Thu Mua Vợ Trước
Chương 20

Lê Thượng Thần vừa ra khỏi nhà gỗ thì gặp quản lý Sơn trang, anh hỏi đối phương nhà gỗ của Tịch Na ở nơi nào, đang muốn đi qua hưng sư vấn tội, điện thoại lại vang lên, là Từ Lỵ Hoan gọi tới.

Anh chần chờ một giây, liền nhấn tắt. Anh nghĩ nhanh chóng giải quyết chuyện này, tạm thời không có khả năng phân tâm vì chuyện khác.

Anh lập tức gọi điện về phòng chụp ảnh, xác nhận với đạo diễn tất cả đều tốt đẹp, cũng đơn giản giải thích mọi chuyện, đạo diễn đồng ý sẽ cẩn thận.

Tắt máy, anh bước nhanh về phía nhà gỗ của Tịch Na. Lần này, cô gái nhỏ quá mức rồi, lại còn nói anh khiến cho cô mang thai, cho là như vậy có thể ép anh đi vào khuôn khổ sao? Quá ngây thơ, anh nhẫn nại đến ranh giới cuối cùng, không phải kích, cô lại tưởng anh là nhà sản xuất dễ bị bắt nạt.

Anh đến nhà của Tịch Na thì thấy cô và Tiểu Tưởng đang ngồi trước cửa nhà uống nước đá, nói chuyện phiếm, bên cạnh không thấy chị Cúc to con.

Nhìn thấy anh, Tịch Na vui mừng nhảy vọt lên. “Lê đại ca!”

Em họ xem ra bình yên vô sự, Lê Thượng Thần lạnh nhạt nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Tiểu Tưởng cắn thìa, nhìn Tịch Na vui vẻ phóng nhanh về phía anh họ, hai người nói chuyện dười gốc cây cổ thụ. Anh đến cuối cùng cũng không có cơ hội mật báo với anh họ, nhìn sắc mặt nghiêm túc của anh họ, chẳng lẽ cha Tịch đã ra tay?

Lê Thượng Thần trầm giọng mở miệng. “Tại sao cô lại nói cho ba mình, tôi khiến cô mang thai?”

Muốn chết, không ngờ hiệu suất làm việc của cha tốt như vậy, Tịch Na cười gượng. “Em chỉ nói đùa thôi mà...”

“Loại đùa giỡn này cũng có thể nói sao?”

“Bởi vì người ta theo đuổi anh, luôn bị anh cự tuyệt, nên tìm ba khóc lóc kể lể, thế nhưng ngược lại ông ấy khuyên em buông tha anh, em hoảng hốt nên viện cớ, nói em không thể không có anh, không ngờ ông ấy cho là thật. Xin lỗi, em sẽ giải thích với ông ấy, em rất yêu thích anh, không cẩn thận nói bậy, cũng là chuyện bình thường mà, phải không?” Hình như Lê đại ca không có tức giận lắm, chẳng lẽ, anh ấy bị một lòng say mê của cô làm cảm động rồi? Tịch Na vui vẻ.

Lê Thượng Thần lạnh nhạt nói: “Tôi một lần nữa cự tuyêt cô, là vì muốn tốt cho cô.”

“Đừng nói anh vì tốt cho em! Cái gì là tốt cho em, không thể yêu em, cái gì mà em đáng giá với người tốt hơn, em biết mình đáng giá với ai!” CÔ liên tiếp dậm chân.

“Tôi thật sự muốn tốt cho cô. Cô cũng biết, trước khi tôi kết hôn, quan hệ nam nữ rất loạn, sau khi ly hôn, tôi đại khái là tiếp tục phong lưu, nhưng mấy năm nay tôi không có bạn gái, cô biết tại sao không?”

“Bởi vì anh vẫn yêu người vợ trước.” Mặc dù rất không cam lòng, nhưng nét mặt lưu luyến anh đối với vợ trước, rõ mồn một trước mắt, làm cho cô tối hôm qua mất ngủ!

Mặt anh không thay đổi nói: “Bởi vì tôi không thể giao hợp.”

Tiểu Tưởng phốc một tiếng, phun cái thìa trong miệng ra.

Con ngươi Tịch Na thiếu chút nữa rớt ra. “Cái... nói cái gì...” Còn có giao cái gì, xe tốc hành sao? Cô hóa đá, trợn mắt há mồm, cảm giác chướng ngại vật bị xe lửa nghiền nát, lại bị tia chớp đánh trúng, chìm vào trong biển Bắc Cực.

“Tôi có bệnh, không thể nào cho phụ nữ được hạnh phúc, không dám ước hẹn, như vậy cô còn thích tôi sao?’

“Anh nói dối...” Tịch Na liền lùi lại ba bước.

“Chuyện liên quan đến danh dự đàn ông, tôi có thể nói bậy sao?”

Cô tan nát cõi lòng, hu hu hu, tại sao!

Anh lại nói tiếp: “Kinh tế của tôi khó khăn, nếu cô lấy thân phận bạn bè giúp tôi một phần tài chính, tôi sẽ vĩnh viễn cảm kích, nhưng cô đem tiền bạc thành lợi thế bức bách tôi, nếu như tôi vừa thấy tiền liền sáng mắt, tương lai gặp được người phụ nữ có tiền, cô nghĩ tôi sẽ không vứt bỏ cô mà đi theo người đó sao? Cô xác định cô yêu người đàn ông như vậy sao? Thậm chí, cô còn ba mình hiểu lầm, để ông ấy uy hiếp người nhà của tôi, cô không sợ tôi sẽ trả thù cô?”

Tịch Na lau nước mắt. “Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh một ngày, em tình nguyện để anh trả thù một trăm năm.”

Cô gái ngốc này! Lê Thượng Thần có chút xúc động, mặc dù cô quá hồ đồ, cũng là một tấm chân tình, nhưng anh không có khả năng đáp trả, anh lắc đầu một cái. “Chấm dứt ở đây thôi. Sau này, chúng ta tiếp tục là bạn bè, được không?”

Anh bị bức phải tự nói nơi riêng tư khó xử nhất của đàn ông, cô còn có thể thế nào? Hai mắt Tịch Na cơ hồ đẫm lệ. “Vậy có thể... cho em một cái ôm, coi như là kỉ niệm?”

Nhìn cô khóc đến chóp mũi cũng hồng cả lên, Lê Thượng Thần nhất thời mềm lòng, gật đầu.

Tịch Na lao vào ngực anh, ôm chặt lấy, đôi môi đỏ mọng mềm mại chủ động đưa lên, cô hôn anh.

Anh sửng sốt, nụ hôn này không mang theo hấp dẫn hay dục vọng, cũng chỉ là kỉ niệm thôi sao? Thôi, coi như là an ủi cô gái bé nhỏ. Anh yên lặng nhẫn nại, âm thầm cầu nguyện, sau khi bị hôn, coi như hết kiếp đào hoa này.

Thật vất vả, rốt cuộc Tịch Na cũng buông anh ra, anh xoay người rời đi. “Anh đi về!”

Tịch Na nước mắt lưng tròng, chạy vào nhà gỗ, gọi điện thoại cho cha. “Ba, con thất tình!... Còn ai vào đây nữa? Là Lê đại ca! Mang thai... đừng nói tới chuyện mang thai! Dù sao con và anh ấy cũng đã kết thúc! Hu hu hu...”

Nhìn cô khóc đên ruột gan đứt từng khúc, lòng Tiểu Tưởng cũng đau xót. Đáng thương, cô thật sự thích anh họ của cậu ư? Cậu đi qua vỗ vai Tịch Na. “Này, đừng khóc mà...”

Tịch Na vừa quay đầu, lao vào trong lòng cậu, lau nước mắt nước mũi lên cổ áo cậu.

Cho rằng cậu là khăn lông sao? Thôi, hai ngày nay ăn của cô, ngủ ở chỗ cô, dù sao anh cũng nên báo đáp.

Chỉ là, anh họ thật sự là ‘quả nhân có bệnh’ sao? Quá bi thảm, không biết chị dâu có biết không...

Giải thoát!

Lê Thượng Thần dọc theo đường mòn trở về, bước chân cực kì nhẹ nhàng, mới đi mấy bước, chợt thấy một bóng người đứng sau gốc cây... là Từ Lỵ Hoan.

Vì sao cô lại tới đây? Anh kinh ngạc, dung nhan mĩ lệ của cô có vẻ tái nhợt, thấy anh phát hiện, cô quay đầu đi.

“A Lỵ!” Anh đuổi theo. “Em theo anh tới đây phải không?”

“Em nghe nói anh có việc gấp, nghĩ có lẽ em có thể giúp một tay, liền theo tới.”

“Cho nên anh và Tịch Na... em đều thấy được?”

“Dĩ nhiên.” Cô cố gắng không nghiến răng nghiến lợi, nghe quản lí nói anh hỏi nhà gỗ của Tịch Na, cô còn tìm lí do thay anh, cho rằng anh quan tâm em họ, kết quả thì sao?

Nụ hôn đó giống như một bạt tai, đánh cho đầu óc cô choáng váng, sau đó lửa giận hừng hực.

Nói là việc gấp, thì ra là vội vàng đi gặp gỡ mĩ nữ? Tắt điện thoại của cô, không muốn bị quấy rầy sao? Đáng tiếc, anh không ngờ cô không thức thời như vậy, dám theo tới, bắt gặp tại chỗ.

Đã có Tịch Na, vì sao con tới trêu chọc cô? Tại sao lại muốn nói những lời đó với cô, đánh thức tình yêu của cô, để cho cô trầm luân trong tình cảm tốt đẹp, bản thân bất lực?

Tại sao không ngừng cho cô hi vọng, lại để cho cô thất vọng vô cùng?

“Đó là do cô ấy chủ động, anh không ngờ, anh chỉ đồng ý tặng cô ấy một cái ôm.” Hẳn nhiên cô đang ghen, anh cực kì vui vẻ.

“Anh nói không muốn bị hôn, thì có thể đẩy cô ấy ra, nhưng anh lại không đẩy.” Cô lạnh lẽo chỉ ra.

“Ừ, đúng vậy.”

Cô tức giận. Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, trái ôm phải ấp rất vui sao? Chẳng lẽ anh ôn lại ‘thói quen tốt’ ‘đồng thời qua lại với hai người phụ nữ trở lên’? Anh có vẻ hả hê vì cô len lén theo đuôi, nói không chừng anh đang thích thù với việc ham muốn giữ lấy cô!

Anh tốt bụng duy trì im lặng, để cho cô tức một chút, sau đó anh sẽ giải thích với cô, anh nghĩ nên ôn lại cảm giác được cô quan tâm, dù sao cô bỏ lại anh và con trai, chạy vào phòng bếp với người đàn ông khác, nhưng anh vẫn giữ vững phong độ không nói gì đó...

Cô càng chạy càng nhanh, nhưng bước chân anh lớn hơn cô, có thể dễ dàng đuổi theo, cô không bỏ xa anh được, càng ngày càng tức giận. Đồ quỷ sứ đáng ghét!

Trong giây lát, bọn họ đã trở về nhà gỗ, Âu Quan Lữ đang đừng trên bãi cỏ trước nhà với cha.

Lê Thượng Thần nói: “Ba, còn chưa tới thời gian ăn tối, sao người lại tới trước vậy?” Em trai vẫn lạnh nhạt với cha, nhưng giờ phút này không khí dường như không còn xấu như vậy nữa, anh rất kinh ngạc.

Cha Tằng nói: “Nhạc Nhạc trong người không thoải mái, ngủ một buổi chiều, ba tới xem nó đã khá hơn chưa, lại nói chuyện phiếm với Quan Lữ. Ba đi xem một chút đầu bếp nấu cơm mặn xong chưa?” Ông ý bào người chăm sóc đẩy ông vào nhà.

Âu Quan Lữ nói: “Cũng không sớm lắm, nên ăm cơm, em đi xem Nhạc Nhạc.” Nói thì nói thế, nhưng anh không chuyển bước, bởi vì Từ Lỵ Hoan nhìn anh, hình như có lời muốn nói với anh.

Từ Lỵ Hoan nhăn nhó, nếu như anh chỉ xem cô như trò chơi, thì cô cũng không xem anh là người duy nhất, anh có thể hôn người phụ nữ khác, chẳng lẽ cô không thể hôn người đàn ông khác.

Cô nắm tay quyết tâm, đi về phía Âu Quan Lữ.

Lê Thượng Thần đi theo phía sau cô, chỉ thấy cô mặt buồn bực đi tới trước mặt em trai anh, nhón chân, hôn cậu ta.

Thoáng chốc, bốn phía một mảnh tĩnh mịch, giống như tiếng gió cũng ngừng lại.

Nụ hôn này rất ngắn, Từ Lỵ Hoan nhanh chóng lui ra.

Mặt Âu Quan Lữ giống như có rắn chui vào ống quần cậu.

Lê Thượng Thần tin sắc mặt minh cũng không tốt hơn là bao, anh hiểu cô rất rõ, liền biết cô đáp lễ lại nụ hôn của Tịch Na, đây là cô kích động lại trực tiếp trả thù, đây là cô quan tâm anh, cô đang ghen... nhưng anh vẫn có kích động chôn sống em trai ngay tại chỗ.

Đột nhiên trên ban công xuất hiện một bóng người, hiển nhiên cũng nghĩ như vậy. Lê Thượng Thần thở dài. “Nhạc Nhạc, anh cho rằng em vẫn đang nghỉ ngơi.”

Trình Dư Nhạc? Từ Lỵ Hoan đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Trình Dư Nhạc đang đứng trên đoạn hành lang dài trong nhà gỗ. Tại sao lại như vậy? Cô đã xác nhận bôn phía rồi mới quyết định làm chuyện xấu, mới vừa rồi trên hành lang dài rõ ràng không có ai.

“Nhạc Nhạc?” Âu Quan Lữ vừa lên tiếng, Trình Dư Nhạc lập tức quay người bỏ chạy. Anh đuổi theo, hai người chạy vào rừng cây sau nhà.

Bốn phía an tĩnh khiến người ta hít thở không thông, cô có thể cảm nhận tầm mắt như đang có điều suy nghĩ đang nhìn chằm chằm phía sau lưng cô.

Một lát sau, anh cất bước đi về phía cô.

Cô hoảng hốt, nhấc chân liền chạy vào trong nhà.

Từ Lỵ Hoan trở về phòng. Nếu nhà gỗ có phòng dưới đất, cô sẽ chạy vào phòng dưới đất, nhốt mình ba ngày ba đêm.

Cô không muốn mọi chuyện biến thành như vậy! Cô chỉ muốn chọc tức Lê Thượng Thần, Cô tính sau khi hôn Âu Quan Lữ sẽ lén giải thích, thế nào Trình Dư Nhạc lại cố tình bắt gặp!

Ngộ nhỡ hại cho cặp tình nhân người ta gây gổ thì phải làm sao bây giờ? Đều do anh nói hai người chỉ cặp đôi, cô mới nghĩ nụ hôn ấy cũng không là gì, nhưng gương mặt Trình Dư Nhạc lúc nãy như muốn khóc, tốt nhất đó là cặp đôi giả!

Cô có cảm giác tội lỗi đầy mình, ai, cô tại nghiệt lớn rồi...

Lỗi là tại cô, hay là chính mình đi xin lỗi.

Cô cứng rắn ngẩng đầu lên, đi vào rừng cây sau nhà tìm Quan Lữ và bạn gái, giải thích mình vì tức giận Lê Thượng Thần, mới có hành động như vậy, cô chỉ có thể thẳng thắn nói rõ động cơ, hi vọng họ tin tưởng cô không có ý đối với Âu Quan Lữ, cô không muốn làm tội nhân chia rẽ tình cảm của người khác!

Kết quả, Âu Quan Lữ rất tức giận, lạnh lùng chế nhạo cô, Trình Dư Nhạc không trách cô, hình như tiếp nhận giải thích của cô. Về phần Âu Quan Lữ có đi chứng thực với anh trai mình hay không, cô không lo được nhiều như vậy.

Nói tóm lại, cô muốn chọc giận Lê Thượng Thần, mưu kế nhỏ lại thất bại thảm hại, bỗng khiến mình trở thành trò cười cho thiên hạ.

Bữa tối, cô cố gắng tránh né tầm mắt của Âu Quan Lữ và Trình Dư Nhạc, như ngồi trên đống lửa. Vẻ mặt Lê Thượng Thần tự nhiên dùng cơm, một chữ cũng không nhắc tới hành động của cô lúc chạng vạng tối, ngược lại khiến cô có áp lực lớn hơn.

Bữa tối vừa kết thúc, Âu Quan Lữ nói muốn mượn phòng bếp, không bao lâu sau Lê Thượng Thần liền đi theo sau vào.

Hẳn là nói về chuyện ngu xuẩn của cô? Từ Lỵ Hoan gióng con đà điểu chạy nhanh về phòng, trước giúp con tắm, sau đó dỗ nó đi ngủ. Chính cô cũng tắm xong, ngồi xem ti vi, mặt khác vểnh tai lên nghe động tĩnh ở ngoài cửa.

Cho đến khi nghe tiếng bước chân lên tầng, thần kinh cô đột nhiên căng thẳng.

Quả nhiên Lê Thượng Thần đã trở lại, thấy cô mặc đồ ngủ ngồi ở trên giường, anh nhướn mày. “Ngủ sớm vậy?”

“Có chút mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.” Cô rất muốn ngủ như chết, cũng không muốn ở đâu đối mặt với tình cảnh lúng túng này, tinh thần lại cố tình rất tỉnh táo. Cô thử dò xét hỏi: “Anh và em trai anh ở trong phòng bếp rất lâu.”

“Đúng vậy, nói chuyện với cậu ấy, anh phát hiện anh hiểu lầm, em biết cậu ấy mượn phòng bếp để làm gì không? Nhạc Nhạc cảm, cậu ấy nấu trà gừng cho cô ấy uống. Nếu là đôi tình nhân giả, không cần thiết phải giả đến mức này. Bọn họ là nghiêm túc.”

“A.” Đây là dấu hiệu ám chỉ việc cô cưỡng hôn đã gây ra một tội nghiệt rất nặng sao? Cô hối hận hơn. Anh nên biết cô đã đi xin lỗi chứ?

Nhưng Lê Thượng Thần không nói tiếp, anh cởi áo khoác xuống, đi vào phòng tắm, sau đó tiếng nước chảy vang lên. Năm phút sau, anh mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, thong thả đi tới giường, từ từ lau tóc.

Năm phút đồng hồ ngắn ngủi, Từ Lỵ Hoan dường như đợi đên năm năm. Vì sao anh không nói gì cả? Dù sao anh cũng nên nói chuyện này với em trai mình chứ? Anh cố ý treo ngược hứng thú của cô, để cho khẩn trương sao?

Tâm cô chợt lạnh... hay là anh căn bản không quan tâm cô hôn người nào?

Lê Thượng Thần bỏ khăn lông ra, ngồi xuống ở bên giường, vị trí bên cạnh trngs xuống, cũng đẩy trái tim của cô lên cao, mu bàn tay anh đụng phải bên chân cô, một cỗ nhiệt xuyên thấu da thịt cô, nhịp tim của cô bắt đầu dồn dập.

Trên người anh có hơi nước và khí nóng, kết hợp với mùi sữa tắm, nhưng vẫn có thể phân biệt được hơi thở phái nam đặc biệt của anh, ấm áp mà mê người, khẽ chạm vào cơ thể dục vọng liền mơ hồ rung động. Chỉ ngừi mùi hương của anh, cũng là một loại trêu đùa. Nhịp tim của cô càng nhanh hơn, cô không biết là bởi vì cuộc nói chuyện sắp tới, hay chỉ là bởi vì anh đang ở trước mặt.

“Tại sao hôn em trai của anh?” Lê Thượng Thần bình tĩnh nhìn tròng mắt cô, để cho cô không cách nào trốn tránh, cô mặc áo ngủ bằng bông, kiểu dáng mộc mạc đơn giản, ở trong mắt anh so với bất kì người phụ nữ nào đều hấp dẫn hơn.

Cô sớm biết anh sẽ hỏi, nhưng nào tàn lại hoạt động đáng xấu hổ, thật sự rất khó để mở miệng giải thích. Cô cậy mạnh nói: “Là... em thấy anh hôn Tịch Na, em bỗng nhiên cũng muốn thử một chút.”

“Em ghen sao?” Trong mắt anh sáng lên tia vui vẻ.

Cô không đáp, mặt ửng đỏ. Đáng ghét! Biết rõ còn hỏi.

“Anh đi từ chối Tịch Na, cô ấy đối với anh cũng đã tuyệt vọng rồi, nói muốn một cái ôm làm kỉ niệm, anh cảm thấy cũng không có gì là không thể, tất nhiên là đồng ý, không ngờ cô ấy đột nhiên hôn anh, anh không cự tuyệt, bởi vì hôn anh cũng chỉ là kỉ niệm, đối với anh mà nói cũng không có ý nghĩ.”

“Nhưng lúc ấy anh nhận được điện, nói có việc gấp, sao lại chạy đến tìm cô ấy?”

“Điện thoại là của cậu anh gọi tới, ông ấy nói cho anh biết, Tịch Na không theo đuổi được anh, liền nói ba cô ấy ra mặt, ba cô ấy là xã hội đen, đội điện đến nhà anh đe dọa, cậu anh mới nói cho anh biết.”

“Cậu của anh ở đó không sao chứ?” Cô có chút lo lắng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương