Editor: Jung Tiểu Kú
Lúc chạng vạng, Bao đại nhân xử lý xong sự vụ của công đường, liền tới thăm thương thế của đứa nhỏ, thấy hắn đã tỉnh, lúc này mới yên lòng lại.
Đợi Công Tôn Sách giúp hắn tái khám, sau khi xác định thương thế của hắn đã không ngại, Bao Chửng liền ngồi xuống hướng hắn hỏi một ít tình hình.
Triển Chiêu trong lòng rõ ràng biết tất thảy mọi sự kiện cũng không phải do thổ phỉ bình thường gây nên. Trong đó nhất định có nội tình khác. Thậm chí có thể quan hệ đến an nguy Bao đại nhân cùng Phủ Khai Phong. Bởi vậy cũng không dám giấu diếm nhiều lắm. Tuy rằng để che dấu thân phận thật sự nên có bóp méo một chút những sự việc đã trải qua, thế nhưng đối với đặc điểm cùng nhận dạng của bọn bắt cọc kia cũng không hề giấu diếm mà cứ đúng sự thật khai báo..
Nhớ kỹ chính ngày ấy sau khi đi Đinh phủ tạ tội, vốn muốn suốt đêm chạy về Phủ Khai Phong. Thế nhưng lúc sắp lên đường cũng là lúc Đinh tiểu thư cố ý muốn tiễn một đoạn đường. Bản thân thấy hổ thẹn, sẽ không tự nhiên khước từ hảo ý của người ta. Đành phải cùng nàng đi một đoạn. Ai biết mới qua bên ngoài Mạt Hoa thôn không bao lâu liền gặp gỡ nạn cường đạo. Vốn nếu là một mình, còn có thể miễn cưỡng ứng phó nhóm cường đạo kia. Thế nhưng lại đi cùng một người võ nghệ không tinh cùng thiếu kinh nghiệm thực chiến như Đinh Tam tiểu thư. Địch thì đông còn ta lại thân cô thế cô. Chính là một mặt dốc toàn lực đối phó với địch, một … mặt khác còn muốn bảo hộ để tránh nàng bị thương. Cuối cùng chính là có chút lực bất tòng tâm. Không chỉ trên người có nhiều chỗ bị cường bạo chém thương, hơn nữa trên binh khí của những người đó còn hạ độc. Cuối cùng bị địch nhân bức tới rìa vách núi cao, bất đắc dĩ kéo theo Đinh Tam tiểu thư nhảy xuống vực chạy trốn. Trong lúc nguy cấp đã dùng lực đẩy nàng vào trong một sơn động giữa sườn núi. Còn chính mình khi thi triển khinh công đã rơi xuống đáy vực sau đó chống đỡ hết nổi mà té xỉu. Ai ngờ sau khi tỉnh lại liền biến thành dáng dấp như hôm nay.
Bây giờ nghĩ lại, nhóm người kia tuy tự xưng là muốn cướp giật, thế nhưng bọn đạo phỉ cướp của mình nhiều người như vậy thì sức ăn uống ắt cũng không phải nhỏ mà mình quần áo lúc đấy giản dị, hành lý cũng rất ít, căn bản không có khả năng trở thành mục tiêu cướp đoạt của đám đạo phỉ kia. Hơn nữa những người đó y phục thống nhất, đều là hắc y che mặt, võ công cũng rõ ràng được quan huấn luyện chính quy, chiêu thức rõ ràng thống nhất như một, trận pháp cũng thập phần đẹp mắt, căn bản không giống như là một đám ô hợp vào nhà ngược khác cướp của giết người. Huống hồ nếu thực sự muốn cướp, trực tiếp dùng mê dược hoặc là kịch độc trí mạng không phải càng tốt sao? Tại sao lại thượng loại độc kì quái như vậy trên binh khí?
Bởi vậy có thể thấy được những người này rất có thể là hướng tới mục tiêu là chính mình mà thôi. Hành động này cũng được bày binh bố trận chu đáo chặt chẽ. Những người này nhất định có chủ mưu. Mà mục đích của hắn cũng cũng không phải đơn thuần là mệnh của mình. Hắn nhất định còn có mục đích khác!
Triển Chiêu ngoại trừ suy đoán về loại độc tố trên người hắn miễn cưỡng giấu giếm… còn lại toàn bộ đều nói cho Bao đại nhân.
Cũng may tuy rằng biến thành dáng dấp đứa bé thế nhưng võ công cùng nội lực trên người vẫn còn. Hơn nữa những người kia cũng cho mình dùng loại độc không nguy hiểm đến tính mạng, nói rõ mục tiêu của bọn họ cũng không phải mạng của mình. Cho nên một đứa nhỏ sáu tuổi tuy bị đám sát thủ truy sát nhưng lại tìm được đường thoát cùng không ngạc nhiên lắm. ( Triển đại nhân, đại não của ngươi chỉ khi đối mặt với chuyện gia đình mới chập mạch một chút thôi bình thường thì rất hảo a).
Mọi người sau khi nghe phân tích của hắn, đều bị kinh ngạc bởi một đứa nhỏ lại có suy nghĩ sâu sắc như vậy. Thế nhưng sau khi nghe Bạch Ngọc Đường thuật lại thân thế bi thảm của tiểu hài tử này, liền cũng nghĩ chẳng có gì lạ = =|||. Cái này gọi là “ở lâu trong cái khổ nên quen mùi khổ” a lệ ( ta chém theo nhân vật Mị =. =!!! =)) hoàn cảnh sinh anh hùng =.=)
Đương nhiên, Bạch Ngọc Đường để tránh cho thương tổn tâm hồn nhỏ bé của Triển Tiểu Hùng tiểu bằng hữu, những lời này hắn đều là lén lút nói cho Bao đại nhân bọn họ. Lại còn dặn đại gia không nên ở trước mặt hài tử không nên nhắc tới chuyện cha của hắn, để tránh khỏi hắn thấy cảnh thương tình.
Bởi vậy,Tiển đại nhân đáng thương của chúng ta lúc này tịnh không biết “Diễm sử” của chính mình mà ngay cả bản thân cũng chưa nghe qua nhất nhất bị đồng tử (1) Bạch Ngọc Đường tuyên truyền đến nỗi trên dưới mọi người trong Phủ Khai Phong đều biết 囧…
Sau khi chờ Bao đại nhân tra hỏi kết thúc, Bạch Ngọc Đường liền nhân cơ hội này liền đưa ra ý nghĩ của chính mình: “Đại nhân, thuộc hạ cùng hài tử này thập phần hợp ý, không bằng đem hắn giao cho ta nuôi nấng, để hắn cùng với ta ở một chỗ, cũng tiện cho ta hảo hảo chiếu cố hắn.”
Kỳ thực trong lòng cũng có một … lần bàn tính khác: như vậy có thể thuận lợi cùng hắn bồi dưỡng cảm tình. Nếu làm tốt sau này một ngày nào đó sẽ có cơ sở bảo hắn gọi mình một tiếng phụ thân a ( hãn Tiểu Bạch không ngờ ngươi vẫn còn suy nghĩ như vậy a). Hơn nữa từ nay về sau Triển Chiêu nếu muốn gặp hắn nhất định không thể trốn tránh chính mình, nói không chừng hắn còn có thể tác hợp cho mình cùng Triển Chiêu a o(≥ω≤)o.
Bao Chửng cũng ít nhiều biết Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu hai người có khí chất lại hay hỗ trợ nhau. Đây đều là đối thủ cùng huynh đệ tốt nhất. Nghĩ đến chắc là sẽ không bạc đãi đứa bé kia. Huống hồ Bạch Ngọc Đường mặc dù tính tình lỗ mãng, kích động. Nhưng hắn cũng là loại người bụng dạ ngay thẳng, tính cách hoạt bát hiếu động nhưng pha chút tính trẻ con ( có Trân Nhân cùng Tiểu Bảo làm chứng). Lại nói đây nhất định là người có điều kiện tốt nhất để trông nom tiểu hài tử. ( Tiểu Bạch ngươi quả nhiên có tiềm năng xứng đáng làm hiền thê lương mẫu a ngay cả Bao đại nhân cũng xem trọng ngươi nga).
Thế là liền tới hỏi Triển Chiêu: “Hài tử, ngươi nguyện ý không?”
Triển Chiêu tự nhiên là cầu còn không được, lập tức miệng đồng ý: ” Ta nguyện ý!” ( sao vậy hình như ở cử hành hôn lễ = =|||)
“Được rồi, như Bạch hộ vệ nói, để hài tử này theo ngươi a.”
…
Vào lúc ban đêm, Triển Tiểu Hùng tiểu bằng hữu đã bị Bạch Ngọc Đường đại ca ca ôm trở về gian phòng của mình, cũng chính là gian nhà tiền nhậm hộ vệ Triển Chiêu trước đây ở qua lúc ở Phủ Khai Phong. Từ nay về sau chính thức bắt đầu cuộc sống chung của hai người…
CHÚ THÍCH:
(1) Đồng tử: ống thẳng dài có hai lỗ. ở đây chỉ Bạch caca là thẳng ruột ngựa a
há há. đọc cái này yêu Bạch ca quá:”>:”> hóa ra không chỉ chúng ta bà tám nga
Lúc chạng vạng, Bao đại nhân xử lý xong sự vụ của công đường, liền tới thăm thương thế của đứa nhỏ, thấy hắn đã tỉnh, lúc này mới yên lòng lại.
Đợi Công Tôn Sách giúp hắn tái khám, sau khi xác định thương thế của hắn đã không ngại, Bao Chửng liền ngồi xuống hướng hắn hỏi một ít tình hình.
Triển Chiêu trong lòng rõ ràng biết tất thảy mọi sự kiện cũng không phải do thổ phỉ bình thường gây nên. Trong đó nhất định có nội tình khác. Thậm chí có thể quan hệ đến an nguy Bao đại nhân cùng Phủ Khai Phong. Bởi vậy cũng không dám giấu diếm nhiều lắm. Tuy rằng để che dấu thân phận thật sự nên có bóp méo một chút những sự việc đã trải qua, thế nhưng đối với đặc điểm cùng nhận dạng của bọn bắt cọc kia cũng không hề giấu diếm mà cứ đúng sự thật khai báo..
Nhớ kỹ chính ngày ấy sau khi đi Đinh phủ tạ tội, vốn muốn suốt đêm chạy về Phủ Khai Phong. Thế nhưng lúc sắp lên đường cũng là lúc Đinh tiểu thư cố ý muốn tiễn một đoạn đường. Bản thân thấy hổ thẹn, sẽ không tự nhiên khước từ hảo ý của người ta. Đành phải cùng nàng đi một đoạn. Ai biết mới qua bên ngoài Mạt Hoa thôn không bao lâu liền gặp gỡ nạn cường đạo. Vốn nếu là một mình, còn có thể miễn cưỡng ứng phó nhóm cường đạo kia. Thế nhưng lại đi cùng một người võ nghệ không tinh cùng thiếu kinh nghiệm thực chiến như Đinh Tam tiểu thư. Địch thì đông còn ta lại thân cô thế cô. Chính là một mặt dốc toàn lực đối phó với địch, một … mặt khác còn muốn bảo hộ để tránh nàng bị thương. Cuối cùng chính là có chút lực bất tòng tâm. Không chỉ trên người có nhiều chỗ bị cường bạo chém thương, hơn nữa trên binh khí của những người đó còn hạ độc. Cuối cùng bị địch nhân bức tới rìa vách núi cao, bất đắc dĩ kéo theo Đinh Tam tiểu thư nhảy xuống vực chạy trốn. Trong lúc nguy cấp đã dùng lực đẩy nàng vào trong một sơn động giữa sườn núi. Còn chính mình khi thi triển khinh công đã rơi xuống đáy vực sau đó chống đỡ hết nổi mà té xỉu. Ai ngờ sau khi tỉnh lại liền biến thành dáng dấp như hôm nay.
Bây giờ nghĩ lại, nhóm người kia tuy tự xưng là muốn cướp giật, thế nhưng bọn đạo phỉ cướp của mình nhiều người như vậy thì sức ăn uống ắt cũng không phải nhỏ mà mình quần áo lúc đấy giản dị, hành lý cũng rất ít, căn bản không có khả năng trở thành mục tiêu cướp đoạt của đám đạo phỉ kia. Hơn nữa những người đó y phục thống nhất, đều là hắc y che mặt, võ công cũng rõ ràng được quan huấn luyện chính quy, chiêu thức rõ ràng thống nhất như một, trận pháp cũng thập phần đẹp mắt, căn bản không giống như là một đám ô hợp vào nhà ngược khác cướp của giết người. Huống hồ nếu thực sự muốn cướp, trực tiếp dùng mê dược hoặc là kịch độc trí mạng không phải càng tốt sao? Tại sao lại thượng loại độc kì quái như vậy trên binh khí?
Bởi vậy có thể thấy được những người này rất có thể là hướng tới mục tiêu là chính mình mà thôi. Hành động này cũng được bày binh bố trận chu đáo chặt chẽ. Những người này nhất định có chủ mưu. Mà mục đích của hắn cũng cũng không phải đơn thuần là mệnh của mình. Hắn nhất định còn có mục đích khác!
Triển Chiêu ngoại trừ suy đoán về loại độc tố trên người hắn miễn cưỡng giấu giếm… còn lại toàn bộ đều nói cho Bao đại nhân.
Cũng may tuy rằng biến thành dáng dấp đứa bé thế nhưng võ công cùng nội lực trên người vẫn còn. Hơn nữa những người kia cũng cho mình dùng loại độc không nguy hiểm đến tính mạng, nói rõ mục tiêu của bọn họ cũng không phải mạng của mình. Cho nên một đứa nhỏ sáu tuổi tuy bị đám sát thủ truy sát nhưng lại tìm được đường thoát cùng không ngạc nhiên lắm. ( Triển đại nhân, đại não của ngươi chỉ khi đối mặt với chuyện gia đình mới chập mạch một chút thôi bình thường thì rất hảo a).
Mọi người sau khi nghe phân tích của hắn, đều bị kinh ngạc bởi một đứa nhỏ lại có suy nghĩ sâu sắc như vậy. Thế nhưng sau khi nghe Bạch Ngọc Đường thuật lại thân thế bi thảm của tiểu hài tử này, liền cũng nghĩ chẳng có gì lạ = =|||. Cái này gọi là “ở lâu trong cái khổ nên quen mùi khổ” a lệ ( ta chém theo nhân vật Mị =. =!!! =)) hoàn cảnh sinh anh hùng =.=)
Đương nhiên, Bạch Ngọc Đường để tránh cho thương tổn tâm hồn nhỏ bé của Triển Tiểu Hùng tiểu bằng hữu, những lời này hắn đều là lén lút nói cho Bao đại nhân bọn họ. Lại còn dặn đại gia không nên ở trước mặt hài tử không nên nhắc tới chuyện cha của hắn, để tránh khỏi hắn thấy cảnh thương tình.
Bởi vậy,Tiển đại nhân đáng thương của chúng ta lúc này tịnh không biết “Diễm sử” của chính mình mà ngay cả bản thân cũng chưa nghe qua nhất nhất bị đồng tử (1) Bạch Ngọc Đường tuyên truyền đến nỗi trên dưới mọi người trong Phủ Khai Phong đều biết 囧…
Sau khi chờ Bao đại nhân tra hỏi kết thúc, Bạch Ngọc Đường liền nhân cơ hội này liền đưa ra ý nghĩ của chính mình: “Đại nhân, thuộc hạ cùng hài tử này thập phần hợp ý, không bằng đem hắn giao cho ta nuôi nấng, để hắn cùng với ta ở một chỗ, cũng tiện cho ta hảo hảo chiếu cố hắn.”
Kỳ thực trong lòng cũng có một … lần bàn tính khác: như vậy có thể thuận lợi cùng hắn bồi dưỡng cảm tình. Nếu làm tốt sau này một ngày nào đó sẽ có cơ sở bảo hắn gọi mình một tiếng phụ thân a ( hãn Tiểu Bạch không ngờ ngươi vẫn còn suy nghĩ như vậy a). Hơn nữa từ nay về sau Triển Chiêu nếu muốn gặp hắn nhất định không thể trốn tránh chính mình, nói không chừng hắn còn có thể tác hợp cho mình cùng Triển Chiêu a o(≥ω≤)o.
Bao Chửng cũng ít nhiều biết Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu hai người có khí chất lại hay hỗ trợ nhau. Đây đều là đối thủ cùng huynh đệ tốt nhất. Nghĩ đến chắc là sẽ không bạc đãi đứa bé kia. Huống hồ Bạch Ngọc Đường mặc dù tính tình lỗ mãng, kích động. Nhưng hắn cũng là loại người bụng dạ ngay thẳng, tính cách hoạt bát hiếu động nhưng pha chút tính trẻ con ( có Trân Nhân cùng Tiểu Bảo làm chứng). Lại nói đây nhất định là người có điều kiện tốt nhất để trông nom tiểu hài tử. ( Tiểu Bạch ngươi quả nhiên có tiềm năng xứng đáng làm hiền thê lương mẫu a ngay cả Bao đại nhân cũng xem trọng ngươi nga).
Thế là liền tới hỏi Triển Chiêu: “Hài tử, ngươi nguyện ý không?”
Triển Chiêu tự nhiên là cầu còn không được, lập tức miệng đồng ý: ” Ta nguyện ý!” ( sao vậy hình như ở cử hành hôn lễ = =|||)
“Được rồi, như Bạch hộ vệ nói, để hài tử này theo ngươi a.”
…
Vào lúc ban đêm, Triển Tiểu Hùng tiểu bằng hữu đã bị Bạch Ngọc Đường đại ca ca ôm trở về gian phòng của mình, cũng chính là gian nhà tiền nhậm hộ vệ Triển Chiêu trước đây ở qua lúc ở Phủ Khai Phong. Từ nay về sau chính thức bắt đầu cuộc sống chung của hai người…
CHÚ THÍCH:
(1) Đồng tử: ống thẳng dài có hai lỗ. ở đây chỉ Bạch caca là thẳng ruột ngựa a
há há. đọc cái này yêu Bạch ca quá:”>:”> hóa ra không chỉ chúng ta bà tám nga
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook