[Thử Miêu Đồng Nhân] – Nho Nhỏ Miêu Lang Quân
-
Chương 23
“”Triển • Tiểu • Hùng! Ngươi cút ra ngoài cho ta a a a a a ──!”
Lời còn chưa dứt, Triển Chiêu chỉ cảm thấy trên mông vô cùng đau, tiếp theo thân thể liền vù vù một khắc bay lên. Hắn còn chưa kịp hiểu là có chuyện gì, liền như một con chó đói bổ nhào cắm đầu xuống, khuôn mặt cùng với mặt đất liền tiếp xúc thân mật HLL= =|||
Cái đầu nhỏ bé kia khi say rượu bị một ném nặng nề này kích thích khiến nhất thời thanh tĩnh lại, nhanh chóng từ trên mặt đất bò dây, sau đó liền hét lớn:” Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?! Phát sinh chuyện gì?!”
Đang lúc Triển Chiêu dùng cái đầu nhỏ bé chưa hết bàng hoàng mà thiếu tỉnh táo cố gắng tự hỏi đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, đột nhiên nghe được bên trong phòng truyền ra một tiếng rống lớn:” Con thỏ nhỏ chết tiệt kia! Đi đi rủa sạch chăn đệm thì mới được ngủ tiếp!”
Lời còn chưa dứt lại có một vật hình tròn lớn ấm áp, mềm mềm từ trong nhà bay ra:” Phốc ──” một tiếng đem Triển Tiểu Hùng cả người bao lại.
Miêu đại nhân thông minh khả ái của chúng ta lúc này mới ý thức được mình nguyên lai là bị người nhà mình đuổi ra ngoài. ( Ai là … người nhà của ngươi chậc chậc). Ôm lấy cái chăn cùng đệm bị Bạch Ngọc Đường ném cho, mặc dù vẫn không rõ biểu hiện ôn nhu, hiền lành trước mặt mình này là như thế nào? ( Gì?!) Bạch Ngọc Đường Bạch ca ca vì sao đột nhiên lại nổi đóa lên như thế lại còn dùng một cước đạp mình ra khỏi phòng, thế nhưng Tiểu Miêu Miêu tỏng lòng lại cảm thấy hết sức vui mừng:” Ngọc Đường nhà ta chính là thể thiếp ( thiếp của bản thân) còn biết ta sợ lạnh mà đem chăn bông ném ra… Cái này có thể coi là mang theo nhiệt độ của Bạch Ngọc Đường đây.! ω!”
Triển Chiêu nghĩ đến thế thì vừa cảm động không thôi, vừa đem mặt vùi vào trong chăn lại dùng sức hít một hơi ──
” Ân! Mùi vị của Ngọc Đường thật thơm a … Từ từ, sao hình như còn có mùi gì đó kì quái…”
Sau lại cẩn thận ngửi lại…
…
= 口 =|||||||||
Thiên a!!!!
Ta Triển Hùng Phi đời này coi như không còn mặt mũi nhìn người khác nữa rồi aaaaa ──!!!
…
Dưới ánh trăng yên tĩnh, một cái thân ảnh nho nhỏ suy sụp đứng trong góc tường, chỉ thấy đứa bé kia khoác một cái áo sơ mi đơn bạc, thân ảnh nhỏ bé yếu ớt kia trong đêm tối mùa đông lạnh giá đen kịt không kiềm được mà lạnh run. Bên cạnh là một đống chăn đệm màu trắng, dày thoạt nhìn hết sức ấm áp, dưới ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi, có thể mơ hồ nhìn thấy …Phía trên kia hiện ra một bức địa đồ Đại Tống bản đầy đủ màu vàng óng ánh lộng lấy = =||| ( Zan đại nhân là phô tượng trắng chưa từng có ai đụng vào a! Tiểu nhân xin bái phục ORZ, là một người 25 tuổi lại làm cha mà đái dầm. Sự tích này tuyệt đối đủ tư cách để ghi vào kỉ lục Guinness thế giới!!!)
──────────── một đêm trắng giặt chăn đệm tiểu phân cách tuyến ────────────
:” U? Ngươi chính là tiểu gia khỏa mà lão Ngũ nói đến sao?”
Buổi sáng ngày mới vừa mới đến, Triển Tiểu Miêu đang thất hồn lạc phách đứng ở góc tường giặt chăn ( Miêu đại nhân giặt cả một đêm mà vẫn chưa sạch (﹏)), đột nhiên trong viện truyền đến một đạo thanh âm con gái trong trẻo dễ nghe. Theo bản năng quay đầu nhìn lại còn không đợi cho đại não thanh tỉnh sau vụ say rượu tối qua cùng với cả đêm không ngủ để nhận ra là ai đến đã thấy nàng kia sau khi thấy mặt hắn thì nhất thời hoảng sợ kêu la đủ loại hướng mình đánh tới. ──
“Ai u uy! Tiểu quai quai của ta, xem bộ dạng ngươi như vậy quả nhiên bệnh không nhẹ a! Sắc mặt khó coi như thế, mắt cũng có quầng thâm rồi! Đến mau cho thẩm nhìn ngươi xem.!”
Nói cũng không để ý xem người nghe có nguyện ý hay không, kéo Triển Tiểu Hùng qua còn lấy ngân châm của mình bắt mạch cánh tay nhỏ mập mạp của hắn, vừa chẩn mạch vừa cằn nhằn lải nhải không ngừng:” Này lão Ngũ cũng thật là, bản thân thì không chịu làm việc không biết sai hạ nhân làm hay sai? sao có thể để một đứa nhỏ dính đến công việc nặng nhọc thế này. Nhìn đứa nhỏ này mệt thành cái dạng gì rồi này?! Đứa trẻ này thật đáng thương. Tới để thẩm thẩm thương ngươi.! Cũng là lão Tứ của lão Ngũ khốn hỗn tạp, từ nhỏ đã đem lão Thử làm hư rồi. Tiểu Thử kia lại không có đệ muội sẽ không học được cách chiếu cố người khác. Biết rõ kẻ nhỏ hơn mình vậy mà vẫn luôn khi dễ người ta. Lão Ngũ này a…” Ngoài miệng không ngừng nói, tay cũng không chút nào chậm trễ. Nhưng là… Mạch này giống như có chút kỳ quái a…Để ta nhìn kĩ lại một lần nữa nào….
” Kia, Cái kia, xin hỏi… Ngài là ạ?” Triển Chiêu cuối cùng nhịn không được cắt lờinàng. Mặc dù Ngọc Đường nhà hắn quả thật sẽ không làm việc nhà, tính tình cũng có chút không tốt, nhưng nghe lời người khác quở trách y là không tốt trong lòng vẫn cảm thấy hết sức khó chịu. Nữ nhân này là ai a? Bằng cái gì mà soi mói cùng Tứ ca ca của y như thế?!
“Nga đúng rồi! Ngươi không nhận ra ta là ai đâu. Ta là đại tẩu của Bạch ca ca, ngươi gọi ta Lư đại thẩm là được rồi.” Nói xong chân mày cũng dần dần chau lại. Mạch này giống… tựa hồ là …
” Nga, Lư đại thẩm a… Không! Lư, Lư phu nhân?!” Cuối cùng Triển Chiêu cũng hiểu được cái giật mình của mình khi nãy. Nhanh chóng dùng sức muốn đem cánh tay rút về. Ai ngờ một năm không gặp, y thuật của Lư phu nhân cơ hồ lại cao siêu đến cảnh giới xuất thần nhập hóa như vậy tốc độ của hắn vẫn là chậm hơn một bước ──
Chỉ thấy vẻ mặt Mẫn Tú Tú giống như gặp quỷ nhìn về phía Triển Chiêu ánh mắt kia so với chuông đồng còn muốn to hơn, cằm đều muốn rớt xuống, lắp bắp nói:” Triển, Triển tiểu…”
“A! Thẩm thẩm, tên của ta gọi là Triển Tiểu Hùng! Ngài còn nhớ rõ a!” Triển Chiêu dùng thanh âm non nớt khả ái mà mình có thể nghĩ đến nhanh nhất để cắt đứt lời nói của Mẫn Tú Tú còn làm ra điệu bộ thiên chân vô tà ( ngây thơ) cười khả ái, dùng đôi mắt to, đen bóng, tinh khiết nháy mắt nhìn Mẫn Tú Tú.
Nhưng hắn vừa dứt lời thì liền hối hận. Bằng y thuật tinh thông của mình sợ rằng nàng đã phát hiện ra bí mật của bản thân rồi. Hơn nữa, trong tình thế cấp bách, mình đã bật thốt lên cái thanh âm kia “Lư phu nhân”… Tự mình biết là đã quá muộn rồi. TAT…
Mặc dù sắc mặt Triển Tiểu Miêu lúc này thoạt nhìn có chút tiều tụy, ánh mắt cũng không giống ngày thường sáng ngời có thần như vậy. Nhưng đối với một người mẹ có con nhỏ lại là người chủ gia đình tràn đầy ái tâm mà nói thanh âm ngọt ngào, nụ cười hồn nhiên như vậy vẫn là khó có thể chống cự!
Nhưng nghĩ đến bản chất của chủ nhân thanh âm cùng gương mặt này còn có biểu cảm hân hoan vô cùng không tương xứng này…= 口 =|||...
Khóe miệng Mẫn Tú Tú kìm lại một chút co quắp….
Lời còn chưa dứt, Triển Chiêu chỉ cảm thấy trên mông vô cùng đau, tiếp theo thân thể liền vù vù một khắc bay lên. Hắn còn chưa kịp hiểu là có chuyện gì, liền như một con chó đói bổ nhào cắm đầu xuống, khuôn mặt cùng với mặt đất liền tiếp xúc thân mật HLL= =|||
Cái đầu nhỏ bé kia khi say rượu bị một ném nặng nề này kích thích khiến nhất thời thanh tĩnh lại, nhanh chóng từ trên mặt đất bò dây, sau đó liền hét lớn:” Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?! Phát sinh chuyện gì?!”
Đang lúc Triển Chiêu dùng cái đầu nhỏ bé chưa hết bàng hoàng mà thiếu tỉnh táo cố gắng tự hỏi đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, đột nhiên nghe được bên trong phòng truyền ra một tiếng rống lớn:” Con thỏ nhỏ chết tiệt kia! Đi đi rủa sạch chăn đệm thì mới được ngủ tiếp!”
Lời còn chưa dứt lại có một vật hình tròn lớn ấm áp, mềm mềm từ trong nhà bay ra:” Phốc ──” một tiếng đem Triển Tiểu Hùng cả người bao lại.
Miêu đại nhân thông minh khả ái của chúng ta lúc này mới ý thức được mình nguyên lai là bị người nhà mình đuổi ra ngoài. ( Ai là … người nhà của ngươi chậc chậc). Ôm lấy cái chăn cùng đệm bị Bạch Ngọc Đường ném cho, mặc dù vẫn không rõ biểu hiện ôn nhu, hiền lành trước mặt mình này là như thế nào? ( Gì?!) Bạch Ngọc Đường Bạch ca ca vì sao đột nhiên lại nổi đóa lên như thế lại còn dùng một cước đạp mình ra khỏi phòng, thế nhưng Tiểu Miêu Miêu tỏng lòng lại cảm thấy hết sức vui mừng:” Ngọc Đường nhà ta chính là thể thiếp ( thiếp của bản thân) còn biết ta sợ lạnh mà đem chăn bông ném ra… Cái này có thể coi là mang theo nhiệt độ của Bạch Ngọc Đường đây.! ω!”
Triển Chiêu nghĩ đến thế thì vừa cảm động không thôi, vừa đem mặt vùi vào trong chăn lại dùng sức hít một hơi ──
” Ân! Mùi vị của Ngọc Đường thật thơm a … Từ từ, sao hình như còn có mùi gì đó kì quái…”
Sau lại cẩn thận ngửi lại…
…
= 口 =|||||||||
Thiên a!!!!
Ta Triển Hùng Phi đời này coi như không còn mặt mũi nhìn người khác nữa rồi aaaaa ──!!!
…
Dưới ánh trăng yên tĩnh, một cái thân ảnh nho nhỏ suy sụp đứng trong góc tường, chỉ thấy đứa bé kia khoác một cái áo sơ mi đơn bạc, thân ảnh nhỏ bé yếu ớt kia trong đêm tối mùa đông lạnh giá đen kịt không kiềm được mà lạnh run. Bên cạnh là một đống chăn đệm màu trắng, dày thoạt nhìn hết sức ấm áp, dưới ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi, có thể mơ hồ nhìn thấy …Phía trên kia hiện ra một bức địa đồ Đại Tống bản đầy đủ màu vàng óng ánh lộng lấy = =||| ( Zan đại nhân là phô tượng trắng chưa từng có ai đụng vào a! Tiểu nhân xin bái phục ORZ, là một người 25 tuổi lại làm cha mà đái dầm. Sự tích này tuyệt đối đủ tư cách để ghi vào kỉ lục Guinness thế giới!!!)
──────────── một đêm trắng giặt chăn đệm tiểu phân cách tuyến ────────────
:” U? Ngươi chính là tiểu gia khỏa mà lão Ngũ nói đến sao?”
Buổi sáng ngày mới vừa mới đến, Triển Tiểu Miêu đang thất hồn lạc phách đứng ở góc tường giặt chăn ( Miêu đại nhân giặt cả một đêm mà vẫn chưa sạch (﹏)), đột nhiên trong viện truyền đến một đạo thanh âm con gái trong trẻo dễ nghe. Theo bản năng quay đầu nhìn lại còn không đợi cho đại não thanh tỉnh sau vụ say rượu tối qua cùng với cả đêm không ngủ để nhận ra là ai đến đã thấy nàng kia sau khi thấy mặt hắn thì nhất thời hoảng sợ kêu la đủ loại hướng mình đánh tới. ──
“Ai u uy! Tiểu quai quai của ta, xem bộ dạng ngươi như vậy quả nhiên bệnh không nhẹ a! Sắc mặt khó coi như thế, mắt cũng có quầng thâm rồi! Đến mau cho thẩm nhìn ngươi xem.!”
Nói cũng không để ý xem người nghe có nguyện ý hay không, kéo Triển Tiểu Hùng qua còn lấy ngân châm của mình bắt mạch cánh tay nhỏ mập mạp của hắn, vừa chẩn mạch vừa cằn nhằn lải nhải không ngừng:” Này lão Ngũ cũng thật là, bản thân thì không chịu làm việc không biết sai hạ nhân làm hay sai? sao có thể để một đứa nhỏ dính đến công việc nặng nhọc thế này. Nhìn đứa nhỏ này mệt thành cái dạng gì rồi này?! Đứa trẻ này thật đáng thương. Tới để thẩm thẩm thương ngươi.! Cũng là lão Tứ của lão Ngũ khốn hỗn tạp, từ nhỏ đã đem lão Thử làm hư rồi. Tiểu Thử kia lại không có đệ muội sẽ không học được cách chiếu cố người khác. Biết rõ kẻ nhỏ hơn mình vậy mà vẫn luôn khi dễ người ta. Lão Ngũ này a…” Ngoài miệng không ngừng nói, tay cũng không chút nào chậm trễ. Nhưng là… Mạch này giống như có chút kỳ quái a…Để ta nhìn kĩ lại một lần nữa nào….
” Kia, Cái kia, xin hỏi… Ngài là ạ?” Triển Chiêu cuối cùng nhịn không được cắt lờinàng. Mặc dù Ngọc Đường nhà hắn quả thật sẽ không làm việc nhà, tính tình cũng có chút không tốt, nhưng nghe lời người khác quở trách y là không tốt trong lòng vẫn cảm thấy hết sức khó chịu. Nữ nhân này là ai a? Bằng cái gì mà soi mói cùng Tứ ca ca của y như thế?!
“Nga đúng rồi! Ngươi không nhận ra ta là ai đâu. Ta là đại tẩu của Bạch ca ca, ngươi gọi ta Lư đại thẩm là được rồi.” Nói xong chân mày cũng dần dần chau lại. Mạch này giống… tựa hồ là …
” Nga, Lư đại thẩm a… Không! Lư, Lư phu nhân?!” Cuối cùng Triển Chiêu cũng hiểu được cái giật mình của mình khi nãy. Nhanh chóng dùng sức muốn đem cánh tay rút về. Ai ngờ một năm không gặp, y thuật của Lư phu nhân cơ hồ lại cao siêu đến cảnh giới xuất thần nhập hóa như vậy tốc độ của hắn vẫn là chậm hơn một bước ──
Chỉ thấy vẻ mặt Mẫn Tú Tú giống như gặp quỷ nhìn về phía Triển Chiêu ánh mắt kia so với chuông đồng còn muốn to hơn, cằm đều muốn rớt xuống, lắp bắp nói:” Triển, Triển tiểu…”
“A! Thẩm thẩm, tên của ta gọi là Triển Tiểu Hùng! Ngài còn nhớ rõ a!” Triển Chiêu dùng thanh âm non nớt khả ái mà mình có thể nghĩ đến nhanh nhất để cắt đứt lời nói của Mẫn Tú Tú còn làm ra điệu bộ thiên chân vô tà ( ngây thơ) cười khả ái, dùng đôi mắt to, đen bóng, tinh khiết nháy mắt nhìn Mẫn Tú Tú.
Nhưng hắn vừa dứt lời thì liền hối hận. Bằng y thuật tinh thông của mình sợ rằng nàng đã phát hiện ra bí mật của bản thân rồi. Hơn nữa, trong tình thế cấp bách, mình đã bật thốt lên cái thanh âm kia “Lư phu nhân”… Tự mình biết là đã quá muộn rồi. TAT…
Mặc dù sắc mặt Triển Tiểu Miêu lúc này thoạt nhìn có chút tiều tụy, ánh mắt cũng không giống ngày thường sáng ngời có thần như vậy. Nhưng đối với một người mẹ có con nhỏ lại là người chủ gia đình tràn đầy ái tâm mà nói thanh âm ngọt ngào, nụ cười hồn nhiên như vậy vẫn là khó có thể chống cự!
Nhưng nghĩ đến bản chất của chủ nhân thanh âm cùng gương mặt này còn có biểu cảm hân hoan vô cùng không tương xứng này…= 口 =|||...
Khóe miệng Mẫn Tú Tú kìm lại một chút co quắp….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook