Editor: Jung Tiểu Kú

... Một canh giờ sau...

Cốc cốc ── Triển Chiêu bưng lấy cái khay rón rén đẩy cửa vào, thấy Bạch Ngọc Đường nằm nghiêng quay lưng về phía trong tường, cũng không biết là đang ngủ hay vẫn còn đang giận dỗi. Liền thử dò xét tính gõ cửa, nhẹ giọng gọi ” Ngọc Đường?”

Bạch Ngọc Đường đang suy tư những gì đại tẩu nói, cũng không chú ý đến Triển Chiêu đi vào, nghe thấy hắn kêu to mới phục hồi tinh thần, nhất thời không biết nên đối với hắn mở miệng như thế nào. Đang do dự liền nghe được bên tai lần nữa vang lên tiếng hỏi thăm nhẹ giọng của Triển Chiêu:” Ngọc Đường, ngươi đã ngủ chưa?” Không biết có phải cảm thấy bản thân có lỗi hay không, cảm thấy thanh âm của Triển Chiêu mang theo vài phần gấp gáp… khẩn trương cùng mong đợi. ( Ngũ gia, không phải là ngươi ảo giác đâu, quả thật Miêu đại nhân diễn tốt = =bbbbb)

Triển Chiêu thấy tiểu nhân nhi trên giường vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng đã nguội đi nửa phần, thất vọng đem khay trên tay đặt xuống bàn, liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Bạch Ngọc Đường cũng phát giác bước chân chậm chạp mà nặng nề của Triển Chiêu đang ngày càng xa dần, do dự môjt chút cuối cùng cũng phun ra một chứ:”... Không có.”

Bên kia Triển đại nhân vốn vẫn đang chờ mong kì tích xuất hiện, giờ khắc này, tự nhiên là không bỏ qua bất kì tiếng động nào của con chuột, nghe được tiếng Bạch Ngọc Đường đáp lập tức xoay người lại, vui mừng vạn phần xông đến cái bàn bưng lên điểm tâm lấy lòng lão bà, hướng Bạch Ngọc Đường nhào tới:” Ngọc Đường, ta chuẩn bị mấy thứ điểm tâm ngươi thích ăn nhất, ngươi sau khi trở lại còn chưa có ăn cái gì đâu. Đứng lên ăn một chút đi.”

Bạch Ngọc Đường vẫn là chưa biết đối mặt với Triển Chiêu như thế nào, tức giận trong lòng vẫn chưa có tiêu trừ, huống chi mình quả thật từ trước tới nay chưa từng tỏ ra ôn nhu với hắn, hôm nay đột nhiên muốn bản thân dịu dàng, quả thật không biết phải làm sao? (⊙﹏⊙b hãn... Ngũ gia thực ra trước kia cũng đã từng ôn nhu với hắn, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao) Vì vậy, chẳng qua là đưa lưng về phía hắn cúi đầu thật thấp, đáp lại một tiếng:”Ân, vậy để đấy đi.”

Triển Chiêu thế nhưng lại cho rằng Bạch Ngọc Đường vẫn còn giận dỗi, cẩn thận đưa lưng về phía con chuột hỏi:” Ngọc Đường... Ngươi còn đang giận ta sao?”

” Không có.” Bạch Ngọc Đương hơi xoay đầu lại, thân thể thế nhưng lại không có động chủ yếu là bởi vì không thể quay bụng qua được. = = |||

Nhìn thấy Bạch Ngọc Đường mặc dù không nhìn thẳng mình, cũng đã nguyện ý quay đầu lại nói chuyện rồi, Triển Chiêu thầm nghĩ trong lòng, chuyện này xem ra là có cửa rồi. Trong lòng đối với đại tâur thầm kình ngưỡng đã lâu nhất thời tự nhiên chỉ có tăng chứ không có giảm. Đồng thời cũng không ngừng cố gắng đưa ra đòn sát thủ của bản thân!── khổ nhục kế:” Ngọc Đường, ngươi nếu như là đang còn tức giận thì cứ mắng ta đi, đánh ta một trận cũng được, chứ đừng có nhẫn nhịn, như thế đối với thân thể là không tốt đâu.”

Nhìn thấy Miêu đại nhân nhà y vì muốn làm cho y cao hứng, hết giận mà tình nguyện chịu nỗi khổ da thịt, tiểu thử quả nhiên trúng chiêu, trong lòng mơ hồ sinh ra một tia đau lòng: Miêu nhi trước khi không phải cũng rất yêu mình đó sao? Vì sao bây giờ ngay cả đánh cũng không đánh trả, mắng cũng không cãi lại? Ngay cả khi nói chuyện với mình cũng trở nên ăn nói khép nép? Chẳng lẽ thực sự bởi vì trước khi do bản thân đối với hắn quá hung dữ? ( Đại tẩu mạnh mẽ, đại tẩu cứng rắn a, ta bái phục ngươi ing...)

Thế là, kế tiếp trong phòng của Tứ phẩm đái đao hộ về Bạch Ngọc Đường xuất hiện một màn phải nói là vô cùng quỷ dị:”

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng vô cùng gian nan nhấc được thân mình ngồi dậy, ngồi nhìn Triển Chiêu.

” Miêu, Miêu nhi, ta có phải hay không... đặc biệt cố tình gây sự?”

“Ách... Không, không biết... “

” Ngươi gạt ta!” Do dự lâu như vậy mới trả lời, nhất định là gạt người!

Triển Chiêu lần này không dám do dự, lập tức đáp:” Ta không có lừa ngươi! Thật! Ta thề! Ta liền thích cái bộ dạng ngươi lúc này, đánh là hôn, mắng là yêu, không phải sao ”. Lời vừa nói vừa giơ lên ba ngón tay bày tỏ thành ý.

Bạch Ngọc Đường chậm rãi cúi đầu, thấp giọng nói:” Ngươi không cần khẩu thị tâm phi như thế, ta hiểu, ta sau này... không bao giờ...nữa sẽ đáng ngươi, mắng ngươi... “

Triển Chiêu nghe nói thế nhất thời hoảng sợ vạn phần:” Cái gì?? Ngọc Đường, ngươi nói vậy là có ý tứ gì?!” Chẳng lẽ Ngọc Đường đối với mình đã tâm ý nguội lạnh?!

Bạch Ngọc Đường vẫn là kiên nhẫn giải thích:” Ân, chính là ý từ trên mặt chứ sao. Ta sau này sẽ không bao giờ... đánh ngươi, mắng ngươi nữa... ta sẽ thử... thử lấy ôn nhu để đối đãi ngươi. Ngươi không cao hứng sao?”

” Ngọc Đường, ngươi không sao chứ? Ngươi có phải có nơi nào không thoải mái không?!” Sẽ không phải là sinh khí đến nỗi hồ đồ đấy chư?!

“Ta không có không thoải mái, ta là nói thật, lòng thích cái đẹp mọi người đều có nha, cái này ta có thể lý giải, sau này ngươi nghĩ muốn nhìn ai, muốn cùng người nào thân cận, ta cũng sẽ không nữa hỏi tới.”

“Ngọc Đường, không nên a a a a a ──! Ta biết sai lầm rồi, ta sau này không bao giờ … nữa cùng Đinh Nguyệt Hoa nói chuyện, liền nhìn cũng sẽ không liếc nhìn nàng một cái nào nữa, ngươi liền tha thứ ta đi! TAT...” Điều này chẳng lẽ chính là điềm báo núi lửa phun trào trong truyền thuyết sao?! TAT...

“Ta không có oán ngươi, ta biết ngươi chỉ là gặp dịp thì chơi, ta sẽ không để ý, chỉ cần trong lòng ngươi có ta, này như vậy đủ rồi...” Vươn ra tiểu cánh tay mập mập trắng trắng ôm lấy cổ Triển Chiêu, dúi đầu vào trong ngực hắn, ôn nhu gọi:” Ân.... Miêu... Miêu ca ca... ( ︹) “

” Ngọc Đường! Ngươi hay là cứ đánh ta đi, mắng ta đi. Ngươi cứ như vậy so với đánh ta, mắng ta còn làm cho ta khó chịu hơn rất nhiều lần TAT...” Triển Chiêu lúc này suy nghĩ muốn chết cũng đã từng hiện ra trong đầu. Bất quá không phải là chết trong hạnh phúc, vui vẻ mà là chết vì sợ = 口 =|||...

Ngũ gia cuối cùng cũng trong tiếng cầu khẩn của Miêu đại nhân mà không thể nhìn được nữa, khôi phục lại bản tính:” Tử Miêu, ngươi là có ý tứ gì?! Khó có được cơ hội Ngũ gia đối với ngươi ôn nhu thê thiếp như thế, ngươi lại dám không coi mặt mũi của ta ra gì?! Chán sống có phải không?!?! (╋ 皿)=○#(#)3)” ( Ngũ gia, ngươi cuối cùng cũng có thể khôi phục lại như trước, nếu không Miêu đại nhân không phải là đã bị ngươi hù chết hay sao? thỉnh thoáng trái tim non nớt của ta cũng bị ngươi lôi ra dìm chết a... chảy mồ hôi...)

“Hô thật tốt quá, Ngọc Đường ngươi cuối cùng cũng khôi phục bình thường, ngươi làm ta sợ muốn chết! Ta còn tưởng rằng... Ta còn tưởng rằng...” Ôm lấy trách yêu – ing...

” Thế thì tại sao?! Ngươi cho là Ngũ gia ta ngu dốt lắm sao?!”

” Không phải a! Ta kia đâu dám thế! Ta cho là Ngọc Đường không còn để ý đến ta nữa, không quan tâm ta nữa. May mà không phải, may là “

“Hừ, đần Miêu... (ˇ︿ˇ) “

“Ngọc Đường... ( ︹) “

“Vậy lại sao nữa?! └┘ “

“Mới vừa rồi, cái kia... Ngươi gọi tên ta là cái gì, ta không có nghe rõ, có thể hay không... Gọi lại một lần nữa? ` ( ﹏)′ “

“Đần Miêu?”

“Không phải, là câu trước câu kia. =3= “

“... Tử Miêu “

“Nữa trước nữa.” = =

“... Ngươi đi chết!?! (╋ 皿)=○#(#)3)”

“Ngọc Đường TAT...”

...

= = Miêu đại nhân... Ta gì cũng không có nói ngươi nha...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương