắn.”
Trong nháy mắt, ta hoảng sợ đến cứng người.
Người còn nói: “Không có nàng, hắn sẽ không chịu đến.”
Xung quanh giường, các ngự y đột nhiên quỳ xuống, run rẩy. Hoàng đế đột nhiên nhắc tới một người đã chết, ai cũng sợ hãi.
Ta bị người nắm chặt lấy tay, lòng bàn tay người lạnh như băng, mồ hôi rịn ra không biết của ta hay của người.
Ta cắn môi, tiến đến nói thầm vào tai người.
“Hoàng thượng, Võ Uy hầu vì nước hy sinh, người đó đã chết, chết từ rất lâu rồi.”
Người bỗng yên lặng, mắt trống rỗng.
Ta hoảng sợ tột cùng, đang muốn kêu ngự y thì người chậm rãi buông tay ta ra, nhìn ta, giọng cũng trống rỗng.
“Đúng rồi, hắn đã chết rồi.”
Lát sau lại nói: “Nàng cũng đã chết.”
Giọng hoàng đế rất nhỏ, gần như ta dán tai vào bên môi người mới nghe được, nếu không phải vậy thì chắc ta đã bị người lôi xuống xử tử, cho đúng với câu “quân vô hí ngôn”.
Ông trời không mang hoàng đế đi, cuối cùng người sống qua đêm đó, khỏe dần lên.
Ta lại không được gặp hoàng đế.
Tiểu Liên tủi thân thay cho ta, nói Hoàng thượng sao có thể đối xử với ta như vậy. Nhưng ta thì lại có cảm giác sống sót sau tai nạn, năm lần bảy lượt như thế, ta còn có thể sống đã là may mắn, sao dám cầu mong gì xa xôi.
Hoàng đế muốn ta chết rất đơn giản, nói một câu là được, bão táp mưa sa hay là hoàng ân, người chỉ cần mở miệng, ta còn phải dập đầu tạ ơn mà chết.
Ngày trôi qua bình thản như nước, ta với Tiểu Liên lại làm hai bà lão sống cuộc đời ẩn dật an nhàn. Hậu cung luôn có những điều đặc sắc nhưng sóng to gió lớn không đến trong tiểu viện nhỏ của ta, có lẽ mọi người đều phòng ngừa một ngày nào đó hoàng đế lại nổi hứng đột ngột tới thăm ta, nuôi ta cũng chỉ nhiều hơn một miếng cơm, cứ để yên ở đó đề phòng hờ thì hơn.
Mùa đông năm nay trời cực rét, trước tết có một trận tuyết lớn trăm năm chưa từng có. Trong viện không ai quan tâm, Tiểu Liên đi xin chậu than mấy lần không được ai đoái hoài, ta bảo thôi quên đi, nhịn một chút là qua.
Cứ nghĩ nhẫn nhịn một chút là sẽ qua được, nhưng sau Nguyên tiêu, ta bị bệnh.
Ta là người phía nam, từ nhỏ sống nơi Giang Nam khí hậu ôn hòa, phương bắc lạnh khủng khiếp thế này vốn không quen, mấy năm nay trong cung cứ đến mùa đông là khổ sở, gặp ngay mùa đông giá rét thế này càng chịu không nổi.
Bệnh đến mức mơ mơ màng màng, chỉ nằm trên giường, phủ tấm chăn dày. Thuốc không uống vào. Tiếng Tiểu Liên khóc quanh quẩn trong phòng. Chậu than không có, thái y mời không tới, lúc đêm ta sốt đến muốn cháy người, nghĩ chắc là đã sắp chết?
Sau đó, trên trán có cảm giác mát lạnh.
Ta mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt hoàng đế.
Nghe nói trước khi chết người ta sẽ nhìn thấy cảnh tượng mà mình mong muốn nhất, mười bốn tuổi ta vào cung, chớp mắt đã qua mười lăm năm, Thiên tử thánh minh, hậu cung ba ngàn giai lệ không hề có người độc sủng, thời gian ta ở cùng hoàng đế quá ngắn ngủi.
Ta thường mơ thấy lúc vừa vào cung, khi ở thư phòng vì người mài mực rót trà mỗi ngày, người gọi ta một tiếng “Tiểu Nguyệt”, ta đáp lời “Dạ.”
Tỉnh lại thì chỉ có đau khổ, người gọi là người kia, nào phải ta.
Thấy ta nhớ tới người, ông trời thương xót ta cho nên trước khi chết để cho ta nhìn thấy người. Biết là ảo giác nên ta không che giấu, cố gắng nghiêng mặt về phía người, muốn đến gần người hơn một chút. Trong mơ hồ nghe hoàng đế gọi ta, ta không trả lời còn lắc đầu nói, không phải, ta không phải Tiểu Nguyệt.
Tay người mát mẻ chạm vào mặt ta lành lạnh càng làm ta tiếc nuối khi người rời đi. Ta nắm chặt tay người, mình đã sắp chết còn sợ cái gì, cầm tay hoàng đế nói: “Họ đều chết cả rồi, Hoàng thượng quên đi, đã lâu như vậy.”
Ta nói vậy rồi khóc. Mười lăm năm, ta đã sắp chết, hoàng đế nếu không quên thì ta biết làm gì đây?
Chỉ là muốn người nhìn đến ta, thật sự là ta.
Đôi tay mát lạnh kia cầm lấy tay ta, nhưng ý thức ta mơ hồ, sau đó không biết đã nói những gì, lại càng không biết hoàng đế rời đi ra sao, dù sao chỉ là ảo giác trước khi chết, nói gì cũng chẳng sao.
Ta còn tưởng mình đã chết, rốt cuộc ta vẫn tỉnh lại, hai ngày sau lại có thể ăn uống, dần dần bình phục.
Khi tỉnh lại, Tiểu Liên nước mắt rưng rưng nhìn ta, nói mạng ta thật sự là nhặt được về, may mà Hoàng thượng chợt nhớ tới ta nên đến thăm, khi đó ta đã sắp sốt đến chết, ngự y bị gọi đến trong đêm, Hoàng thượng ngồi bên giường ta cả đêm, hừng đông mới đi. Nói rồi cô ấy còn chỉ vào cái ghế dựa giữa phòng, nói Hoàng thượng ngồi ở đó, từ nay về sau không cho ai chạm vào ghế ấy nữa.
Nếu như bình thường ta nhất định sẽ cười Tiểu Liên chuyện bé xé ra to, còn sẽ hỏi nàng có muốn đem cái ghế đó đi thắp hương không? Nhưng lúc này ra chỉ thấy như sấm nổ trên đầu, chỉ còn một ý nghĩ.
Đó không phải là ảo giác! Đó không phải là ảo giác!
Xong rồi, ta nói năng không biết sống chết, hoàng đế chưa giết ta ngay mà cho trị bệnh là để từ từ tra tấn cho hả giận sao?
Thật sự càng nghĩ càng thấy sợ, lúc hoàng đế đến, ta nhìn người không dám nói một lời.
Nhưng người lại nhìn ta mỉm cười.
Hoàng đế đã qua tuổi tứ tuần nhưng khi nở nụ cười như thế này, mắt phượng cong cong vẫn như một thiếu niên.
Ta thấy nụ cười tươi tắn của người, tim nóng lên, dòng nhiệt nóng chảy tràn khắp nơi.
Người đi tới hỏi ta: “Có khỏe hơn không?”
Ta không nói nên lời, gật đầu định hành lễ thì lại được hoàng đế đỡ tay.
“Khỏe thì theo ta một lát.”
Ta giật mình, không phản ứng kịp bị hoàng đế dắt ra sân. Bên ngoài viện của ta là rừng mai, đã nhiều ngày nắng đẹp, tuyết chưa tan hết, hoa mai đang bung nụ, đi dưới tàng cây hương mai như ẩn như hiện.
Hoàng đế chậm rãi đi trong rừng cùng ta, người lên tiếng: “Sao không nói gì?”
Ta mơ hồ, suy nghĩ cả buổi chỉ nói một câu: “Hoàng thượng có tốt không?”
Người gật đầu.
Ta lại không có gì để nói tiếp.
Lại đi một lát, hoàng đế dừng chân, ta nhìn theo tầm mắt người, phát hiện người đang nhìn viện nhỏ của ta.
“Viện của nàng nên sửa tên lại đi.” Người nhìn ta, nói tiếp: “Sau này đừng gọi là Nguyệt tiệp dư, có còn nhớ khuê danh của nàng là gì không?”
Tên thời con gái?
Ta sững sờ, mắt mờ lệ, nhiều năm không ai nhắc tới, mở miệng gọi ra chợt thấy xa lạ.
Hoàng đế vẫn đang chờ câu trả lời của ta, ta ngẩng đầu, người đứng dưới tàng mai mỉm cười nhìn ta, ta không kiềm lòng được cũng bật cười, vừa mỉm cười vừa rơi nước mắt.
Vẫn còn tuyết đọng bên người, nhưng ta biết, bên dưới tuyết trắng kia là những mầm xanh nói cho ta biết, mùa xuân sẽ đến đây.
END
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook