Thư Kiếm Trường An
-
Quyển 2 - Chương 2: Sở Tích Phong
Dịch giả: chichiro
Hạ Hầu Túc Ngọc cực kỳ không vui.
Nàng dẫn theo đám con cháu quý tộc thường ngày a dua nịnh hót mình, muốn dạy dỗ thật tốt thiếu niên đã giành danh ngạch của hoàng đệ mình. Nhưng tên Tôn Ứng Long ngu xuẩn này không chỉ chỉnh đốn không được một gã thiếu niên chưa thành công Tụ Linh, ngược lại còn xưng huynh gọi đệ với hắn.
"Tôn Ứng Long! Ngươi trở lại cho ta." Hạ Hầu Túc Ngọc khẽ quát một tiếng, Tôn Ứng Long đang cùng Tô Trường An cười cười nói nói liền co rụt cổ lại, áy náy cười cười với Tô Trường An rồi vội vàng lùi về bên cạnh Hạ Hầu Túc Ngọc.
"Công chúa điện hạ, ngài xem, hắn là đệ tử Ngọc Hành đại nhân khâm điểm, nếu như thật sự có chuyện gì thì chúng ta khó mà báo cáo kết quả. Hay là hôm nay chúng ta tạm thời bỏ qua cho hắn?" Tôn Ứng Long cười ha ha nói với Hạ Hầu Túc Ngọc. Tô Trường An tha cho gã một lần, hiển nhiên gã không muốn nhìn thấy Tô Trường An bị đánh, vì vậy vội vàng nói lời có ích giúp đỡ Tô Trường An.
"Hóa ra ngươi cũng rất trượng nghĩa nhỉ?" Thiếu niên mày rậm nhíu mày nói.
"Ngay cả tiểu tử nông thôn chưa Tụ Linh cũng không chỉnh đốn được, mặt mũi của phụ thân Chính Đức Hầu nhà ngươi coi như là bị ngươi làm mất hết." Lại có thêm một thiếu niên nhỏ gầy tiếp lời, quái gở nói.
"Các ngươi!" Tôn Ứng Long đỏ mặt, nhưng không cách nào phản bác. Quả thật gã là một người có cảnh giới tu vi thấp nhất trong đám con cháu quý tộc ở kinh thành, vì thế đã bị không ít lần bị bạn cùng lứa tuổi cười nhạo qua.
"Túc Ngọc, để cho ta tới giúp cô dạy dỗ tên tiểu tử thúi này." Thiếu niên mày rậm quay về phía Hạ Hầu Túc Ngọc cười một tiếng, mang theo một cỗ tự tin và ung dung quay người đi về phía Tô Trường An.
Tôn Ứng Long kinh hãi, thiếu niên mày rậm này là Hứa Định Nhạc, con trai Đại Ngụy Vũ Thành Hầu Hứa Nam Thần, là thiên tài nổi danh trong kinh thành, tuổi còn nhỏ đã tới Cửu Tinh cảnh. So sánh với những thiên kiêu như Cổ Tiễn Quân ở Bắc Địa, Mục Quy Vân con trai Thái úy cũng chỉ kém một chút. Tô Trường An kia mặc dù cả người lộ ra quỷ dị nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của Định Nhạc.
"Ngươi cũng muốn đánh với ta?" Tô Trường An nhìn Hứa Định Nhạc đang đi tới hỏi.
"Sao vậy? Ngươi cũng muốn nói với ta rằng ngươi không muốn tổn thương ta?" Trên gương mặt Hứa Định Nhạc mang theo nụ cười cân nhắc, y rất có tự tin, thiên phú của y rõ như ban ngày, ngoại trừ số ít yêu nghiệt ra thì y không tin trên đời này còn có người cùng lứa mà y không thể chiến thắng.
"Không phải." Tô Trường An lắc đầu, "Ta không phải là đối thủ của ngươi. Ngươi đã là Cửu Tinh cảnh, nhưng ta vẫn chưa Tụ Linh. Ta không tạo ra được thương tổn cho ngươi."
Đúng vậy, tuy rằng Ngô Đồng dạy hắn rất nhiều pháp môn, hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Tuy trong chuyến hành trình mệt nhọc đến Trường An nhưng hắn vẫn như trước, cố gắng hết sức rút ra từng chút thời gian tu luyện. Nhưng dù sao thời gian hắn tu hành vẫn quá ngắn, rất nhiều thứ cũng chưa tu luyện đến. Có thể chiến thắng Tôn Ứng Long, một là vì mập mạp này dù là Tụ Linh cảnh nhưng ham ăn biếng làm, yếu kém hơn một chút so với tu sĩ Tụ Linh thông thường, hai là trong cơ thể hắn ẩn chứa Đao Ý tinh linh của Mạc Thính Vũ, cộng thêm trên đường đi khắc khổ tu luyện cho nên trình độ đao pháp kỳ thật đã không kém gì phần lớn tu sĩ Cửu Tinh thậm chí Phồn Thần cảnh. Do đó có thể xuất kỳ chế thắng, đánh Tôn Ứng Long không kịp trở tay.
Nhưng hiện tại đối thủ đổi thành Cửu Tinh cảnh Hứa Định Nhạc, Tô Trường An đã không còn nửa phần thắng nào.
"Vậy ngươi định cầu xin tha thứ?" Nụ cười trên mặt Hứa Định Nhạc càng đậm, "Đáng tiếc là không có tác dụng đâu, ngươi khiến Túc Ngọc mất hứng, vì vậy phải trả giá thật lớn!"
"Túc Ngọc?" Tô Trường An nghiêng đầu liếc nhìn thiếu nữ áo trắng kia.
"Ngươi thích nàng?" Tô Trường An lại hỏi.
Trong nháy mắt vẻ mặt Hứa Định Nhạc biến thành màu đỏ hồng, dáng vẻ tự tin cầm tất cả mọi thứ đùa giỡn trong tay vừa rồi biến mất hầu như không còn. Y đỏ mặt, ấp úng nói: "Liên quan gì ngươi... Liên quan gì chuyện của ngươi!"
Ngay cả Hạ Hầu Túc Ngọc rất lâu chưa lên tiếng ở bên cạnh cũng không khỏi đỏ mặt, đều là thiếu niên thiếu nữ chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, thường ngày có chút cảm tình chỉ cất dấu trong lòng. Mặc dù nàng chưa từng có bất kì suy nghĩ gì với Hứa Định Nhạc nhưng tâm tư Hứa Định Nhạc thì nàng biết đại khái. Hiện tại bị người khác nói thẳng ra tại nơi đây nên khó tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Tên đần độn này! Ta nhất định phải thẳng tay trừng trị hắn! Hạ Hầu Túc Ngọc nói thầm trong lòng.
"Tiếc là nàng không thích ngươi." Tô Trường An còn nói thêm, nét mặt hắn bình tĩnh nhìn về phía Hứa Định Nhạc, trong ánh mắt mang theo một loại thương tiếc giống như đồng bệnh tương liên.
"Ngươi đừng ăn nói bậy bạ!" Khuôn mặt Hứa Định Nhạc đã đỏ giống như đít khỉ, thậm chí y còn không dám quay đầu nhìn Hạ Hầu Túc Ngọc. Giờ phút này quê quá hóa khùng, thân hình y khẽ động, tay trái nắm một một cái liền mang theo chưởng phong lăng liệt đánh về phía Tô Trường An.
Thật là nhanh! Tô Trường An kinh ngạc một trận, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt là bàn tay Hứa Định Nhạc đã đến trước người hắn, thậm chí hắn không kịp nâng thanh đao tới trước ngực, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay kia cách mình càng ngày càng gần.
Đây chính là một chưởng của Cửu Tinh cảnh, cho dù Hứa Định Nhạc không dùng toàn lực nhưng một chưởng này đánh xuống cũng đủ để Tô Trường An nằm liệt giường một năm nửa năm rồi.
Nhưng ngay lúc này, một đạo đao phong ầm ầm lao đến.
Trong lòng Hứa Định Nhạc bất ngờ, trong đạo đao phong kia xen lẫn lực lượng khiến y rét lạnh người, y vội vàng điểm mũi chân xuống đất để cơ thể lơ lửng trên không trung rồi sau đó bất thình lình rút lui về phía sau.
Vừa mới đứng lại, đao phong đã gào thét lướt sát qua trước mặt y, sợi tóc trên trán y bị thổi bay, tiếp xúc với đao phong, hóa thành hai đoạn.
Tô Trường An và mọi người quay đầu nhìn về hướng đao phong chém tới.
Chỉ thấy một bóng dáng, đó là một người đàn ông, tóc dài qua loa phủ trên vai, khóe miệng có một chút râu ria, mặc một bộ áo vải màu xám, nhìn qua hơi lôi thôi. Nhưng ánh mắt gã lại rất sáng ngời, giống như ngôi sao trên bầu trời. Gã cầm theo một cây đao, đao giấu ở trong vỏ, gã chậm rãi đi tới, đôi giày bước lên những phiến đá trên đường trong thành Trường An vang lên âm thanh cộc cộc cộc.
"Hắn là?" Mấy người thiếu niên bên cạnh Hạ Hầu Túc Ngọc đều nghị luận, vừa hiếu kỳ vừa hơi sợ hãi nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.
"Sở Tích Phong." Hạ Hầu Túc Ngọc nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, chậm rãi nói ra tên của gã.
"Sở Tích Phong!" Đám thiếu niên đều phát ra từng trận kinh hô, đây là một cái tên như sấm bên tai.
Hơn mười năm trước, Nhân tộc xuất hiện một vị tuyệt thế thiên kiêu, cũng chính là sư phụ Tô Trường An, Thiên Đao Mạc Thính Vũ. Hắn tựa như mặt trời rực rỡ chiếu sáng thanh niên Nhân tộc đồng lứa, tất cả thiên tài ở trước mặt hắn đều ảm đạm thất sắc. Mà trong thế hệ tuổi trẻ duy nhất có thể tương đương, hoặc nói là có thể đi qua mười chiêu trong tay Mạc Thính Vũ chính là người đàn ông trước mắt này— Sở Tích Phong!
Mười năm trước, Mạc Thính Vũ vì chém Ngô Đồng mà phong đao ẩn cư. Sở Tích Phong mấy lần khiêu chiến Mạc Thính Vũ đều bị cự tuyệt, sau đó gã đi xa đến Tây Vực, tuyên bố lúc gã trở về chính là lúc gã đánh bại Mạc Thính Vũ.
Hai năm trước, Mạc Thính Vũ chém Thánh Nữ Yêu Tộc tại Bắc Địa, bản thân cũng chết ở Bắc Địa. Nhưng Sở Tích Phong vẫn không có chút tin tức nào, mọi người đều nói gã đã chết ở Tây Vực, không nghĩ tới người đàn ông này đã trở về.
"Ngươi là Tô Trường An?" Sở Tích Phong đi tới trước người Tô Trường An, hỏi hắn.
Tô Trường An nhìn người đàn ông trước mắt này, tuy rằng một đao của gã cứu mình nhưng trong mơ hồ Tô Trường An ngửi thấy trên người gã có một tia khí tức nguy hiểm.
Đồng thời hắn cũng cảm thấy kỳ quái, "Ngươi là Tô Trường An?", ngày hôm nay những lời này hắn không chỉ một lần nghe người khác nhắc tới, bỗng nhiên hắn cảm thấy mình dường như rất nổi tiếng, giống như rất nhiều người đều biết mình.
"Đúng, là ta." Tô Trường An vẫn là gật đầu trả lời.
"Mạc Thính Vũ là sư phụ của ngươi?" Sở Tích Phong hỏi.
"Vâng."
"Hắn ở đâu?"
"Chết rồi." Tô Trường An cảm thấy kỳ quái, cái chết của Mạc Thính Vũ hai năm trước đã sớm truyền khắp đại giang nam bắc, vì sao người đàn ông này còn có thể hỏi câu hỏi như vậy.
"Đã chết?" Sở Tích Phong ngạc nhiên.
"Làm sao hắn có thể chết! Sao có thể chết! "Giọng gã dần dần biến lớn, từ gầm lên giận dữ biến thành gào thét.
Từng cơn gió mạnh dâng lên, cuốn lên đầy bụi bặm, góc áo Tô Trường An bắt đầu xuất hiện vết rách. Tô Trường An biết, đó là Đao Ý của người đàn ông kia dẫn ra gió mạnh.
"Nhưng thật sự là người đã chết rồi, chết ở Bắc Địa." Tô Trường An cảm thấy sư phụ mình có lẽ là một người rất quan trọng với người đàn ông trước mắt này. Hắn muốn thử an ủi, nhưng lại không biết nên làm như thế nào.
Khi một người thật sự vì cái chết của một người khác mà cảm thấy buồn, bất kể ngươi muốn làm gì đó hoặc nói gì đó an ủi người này, Tô Trường An cảm thấy đều không có tác dụng. Bởi vì người đó vì cái chết của người kia mà đau buồn, mà chỉ cần người chết không thể sống lại thì người này nhất định sẽ vì người kia chết đi mà cảm thấy buồn bã.
"Không thể nào!" Sở Tích Phong gầm lên giận dữ, mái tóc dài của gã tung lên thật cao trong gió mạnh, lộ ra gân xanh nổi lên mãnh liệt trên huyệt thái dương, giờ phút này gã trông cực kì dữ tợn.
Đao Ý trong cơ thể gã mạnh mẽ phóng ra, quay múa cuồng loạn xung quanh gã. Mọi người ở đây đều bị Đao Ý kia dồn ép liên tục lui về phía sau, thậm chí không thể không vận chuyển linh lực trong cơ thể để chống đỡ Đao Ý mà gã tùy ý thả ra.
"Sở tiền bối, Mạc tiền bối chết khiến chúng ta cũng rất đau khổ, kính xin ngài bớt đau buồn đi." Hạ Hầu Túc Ngọc không biết rút ra một thanh trường kiếm ở nơi nào, chắn ngang trước ngực, ngăn cản từng trận cương phong và Đao Ý kéo tới.
Nàng nhạy cảm nhận thấy giờ phút này Sở Tích Phong có chút không bình thường, nàng thử khuyên bảo gã, muốn làm cho gã tỉnh táo lại.
"Không thể nào, không thể nào!" Nhưng Sở Tích Phong giống như không nghe thấy, cử chỉ điên rồ, trong miệng vẫn lặp lại ba chữ kia.
Trong cơ thể Tô Trường An không có linh lực, nhưng trong người hắn mang truyền thừa tinh linh của hai vị Tinh Vẫn, tuy rằng hắn vẫn không thể hoàn toàn khống chế được chúng nó nhưng lúc này hai viên tinh linh cảm nhận được chủ kí sinh gặp nguy hiểm, theo bản năng phóng ra năng lượng bảo hộ chủ kí sinh.
Chỉ thấy từng đạo Chân Hỏa và Đao Ý phóng ra từ trong cơ thể Tô Trường An, vây quanh hắn, hình thành một vòng bảo hộ hình tròn, bao bọc Tô Trường An ở trong đó, mặc cho Đao Ý cuồng loạn kia lướt qua lại chỉ như kiến càng lay cây, không thể dao động vòng bảo hộ kia mảy may.
Các web khác lấy truyện xin vui lòng để tên người dịch.
Hạ Hầu Túc Ngọc cực kỳ không vui.
Nàng dẫn theo đám con cháu quý tộc thường ngày a dua nịnh hót mình, muốn dạy dỗ thật tốt thiếu niên đã giành danh ngạch của hoàng đệ mình. Nhưng tên Tôn Ứng Long ngu xuẩn này không chỉ chỉnh đốn không được một gã thiếu niên chưa thành công Tụ Linh, ngược lại còn xưng huynh gọi đệ với hắn.
"Tôn Ứng Long! Ngươi trở lại cho ta." Hạ Hầu Túc Ngọc khẽ quát một tiếng, Tôn Ứng Long đang cùng Tô Trường An cười cười nói nói liền co rụt cổ lại, áy náy cười cười với Tô Trường An rồi vội vàng lùi về bên cạnh Hạ Hầu Túc Ngọc.
"Công chúa điện hạ, ngài xem, hắn là đệ tử Ngọc Hành đại nhân khâm điểm, nếu như thật sự có chuyện gì thì chúng ta khó mà báo cáo kết quả. Hay là hôm nay chúng ta tạm thời bỏ qua cho hắn?" Tôn Ứng Long cười ha ha nói với Hạ Hầu Túc Ngọc. Tô Trường An tha cho gã một lần, hiển nhiên gã không muốn nhìn thấy Tô Trường An bị đánh, vì vậy vội vàng nói lời có ích giúp đỡ Tô Trường An.
"Hóa ra ngươi cũng rất trượng nghĩa nhỉ?" Thiếu niên mày rậm nhíu mày nói.
"Ngay cả tiểu tử nông thôn chưa Tụ Linh cũng không chỉnh đốn được, mặt mũi của phụ thân Chính Đức Hầu nhà ngươi coi như là bị ngươi làm mất hết." Lại có thêm một thiếu niên nhỏ gầy tiếp lời, quái gở nói.
"Các ngươi!" Tôn Ứng Long đỏ mặt, nhưng không cách nào phản bác. Quả thật gã là một người có cảnh giới tu vi thấp nhất trong đám con cháu quý tộc ở kinh thành, vì thế đã bị không ít lần bị bạn cùng lứa tuổi cười nhạo qua.
"Túc Ngọc, để cho ta tới giúp cô dạy dỗ tên tiểu tử thúi này." Thiếu niên mày rậm quay về phía Hạ Hầu Túc Ngọc cười một tiếng, mang theo một cỗ tự tin và ung dung quay người đi về phía Tô Trường An.
Tôn Ứng Long kinh hãi, thiếu niên mày rậm này là Hứa Định Nhạc, con trai Đại Ngụy Vũ Thành Hầu Hứa Nam Thần, là thiên tài nổi danh trong kinh thành, tuổi còn nhỏ đã tới Cửu Tinh cảnh. So sánh với những thiên kiêu như Cổ Tiễn Quân ở Bắc Địa, Mục Quy Vân con trai Thái úy cũng chỉ kém một chút. Tô Trường An kia mặc dù cả người lộ ra quỷ dị nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của Định Nhạc.
"Ngươi cũng muốn đánh với ta?" Tô Trường An nhìn Hứa Định Nhạc đang đi tới hỏi.
"Sao vậy? Ngươi cũng muốn nói với ta rằng ngươi không muốn tổn thương ta?" Trên gương mặt Hứa Định Nhạc mang theo nụ cười cân nhắc, y rất có tự tin, thiên phú của y rõ như ban ngày, ngoại trừ số ít yêu nghiệt ra thì y không tin trên đời này còn có người cùng lứa mà y không thể chiến thắng.
"Không phải." Tô Trường An lắc đầu, "Ta không phải là đối thủ của ngươi. Ngươi đã là Cửu Tinh cảnh, nhưng ta vẫn chưa Tụ Linh. Ta không tạo ra được thương tổn cho ngươi."
Đúng vậy, tuy rằng Ngô Đồng dạy hắn rất nhiều pháp môn, hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Tuy trong chuyến hành trình mệt nhọc đến Trường An nhưng hắn vẫn như trước, cố gắng hết sức rút ra từng chút thời gian tu luyện. Nhưng dù sao thời gian hắn tu hành vẫn quá ngắn, rất nhiều thứ cũng chưa tu luyện đến. Có thể chiến thắng Tôn Ứng Long, một là vì mập mạp này dù là Tụ Linh cảnh nhưng ham ăn biếng làm, yếu kém hơn một chút so với tu sĩ Tụ Linh thông thường, hai là trong cơ thể hắn ẩn chứa Đao Ý tinh linh của Mạc Thính Vũ, cộng thêm trên đường đi khắc khổ tu luyện cho nên trình độ đao pháp kỳ thật đã không kém gì phần lớn tu sĩ Cửu Tinh thậm chí Phồn Thần cảnh. Do đó có thể xuất kỳ chế thắng, đánh Tôn Ứng Long không kịp trở tay.
Nhưng hiện tại đối thủ đổi thành Cửu Tinh cảnh Hứa Định Nhạc, Tô Trường An đã không còn nửa phần thắng nào.
"Vậy ngươi định cầu xin tha thứ?" Nụ cười trên mặt Hứa Định Nhạc càng đậm, "Đáng tiếc là không có tác dụng đâu, ngươi khiến Túc Ngọc mất hứng, vì vậy phải trả giá thật lớn!"
"Túc Ngọc?" Tô Trường An nghiêng đầu liếc nhìn thiếu nữ áo trắng kia.
"Ngươi thích nàng?" Tô Trường An lại hỏi.
Trong nháy mắt vẻ mặt Hứa Định Nhạc biến thành màu đỏ hồng, dáng vẻ tự tin cầm tất cả mọi thứ đùa giỡn trong tay vừa rồi biến mất hầu như không còn. Y đỏ mặt, ấp úng nói: "Liên quan gì ngươi... Liên quan gì chuyện của ngươi!"
Ngay cả Hạ Hầu Túc Ngọc rất lâu chưa lên tiếng ở bên cạnh cũng không khỏi đỏ mặt, đều là thiếu niên thiếu nữ chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, thường ngày có chút cảm tình chỉ cất dấu trong lòng. Mặc dù nàng chưa từng có bất kì suy nghĩ gì với Hứa Định Nhạc nhưng tâm tư Hứa Định Nhạc thì nàng biết đại khái. Hiện tại bị người khác nói thẳng ra tại nơi đây nên khó tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Tên đần độn này! Ta nhất định phải thẳng tay trừng trị hắn! Hạ Hầu Túc Ngọc nói thầm trong lòng.
"Tiếc là nàng không thích ngươi." Tô Trường An còn nói thêm, nét mặt hắn bình tĩnh nhìn về phía Hứa Định Nhạc, trong ánh mắt mang theo một loại thương tiếc giống như đồng bệnh tương liên.
"Ngươi đừng ăn nói bậy bạ!" Khuôn mặt Hứa Định Nhạc đã đỏ giống như đít khỉ, thậm chí y còn không dám quay đầu nhìn Hạ Hầu Túc Ngọc. Giờ phút này quê quá hóa khùng, thân hình y khẽ động, tay trái nắm một một cái liền mang theo chưởng phong lăng liệt đánh về phía Tô Trường An.
Thật là nhanh! Tô Trường An kinh ngạc một trận, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt là bàn tay Hứa Định Nhạc đã đến trước người hắn, thậm chí hắn không kịp nâng thanh đao tới trước ngực, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay kia cách mình càng ngày càng gần.
Đây chính là một chưởng của Cửu Tinh cảnh, cho dù Hứa Định Nhạc không dùng toàn lực nhưng một chưởng này đánh xuống cũng đủ để Tô Trường An nằm liệt giường một năm nửa năm rồi.
Nhưng ngay lúc này, một đạo đao phong ầm ầm lao đến.
Trong lòng Hứa Định Nhạc bất ngờ, trong đạo đao phong kia xen lẫn lực lượng khiến y rét lạnh người, y vội vàng điểm mũi chân xuống đất để cơ thể lơ lửng trên không trung rồi sau đó bất thình lình rút lui về phía sau.
Vừa mới đứng lại, đao phong đã gào thét lướt sát qua trước mặt y, sợi tóc trên trán y bị thổi bay, tiếp xúc với đao phong, hóa thành hai đoạn.
Tô Trường An và mọi người quay đầu nhìn về hướng đao phong chém tới.
Chỉ thấy một bóng dáng, đó là một người đàn ông, tóc dài qua loa phủ trên vai, khóe miệng có một chút râu ria, mặc một bộ áo vải màu xám, nhìn qua hơi lôi thôi. Nhưng ánh mắt gã lại rất sáng ngời, giống như ngôi sao trên bầu trời. Gã cầm theo một cây đao, đao giấu ở trong vỏ, gã chậm rãi đi tới, đôi giày bước lên những phiến đá trên đường trong thành Trường An vang lên âm thanh cộc cộc cộc.
"Hắn là?" Mấy người thiếu niên bên cạnh Hạ Hầu Túc Ngọc đều nghị luận, vừa hiếu kỳ vừa hơi sợ hãi nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.
"Sở Tích Phong." Hạ Hầu Túc Ngọc nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, chậm rãi nói ra tên của gã.
"Sở Tích Phong!" Đám thiếu niên đều phát ra từng trận kinh hô, đây là một cái tên như sấm bên tai.
Hơn mười năm trước, Nhân tộc xuất hiện một vị tuyệt thế thiên kiêu, cũng chính là sư phụ Tô Trường An, Thiên Đao Mạc Thính Vũ. Hắn tựa như mặt trời rực rỡ chiếu sáng thanh niên Nhân tộc đồng lứa, tất cả thiên tài ở trước mặt hắn đều ảm đạm thất sắc. Mà trong thế hệ tuổi trẻ duy nhất có thể tương đương, hoặc nói là có thể đi qua mười chiêu trong tay Mạc Thính Vũ chính là người đàn ông trước mắt này— Sở Tích Phong!
Mười năm trước, Mạc Thính Vũ vì chém Ngô Đồng mà phong đao ẩn cư. Sở Tích Phong mấy lần khiêu chiến Mạc Thính Vũ đều bị cự tuyệt, sau đó gã đi xa đến Tây Vực, tuyên bố lúc gã trở về chính là lúc gã đánh bại Mạc Thính Vũ.
Hai năm trước, Mạc Thính Vũ chém Thánh Nữ Yêu Tộc tại Bắc Địa, bản thân cũng chết ở Bắc Địa. Nhưng Sở Tích Phong vẫn không có chút tin tức nào, mọi người đều nói gã đã chết ở Tây Vực, không nghĩ tới người đàn ông này đã trở về.
"Ngươi là Tô Trường An?" Sở Tích Phong đi tới trước người Tô Trường An, hỏi hắn.
Tô Trường An nhìn người đàn ông trước mắt này, tuy rằng một đao của gã cứu mình nhưng trong mơ hồ Tô Trường An ngửi thấy trên người gã có một tia khí tức nguy hiểm.
Đồng thời hắn cũng cảm thấy kỳ quái, "Ngươi là Tô Trường An?", ngày hôm nay những lời này hắn không chỉ một lần nghe người khác nhắc tới, bỗng nhiên hắn cảm thấy mình dường như rất nổi tiếng, giống như rất nhiều người đều biết mình.
"Đúng, là ta." Tô Trường An vẫn là gật đầu trả lời.
"Mạc Thính Vũ là sư phụ của ngươi?" Sở Tích Phong hỏi.
"Vâng."
"Hắn ở đâu?"
"Chết rồi." Tô Trường An cảm thấy kỳ quái, cái chết của Mạc Thính Vũ hai năm trước đã sớm truyền khắp đại giang nam bắc, vì sao người đàn ông này còn có thể hỏi câu hỏi như vậy.
"Đã chết?" Sở Tích Phong ngạc nhiên.
"Làm sao hắn có thể chết! Sao có thể chết! "Giọng gã dần dần biến lớn, từ gầm lên giận dữ biến thành gào thét.
Từng cơn gió mạnh dâng lên, cuốn lên đầy bụi bặm, góc áo Tô Trường An bắt đầu xuất hiện vết rách. Tô Trường An biết, đó là Đao Ý của người đàn ông kia dẫn ra gió mạnh.
"Nhưng thật sự là người đã chết rồi, chết ở Bắc Địa." Tô Trường An cảm thấy sư phụ mình có lẽ là một người rất quan trọng với người đàn ông trước mắt này. Hắn muốn thử an ủi, nhưng lại không biết nên làm như thế nào.
Khi một người thật sự vì cái chết của một người khác mà cảm thấy buồn, bất kể ngươi muốn làm gì đó hoặc nói gì đó an ủi người này, Tô Trường An cảm thấy đều không có tác dụng. Bởi vì người đó vì cái chết của người kia mà đau buồn, mà chỉ cần người chết không thể sống lại thì người này nhất định sẽ vì người kia chết đi mà cảm thấy buồn bã.
"Không thể nào!" Sở Tích Phong gầm lên giận dữ, mái tóc dài của gã tung lên thật cao trong gió mạnh, lộ ra gân xanh nổi lên mãnh liệt trên huyệt thái dương, giờ phút này gã trông cực kì dữ tợn.
Đao Ý trong cơ thể gã mạnh mẽ phóng ra, quay múa cuồng loạn xung quanh gã. Mọi người ở đây đều bị Đao Ý kia dồn ép liên tục lui về phía sau, thậm chí không thể không vận chuyển linh lực trong cơ thể để chống đỡ Đao Ý mà gã tùy ý thả ra.
"Sở tiền bối, Mạc tiền bối chết khiến chúng ta cũng rất đau khổ, kính xin ngài bớt đau buồn đi." Hạ Hầu Túc Ngọc không biết rút ra một thanh trường kiếm ở nơi nào, chắn ngang trước ngực, ngăn cản từng trận cương phong và Đao Ý kéo tới.
Nàng nhạy cảm nhận thấy giờ phút này Sở Tích Phong có chút không bình thường, nàng thử khuyên bảo gã, muốn làm cho gã tỉnh táo lại.
"Không thể nào, không thể nào!" Nhưng Sở Tích Phong giống như không nghe thấy, cử chỉ điên rồ, trong miệng vẫn lặp lại ba chữ kia.
Trong cơ thể Tô Trường An không có linh lực, nhưng trong người hắn mang truyền thừa tinh linh của hai vị Tinh Vẫn, tuy rằng hắn vẫn không thể hoàn toàn khống chế được chúng nó nhưng lúc này hai viên tinh linh cảm nhận được chủ kí sinh gặp nguy hiểm, theo bản năng phóng ra năng lượng bảo hộ chủ kí sinh.
Chỉ thấy từng đạo Chân Hỏa và Đao Ý phóng ra từ trong cơ thể Tô Trường An, vây quanh hắn, hình thành một vòng bảo hộ hình tròn, bao bọc Tô Trường An ở trong đó, mặc cho Đao Ý cuồng loạn kia lướt qua lại chỉ như kiến càng lay cây, không thể dao động vòng bảo hộ kia mảy may.
Các web khác lấy truyện xin vui lòng để tên người dịch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook