Thử Chuyển Thế Và Miêu Xuyên Không
-
Chương 1: Nhặt được một Triển Chiêu?
Hôm nhặt được người thanh niên kỳ lạ này, là vào một buổi tối mưa sa chớp giật.
Vì vách tường bị ngấm nước làm chập điện, nhất thời lại không tìm được thợ đến sửa, Dương Lạc phải bỏ ra một chút thời gian mới xử lý xong xuôi vấn đề, đến khi rời cửa tiệm, trời đã về đêm.
Trên đảo không có nhiều nhà cao, phần lớn là nhà mái bằng độc lập hai, ba tầng, thiếu tường gạch cản lại, gió thổi mạnh vô cùng, ào ào quất vào thân thể, khiến bước chân người đi cũng lảo đảo, càng không nói đến dù. Ngay từ lúc Dương Lạc vừa mở dù bước ra khỏi cửa tiệm, cây dù xếp được quảng cáo là có thể chống gió chống gãy đã sớm bị gió lớn thét gào cuốn bay lên nóc nhà ai không rõ.
Thế là, không có dù dự phòng, Dương Lạc đành phải liều lĩnh xông vào giữa trời mưa giông gió giật, vừa tự nhủ vừa chạy nhanh về hướng nhà mình.
Ngay lúc chạy ngang qua cửa miếu Quan Âm, ánh mắt chợt lơ đãng liếc thấy một cái bóng màu đỏ. Đến gần nhìn kỹ, mới phát hiện ra là một chàng trai tóc dài mặc áo cổ trang màu lam.
Chàng trai bị thương nửa người, mặc cho Dương Lạc vỗ vào mặt gọi lớn đến đâu cũng không phản ứng lại chút nào, rõ ràng là đã rơi vào hôn mê.
Hòn đảo nhỏ này vốn là một công trình di tích lịch sử còn sót lại, tòa miếu Quan Âm cũng thường xuyên cho đài truyền hình mượn cảnh đóng phim cổ trang, đêm nay mới có một đoàn làm phim đến đóng mấy cảnh, vì vậy Dương Lạc nhìn thấy cách ăn mặc của người này, cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ nghi hoặc vì sao có diễn viên bị thương mà lại không có ai để ý tới.
Nhưng mạng người trước mắt quan trọng, cũng không cho phép mình suy nghĩ nhiều, hắn khom người chụp lấy thắt lưng chàng trai, vắt chàng trai kia lên vai rồi chạy đến bệnh viện gần đó.
Phòng cấp cứu yên lặng lập tức trở nên ồn ào, người bị thương nằm trên giường bị các bác sĩ và y tá vây xung quanh, mùi thuốc hòa lẫn vào mùi máu tanh, tiếng đồ đựng dụng cụ kim loại va vào nhau cùng tiếng máy móc điện tử hoạt động vang lên, Dương Lạc nhìn khuôn mặt tái nhợt dính đầy máu che khuất sau lớp rèm vải mỏng manh, không rõ vì sao trong lòng chợt dâng lên chút lo sợ.
Vừa mới ngồi xuống ghế hành lang thở hổn hển vài cái, nhân viên ở đồn cảnh sát đã tới, điều tra theo lệ, như là địa điểm phát hiện người bị thương, thân phận người bị thương vân vân. Chỉ có điều Dương Lạc và chàng trai kia vốn chưa từng gặp nhau, nên tất nhiên không thể cung cấp được bao nhiêu thông tin hữu dụng.
“Có lẽ cậu ta là diễn viên đài XX đi, hôm nay bọn họ có một tổ đến đây đóng phim, cổ trang.” Đây là manh mối duy nhất Dương Lạc có thể cung cấp được.
“Được, chúng tôi sẽ điều tra phía bên kia, cảm ơn sự giúp đỡ của Dương tiên sinh.”
Chờ ghi chép xong thông tin liên lạc của hắn, một bàn tay từ từ kéo tấm vải mành đối diện ra, hai y tá đẩy người bị thương đi đến phòng bệnh, bác sĩ đeo khẩu trang đi đến trước mặt hắn, ngữ khí vui mừng báo cho hắn người bị thương đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Nỗi lo lắng không tên vừa chợt đến trong lòng Dương Lạc lại chợt không tên bay đi mất.
Thật may…
A? May cái gì?
Dương Lạc nhíu mày lại.
Hắn lại không quen biết người này, cái người này có được cứu hay không thì liên quan gì đến hắn, vì sao hắn lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm? Hơn nữa khuôn mặt đó… sao lại giống như đã gặp ở đâu đó rồi vậy?
Dương Lạc cố gắng lục lọi lại trong đầu một lúc lâu, nhưng vẫn không nhớ ra rốt cuộc đã từng gặp ở đâu hay chưa.
Vẫn là đừng truy cứu… Dương Lạc lắc nhẹ đầu một cái, nghĩ thầm: Trước mắt người đã đưa vào bệnh viện, cũng cung cấp thông tin cho cảnh sát rồi, coi như trách nhiệm làm công dân tốt của mình cũng hết, sau này tên kia thế nào, tự khắc sẽ có người xử trí, không cần tốn nhiều tâm trí. Không bằng nhân lúc còn sớm mau tránh đi, đợt lát nữa người nhà của tên kia tìm đến nơi, lại không tránh được một phen rắc rối.
Dương Lạc cầm áo khoác đặt trên ghế, cũng không quay đầu lại mà đi về nhà.
Chỉ hy vọng, lần này quản việc không đâu, không gây nên phiền phức gì cho hắn là được rồi…
Dương Lạc lặng lẽ cầu khẩn.
Nhưng mà sự thực chứng minh, Thượng Đế đại nhân trăm công nghìn việc, hiển nhiên, không hề nghe thấy lời cầu xin của con người trẻ tuổi lương thiện này.
Sau sự việc đẫm máu ở miếu Quan Âm hai tuần, Dương Lạc nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, bảo hắn tới phòng bệnh khoa tâm thần của bệnh viện đón bạn hắn về.
Một… người bạn họ Triển tên Chiêu, hai mươi ba tuổi, thân phận không rõ lại còn bị mắc chứng hoang tưởng.
“Thật ngại quá… Cái kia, anh cảnh sát, có phải là có nhầm lẫn chỗ nào không? Tôi căn bản không quen biết cậu ta a.” Đứng ngoài cửa phòng bệnh, Dương Lạc lặng lẽ từ cửa sổ kính liếc nhìn bệnh nhân đang ngồi trên giường.
Người kia tóc dài quá vai, mặc một bộ quần áo bệnh nhân trắng tinh, đang yên lặng ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, gương mặt trống rỗng vô hồn.
“Nhưng lúc chúng tôi cho cậu ta xem ảnh của Dương tiên sinh, cậu ta nói với chúng tôi cậu ta nhận ra anh…” Cảnh sát trưởng Trần liên lạc với Dương Lạc cũng vô cùng bối rối.
Lúc kiểm tra thẻ căn cước của Dương Lạc, vì trùng hợp trong ví tiền của Dương Lạc có nhét ảnh cá nhân, anh liền thuận tiện yêu cầu giữ lại một tấm làm biên bản. Sau khi gặng hỏi lai lịch hoàn cảnh của họ Triển, tất cả những gì người kia nói đều là lời bịa đặt điên khùng, cái gì cũng không tra được, thậm chí trong kho dữ liệu nhập cảnh, cũng không có ghi chép của chàng trai này, bọn họ vật lộn ròng rã mười mấy ngày, vẫn không thu hoạch được gì.
Hôm nay, dưới sự cho phép của bác sĩ khoa thâm thần, cảnh sát trưởng Trần thử cho họ Triển xem bức ảnh của Dương Lạc, không ngờ người kia vừa nhìn một chút liền nhận ra.
Tuy rằng… họ tên hoàn toàn không giống nhau.
“Bạch Ngọc Đường?” Dương Lạc nhíu mày lại, đầu óc rơi vào sương mù, nói rõ ràng: “Anh cảnh sát, tôi chưa từng thay tên đổi họ, hơn nữa cũng không quen biết người tên Bạch Ngọc Đường.”
Cảnh sát Trần gãi gãi sau gáy, cũng là không rõ: “Chuyện này chúng tôi cũng không hiểu, trong thành phố A không có ai tên Bạch Ngọc Đường, nhưng cậu ta vô cùng quả quyết nói nhận ra anh, có thể nào Dương tiên sinh đã tình cờ gặp cậu ta ở nơi nào đó không?”
Tình hình như thế, Dương Lạc đương nhiên cũng vô cùng quả quyết phủ nhận.
Làm ơn đi, đừng có quàng vào người hắn…
Không có người nào khác liên quan, cũng không có bất kỳ thông tin nào, Dương Lạc và cảnh sát Trần hai bên trái phải đứng ở ngoài cửa phòng bệnh nói chuyện nửa giờ, vẫn như cũ không có được chút tiến triển gì.
“Theo báo cáo chuẩn đoán của bác sĩ khoa tâm thần, cậu trai kia bị mắc chứng hoang tưởng nghiêm trọng, ảo tưởng mình chính là Nam hiệp Triển Chiêu bảo vệ Bao Thanh Thiên trong tiểu thuyết võ hiệp nào đó, có điều mặc dù bệnh tình nghiêm trọng, nhưng qua quan sát, cậu ta không lộ ra tính công kích rõ ràng…” Ánh mắt cảnh sát Trần nhìn Dương Lạc có chút lập lòe.
Đương nhiên không có tính công kích, trong bữa ăn hàng ngày đều thêm vào một lượng thuốc an thần kinh vừa phải. Triển đại hiệp này đừng nói đến tấn công người khác, cho dù có bị người ta tấn công ngược lại cũng chưa chắc sẽ có phản ứng.
“Vì thế nên?” Mí mắt trái của Dương Lạc giật giật, hình như có gì đó không ổn lắm.
Cảnh sát Trần ngượng ngùng nở nụ cười: “Giường bệnh ở bệnh viện nhỏ thường chật kín… người mắc bệnh tâm thần có hành vi tốt cần xuất viện. Hơn nữa vì Triển Chiêu không phạm tội, phía cảnh sát không thể giam giữ cậu ta… Người duy nhất cậu ấy có ấn tượng là Dương tiên sinh…” Ý tứ, lần này vội vã gọi Dương Lạc đến đây chính là muốn hắn tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này. (ý nói vấn đề nan giải)
Lúc trước bắt được người nhập cảnh trái phép, thường áp dụng phương pháp là tìm quốc gia bản xứ đến trực tiếp áp giải phạm nhân về. Thế nhưng lai lịch của chàng trai này hoàn toàn trắng tinh, lại là một người điên, theo quy tắc cũ sau một tháng thì có thể được chính phủ ân huệ cấp cho một thân phận mới và quyền tạm trú, bởi vậy mặc dù trước mắt cảnh cục đã thu nhận và giúp đỡ cậu, nhưng sớm muộn gì vẫn phải giúp cậu tìm nơi ở, còn không bằng bây giờ mau mau phủi tay cho xong.
Sau đó thì giống y như tình tiết cũ rích trong phim giờ vàng, tiểu thị dân kiên quyết từ chối, tiểu cảnh sát chân thành thỉnh cầu. Tiểu thị dân cố tình không quan tâm, tiểu cảnh sát cưỡng ép dụ dỗ.
Quá trình thuyết phục không nói tỉ mỉ cũng được, dù sao thì kết quả cuối cùng là, vị nam hiệp Triển Chiêu tướng mạo tuấn dật kia, cùng một bộ đồ lam giặt sạch sẽ đã bị rách chừng mười lỗ, và cả một hóa đơn thu phí phát sinh ở bệnh viện, vào trưa mai sẽ đóng gói lại với nhau vứt cho Dương Lạc.
What the fuxk!
“Tùy ý ngồi đi, trong nhà chỉ có một mình tôi sống, cha mẹ tôi đều ở nước ngoài. Phòng bên phải lầu hai là của tôi, bên trái là của cậu, hôm qua tôi đã dọn dẹp rồi…” Đưa Triển đại hiệp vào trong nhà, Dương Lạc khóa cửa lại tự nhiên giới thiệu.
Cho dù trong lòng hắn có không tình nguyện cỡ nào, nhưng người cũng đã nhận, chung quy phải đối mặt với hiện thực.
“Còn đồ dùng hàng ngày khác, đợi lúc nào nghỉ tôi dẫn cậu đi mua, được không?”
“Cảm ơn. Làm phiền Bạch… Dương công tử…”
Triển Chiêu đứng ở cửa đánh giá phòng khách xa lạ chốc lát, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát được dược tính khiến dòng suy nghĩ của cậu có chút trì trệ, do dự mấy giây mới chậm rãi đi đến ngồi xuống ghế salon. Vừa ngồi xuống, cái ghế có hình dáng kì lạ mà xúc cảm lại mềm mại khiến cho cậu không khỏi kinh ngạc.
Loại giường mềm này thật là thoải mái, nên có giá trị không nhỏ đi… Có điều giường nơi này đều trải nệm rất dày, lẽ nào người ở đây đều thích giường mềm nhũn sao? Không sợ cong cột sống sao?
Triển Chiêu thấy hơi mệt, hai tay hơi câu nệ đặt trên đầu gối, tư thế ngồi không quá dễ chịu.
Y phục địa phương Dương công tử mua cho cậu, cậu đã đổi ở trong căn phòng bốn phía đều là vách tường trắng toát cùng cửa sổ trong suốt không màu xong rồi mới đi. Áo ngắn màu lam cùng quần vải bó sát, khác biệt quá nhiều so với loại áo dài rộng rãi cậu từng mặc, có loại cảm giác vướng víu rất bó tay bó chân.
Dương Lạc bất đắc dĩ nói: “Triển tiên sinh, cậu có thể gọi tôi là Dương Lạc hoặc A Dương, nhưng xin đừng thêm hai chữ công tử vào phía sau.” Thời đại nào rồi, còn công tử?
Không chỉ vậy, lại nói đến lúc vừa mới gặp mặt, môi người này run run bật lên hai tiếng Ngọc Đường, một đôi mắt trắng đen rõ ràng bỗng trở nên long lanh, lặng lẽ nhìn hắn hồi lâu, trong mắt có mấy phần vui mừng, mấy phần kinh ngạc, còn có chút u buồn không nói nên lời.
Dương Lạc không biết vì sao, lại bị ánh mắt kia nhìn mình chăm chú đến có chút sởn cả tóc gáy, theo bản năng liền nhanh chóng sửa lại tên của mình là Dương Lạc. Mộc dịch dương (1), lạc trong Lạc thần (thần sông Lạc Hà), mà không phải Bạch Ngọc Đường. Nhưng trong lòng nghĩ: Ngoại hình của mình và người gọi Bạch Ngọc Đường kia giống nhau đến như vậy sao? Hay là hai người họ thật sự đã từng gặp mặt ở chỗ nào?
Tiếng nói mới ngừng, chỉ thấy thân thể nam nhân trên giường bỗng chốc run rẩy, ánh mắt vốn trong veo sáng ngần dần trở nên ảm đạm.
Vẻ mặt đó, thất vọng vô bờ.
Dương Lạc nhìn, đột nhiên cảm thấy mình hệt như một tên khốn nạn nói với một đứa bé vào ngày lễ rằng, ông già Noel là không có thật.
Có điều, bất luận trong mắt cậu hắn có phải là một tên khốn nạn hay không, có phải là Bạch Ngọc Đường hay không, thân phận người giám hộ của Triển Chiêu, chung quy Dương Lạc vẫn không dứt bỏ được…
Ai, chăm sóc một người thần trí mơ hồ đã là phiền phức, phải chăm sóc một người còn có vẻ như không nhận ra được bản thân mình thần trí mơ hồ lại là phiền càng thêm phiền.
Triển Chiêu khẽ gật đầu, “Nếu vậy Dương huynh cũng gọi thẳng họ tên Triển mỗ là được rồi. Triển mỗ không có nhiều học vấn, danh xưng tiên sinh không dám nhận.”
“Được…” Dương Lạc bất lực dùng mu bàn tay vuốt trán. Dương huynh… vẫn đỡ hơn Dương công tử, ít nhất sẽ không làm người ta lầm tưởng hắn là quý thiếu gia con nhà giàu có nào đó.
Thế nhưng… Cậu gọi hắn là Dương huynh, nếu vậy, có phải hắn nên gọi cậu một tiếng Triển đệ?
Tưởng tượng ra cái giọng điệu đối thoại giữa Đông Phương Bất Bại với Dương tiểu nhân, Dương Lạc rùng mình một cái.
Không.
Tuyệt đối không.
***
Triển Chiêu rốt cuộc là anh hùng phương nào đây?
Wikipedia có giải đáp.
Một nhân vật trong “Tam hiệp ngũ nghĩa” cùng “Bao thanh thiên”, người Bắc Tống, hộ vệ của Khai Phong phủ Bao thanh thiên, Nam hiệp hay hành hiệp trượng nghĩa can thiệp chuyện bất bình, còn có phong hào Ngự Miêu. Có điều trong lịch sử có người thật hay không, vẫn chưa thể xác minh.
Chà chà, ngươi nói, người ta hoang tưởng nằm mơ giữa ban ngày, không tưởng tượng mình là tỉ phú, nguyên thủ quốc gia, kém hơn chút thì cũng là một siêu nhân có thể bay lên trời chui xuống đất, tốt xấu cũng có thể thỏa mãn chút cân bằng chút dục vọng không chiếm được trong hiện thực. Nào giống cái tên này, sắm vai gì chẳng được, tại sao lại cứ khăng khăng chọn một nhân vật nửa hư nửa thực trong cuốn tiểu thuyết hiếm lạ lại còn cũ xì cũ rích này chứ? Làm ông chủ một công ty nhỏ cũng còn tốt hơn nhiều.
Xem người này tuổi còn trẻ, lúc ti vi chiếu phim Bao Thanh Thiên thì đại khái cậu ta còn đang học mẫu giáo đi, cũng gần như Dương Lạc hắn từ lâu đã quên triệt triệt để để nội dung cái bộ phim cổ trang trinh thám võ hiệp ấy rồi, phỏng chừng chính là một cục than đen cộng thêm mấy con thú vật tạo thành một đồn công an đi (chuẩn luôn Khai Phong y như cái vườn thú tổng hợp =)))))))). Ít ra như Gundam hay Dragon Ball hắn còn có ấn tượng sâu sắc hơn, tạo hình cool ngầu chiến đấu lại kích thích, Dương Lạc thật không hiểu vì sao người này lại độc độc chung tình với cái vai Triển Chiêu chứ?
Thật sự, nghĩ mãi mà không ra.
Thu lưu Triển Nam hiệp, Dương Lạc vốn suy đoán trong nhà nhất định sẽ loạn tung cả lên.
Ồn ào nhốn nháo, khua gậy múa chổi gì gì đó là điều chắc chắn, quầy rầy xúc phạm tới hàng xóm lại càng gay go hơn.
Thế là, cho dù Dương Lạc ở nhà hay đi trông tiệm, đều không quên khóa chặt cửa ra vào và đóng kín cửa sổ, phải khiến Triển đại hiệp có chạy đằng trời… ạch, không bị quấy nhiễu an an toàn toàn ở nhà tĩnh dưỡng thân thể.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của Dương Lạc chính là, Nam hiệp tiên sinh ngoan ngoãn an cư lạc nghiệp trong ổ chó của hắn mấy ngày, ngoại trừ đóng vai một tên cổ nhân xứng với cái chức ảo tưởng, hoàn toàn không biết chút gì về tất cả đồ dùng hiện đại ra, thì những thứ khác vẫn rất bình thường.
A, chí ít, trí thông minh xem ra không có vấn đề gì.
Dương Lạc đọc một số sách liên quan đến kỹ năng sống chung với người bị bệnh tâm thần được biết, nếu một người bị mắc chứng hoang tưởng nặng, trước khi được huấn luyện chuyên nghiệp, ngàn vạn lần không được thử nghiệm ý đồ vạch trần hủy diệt ảo tưởng của người đó, hành động này không chỉ khiến cho tâm tư người bệnh hỗn loạn và tâm tình thất thường, mà không cẩn thận chút sẽ càng kích thích họ bùng phát tính công kích tiềm ẩn trong người. Bởi vậy trong hoàn cảnh tận lực không gây trở ngại đến sinh hoạt hàng ngày, chỉ có thể giả bộ diễn theo ảo tưởng.
Theo đạo lý viết trong sách, phủ nhận chuyện mình là Bạch Ngọc Đường, không nên làm, đã làm rồi. Giả mạo nơi này là một thôn làng ở một nơi nào đó thời Tống có phong tục kỳ dị, phải làm, làm không được. Tên kia ngốc thì ngốc, nhưng lại rất hiểu biết về phong thổ các nơi của Tống quốc, không hề dễ dàng dao động.
Vì vậy, trước mắt Dương Lạc dùng một biện pháp để người trở nên bình thường một chút, chính là thẳng thắn xem như Triển Chiêu thật sự là người cổ đại xuyên không tới. Hắn một mặt tìm các loại bách khoa toàn thư có văn hay tranh đẹp, truyện tranh lịch sử sách vở dễ hiểu này nọ, để Triển Chiêu nhận thức xã hội hiện đại, mặt khác, rảnh rỗi thì cầm tay dạy cậu khẩu ngữ bạch thoại cùng cách sử dụng đúng các thiết bị điện gia dụng.
Đặc biệt là lò vi sóng, công cụ hâm thức ăn vừa đơn giản lại vừa nhanh chóng.
Dù sao coi như Triển Chiêu đường đường đảm nhiệm chức quan tứ phẩm hộ vệ, khoác trên mình danh hào Nam hiệp trượng nghĩa giang hồ, về cơ bản cũng chỉ là một con người bình thường. Chỉ cần là con người, thì chạy không thoát củi gạo dầu muối tương giấm trà, những chuyện ăn mặc ở vặt vãnh này nọ.
Mặc và ở, Dương Lạc đang giúp, còn cái ăn, hắn suy đi nghĩ lại, cảm thấy buổi trưa phải đặc biệt về nhà làm cơm trưa cho người ta thực sự quá phiền phức, vẫn là dạy Triển đại hiệp tự mình động thủ ăn no mặc ấm tốt hơn.
Tuy rằng độ nguy hiểm tiềm tàng kia, thật ra khá cao.
“Ấn vào chỗ này là có thể mở lò. Sau đó… bỏ cái hộp lạnh này vào, ấn vào đây năm lần, nghe thấy đinh một tiếng là có thể lấy ra…”
Dương Lạc vừa giảng giải vừa làm mẫu, lấy đồ ăn đã hâm nóng ra đặt lên bàn, nhìn về phía Triển đại hiệp hỏi: “Hiểu chưa?”
“Triển mỗ đã hiểu.” Triển Chiêu ôn hòa trả lời, chớp chớp mắt, giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ cái hộp nhỏ còn đang tỏa ra hơi nóng, giống như cảm thấy rất mới mẻ.
Đưa một đối tượng lạnh như băng vào bên trong, đợi một lúc thì đối tượng kia sẽ nóng hổi như rương sắt, cậu từng đọc trong quyển sách gọi là bách khoa toàn thư kia rồi, thế nhưng tận mắt nhìn thấy công hiệu thần kỳ, vẫn không khỏi hơi kinh ngạc.
Tay nghề của thợ thủ công ngàn năm sau quả thực là tuyệt vời, có thể chế tạo phát minh ra những thứ đồ vật sánh ngang với phép thuật thần tiên này.
Dương Lạc lấy kéo cắt túi ra, đẩy hộp cơm cùng đôi đũa đến trước mặt Triển Chiêu, “Cậu ăn từ từ, tôi đi hứng nước tắm cho cậu.”
Triển Chiêu vội nói: “Dương huynh, Triển mỗ có thể tự mình làm…”
Dương Lạc nhíu mày, ngoài cười nhưng trong không cười: “Triển đại hiệp, nước ngập phòng khách một lần là đã đủ lắm rồi.”
Gương mặt trắng nõn của Triển Chiêu nhất thời trở nên khốn quẫn.
Hôm đó Triển đại hiệp lần đầu tiên tắm rửa ở nhà hắn. Người họ Dương nào đó không biết ở bệnh biện Triển đại hiệp dùng vòi hoa sen, đương nhiên cũng không biết hóa ra Triển đại hiệp không biết sử dụng vòi nước, vì vậy hắn tốt bụng giúp Triển đại hiệp mở vòi cho nước chảy vào bồn, sau đó đặt quần áo để thay xuống rồi đi về phòng ngủ lầu hai, đeo tai nghe nghe mấy bài hát đang thịnh hành.
Âm nhạc vui vẻ êm ái, vờn quanh tai không dứt, cách ly phiền muộn, cách ly trần thế, cũng… ạch, cách ly cả tiếng gõ cửa hoảng sợ gấp gáp ở ngoài kia.
Đợi đến khi ngạc nhiên tỉnh lại, dĩ nhiên hoàng hà khuyết đê, phòng tắm phòng khách song song thất thủ, đã thành chuyện đã rồi không thể ngăn cản.
Thành thật mà nói, đây cũng không phải hoàn toàn là lỗi của Triển đại hiệp, ngay lúc phát hiện ra dòng nước kia dường như cứ liên tục chảy không ngừng, cậu đã lập tức đi thông báo cho Dương huynh, chỉ là người trong phòng mãi không có phản ứng mà thôi.
Nhưng tuy vậy, Triển Chiêu tính cách đôn hậu vẫn áy náy cụp mắt nói: “Nếu vậy thì làm phiền Dương huynh.”
“Khỏi khách khí.”
Dương Lạc đi vào phòng tắm, vặn mở vòi nước, nhàm chán ngồi cạnh bồn tắm lớn nhìn dòng nước chậm rãi chảy vào trong bồn.
Sau khi nhận được giáo huấn đau đớn thê thảm ấy, hắn quyết định ngày ngày chuẩn bị nước tắm trước cho Triển đại hiệp. Sữa tắm đổi thành xà phòng, tiện thể kiểm tra một lượt các vật dụng nguy hiểm trong phòng tắm, ngoài ra một đống chai chai lọ lọ cọ rửa thông xí khử trùng sàn nhà tất cả đều cất hết vào tủ khoá lại, bảo đảm không có sơ hở nào.
Lúc đi ra khỏi phòng tắm, thức ăn trên bàn đã thu dọn sạch sẽ, Triển đại hiệp dùng xong cơm tối đang dựa vào cửa kính ở phòng khách, đăm chiêu ngóng nhìn biển rộng mênh mông bên ngoài.
“Đang nhìn cái gì mà nhập thần như thế?” Dương Lạc tò mò đến gần bên cạnh cậu.
Triển Chiêu nghiêng đầu qua, ngây ngẩn nhìn về phía gương mặt xa lạ mà lại quen thuộc kia, có phút chốc thẫn thờ thoáng qua như vậy.
Lát sau, nhàn nhạt hỏi một câu: “Đảo này lúc trước, có từng tên Hãm Không?”
Giống như đã từng quen biết hòn đảo nhỏ này, bầu trời đêm gắn đầy sao, biển cả mênh mang sóng nước, và cả ánh đèn thuyền chài lấp lánh, chập chờn nơi khơi xa thăm thẳm, như thể vươn tay ra là có thể chạm vào.
Ở niên đại xa xôi này, bên cạnh đứng một người mang dung mạo tương đồng, nhưng không có ký ức tương đồng, dẫu biết rằng cậu chỉ vừa thấy mình ngất đi, đến khi tỉnh lại đã vượt qua ngàn năm, dẫu biết rằng hắn không phải Cẩm Mao Thử từng cùng cậu dây dưa không rõ, dẫu rằng… cậu biết rõ bộ bạch y phong lưu kia đã mất cùng Trùng Tiêu… Mà tình này cảnh này, Triển Chiêu vẫn thấy mơ hồ huyễn hoặc tựa như một giấc mộng Nam Kha (2).
Chập chập chờn chờn, hư hư ảo ảo.
“Hãm Không?” Dương Lạc xoa xoa cằm làm vẻ suy nghĩ, “Nên… không có chứ, thời ông nội tôi thì nơi này gọi là Ly đảo. Còn trước đó nữa thì tôi cũng không biết.”
Hắn nhớ Hãm Không đảo là nơi ở của Ngũ Thử, một hòn đảo nhỏ bốn bề là biển, rất giống với ở đây. Không nghĩ rằng người này đối với cảnh tượng trong cố sự kia lại thân thuộc như vậy a…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chú thích:
(1) Khi tự giới thiệu mình, người họ Dương thường nói là “Mộc dịch dương”. Kỳ thực nói như vậy là sai, trên thực tế, ‘Dương’ (楊) là chữ hình thanh, do chữ ‘Mộc’ (木) và chữ ‘Dương’ (昜) (đồng âm với 楊) tạo thành, chứ không phải là chữ ‘Dịch’ (易). Thế nên đúng ra phải nói là “Mộc dương dương”
(2) Giấc mộng Nam Kha: Điển tích này xuất phát từ sách “Nam Kha ký thuật” của Lý Công Tá đời Đường (Trung Quốc). Trong sách có kể truyện Thuần Vu Phần nằm mộng thấy mình đi lạc vào một nước tên là Hòe An, được vua Hòe An cho vào bái yết rồi gả con gái, cho làm phò mã và đưa ra quận Nam Kha làm quan Thái thú, cai trị cả một vùng rộng lớn, vinh hoa phú quý tột bậc. Khi tỉnh dậy, Thuần thấy mình nằm dưới gốc cây hòe có một cành chỉ về phía nam, bị một đàn kiến bu quanh. Thuần nhớ lại giấc mộng của mình, so sánh với thực tế chung quanh, thấy rằng: Cây Hòe là nước Hòe An, cành cây phía nam là đất Nam Kha. Từ điển tích này, người ta rút ra các thành ngữ: Giấc Nam Kha, mộng Nam Kha, giấc Hòe, để chỉ những gì tốt đẹp của cuộc đời thường ngắn ngủi, công danh phú quý như giấc chiêm bao.
Vì vách tường bị ngấm nước làm chập điện, nhất thời lại không tìm được thợ đến sửa, Dương Lạc phải bỏ ra một chút thời gian mới xử lý xong xuôi vấn đề, đến khi rời cửa tiệm, trời đã về đêm.
Trên đảo không có nhiều nhà cao, phần lớn là nhà mái bằng độc lập hai, ba tầng, thiếu tường gạch cản lại, gió thổi mạnh vô cùng, ào ào quất vào thân thể, khiến bước chân người đi cũng lảo đảo, càng không nói đến dù. Ngay từ lúc Dương Lạc vừa mở dù bước ra khỏi cửa tiệm, cây dù xếp được quảng cáo là có thể chống gió chống gãy đã sớm bị gió lớn thét gào cuốn bay lên nóc nhà ai không rõ.
Thế là, không có dù dự phòng, Dương Lạc đành phải liều lĩnh xông vào giữa trời mưa giông gió giật, vừa tự nhủ vừa chạy nhanh về hướng nhà mình.
Ngay lúc chạy ngang qua cửa miếu Quan Âm, ánh mắt chợt lơ đãng liếc thấy một cái bóng màu đỏ. Đến gần nhìn kỹ, mới phát hiện ra là một chàng trai tóc dài mặc áo cổ trang màu lam.
Chàng trai bị thương nửa người, mặc cho Dương Lạc vỗ vào mặt gọi lớn đến đâu cũng không phản ứng lại chút nào, rõ ràng là đã rơi vào hôn mê.
Hòn đảo nhỏ này vốn là một công trình di tích lịch sử còn sót lại, tòa miếu Quan Âm cũng thường xuyên cho đài truyền hình mượn cảnh đóng phim cổ trang, đêm nay mới có một đoàn làm phim đến đóng mấy cảnh, vì vậy Dương Lạc nhìn thấy cách ăn mặc của người này, cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ nghi hoặc vì sao có diễn viên bị thương mà lại không có ai để ý tới.
Nhưng mạng người trước mắt quan trọng, cũng không cho phép mình suy nghĩ nhiều, hắn khom người chụp lấy thắt lưng chàng trai, vắt chàng trai kia lên vai rồi chạy đến bệnh viện gần đó.
Phòng cấp cứu yên lặng lập tức trở nên ồn ào, người bị thương nằm trên giường bị các bác sĩ và y tá vây xung quanh, mùi thuốc hòa lẫn vào mùi máu tanh, tiếng đồ đựng dụng cụ kim loại va vào nhau cùng tiếng máy móc điện tử hoạt động vang lên, Dương Lạc nhìn khuôn mặt tái nhợt dính đầy máu che khuất sau lớp rèm vải mỏng manh, không rõ vì sao trong lòng chợt dâng lên chút lo sợ.
Vừa mới ngồi xuống ghế hành lang thở hổn hển vài cái, nhân viên ở đồn cảnh sát đã tới, điều tra theo lệ, như là địa điểm phát hiện người bị thương, thân phận người bị thương vân vân. Chỉ có điều Dương Lạc và chàng trai kia vốn chưa từng gặp nhau, nên tất nhiên không thể cung cấp được bao nhiêu thông tin hữu dụng.
“Có lẽ cậu ta là diễn viên đài XX đi, hôm nay bọn họ có một tổ đến đây đóng phim, cổ trang.” Đây là manh mối duy nhất Dương Lạc có thể cung cấp được.
“Được, chúng tôi sẽ điều tra phía bên kia, cảm ơn sự giúp đỡ của Dương tiên sinh.”
Chờ ghi chép xong thông tin liên lạc của hắn, một bàn tay từ từ kéo tấm vải mành đối diện ra, hai y tá đẩy người bị thương đi đến phòng bệnh, bác sĩ đeo khẩu trang đi đến trước mặt hắn, ngữ khí vui mừng báo cho hắn người bị thương đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Nỗi lo lắng không tên vừa chợt đến trong lòng Dương Lạc lại chợt không tên bay đi mất.
Thật may…
A? May cái gì?
Dương Lạc nhíu mày lại.
Hắn lại không quen biết người này, cái người này có được cứu hay không thì liên quan gì đến hắn, vì sao hắn lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm? Hơn nữa khuôn mặt đó… sao lại giống như đã gặp ở đâu đó rồi vậy?
Dương Lạc cố gắng lục lọi lại trong đầu một lúc lâu, nhưng vẫn không nhớ ra rốt cuộc đã từng gặp ở đâu hay chưa.
Vẫn là đừng truy cứu… Dương Lạc lắc nhẹ đầu một cái, nghĩ thầm: Trước mắt người đã đưa vào bệnh viện, cũng cung cấp thông tin cho cảnh sát rồi, coi như trách nhiệm làm công dân tốt của mình cũng hết, sau này tên kia thế nào, tự khắc sẽ có người xử trí, không cần tốn nhiều tâm trí. Không bằng nhân lúc còn sớm mau tránh đi, đợt lát nữa người nhà của tên kia tìm đến nơi, lại không tránh được một phen rắc rối.
Dương Lạc cầm áo khoác đặt trên ghế, cũng không quay đầu lại mà đi về nhà.
Chỉ hy vọng, lần này quản việc không đâu, không gây nên phiền phức gì cho hắn là được rồi…
Dương Lạc lặng lẽ cầu khẩn.
Nhưng mà sự thực chứng minh, Thượng Đế đại nhân trăm công nghìn việc, hiển nhiên, không hề nghe thấy lời cầu xin của con người trẻ tuổi lương thiện này.
Sau sự việc đẫm máu ở miếu Quan Âm hai tuần, Dương Lạc nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, bảo hắn tới phòng bệnh khoa tâm thần của bệnh viện đón bạn hắn về.
Một… người bạn họ Triển tên Chiêu, hai mươi ba tuổi, thân phận không rõ lại còn bị mắc chứng hoang tưởng.
“Thật ngại quá… Cái kia, anh cảnh sát, có phải là có nhầm lẫn chỗ nào không? Tôi căn bản không quen biết cậu ta a.” Đứng ngoài cửa phòng bệnh, Dương Lạc lặng lẽ từ cửa sổ kính liếc nhìn bệnh nhân đang ngồi trên giường.
Người kia tóc dài quá vai, mặc một bộ quần áo bệnh nhân trắng tinh, đang yên lặng ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, gương mặt trống rỗng vô hồn.
“Nhưng lúc chúng tôi cho cậu ta xem ảnh của Dương tiên sinh, cậu ta nói với chúng tôi cậu ta nhận ra anh…” Cảnh sát trưởng Trần liên lạc với Dương Lạc cũng vô cùng bối rối.
Lúc kiểm tra thẻ căn cước của Dương Lạc, vì trùng hợp trong ví tiền của Dương Lạc có nhét ảnh cá nhân, anh liền thuận tiện yêu cầu giữ lại một tấm làm biên bản. Sau khi gặng hỏi lai lịch hoàn cảnh của họ Triển, tất cả những gì người kia nói đều là lời bịa đặt điên khùng, cái gì cũng không tra được, thậm chí trong kho dữ liệu nhập cảnh, cũng không có ghi chép của chàng trai này, bọn họ vật lộn ròng rã mười mấy ngày, vẫn không thu hoạch được gì.
Hôm nay, dưới sự cho phép của bác sĩ khoa thâm thần, cảnh sát trưởng Trần thử cho họ Triển xem bức ảnh của Dương Lạc, không ngờ người kia vừa nhìn một chút liền nhận ra.
Tuy rằng… họ tên hoàn toàn không giống nhau.
“Bạch Ngọc Đường?” Dương Lạc nhíu mày lại, đầu óc rơi vào sương mù, nói rõ ràng: “Anh cảnh sát, tôi chưa từng thay tên đổi họ, hơn nữa cũng không quen biết người tên Bạch Ngọc Đường.”
Cảnh sát Trần gãi gãi sau gáy, cũng là không rõ: “Chuyện này chúng tôi cũng không hiểu, trong thành phố A không có ai tên Bạch Ngọc Đường, nhưng cậu ta vô cùng quả quyết nói nhận ra anh, có thể nào Dương tiên sinh đã tình cờ gặp cậu ta ở nơi nào đó không?”
Tình hình như thế, Dương Lạc đương nhiên cũng vô cùng quả quyết phủ nhận.
Làm ơn đi, đừng có quàng vào người hắn…
Không có người nào khác liên quan, cũng không có bất kỳ thông tin nào, Dương Lạc và cảnh sát Trần hai bên trái phải đứng ở ngoài cửa phòng bệnh nói chuyện nửa giờ, vẫn như cũ không có được chút tiến triển gì.
“Theo báo cáo chuẩn đoán của bác sĩ khoa tâm thần, cậu trai kia bị mắc chứng hoang tưởng nghiêm trọng, ảo tưởng mình chính là Nam hiệp Triển Chiêu bảo vệ Bao Thanh Thiên trong tiểu thuyết võ hiệp nào đó, có điều mặc dù bệnh tình nghiêm trọng, nhưng qua quan sát, cậu ta không lộ ra tính công kích rõ ràng…” Ánh mắt cảnh sát Trần nhìn Dương Lạc có chút lập lòe.
Đương nhiên không có tính công kích, trong bữa ăn hàng ngày đều thêm vào một lượng thuốc an thần kinh vừa phải. Triển đại hiệp này đừng nói đến tấn công người khác, cho dù có bị người ta tấn công ngược lại cũng chưa chắc sẽ có phản ứng.
“Vì thế nên?” Mí mắt trái của Dương Lạc giật giật, hình như có gì đó không ổn lắm.
Cảnh sát Trần ngượng ngùng nở nụ cười: “Giường bệnh ở bệnh viện nhỏ thường chật kín… người mắc bệnh tâm thần có hành vi tốt cần xuất viện. Hơn nữa vì Triển Chiêu không phạm tội, phía cảnh sát không thể giam giữ cậu ta… Người duy nhất cậu ấy có ấn tượng là Dương tiên sinh…” Ý tứ, lần này vội vã gọi Dương Lạc đến đây chính là muốn hắn tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này. (ý nói vấn đề nan giải)
Lúc trước bắt được người nhập cảnh trái phép, thường áp dụng phương pháp là tìm quốc gia bản xứ đến trực tiếp áp giải phạm nhân về. Thế nhưng lai lịch của chàng trai này hoàn toàn trắng tinh, lại là một người điên, theo quy tắc cũ sau một tháng thì có thể được chính phủ ân huệ cấp cho một thân phận mới và quyền tạm trú, bởi vậy mặc dù trước mắt cảnh cục đã thu nhận và giúp đỡ cậu, nhưng sớm muộn gì vẫn phải giúp cậu tìm nơi ở, còn không bằng bây giờ mau mau phủi tay cho xong.
Sau đó thì giống y như tình tiết cũ rích trong phim giờ vàng, tiểu thị dân kiên quyết từ chối, tiểu cảnh sát chân thành thỉnh cầu. Tiểu thị dân cố tình không quan tâm, tiểu cảnh sát cưỡng ép dụ dỗ.
Quá trình thuyết phục không nói tỉ mỉ cũng được, dù sao thì kết quả cuối cùng là, vị nam hiệp Triển Chiêu tướng mạo tuấn dật kia, cùng một bộ đồ lam giặt sạch sẽ đã bị rách chừng mười lỗ, và cả một hóa đơn thu phí phát sinh ở bệnh viện, vào trưa mai sẽ đóng gói lại với nhau vứt cho Dương Lạc.
What the fuxk!
“Tùy ý ngồi đi, trong nhà chỉ có một mình tôi sống, cha mẹ tôi đều ở nước ngoài. Phòng bên phải lầu hai là của tôi, bên trái là của cậu, hôm qua tôi đã dọn dẹp rồi…” Đưa Triển đại hiệp vào trong nhà, Dương Lạc khóa cửa lại tự nhiên giới thiệu.
Cho dù trong lòng hắn có không tình nguyện cỡ nào, nhưng người cũng đã nhận, chung quy phải đối mặt với hiện thực.
“Còn đồ dùng hàng ngày khác, đợi lúc nào nghỉ tôi dẫn cậu đi mua, được không?”
“Cảm ơn. Làm phiền Bạch… Dương công tử…”
Triển Chiêu đứng ở cửa đánh giá phòng khách xa lạ chốc lát, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát được dược tính khiến dòng suy nghĩ của cậu có chút trì trệ, do dự mấy giây mới chậm rãi đi đến ngồi xuống ghế salon. Vừa ngồi xuống, cái ghế có hình dáng kì lạ mà xúc cảm lại mềm mại khiến cho cậu không khỏi kinh ngạc.
Loại giường mềm này thật là thoải mái, nên có giá trị không nhỏ đi… Có điều giường nơi này đều trải nệm rất dày, lẽ nào người ở đây đều thích giường mềm nhũn sao? Không sợ cong cột sống sao?
Triển Chiêu thấy hơi mệt, hai tay hơi câu nệ đặt trên đầu gối, tư thế ngồi không quá dễ chịu.
Y phục địa phương Dương công tử mua cho cậu, cậu đã đổi ở trong căn phòng bốn phía đều là vách tường trắng toát cùng cửa sổ trong suốt không màu xong rồi mới đi. Áo ngắn màu lam cùng quần vải bó sát, khác biệt quá nhiều so với loại áo dài rộng rãi cậu từng mặc, có loại cảm giác vướng víu rất bó tay bó chân.
Dương Lạc bất đắc dĩ nói: “Triển tiên sinh, cậu có thể gọi tôi là Dương Lạc hoặc A Dương, nhưng xin đừng thêm hai chữ công tử vào phía sau.” Thời đại nào rồi, còn công tử?
Không chỉ vậy, lại nói đến lúc vừa mới gặp mặt, môi người này run run bật lên hai tiếng Ngọc Đường, một đôi mắt trắng đen rõ ràng bỗng trở nên long lanh, lặng lẽ nhìn hắn hồi lâu, trong mắt có mấy phần vui mừng, mấy phần kinh ngạc, còn có chút u buồn không nói nên lời.
Dương Lạc không biết vì sao, lại bị ánh mắt kia nhìn mình chăm chú đến có chút sởn cả tóc gáy, theo bản năng liền nhanh chóng sửa lại tên của mình là Dương Lạc. Mộc dịch dương (1), lạc trong Lạc thần (thần sông Lạc Hà), mà không phải Bạch Ngọc Đường. Nhưng trong lòng nghĩ: Ngoại hình của mình và người gọi Bạch Ngọc Đường kia giống nhau đến như vậy sao? Hay là hai người họ thật sự đã từng gặp mặt ở chỗ nào?
Tiếng nói mới ngừng, chỉ thấy thân thể nam nhân trên giường bỗng chốc run rẩy, ánh mắt vốn trong veo sáng ngần dần trở nên ảm đạm.
Vẻ mặt đó, thất vọng vô bờ.
Dương Lạc nhìn, đột nhiên cảm thấy mình hệt như một tên khốn nạn nói với một đứa bé vào ngày lễ rằng, ông già Noel là không có thật.
Có điều, bất luận trong mắt cậu hắn có phải là một tên khốn nạn hay không, có phải là Bạch Ngọc Đường hay không, thân phận người giám hộ của Triển Chiêu, chung quy Dương Lạc vẫn không dứt bỏ được…
Ai, chăm sóc một người thần trí mơ hồ đã là phiền phức, phải chăm sóc một người còn có vẻ như không nhận ra được bản thân mình thần trí mơ hồ lại là phiền càng thêm phiền.
Triển Chiêu khẽ gật đầu, “Nếu vậy Dương huynh cũng gọi thẳng họ tên Triển mỗ là được rồi. Triển mỗ không có nhiều học vấn, danh xưng tiên sinh không dám nhận.”
“Được…” Dương Lạc bất lực dùng mu bàn tay vuốt trán. Dương huynh… vẫn đỡ hơn Dương công tử, ít nhất sẽ không làm người ta lầm tưởng hắn là quý thiếu gia con nhà giàu có nào đó.
Thế nhưng… Cậu gọi hắn là Dương huynh, nếu vậy, có phải hắn nên gọi cậu một tiếng Triển đệ?
Tưởng tượng ra cái giọng điệu đối thoại giữa Đông Phương Bất Bại với Dương tiểu nhân, Dương Lạc rùng mình một cái.
Không.
Tuyệt đối không.
***
Triển Chiêu rốt cuộc là anh hùng phương nào đây?
Wikipedia có giải đáp.
Một nhân vật trong “Tam hiệp ngũ nghĩa” cùng “Bao thanh thiên”, người Bắc Tống, hộ vệ của Khai Phong phủ Bao thanh thiên, Nam hiệp hay hành hiệp trượng nghĩa can thiệp chuyện bất bình, còn có phong hào Ngự Miêu. Có điều trong lịch sử có người thật hay không, vẫn chưa thể xác minh.
Chà chà, ngươi nói, người ta hoang tưởng nằm mơ giữa ban ngày, không tưởng tượng mình là tỉ phú, nguyên thủ quốc gia, kém hơn chút thì cũng là một siêu nhân có thể bay lên trời chui xuống đất, tốt xấu cũng có thể thỏa mãn chút cân bằng chút dục vọng không chiếm được trong hiện thực. Nào giống cái tên này, sắm vai gì chẳng được, tại sao lại cứ khăng khăng chọn một nhân vật nửa hư nửa thực trong cuốn tiểu thuyết hiếm lạ lại còn cũ xì cũ rích này chứ? Làm ông chủ một công ty nhỏ cũng còn tốt hơn nhiều.
Xem người này tuổi còn trẻ, lúc ti vi chiếu phim Bao Thanh Thiên thì đại khái cậu ta còn đang học mẫu giáo đi, cũng gần như Dương Lạc hắn từ lâu đã quên triệt triệt để để nội dung cái bộ phim cổ trang trinh thám võ hiệp ấy rồi, phỏng chừng chính là một cục than đen cộng thêm mấy con thú vật tạo thành một đồn công an đi (chuẩn luôn Khai Phong y như cái vườn thú tổng hợp =)))))))). Ít ra như Gundam hay Dragon Ball hắn còn có ấn tượng sâu sắc hơn, tạo hình cool ngầu chiến đấu lại kích thích, Dương Lạc thật không hiểu vì sao người này lại độc độc chung tình với cái vai Triển Chiêu chứ?
Thật sự, nghĩ mãi mà không ra.
Thu lưu Triển Nam hiệp, Dương Lạc vốn suy đoán trong nhà nhất định sẽ loạn tung cả lên.
Ồn ào nhốn nháo, khua gậy múa chổi gì gì đó là điều chắc chắn, quầy rầy xúc phạm tới hàng xóm lại càng gay go hơn.
Thế là, cho dù Dương Lạc ở nhà hay đi trông tiệm, đều không quên khóa chặt cửa ra vào và đóng kín cửa sổ, phải khiến Triển đại hiệp có chạy đằng trời… ạch, không bị quấy nhiễu an an toàn toàn ở nhà tĩnh dưỡng thân thể.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của Dương Lạc chính là, Nam hiệp tiên sinh ngoan ngoãn an cư lạc nghiệp trong ổ chó của hắn mấy ngày, ngoại trừ đóng vai một tên cổ nhân xứng với cái chức ảo tưởng, hoàn toàn không biết chút gì về tất cả đồ dùng hiện đại ra, thì những thứ khác vẫn rất bình thường.
A, chí ít, trí thông minh xem ra không có vấn đề gì.
Dương Lạc đọc một số sách liên quan đến kỹ năng sống chung với người bị bệnh tâm thần được biết, nếu một người bị mắc chứng hoang tưởng nặng, trước khi được huấn luyện chuyên nghiệp, ngàn vạn lần không được thử nghiệm ý đồ vạch trần hủy diệt ảo tưởng của người đó, hành động này không chỉ khiến cho tâm tư người bệnh hỗn loạn và tâm tình thất thường, mà không cẩn thận chút sẽ càng kích thích họ bùng phát tính công kích tiềm ẩn trong người. Bởi vậy trong hoàn cảnh tận lực không gây trở ngại đến sinh hoạt hàng ngày, chỉ có thể giả bộ diễn theo ảo tưởng.
Theo đạo lý viết trong sách, phủ nhận chuyện mình là Bạch Ngọc Đường, không nên làm, đã làm rồi. Giả mạo nơi này là một thôn làng ở một nơi nào đó thời Tống có phong tục kỳ dị, phải làm, làm không được. Tên kia ngốc thì ngốc, nhưng lại rất hiểu biết về phong thổ các nơi của Tống quốc, không hề dễ dàng dao động.
Vì vậy, trước mắt Dương Lạc dùng một biện pháp để người trở nên bình thường một chút, chính là thẳng thắn xem như Triển Chiêu thật sự là người cổ đại xuyên không tới. Hắn một mặt tìm các loại bách khoa toàn thư có văn hay tranh đẹp, truyện tranh lịch sử sách vở dễ hiểu này nọ, để Triển Chiêu nhận thức xã hội hiện đại, mặt khác, rảnh rỗi thì cầm tay dạy cậu khẩu ngữ bạch thoại cùng cách sử dụng đúng các thiết bị điện gia dụng.
Đặc biệt là lò vi sóng, công cụ hâm thức ăn vừa đơn giản lại vừa nhanh chóng.
Dù sao coi như Triển Chiêu đường đường đảm nhiệm chức quan tứ phẩm hộ vệ, khoác trên mình danh hào Nam hiệp trượng nghĩa giang hồ, về cơ bản cũng chỉ là một con người bình thường. Chỉ cần là con người, thì chạy không thoát củi gạo dầu muối tương giấm trà, những chuyện ăn mặc ở vặt vãnh này nọ.
Mặc và ở, Dương Lạc đang giúp, còn cái ăn, hắn suy đi nghĩ lại, cảm thấy buổi trưa phải đặc biệt về nhà làm cơm trưa cho người ta thực sự quá phiền phức, vẫn là dạy Triển đại hiệp tự mình động thủ ăn no mặc ấm tốt hơn.
Tuy rằng độ nguy hiểm tiềm tàng kia, thật ra khá cao.
“Ấn vào chỗ này là có thể mở lò. Sau đó… bỏ cái hộp lạnh này vào, ấn vào đây năm lần, nghe thấy đinh một tiếng là có thể lấy ra…”
Dương Lạc vừa giảng giải vừa làm mẫu, lấy đồ ăn đã hâm nóng ra đặt lên bàn, nhìn về phía Triển đại hiệp hỏi: “Hiểu chưa?”
“Triển mỗ đã hiểu.” Triển Chiêu ôn hòa trả lời, chớp chớp mắt, giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ cái hộp nhỏ còn đang tỏa ra hơi nóng, giống như cảm thấy rất mới mẻ.
Đưa một đối tượng lạnh như băng vào bên trong, đợi một lúc thì đối tượng kia sẽ nóng hổi như rương sắt, cậu từng đọc trong quyển sách gọi là bách khoa toàn thư kia rồi, thế nhưng tận mắt nhìn thấy công hiệu thần kỳ, vẫn không khỏi hơi kinh ngạc.
Tay nghề của thợ thủ công ngàn năm sau quả thực là tuyệt vời, có thể chế tạo phát minh ra những thứ đồ vật sánh ngang với phép thuật thần tiên này.
Dương Lạc lấy kéo cắt túi ra, đẩy hộp cơm cùng đôi đũa đến trước mặt Triển Chiêu, “Cậu ăn từ từ, tôi đi hứng nước tắm cho cậu.”
Triển Chiêu vội nói: “Dương huynh, Triển mỗ có thể tự mình làm…”
Dương Lạc nhíu mày, ngoài cười nhưng trong không cười: “Triển đại hiệp, nước ngập phòng khách một lần là đã đủ lắm rồi.”
Gương mặt trắng nõn của Triển Chiêu nhất thời trở nên khốn quẫn.
Hôm đó Triển đại hiệp lần đầu tiên tắm rửa ở nhà hắn. Người họ Dương nào đó không biết ở bệnh biện Triển đại hiệp dùng vòi hoa sen, đương nhiên cũng không biết hóa ra Triển đại hiệp không biết sử dụng vòi nước, vì vậy hắn tốt bụng giúp Triển đại hiệp mở vòi cho nước chảy vào bồn, sau đó đặt quần áo để thay xuống rồi đi về phòng ngủ lầu hai, đeo tai nghe nghe mấy bài hát đang thịnh hành.
Âm nhạc vui vẻ êm ái, vờn quanh tai không dứt, cách ly phiền muộn, cách ly trần thế, cũng… ạch, cách ly cả tiếng gõ cửa hoảng sợ gấp gáp ở ngoài kia.
Đợi đến khi ngạc nhiên tỉnh lại, dĩ nhiên hoàng hà khuyết đê, phòng tắm phòng khách song song thất thủ, đã thành chuyện đã rồi không thể ngăn cản.
Thành thật mà nói, đây cũng không phải hoàn toàn là lỗi của Triển đại hiệp, ngay lúc phát hiện ra dòng nước kia dường như cứ liên tục chảy không ngừng, cậu đã lập tức đi thông báo cho Dương huynh, chỉ là người trong phòng mãi không có phản ứng mà thôi.
Nhưng tuy vậy, Triển Chiêu tính cách đôn hậu vẫn áy náy cụp mắt nói: “Nếu vậy thì làm phiền Dương huynh.”
“Khỏi khách khí.”
Dương Lạc đi vào phòng tắm, vặn mở vòi nước, nhàm chán ngồi cạnh bồn tắm lớn nhìn dòng nước chậm rãi chảy vào trong bồn.
Sau khi nhận được giáo huấn đau đớn thê thảm ấy, hắn quyết định ngày ngày chuẩn bị nước tắm trước cho Triển đại hiệp. Sữa tắm đổi thành xà phòng, tiện thể kiểm tra một lượt các vật dụng nguy hiểm trong phòng tắm, ngoài ra một đống chai chai lọ lọ cọ rửa thông xí khử trùng sàn nhà tất cả đều cất hết vào tủ khoá lại, bảo đảm không có sơ hở nào.
Lúc đi ra khỏi phòng tắm, thức ăn trên bàn đã thu dọn sạch sẽ, Triển đại hiệp dùng xong cơm tối đang dựa vào cửa kính ở phòng khách, đăm chiêu ngóng nhìn biển rộng mênh mông bên ngoài.
“Đang nhìn cái gì mà nhập thần như thế?” Dương Lạc tò mò đến gần bên cạnh cậu.
Triển Chiêu nghiêng đầu qua, ngây ngẩn nhìn về phía gương mặt xa lạ mà lại quen thuộc kia, có phút chốc thẫn thờ thoáng qua như vậy.
Lát sau, nhàn nhạt hỏi một câu: “Đảo này lúc trước, có từng tên Hãm Không?”
Giống như đã từng quen biết hòn đảo nhỏ này, bầu trời đêm gắn đầy sao, biển cả mênh mang sóng nước, và cả ánh đèn thuyền chài lấp lánh, chập chờn nơi khơi xa thăm thẳm, như thể vươn tay ra là có thể chạm vào.
Ở niên đại xa xôi này, bên cạnh đứng một người mang dung mạo tương đồng, nhưng không có ký ức tương đồng, dẫu biết rằng cậu chỉ vừa thấy mình ngất đi, đến khi tỉnh lại đã vượt qua ngàn năm, dẫu biết rằng hắn không phải Cẩm Mao Thử từng cùng cậu dây dưa không rõ, dẫu rằng… cậu biết rõ bộ bạch y phong lưu kia đã mất cùng Trùng Tiêu… Mà tình này cảnh này, Triển Chiêu vẫn thấy mơ hồ huyễn hoặc tựa như một giấc mộng Nam Kha (2).
Chập chập chờn chờn, hư hư ảo ảo.
“Hãm Không?” Dương Lạc xoa xoa cằm làm vẻ suy nghĩ, “Nên… không có chứ, thời ông nội tôi thì nơi này gọi là Ly đảo. Còn trước đó nữa thì tôi cũng không biết.”
Hắn nhớ Hãm Không đảo là nơi ở của Ngũ Thử, một hòn đảo nhỏ bốn bề là biển, rất giống với ở đây. Không nghĩ rằng người này đối với cảnh tượng trong cố sự kia lại thân thuộc như vậy a…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chú thích:
(1) Khi tự giới thiệu mình, người họ Dương thường nói là “Mộc dịch dương”. Kỳ thực nói như vậy là sai, trên thực tế, ‘Dương’ (楊) là chữ hình thanh, do chữ ‘Mộc’ (木) và chữ ‘Dương’ (昜) (đồng âm với 楊) tạo thành, chứ không phải là chữ ‘Dịch’ (易). Thế nên đúng ra phải nói là “Mộc dương dương”
(2) Giấc mộng Nam Kha: Điển tích này xuất phát từ sách “Nam Kha ký thuật” của Lý Công Tá đời Đường (Trung Quốc). Trong sách có kể truyện Thuần Vu Phần nằm mộng thấy mình đi lạc vào một nước tên là Hòe An, được vua Hòe An cho vào bái yết rồi gả con gái, cho làm phò mã và đưa ra quận Nam Kha làm quan Thái thú, cai trị cả một vùng rộng lớn, vinh hoa phú quý tột bậc. Khi tỉnh dậy, Thuần thấy mình nằm dưới gốc cây hòe có một cành chỉ về phía nam, bị một đàn kiến bu quanh. Thuần nhớ lại giấc mộng của mình, so sánh với thực tế chung quanh, thấy rằng: Cây Hòe là nước Hòe An, cành cây phía nam là đất Nam Kha. Từ điển tích này, người ta rút ra các thành ngữ: Giấc Nam Kha, mộng Nam Kha, giấc Hòe, để chỉ những gì tốt đẹp của cuộc đời thường ngắn ngủi, công danh phú quý như giấc chiêm bao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook