Thông Thiên Chi Lộ
-
Chương 11: Huynh đệ Xích giáp trùng
"Ha ha, phát đạt rồi."
Ngụy Tác chưa kịp nhìn rõ con Hỏa hạt xui xẻo số một thì lại có hai con một tiền một hậu hào hứng lao tới.
"Đừng chạy, nói ngươi đấy." Ngụy Tác lại phát ra hai đạo Thanh thủy nhận lật ngửa một con Hỏa hạt, rồi cười hả hả rất xấu xa, đi về phía một con Hỏa hạt khác. Con Hỏa hạt đó nhất thời làm lơ Ngụy Tác, mà bò nhanh về phía đống lửa, lại bị gã phát ra hai đạo Thanh thủy nhận hạ gục.
"Oa, ha ha ha ha!"
Ngụy Tác liên tục bật lên tiếng cười của dân giàu xổi trong sơn cốc, từng con Hỏa hạt liên tục từ cây cối và đá chất đống quanh đó bò ra, chỉ mất mấy tuần trà, gã đã hạ được hơn mười con Hỏa hạt.
Tử Huyền chân quyết bị lục bào lão đầu khinh thị quả nhiên không ra làm sao, với tu vi Thần hải cảnh lưỡng trọng, liên tục phát hơn hai chục đạo Thanh thủy nhận, chân nguyên của gã sắp cạn, gã vội ngửa mặt dốc một bình Hồi khí tán vào miệng.
Dốc một bình Hồi khí tán xong, Ngụy Tác tiếp tục vui vẻ giết Hỏa hạt xuất hiện liên tục, gã còn một bình Hồi khí tán nữa, ít nhất đủ để giết hơn ba mươi con Hỏa hạt, theo tình hình này, mùi Hổ văn thảo và Hoàng mao cô có sức hấp dẫn trí mạng với Hỏa hạt. Gã đã tính sẵn, đợi giết xong hơn ba mươi con Hỏa hạt, chân nguyên tiêu hao gần hết thì sẽ dập tắt đống lửa này, đốt một đống tương tự ở chỗ khác, yêu thú cấp thấp như Hỏa hạt không đủ trí óc thu nhặt thi thể hộ đồng bạn, lúc đó lén quay lại thu nhặt cũng không muộn.
Ngụy Tác càng giết càng quen tay, vừa giết Hỏa hạt liên tục xuất hiện vừa bày đủ tư thế, nhanh chóng ngổn ngang thi thể Hỏa hạt năm quanh đó, số lượng vượt hơn hai mươi con.
"Bốp! Bốp!"
Ngụy Tác vừa mới tiêu sái ngửa đầu dốc bình Hồi khí tán thứ hai xuống, không thèm nhìn xuất ra hai đạo Thanh thủy nhận chém vào một con Hỏa hạt mới xuất hiện. Nhưng lần này Hỏa hạt không gục ngã.
"Chuyện gì đây hả?" Gã ngẩn người quay lại, thứ từ bụi cây chui ta lần này tuy cũng đỏ như lửa nhưng không phải Hỏa hạt, mà là một con giáp trùng đầu tròn toàn thân đầy nốt sần sùi như đá viên. Thể hình giáp trùng lớn hơn Hỏa hạt hai lần, chỗ bị Ngụy Tác chém trúng hai đòn Thanh thủy nhận chỉ hơi sứt sở.
Lúc đó hai con mắt đen nhanh nhìn gã như thể ta tức giận lắm rồi, hậu quả rất nghiêm trọng.
"Không không, chỉ là hiểu lầm thôi!"
Ngụy Tác ngẩn ra rồi nhăn nhó kêu lên, giáp trùng bị gã chém hai nhát trông con vẻ quen lắm. Loại giáp trùng trông như viên đá đỏ này là Xích giáp trùng, nhị giai hạ giai yêu thú, còn kém hơn Thạch vĩ bích tích một chút, đơn đấu thì kiểu gì cũng bị Ngụy Tác giết.
Nhưng loại yêu thú này không hề đơn đấu bao giờ, xưa nay đều đánh hội đồng, quả nhiên, Ngụy Tác mới nhăn nhó nói là hiểu lầm thì thân thể con Xích giáp trùng tựa hồ không hiểu sao có nhiều Hỏa hạt chạy ra thế này, chỉ đến xem náo nhiệt thì bị Ngụy Tác chém hai đao chợt chấn động ong ong. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Không phải chứ?!" Trong vài khoáng động quanh đó đều vang lên tiếng bò, thoáng sau có ít nhất hai, ba chục con Xích giáp trùng như hung thần ác sát từ bốn phương tám hướng xông đến vây kín gã. "Đừng giẫm linh thạch của ta!" Khiến Ngụy Tác muốn khóc mà không có nước mắt nhất là hai con Xích giáp trùng trèo qua mình Hỏa hạt, trực tiếp ép Hỏa hạt đó thành cái bánh nướng, xem ra cốt huyết không còn dùng được nữa.
"Bộp!"
Hai, ba chục con Xích giáp trùng xuất hiện, một con có thân hình gấp mấy lần Xích giáp trùng yếu bình thường, trông như con trâu từ một khoáng động chui ra. Xích giáp trùng này không rõ đã sống bao nhiêu năm, giáp xác dày đến độ khiến người ta rùng mình. "Đại ca, tiểu đệ không cố ý, đừng giẫm hỏng mấy con Hỏa hạt!" Thấy con Xích giáp trùng xông ra, Ngụy Tác đặt số Hổ văn thảo và Hoàng mao cô xuống đất, căn bản không dám thu thập, ré lên rồi kích phát một tấm Hỏa cầu phù, hất bay hai con Xích giáp trùng ở sau lưng ra rồi không hề dừng lại, kích phát tiếp Phong độn phù, toàn thân bao phủ cương phong, như ngọn khói chạy khỏi mỏ tử đồng khoáng.
Tích tắc quay đi, Ngụy Tác thấy trên lưng con Xích giáp trùng lớn nhất tựa hồ có một tia hắc quang, đặc biệt, như mũi hắc sắc tiểu tiễn thò ra một nửa.
...
Xích giáp trùng có tám cái chân, bình thường chạy ngang ngửa với Ngụy Tác, bất quá hiện tại gã dám một tấm Phong độn phù tăng tốc gấp đôi thì đàn Xích giáp trùng không thể so được.
Bất quá đàn Xích giáp trùng cứ đuổi riết, Ngụy Tác chạy hơn mười dặm mới thoát được cảnh bị cả đàn vây đánh.
Theo gã tính toán, sau cùng có đến hơn trăm con Xích giáp trùng đuổi theo, đàn giáp trùng ở phía sau nộ khí xung xung truy đuổi, mặt đất cũng hơi chấn động. Trước đây mỏ tử đồng khoáng đều song yên gió lặng nhưng không ngờ phía dưới lại có nhiều Xích giáp trùng như thế, xem dáng vẻ Xích giáp trùng xông tới như đàn ong vây đánh mình, chắc những cái hố vốn không nối nhau ở dưới cũng bị Xích giáp trùng dùng tám cái chân như lưỡi đao cắt đứt.
Đàn Xích giáp trùng không đuổi kịp Ngụy Tác, nộ khí xung xung quấy loạn quanh mỏ tử đồng khoáng rất đâu, đến hơn canh giờ sau trong mỏ mới yên tĩnh lại, không còn động tĩnh nữa.
"Hỏa hạt của ta, linh thạch của ta."
Đợi ở ngoài mỏ tử đồng khoáng, nghĩ đến cảnh hai con Xích giáp trùng giẫm nát Hỏa hạt, Ngụy Tác quả thật muốn khóc mà không có nước mắt. Đàn Xích giáp trùng như đàn ong tung hoành ở trong, chắc Hỏa hạt đều bị giẫm nát tan tành, xem ra ngay cả vốn cũng không thu lại được.
Đợi đến khi trong mỏ hoàn toàn bình tĩnh, gã mới lén quay lại.
"Không phải chứ?"
Vốn Ngụy Tác tính rằng đàn Xích giáp trùng để lại cho gã mấy con Hỏa hạt hơi hoàn chỉnh là phải tạ thiên tạ địa rồi nhưng đến gần chỗ đàn Hỏa hạt thì mắt gã trợn trừng lên.
Gã bắt đầu đếm, cạnh đống lửa giờ tắt gần hết, chỉ còn vài ngọn khói xanh, đích xác có không ít Hỏa hạt bị Xích giáp trùng giẫm nát chân nát cẳng, nhưng số Hỏa hạt chỉ bị giẫm nát đầu còn nhiều hơn!
Những thi thể Hỏa hạt bị Xích giáp trùng giẫm tan nát hoàn toàn chừng hơn hai chục con nhưng số hoàn chỉnh thi thể ít nhất cũng hơn tám mươi con!
"Xích giáp trùng huynh đệ! Không ngờ các vị lại lấy đức báo oán, lấy đức phục người!"
"Lần này phát rồi!"
Ngẩn ra một chốc, sau cùng cũng kịp phản ứng là chuyện gì, Ngụy Tác suýt nữa trào lệ nóng. Chắc sau khi gã chạy rồi, đống lửa không tắt, liên tục có Hỏa hạt bò ra, đàn Xích giáp trùng không đuổi kịp gã trút hết lửa giận lên đầu Hỏa hạt.
Hóa ra hơn một canh giờ vừa qua, đàn Xích giáp trùng không quấy loạn sơn cốc mà vây đánh Hỏa hạt!
Hơn nửa canh giờ sau, Ngụy Tác cứ trong trạng thái lâng lâng, đã có kinh nghiệm xử lý năm con Hỏa hạt, gã cơ hồ không phí lực cắt giáp xác trên lưng chúng, lấy cái xương hữu dụng ra cho vào một cái túi da thú chuẩn bị sẵn.
Gã đếm kỹ, trong hơn nửa canh giờ, gã lấy được một trăm linh sáu sợi Hỏa hạt cốt, sau cùng cái túi da thú căng phồng, không nhét được nữa.
Vốn Hỏa hạt vĩ cũng giá trị đôi chút linh thạch, nhưng nhìn cái túi đầy lèn Hỏa hạt cốt, Ngụy Tác tỏ ra hào khí phất tay với thi thể đàn Hỏa hạt, "được rồi, nể tình các ngươi chết thảm thế này, để lại đuôi đấy."
Ngụy Tác chưa kịp nhìn rõ con Hỏa hạt xui xẻo số một thì lại có hai con một tiền một hậu hào hứng lao tới.
"Đừng chạy, nói ngươi đấy." Ngụy Tác lại phát ra hai đạo Thanh thủy nhận lật ngửa một con Hỏa hạt, rồi cười hả hả rất xấu xa, đi về phía một con Hỏa hạt khác. Con Hỏa hạt đó nhất thời làm lơ Ngụy Tác, mà bò nhanh về phía đống lửa, lại bị gã phát ra hai đạo Thanh thủy nhận hạ gục.
"Oa, ha ha ha ha!"
Ngụy Tác liên tục bật lên tiếng cười của dân giàu xổi trong sơn cốc, từng con Hỏa hạt liên tục từ cây cối và đá chất đống quanh đó bò ra, chỉ mất mấy tuần trà, gã đã hạ được hơn mười con Hỏa hạt.
Tử Huyền chân quyết bị lục bào lão đầu khinh thị quả nhiên không ra làm sao, với tu vi Thần hải cảnh lưỡng trọng, liên tục phát hơn hai chục đạo Thanh thủy nhận, chân nguyên của gã sắp cạn, gã vội ngửa mặt dốc một bình Hồi khí tán vào miệng.
Dốc một bình Hồi khí tán xong, Ngụy Tác tiếp tục vui vẻ giết Hỏa hạt xuất hiện liên tục, gã còn một bình Hồi khí tán nữa, ít nhất đủ để giết hơn ba mươi con Hỏa hạt, theo tình hình này, mùi Hổ văn thảo và Hoàng mao cô có sức hấp dẫn trí mạng với Hỏa hạt. Gã đã tính sẵn, đợi giết xong hơn ba mươi con Hỏa hạt, chân nguyên tiêu hao gần hết thì sẽ dập tắt đống lửa này, đốt một đống tương tự ở chỗ khác, yêu thú cấp thấp như Hỏa hạt không đủ trí óc thu nhặt thi thể hộ đồng bạn, lúc đó lén quay lại thu nhặt cũng không muộn.
Ngụy Tác càng giết càng quen tay, vừa giết Hỏa hạt liên tục xuất hiện vừa bày đủ tư thế, nhanh chóng ngổn ngang thi thể Hỏa hạt năm quanh đó, số lượng vượt hơn hai mươi con.
"Bốp! Bốp!"
Ngụy Tác vừa mới tiêu sái ngửa đầu dốc bình Hồi khí tán thứ hai xuống, không thèm nhìn xuất ra hai đạo Thanh thủy nhận chém vào một con Hỏa hạt mới xuất hiện. Nhưng lần này Hỏa hạt không gục ngã.
"Chuyện gì đây hả?" Gã ngẩn người quay lại, thứ từ bụi cây chui ta lần này tuy cũng đỏ như lửa nhưng không phải Hỏa hạt, mà là một con giáp trùng đầu tròn toàn thân đầy nốt sần sùi như đá viên. Thể hình giáp trùng lớn hơn Hỏa hạt hai lần, chỗ bị Ngụy Tác chém trúng hai đòn Thanh thủy nhận chỉ hơi sứt sở.
Lúc đó hai con mắt đen nhanh nhìn gã như thể ta tức giận lắm rồi, hậu quả rất nghiêm trọng.
"Không không, chỉ là hiểu lầm thôi!"
Ngụy Tác ngẩn ra rồi nhăn nhó kêu lên, giáp trùng bị gã chém hai nhát trông con vẻ quen lắm. Loại giáp trùng trông như viên đá đỏ này là Xích giáp trùng, nhị giai hạ giai yêu thú, còn kém hơn Thạch vĩ bích tích một chút, đơn đấu thì kiểu gì cũng bị Ngụy Tác giết.
Nhưng loại yêu thú này không hề đơn đấu bao giờ, xưa nay đều đánh hội đồng, quả nhiên, Ngụy Tác mới nhăn nhó nói là hiểu lầm thì thân thể con Xích giáp trùng tựa hồ không hiểu sao có nhiều Hỏa hạt chạy ra thế này, chỉ đến xem náo nhiệt thì bị Ngụy Tác chém hai đao chợt chấn động ong ong. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Không phải chứ?!" Trong vài khoáng động quanh đó đều vang lên tiếng bò, thoáng sau có ít nhất hai, ba chục con Xích giáp trùng như hung thần ác sát từ bốn phương tám hướng xông đến vây kín gã. "Đừng giẫm linh thạch của ta!" Khiến Ngụy Tác muốn khóc mà không có nước mắt nhất là hai con Xích giáp trùng trèo qua mình Hỏa hạt, trực tiếp ép Hỏa hạt đó thành cái bánh nướng, xem ra cốt huyết không còn dùng được nữa.
"Bộp!"
Hai, ba chục con Xích giáp trùng xuất hiện, một con có thân hình gấp mấy lần Xích giáp trùng yếu bình thường, trông như con trâu từ một khoáng động chui ra. Xích giáp trùng này không rõ đã sống bao nhiêu năm, giáp xác dày đến độ khiến người ta rùng mình. "Đại ca, tiểu đệ không cố ý, đừng giẫm hỏng mấy con Hỏa hạt!" Thấy con Xích giáp trùng xông ra, Ngụy Tác đặt số Hổ văn thảo và Hoàng mao cô xuống đất, căn bản không dám thu thập, ré lên rồi kích phát một tấm Hỏa cầu phù, hất bay hai con Xích giáp trùng ở sau lưng ra rồi không hề dừng lại, kích phát tiếp Phong độn phù, toàn thân bao phủ cương phong, như ngọn khói chạy khỏi mỏ tử đồng khoáng.
Tích tắc quay đi, Ngụy Tác thấy trên lưng con Xích giáp trùng lớn nhất tựa hồ có một tia hắc quang, đặc biệt, như mũi hắc sắc tiểu tiễn thò ra một nửa.
...
Xích giáp trùng có tám cái chân, bình thường chạy ngang ngửa với Ngụy Tác, bất quá hiện tại gã dám một tấm Phong độn phù tăng tốc gấp đôi thì đàn Xích giáp trùng không thể so được.
Bất quá đàn Xích giáp trùng cứ đuổi riết, Ngụy Tác chạy hơn mười dặm mới thoát được cảnh bị cả đàn vây đánh.
Theo gã tính toán, sau cùng có đến hơn trăm con Xích giáp trùng đuổi theo, đàn giáp trùng ở phía sau nộ khí xung xung truy đuổi, mặt đất cũng hơi chấn động. Trước đây mỏ tử đồng khoáng đều song yên gió lặng nhưng không ngờ phía dưới lại có nhiều Xích giáp trùng như thế, xem dáng vẻ Xích giáp trùng xông tới như đàn ong vây đánh mình, chắc những cái hố vốn không nối nhau ở dưới cũng bị Xích giáp trùng dùng tám cái chân như lưỡi đao cắt đứt.
Đàn Xích giáp trùng không đuổi kịp Ngụy Tác, nộ khí xung xung quấy loạn quanh mỏ tử đồng khoáng rất đâu, đến hơn canh giờ sau trong mỏ mới yên tĩnh lại, không còn động tĩnh nữa.
"Hỏa hạt của ta, linh thạch của ta."
Đợi ở ngoài mỏ tử đồng khoáng, nghĩ đến cảnh hai con Xích giáp trùng giẫm nát Hỏa hạt, Ngụy Tác quả thật muốn khóc mà không có nước mắt. Đàn Xích giáp trùng như đàn ong tung hoành ở trong, chắc Hỏa hạt đều bị giẫm nát tan tành, xem ra ngay cả vốn cũng không thu lại được.
Đợi đến khi trong mỏ hoàn toàn bình tĩnh, gã mới lén quay lại.
"Không phải chứ?"
Vốn Ngụy Tác tính rằng đàn Xích giáp trùng để lại cho gã mấy con Hỏa hạt hơi hoàn chỉnh là phải tạ thiên tạ địa rồi nhưng đến gần chỗ đàn Hỏa hạt thì mắt gã trợn trừng lên.
Gã bắt đầu đếm, cạnh đống lửa giờ tắt gần hết, chỉ còn vài ngọn khói xanh, đích xác có không ít Hỏa hạt bị Xích giáp trùng giẫm nát chân nát cẳng, nhưng số Hỏa hạt chỉ bị giẫm nát đầu còn nhiều hơn!
Những thi thể Hỏa hạt bị Xích giáp trùng giẫm tan nát hoàn toàn chừng hơn hai chục con nhưng số hoàn chỉnh thi thể ít nhất cũng hơn tám mươi con!
"Xích giáp trùng huynh đệ! Không ngờ các vị lại lấy đức báo oán, lấy đức phục người!"
"Lần này phát rồi!"
Ngẩn ra một chốc, sau cùng cũng kịp phản ứng là chuyện gì, Ngụy Tác suýt nữa trào lệ nóng. Chắc sau khi gã chạy rồi, đống lửa không tắt, liên tục có Hỏa hạt bò ra, đàn Xích giáp trùng không đuổi kịp gã trút hết lửa giận lên đầu Hỏa hạt.
Hóa ra hơn một canh giờ vừa qua, đàn Xích giáp trùng không quấy loạn sơn cốc mà vây đánh Hỏa hạt!
Hơn nửa canh giờ sau, Ngụy Tác cứ trong trạng thái lâng lâng, đã có kinh nghiệm xử lý năm con Hỏa hạt, gã cơ hồ không phí lực cắt giáp xác trên lưng chúng, lấy cái xương hữu dụng ra cho vào một cái túi da thú chuẩn bị sẵn.
Gã đếm kỹ, trong hơn nửa canh giờ, gã lấy được một trăm linh sáu sợi Hỏa hạt cốt, sau cùng cái túi da thú căng phồng, không nhét được nữa.
Vốn Hỏa hạt vĩ cũng giá trị đôi chút linh thạch, nhưng nhìn cái túi đầy lèn Hỏa hạt cốt, Ngụy Tác tỏ ra hào khí phất tay với thi thể đàn Hỏa hạt, "được rồi, nể tình các ngươi chết thảm thế này, để lại đuôi đấy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook