Tương truyền, một ngày nào đó, trời vừa tảng sáng, một trong tứ đại môn trụ phủ Khai Phong – Trương Long đại nhân đã ôm đầu vội vội vàng vàng chạy ra phía sau nha môn…

Vừa tảng sáng hắn chạy nhanh như thế để làm gì nha? Chỉ thấy hắn vừa lẩm bẩm vừa bước năm bước ba một hơi vọt tới nơi kín đáo nhất – nhỏ nhất phủ Khai Phong —  Nhà xí—

Đúng lúc hắn chuẩn bị vọt vào, đột nhiên —

Bên đó có cái gì? Một thứ đen đen đang ngọ nguậy ở chân tường bên ngoài nhà xí! Trương Long lẳng lặng bước qua, thấy bóng đen kia đang nhìn xuyên qua mấy chỗ hở của tường gạch, chăm chú nhìn vô trong ~~ Trương Long thấy lạ, có chút tò mò len lén chen mắt vào nhìn chung, vừa nhìn một phát, lập tức há to mồm…

Chỗ nhà xí đi vệ sinh lại có thể có cái gì? Dĩ nhiên là có người đi vệ sinh a??!!

Nhưng mà… người đang đi vệ sinh này lại là người các môn trụ yêu thương sâu sâu sâu sâu sắc nhất, á, là Triển đại nhân kính yêu … y tháo đai lưng, nới rộng áo khoác, đang chuẩn bị cẩm tiểu X… (Xin lỗi — cũng chẳng biết người thời đó đi vệ sinh có cần cởi quần áo hay không nữa —- A di đà phật)

Oa a a a, này!! A a a a a Trương Long hét lớn một tiếng, nhảy tưng vào bóng đen kia, dùng tay đè hắn xuống! Tiếp đó là bóng đen hét lên, hắn bị Trương Long đột ngột nhảy ra hù dọa! Tiếng gào rú của cả hai đặc biệt kinh dị trong một buổi sáng yên tĩnh, chim nhỏ trên cây cũng phành phạch bay loạn khắp nơi —–

Triển đại nhân đáng thương bị dọa sợ phải run người một cái, vội vàng mặc lại quần áo, giận dữ đi ra!

Trương Long đang đè bóng đen kia đánh túi bụi, kẻ xui xẻo kia ai ui kêu loạn ôm đầu hét to,,  “Tha mạng a, tha mạng a” – thấy được Triển Chiêu đi tới, lập tức nhào qua quỳ xuống, “Triển đại nhân tha mạng! Triển đại nhân tha mạng!”

“Ngươi?…” Triển Chiêu đưa mắt về khuôn mặt bị đánh thảm thương kia nhìn trái nhìn phải, mới miễn cưỡng nhận ra, “Trương Lão Thực!?” (thề luôn tên xấu vãi nồi)

“Ngươi còn dám gọi Triển đại ca!!” Trương Long tức giận ngất trời, trái mở phải cong cho hắn thêm hai quyền! Kéo hắn vào đại đường phủ Khai Phong!

Mọi người trong phủ Khai Phong mới sáng sớm bị tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng gào giận dữ đánh thức, ai cũng hết sức khó chịu ~~ dĩ nhiên phải khó chịu rồi ~~ hiếm lắm hoàng thượng mới không giao nhiệm vụ ~ cũng chẳng có người tới báo án ~ phủ Thái sư lại chẳng qua gây rối ~ trong phủ không có mống sát thủ bay vào ~ ngày thoải mái như thế một năm có được bao ngày a ~ Quá xui xẻo!

Bao đại nhân mặt đen gấp đôi, trong tiếng rống giận của Trương Long ~ tiếng thở dài của Công Tôn tiên sinh ~ tiếng hò hét của đại thẩm nhà bếp ~ trong tiếng bàn tán của nha dịch đập mạnh một phát (kinh đường mộc) kiên nhẫn nghe lại ngọn nguồn, nghe xong mặt lại đen gấp 4.

Mà đương sự Triển đại nhân chỉ vừa hiểu vừa phát sinh cái gì ~ này không thể trách người ta chậm lụt nha, không phải sáng sớm đi vệ sinh sao, còn tưởng có thích khách tới chứ!

Sớm biết đã không theo bọn họ đến đây/// Vừa định mở miệng nói, có lẽ chỉ là hiểu lầm, Bao đại nhân đã rầm một tiếng cắt ngang Triển Chiêu đang tính mở miệng!

Khụ ~! Trương Lão Thực to gan! Bổn phủ hỏi ngươi! Ngươi có âm mưu gì, bị kẻ nào chỉ điểm!? Mau mau đem tất cả tội ngươi đã từng phạm qua nhất ngũ nhất thập kể ra!

Trương Lão Thực len lén dùng con mắt không bị đánh sưng, nhìn Triển Chiêu một cái, phát hiện y cũng không nổi giận, trên mặt không có biểu tình, thấy Triển Chiêu đang nhìn hắn, nhanh chóng cúi đầu xuống đất, “Bao đại nhân, tiểu dân… xem Triển đại nhân như thiên sứ, tuyệt đối không làm hai y nha… đại nhân tha mạng…”

“Làm ra sự việc bậc này, còn không nói thật! Người tới, trước đánh 50 đại bản!”

Trương Lão Thực vàng mặt, ngồi huỵch trên mặt đất, khẩn cầu nhìn Triển Chiêu, “Triển đại nhân, ngươi phải tin tưởng ta, ta… ta…”

Triển Chiêu mềm lòng, y không phải rất quen với Trương Lão Thực, nhưng thời gian biết nhau cũng không ngắn. Đại khái ~ khoảng hai năm trước đi, Trương Lão Thực cùng phụ mẫu hắn vốn làm nghề đóng tủ lớn ở một trấn nhỏ, sau đó, ác bá sang cướp đất, đánh chết phụ mẫu hắn, nhờ Triển Chiêu cứu hắn, còn để Bao Chửng thay hắn giải oan giành lại công bằng. Triển Chiêu không để trong lòng, bất quá về sau tuần nhai lại thường đụng Trương Lão Thực, thì ra hắn dời vào kinh, mở gian bán đồ ăn nho nhỏ trên đường phố ~ Người này cũng hơn 30, lại chẳng thấy cưới lão bà, có điều nhìn qua cũng ngây ngây ngô ngô giống tên hắn, là một kẻ thành thật, kia khuôn mặt tròn tròn, môi dầy cười lên một tiếng càng dày hơn, thủ nghệ làm đồ ăn này nọ ăn cũng được, cho nên làm ăn cũng tốt.

Mỗi sáng đi qua gian hàng của hắn, Triển Chiêu đều đánh tiếng hỏi thăm, mà Trương Lão Thực lần nào cũng vô cùng nhiệt tình lôi kéo cánh tay Triển Chiêu cho y ngồi lại một hồi, không ăn cũng phải nấu một bát súp bắt Triển Chiêu uống rồi mới thả cho đi.

Tay nghề Trương Lão Thực này quả rất tốt, mùa hè nấu nước ô mai, đậu xanh ~ giải nhiệt ~ xuân thu thì làm nước hạt sen, bobo ~ chống thiếu nước, mua động lạnh thì làm súp thịt dê, bát bảo ~ sưởi ấm, tóm lại uống rất thích ~ lúc đầu đưa tiền, hắn lại nói không cần, sau này, thấy Triển Chiêu không uống nữa hắn mới chịu thu tiền ~ cho nên mỗi lần Triển Chiêu đi ngang qua đều ngồi lại một chút ~

Hôm qua còn uống canh của hắn ~

Triển Chiêu nhìn hắn tội nghiệp, lại nghĩ chuyện còn chưa tìm hiểu rõ, nói không chừng người ta chạy vào phủ để… đi vệ sinh thì sao…?

“Bao đại nhân, để hắn nói rõ ràng rồi hãy định tội!”

“Ừm.” Bao Chửng gật đầu, ánh mắt âm trầm dời sang người Trương Lão Thực, hàn quang lóe lên trong mắt, “Triển hộ vệ cũng đã cầu tình cho người rồi, nếu còn không nói thật, bổn phủ sẽ không khách khí nữa!”

“Nói mau!” Bốn cây cột đồng loạt hô, mắt đầy tia hung dữ!

Trương Lão Thực bị dọa không dám ngẩng đầu, lầm bầm hồi lâu mới dám nói, “Tiểu dân, tiểu dân vô cùng… vô cùng… quý mến Triển đại nhân…” nói rồi còn đỏ mặt lén nhìn Triển Chiêu một cái.

Nhìn thân thể to lớn chắc nịch của hắn làm ra một bộ ngượng nghịu, mọi người lập tức đen mặt ~

Triển Chiêu bắt đầu cảm thấy cả người không tự nhiên…

Bao Chửng lại ho một tiếng, “Im miệng! Nói chính đề!” Công Tôn tiên sinh cầm bút lông một bên chuẩn bị ghi chép, trong đầu lại cân nhắc không biết nên phối thuốc cảm gì cho đại nhân đây…

Trương Lão Thực thanh âm như muỗi kêu, “Tiểu nhân không phải đến nhìn trộm Triển đại nhân… mà ~ mà là ~ muốn nhìn bụng của Triển đại nhân…”

Cái gì!? Mọi người ngoáy ngoáy lỗ tai, nhĩ lực Triển Chiêu nhạy bén, nghe nhất thanh nhị sở, ngờ vực không ngừng, không nhịn được cũng nhìn về bụng mình…

Trương Lão Thực nói xong cũng nhìn qua, nhìn đai lưng siết chặt của Triển Chiêu, con ngươi đột ngột mở lớn, hắn dụi rồi dụi, lại xem rồi xem… mọi người chỉ cảm nhận một luồng khí lạnh, đồng loạt nhìn về phía Triển đại nhân của bọn họ, quái, có cái gì đâu a, giống như bình thường mà, vóc người đẹp như vậy, sống lưng thẳng như vậy, eo thon như vậy ~~

Ý? Hình như hơi to một xíu so với bình thường, nhiều lắm cũng nửa cái móng tay thôi, ngươi phát hiện điểm nghi vấn là Vương Triều, đừng hỏi vì sao ăn lại hay để ý đến eo Triển đại nhân như vậy, cái này sao sao sao sao…..

Triển Chiêu mạc danh kỳ diệu, bị một đám người nhòm đến dựng mao, đột nhiên nghe thấy tiếng rống to, tiếp nữa đùi bị một kẻ phi qua bám lấy —-

“A a! Triển đại nhân ~~ không thế! Không thể! Tại sao lại có thể thế này!? Trương Lão Thực gào lên, giơ tay sờ tới sờ lui bụng phúc của Triển Chiêu ~

Triển Chiêu bị đả kích, chờ kịp thời phản ứng, Trương Lão thực đã đặt mông xuống đất, chăm chăm nhìn vào y, “Uổng một tấm chân tình của ta với ngươi, ngươi ngươi ngươi, ngươi đã ngủ với ai rồi!?” Hắn lắc đầu, lại muốn giơ tay lên sờ tiếp, Triển Chiêu càng lúc càng không hiểu được, theo bản năng đẩy tay hắn ra, Trương Lão Thực liền té lộn đầu, “Ngươi nói cái gì!?”

Bốn cây cột lớn lập tức nhào tới kéo hắn ra, quyền cước thay nhau, “Dám tập kích!!!”

Chú thích: Dám ở trước mặt bọn ta ăn đậu hũ của Triển đại nhân! Muốn chết à ~~~

“Ô ô ô” một tên đại hán như Trương Lão Thực cư nhiên lại khóc, nước mũi nhỏ một giọt lại một giọt, Bao Chửng cũng không nhìn nổi, đang muốn phát hỏa, một thẻ trúc trên công đường sớm bay ra, đánh trúng đầu Trương Lão Thực, chỉ thấy Công Tôn tiên sinh nổi gân xanh “Nói trọng điểm!”

Trương Lão Thực lập tức an tĩnh lại, hai mắt vô thần, ánh mắt thẫn thờ, thút thít tự nhỉ, “Ta không nên nhát gan như vậy, phải sớm hành động mới đúng đúng, ta hận… ta hận…”

Mọi người vểnh tai, nhìn Trương Lão Thực sắc mặt kỳ quái ~~

“Để tiếp cận Triển đại nhân, tiểu nhân mới bán gian hàng ở trấn nhỏ đến định cư chốn kinh thành, chính là để lại gần ngài một chút, vốn dĩ có thể nhìn thấy Triển đại nhân ta đã mãn nguyện rồi, nhưng ngài lại không thường đến chỗ của ta ~ mặc dù ngươi đối xử với ta rất tốt, nhưng ~ ta nghĩ nếu ngươi có thể sinh cho ta một hài tử thì càng tốt hơn, xem như đời ta sống cũng không uổng phí ~”



………

Triển Chiêu xanh mặt, công đường một mảnh trầm mặc ~ Vài tiếng rống giận, 4 cây cột trụ vén tay áo, rau củ cải xanh trong giỏ đại thẩm trước cửa lăn đầy đất, hướng lên trời vái lạy, “Quá lắm rồi, quá lắm rồi, tạo nghiệt mà, A di đà phật…”

Vẫn là Bao đại nhân trầm tĩnh, vỗ một phách kinh đường mộc, “Dừng tay, để hắn nói xong!”

Trương Lão Thực duy trì trạng thái si ngốc, “Vốn dĩ theo kế hoạch của tiểu nhân, Triển đại nhân dùng thuốc gần hai năm, nếu không sai thân thể sẽ… hu hu hu~ Lại không ngờ!!!” Hắn chợt nhào qua, lắc lắc cơ thể Triển Chiêu, “Mấy ngày trước, a, khoảng ngày thứ 5 ba tháng trước, ngươi đã ăn ở với nam nhân nào!? Là ai!? Là ai a ~~ Ông trời không công bằng mà ~”

Trên đại đường giống như tỏa ra khói đen, nửa ngày, một thẻ trúc lại ném lên đầu Trương Lão Thực, giọng nói run run của Công Tôn tiên sinh vang lên, “Dừng! Ngươi ngươi ngươi nói rõ ràng, là thuốc gì!?”

Mắt mèo của Triển Chiêu trợn tròn, nhìn Trương Lão Thực, y lập tức nhớ đến mấy chén canh ngày ngày đều uống ở chỗ hắn, dạ dày lập tức cuộn sóng ~~

“Trong mỗi chén canh ta đều tinh chế gia công thêm hàng trăm loại bí liệu, uống lâu như vậy, đủ để Triển đại nhân sinh được mấy đứa!” (Đm thế cơ =)]] Mày tưởng em là heo nái à)

Triển Chiêu mặt mày trắng bệch, muốn ói lại ói không ra, mặc dù lời nói của tên Trương Lão Thực này chưa chắc là thật, nhưng cứ nghĩ đến tâm tình hắn ôm, còn tăng thêm hàng đống “liệu” nãy thật làm người ta co giật ~~

Trương Lão Thực không ngừng dùng “Ái ý” tràn đầy nhìn y một cái, tiếp tục chìm đắm trong ký ức của mình, “Ba tháng trước, hình như là ngày 5, ta tranh thủ cơ hội đưa cơm đến trong phủ, len lút điểm Thôi tình hương trong phòng Triển đại nhân (hương kích dục) núp ở bụi cỏ ngay dưới cửa sổ, chờ từ giờ ngọ tới tận chiều, chờ tới mức ta cũng ngủ thiếp đi, Triển đại nhân mới trở lại, lại chờ đến tận nửa đêm, Triển đại nhân mới ngủ rồi, ta liền…”

“A a a a a”

“Oa a a a a đừng cản ta, hôm nay không chém chết hắn là không được ~~~”

“Bỏ ta ra, bỏ ta ra! Bọn khốn kiếp các ngươi!”

Đại đường loạn thành một đoàn, bốn năm hộ vệ nha dịch vây quanh một người, sống chết ôm lấy tứ đại kim cương đang nổi loạn…

Trương Lão Thực tiếp tục chìm vào trí nhớ đẹp đẽ, “Ta mới bò vào từ cửa sổ, cửa sổ đùng một phát mở ra, đập ngay đầu ta, ta liền té xỉu trong bụi cỏ, ông trời quá bất công a a a …” Vén tay áo lau lau khuôn mặt bự đau buồn không dứt, “đến khi ta tỉnh lại rồi, Triển đại nhân đã không thấy đâu.”

Hắn oán hận nhìn chăm chăm bụng của Triển Chiêu, tố cáo, “Ta vẫn luôn lo lắng, nhưng lại không có cơ hội quan sát kỹ bụng của Triển đại nhân!!! Triển đại nhân, là đang mang thai đó!”

Trương Lão Thực ngồi trên đất khóc không chịu ngừng, một bàn chân đạp hắn qua bên, Công Tôn đại phu sắc mặt nghiêm túc, bay tới một thanh nắm lấy tay của Triển Chiêu, bắt mạch, Triển Chiêu đáng thương, mắt vẫn mở to chưa phục hồi nguyên trạng, giống một khối gỗ không biết đinh ở chỗ nào, “Công Tôn tiên sinh, tôi…” Y không biết phải hỏi cái gì nữa…

Chờ Công Tôn đại phu bắt mạch xong, đại đường lại có thêm một khối gỗ Công Tôn to tướng….

Triển Chiêu lắc lại lắc ông, tay không chút khí lực, chân mềm nhũn thiếu điều ngã xuống đất… lại thấy Bao Chửng cầm đại trát đao run run (tức giận) đây là thế giới gì a…

Nếu hỏi tại sao bốn cây cột trụ lại không qua đỡ Chiêu Chiêu đang sụp đổ? Đó là vì bọn hắn đang khẩn trương suy nghĩ, “ba tháng trước” ừm, ngày thứ 5 ~~

Vương Triều: Hình như lúc Triển đại nhân cùng ta đi tuần nhai, sau đó thì đúng phải một chiếc xe ngựa lớn, y có kéo mình môt cái ~ xoa xoa tay ~ là cái tay này, lúc kéo đâu có vướng tay áo, ừm? Không đúng, hay là… ngày ba đi?

Mã Hán: Buổi trưa hôm đó Triển đại nhân cùng ta đánh cờ, trạng thái lúc đó mơ mơ hồ hồ, mặt hình như còn hồng hồng nữa? Ngay cả chuyện ta sờ tay của y cũng không phát hiện…|||

Trương Long: Ta quên mang đai treo đao, vội vội vàng vàng chạy về, đụng trúng Triển đại nhân, còn ôm eo của y nữa~~

Triệu Hổ không thể suy nghĩ ~ có một lần trong phòng Triển đại nhân bị chuột phá, xịt thuốc xong y liền qua chỗ ta ngủ! Hôm đó là đầu tháng mấy? Đầu tháng mấy?…

Bốn cây cột thần sắc quái dị lúc hưng phấn, kích động, mặt mũi hồng hồng …

Lần đầu tiên, Triển Chiêu không chờ đại nhân của y bãi đường đã đi mất…

Bao Chửng thấy Triển Chiêu bơi vào hậu đường giống hệt hồn ma, lúc này mới nhớ hồi thần, kinh đường mộc một phách, “Trương Lão Thực! Ngươi tên là Lão Thực lại không hề nói thật một lời! Ở nơi đại đường thanh tịnh lại dám hồ ngôn loạn ngữ, bôi nhọ thanh danh của Quan viên tứ phẩm bổn triều! Ngươi, ngươi, ngươi phải chịu tội gì!?”

Ria mép cũng bị chấn động lung lay ~ tay cũng tê dại ~ Lão Bao cũng không biết là giận hay còn bị kích động quá mức, khuôn mặt nhọ nội lại vô cùng đáng sợ, “Người tới —“

Đột nhiên dừng lại, lông mày nhíu lại, khó khăn.. này này này…

Tội khinh người? Bất kính phạm thượng? Phương hại phong hóa? (Vi phạm đạo đức) … Trong Luật Đại Tống hình như đâu có mấy cái tội này nha…

“Khụ, đại nhân!” Công Tôn tiên sinh giơ ba đầu ngón tay về phía ông, nháy mắt!

“Người tới, mang tên điêu dân điên điên khùng khùng này ra đánh 30 trượng, sau đó lôi đi –“ thuận mồm thiếu chút nữa nói ra chữ “chém” còn may đầu lưỡi Bao đại nhân tu luyện tốt, kịp thời cong lại đổi thành “ném!”



…..

Xử lý xong đống hỗn độn ở đại đường, bây giờ người trong nhà mới là trọng điểm của trọng điểm. Hầy! Gia trưởng khó khăn.

Triển Chiêu đang ở trong phòng mình im lặng được ba canh giờ.

Không phải là im lặng bất thường, mà là quá sức im lặng… Nhưng thỉnh thoảng Triển đại nhân ôn nhu thân thiện cũng có xung động trộn lẫn bất thường cùng quá mức, bình tịnh tìm Công Tôn đại phu hốt thuốc ~~

“Triển hộ vệ, cậu phải hiểu rõ, đây là một sinh mạng nhỏ, cái sinh mạng này mới được 3 tháng thôi, cậu nỡ giết hại nó?!”

“….” Trầm mặc nhìn người đang trách trời thương dân.

“…Triển hộ vệ, bổn phủ tôn trọng quyết định của cậu, nhưng ít nhất cũng phải hỏi qua ừm… một người gia trưởng khác của hài tử rồi mới quyết định thì mới tốt đi? Một mình cậu không có quyền làm như vậy, huống gì bây giờ cậu đang trong tình trạng không ổn định cảm xúc, giờ mà quyết định rất dễ gây ra hậu quả không hay, nếu sau này hối hận…”  Trầm mặc nhìn người đang dùng lời chính nghĩa, tận tình khuyên bảo.

“Công Tôn tiên sinh, hài tử này không được bỏ nha…”

“Đúng đúng đúng, không thể bỏ, không thể bỏ…”

“Không những không thể bỏ, còn muốn Triển đại ca nghỉ ngơi thật tốt, không được mệt nhọc!”

“Chuyện trong phủ tháng sau chúng ta lo!”

“…”

“……..”

Triển Chiêu không nói lời nào, nhìn bốn cây cột đang chen lên lấn xuống…

“Đại nhân, có thể cho thuộc hạ yên tĩnh một chút, để một mình tôi nghĩ thông suốt.” Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chuyện hoang đường bậc nào sao có thể xảy ra? Cứ cho mấy cái chén canh kia có tác dụng, thì mình cũng không thể nào… cùng người khác…

“Cũng tốt….” Lời còn chưa dứt, cửa phòng đã đóng lại cái Rầm.

Mấy người ở ngoài cửa thở dài lại thở dài, suy nghĩ lại suy nghĩ, bàn bạc lại bàn bạc ~~ không lâu sau cửa lại mở ra, Triển Chiêu vác bọc nhỏ trên lưng, rất giống định ra ngoài đi xa.

“Triển hộ vệ, cậu đây là?”

“Đại nhân, thuộc hạ ra ngoài để tìm hiểu chuyện này, tự nhiên sẽ trở lại.”

Nhìn Triển Chiêu vội vàng ra khỏi cửa, tứ đại giáo úy vô cùng không hiểu, “Triển đại nhân muốn đi đâu a?”

“Ừm. Dĩ nhiên là muốn tìm cha của hài tử.” Công tôn Tiên sinh thở dài một tiếng.

“Hi vọng Triển hộ vệ sớm chút giải quyết.” Bao Chửng lo lắng trùng trùng, gọi tứ đại hộ vệ, “Chúng ta đi thôi. Hơ?”

Ánh mắt xa xăm ~ Bốn cây cột trụ đáng thương bị lời của Công Tôn tiên sinh đả kích sắc mặt cả kinh đang chổng vó lên trời run rẩy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương