Thú Giới Trà Chủ
-
Chương 92: Thân thế của Đường Vũ
Trong đầu của Đường Vũ chỉ còn lại cảm giác choáng váng, giống như là bị ném vào máy giặt quần áo khuấy lên, cực khó chịu. May mắn vừa rồi ném các con vào bên trong vườn trà tùy thân, nếu không tự thân cậu đều khó bảo toàn, hơn nữa cậu cũng không dám tùy ý đi vào không gian, sợ không biết sẽ dừng lại ở chỗ nào, nếu bí mật trên tờ giấy kia là thật, vậy bọn họ hẳn là không có bị nguy hiểm tính mạng, còn cái khác thì đi 1 bước tính từng bước, tùy cơ ứng biến.
Sau khi tất cả cảm giác khó chịu biến mất thì Đường Vũ phát hiện 1 mình mình ở trong 1 căn phòng bằng cỏ tranh, giống cái khác xung quanh cùng nhau tới đều biến mất không thấy, híp híp mắt lại, cậu thật cẩn thận phòng bị, cơ thể căng cứng.
Bài trí trong phòng cỏ tranh thoạt nhìn cực cổ xưa mà đơn giản, loại này đối với Đường Vũ mà nói đều rất có cảm giác lịch sử cổ xưa, có chút giống phong cách thời kì nhà Đường của địa cầu cổ đại. Hơn nữa bộ khay trà gỗ và trà cụ gốm kia, số lần sử dụng hẳn là rất thường xuyên, quai ấm đều được lau chùi bóng loáng.
Trong phòng cỏ tranh cũng không có nguy hiểm gì, chỉ là mọi thứ giống như yên lặng tới quỷ dị. Đường Vũ nhích 1 chút ra bên ngoài, muốn nhìn xem bên ngoài là bộ dáng gì, kết quả cậu căn bản không ra được, cửa gỗ nhìn như yếu ớt kia gắt gao đóng chặt, cậu xuất ra lực lượng lớn nhất của chính mình cũng vô pháp mở ra, hơn nữa ở tại trong phòng này, cậu bình thường có thể mượn lực lượng và tinh thần lực cường đại đều biến mất, chỉ có thể dùng chút sức lực nhỏ đáng thương của chính cậu, may mắn vườn trà tùy thân còn có thể sử dụng, điều này làm cho cậu có chút cảm giác an toàn.
Nhóm bé cưng chơi đùa vui vẻ trong vườn trà tùy thân, nơi đó đối với bọn nó mà nói thật giống như căn nhà kẹo mà con nít muốn nhất. Bé sói trắng rất giống cha bé, cực thích bơi lội, bé đang vui vẻ đong đưa chân sói ngắn ngủn của bé, bé hổ vẫn thích ngủ như cũ, nhưng mà lần này bé chọn ngủ ở trên một đống lá trà, vừa ngủ vừa chảy nước miếng.
Bé gấu thì tò mò nhìn Đông sờ Tây, hơn nữa cảm thấy hứng thú với bộ trà cụ tử sa bên hồ, cầm lấy một cái chén nhỏ, kết quả bởi vì thịt trảo của bé mất linh, cư nhiên rơi xuống đất nát bét! Dọa bé gấu lập tức vọt qua 1 bên, làm bộ như chuyện gì cũng không có xảy ra, qua 1 lát phát hiện Đường Vũ cũng không có xuất hiện la bé thì vội chạy đến tới chỗ chén trà rơi bể, dùng sức đạp chén nhỏ, cho tới khi chén nhỏ bị đạp tới nát thành bột phấn, mới đào cái hố nhỏ, trộn đều bùn đất trên mặt đất và bột phấn tử sa cùng một chỗ, sau đó lại đắp 1 chút bùn đất lên, liền nhìn không ra khác thường!
Đường Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, bé con này sao lại giống như đúc con gấu bự kia chứ, cho rằng làm như vậy thì cậu sẽ không biết sao? Đối với 2 cha con liên tiếp làm bể 2 chén trà tử sa của cậu, chờ lần này hành trình bí cảnh chấm dứt, cậu sẽ nói chuyện kỹ với 2 con gấu này, làm sai mà còn muốn giấu diếm, điều này sao được chứ?
Ngay lúc lực chú ý của Đường Vũ bị 3 bé con đoạt đi, cậu không có chú ý tới trong phòng cỏ tranh dần dần nhiều ra một người.
“Ai?!”. Đường Vũ khẩn trương ngẩng đầu nhìn qua, đồng thời nắm chặt nắm tay làm ra tư thế phòng ngự, khi nhìn thấy 1 ông lão quen thuộc thì nhịn không được kinh ngạc nói, “Là ông!”.
Ông lão Hồ phục trước mặt mặc áo dài rộng thùng thình, trong tay cầm ấm trà dịu dàng nhìn Đường Vũ, đúng là ông lão thần bí xuất hiện lần trước khi dung hợp cuốn trà kinh bị thiếu. Sau đó Đường Vũ suy nghĩ về việc đó rất nhiều lần, vẫn cảm thấy cách ăn mặc của người này cực quen thuộc, hơn nữa lại là đồng thời xuất hiện cùng trà kinh, thân phận của đối phương tự nhiên rõ rành rành.
“Ngài là………. Trà thánh Lục Vũ?”. Đường Vũ cũng không dám tin tưởng ngay cả lời nói do chính cậu nói ra, Lục Vũ chính là người đời Đường, tuy rằng cậu từ nhỏ liền coi trà kinh của Lục Vũ tới lớn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày nhìn thấy người thật! Cái này không khoa học!
Lục Vũ cười gật gật đầu, không có phủ nhận nhưng cũng không có thừa nhận, chỉ là đi tới bên cạnh bàn trà bắt đầu pha trà, “Đây là trà thượng đẳng ngon nhất, thượng đẳng trong thượng đẳng”. Miệng của ông lão Hồ phục cũng không có động nhưng thanh âm lại trực tiếp đi vào trong đầu của Đường Vũ.
Đường Vũ đã không có trí nhớ dư thừa để tò mò cái này, mắt cậu đều bị động tác pha trà của đối phương hấp dẫn. Ở trên địa cầu, rất nhiều quán trà đều sẽ tìm các cô gái xinh đẹp pha trà đạo, động tác tuyệt đẹp cảnh đẹp ý vui, nhưng ông lão Hồ phục trước mắt này không tới được cái mép của người đẹp, thậm chí mặt mũi vẫn là hơi xấu xí, nhưng khi ông ta pha trà thì mỗi động tác làm cho người ta thấy đẹp tới thuyết phục, tựa hồ thứ tốt nhất đẹp nhất trong đất trời đều hòa tan vào bên trong trà đạo của ông ta.
Đường Vũ không có lại hỏi nhiều cái gì, ông lão Hồ phục cũng không có nói thêm cái gì, mà là lẳng lặng nấu trà, loại phương pháp pha trà này là cách pha nước trà lưu hành thời nhà Đường, Đường Vũ cũng từng thử phục nguyên nhưng thất bại liên tiếp, vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó, chính là than củi, lửa, nguồn nước, lá trà đều là thượng đẳng nhất, hiện giờ xem ra vốn thiếu phần tâm tình nhàn vân dã hạc (ko màng sự đời, ung dung, thanh thản)
“Mời”. Thanh âm lại vang lên ở trong đầu, ông lão Hồ phục đồng thời làm ra động tác mời. Tâm tình vốn vội vã dần dần bình tĩnh lại dưới một loạt động tác pha trà của đối phương, bây giờ vậy mà rất thanh thản, vững vàng bưng lên 1 chén trà trong đó, hương trà vào miệng giống như gột rửa linh hồn của Đường Vũ, rất nhiều hình ảnh cổ đại kỳ dị xẹt qua trong đầu của cậu.
Trà, là hương vị Đường Vũ chưa có uống qua, hẳn là cây trà thượng đẳng nào đó đã tuyệt chủng, “Trà thánh tiên sinh, thật không ngờ sẽ có một ngày có thể gặp ngài”. Tuy rằng cậu đã cố ý áp chế rồi nhưng trong giọng nói vẫn là lộ ra kích động và khó hiểu.
Ông lão Hồ phục Lục Vũ lộ ra tươi cười nhàn nhạt, “Trước kia ngươi đều gọi ta là Lục tiên sinh, vẫn là tiếp tục gọi như vậy đi”.
Lục……. Tiên sinh?! Theo niên đại ông lão Hồ phục sống thì tiên sinh chính là học trò gọi thầy giáo!
“Lục tiên sinh, xin giải thích nghi hoặc cho tôi”. Đường Vũ nhíu nhíu mày nói, thái độ trước sau như 1 trong mềm mỏng mang theo sự mạnh mẽ, ngược lại làm cho ông lão Hồ phục cảm thấy quen thuộc.
“Giống, quá giống, ngươi thật sự rất giống mẫu thân (mẹ) của ngươi”. Ông lão người Hồ rốt cục lộ ra tình cảm thanh thản bên ngoài. Ngay sau đó lại lập tức khôi phục bình tĩnh, “Quả nhiên cho dù loại bỏ cảm xúc tiêu cực, tâm cảnh vẫn không đủ hoàn thiện như cũ”. Nhìn Đường Vũ đang khó hiểu thì Lục Vũ hơi hoài niệm nói, “Tới đây nào, chúng ta vừa uống vừa tán gẫu……..”.
Lục Vũ là cô nhi lớn lên ở trong chùa, bởi vì một câu bói toán “Hồng tiệm vu lục, kì vũ khả dụng vi nghi, cát”,*, vì thế định họ là “Lục”, tên là “Vũ”. Sau lại bởi vì tại phổ biến đối nhân xử thế bằng “trà chi đạo”, thậm chí được Huyền Tông mời dạy học cho thái tử, nhưng Lục Vũ theo đuổi cuộc sống tự do thanh thản, dùng tấm lòng yên tĩnh mà ẩm trà.
“Hồng tiệm vu lục, kì vũ khả dụng vi nghi, cát: tạm dịch là Chim Hồng Nhạn tiến tới đất bằng, lông nó có thể dùng làm đồ trang sức, may mắn
“Nếu vào triều làm quan, nhất định thân lâm vào bùn nhơ, không còn tấm lòng yên bình, cho nên ta không có đi nhậm chức, nhưng bởi vậy mà quen biết vị kia nữ tử xinh đẹp kia……”. Nói tới đây, ông lão người Hồ lộ ra biểu tình, “Nàng giống như là nước trà thượng đẳng nhất, một thân tập họp tất cả tốt đẹp! Nhưng sau đó An Lộc Sơn cùng Sử Tư Minh, 2 người ý đồ tạo phản, làm hại nàng thiếu chút nữa chết oan chết uổng”.
Lúc nói tới nữ tử kia thì trong đầu Đường Vũ hiện lên hình ảnh cổ đại xuất hiện trước đó, trong đó còn có một cảnh tượng người con gái kia thắt cổ chết bên sườn núi, “Ngài nói chính là Dương quý phi?”. Cậu phát hiện yết hầu của chính mình khô khốc, nói chuyện trở nên càng thêm khó khăn, 1 đáp án rõ ràng làm cho tim cập đập gia tốc.
Lục Vũ gật gật đầu, giọng nói càng kích động hơn nữa mang theo bi thương, “Đúng là nàng! Lúc ấy tất cả mọi người muốn giết chết vị nữ tử xinh đẹp kia, nhưng mà nàng mang thai a! Hoài long tử! Sao có thể bị bọn bại hoại đó hãm hại! Nhưng mà may mắn một gã tiểu hoạn quan nghĩa khí bên người nàng, thay thế quý phi mà chết. Nhưng có lẽ vận mệnh quý phi đã như vậy, chống đỡ sau mấy tháng thì long tử xuất thế, quý phi vẫn là hương tiêu ngọc vẫn (aka chết)!”.
Đường Vũ không biết đối phương rốt cuộc có cảm tình sâu đậm đối người con gái kia, cũng không biết cái thời gian kia đối ông lão người Hồ mà nói đã qua bao lâu, nhưng mà theo tâm tính thanh thản của đối phương khi nói tới chỗ này thì lại vẫn kích động như cũ như thế, có thể thấy được tình cảm sâu sắc.
Đột nhiên một đoàn sương mù đen như mực tách ra từ trong thân thể của ông lão Hồ phục, luồng cảm giác âm u lạnh lẽo kia rất giống bóng người trước đó! Đường Vũ nhíu mày nhìn qua, ông lão người Hồ thấy thế cười khổ, nhưng không có giải thích nhiều, mà là tiếp tục nói tiếp, “Long tử xuất thế, nhưng không cách nào hưởng thụ đãi ngộ mà hắn nên có, quý phi cũng chán ghét cái gọi là quyền thế phú quý, nàng hy vọng hài tử của nàng có thể chân chính hưởng thụ đến hạnh phúc, cho nên trước khi chết liền phó thác hài tử cho ta, mà hài tử kia……”. Nói xong nhìn về phía Đường Vũ, mà Đường Vũ đã đạt được đáp án rồi, ánh mắt kinh ngạc mà trừng thật lớn.
“Chính là ngươi”. Ông lão người Hồ lẳng lặng trần thuật, “Hồng tiệm vu lục, kì vũ khả dụng vi nghi, cát. Phó quẻ này cũng thích hợp với ngươi, cho nên ta cũng đặt tên cho ngươi là Vũ, chính là ngươi không thể họ Lý, sẽ bị phát hiện, nhưng chung quy ngươi là hậu đại trực hệ của Đường gia thiên hạ Lý thị, cho nên ta đặt tên cho ngươi là Đường Vũ, theo quốc họ”.
“Nếu tôi là người đời Đường, sao lại sống tại thế kỷ 21, thậm chí cuối cùng tới thế giới thú nhân này?”. Đường Vũ lặp lại hít sâu vài lần, đối với thân thế của chính mình thì cậu chỉ cảm thấy có trên vạn con lạc đà đang lao nhanh.
“Ngươi sinh sống cùng ta hơn 10 năm, sau An Sử chi loạn thì tam thái tử kế vị, mà tiết độ sứ khắp nơi chiếm giữ thế lực khổng lồ, ngươi ta trốn đông trốn tây nhưng cuối cùng vẫn là bị phát hiện thân phận thật của ngươi, mà thời điểm kia ta đang đứng ở điểm mấu chốt của trà đạo, khi ta chạy tới thì ngươi đã bị ám sát, ta chỉ kịp cứu hồn phách của ngươi để vào trong 1 anh hài (trẻ mới sinh), mà anh hài kia liền là thân thể ngươi sau này, bởi vì là vội vàng tìm kiếm cho nên thân thể anh nhi kia có chút chỗ thiếu hụt, chỉ có thể sống đến hơn 20 tuổi”. Ông lão Hồ phục tiếp tục nói xong quá khứ mà Đường Vũ không biết, “Mà sau đó ta đã thành công, có thể sáng tạo tiểu thế giới, vì thế một lần nữa ta tố tạo (làm lại, đắp nặn) 1 thân thể cho ngươi, hơn nữa chờ đợi ngươi trở về”.
“Chính là thân thể này? Vậy linh hồn trước kia trong thân thể này đâu?”. Đường Vũ nhíu mày hỏi.
“Linh hồn trong thân thể này cũng là ngươi, ta chỉ lấy 1 phần nhỏ linh hồn của ngươi dùng cho dưỡng (nuôi) thân thể, tuy rằng cũng không kiện toàn (khỏe mạnh, hoàn hảo), nhưng sau khi các ngươi hoàn toàn dung hợp, linh hồn của ngươi cùng thần trí sẽ càng thêm kiên cường dẻo dai so với trước đó”. Ông lão Hồ Phục vừa nói vừa rót 1 chén trà cho Đường Vũ.
Hướng đối phương gật đầu ý cám ơn, Đường Vũ giật mình, khó trách chính mình luôn không vứt bỏ cảm tình với Ares được, tuy rằng sau cậu lại là yêu Ares thật, nhưng nhường nhịn và ảm xúc kích động đối với Ares trước đó, mỗi khi nghĩ tới thì ngay cả chính bản thân cậu đều cảm thấy khó tin.
Uống xong nước trà vừa mới rót, ông lão Hồ phục có chút tự đắc tiếp tục nói, “Chờ ngươi đi vào thế giới này, tri thức ngươi biết về trà sẽ làm thế giới này càng hoàn thiện, tới lúc đó ngươi có thể trực tiếp mượn lực lượng của thế giới này thành thánh thành thần!”.
Đường Vũ nghe tới mấy cái này thì không cảm thấy vui vẻ, cậu càng lo lắng 3 bầu bạn của cậu, “Lục tiên sinh, cái bóng màu xanh đen khác rốt cuộc là ai?”.
Ông lão Hồ phục nghe vậy thì mặt lộ vẻ xấu hổ, “Hắn là tâm ma của ta……..”.
Sau khi tất cả cảm giác khó chịu biến mất thì Đường Vũ phát hiện 1 mình mình ở trong 1 căn phòng bằng cỏ tranh, giống cái khác xung quanh cùng nhau tới đều biến mất không thấy, híp híp mắt lại, cậu thật cẩn thận phòng bị, cơ thể căng cứng.
Bài trí trong phòng cỏ tranh thoạt nhìn cực cổ xưa mà đơn giản, loại này đối với Đường Vũ mà nói đều rất có cảm giác lịch sử cổ xưa, có chút giống phong cách thời kì nhà Đường của địa cầu cổ đại. Hơn nữa bộ khay trà gỗ và trà cụ gốm kia, số lần sử dụng hẳn là rất thường xuyên, quai ấm đều được lau chùi bóng loáng.
Trong phòng cỏ tranh cũng không có nguy hiểm gì, chỉ là mọi thứ giống như yên lặng tới quỷ dị. Đường Vũ nhích 1 chút ra bên ngoài, muốn nhìn xem bên ngoài là bộ dáng gì, kết quả cậu căn bản không ra được, cửa gỗ nhìn như yếu ớt kia gắt gao đóng chặt, cậu xuất ra lực lượng lớn nhất của chính mình cũng vô pháp mở ra, hơn nữa ở tại trong phòng này, cậu bình thường có thể mượn lực lượng và tinh thần lực cường đại đều biến mất, chỉ có thể dùng chút sức lực nhỏ đáng thương của chính cậu, may mắn vườn trà tùy thân còn có thể sử dụng, điều này làm cho cậu có chút cảm giác an toàn.
Nhóm bé cưng chơi đùa vui vẻ trong vườn trà tùy thân, nơi đó đối với bọn nó mà nói thật giống như căn nhà kẹo mà con nít muốn nhất. Bé sói trắng rất giống cha bé, cực thích bơi lội, bé đang vui vẻ đong đưa chân sói ngắn ngủn của bé, bé hổ vẫn thích ngủ như cũ, nhưng mà lần này bé chọn ngủ ở trên một đống lá trà, vừa ngủ vừa chảy nước miếng.
Bé gấu thì tò mò nhìn Đông sờ Tây, hơn nữa cảm thấy hứng thú với bộ trà cụ tử sa bên hồ, cầm lấy một cái chén nhỏ, kết quả bởi vì thịt trảo của bé mất linh, cư nhiên rơi xuống đất nát bét! Dọa bé gấu lập tức vọt qua 1 bên, làm bộ như chuyện gì cũng không có xảy ra, qua 1 lát phát hiện Đường Vũ cũng không có xuất hiện la bé thì vội chạy đến tới chỗ chén trà rơi bể, dùng sức đạp chén nhỏ, cho tới khi chén nhỏ bị đạp tới nát thành bột phấn, mới đào cái hố nhỏ, trộn đều bùn đất trên mặt đất và bột phấn tử sa cùng một chỗ, sau đó lại đắp 1 chút bùn đất lên, liền nhìn không ra khác thường!
Đường Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, bé con này sao lại giống như đúc con gấu bự kia chứ, cho rằng làm như vậy thì cậu sẽ không biết sao? Đối với 2 cha con liên tiếp làm bể 2 chén trà tử sa của cậu, chờ lần này hành trình bí cảnh chấm dứt, cậu sẽ nói chuyện kỹ với 2 con gấu này, làm sai mà còn muốn giấu diếm, điều này sao được chứ?
Ngay lúc lực chú ý của Đường Vũ bị 3 bé con đoạt đi, cậu không có chú ý tới trong phòng cỏ tranh dần dần nhiều ra một người.
“Ai?!”. Đường Vũ khẩn trương ngẩng đầu nhìn qua, đồng thời nắm chặt nắm tay làm ra tư thế phòng ngự, khi nhìn thấy 1 ông lão quen thuộc thì nhịn không được kinh ngạc nói, “Là ông!”.
Ông lão Hồ phục trước mặt mặc áo dài rộng thùng thình, trong tay cầm ấm trà dịu dàng nhìn Đường Vũ, đúng là ông lão thần bí xuất hiện lần trước khi dung hợp cuốn trà kinh bị thiếu. Sau đó Đường Vũ suy nghĩ về việc đó rất nhiều lần, vẫn cảm thấy cách ăn mặc của người này cực quen thuộc, hơn nữa lại là đồng thời xuất hiện cùng trà kinh, thân phận của đối phương tự nhiên rõ rành rành.
“Ngài là………. Trà thánh Lục Vũ?”. Đường Vũ cũng không dám tin tưởng ngay cả lời nói do chính cậu nói ra, Lục Vũ chính là người đời Đường, tuy rằng cậu từ nhỏ liền coi trà kinh của Lục Vũ tới lớn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày nhìn thấy người thật! Cái này không khoa học!
Lục Vũ cười gật gật đầu, không có phủ nhận nhưng cũng không có thừa nhận, chỉ là đi tới bên cạnh bàn trà bắt đầu pha trà, “Đây là trà thượng đẳng ngon nhất, thượng đẳng trong thượng đẳng”. Miệng của ông lão Hồ phục cũng không có động nhưng thanh âm lại trực tiếp đi vào trong đầu của Đường Vũ.
Đường Vũ đã không có trí nhớ dư thừa để tò mò cái này, mắt cậu đều bị động tác pha trà của đối phương hấp dẫn. Ở trên địa cầu, rất nhiều quán trà đều sẽ tìm các cô gái xinh đẹp pha trà đạo, động tác tuyệt đẹp cảnh đẹp ý vui, nhưng ông lão Hồ phục trước mắt này không tới được cái mép của người đẹp, thậm chí mặt mũi vẫn là hơi xấu xí, nhưng khi ông ta pha trà thì mỗi động tác làm cho người ta thấy đẹp tới thuyết phục, tựa hồ thứ tốt nhất đẹp nhất trong đất trời đều hòa tan vào bên trong trà đạo của ông ta.
Đường Vũ không có lại hỏi nhiều cái gì, ông lão Hồ phục cũng không có nói thêm cái gì, mà là lẳng lặng nấu trà, loại phương pháp pha trà này là cách pha nước trà lưu hành thời nhà Đường, Đường Vũ cũng từng thử phục nguyên nhưng thất bại liên tiếp, vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó, chính là than củi, lửa, nguồn nước, lá trà đều là thượng đẳng nhất, hiện giờ xem ra vốn thiếu phần tâm tình nhàn vân dã hạc (ko màng sự đời, ung dung, thanh thản)
“Mời”. Thanh âm lại vang lên ở trong đầu, ông lão Hồ phục đồng thời làm ra động tác mời. Tâm tình vốn vội vã dần dần bình tĩnh lại dưới một loạt động tác pha trà của đối phương, bây giờ vậy mà rất thanh thản, vững vàng bưng lên 1 chén trà trong đó, hương trà vào miệng giống như gột rửa linh hồn của Đường Vũ, rất nhiều hình ảnh cổ đại kỳ dị xẹt qua trong đầu của cậu.
Trà, là hương vị Đường Vũ chưa có uống qua, hẳn là cây trà thượng đẳng nào đó đã tuyệt chủng, “Trà thánh tiên sinh, thật không ngờ sẽ có một ngày có thể gặp ngài”. Tuy rằng cậu đã cố ý áp chế rồi nhưng trong giọng nói vẫn là lộ ra kích động và khó hiểu.
Ông lão Hồ phục Lục Vũ lộ ra tươi cười nhàn nhạt, “Trước kia ngươi đều gọi ta là Lục tiên sinh, vẫn là tiếp tục gọi như vậy đi”.
Lục……. Tiên sinh?! Theo niên đại ông lão Hồ phục sống thì tiên sinh chính là học trò gọi thầy giáo!
“Lục tiên sinh, xin giải thích nghi hoặc cho tôi”. Đường Vũ nhíu nhíu mày nói, thái độ trước sau như 1 trong mềm mỏng mang theo sự mạnh mẽ, ngược lại làm cho ông lão Hồ phục cảm thấy quen thuộc.
“Giống, quá giống, ngươi thật sự rất giống mẫu thân (mẹ) của ngươi”. Ông lão người Hồ rốt cục lộ ra tình cảm thanh thản bên ngoài. Ngay sau đó lại lập tức khôi phục bình tĩnh, “Quả nhiên cho dù loại bỏ cảm xúc tiêu cực, tâm cảnh vẫn không đủ hoàn thiện như cũ”. Nhìn Đường Vũ đang khó hiểu thì Lục Vũ hơi hoài niệm nói, “Tới đây nào, chúng ta vừa uống vừa tán gẫu……..”.
Lục Vũ là cô nhi lớn lên ở trong chùa, bởi vì một câu bói toán “Hồng tiệm vu lục, kì vũ khả dụng vi nghi, cát”,*, vì thế định họ là “Lục”, tên là “Vũ”. Sau lại bởi vì tại phổ biến đối nhân xử thế bằng “trà chi đạo”, thậm chí được Huyền Tông mời dạy học cho thái tử, nhưng Lục Vũ theo đuổi cuộc sống tự do thanh thản, dùng tấm lòng yên tĩnh mà ẩm trà.
“Hồng tiệm vu lục, kì vũ khả dụng vi nghi, cát: tạm dịch là Chim Hồng Nhạn tiến tới đất bằng, lông nó có thể dùng làm đồ trang sức, may mắn
“Nếu vào triều làm quan, nhất định thân lâm vào bùn nhơ, không còn tấm lòng yên bình, cho nên ta không có đi nhậm chức, nhưng bởi vậy mà quen biết vị kia nữ tử xinh đẹp kia……”. Nói tới đây, ông lão người Hồ lộ ra biểu tình, “Nàng giống như là nước trà thượng đẳng nhất, một thân tập họp tất cả tốt đẹp! Nhưng sau đó An Lộc Sơn cùng Sử Tư Minh, 2 người ý đồ tạo phản, làm hại nàng thiếu chút nữa chết oan chết uổng”.
Lúc nói tới nữ tử kia thì trong đầu Đường Vũ hiện lên hình ảnh cổ đại xuất hiện trước đó, trong đó còn có một cảnh tượng người con gái kia thắt cổ chết bên sườn núi, “Ngài nói chính là Dương quý phi?”. Cậu phát hiện yết hầu của chính mình khô khốc, nói chuyện trở nên càng thêm khó khăn, 1 đáp án rõ ràng làm cho tim cập đập gia tốc.
Lục Vũ gật gật đầu, giọng nói càng kích động hơn nữa mang theo bi thương, “Đúng là nàng! Lúc ấy tất cả mọi người muốn giết chết vị nữ tử xinh đẹp kia, nhưng mà nàng mang thai a! Hoài long tử! Sao có thể bị bọn bại hoại đó hãm hại! Nhưng mà may mắn một gã tiểu hoạn quan nghĩa khí bên người nàng, thay thế quý phi mà chết. Nhưng có lẽ vận mệnh quý phi đã như vậy, chống đỡ sau mấy tháng thì long tử xuất thế, quý phi vẫn là hương tiêu ngọc vẫn (aka chết)!”.
Đường Vũ không biết đối phương rốt cuộc có cảm tình sâu đậm đối người con gái kia, cũng không biết cái thời gian kia đối ông lão người Hồ mà nói đã qua bao lâu, nhưng mà theo tâm tính thanh thản của đối phương khi nói tới chỗ này thì lại vẫn kích động như cũ như thế, có thể thấy được tình cảm sâu sắc.
Đột nhiên một đoàn sương mù đen như mực tách ra từ trong thân thể của ông lão Hồ phục, luồng cảm giác âm u lạnh lẽo kia rất giống bóng người trước đó! Đường Vũ nhíu mày nhìn qua, ông lão người Hồ thấy thế cười khổ, nhưng không có giải thích nhiều, mà là tiếp tục nói tiếp, “Long tử xuất thế, nhưng không cách nào hưởng thụ đãi ngộ mà hắn nên có, quý phi cũng chán ghét cái gọi là quyền thế phú quý, nàng hy vọng hài tử của nàng có thể chân chính hưởng thụ đến hạnh phúc, cho nên trước khi chết liền phó thác hài tử cho ta, mà hài tử kia……”. Nói xong nhìn về phía Đường Vũ, mà Đường Vũ đã đạt được đáp án rồi, ánh mắt kinh ngạc mà trừng thật lớn.
“Chính là ngươi”. Ông lão người Hồ lẳng lặng trần thuật, “Hồng tiệm vu lục, kì vũ khả dụng vi nghi, cát. Phó quẻ này cũng thích hợp với ngươi, cho nên ta cũng đặt tên cho ngươi là Vũ, chính là ngươi không thể họ Lý, sẽ bị phát hiện, nhưng chung quy ngươi là hậu đại trực hệ của Đường gia thiên hạ Lý thị, cho nên ta đặt tên cho ngươi là Đường Vũ, theo quốc họ”.
“Nếu tôi là người đời Đường, sao lại sống tại thế kỷ 21, thậm chí cuối cùng tới thế giới thú nhân này?”. Đường Vũ lặp lại hít sâu vài lần, đối với thân thế của chính mình thì cậu chỉ cảm thấy có trên vạn con lạc đà đang lao nhanh.
“Ngươi sinh sống cùng ta hơn 10 năm, sau An Sử chi loạn thì tam thái tử kế vị, mà tiết độ sứ khắp nơi chiếm giữ thế lực khổng lồ, ngươi ta trốn đông trốn tây nhưng cuối cùng vẫn là bị phát hiện thân phận thật của ngươi, mà thời điểm kia ta đang đứng ở điểm mấu chốt của trà đạo, khi ta chạy tới thì ngươi đã bị ám sát, ta chỉ kịp cứu hồn phách của ngươi để vào trong 1 anh hài (trẻ mới sinh), mà anh hài kia liền là thân thể ngươi sau này, bởi vì là vội vàng tìm kiếm cho nên thân thể anh nhi kia có chút chỗ thiếu hụt, chỉ có thể sống đến hơn 20 tuổi”. Ông lão Hồ phục tiếp tục nói xong quá khứ mà Đường Vũ không biết, “Mà sau đó ta đã thành công, có thể sáng tạo tiểu thế giới, vì thế một lần nữa ta tố tạo (làm lại, đắp nặn) 1 thân thể cho ngươi, hơn nữa chờ đợi ngươi trở về”.
“Chính là thân thể này? Vậy linh hồn trước kia trong thân thể này đâu?”. Đường Vũ nhíu mày hỏi.
“Linh hồn trong thân thể này cũng là ngươi, ta chỉ lấy 1 phần nhỏ linh hồn của ngươi dùng cho dưỡng (nuôi) thân thể, tuy rằng cũng không kiện toàn (khỏe mạnh, hoàn hảo), nhưng sau khi các ngươi hoàn toàn dung hợp, linh hồn của ngươi cùng thần trí sẽ càng thêm kiên cường dẻo dai so với trước đó”. Ông lão Hồ Phục vừa nói vừa rót 1 chén trà cho Đường Vũ.
Hướng đối phương gật đầu ý cám ơn, Đường Vũ giật mình, khó trách chính mình luôn không vứt bỏ cảm tình với Ares được, tuy rằng sau cậu lại là yêu Ares thật, nhưng nhường nhịn và ảm xúc kích động đối với Ares trước đó, mỗi khi nghĩ tới thì ngay cả chính bản thân cậu đều cảm thấy khó tin.
Uống xong nước trà vừa mới rót, ông lão Hồ phục có chút tự đắc tiếp tục nói, “Chờ ngươi đi vào thế giới này, tri thức ngươi biết về trà sẽ làm thế giới này càng hoàn thiện, tới lúc đó ngươi có thể trực tiếp mượn lực lượng của thế giới này thành thánh thành thần!”.
Đường Vũ nghe tới mấy cái này thì không cảm thấy vui vẻ, cậu càng lo lắng 3 bầu bạn của cậu, “Lục tiên sinh, cái bóng màu xanh đen khác rốt cuộc là ai?”.
Ông lão Hồ phục nghe vậy thì mặt lộ vẻ xấu hổ, “Hắn là tâm ma của ta……..”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook