Editor: Jung Tiểu Kú
Triển Chiêu vốn là có tật giật mình, lúc đầu khi vừa nghe tiếng Bạch Ngọc Đường bạo rống, sợ đến mức giật nảy mình một cái, còn tưởng rằng y nhận ra mình rồi, không để ý cả người đang bị thương, xoạt một cái từ trong ổ chăn nhảy ra, quỳ ghé xuống trước mặt Bạch Ngọc Đường lớn tiếng xám hối: “Xin lỗi, xin lỗi! Đều là lỗi của ta! Đều là ta bất hảo! Chỉ cần ngươi có thể nguôi giận, muốn chém muốn giết, Triển mỗ không một câu oán hận!”
Thế nhưng bộ dạng hắn như vậy ở trong mắt Bạch Ngọc Đường lại thành một … hàm ý khác ──
Hài tử này từ nhỏ không có cha bảo hộ, nhất định thường thường bị người khi dễ, cho nên đối bất luận kẻ nào đều phải cẩn thận dè dặt như vậy, rất sợ làm cho người khác mất hứng, nếu không sao lại muốn bị người khác ngược đãi. (= =bbb hãn Tiểu Bạch sao ngươi có sức tưởng tượng phong phú vậy a!!!)
Hơn nữa bởi vì trong nhà không có trụ cột, hắn tuổi còn nhỏ liền phải gánh vác trọng trách của người đứng đầu gia đình. Thế nhưng lại biến một hài tử sáu tuổi tôi luyện thành kẻ từng trải như thế, tuổi còn nhỏ vậy mà đã học được cách xưng Triển mỗ. (⊙﹏⊙|||| cuồng hãn Tiểu Bạch ngươi có thể thay HM – tác giả đi viết ngược tâm …)
Bạch Ngọc Đường càng nghĩ càng nghĩ lòng chua xót không ngớt, hài tử này thực sự là… hảo đáng thương!
Nghĩ đến lại đau xót cực điểm, Bạch Ngọc Đường nhịn không được vươn đôi tay ôm chặt hài tử vào trước ngực, muốn dùng chính cái ôm ấm áp kiên cố làm cho đứa nhỏ đáng thương nhưng kiên cường này một ít cảm giác an toàn! Đồng thời, ôn nhu an ủi hắn nói: “Hảo hài tử, đừng sợ! Ta vừa mới hung là không phải với ngươi. Ngươi yên tâm! Có Ngũ thúc ở đây, Ngũ thúc sẽ bảo hộ ngươi, cũng sẽ không để cho người khác khi dễ ngươi!” ( (@[]@!!!!) cuồng hãn Tiểu Bạch tổ tông của ta nga…)
Triển Chiêu tuy rằng đối nhiệt tình đột ngột của Bạch Ngọc Đường có chút không thích ứng, nhưng có thể nghe được một tiếng “hảo hài tử “, lúc này mới thở phào một hơi, đem trái tim trở về trong lòng ngực...
Hô, nguyên lai Ngọc Đường cũng không có nhận ra Triển mỗ a, đại khái là y nghe được Triển mỗ nói mình họ Triển nên liên tưởng đến trước đây, mới phẫn nộ như vậy. Xem ra mình thực sự là thương tổn y quá sâu rồi. Ngọc Đường, xin lỗi! Bất quá từ nay về sau, Triển mỗ nhất định dùng hết khả năng mình có hảo hảo đối đãi ngươi, cho ngươi hạnh phúc, để bù đắp sai lầm trước đây đối với ngươi!
Suy tính xong, Triển Chiêu liền quay lại vươn cánh tay nhỏ, mập mạp ôm lấy cổ Bạch Ngọc Đường, trong lòng lặng lẽ thề rằng: “Ngọc Đường, Triển mỗ sau này cũng chắc chắn hảo hảo bảo vệ ngươi!”
Thế là hai người một lớn một nhỏ cứ như vậy ngươi nồng ta đậm, thâm tình ôm nhau hơn nửa ngày. Cuối cùng, chính Bạch Ngọc Đường mở miệng trước.
Để cho chắc chắn... Bạch Ngọc Đường vẫn là quyết định xác nhận một chút: “Được rồi, Tiểu Hùng, ngươi sao lại đến Phủ Khai Phong? Ta xem ngươi bị thương, có đúng hay không gặp phải loại sự tình gì đó, tới nơi này nhờ vả thân nhân?”
“Đúng vậy a, ta là tới Phủ Khai Phong tìm Triển đại nhân.” Triển Chiêu đáp có chút chột dạ, nhưng lại cũng chỉ có thể trả lời như thế. Bởi vì nếu như nói là thân thích của những người khác trong phủ thì rất nhanh sẽ bị bại lộ. Chỉ có thể nói là thân thích của chính mình mới danh chính ngôn thuận được lưu lại.
Trong lòng Bạch Ngọc Đường đã bắt đầu nghiến răng nghiến lợi: Quả nhiên! Thế nhưng y chính là vẫn cố nhẫn nhịn cơn tức giận trong lòng, thể hiện ra ngoài mặt là một bộ dạng tươi cười như hoa tiếp tục ân cần hỏi han nói: “Vậy hắn với ngươi có quan hệ gì a?”
“Hắn là…” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường cười như cảnh xuân xán lạn vậy, chẳng biết tại sao phía sau mồ hôi lạnh ứa ra, lại càng không dám nói lung tung. Đắn đo mãi. Nghĩ Bạch Ngọc Đường lúc này đối với mình nhất định hận thấu xương. Nếu đã nói là họ hàng gần của Triển Chiêu, hắn nhất định sẽ liên hệ mình cũng đáng ghét như thế. Có nghĩa, thứ chính bây giờ là phải lấy lòng hắn. Gần gũi hắn, chỉ sợ bây giờ cũng không còn dễ dàng như trước nữa. Thế là rụt rè mở miệng nói: “Kỳ thực, kỳ thực cũng không phải rất thân thuộc, chỉ là một bà con xa thôi.”
Thế nhưng biểu tình do dự chốc lát pha chút điềm đạm đáng yêu trên khuôn mặt của hắn, nhìn ở trong mắt Bạch Ngọc Đường, quả thực chính là cam chịu như suy đoán của chính mình! Lại càng đối tên nhẫn tâm phụ thê, bỏ con kia lên án!
Cho rằng đứa bé kia chính là vì không muốn có quan hệ với tên xú nam nhân vô lương tâm kia nên mới nói như thế, liền tiếp tục truy vấn vấn đề này = =|||: “Tiểu Hùng, trong nhà của ngươi còn ai khác không?”
“Cha mẹ ta đều mất, trong nhà cũng không còn một ai khác, ta đã không có nhà để về, cầu ngươi không nên đuổi ta đi có được hay không…” Lần này hắn thực không có nói láo, phụ mẫu Triển Chiêu đích thực sớm đã qua đời, hai người ca ca cũng giống hắn, trước đó đã bắt đầu tự mình lang bạt bên ngoài, hiện giờ đã muốn thành gia lập nghiệp. Nhà cửa ở cố hương hiện tại cũng chỉ còn là nơi huynh đệ ba người thỉnh thoảng tụ tập, chính xác là nơi này không còn ai sinh sống. Mà hình dạng hắn hiện tại cũng không ai nhận ra. Do vậy, cũng có thể nói hắn quả thực là không nhà để về.
Để tranh thủ đồng tình cùng hảo cảm của Bạch Ngọc Đường, một bên Triển Chiêu vừa nói, một bên vừa nỗ lực từ đôi mắt to bài khai hai hàng nước trong suốt, lưng tròng, cùng sử dụng một loại nhãn thần cầu xin nhìn về phía y.
Thấy đưa nhỏ đã muốn sắp khóc đến nơi, Bạch Ngọc Đường cũng thực sự không đành lòng tiếp tục hỏi nữa. Nếu là một lần nữa bắt hắn tự thuật lại những đau thương đã qua, chẳng phải lại lôi vết sẹo của hắn ra sao? Như thế giống như quá tàn nhẫn với hắn đi?!
Dù sao chính mình đã cùng hắn nói chuyện cũng coi như là hiểu đại khái sự tình từ đầu đến cuối. ( Ngũ gia, sự thực cùng với những gì ngươi đoán rất xa vời đó = =|||), không cần phải thương tổn tâm hồn trẻ thơ của hắn như vậy nga).
Thế là lần thứ hai đem đứa nhỏ ôm vào lòng, yêu thương nói với hắn: “Ngươi yên tâm, Ngũ thúc sẽ không để ngươi đi, từ nay về sau ngươi theo Ngũ thúc, ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi!”
Thối miêu, coi như ngươi mệnh hảo gặp được Ngũ gia. Tuy rằng, ngươi làm ra chuyện thực có lỗi với Ngũ gia, bất quá đứa nhỏ này là vô tội, Ngũ gia chắc chắn coi hắn coi như con của mình, thay ngươi hảo hảo chiếu cố hắn!
Thế là, hiểu lầm cứ như thế sản sinh a…
〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉
Hãn cái vấn đề con riêng này đến lúc nào thì sẽ kết thúc đây … Nói vậy cả hai người đều có cảm giác gì đó nha… Tiểu Bạch đầu đất?
Triển Chiêu vốn là có tật giật mình, lúc đầu khi vừa nghe tiếng Bạch Ngọc Đường bạo rống, sợ đến mức giật nảy mình một cái, còn tưởng rằng y nhận ra mình rồi, không để ý cả người đang bị thương, xoạt một cái từ trong ổ chăn nhảy ra, quỳ ghé xuống trước mặt Bạch Ngọc Đường lớn tiếng xám hối: “Xin lỗi, xin lỗi! Đều là lỗi của ta! Đều là ta bất hảo! Chỉ cần ngươi có thể nguôi giận, muốn chém muốn giết, Triển mỗ không một câu oán hận!”
Thế nhưng bộ dạng hắn như vậy ở trong mắt Bạch Ngọc Đường lại thành một … hàm ý khác ──
Hài tử này từ nhỏ không có cha bảo hộ, nhất định thường thường bị người khi dễ, cho nên đối bất luận kẻ nào đều phải cẩn thận dè dặt như vậy, rất sợ làm cho người khác mất hứng, nếu không sao lại muốn bị người khác ngược đãi. (= =bbb hãn Tiểu Bạch sao ngươi có sức tưởng tượng phong phú vậy a!!!)
Hơn nữa bởi vì trong nhà không có trụ cột, hắn tuổi còn nhỏ liền phải gánh vác trọng trách của người đứng đầu gia đình. Thế nhưng lại biến một hài tử sáu tuổi tôi luyện thành kẻ từng trải như thế, tuổi còn nhỏ vậy mà đã học được cách xưng Triển mỗ. (⊙﹏⊙|||| cuồng hãn Tiểu Bạch ngươi có thể thay HM – tác giả đi viết ngược tâm …)
Bạch Ngọc Đường càng nghĩ càng nghĩ lòng chua xót không ngớt, hài tử này thực sự là… hảo đáng thương!
Nghĩ đến lại đau xót cực điểm, Bạch Ngọc Đường nhịn không được vươn đôi tay ôm chặt hài tử vào trước ngực, muốn dùng chính cái ôm ấm áp kiên cố làm cho đứa nhỏ đáng thương nhưng kiên cường này một ít cảm giác an toàn! Đồng thời, ôn nhu an ủi hắn nói: “Hảo hài tử, đừng sợ! Ta vừa mới hung là không phải với ngươi. Ngươi yên tâm! Có Ngũ thúc ở đây, Ngũ thúc sẽ bảo hộ ngươi, cũng sẽ không để cho người khác khi dễ ngươi!” ( (@[]@!!!!) cuồng hãn Tiểu Bạch tổ tông của ta nga…)
Triển Chiêu tuy rằng đối nhiệt tình đột ngột của Bạch Ngọc Đường có chút không thích ứng, nhưng có thể nghe được một tiếng “hảo hài tử “, lúc này mới thở phào một hơi, đem trái tim trở về trong lòng ngực...
Hô, nguyên lai Ngọc Đường cũng không có nhận ra Triển mỗ a, đại khái là y nghe được Triển mỗ nói mình họ Triển nên liên tưởng đến trước đây, mới phẫn nộ như vậy. Xem ra mình thực sự là thương tổn y quá sâu rồi. Ngọc Đường, xin lỗi! Bất quá từ nay về sau, Triển mỗ nhất định dùng hết khả năng mình có hảo hảo đối đãi ngươi, cho ngươi hạnh phúc, để bù đắp sai lầm trước đây đối với ngươi!
Suy tính xong, Triển Chiêu liền quay lại vươn cánh tay nhỏ, mập mạp ôm lấy cổ Bạch Ngọc Đường, trong lòng lặng lẽ thề rằng: “Ngọc Đường, Triển mỗ sau này cũng chắc chắn hảo hảo bảo vệ ngươi!”
Thế là hai người một lớn một nhỏ cứ như vậy ngươi nồng ta đậm, thâm tình ôm nhau hơn nửa ngày. Cuối cùng, chính Bạch Ngọc Đường mở miệng trước.
Để cho chắc chắn... Bạch Ngọc Đường vẫn là quyết định xác nhận một chút: “Được rồi, Tiểu Hùng, ngươi sao lại đến Phủ Khai Phong? Ta xem ngươi bị thương, có đúng hay không gặp phải loại sự tình gì đó, tới nơi này nhờ vả thân nhân?”
“Đúng vậy a, ta là tới Phủ Khai Phong tìm Triển đại nhân.” Triển Chiêu đáp có chút chột dạ, nhưng lại cũng chỉ có thể trả lời như thế. Bởi vì nếu như nói là thân thích của những người khác trong phủ thì rất nhanh sẽ bị bại lộ. Chỉ có thể nói là thân thích của chính mình mới danh chính ngôn thuận được lưu lại.
Trong lòng Bạch Ngọc Đường đã bắt đầu nghiến răng nghiến lợi: Quả nhiên! Thế nhưng y chính là vẫn cố nhẫn nhịn cơn tức giận trong lòng, thể hiện ra ngoài mặt là một bộ dạng tươi cười như hoa tiếp tục ân cần hỏi han nói: “Vậy hắn với ngươi có quan hệ gì a?”
“Hắn là…” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường cười như cảnh xuân xán lạn vậy, chẳng biết tại sao phía sau mồ hôi lạnh ứa ra, lại càng không dám nói lung tung. Đắn đo mãi. Nghĩ Bạch Ngọc Đường lúc này đối với mình nhất định hận thấu xương. Nếu đã nói là họ hàng gần của Triển Chiêu, hắn nhất định sẽ liên hệ mình cũng đáng ghét như thế. Có nghĩa, thứ chính bây giờ là phải lấy lòng hắn. Gần gũi hắn, chỉ sợ bây giờ cũng không còn dễ dàng như trước nữa. Thế là rụt rè mở miệng nói: “Kỳ thực, kỳ thực cũng không phải rất thân thuộc, chỉ là một bà con xa thôi.”
Thế nhưng biểu tình do dự chốc lát pha chút điềm đạm đáng yêu trên khuôn mặt của hắn, nhìn ở trong mắt Bạch Ngọc Đường, quả thực chính là cam chịu như suy đoán của chính mình! Lại càng đối tên nhẫn tâm phụ thê, bỏ con kia lên án!
Cho rằng đứa bé kia chính là vì không muốn có quan hệ với tên xú nam nhân vô lương tâm kia nên mới nói như thế, liền tiếp tục truy vấn vấn đề này = =|||: “Tiểu Hùng, trong nhà của ngươi còn ai khác không?”
“Cha mẹ ta đều mất, trong nhà cũng không còn một ai khác, ta đã không có nhà để về, cầu ngươi không nên đuổi ta đi có được hay không…” Lần này hắn thực không có nói láo, phụ mẫu Triển Chiêu đích thực sớm đã qua đời, hai người ca ca cũng giống hắn, trước đó đã bắt đầu tự mình lang bạt bên ngoài, hiện giờ đã muốn thành gia lập nghiệp. Nhà cửa ở cố hương hiện tại cũng chỉ còn là nơi huynh đệ ba người thỉnh thoảng tụ tập, chính xác là nơi này không còn ai sinh sống. Mà hình dạng hắn hiện tại cũng không ai nhận ra. Do vậy, cũng có thể nói hắn quả thực là không nhà để về.
Để tranh thủ đồng tình cùng hảo cảm của Bạch Ngọc Đường, một bên Triển Chiêu vừa nói, một bên vừa nỗ lực từ đôi mắt to bài khai hai hàng nước trong suốt, lưng tròng, cùng sử dụng một loại nhãn thần cầu xin nhìn về phía y.
Thấy đưa nhỏ đã muốn sắp khóc đến nơi, Bạch Ngọc Đường cũng thực sự không đành lòng tiếp tục hỏi nữa. Nếu là một lần nữa bắt hắn tự thuật lại những đau thương đã qua, chẳng phải lại lôi vết sẹo của hắn ra sao? Như thế giống như quá tàn nhẫn với hắn đi?!
Dù sao chính mình đã cùng hắn nói chuyện cũng coi như là hiểu đại khái sự tình từ đầu đến cuối. ( Ngũ gia, sự thực cùng với những gì ngươi đoán rất xa vời đó = =|||), không cần phải thương tổn tâm hồn trẻ thơ của hắn như vậy nga).
Thế là lần thứ hai đem đứa nhỏ ôm vào lòng, yêu thương nói với hắn: “Ngươi yên tâm, Ngũ thúc sẽ không để ngươi đi, từ nay về sau ngươi theo Ngũ thúc, ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi!”
Thối miêu, coi như ngươi mệnh hảo gặp được Ngũ gia. Tuy rằng, ngươi làm ra chuyện thực có lỗi với Ngũ gia, bất quá đứa nhỏ này là vô tội, Ngũ gia chắc chắn coi hắn coi như con của mình, thay ngươi hảo hảo chiếu cố hắn!
Thế là, hiểu lầm cứ như thế sản sinh a…
〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉〉
Hãn cái vấn đề con riêng này đến lúc nào thì sẽ kết thúc đây … Nói vậy cả hai người đều có cảm giác gì đó nha… Tiểu Bạch đầu đất?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook