[Thử Miêu Đồng Nhân] – Nho Nhỏ Miêu Lang Quân
-
Chương 51
“Ngọc Đường, Ngọc Đường... ” Một âm thanh quen thuộc ở bên tai không ngừng gọi tên y.
Bạch Ngọc Đường chìm trong bất tỉnh chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung, trong người chỉ thấy đen đặc giống như ruột bút chì, liền động mí mắt cũng không thể có khí lực, chỉ muốn hảo hảo mà ngủ, nhưng bên tai vẫn hiện lên thanh âm không thức thời, giống như con ruồi, ong ong ong ong không dứt, để y ngủ cũng không yên thân! Nếu không phải lúc này Bạch Ngọc Đường cả người vô lực không thể động đậy, y thực sự hận không thể nhảy dựng lên đem miệng người kia bịt kín lại sau đó nén ra ngoài, hung hăn đánh một trận! Đánh cho tên đó muốn nói cũng không thể nói nên lời! ( thanh âm nho nhỏ: Ngũ gia ngài không phải là muốn học cách ôn nhu sao?)
“Ngọc Đường, Ngọc Đường, ngươi sao rồi?” Không để ý đến ngươi...
“Ngọc Đường, Ngọc Đường ngươi tỉnh a!” Ta nhẫn....
“Ngọc Đường, ngươi đừng làm ta sợ! Ngươi nếu là có chuyện gì không hay... Ta... Ngọc Đường... ”
” Tử Miêu, ngươi ầm ĩ cái gì! Ta còn chưa có chết! Ngươi làm như thế này có phải là muốn rủa ta chết không?!” Bạch Ngọc Đường cuối cùng không nhịn được nữa, cuối cùng tức giận đến nỗi sinh ra một cỗ khí lực, bỗng nhiên mở to mắt ra, lời này mặc dù có thể thấy là hữu khí vô lực, căn bản là không thể nào biểu lộ tâm trạng hiện tại của y bây giờ là tức giận tột cùng thế nhưng vẫn khiến cho người ngồi bên giường im miệng lại, bởi vì... người nọ đã sớm kích động đến nỗi không nói nên lời ──
Triển Chiêu mở to miệng, đôi môi khép mở một hồi lâu, kích động đến nỗi vành mắt cũng có chút đỏ hồng, nhưng mà không thể nói ra được lời nào, cuối cùng hung hăn lấy tay mạnh mẽ ôm Bạch Ngọc Đường vào ngực, cơ hồ nhu vào tận xương tủy, dường như có làm như vậy thì mới có thể xác nhận được cuối cùng bảo bối của mình thực sự là đang ở trước mặt. Cuối cùng cũng an tâm buông lỏng mình.
“Ngọc Đường... Ngươi không có chuyện gì... Thật tốt quá... ”
Cảm giác được bả vai của Triển Chiêu có chút run run, lửa giận mới vừa rồi của Bạch Ngọc Đường đã sớm biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa, trong lòng ngược lại có chút kinh ngạc cùng có chút cảm động ──
Người này... Còn dáng vẻ lúc trước của Ngự Miêu Triển Chiêu trong triều đình khi xưa hay không? Triển Chiêu trước kia, bề ngoài mặc dù ôn nhuận, gần gũi, nội tâm bình ổn, lão luyện, xử sự khéo léo nội liễm khôn khéo, mọi việc đều để ở trong lòng để một mình gánh chịu, ngoài mặt thế nhưng lại luôn thanh thanh đạm đạm. Cho dù đối với với tình cảm chân thành nhưng vẫn chỉ là hận không thể nào biểu lộ ra ngoài. Thực sự trên lưng phải đeo gánh rất nhiều, càng khiến cho tâm Bạch Ngọc Đường yêu thương không dứt, cũng không biết từ lúc nào, hắn có thể thành thực dùng ngôn ngữ và hành động để biểu đạt nội tâm đích thực của mình. Chân chân thực thực như thế thực sự là một người hoàn toàn khác!
Bất quá, nói thậtt, Miêu nhi hiện tại thẳng thắn, chân thật, càng khiến người ta yêu thương hơn, nhất là... Chiêu nhi chỉ thích một mình tiểu Thử...
Bạch Ngọc Đường vốn là một người có tính tình ngay thẳng, ngày thường quan hệ với người khác cũng là có chút ít thẳng thắn. Thật không thích làm chuyện bực mình là đi suy đoán tâm tư của người khác. Nhưng ai biết được, tạo hóa trêu ngươi, hết lần này đến lần khác, lại khiến y yêu phải một người hỉ nộ ái ố kín như hũ nút.
Bạch Ngọc Đường trước kia còn vì thế mà buồn bực không biết năm nào tháng nào mới có thể cải tạo hắn, thế nhưng lại không phát hiện, thì ra trong lúc vô tình...
Loại chuyển biến này từ lúc nào thì bắt đầu vậy? Dường như... là từ sau khi hắn trúng phải hạc phản chi độc mà nhỏ lại, cái này nói sao thì nói, mình đúng là nên cảm tạ người đi hạ độc hắn! ( Sự thật chứng minh, Boss vĩnh việnc là không có chủ ý tàn bạo, mà dùng cái này để hai người xúc tiến tình cảm a.... tác giả vạn tuế...)
Bạch Ngọc Đường tâm tư trong bụng lưu chuyển, liền ôm lấy Triển Chiêu thật chặt khiến hắn nhất thời kích động khó tả. Hai người liền yên lặng ôm lấy nhau một hồi lâu, sau đó cuối cùng.... khiến cho một đại nhân vật vô cùng trọng yếu khác vì không được để ý tới mà không nhịn được tức giận, kháng nghị ──
Bốp ──!
Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên cảm thấy trong bụng rất đau, lực kia cũng rất lớn, sợ là ngay cả Triển Chiêu cũng có thể cảm nhận được trong bụng tự nhiên cũng hơi động một chút, cuối cùng lúc này cũng nhớ tới tiểu tổ tông trong bụng, lập tức bối rối đẩy Triển Chiêu ra, khẩn trương đưa tay hướng bụng mình sờ sờ:” Nhi tử!”
Triển Chiêu cũng cả kinh, nhanh chóng buông vòng tay ôm siết Bạch Ngọc Đường ra, vẻ mặt áy náy hối hận, đưa tay đặt lên cái bụng nhỏ bé của y, lo lắng nhưng rất mềm nhẹ nhu nhu.
“Ngọc Đường, bụng không sao chứ? Đau lắm hả? Yên tâm, yên tâm! Cục cưng không có việc gì, ngươi cũng không có việc gì! Các ngươi đều bình an. Nhất định rồi sẽ bình an!” Triển Chiêu không ngừng lẩm nhẩm. Không biết là nói cho Bạch Ngọc Đường nghe hay là nói để an ủi chính bản thân mình.
Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên cảm thấy trong lòng một cỗ nhiệt lưu tràn vào, nóng bỏng, nhất thời quên đau đớn trong bụng mình, một tay khác chậm rãi giữ lấy tay của Triển Chiêu, ấm giọng nói:” Bổn Miêu, ta cùng cục cưng không có chuyện gì, ngươi cũng đừng có kinh sợ.”
Triển Chiêu giận, trách Bạch Ngọc Đường một tiếng, nói:” Ta khi nào thì kinh sợ chứ? Là Bạch Ngọc Đường ngươi vốn không chịu an phận, khiến ta lo lắng... ” Nhưng cuối cùng không nỡ tránh mắng tiểu Thử yêu dấu nhà mình ( Miêu đại nhân, hắn cũng không dám a = =bbbbb), giọng nói thủy chung mềm mại. Nói xong còn vừa sờ vừa hôn khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt của y.
Bạch Ngọc Đường cũng biết là mình đuối lý, y cũng không sao cả, chỉ là nghĩ đến sự lỗ mãng của mình thiếu chút nữa còn hại đến cục cưng trong bụng. Trong lòng cũng là không khỏi sợ hãi không thôi. Nhìn lại khuôn mặt Triển Chiêu lo lắng cùng đau lòng cũng là không đành lòng phản bác hắn, ngược lại có chút đau lòng, thế là nói tránh đi:” Đúng rồi! Ngươi làm sao mà tìm được ta?”
“Ách... Không phải là ta, mà là đại tẩu... ” Triển Chiêu đem chuyện trải quan cẩn thận kể lại một lần... ──
Thì ra người nghĩ có lẽ bọn họ bị nhốt ở chỗ đó là đại tẩu. Triển Chiêu cũng đã biết âm mưu của Đinh Nguyệt Hoa. Bởi vì chỗ kia từng là nơi ở cũ của thuộc hạ lúc sinh thời của phụ thân nàng. Chẳng qua người nọ mặc dù lập được nhiều chiến công, lại đối với Đinh gia trung thành hết lòng thế nhưng bình phong vẫn là không được tốt. Đinh phụ vừa mới qua đời, ngay sau đó người nọ đã không muốn trở thành thuộc hạ của những vị tướng quân khác, liền lấy tiền của cùng một số thuộc hạ khác của mình quy ẩn hồi hương. Tòa nhà ở kinh thành cũng vì thế mà bị hoang phế từ đây, chỉ còn lại một người quản gia cùng mấy hạ nhân trong nom. Chẳng qua là hắn mặc dù đã từ quan nhưng dù sao cũng từng là mệnh quan triều đình, gia cảnh cũng là rất giàu có. Vì vậy, cho dù là ai cũng không nguyện tin tưởng một kẻ như thế mà lại có liên quan đến nghị phạm bắt cóc trẻ em. Cho nên vẫn không có thể phá được án lần này.
Vốn là Triển Chiêu cũng không có dám tin vào chuyện này. Nhưng khi hắn dẫn quân đến tòa nhà này, liền thấy Bạch Ngọc Đường đang hôn mê bất tỉnh. Dù không muốn thì hắn cũng phải tin tưởng vào tất cả.
Bạch Ngọc Đường không biết, khi thấy y không nhúc nhích nằm trên sàn nhà lạnh như băng, sinh tử còn chưa rõ, Triển Chiêu cơ hồ muốn nổi điên luôn, hận không thể giết chết những người trong phòng. Nếu không phải Đinh Nguyệt Hoa bộ dạng khi đó hết sức chật vật, thiếu chút nữa thất thân với Lý Nghĩa Liêm, sợ rằng kẻ đầu tiên khai đao có lẽ là nàng! Bất quá những chuyện này, Triển Chiêu cũng không có nói cho Bạch Ngọc Đường...
Sau này, Đinh Nguyệt Hoa cũng thành khẩn thừa nhận sai lầm của mình. Nàng thật ra cũng không muốn đưa Bạch Ngọc Đường đến với đường tử chỉ là bày ra trò này muốn Lý Nghĩa Liêm phế đi võ công của y, đem y bán đến biên cương không thể trở về bên cạnh Triển Chiêu được nữa. Cho dù vậy, nhưng những điều này cũng khiến Triển Chiêu hận nàng thấu xương, quyết tâm từ nay về sau cùng với nàng ân đoạn nghĩa tuyệt!
Bạch Ngọc Đường nghe thấy chuyện này cũng không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì y cũng đã sớm biết đến bảy tám phần, không biết rõ chi tiết cũng biết được tám chín phần rồi. Y cùng Đinh Nguyệt Hoa quan biết nhau mười mấy năm, như thế nào không biết rõ nàng chứ? ( nha: Ngũ gia ngài lại khoác lác đi. Nếu ngươi hiểu rõ nàng thì sao lại không phát hiện ra được âm mưu của Đinh tam tiểu thư chứ? Ngũ gia: tử HM ngươi đi chế đi. Còn không phải là lỗi của ngươi sao? Đem Ngũ gia viết thành ngu ngốc như vậy!!!!!!! (╋ 皿)=○#(#)3)) Thật ra thì Đinh Nguyệt Hoa cùng Bạch Ngọc Đường giống nhau, là một người bá đạo cùng ngang ngược. Nếu thích cái gì thì liền bắt buộc người khác (Bất quá điểm này thì Bạch Ngọc Đường tuyết đối sẽ chịu trách nhiệm....) Chẳng qua là nàng mặc dù là một người rất đáng ghét, ngoài mặt thoạt nhìn rất lớn lối nhưng dù sao vẫn là một nữ hài tử. Thật ra thì bên trong lá gan cũng rất nhỏ, chính là lấy lá gan này bắt nàng giết người nàng cũng không dám làm. Nghĩ đến cũng chỉ là dọa mình mà thôi.
Chuyện sau đó liền rất đơn giản. Lý Chính Nghĩa kia cùng thủ hạ của hắn bị bắt giải về Khai Phong điều tra, những đứa trẻ bị bắt cóc thì tất cả điều được bình an đưa trả về các gia đình. Đến Đinh Nguyệt Hoa mặc dù Triển Chiêu có tâm tha nàng một lần, dù sao cũng là mình có lỗi với người ta trước, nhưng cuối cùng vì yêu cầu của LP nhà mình, lại không ngờ y thế nhưng đi xin Bao đại nhân mở một đường sống cho nàng. Nói rằng dù sao nàng cũng có thành tâm ăn năn chuyện mình làm trước kia, chuyện cũ thì nên bỏ qua ssi. Điều này làm cho mọi người không khỏi mở rộng tầm mắt. Trước kia có thù phải trả Bạch Ngũ gia thế nhưng thay đổi rồi. Chẳng lẽ sau khi gả là vợ Triển đại nhân thì được cải tạo trở nên hiền lành rồi sao? Bất quá lời này dĩ nhiên là không ai dám nói ra. Dù sao Bạch Ngũ gia có hay không thực sự thay đổi thành hiền lành thì cũng phải cần hảo hảo nghiên cứu, nghiên cứu thêm = = ||||||||||||...
Chẳng qua không lâu sau trên giang hồ truyền đến một lời đồn đãi. Nói là nguyên nhân thực sự Đinh gia Tam tiểu thư Đinh Nguyệt Hoa bị Ngự Miêu Triển Chiêu của phủ Khai Phong từ hôn là Đinh tam tiểu thư bản tình hung hãn cùng cực, thường thường đối với phu gia thi triển quyền cước. Triển nam hiệp mặc dù võ công cao cường không đến nỗi bị đánh mà thương tích đầy mình nhưng như thế mãi cũng không thể nào chấp nhận được. Vì vậy, tình nguyện cả đời không lập gia đình hoặc cùng một người nam tử làm bạn cả đời chứ không tình nguyện cưới một nữ nhi như Đinh Nguyệt Hoa... Lời nói vừa ra, tin tưởng rằng Đinh tam tiểu thư sau này muốn xuất giá cũng khó có thể a... Bất quá những điều này sau này nói đi...
Bây giờ việc cấp bách nhất chính là hôn sự của hai người Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đườngđại ca hai nhà mặc dù đã đáp ứng hôn sự nhưng vẫn là không yên tâm để cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở chung một phòng. Nhất là của Bạch Ngọc Đường, sao càng nhìn càng thấy Triển Chiêu là một đại phôi đản. ( Đại ca, ánh mắt ngươi thật sắc bén!!!), thủy chung không nỡ đem bảo bối đệ đề giao cho hắn, cuối cùng cũng nghĩ đến một cái cớ coi là vẹn cả đôi đường ──
” Trừ phi Triển Chiêu cũng phải nhỏ đi, nếu không đợi đến khi tiểu đệ trưởng thành thì mới thành hôn!”
“Cái gì, đây chẳng phải là phải chờ mấy chục năm nữa sao?” Trời ạ! Mười mấy năm tới xem chừng không thể ăn được thế thì cuộc sống của ta làm sao mà vượt qua được đây
Bạch Ngọc Đường chìm trong bất tỉnh chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung, trong người chỉ thấy đen đặc giống như ruột bút chì, liền động mí mắt cũng không thể có khí lực, chỉ muốn hảo hảo mà ngủ, nhưng bên tai vẫn hiện lên thanh âm không thức thời, giống như con ruồi, ong ong ong ong không dứt, để y ngủ cũng không yên thân! Nếu không phải lúc này Bạch Ngọc Đường cả người vô lực không thể động đậy, y thực sự hận không thể nhảy dựng lên đem miệng người kia bịt kín lại sau đó nén ra ngoài, hung hăn đánh một trận! Đánh cho tên đó muốn nói cũng không thể nói nên lời! ( thanh âm nho nhỏ: Ngũ gia ngài không phải là muốn học cách ôn nhu sao?)
“Ngọc Đường, Ngọc Đường, ngươi sao rồi?” Không để ý đến ngươi...
“Ngọc Đường, Ngọc Đường ngươi tỉnh a!” Ta nhẫn....
“Ngọc Đường, ngươi đừng làm ta sợ! Ngươi nếu là có chuyện gì không hay... Ta... Ngọc Đường... ”
” Tử Miêu, ngươi ầm ĩ cái gì! Ta còn chưa có chết! Ngươi làm như thế này có phải là muốn rủa ta chết không?!” Bạch Ngọc Đường cuối cùng không nhịn được nữa, cuối cùng tức giận đến nỗi sinh ra một cỗ khí lực, bỗng nhiên mở to mắt ra, lời này mặc dù có thể thấy là hữu khí vô lực, căn bản là không thể nào biểu lộ tâm trạng hiện tại của y bây giờ là tức giận tột cùng thế nhưng vẫn khiến cho người ngồi bên giường im miệng lại, bởi vì... người nọ đã sớm kích động đến nỗi không nói nên lời ──
Triển Chiêu mở to miệng, đôi môi khép mở một hồi lâu, kích động đến nỗi vành mắt cũng có chút đỏ hồng, nhưng mà không thể nói ra được lời nào, cuối cùng hung hăn lấy tay mạnh mẽ ôm Bạch Ngọc Đường vào ngực, cơ hồ nhu vào tận xương tủy, dường như có làm như vậy thì mới có thể xác nhận được cuối cùng bảo bối của mình thực sự là đang ở trước mặt. Cuối cùng cũng an tâm buông lỏng mình.
“Ngọc Đường... Ngươi không có chuyện gì... Thật tốt quá... ”
Cảm giác được bả vai của Triển Chiêu có chút run run, lửa giận mới vừa rồi của Bạch Ngọc Đường đã sớm biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa, trong lòng ngược lại có chút kinh ngạc cùng có chút cảm động ──
Người này... Còn dáng vẻ lúc trước của Ngự Miêu Triển Chiêu trong triều đình khi xưa hay không? Triển Chiêu trước kia, bề ngoài mặc dù ôn nhuận, gần gũi, nội tâm bình ổn, lão luyện, xử sự khéo léo nội liễm khôn khéo, mọi việc đều để ở trong lòng để một mình gánh chịu, ngoài mặt thế nhưng lại luôn thanh thanh đạm đạm. Cho dù đối với với tình cảm chân thành nhưng vẫn chỉ là hận không thể nào biểu lộ ra ngoài. Thực sự trên lưng phải đeo gánh rất nhiều, càng khiến cho tâm Bạch Ngọc Đường yêu thương không dứt, cũng không biết từ lúc nào, hắn có thể thành thực dùng ngôn ngữ và hành động để biểu đạt nội tâm đích thực của mình. Chân chân thực thực như thế thực sự là một người hoàn toàn khác!
Bất quá, nói thậtt, Miêu nhi hiện tại thẳng thắn, chân thật, càng khiến người ta yêu thương hơn, nhất là... Chiêu nhi chỉ thích một mình tiểu Thử...
Bạch Ngọc Đường vốn là một người có tính tình ngay thẳng, ngày thường quan hệ với người khác cũng là có chút ít thẳng thắn. Thật không thích làm chuyện bực mình là đi suy đoán tâm tư của người khác. Nhưng ai biết được, tạo hóa trêu ngươi, hết lần này đến lần khác, lại khiến y yêu phải một người hỉ nộ ái ố kín như hũ nút.
Bạch Ngọc Đường trước kia còn vì thế mà buồn bực không biết năm nào tháng nào mới có thể cải tạo hắn, thế nhưng lại không phát hiện, thì ra trong lúc vô tình...
Loại chuyển biến này từ lúc nào thì bắt đầu vậy? Dường như... là từ sau khi hắn trúng phải hạc phản chi độc mà nhỏ lại, cái này nói sao thì nói, mình đúng là nên cảm tạ người đi hạ độc hắn! ( Sự thật chứng minh, Boss vĩnh việnc là không có chủ ý tàn bạo, mà dùng cái này để hai người xúc tiến tình cảm a.... tác giả vạn tuế...)
Bạch Ngọc Đường tâm tư trong bụng lưu chuyển, liền ôm lấy Triển Chiêu thật chặt khiến hắn nhất thời kích động khó tả. Hai người liền yên lặng ôm lấy nhau một hồi lâu, sau đó cuối cùng.... khiến cho một đại nhân vật vô cùng trọng yếu khác vì không được để ý tới mà không nhịn được tức giận, kháng nghị ──
Bốp ──!
Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên cảm thấy trong bụng rất đau, lực kia cũng rất lớn, sợ là ngay cả Triển Chiêu cũng có thể cảm nhận được trong bụng tự nhiên cũng hơi động một chút, cuối cùng lúc này cũng nhớ tới tiểu tổ tông trong bụng, lập tức bối rối đẩy Triển Chiêu ra, khẩn trương đưa tay hướng bụng mình sờ sờ:” Nhi tử!”
Triển Chiêu cũng cả kinh, nhanh chóng buông vòng tay ôm siết Bạch Ngọc Đường ra, vẻ mặt áy náy hối hận, đưa tay đặt lên cái bụng nhỏ bé của y, lo lắng nhưng rất mềm nhẹ nhu nhu.
“Ngọc Đường, bụng không sao chứ? Đau lắm hả? Yên tâm, yên tâm! Cục cưng không có việc gì, ngươi cũng không có việc gì! Các ngươi đều bình an. Nhất định rồi sẽ bình an!” Triển Chiêu không ngừng lẩm nhẩm. Không biết là nói cho Bạch Ngọc Đường nghe hay là nói để an ủi chính bản thân mình.
Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên cảm thấy trong lòng một cỗ nhiệt lưu tràn vào, nóng bỏng, nhất thời quên đau đớn trong bụng mình, một tay khác chậm rãi giữ lấy tay của Triển Chiêu, ấm giọng nói:” Bổn Miêu, ta cùng cục cưng không có chuyện gì, ngươi cũng đừng có kinh sợ.”
Triển Chiêu giận, trách Bạch Ngọc Đường một tiếng, nói:” Ta khi nào thì kinh sợ chứ? Là Bạch Ngọc Đường ngươi vốn không chịu an phận, khiến ta lo lắng... ” Nhưng cuối cùng không nỡ tránh mắng tiểu Thử yêu dấu nhà mình ( Miêu đại nhân, hắn cũng không dám a = =bbbbb), giọng nói thủy chung mềm mại. Nói xong còn vừa sờ vừa hôn khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt của y.
Bạch Ngọc Đường cũng biết là mình đuối lý, y cũng không sao cả, chỉ là nghĩ đến sự lỗ mãng của mình thiếu chút nữa còn hại đến cục cưng trong bụng. Trong lòng cũng là không khỏi sợ hãi không thôi. Nhìn lại khuôn mặt Triển Chiêu lo lắng cùng đau lòng cũng là không đành lòng phản bác hắn, ngược lại có chút đau lòng, thế là nói tránh đi:” Đúng rồi! Ngươi làm sao mà tìm được ta?”
“Ách... Không phải là ta, mà là đại tẩu... ” Triển Chiêu đem chuyện trải quan cẩn thận kể lại một lần... ──
Thì ra người nghĩ có lẽ bọn họ bị nhốt ở chỗ đó là đại tẩu. Triển Chiêu cũng đã biết âm mưu của Đinh Nguyệt Hoa. Bởi vì chỗ kia từng là nơi ở cũ của thuộc hạ lúc sinh thời của phụ thân nàng. Chẳng qua người nọ mặc dù lập được nhiều chiến công, lại đối với Đinh gia trung thành hết lòng thế nhưng bình phong vẫn là không được tốt. Đinh phụ vừa mới qua đời, ngay sau đó người nọ đã không muốn trở thành thuộc hạ của những vị tướng quân khác, liền lấy tiền của cùng một số thuộc hạ khác của mình quy ẩn hồi hương. Tòa nhà ở kinh thành cũng vì thế mà bị hoang phế từ đây, chỉ còn lại một người quản gia cùng mấy hạ nhân trong nom. Chẳng qua là hắn mặc dù đã từ quan nhưng dù sao cũng từng là mệnh quan triều đình, gia cảnh cũng là rất giàu có. Vì vậy, cho dù là ai cũng không nguyện tin tưởng một kẻ như thế mà lại có liên quan đến nghị phạm bắt cóc trẻ em. Cho nên vẫn không có thể phá được án lần này.
Vốn là Triển Chiêu cũng không có dám tin vào chuyện này. Nhưng khi hắn dẫn quân đến tòa nhà này, liền thấy Bạch Ngọc Đường đang hôn mê bất tỉnh. Dù không muốn thì hắn cũng phải tin tưởng vào tất cả.
Bạch Ngọc Đường không biết, khi thấy y không nhúc nhích nằm trên sàn nhà lạnh như băng, sinh tử còn chưa rõ, Triển Chiêu cơ hồ muốn nổi điên luôn, hận không thể giết chết những người trong phòng. Nếu không phải Đinh Nguyệt Hoa bộ dạng khi đó hết sức chật vật, thiếu chút nữa thất thân với Lý Nghĩa Liêm, sợ rằng kẻ đầu tiên khai đao có lẽ là nàng! Bất quá những chuyện này, Triển Chiêu cũng không có nói cho Bạch Ngọc Đường...
Sau này, Đinh Nguyệt Hoa cũng thành khẩn thừa nhận sai lầm của mình. Nàng thật ra cũng không muốn đưa Bạch Ngọc Đường đến với đường tử chỉ là bày ra trò này muốn Lý Nghĩa Liêm phế đi võ công của y, đem y bán đến biên cương không thể trở về bên cạnh Triển Chiêu được nữa. Cho dù vậy, nhưng những điều này cũng khiến Triển Chiêu hận nàng thấu xương, quyết tâm từ nay về sau cùng với nàng ân đoạn nghĩa tuyệt!
Bạch Ngọc Đường nghe thấy chuyện này cũng không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì y cũng đã sớm biết đến bảy tám phần, không biết rõ chi tiết cũng biết được tám chín phần rồi. Y cùng Đinh Nguyệt Hoa quan biết nhau mười mấy năm, như thế nào không biết rõ nàng chứ? ( nha: Ngũ gia ngài lại khoác lác đi. Nếu ngươi hiểu rõ nàng thì sao lại không phát hiện ra được âm mưu của Đinh tam tiểu thư chứ? Ngũ gia: tử HM ngươi đi chế đi. Còn không phải là lỗi của ngươi sao? Đem Ngũ gia viết thành ngu ngốc như vậy!!!!!!! (╋ 皿)=○#(#)3)) Thật ra thì Đinh Nguyệt Hoa cùng Bạch Ngọc Đường giống nhau, là một người bá đạo cùng ngang ngược. Nếu thích cái gì thì liền bắt buộc người khác (Bất quá điểm này thì Bạch Ngọc Đường tuyết đối sẽ chịu trách nhiệm....) Chẳng qua là nàng mặc dù là một người rất đáng ghét, ngoài mặt thoạt nhìn rất lớn lối nhưng dù sao vẫn là một nữ hài tử. Thật ra thì bên trong lá gan cũng rất nhỏ, chính là lấy lá gan này bắt nàng giết người nàng cũng không dám làm. Nghĩ đến cũng chỉ là dọa mình mà thôi.
Chuyện sau đó liền rất đơn giản. Lý Chính Nghĩa kia cùng thủ hạ của hắn bị bắt giải về Khai Phong điều tra, những đứa trẻ bị bắt cóc thì tất cả điều được bình an đưa trả về các gia đình. Đến Đinh Nguyệt Hoa mặc dù Triển Chiêu có tâm tha nàng một lần, dù sao cũng là mình có lỗi với người ta trước, nhưng cuối cùng vì yêu cầu của LP nhà mình, lại không ngờ y thế nhưng đi xin Bao đại nhân mở một đường sống cho nàng. Nói rằng dù sao nàng cũng có thành tâm ăn năn chuyện mình làm trước kia, chuyện cũ thì nên bỏ qua ssi. Điều này làm cho mọi người không khỏi mở rộng tầm mắt. Trước kia có thù phải trả Bạch Ngũ gia thế nhưng thay đổi rồi. Chẳng lẽ sau khi gả là vợ Triển đại nhân thì được cải tạo trở nên hiền lành rồi sao? Bất quá lời này dĩ nhiên là không ai dám nói ra. Dù sao Bạch Ngũ gia có hay không thực sự thay đổi thành hiền lành thì cũng phải cần hảo hảo nghiên cứu, nghiên cứu thêm = = ||||||||||||...
Chẳng qua không lâu sau trên giang hồ truyền đến một lời đồn đãi. Nói là nguyên nhân thực sự Đinh gia Tam tiểu thư Đinh Nguyệt Hoa bị Ngự Miêu Triển Chiêu của phủ Khai Phong từ hôn là Đinh tam tiểu thư bản tình hung hãn cùng cực, thường thường đối với phu gia thi triển quyền cước. Triển nam hiệp mặc dù võ công cao cường không đến nỗi bị đánh mà thương tích đầy mình nhưng như thế mãi cũng không thể nào chấp nhận được. Vì vậy, tình nguyện cả đời không lập gia đình hoặc cùng một người nam tử làm bạn cả đời chứ không tình nguyện cưới một nữ nhi như Đinh Nguyệt Hoa... Lời nói vừa ra, tin tưởng rằng Đinh tam tiểu thư sau này muốn xuất giá cũng khó có thể a... Bất quá những điều này sau này nói đi...
Bây giờ việc cấp bách nhất chính là hôn sự của hai người Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đườngđại ca hai nhà mặc dù đã đáp ứng hôn sự nhưng vẫn là không yên tâm để cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở chung một phòng. Nhất là của Bạch Ngọc Đường, sao càng nhìn càng thấy Triển Chiêu là một đại phôi đản. ( Đại ca, ánh mắt ngươi thật sắc bén!!!), thủy chung không nỡ đem bảo bối đệ đề giao cho hắn, cuối cùng cũng nghĩ đến một cái cớ coi là vẹn cả đôi đường ──
” Trừ phi Triển Chiêu cũng phải nhỏ đi, nếu không đợi đến khi tiểu đệ trưởng thành thì mới thành hôn!”
“Cái gì, đây chẳng phải là phải chờ mấy chục năm nữa sao?” Trời ạ! Mười mấy năm tới xem chừng không thể ăn được thế thì cuộc sống của ta làm sao mà vượt qua được đây
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook