Thứ Kình
-
Chương 66: Chương 66
Ánh mắt Cửu Lộ sáng ngời, chỉ cần có cơ hội được ở bên Trì Mộc Dương, cô đều không thể từ chối.
Cô nhấc người lên, bắt đầu chờ mong: “Hy vọng ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời.”
“Em không phải sợ.” Trì Kiến thong thả ăn hết nửa miếng bánh mì nướng của cô, hơi nghiêng đầu: “Sau này còn rất nhiều thời gian mà, hai người chúng mình sao mà trốn đi được?”
Cửu Lộ “Hừ” một tiếng, nói thầm: “Để lại con trai cho em là được.”
“Gì cơ?”
“Không có gì ạ.” Cô không dám nói lại, lấy chăn quấn quanh người, xuống giường chạy vào phòng tắm.
Trì Kiến đạp một cái không nhẹ không nặng lên mông cô: “Tính tình anh vốn nhỏ nhen mà, có đôi khi cũng sẽ ăn dấm của con trai đấy.”
Anh không nghe thấy cô trả lời, Cửu Lộ đóng cửa phòng tắm lại.
Trì Kiến nhìn một lát, đặt đĩa xuống, cởi quần đùi trang trí hình bãi biển ra, cũng chui vào trong phòng tắm.
Hai người chen chúc trong không gian nhỏ hẹp tắm rửa, đến khi xong xuôi thì vừa đúng ba giờ chiều, Cửu Lộ giục anh về nhanh.
Lên đến đảo, cô bảo Trì Kiến chờ một chút, chạy sang trấn nhỏ mua một cây kẹo mút bảy sắc cầu vồng rồi đưa cho anh cầm.
“Nếu mình đã đồng ý với Tiểu Mộc rồi, không mang quà về con sẽ thất vọng lắm đấy.” Cô do dự hỏi: “Thỉnh thoảng một hai lần, chắc là con sẽ không bị sâu răng đâu anh nhỉ?”
“Không sao đâu.” Trì Kiến mỉm cười chấp nhận: “Em là mẹ nó, em được quyền quyết định mà.”
Cửu Lộ nhếch miệng cười, trong lòng bay bổng.
Trì Kiến xoa xoa tóc cô: “Tối nay em có ở lại đây không?”
“Tối nay……” Cô nghĩ đến Giang Mạn, ngập ngừng một lát: “Em không ở lại đâu, nếu không chúng mình hẹn nhau vào ngày mai nhé?”
“Được.” Trì Kiến hất cằm, ý bảo cô đi trước.
Cửu Lộ về đến nhà, không ngoài dự đoán Giang Mạn đang ngồi trong phòng khách chờ cô.
Giang Mạn không nói chuyện, ánh mắt dừng trên người cô, nghiêm túc nhìn kỹ.
Cửu Lộ mặc quần áo Trì Kiến về, áo phông to rộng che khuất mông cô, một bên cánh tay và đùi lộ ra vết trầy xước, trên vết thương bôi thuốc nước, nhìn mà ghê người.
Cửu Lộ đứng lại, chào một tiếng: “Mẹ ạ.”
“Tối hôm qua mẹ vẫn luôn chờ con về nhà.”
“Điện thoại con hết pin, con đã nhắn tin nói con đang ở chỗ Trì Kiến, không biết mẹ có nhận được không.” Cô không kiêng dè, nói đúng sự thật.
Môi Giang Mạn run rẩy: “Sáng nay con không về, điện thoại cũng không gọi được, nên mẹ đã hỏi đồng nghiệp của con.” Bà không khỏi siết chặt tay: “Hôm nay con ở bên cậu ta đúng không?”
Cửu Lộ không nhúc nhích, gật gật đầu.
Phòng khách chợt yên lặng, Cửu Lộ dừng lại một lát, đi vào phòng, tìm sạc điện thoại.
“Con muốn quay lại với cậu ta?” Giang Mạn đi theo hỏi.
Động tác của cô hơi cứng lại, ngồi dậy: “Vâng.”
Giang Mạn lập tức kích động: “Chú Chu của con ngồi tù như thế nào, con đã quên rồi sao?”
Cửu Lộ không lên tiếng.
Giọng nói của bà run rẩy, nắm chặt khung cửa đứng vững: “Sau khi bố con chết, con đã quên ông ấy chăm sóc hai mẹ con ta như thế nào rồi sao? Nếu không phải Trì Kiến tố giác, chúng ta làm sao sẽ có ngày hôm nay?”
Cửu Lộ không muốn tranh luận với bà, lấy quần áo trong ngăn tủ ra thay.
Giang Mạn ngăn không cho cô đi: “Làm người không thể không có lương tâm.”
Bà nhắc lại chuyện cũ: “Sau khi bố con mất, cơ thể mẹ không khỏe mạnh, con cũng sốt cao không lùi, là ai đã chăm sóc con như bố ruột? Con không chấp nhận được hiện thực, tinh thần sa sút, trốn học đi chơi, cuối cùng là ai đã kéo con ra khỏi ngõ cụt? Con kiểm tra đứng thứ hai từ dưới lên toàn khối, ông ấy gấp gáp từ nơi công tác quay về họp phụ huynh cho con, một người ngày thường luôn đĩnh đạc trầm ổn, lại bị thầy giáo của con trách mắng đến mức cúi đầu nhận sai, làm trò trước phụ huynh cả lớp, đảm bảo lần sau thành tích của con sẽ tốt hơn, không kéo chân cả lớp, còn con, con đã báo đáp ông ấy như thế nào hả?”
“Sau đó ông ấy lại tìm người chuyển con đến lớp trọng điểm, con không học hành chăm chỉ, luôn phải mời phụ huynh đến gặp riêng để nói chuyện.
Thi đại học gì cũng đăng ký theo nguyện vọng của con, vì con phải học lại một năm, tranh cãi với mẹ mãi không thôi.
Con học đại học ở Tề Vân, dù ông ấy không chủ động gọi điện thoại cho con, nhưng lần nào cũng phải hỏi mẹ con có gọi điện về nhà hay không, cuộc sống học tập có thích ứng được hay không.” Giang Mạn nhìn cô chằm chằm: “Từng việc này, con quên hết rồi sao?”
Cửu Lộ không muốn đối mặt với bà, rũ mắt: “Con không quên.”
Những lời này bốn năm trước bà đã từng ép hỏi cô, khi đó Phùng Viện vừa mới được giải cứu, Chu Khắc bị bắt.
Giang Mạn chịu đả kích lớn, nằm trên giường không dậy nổi.
Khi Cửu Lộ biết được chân tướng, nội tâm không có cách nào thừa nhận, bởi vì ở trong mắt cô, cách hành xử của Chu Khắc luôn khéo léo, nói năng cẩn thận, làm việc khách quan, bình tĩnh, là một người đàn ông phong độ thành thục nam tính, bắt giữ người trái phép, cưỡng hiếp, mưu sát, những từ ngữ này, cô chưa bao giờ liên hệ đến ông.
Nhưng cố tình hiện thực lại thế này.
Mái nhà này không tính ấm áp, nhưng dù sao cũng là nhà.
Cửu Lộ dùng thời gian ngắn nhất để tiêu hóa, trong tình huống này, nhất thời cũng bất chấp bụng đang lớn, đến viện dưỡng lão tìm Giang Mạn.
Mặt Giang Mạn xám như tro, nhìn thấy bộ dáng kia của cô, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng không ép hỏi, yêu cầu duy nhất của bà chính là, muốn cô chứng minh khi bà ngoại Trì Kiến chết, người nhà bọn họ đang ở bên nhau.
Phản ứng đầu tiên của Cửu Lộ là lắc đầu, cô ngồi trên ghế, một lát sau mới nói: “Thực tế, ngày đó con đi tìm Trì Kiến, không nhìn thấy chú, trên mái nhà có người, con thật sự nghĩ đó là công nhân sửa mái.”
“Mẹ không quan tâm, con cần phải nói như vậy.”
“Vô dụng thôi mẹ ạ, trước đó con đã giải thích với cảnh sát rồi.”
“Mẹ không muốn nghe gì cả, mẹ là mẹ con, mẹ mặc kệ, con bắt buộc phải nghe mẹ!” Cả người bà kịch liệt run rẩy, trạng thái thần kinh thật sự không ổn định.
Cửu Lộ không đồng ý, tuổi này của cô tuy chưa hiểu rõ pháp luật, nhưng cũng đủ hiểu rõ người thân làm chứng không đủ sức thuyết, huống chi cảnh sát phá án, dấu vết tại hiện trường và vật chứng cung cấp mới là chứng cứ quan trọng.
Nếu nói giống Giang Mạn chỉ định, căn bản không có tác dụng gì.
Cô khẽ nói: “Dù sao kết quả cũng không thay đổi được, vì sao mẹ phải……”
“Vì chúng ta là người một nhà, lập trường cũng phải tương đồng.” Giang Mạn lắc đầu: “Mẹ không biết nên vì ông ấy mà làm cái gì, Lộ Lộ, chúng ta chỉ có thể giúp ông ấy như vậy thôi.”
“Nhưng Chu Khắc thật sự phạm pháp, chú ấy giết bà ngoại Trì Kiến, chú ấy hướng dẫn người già tự sát, chú ấy……”
“Những việc này có chứng cứ không?” Giang Mạn lớn tiếng cắt ngang lời nói của cô, lại nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ông ấy chẳng qua chỉ nhốt một người phụ nữ mấy năm mà thôi, nói không chừng sẽ được phán nhẹ án, chúng ta có thể tìm người giúp ông ấy được thả ra mà?”
“…… Mà thôi?” Cửu Lộ nhìn bà thật lâu: “Mẹ nói thế với người khác có công bằng không? Chẳng lẽ mẹ không biết ngượng à?” Cô vô cùng kinh ngạc.
“Mẹ chỉ quan tâm có người muốn phá hủy cuộc sống của mẹ.”
Máu toàn thân Cửu Lộ đều đông lại, muốn bà hết hy vọng: “Bắt giữ người trái phép, cưỡng hiếp là tội rất nặng, có thể sẽ bị phán tù chung thân hoặc tử hình, mẹ muốn đi tìm người ở đâu?”
Ánh mắt trống rỗng của Mạn bỗng nhiên sáng ngời có thần, ánh mắt này Cửu Lộ rất quen thuộc, rất giống với lúc con gái bà chết trước đây.
Giang Mạn nói: “Rốt cuộc con có nghe mẹ hay không?”
Cửu Lộ chậm rãi lắc đầu.
Bà đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, “Rầm” một tiếng quỳ đến trước mặt cô, “Lộ Lộ, coi như mẹ cầu xin con.”
Cửu Lộ đỡ thắt lưng đứng lên, muốn ngồi xổm xuống đỡ bà: “Đây là đổi trắng thay đen, con không thể nói.”
Giang Mạn nhìn thẳng vào Lý Cửu Lộ, vài giây sau, đột nhiên hất tung đồ đạc trên tủ đầu giường.
Cửu Lộ nhanh chóng lùi về phía sau, hai tay theo bản năng bảo vệ bụng.
Thật ra bà không định làm gì với cô, như phát điên vọt đến trước bàn trang điểm, cầm kéo chọc vào cổ mình, trong nháy mắt, dòng máu đỏ tươi như sợi tơ chảy xuống.
Cửu Lộ bị dọa đến choáng váng, sắc mặt trắng bệch, đứng yên một chỗ không dám đi lên phía trước.
Giang Mạn: “Con có nghe lời mẹ nói hay không?”
“Mẹ, mẹ bình tĩnh trước đã……”
“Có nghe hay không!” Bà gào lên.
“Con nghe, con nghe, mẹ bỏ kéo xuống đi.”
Giang Mạn không quan tâm cô nói cái gì, một tay còn dí kéo vào cổ, lấy giấy bút và mực đóng dấu trên bàn: “Viết theo lời mẹ nói.” Bà đã hoàn toàn mất lý trí, cả người phát điên: “Viết đi!”
Cửu Lộ nắm chặt tay thành nắm đấm, đến gần, chậm rãi nhấc bút.
Tuy rằng lời nhân chứng này không có tác dụng gì, cũng không thay đổi được kết quả, nhưng khi Trì Kiến biết, thêm lời Mã Tiểu Dã nói, trong những tháng ngày hỗn loạn bi kịch như vậy, việc cô thích Chu Khắc, vì ông mà làm chứng cho tội danh của ông, khiến người khác không thể không tin.
Cô vô cùng rõ ràng, bất kể là tự nguyện hay bị ép buộc, giờ phút này cô không có lựa chọn nào khác, lòng nghiêng về Giang Mạn, thực chất, chính là phản bội Trì Kiến.
……
Giang Mạn nắm bả vai cô: “Rốt cuộc con có quên hay không?”
“Con không quên.”
“Vậy mà con còn muốn ở bên cậu ta?”
“Muốn ạ.” Cửu Lộ đưa ra đáp án rất đơn giản: “Con đã có lỗi với Trì Kiến, sẽ không có lại lần thứ hai.”
“Lộ Lộ……”
“Mẹ.” Cô tránh khỏi bà: “Đừng giam cầm bản thân như vậy, buông tha cho chính mình, buông bỏ hận thù, có lẽ chúng ta sẽ sống nhẹ nhàng hơn.”
“…… Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi mà.” Bà có chút bất lực.
“Vậy thì mẹ đừng có ý định tách chúng con ra nữa.” Cô bình tĩnh nói: “Đây mới là thật sự tốt cho con.”
Lý Cửu Lộ nghiêng người đi ra ngoài.
Giang Mạn dựa vào khung cửa, rất lâu rất lâu sau, nước mắt rơi xuống như mưa.
Tối đó Giang Mạn lên đảo tìm nhà phật, không nấu cơm nhà, Cửu Lộ đến trấn trên ăn đồ ăn nhanh.
Du khách đến rất nhiều, buổi tối đều hoạt động ở bên này.
Cửu Lộ bất giác đi đến nhà hàng của Trì Kiến, đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong, không thấy người đâu, lại ngẩng đầu nhìn biển hiệu, đang xuất thần, bên tai bỗng nhiên có một luồng gió nóng thổi đến.
Cơ thể Trì Kiến từ phía sau dán vào: “Đang rình xem anh đấy à?”
Cửu Lộ rụt vai, quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ người trước mặt, trên môi ướt át mềm mại, bị anh nhanh chóng lén hôn một cái.
Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười lưu manh mà cô quen thuộc, cảm giác này thật kỳ diệu, không khí ấm áp, tiếng người ồn ào, người đàn ông cô yêu đứng gần như vậy, không phải ảo giác, cũng không phải tưởng tượng, đứng bên cạnh cô vô cùng chân thực.
Bỗng nhiên, đôi mắt Cửu Lộ phiếm hồng.
Cô không làm cử chỉ quá thân mật, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
“Sao thế em?” Trì Kiến nhận ra đôi mắt cô rất sáng.
Cửu Lộ giơ tay sờ khuôn mặt anh: “Em đang nhìn xem có phải anh thật sự đang đứng ở đây hay không.”
Trì Kiến khom lưng, ghé mặt lại gần cho cô sờ: “Thế em thấy có phải thật không?”
Đầu ngón tay Cửu Lộ lướt qua cánh mũi và khóe miệng anh, lại sờ sờ mí mắt anh, động tác nhẹ nhàng thong thả, đôi mắt đi theo ngón tay miêu tả: “Anh còn đẹp hơn cả trước đây.”
Trì Kiến cười khẽ: “Có chỗ khác còn đẹp hơn, em muốn sờ không?”
Cảm xúc bi thương bị một cậu của anh phá tan, Cửu Lộ thả tay xuống dưới, bĩu môi nói: “Anh không đứng đắn gì cả.”
Trì Kiến sảng khoái cười to, từ phía sau vòng tay ôm lấy vai cô, thật ra cảm giác này anh cũng có, nhưng cảm nhận của đàn ông và phụ nữ rất khác nhau.
Ở trên giường, khi anh từ từ tiến vào cơ thể của cô, khi được vùi sâu trong người cô phóng thích, anh ôm chặt lấy cô, ngực được lấp đầy, mới bất giác nhận ra người phụ nữ này cuối cùng đã trở lại.
Đoàn người ồn ào đi qua bọn họ, Cửu Lộ nhìn biển hiệu trên đầu, một lúc sau, bỗng nhiên nói: “Em cảm thấy tên nhà hàng này không dễ nghe chút nào.”
“Thế hả?”
“Vâng.”
“Con đường vô tâm.” Trì Kiến đọc, cố ý nói: “Anh cảm thấy khá hay mà, rất nghệ thuật, có vẻ nhiều văn hóa.”
“Mắng chửi em rất văn hóa đúng không?”
Trì Kiến nghẹn lời, dán vào lỗ tai cô nói: “Đúng thế, anh đang mắng chửi em đấy, lúc ấy hận không thể lột da của em, dán lên trên biển hiệu.” Anh dừng một chút, lại nói ngọt ngào: “Nhưng đến khi tìm được em lại luyến tiếc.”
Cửu Lộ hé miệng cười: “Giờ anh phải bỏ đi thôi.”
“Em nói xem mình nên sửa thế nào?”
Cửu Lộ không nói chuyện, ngẩng đầu, đèn nháy sặc sỡ phản chiếu trong ánh mắt cô.
Từ Tiểu Tuyền đến Nam Châu mất tám ngàn dặm, anh theo cô mà đến, để ý, lại nhượng bộ, đem hết những ấm áp trong lòng, tất cả đều đưa cho cô.
Chuyện cũ của bọn họ quá phức tạp, ràng buộc nhiều năm, không thể dứt bỏ lẫn nhau, cảm tình đã không còn nằm trong vòng kiểm soát, cứ thế khắc cốt ghi tâm.
Đường đến ấm áp, tìm về phương Nam.
(1)
Chữ tình trong thế gian này không có cách nào định nghĩa được, nhưng anh đã nói cho cô đáp án, là tha thứ.
Đôi mắt Cửu Lộ sáng lấp lánh: “Vậy mình đặt là “Con đường ấm áp” đi.”
Trì Kiến nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ: “Nó là cái gì?”
“Nhà hàng Tây “Con đường ấm áp”.”
Anh không hài lòng: “Tại sao?”
Cửu Lộ nghĩ một lúc: “Dễ nghe?” Cô nhìn anh, sau đó khẳng định nói: “Rất êm tai.”
Trì Kiến không nhúc nhích, sắc mặt khinh thường.
Cửu Lộ dán lại gần hôn hôn cằm anh, khẽ hỏi: “Có dễ nghe không anh? Hửm?”
Trì Kiến bị âm điệu cuối của cô làm bủn rủn cả người, tim nhỏ đập thình thịch, xoa ấn đường: “Cũng khá dễ nghe.”
Cửu Lộ cười: “Vậy nên……?”
Trì Kiến siết chặt eo cô, nhún vai nói: “Em là bà chủ, tất cả do em quyết định.”
Tối nay Cửu Lộ không nhìn thấy Trì Mộc Dương, nghe nói bạn nhỏ và Trương Phàm đang chơi ngoài bãi biển, cô muốn đi tìm, Trì Kiến lại không cho, lôi kéo cô đi dạo trấn nhỏ.
Họ như đôi tình nhân nhỏ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, từ đầu bên này đến đầu bên kia, trước sau luôn nắm tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng không ai muốn buông ra.
Cửu Lộ về nhà khá muộn, phòng khách tối om, cửa phòng Giang Mạn đóng lại, qua khe hở thấp thoáng ánh đèn, tiếng tụng kinh từ bên trong truyền ra.
Cô rửa mặt một lát rồi quay về phòng ngủ.
Không biết qua bao lâu, mơ hồ, nghe thấy tiếng bước chân, sau đó cửa phòng được mở ra.
Cửu Lộ tỉnh táo lại một chút, nhưng không nhúc nhích.
Giang Mạn đi vào, cầm điều khiển, tăng nhiệt độ điều hòa trong phòng cô lên hai độ, sau đó đến trước giường giúp cô đắp lại chăn.
Động tác Giang Mạn rất nhẹ, nhưng được nửa đường bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi kéo chăn xuống.
Bà vặn mở đèn đầu giường, nhìn những vết thương trên người Cửu Lộ, phát hiện có hai chỗ miệng vết thương tẩm một ít nước thuốc vàng.
Một lát sau, bà đi ra ngoài.
Cửu Lộ nhắm chặt hai mắt, nghe thấy tiếng lục đục trong phòng khách, không lâu sau, có bước chân đến gần.
Giang Mạn ngồi trên mép giường, dùng bông y tế tiêu độc cho cô, sau đó quan sát cô một lát, vuốt mấy sợi tóc tán loạn trên mặt cô ra sau tai, dém chăn, tắt đèn bàn, khẽ khàng đi ra ngoài.
Những việc này bà vì cô làm rất nhiều năm, chắc là lại ngựa quen đường cũ mà săn sóc.
Cuối cùng phòng cũng rơi vào bóng tối, Cửu Lộ chậm rãi mở mắt ra, trên da vẫn rất đau, sự đau đớn này lan ra toàn thân.
Cô cử động cơ thể có chút cứng đờ, phân vân không biết nên đối xử lạnh lùng hay nhân từ với Giang Mạn.
Cô trừng mắt nhìn vào một góc, thật lâu sau cũng không thể đi vào giấc ngủ.
Cuối cùng không biết cô đã thiếp đi từ lúc nào, sáng sớm bị chuông báo tin nhắn đánh thức.
Ánh sáng xuyên qua khe hở rèm cửa, rất chói mắt.
Cô thích ứng một lát, mò mẫm lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Nhấn mở ra, nhìn thấy tên Trì Kiến.
Anh nói: Trời nắng rồi.
Bảo bối, mau dậy đi thôi.
Hết chương 66
(1): Nguyên gốc của câu “Đường đến ấm áp, tìm về phương Nam” là 路向暖, 驰南寻, phiên âm Hán – Việt “Lộ hướng noãn, Trì Nam tìm”.
Đây là câu chơi chữ của tác giả, trong đó có tên của Cửu Lộ và họ của Trì Kiến.
Lời editor: Từ ngày 26/11-5/12 tớ phải thi học kỳ rồi :”< Vì vậy mà tớ xin phép tạm dừng đăng truyện từ ngày mai đến hết 5/12.
Từ 6/12-8/12 tớ sẽ cố gắng hoàn truyện.
Mong moi người thông cảm ạ :.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook