Thư Đến Từ Một Người Đàn Ông Xa Lạ
-
Chương 24: Chờ đợi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi lên đại học, càng ngày Kinh Linh càng ít được thấy Kinh Hồng.
Khi đó anh còn chưa hiểu rõ, cuộc đời chính là như vậy, được một thứ thì sẽ mất một thứ.
Năm Kinh Hồng 42 tuổi ấy, bà gặp một người đàn ông quan trọng khác của cuộc đời mình. Kinh Linh gặp gã chưa đến ba lần, mẹ bảo anh hãy gọi gã là chú Hậu.
Đó là một người đàn ông trung niên gầy gò, nhìn qua có vẻ văn nhã mà khéo léo.
Gã nói thời còn trẻ hắn đã từng may mắn được xem Kinh Hồng múa. Ký ức ấy khắc rất sâu, cho đến khi được gặp lại gã đã vô cùng vui vẻ, gã luôn cảm thấy tiếc vì hai mươi năm qua bà không đứng trên sân khấu nữa.
Khi đó gã thường xuyên tới tìm Kinh Hồng và nói chuyện với bà, gã nói gã hy vọng có thể nhìn thấy Kinh Hồng đứng trên sân khấu và múa lần nữa.
Dung nhan Kinh Hồng của tuổi 40 đã không còn nhìn ra tuổi trẻ nữa, nhưng nét đẹp vẫn chưa tàn phai, bên trong tâm hồn vẫn còn ánh lửa cháy mong manh.
Thời điểm bà không màng tất cả mà mang theo giày múa muốn đi cùng người đàn ông kia, đó là điều Kinh Linh chẳng thể ngờ được.
Trước khi đi Kinh Hồng để lại một câu. “Bé tinh linh của mẹ, con đã trưởng thành rồi, mà mẹ thì vẫn không thể cam lòng sống cuộc đời này như vậy, xin hãy cho mẹ được tùy hứng một lần cuối cùng thôi.”
Tuy rằng khi đó Kinh Linh còn không biết vì cớ gì giữa anh và ước mơ Kinh Hồng lại lựa chọn điều thứ hai, vì cớ gì đến cả mẹ cũng không cần anh nữa.
Nhưng cho đến khi được nhìn thấy ảnh chụp bà biểu diễn tại nhiều nơi khác nhau mà Kinh Hồng gửi cho mình, khi đó anh mới hiểu được rằng chỉ có thời điểm đứng trên sân khấu kia, mẹ của anh mới chân chính được sống.
Thì ra bao nhiêu năm qua đều là do anh níu giữ chân mẹ, tình yêu bà dành cho anh đã kết thúc vào thời điểm anh lên hai mươi.
Khi anh nhận được cú điện thoại kia của chú Hầu là đã gần nửa năm anh chưa nghe tin gì về Kinh Hồng.
Trước khi đi bà đã nói với Kinh Linh phải sống thật tốt, không cần phải lo lắng, cũng không cần phải chủ động đi tìm bà.
Mỗi lần Kinh Hồng gửi thư về đều kết thúc bằng một câu. “Mong con sau này luôn mạnh khỏe, đừng nhớ mẹ.”
Kinh Linh vẫn luôn chờ, anh chờ bà một ngày nào đó sau khi mệt mỏi đuổi theo giấc mơ kia thì sẽ trở về, anh cho rằng ngày đó nhất định sẽ đến, nhưng chẳng bao giờ ngờ được rằng ngày ấy lại là ngày anh nhận được tin Kinh Hồng qua đời.
……
“Ngày đó khi em ôm tro cốt của mẹ về nhà, hình như cũng là khoảng thời gian này, lá cây đều đã rụng cả rồi.”
Kinh Linh ngồi trên ghế sofa nhà Chương Hồi, chân anh đặt lên đầu gối hắn, Chương Hồi ngồi khoanh chân dưới sàn, bên cạnh là hòm thuốc, hắn bôi thuốc lên phần đầu gối xanh tím của anh.
Bôi một chút rồi lại thổi thổi vài cái, hắn ngẩng đầu lên nhìn biểu tình của Kinh Linh. “Đau không?”
Kinh Linh lắc đầu. “Không đau.”
Chương Hồi biết đau đớn trong lòng Kinh Linh đã vượt qua cả nỗi đau thể xác. Hắn đứng dậy rời đi một lát, sau đó lại như ảo thuật mà biến ra một hộp kẹo hình vũ trụ, hắn mở ra hỏi Kinh Linh. “Muốn hành tinh nào?”
Kinh Linh cắn ngón tay trông như thực sự khó lựa chọn, cuối cùng mới chần chừ mà chỉ vào một viên hình mặt trăng.
Chương Hồi nhìn dáng vẻ do dự của anh mà cười cưng chiều, sau đó hắn bóc viên kẹo mặt trăng kia đút cho anh rồi nhéo nhéo bên má đầy thịt kia. “Đều là của em hết.”
Hắn lại ngồi trở lại trên mặt đất cầm lấy dụng cụ bôi thuốc nói. “Cô bé ở chỗ làm cho tôi, tôi không thích ăn ngọt nên là cho em hết.”
Trong miệng Kinh Linh tràn ngập vị ngọt, ngón chân cuộn tròn trên bắp đùi rắn chắc của Chương Hồi, đau khổ trong lòng cũng vì thế mà giảm bớt đi một chút.
Ở trong căn phòng chỉ có nhau vào một buổi tối ấm áp như này, anh tiếp tục nói những điều mình đã giấu trong lòng từ lâu.
“Chú Hậu nói rằng vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, bà vẫn vừa múa vừa mỉm cười.”
“Sau khi ngã khỏi sân khấu và nằm trong vũng máu, trên khóe miệng bà vẫn mang theo nụ cười, em nghĩ rằng bà đã mang theo niềm hạnh phúc mà ra đi.”
Dừng một chút, sau đó có âm thanh nức nở vang lên. “Chỉ là, sau đó em đã không còn nhà để về nữa.”
Chương Hồi đứng lên kéo đầu anh vào trong lòng hắn, khuôn mặt Kinh Linh dán sát vào bụng của Chương Hồi, cứ một chốc lại một chốc Chương Hồi lại vỗ về lưng anh.
Lúc này không cần những lời tán tỉnh, không cần tình dục, mọi cử chỉ đều vượt qua ngàn vạn ngôn ngữ.
Trong khi ý thức của Kinh Linh dần mơ hồ, anh nghe thấy Chương Hồi nói. “Sau này nơi nào có tôi thì nơi đó sẽ là nhà của em.”
Thời điểm Chương Hồi ôm anh lên giường trên lông mi của Kinh Linh còn vương giọt nước mắt. Chương Hồi hôn giọt lệ kia đi rồi đắp chăn cho anh, hắn ôn nhu nhìn khuôn mặt say ngủ của anh, nói với giọng trầm thấp mà cưng chiều. “Ngủ đi bé tinh linh của tôi.”
Khi Kinh Linh tỉnh lại trời vẫn còn sớm, anh cảm thấy không biết phải làm sao, vì thế nào anh lại ngủ trên giường của Chương Hồi?
Hơn nữa, thế mà anh lại còn ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Nếu là ngày trước khi nhớ tới những chuyện liên quan đến “Kinh Hồng”, nhất định anh sẽ vật lộn với chứng mất ngủ và nỗi buồn suốt cả đêm.
Vậy mà đêm qua anh lại chìm vào một giấc ngủ không mộng mị lúc nào không hay.
Lồng ngực của người đàn ông kia dường như mang một loại ma lực có thể khiến anh trốn trong đó mà khóc thỏa thuê, mà tìm kiếm ấm áp và yên bình.
Anh lại chiếm giường của Chương Hồi rồi, thế thì Chương Hồi đâu?
Anh đứng dậy nhìn xuống dưới tầng, phát hiện ra Chương Hồi cao lớn như thế lại nằm chen chúc trên chiếc sofa nhỏ hơn người, không có chăn, lông mày hơi nhăn lại giống như ngủ không được yên ổn cho lắm.
Anh đi chân trần nhẹ nhàng ôm chăn xuống tầng, đi đến sofa khẽ khàng đắp lên người Chương Hồi, nhưng tay còn chưa rời đi đã bị bàn tay to lớn của Chương Hồi nắm lấy, cả người anh bị kéo nhào vào ngực hắn.
Ý thức được người trong lòng là Kinh Linh, Chương Hồi cũng chẳng buông anh ra, ngược lại bàn tay hắn lại dừng lại trên mông anh. “Bé hư, làm hại tôi mấy lần không có giường để ngủ.”
Thanh âm vừa mới tỉnh ngủ khàn khàn tràn ngập sức hút của một người đàn ông trưởng thành.
Kinh Linh đỏ bừng mặt, anh nhấc đầu mình khỏi cơ ngực rắn chắc của Chương Hồi, nhìn qua vừa ngây thơ lại vừa mê người. “Anh có thể mà!”
Chương Hồi nhéo nhéo khuôn mặt hồng hào của anh, hắn “À~” một tiếng rồi chớp mắt với Kinh Linh. “Nếu họ Chương này không nhầm thì có phải bé tinh linh đang ám chỉ điều gì với tôi không?”
Kinh Linh xấu hổ đến cùng cực, anh chống ngực Chương Hồi muốn đứng lên rời đi nhưng không ngờ chân anh lại vướng vào chăn và một lần nữa ngã nhào vào ngực Chương Hồi, lỗ tai dán lên ngực hắn có thể nghe thấy tiếng cười trầm thấp dễ nghe truyền qua lồng ngực, sau đó anh lại nghe thấy giọng nói quyến rũ kia. “Nhiệt tình như thế sao, còn muốn nhào vào ngực tôi nữa?”
Đùi Kinh Linh bỗng cảm nhận được thứ gì đó cứng rắn và nóng rực của người đàn ông dưới thân, ngay lập tức anh ý thức được đó là gì.
Một lần nữa anh lại có suy nghĩ muốn giãy giụa đứng lên, nhưng ở trong mắt Chương Hồi Kinh Linh lại như không hiểu tình hình mà cọ xát lên người hắn, hắn đã chịu đựng thứ dục vọng kia lâu rồi, thế mà đứa nhỏ này vẫn ngây thơ mà câu dẫn hắn.
Giọng Chương Hồi khàn khàn. “Đừng nhúc nhích.” Nhưng Kinh Linh vẫn ở trên người hắn vặn vặn vẹo vẹo.
Bỗng nhiên Kinh Linh cảm thấy trời đất quay cuồng, anh nghe thấy tiếng chăn rơi xuống mặt thảm, ngay khi anh có thể phản ứng lại thì Chương Hồi đã đè lên người anh, đầu hắn chôn ở bên cổ anh thở nặng nề, mà anh lại càng cảm nhận được rõ ràng thứ nóng rực cứng rắn kia chọc vào đùi mình.
Anh lại nghe thấy âm thanh khàn khàn của Chương Hồi sát bên tai mình.
“Đã bảo em đừng có nhúc nhích mà, sao lại không ngoan như thế?”
Sau đó hắn cắn vành tai anh một chút, Kinh Linh không phản ứng kịp bèn kêu đau một tiếng, phần vành tai truyền đến cảm giác bị người liếm mút, ngón tay Kinh Linh cuộn lại trên ghế sofa, anh cảm giác thân thể mình cũng đã có phản ứng.
Chương Hồi nhất định cũng sẽ cảm nhận được phản ứng của anh, anh xấu hổ mà chôn mặt mình trong kẽ hở của sofa, không muốn đối mặt với dục vọng của chính mình.
Chương Hồi lại không cho anh cơ hội trốn tránh, hắn hơi mạnh bạo mà xoay mặt Kinh Linh lại, hắn nâng thân lên nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của Kinh Linh hỏi. “Sợ sao?”
Kinh Linh ngơ ngác nhìn hắn, đôi môi ướt át hơi vểnh lên thật muốn khiến người khác hôn tới.
Hầu kết Chương Hồi khẽ run, hắn thấy Kinh Linh lắc đầu khe khẽ, nhưng hắn vẫn chú ý tới tia chần chừ nho nhỏ trong mắt anh.
Chương Hồi đứng dậy từ trên người anh, hắn nâng anh dậy ngồi thẳng lên trên sofa rồi đặt một nụ hôn lên trán đối phương. “Đừng sợ, tôi sẽ không làm những việc em không muốn.”
Trước mặt Kinh Linh chính là bộ phận không thể miêu tả kia của Chương Hồi, cách quần cũng có thể thấy thứ đó dựng lên vừa uy mãnh vừa cao ngạo.
Kinh Linh cúi đầu không dám nhìn, mặt anh đỏ lên chỉ dám nhìn mũi chân bản thân.
Chương Hồi cũng chú ý tới nơi đó của mình nhưng hắn không thèm che giấu mà chầm chậm đi về phía phòng tắm, Kinh Linh bỗng nhiên ngây thơ hỏi hắn. “Anh đi đâu đấy?”
Mà Chương Hồi vừa đi vừa cởi quần ngủ ra chỉ còn lại mỗi quần lót, Kinh Linh bị đánh mạnh vào thị giác đến miệng cũng không thể khép lại được, anh như bị dọa choáng mà ánh mắt không hề trốn tránh vẫn nhìn chằm chằm vào nơi nào đó.
Ngược lại Chương Hồi lại hơi ngượng vì bị nhìn chằm chằm, hắn trừng mắt liếc anh một cái. “Bé dê xồm!”
Sau đó lại trêu anh. “Tôi đi đâu em cũng không biết sao, có muốn đi cùng nhau không?”
Kinh Linh phản bác. “Ai mà thèm chứ.” Sau đó lại dùng âm thanh chỉ mình mới nghe thấy mà lẩm bẩm. “Sao lại có thể lớn như thế cơ chứ?”
Nhưng Chương Hồi vẫn nghe thấy, quay đầu lại phát hiện đang nhìn chằm chằm vào chỗ kia của mình cùng vẻ mặt mới mẻ đầy hoang mang.
Khóe miệng hắn cong lên mà đi vào phòng tắm.
Ngày mới bắt đầu với công việc bận rộn và rườm rà.
Trong công việc Chương Hồi luôn luôn nghiêm túc và cẩn thận, hắn thường không suy nghĩ đến việc gì khác ngoài công việc, nhưng đến thời gian rảnh rỗi hắn sẽ nhớ đến Kinh Linh, nghĩ đến những vẻ mặt đáng yêu của anh, rồi lại nghĩ không biết anh có bận rộn như hắn hay không.
Mà thời điểm hắn lướt Weibo trong lúc kẹt xe sau khi tan tầm mới phát hiện định vị của Kinh Linh đã chuyển thành “Hokkaido, Sapporo”.
(Hokkaido là hòn đảo lớn thứ hai và nằm ở phía Bắc Nhật Bản. Sapporo là thành phố lớn nhất đồng thời là trung tâm hành chính ở đây.)
Đi công tác sao? Sao lại không nói một lời nào? Thật là không ngoan tí nào.
Hắn thấy nhiệt độ ở Sapporo còn thấp hơn thành phố B mấy độ, anh đi vội vàng như thế không biết có mang quần áo thích hợp hay không, hắn nhắn một tin WeChat cho Kinh Linh. “Sapporo lạnh không?”
Chờ đến khi về nhà Kinh Linh mới trả lời. “Giờ em đang ở Otaru, trời khá lạnh, lại còn có tuyết nữa.”
(Otaru: Một thành phố cảng thuộc Hokkaido)
Chương Hồi. “Tôi muốn thấy em.”
Kinh Linh chôn mặt trong chiếc khăn cashmere(1) dày, thấy tin nhắn anh hơi sửng sốt, sau đó chỉnh phần tóc trước trán một chút rồi chụp ảnh, nhìn qua trông hơi ngốc nhưng anh cũng chẳng biết chụp kiểu gì cho đẹp, thế là gửi luôn hình đó cho Chương Hồi.
Bé tinh linh: [hình ảnh]
Cả khung cảnh đều là màu trắng, khuôn mặt Kinh Linh cũng trắng nõn không tì vết, anh chỉ để lộ đôi mắt trong sáng sạch sẽ, nhìn qua có vẻ ăn mặc ấm áp khiến Chương Hồi yên tâm phần nào.
Hắn lại hỏi. “Khi nào em về?”
Bé tinh linh: Bốn ngày nữa.
Bao nhiêu suy nghĩ nhắn nhủ trong đầu Chương Hồi sau một lúc chỉ tóm lại thành một câu. “Tự chăm sóc bản thân cho tốt, tôi chờ em về.”
Tôi chờ em về.
Một câu xa lạ như thế lại khiến Kinh Linh ngửa ra đằng sau ngã lên lớp tuyết trắng mềm xốp, mọi âm thanh đều như ngừng lại, toàn bộ thế giới chỉ có tiếng trái tim anh loạn nhịp cùng với câu “Tôi đợi em về” kia của Chương Hồi.
Khi anh còn trẻ đã từng nghe qua một câu hơi trẻ trâu. “Con bướm không thể bay qua đại dương bởi vì bờ bên kia không có ai chờ đợi nó.”
Một hòn đảo cô độc như anh qua bao nhiêu năm tháng chỉ dám theo dòng nước lạnh lẽo mà cuốn theo hòn đảo to lớn kia, ấy vậy mà hòn đảo lớn kia cuối cùng cũng nhìn thấy anh, thậm chí còn đứng lại muốn chờ anh.
Không muốn đi làm nữa chỉ muốn trở về nhà của Chương Hồi, hắn đã nói đó cũng là nhà của anh, vậy anh thực sự có thể trở về chứ?
…
Chú thích:
(1) Khăn cashmere
Sau khi lên đại học, càng ngày Kinh Linh càng ít được thấy Kinh Hồng.
Khi đó anh còn chưa hiểu rõ, cuộc đời chính là như vậy, được một thứ thì sẽ mất một thứ.
Năm Kinh Hồng 42 tuổi ấy, bà gặp một người đàn ông quan trọng khác của cuộc đời mình. Kinh Linh gặp gã chưa đến ba lần, mẹ bảo anh hãy gọi gã là chú Hậu.
Đó là một người đàn ông trung niên gầy gò, nhìn qua có vẻ văn nhã mà khéo léo.
Gã nói thời còn trẻ hắn đã từng may mắn được xem Kinh Hồng múa. Ký ức ấy khắc rất sâu, cho đến khi được gặp lại gã đã vô cùng vui vẻ, gã luôn cảm thấy tiếc vì hai mươi năm qua bà không đứng trên sân khấu nữa.
Khi đó gã thường xuyên tới tìm Kinh Hồng và nói chuyện với bà, gã nói gã hy vọng có thể nhìn thấy Kinh Hồng đứng trên sân khấu và múa lần nữa.
Dung nhan Kinh Hồng của tuổi 40 đã không còn nhìn ra tuổi trẻ nữa, nhưng nét đẹp vẫn chưa tàn phai, bên trong tâm hồn vẫn còn ánh lửa cháy mong manh.
Thời điểm bà không màng tất cả mà mang theo giày múa muốn đi cùng người đàn ông kia, đó là điều Kinh Linh chẳng thể ngờ được.
Trước khi đi Kinh Hồng để lại một câu. “Bé tinh linh của mẹ, con đã trưởng thành rồi, mà mẹ thì vẫn không thể cam lòng sống cuộc đời này như vậy, xin hãy cho mẹ được tùy hứng một lần cuối cùng thôi.”
Tuy rằng khi đó Kinh Linh còn không biết vì cớ gì giữa anh và ước mơ Kinh Hồng lại lựa chọn điều thứ hai, vì cớ gì đến cả mẹ cũng không cần anh nữa.
Nhưng cho đến khi được nhìn thấy ảnh chụp bà biểu diễn tại nhiều nơi khác nhau mà Kinh Hồng gửi cho mình, khi đó anh mới hiểu được rằng chỉ có thời điểm đứng trên sân khấu kia, mẹ của anh mới chân chính được sống.
Thì ra bao nhiêu năm qua đều là do anh níu giữ chân mẹ, tình yêu bà dành cho anh đã kết thúc vào thời điểm anh lên hai mươi.
Khi anh nhận được cú điện thoại kia của chú Hầu là đã gần nửa năm anh chưa nghe tin gì về Kinh Hồng.
Trước khi đi bà đã nói với Kinh Linh phải sống thật tốt, không cần phải lo lắng, cũng không cần phải chủ động đi tìm bà.
Mỗi lần Kinh Hồng gửi thư về đều kết thúc bằng một câu. “Mong con sau này luôn mạnh khỏe, đừng nhớ mẹ.”
Kinh Linh vẫn luôn chờ, anh chờ bà một ngày nào đó sau khi mệt mỏi đuổi theo giấc mơ kia thì sẽ trở về, anh cho rằng ngày đó nhất định sẽ đến, nhưng chẳng bao giờ ngờ được rằng ngày ấy lại là ngày anh nhận được tin Kinh Hồng qua đời.
……
“Ngày đó khi em ôm tro cốt của mẹ về nhà, hình như cũng là khoảng thời gian này, lá cây đều đã rụng cả rồi.”
Kinh Linh ngồi trên ghế sofa nhà Chương Hồi, chân anh đặt lên đầu gối hắn, Chương Hồi ngồi khoanh chân dưới sàn, bên cạnh là hòm thuốc, hắn bôi thuốc lên phần đầu gối xanh tím của anh.
Bôi một chút rồi lại thổi thổi vài cái, hắn ngẩng đầu lên nhìn biểu tình của Kinh Linh. “Đau không?”
Kinh Linh lắc đầu. “Không đau.”
Chương Hồi biết đau đớn trong lòng Kinh Linh đã vượt qua cả nỗi đau thể xác. Hắn đứng dậy rời đi một lát, sau đó lại như ảo thuật mà biến ra một hộp kẹo hình vũ trụ, hắn mở ra hỏi Kinh Linh. “Muốn hành tinh nào?”
Kinh Linh cắn ngón tay trông như thực sự khó lựa chọn, cuối cùng mới chần chừ mà chỉ vào một viên hình mặt trăng.
Chương Hồi nhìn dáng vẻ do dự của anh mà cười cưng chiều, sau đó hắn bóc viên kẹo mặt trăng kia đút cho anh rồi nhéo nhéo bên má đầy thịt kia. “Đều là của em hết.”
Hắn lại ngồi trở lại trên mặt đất cầm lấy dụng cụ bôi thuốc nói. “Cô bé ở chỗ làm cho tôi, tôi không thích ăn ngọt nên là cho em hết.”
Trong miệng Kinh Linh tràn ngập vị ngọt, ngón chân cuộn tròn trên bắp đùi rắn chắc của Chương Hồi, đau khổ trong lòng cũng vì thế mà giảm bớt đi một chút.
Ở trong căn phòng chỉ có nhau vào một buổi tối ấm áp như này, anh tiếp tục nói những điều mình đã giấu trong lòng từ lâu.
“Chú Hậu nói rằng vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, bà vẫn vừa múa vừa mỉm cười.”
“Sau khi ngã khỏi sân khấu và nằm trong vũng máu, trên khóe miệng bà vẫn mang theo nụ cười, em nghĩ rằng bà đã mang theo niềm hạnh phúc mà ra đi.”
Dừng một chút, sau đó có âm thanh nức nở vang lên. “Chỉ là, sau đó em đã không còn nhà để về nữa.”
Chương Hồi đứng lên kéo đầu anh vào trong lòng hắn, khuôn mặt Kinh Linh dán sát vào bụng của Chương Hồi, cứ một chốc lại một chốc Chương Hồi lại vỗ về lưng anh.
Lúc này không cần những lời tán tỉnh, không cần tình dục, mọi cử chỉ đều vượt qua ngàn vạn ngôn ngữ.
Trong khi ý thức của Kinh Linh dần mơ hồ, anh nghe thấy Chương Hồi nói. “Sau này nơi nào có tôi thì nơi đó sẽ là nhà của em.”
Thời điểm Chương Hồi ôm anh lên giường trên lông mi của Kinh Linh còn vương giọt nước mắt. Chương Hồi hôn giọt lệ kia đi rồi đắp chăn cho anh, hắn ôn nhu nhìn khuôn mặt say ngủ của anh, nói với giọng trầm thấp mà cưng chiều. “Ngủ đi bé tinh linh của tôi.”
Khi Kinh Linh tỉnh lại trời vẫn còn sớm, anh cảm thấy không biết phải làm sao, vì thế nào anh lại ngủ trên giường của Chương Hồi?
Hơn nữa, thế mà anh lại còn ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Nếu là ngày trước khi nhớ tới những chuyện liên quan đến “Kinh Hồng”, nhất định anh sẽ vật lộn với chứng mất ngủ và nỗi buồn suốt cả đêm.
Vậy mà đêm qua anh lại chìm vào một giấc ngủ không mộng mị lúc nào không hay.
Lồng ngực của người đàn ông kia dường như mang một loại ma lực có thể khiến anh trốn trong đó mà khóc thỏa thuê, mà tìm kiếm ấm áp và yên bình.
Anh lại chiếm giường của Chương Hồi rồi, thế thì Chương Hồi đâu?
Anh đứng dậy nhìn xuống dưới tầng, phát hiện ra Chương Hồi cao lớn như thế lại nằm chen chúc trên chiếc sofa nhỏ hơn người, không có chăn, lông mày hơi nhăn lại giống như ngủ không được yên ổn cho lắm.
Anh đi chân trần nhẹ nhàng ôm chăn xuống tầng, đi đến sofa khẽ khàng đắp lên người Chương Hồi, nhưng tay còn chưa rời đi đã bị bàn tay to lớn của Chương Hồi nắm lấy, cả người anh bị kéo nhào vào ngực hắn.
Ý thức được người trong lòng là Kinh Linh, Chương Hồi cũng chẳng buông anh ra, ngược lại bàn tay hắn lại dừng lại trên mông anh. “Bé hư, làm hại tôi mấy lần không có giường để ngủ.”
Thanh âm vừa mới tỉnh ngủ khàn khàn tràn ngập sức hút của một người đàn ông trưởng thành.
Kinh Linh đỏ bừng mặt, anh nhấc đầu mình khỏi cơ ngực rắn chắc của Chương Hồi, nhìn qua vừa ngây thơ lại vừa mê người. “Anh có thể mà!”
Chương Hồi nhéo nhéo khuôn mặt hồng hào của anh, hắn “À~” một tiếng rồi chớp mắt với Kinh Linh. “Nếu họ Chương này không nhầm thì có phải bé tinh linh đang ám chỉ điều gì với tôi không?”
Kinh Linh xấu hổ đến cùng cực, anh chống ngực Chương Hồi muốn đứng lên rời đi nhưng không ngờ chân anh lại vướng vào chăn và một lần nữa ngã nhào vào ngực Chương Hồi, lỗ tai dán lên ngực hắn có thể nghe thấy tiếng cười trầm thấp dễ nghe truyền qua lồng ngực, sau đó anh lại nghe thấy giọng nói quyến rũ kia. “Nhiệt tình như thế sao, còn muốn nhào vào ngực tôi nữa?”
Đùi Kinh Linh bỗng cảm nhận được thứ gì đó cứng rắn và nóng rực của người đàn ông dưới thân, ngay lập tức anh ý thức được đó là gì.
Một lần nữa anh lại có suy nghĩ muốn giãy giụa đứng lên, nhưng ở trong mắt Chương Hồi Kinh Linh lại như không hiểu tình hình mà cọ xát lên người hắn, hắn đã chịu đựng thứ dục vọng kia lâu rồi, thế mà đứa nhỏ này vẫn ngây thơ mà câu dẫn hắn.
Giọng Chương Hồi khàn khàn. “Đừng nhúc nhích.” Nhưng Kinh Linh vẫn ở trên người hắn vặn vặn vẹo vẹo.
Bỗng nhiên Kinh Linh cảm thấy trời đất quay cuồng, anh nghe thấy tiếng chăn rơi xuống mặt thảm, ngay khi anh có thể phản ứng lại thì Chương Hồi đã đè lên người anh, đầu hắn chôn ở bên cổ anh thở nặng nề, mà anh lại càng cảm nhận được rõ ràng thứ nóng rực cứng rắn kia chọc vào đùi mình.
Anh lại nghe thấy âm thanh khàn khàn của Chương Hồi sát bên tai mình.
“Đã bảo em đừng có nhúc nhích mà, sao lại không ngoan như thế?”
Sau đó hắn cắn vành tai anh một chút, Kinh Linh không phản ứng kịp bèn kêu đau một tiếng, phần vành tai truyền đến cảm giác bị người liếm mút, ngón tay Kinh Linh cuộn lại trên ghế sofa, anh cảm giác thân thể mình cũng đã có phản ứng.
Chương Hồi nhất định cũng sẽ cảm nhận được phản ứng của anh, anh xấu hổ mà chôn mặt mình trong kẽ hở của sofa, không muốn đối mặt với dục vọng của chính mình.
Chương Hồi lại không cho anh cơ hội trốn tránh, hắn hơi mạnh bạo mà xoay mặt Kinh Linh lại, hắn nâng thân lên nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của Kinh Linh hỏi. “Sợ sao?”
Kinh Linh ngơ ngác nhìn hắn, đôi môi ướt át hơi vểnh lên thật muốn khiến người khác hôn tới.
Hầu kết Chương Hồi khẽ run, hắn thấy Kinh Linh lắc đầu khe khẽ, nhưng hắn vẫn chú ý tới tia chần chừ nho nhỏ trong mắt anh.
Chương Hồi đứng dậy từ trên người anh, hắn nâng anh dậy ngồi thẳng lên trên sofa rồi đặt một nụ hôn lên trán đối phương. “Đừng sợ, tôi sẽ không làm những việc em không muốn.”
Trước mặt Kinh Linh chính là bộ phận không thể miêu tả kia của Chương Hồi, cách quần cũng có thể thấy thứ đó dựng lên vừa uy mãnh vừa cao ngạo.
Kinh Linh cúi đầu không dám nhìn, mặt anh đỏ lên chỉ dám nhìn mũi chân bản thân.
Chương Hồi cũng chú ý tới nơi đó của mình nhưng hắn không thèm che giấu mà chầm chậm đi về phía phòng tắm, Kinh Linh bỗng nhiên ngây thơ hỏi hắn. “Anh đi đâu đấy?”
Mà Chương Hồi vừa đi vừa cởi quần ngủ ra chỉ còn lại mỗi quần lót, Kinh Linh bị đánh mạnh vào thị giác đến miệng cũng không thể khép lại được, anh như bị dọa choáng mà ánh mắt không hề trốn tránh vẫn nhìn chằm chằm vào nơi nào đó.
Ngược lại Chương Hồi lại hơi ngượng vì bị nhìn chằm chằm, hắn trừng mắt liếc anh một cái. “Bé dê xồm!”
Sau đó lại trêu anh. “Tôi đi đâu em cũng không biết sao, có muốn đi cùng nhau không?”
Kinh Linh phản bác. “Ai mà thèm chứ.” Sau đó lại dùng âm thanh chỉ mình mới nghe thấy mà lẩm bẩm. “Sao lại có thể lớn như thế cơ chứ?”
Nhưng Chương Hồi vẫn nghe thấy, quay đầu lại phát hiện đang nhìn chằm chằm vào chỗ kia của mình cùng vẻ mặt mới mẻ đầy hoang mang.
Khóe miệng hắn cong lên mà đi vào phòng tắm.
Ngày mới bắt đầu với công việc bận rộn và rườm rà.
Trong công việc Chương Hồi luôn luôn nghiêm túc và cẩn thận, hắn thường không suy nghĩ đến việc gì khác ngoài công việc, nhưng đến thời gian rảnh rỗi hắn sẽ nhớ đến Kinh Linh, nghĩ đến những vẻ mặt đáng yêu của anh, rồi lại nghĩ không biết anh có bận rộn như hắn hay không.
Mà thời điểm hắn lướt Weibo trong lúc kẹt xe sau khi tan tầm mới phát hiện định vị của Kinh Linh đã chuyển thành “Hokkaido, Sapporo”.
(Hokkaido là hòn đảo lớn thứ hai và nằm ở phía Bắc Nhật Bản. Sapporo là thành phố lớn nhất đồng thời là trung tâm hành chính ở đây.)
Đi công tác sao? Sao lại không nói một lời nào? Thật là không ngoan tí nào.
Hắn thấy nhiệt độ ở Sapporo còn thấp hơn thành phố B mấy độ, anh đi vội vàng như thế không biết có mang quần áo thích hợp hay không, hắn nhắn một tin WeChat cho Kinh Linh. “Sapporo lạnh không?”
Chờ đến khi về nhà Kinh Linh mới trả lời. “Giờ em đang ở Otaru, trời khá lạnh, lại còn có tuyết nữa.”
(Otaru: Một thành phố cảng thuộc Hokkaido)
Chương Hồi. “Tôi muốn thấy em.”
Kinh Linh chôn mặt trong chiếc khăn cashmere(1) dày, thấy tin nhắn anh hơi sửng sốt, sau đó chỉnh phần tóc trước trán một chút rồi chụp ảnh, nhìn qua trông hơi ngốc nhưng anh cũng chẳng biết chụp kiểu gì cho đẹp, thế là gửi luôn hình đó cho Chương Hồi.
Bé tinh linh: [hình ảnh]
Cả khung cảnh đều là màu trắng, khuôn mặt Kinh Linh cũng trắng nõn không tì vết, anh chỉ để lộ đôi mắt trong sáng sạch sẽ, nhìn qua có vẻ ăn mặc ấm áp khiến Chương Hồi yên tâm phần nào.
Hắn lại hỏi. “Khi nào em về?”
Bé tinh linh: Bốn ngày nữa.
Bao nhiêu suy nghĩ nhắn nhủ trong đầu Chương Hồi sau một lúc chỉ tóm lại thành một câu. “Tự chăm sóc bản thân cho tốt, tôi chờ em về.”
Tôi chờ em về.
Một câu xa lạ như thế lại khiến Kinh Linh ngửa ra đằng sau ngã lên lớp tuyết trắng mềm xốp, mọi âm thanh đều như ngừng lại, toàn bộ thế giới chỉ có tiếng trái tim anh loạn nhịp cùng với câu “Tôi đợi em về” kia của Chương Hồi.
Khi anh còn trẻ đã từng nghe qua một câu hơi trẻ trâu. “Con bướm không thể bay qua đại dương bởi vì bờ bên kia không có ai chờ đợi nó.”
Một hòn đảo cô độc như anh qua bao nhiêu năm tháng chỉ dám theo dòng nước lạnh lẽo mà cuốn theo hòn đảo to lớn kia, ấy vậy mà hòn đảo lớn kia cuối cùng cũng nhìn thấy anh, thậm chí còn đứng lại muốn chờ anh.
Không muốn đi làm nữa chỉ muốn trở về nhà của Chương Hồi, hắn đã nói đó cũng là nhà của anh, vậy anh thực sự có thể trở về chứ?
…
Chú thích:
(1) Khăn cashmere
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook