Thiên thư giới thiệu về quyển tâm pháp này như sau:

“Tu tâm Thanh Liên quyết”

Trái tim không bụi trần, tâm hồn thanh tịnh.

Tinh thần trong sáng, đại đạo rõ ràng.

Tâm pháp thượng cổ đã thất truyền từ lâu, được sáng tạo bởi Thanh Liên Đạo nhân.

Thanh Liên đạo nhân có bản tính cởi mở, không câu nệ đạo thống, ông theo cả ba trường phái Nho giáo, Phật giáo và Đạo giáo.

Đạo nhân đã vân du tứ phương, thấy nhiều đau khổ chốn hồng trần, thấu hiểu khó khăn của chúng sinh, ông cũng hy vọng con người trên thế gian sẽ không chuốc đau khổ vào lòng mình, vì vậy đã tạo ra tâm pháp này với ý định giúp con người tu thân dưỡng đức, minh tâm kiến tính.


Mong cho trái tim trong sáng, giữ mãi tới ngàn thu.

Sau khi trải qua chiến tranh và loạn lạc, cuối cùng nó đã bị thất truyền.

Hiệu quả của quyển tâm pháp này đã chạm đến trái tim của Tống Tòng Tâm, nó không phải là bí tịch tu luyện tuyệt thế, cũng không phải là kiếm pháp tối thượng ngạo thị quần hùng, nó chỉ là một loại thuật luyện tâm, có thể làm dịu tâm trí và giữ cho tâm trí thanh tỉnh.

Tống Tòng Tâm rất cần nó.

Bởi vì nếu hỏi Tống Tòng Tâm, trở ngại khó khăn nhất mà nàng phải vượt qua trên con đường tu luyện trường sinh là gì? Thì có lẽ đó là sống quá lâu.

Là hậu duệ của dân tộc Trung Hoa, đương nhiên Tống Tòng Tâm cũng có khát khao tìm tiên hỏi đạo, trường sinh bất lão, tiêu dao tự tại.

Nhưng làm sao một người vốn dĩ chỉ có tuổi thọ trăm tuổi có thể quen với những năm tháng dài đến mức gần như không thấy biên giới được?

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tống Tòng Tâm lười biếng tu luyện, dù sao sau khi bước vào khai quang kỳ, dung mạo của nàng vẫn duy trì ở độ tuổi huy hoàng nhất, tuổi thọ kéo dài đến ba trăm năm, đủ để một phàm nhân sống vài đời.

Thay vì mạnh hay yếu, điều cấp bách nhất là phải đối phó với những mệt mỏi, buồn chán, ý nghĩ phí hoài bản thân phát sinh từ cuộc sống lâu dài, chỉ khi điều chỉnh tâm lý thật tốt, mới có thể đối mặt với mọi giông bão trong tương lai.

“Sau đó là ...” Tống Tòng Tâm ghi tâm pháp này vào giấy, suy nghĩ nói, “Lựa chọn vũ khí.”

Vô Cực Đạo môn là tiên môn đứng đầu của chính đạo, xét về truyền thừa Đạo thống, trăm hoa đua nở, mỗi tông đua tiếng là lẽ đương nhiên, nhưng xuất sắc nhất phải thuộc về dòng dõi kiếm tu.

"Bởi vì Minh Trần thượng tiên là một kiếm tu." Tống Tòng Tâm viết điều này ra với một chút do dự, "Nhưng ta cũng phải trở thành kiếm tu ư?"


Tống Tòng Tâm bắt đầu suy nghĩ.

Mặc dù kiếm tu trong tiểu thuyết đều rất ngầu, nhưng chỉ thực sự bắt đầu tu luyện mới có thể phát hiện, do sự khác biệt bẩm sinh giữa nam và nữ, nên trong giai đoạn đầu các nữ kiếm tu khó có thể bắt kịp tiến độ của các nam kiếm tu cùng cấp bậc.

Đây không phải là coi thường phụ nữ mà là khoảng cách do yếu tố bẩm sinh như xương và sức mạnh cổ tay tạo ra.

Ít nhất phải đợi đến sau dung hợp kỳ, khi người tu luyện dần dần thoát khỏi phàm thai, những nhược điểm về thể chất của phụ nữ mới có thể được bù đắp.

Một số người có thể cho rằng, trong khi nam giới có lợi thế về sức mạnh thì nữ giới cũng có lợi thế về sự nhanh nhẹn, nhẹ nhàng, không thể đi theo con đường tu kiếm dành riêng cho nữ sao?

Nhưng trên thực tế, nam nhân trời sinh có ưu thế về sức mạnh, thân thể vốn là có sức bật mạnh hơn, cho nên xét về tốc độ, nữ kiếm tu kỳ thực không có ưu thế.

Mà nói đến cùng, kiếm là tổ tiên của vũ khí tầm ngắn, một vũ khí cận chiến, sự va chạm giữa hai thanh kiếm là cuộc đọ sức giữa lực và lực.

Một khi chọn những cách khác để tránh đối đầu trực diện thì bản thân điều này là một cách bất lực để lấy mạnh bù yếu.

Hiện nay, trong giới tu chân cũng có những nữ kiếm tu nổi tiếng, nhưng sự thật là các nữ kiếm tu rất khó vượt lên trong giai đoạn đầu và phải nỗ lực nhiều hơn các nam kiếm tu.


Vì vậy, người không có niềm tin vững chắc thì không thể trở thành kiếm tu.

Ví dụ như bản thân Tống Tòng Tâm, tuy vẫn chưa tìm được con đường cho riêng mình, nhưng vũ khí nàng thường dùng hiện nay là bùa chú và pháp khí, nếu không đánh bại được kẻ thù, nàng vẫn có thể thả diều từ xa, an toàn hơn rất nhiều so với cận chiến.

Tống Tòng Tâm do dự thật lâu, cuối cùng vẫn viết chữ "kiếm" lên tờ giấy trắng với vẻ mặt nặng nề: "Ta vẫn định tu kiếm.

Thiên Thư, ngươi sẽ giúp ta đúng không?"

Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy mình thật đáng khinh, nàng lựa chọn tu luyện kiếm thuật không phải vì mong muốn của trái tim mình mà là kết quả sau khi suy nghĩ cặn kẽ và cân nhắc kỹ lưỡng những ưu nhược điểm.

Mặc dù không biết khi nào vận mệnh được miêu tả trong Thiên Thư sẽ bắt đầu, nhưng muốn trở thành người đứng đầu chính đạo trong một khoảng thời gian ngắn quả là chuyện hoang đường, tất cả những gì nàng có thể làm bây giờ chỉ là cố gắng hết sức để đến gần mục tiêu này hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương