[Thử Miêu] Tiểu Bạch Đích Ái Miêu Nhật Ký
-
Chương 25
Gia vẫn là đem nữ nhân kia tống ra ngoài, đề phòng vạn nhất a! Dù sao nữ nhân kia đột nhiên xảy ra tình huống cũng không phải một lần hai lần, nếu nàng ta có chuyện gì, người chịu mệt còn không phải mèo của gia sao.
Trên đường lưỡng lự thật lâu, sau cùng quyết định cùng nữ nhân đó ngả bài, dù sao cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, gia nhất định phải hảo hảo nói rõ với nàng ta, mèo là của gia, để nàng ta sau này không cần xen vào giữa hai chúng ta.
Nhưng người thật là nhiều a! Trước mặt nhiều người như vậy thừa nhận thích con mèo kia, gia ít nhiều cũng thấy xấu hổ, may là tứ đại căn trụ (Vương Triệu Mã Trương) rất nhiều chuyện, nhưng lúc đã chuẩn bị ngả bài với nữ nhân kia, nữ nhân kia cư nhiên lại nói nàng ta hiểu rồi, nàng ta cư nhiên cũng có lúc thiện giải nhân ý vậy sao?
Hiểu rồi sao còn không nhanh đi đi!
Gia chính chớ nên quá kỳ vọng, nữ nhân kia quả nhiên vẫn không hiểu, lại còn sai lầm xa tít tắp vậy nữa chứ, cư nhiên cho rằng gia thích nàng ta.
Không phải chứ!
Gia thấy đầu óc chỉ còn một mảnh trống rỗng. Tại sao gia lại bi thương vậy chứ! Cái cần hiểu thì không hiểu, cái không cần hiểu sai thì lại hiểu sai. Gia dù không thích mèo của gia cũng sẽ không thích nữ nhân ma âm đó đâu a!
Nhưng gia hiện tại thật không có tâm tình đi giải thích. Chính là còn lại vấn đề quan trọng nhất, nữ nhân kia tuy nói không có tâm tư nói chuyện yêu đương, thế sao vẫn còn quanh quẩn bên cạnh mèo của gia?! Tức chết gia rồi! Cái gì kêu mèo của gia không giống. Xem mèo của gia hôm nay cùng nàng ta nói chuyện vui vẻ như thế. Hay là, mèo của gia thật có gì với nàng ta?
Tức chết gia rồi!
Gia hiện tại một khắc cũng không muốn ở lại Khai Phong, muốn cách nữ nhân này càng xa càng tốt, gia thật không muốn vì nàng ta phá đi quy tắc không đánh nữ nhân.
Nhưng mà, gia vẫn thật là không có khí phách, cư nhiên còn không nỡ buông ra con mèo thối đó, lén lút chạy về Khai Phong. Cư nhiên nhìn thấy một màn khiến người ta vui mừng như vậy. Mèo của gia cư nhiên vì gia bỏ đi mà nhăn mày nhăn trán như vậy. Biểu tình bị đả kích gia nhìn mà tâm hoa nộ phóng nha. Gia nói rồi mà! Mèo của gia làm sao không thích gia được! Hắc hắc, gia lưu lại quả nhiên là đúng mà. Gia thật muốn ngay lập tức nhảy xuống tìm mèo của gia, nhưng đột nhiên nghĩ đến lời tứ ca đã từng nói ‘lạt mềm buộc chặt’, chính nhịn không đi tìm y, nằm trên phủ Khai Phong nhìn mèo của gia. [vâng, ‘nhảy xuống’ đó nha, tức là thằng cha này đang ở trên mái nhà rình người ta đó =))]
Nhưng lại không thể ở trên mái nhà chờ quá lâu, trên đường gia đi mua rượu, cư nhiên lại lần nữa đụng trúng nữ nhân kia. Gia không biết nên nói cái gì, thật không muốn gọi cái này là hữu duyên, trong đầu cứ run rẩy lập đi lập lại câu này, “Nữ nhân này đúng là âm hồn bất tán a!”
Quả đúng vậy, nhìn thấy nữ nhân này chính là nhìn thấy thái tử! Nữ nhân cư nhiên lại mang thái tử xuất cung! Nàng ta trốn cung riết nghiện luôn rồi a! Nhìn ra không thể khuyên nàng ta lưu lại, gia chỉ có thể nghĩ cách mang nàng ta đi trốn. Nói chung, cũng không thể để nàng ta lưu lại bên cạnh mèo của gia. Nói thật, gia thật chịu hết nổi rồi, nàng ta cư nhiên vẫn còn hiểu lầm. Nhưng nàng ta hiểu lầm cũng tốt, đõ khỏi nhớ thương mèo của gia. Gia đột nhiên nghĩ ra một chủ ý tốt, đó là gia đem nàng ta trốn đi, vậy nữ nhân này không thể nhớ thương mèo của gia rồi. Thật là chủ ý tốt a!
Gia thật là quá mức thông mình rồi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần đầu tiên gia phát hiện hình trong “300 câu lời ngon tiếng ngọt” của tứ ca sao lại buồn nôn như vậy a, gia thật sắp hôn mê chết rồi.
Gia đều hy sinh như vậy rồi, nữ nhân kia cư nhiên vẫn còn nhớ thương mèo của gia, mèo của gia dù có tốt cũng không liên quan đến nàng ta! Thối miêu, toàn trêu hoa ghẹo nguyệt, hừ! Đời này gia đều sẽ hảo hảo nhìn chằm chằm ngươi, chờ đó đi, Triển Chiêu, gia đời này sẽ mãi mãi bám chặt lấy ngươi. [thiệt là tội Miêu Nhi quá đi ~]
Trên đường lưỡng lự thật lâu, sau cùng quyết định cùng nữ nhân đó ngả bài, dù sao cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, gia nhất định phải hảo hảo nói rõ với nàng ta, mèo là của gia, để nàng ta sau này không cần xen vào giữa hai chúng ta.
Nhưng người thật là nhiều a! Trước mặt nhiều người như vậy thừa nhận thích con mèo kia, gia ít nhiều cũng thấy xấu hổ, may là tứ đại căn trụ (Vương Triệu Mã Trương) rất nhiều chuyện, nhưng lúc đã chuẩn bị ngả bài với nữ nhân kia, nữ nhân kia cư nhiên lại nói nàng ta hiểu rồi, nàng ta cư nhiên cũng có lúc thiện giải nhân ý vậy sao?
Hiểu rồi sao còn không nhanh đi đi!
Gia chính chớ nên quá kỳ vọng, nữ nhân kia quả nhiên vẫn không hiểu, lại còn sai lầm xa tít tắp vậy nữa chứ, cư nhiên cho rằng gia thích nàng ta.
Không phải chứ!
Gia thấy đầu óc chỉ còn một mảnh trống rỗng. Tại sao gia lại bi thương vậy chứ! Cái cần hiểu thì không hiểu, cái không cần hiểu sai thì lại hiểu sai. Gia dù không thích mèo của gia cũng sẽ không thích nữ nhân ma âm đó đâu a!
Nhưng gia hiện tại thật không có tâm tình đi giải thích. Chính là còn lại vấn đề quan trọng nhất, nữ nhân kia tuy nói không có tâm tư nói chuyện yêu đương, thế sao vẫn còn quanh quẩn bên cạnh mèo của gia?! Tức chết gia rồi! Cái gì kêu mèo của gia không giống. Xem mèo của gia hôm nay cùng nàng ta nói chuyện vui vẻ như thế. Hay là, mèo của gia thật có gì với nàng ta?
Tức chết gia rồi!
Gia hiện tại một khắc cũng không muốn ở lại Khai Phong, muốn cách nữ nhân này càng xa càng tốt, gia thật không muốn vì nàng ta phá đi quy tắc không đánh nữ nhân.
Nhưng mà, gia vẫn thật là không có khí phách, cư nhiên còn không nỡ buông ra con mèo thối đó, lén lút chạy về Khai Phong. Cư nhiên nhìn thấy một màn khiến người ta vui mừng như vậy. Mèo của gia cư nhiên vì gia bỏ đi mà nhăn mày nhăn trán như vậy. Biểu tình bị đả kích gia nhìn mà tâm hoa nộ phóng nha. Gia nói rồi mà! Mèo của gia làm sao không thích gia được! Hắc hắc, gia lưu lại quả nhiên là đúng mà. Gia thật muốn ngay lập tức nhảy xuống tìm mèo của gia, nhưng đột nhiên nghĩ đến lời tứ ca đã từng nói ‘lạt mềm buộc chặt’, chính nhịn không đi tìm y, nằm trên phủ Khai Phong nhìn mèo của gia. [vâng, ‘nhảy xuống’ đó nha, tức là thằng cha này đang ở trên mái nhà rình người ta đó =))]
Nhưng lại không thể ở trên mái nhà chờ quá lâu, trên đường gia đi mua rượu, cư nhiên lại lần nữa đụng trúng nữ nhân kia. Gia không biết nên nói cái gì, thật không muốn gọi cái này là hữu duyên, trong đầu cứ run rẩy lập đi lập lại câu này, “Nữ nhân này đúng là âm hồn bất tán a!”
Quả đúng vậy, nhìn thấy nữ nhân này chính là nhìn thấy thái tử! Nữ nhân cư nhiên lại mang thái tử xuất cung! Nàng ta trốn cung riết nghiện luôn rồi a! Nhìn ra không thể khuyên nàng ta lưu lại, gia chỉ có thể nghĩ cách mang nàng ta đi trốn. Nói chung, cũng không thể để nàng ta lưu lại bên cạnh mèo của gia. Nói thật, gia thật chịu hết nổi rồi, nàng ta cư nhiên vẫn còn hiểu lầm. Nhưng nàng ta hiểu lầm cũng tốt, đõ khỏi nhớ thương mèo của gia. Gia đột nhiên nghĩ ra một chủ ý tốt, đó là gia đem nàng ta trốn đi, vậy nữ nhân này không thể nhớ thương mèo của gia rồi. Thật là chủ ý tốt a!
Gia thật là quá mức thông mình rồi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần đầu tiên gia phát hiện hình trong “300 câu lời ngon tiếng ngọt” của tứ ca sao lại buồn nôn như vậy a, gia thật sắp hôn mê chết rồi.
Gia đều hy sinh như vậy rồi, nữ nhân kia cư nhiên vẫn còn nhớ thương mèo của gia, mèo của gia dù có tốt cũng không liên quan đến nàng ta! Thối miêu, toàn trêu hoa ghẹo nguyệt, hừ! Đời này gia đều sẽ hảo hảo nhìn chằm chằm ngươi, chờ đó đi, Triển Chiêu, gia đời này sẽ mãi mãi bám chặt lấy ngươi. [thiệt là tội Miêu Nhi quá đi ~]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook