Thong Thả Đến Chậm
-
Quyển 3 - Chương 6
Edit: Thiên Kết
“Là anh ta sao?”
Đáy lòng Tiêu Tử Thần trào dâng một loại cảm giác đau đớn mãnh liệt, anh đặt tay lên ngực, khuôn mặt anh tuấn khẽ nhăn lại.
Khổng Tước từng nói với anh một lần, người trong lòng Trì Linh Đồng gặp phải chuyện không nay nên mất khi còn trẻ, còn những chuyện khác thì không nói nhiều. Ở trước mặt khi anh đã mất trí nhớ thì Trì Linh Đồng cũng chỉ nhắc một chút, nhưng khi nhìn vào trong tấm hình này, anh có cảm giác đã gặp người này rất nhiều lần.
Anh khẽ vuốt mặt dây chuyền lạnh băng mà không hề chớp mắt.
Đột nhiên trong đầu xuất hiện một đoạn phim chiếu chậm, từng hình ảnh chậm chậm trôi qua---hình ảnh Trì Linh Đồng bĩu môi có vẻ tức giận…..Người đàn ông trong bức hình khẽ vươn tay ra, trên môi nở một nụ cười dịu dàng….Y tá mặc áo khoác màu trắng đi tới đi lui, mùi thuốc nồng nặc….Lại là một gương mặt phụ nữ nữa hiện lên, tái nhợt mà lạnh lùng….
Mưa….Điện thoại di động….Máu chảy thành sông…….
Trời đất trước mắt anh quay cuồng, khuôn mặt Trì Linh Đồng không ngừng đung đưa, miệng không ngừng đóng mở, nhưng bên tai anh chỉ có âm thanh ông ông.
“Tiêu Tử Thần, anh bị sao vậy?” Trì Linh Đồng hốt hoảng nắm lấy tay anh, đầu ngón tay anh lạnh lẽo, trên trán túa ra đầy mồ hôi hột, hai mắt đăm đăm, thân thể khẽ run rẩy.
“Anh…….” Tiêu Tử Thần nhắm mắt lại: “Anh nhìn thấy một số hình ảnh…..Nhưng một chút đầu mối cũng không có. Nói ra cũng kỳ lạ, anh với anh ta dường như có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.”
Anh bình tĩnh lại, chỉ Bùi Địch Thanh ở trong hình.
Trì Linh Đồng hạ tầm mắt, chậm rãi đem mặt dây chuyền thu lại, lau lau một chút rồi mới đeo lại lên cổ.
“Trước khi anh ấy qua đời một ngày, hai người đã gặp mặt. Anh ấy nói với em trong điện thoại như vậy. Em thật sự hi vọng anh có thể khôi phục trí nhớ, nói cho em biết hai người đã nói những chuyện gì.” Cô ngẩng đầu lên, không để cho anh nhìn thấy hốc mắt đang đỏ lên của mình: “Anh ấy ra đi quá đột ngột, ngay cả gặp nhau lần cuối chúng em cũng không thể, lúc em hoàn toàn tỉnh táo lại thì anh ấy dã được an tang.”
“Anh và anh ta là bạn bè tốt?”
“Không, chỉ là xã giao. Bởi vì anh ấy là đối thủ cạnh tranh của công ty em, cho nên tình yêu của bọn em…..
Luôn được giấu kín.” Cô cười nhạt, ánh mắt lơ đãng, không biết nhìn về đâu.
“Hai người yêu nhau lâu rồi sao?”
“Tình cảm sâu đậm không ở chỗ thời gian dài hay ngắn.” Trì Linh Đồng nhướng mày, cảm thấy mình nói có chút hơi nhiều: “Anh cần uống nước không? Em thấy hình như anh giống như bị cảm nắng.”
Tiêu Tử Thần lắc đàu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm: “Em chưa từng quên anh ta?”
“Ghi khắc trong lòng, làm sao mà quên đươc? Đừng nói em, anh không phải cái gì cũng không nhớ nổi sao? Chỉ là, anh nhớ hay không cũng không quan trọng, tất cả những thứ thuộc về anh vẫn còn tồn tại. Ngay cả khi anh không thể giảng dạy môn chuyên ngành, nhưng nền tảng để giảng dạy vẫn còn.”
“Không, anh muốn nghĩ tới. Anh cảm thấy chuyện này vô cùng quan trọng đối với trí nhớ của mình.”
Nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Trì Linh Đồng nghiêng người, nhìn qua mấy dĩa đồ ăn một lượt, đều là thức ăn cô thích, cô liền cắn môi một cái.
“Không phải em rất thích uống cà phê sao?” Tiêu Tử Thần hỏi tiếp.
Trì Linh Đồng hoảng sợ nhìn về phía anh, mồ hôi lưng và tóc gáy dựng lên.
“Trong đầu anh luôn xuất hiện hình ảnh em ngồi trong quá cà phê bưng ly cà phê khẽ mỉm cười, em ngồi đối diện với một người, khuôn mặt rất mơ hồ, anh không thấy rõ lắm.”
“Stop!” Trì Linh đồng hít nhẹ một luồng khí, nghiêng đầu nhìn ra mặt đất bên ngoài vương đầy nước mưa rồi nhắm mắt lại: “Mặc dù em có từng ước chuyện kỳ tích sẽ xảy ra đối với mình, nhưng vào lúc sáng sủa như thế này, em phải nói rằng đây chẳng qua là người mê nói sảng. Anh đã từng một lần đưa em đến một quán cà phê nhỏ mà anh ấy đang ngồi đợi.”
Tiêu Tử Thần ồ một tiếng, muốn nói lại thôi.
Trì Linh Đồng không thể ăn thêm cái gì nữa, cô đứng ngồi không yên.
Hôm nay cô bị làm sao vậy, tại sao lại xem Tiêu Tử Thần thành Bùi Địch Thanh? Cách nói chuyện của anh, nụ cười của anh, cùng với những hình ảnh anh mới miêu tả, thiếu chút nữa cô đã thất thanh kêu to: Địch Thanh.
Nhớ nhung là một loại bệnh, mà bệnh của cô ngày càng nặng, cho nên sinh ra ảo giác?
“Tiêu Tử Thần, ăn xong cơm em sẽ dẫn anh đi gặp ba em.” Cô nâng ly trà lên uống một ngụm, cố gắng phục hồi lý trí.
Tiêu Tử Thần kinh ngạc mà nhìn cô.
“Tiết học của anh mặc dù rất sinh động, cũng có sáng tạo, nhưng vẫn còn nhiều chỗ không chuyên nghiệp. Ba em là giáo sư đại học khoa Anh ngữ, về sau anh có thể học hỏi ở ông một chút.”
“Tại sao lại muốn giúp anh?” Ánh mắt Tiêu Tử Thần sáng quắc.
Sắc mặt Trì Linh Đồng bình tĩnh: “Anh là bạn trai của Khổng Tước, em không nên giúp đỡ sao? Nếu không anh nghĩ em là học sinh của anh, bám lấy anh để xin đề cương ôn tập?”
Tiêu Tử Thần cười cười, có chút bất đắc dĩ.
Trì Minh Chi vĩnh viễn đem lời của con gái nói trở thành thánh chỉ, ông vừa nhận được điện thoại, liền đi bộ tới cổng trường đợi. Ông nhuộm tóc nên nhìn có vẻ trẻ hơn so với lúc trước rất nhiều, nhưng dáng người rõ là gầy.
Ba người không có đi vào trường mà chọn một quán trà sạch sẽ để vào. Buổi chiều, có rất nhiều sinh viên không có lớp, liền ngồi trong quán trà đọc sách, viết báo cáo, khi họ nhìn thấy Trì Minh Chi liền cung kính chào hỏi.
Trì Minh Chi đều nhất nhất mỉm cười gật đầu, chọn một chiếc bàn ở phía trong cùng rồi ngồi xuống.
Trì Linh Đồng cầm thực đơn nhìn chút đồ uống, Trì Minh Chi muốn kiểm tra trình độ Anh ngữ của Tiêu Tử Thần nên hai người bắt đầu nói chuyện với nhau.
Hàn huyên một hồi lâu. Trì Minh Chi nhăn mày, bật thốt lên một câu tiếng Trung: “Tử Thần, cậu đã từng ở Mĩ nhiều năm?”
Tiêu Tử Thần sững sờ: “Không có.” Anh đã từng xem lý lịch của mình một cách tỉ mỉ, học tiểu học ở Tây Xương, sau đó học trung học và đại học đều là ở Thanh Thai, cho tới khi học lên bác sỹ mới tới Bắc Kinh.
“Nhưng phát âm của cậu mang nặng âm điệu Mĩ, có một số từ cũng phát âm theo kiểu Mĩ, cái này với phiên bản trước đây của Bộ Giáo Dục có chút không giống nhau. Có lẽ cậu có người thân ở Mĩ, cho nên sự giác ngộ từ nhỏ về tiếng Anh cũng có chút ảnh hưởng.”
“Không có nha.” Từ nhỏ anh đã ở trong quân đội, làm sao có thể liên hệ với người thân ở nước ngoài?
Trì Linh Đồng ngồi bên cạnh Trì Minh Chi, vừa đúng có thể quan sát nét mặt của Tiêu Tử Thần.
Cô có nghe Bùi Địch Thanh nói tiếng Anh một lần, là lần ở trong điện thoại, anh nói chuyện với y tá, về chuyện mang thai của Tống Dĩnh, ha ha, dường như cũng mang đậm ngữ điệu Mĩ.
Ai, cô vỗ vỗ trán một cái, cảm giác vô cùng phiền lòng.
“Ba, con muốn đi siêu thị mua chút đồ dùng, không ngồi cùng hai người nữa.” Cô đứng lên.
“Lát nữa cha/anh đi cùng em.” Hai người đàn ông trăm miệng một lời.
Trì Linh Đồng trợn mắt một cái: “Thật xin lỗi, có thể coi con/em là người có năng lực bình thường được không?”
Hai người cùng nhau nhún nhún vai.
Ra khỏi quán trà, cô không có đi lang thang trên đường mà trực tiếp thuê xe trở về nhà trọ. Tại gian phòng trọ đơn sơ, mặc cho cô đơn bao vây quanh mình, cô mới có cảm giác an toàn.
Cô thiếp đi ở trên xe.
Tài xế lái xe đến cổng Khế Viên mới đánh thức cô dậy.
Cô buồn ngủ mơ mơ màng màng bước xuống xe, quẹo vào đường mòn. Hơn bốn giờ chiều, ánh mặt trời vẫn chói chang như cũ, cỏ dại ven đường héo úa, đi được vài bước, sau lưng cô đã lấm tấm mồ hôi.
Cách cửa chính khoảng mười mét, cô đang cúi đầu tìm chìa khóa ở trong túi, cô cảm thấy có phải mình đang bị ảo giác hay không? Cô thấy hình như Dương Vân đang ngồi trên bậc thang trước cửa, tư thế ngồi yểu điệu, bên cạnh là một chai rượu đỏ cùng với một túi đồ ăn vặt.
Trì Linh Đồng đứng lại, vẫn thấy Dương Vân ngồi đó. A, xem ra cô không có hoa mắt rồi.
“Chỗ này dễ tìm lắm sao?” Cô mở cửa ra đi vào nhà.
Dương Vân đứng lên, phủi bụi trên người: “Khó tìm hơn nữa tôi cũng sẽ tìm ra.” Dương Vân tỉ mỉ xem xét căn phòng một lượt, nhìn như rất hài lòng. Cô ta đặt rượu cùng đồ ăn vặt lên bàn, rồi vào phòng bếp lấy hai cái ly, tiện thể bật quạt máy lên.
“Cô ngồi đi.” Cô ta nói chuyện giọng điệu như thể cô ta mới là chủ nhà.
Trì Linh Đồng ngoan ngoãn ngồi xuống, lặng lẽ chờ đợi.
Dương Vân cũng không nhìn cô, mở chai rượu đỏ một cách thuần thục, đem rót đầy vào hai cái ly, đưa cho cô một cái còn một cái giữ lại cho mình.
“Uống……uố….ng.” Mặt Dương Vân vốn bị mặt trời làm cho đỏ, hiện tại cộng thêm rượu, càng ửng đỏ thêm.
Trì Linh Đồng khẽ nhếch miệng. Dương Vân không phải là đang uống rượu mà là muốn nuốt chửng, nhưng cô không có khuyên can mà nhìn Dương Vân làm loạn.
Hơn nửa ly rượu trong tay Dương Vân đã vơi, thái độ cũng trở nên phong phú hơn.
“Trì Linh Đồng, cô là người thông minh, có đúng hay không?”
Trì Linh Đồng gật đầu.
“Cô thông minh giống như một con Thiên Lý Mã, mà Thiên Lý Mã cũng chính là một con ngựa tốt. Ngựa tốt thì sẽ không ăn lại cỏ cũ. Đúng không?”
“Này.”
Dương Vân đột nhiên dằn mạnh ly rượu lên bàn một cái, lượu trong ly sóng đầy ra bàn: “Nếu như cô dám quay đầu lại, tôi liền khi dễ cô, coi thường cô.”
“Được, tôi không quay lại.” Trì Linh Đồng cau mày.
“Cô gạt người. cô hôm nay đã xác định rồi, sáu tháng trước cô cũng quay lại, đừng cho là tôi không biết.” Ngón tay Dương Vân vẫn chỉ về chóp mũi Trì Linh Đồng: “Tôi nhìn anh ấy cười dịu dàng với cô, trong lòng vô cùng uất ức, tôi thật sự rất uất ức.”
“Dương Vân, hình như cô hiểu lầm gì rồi. Chuyện tôi gọi điện cho Hi Vũ, cô có thể hỏi anh ấy một chút.”
“Không được. Cô không được phép liên lạc với anh ấy.” Dương Vân tức giận quát Trì Linh đồng: “Mọi người đều thấy, anh ấy lưu số điện thoại của cô làm số một, còn cài mật mã, có một đêm nọ khi nằm mơ anh ấy vẫn gọi tên cô….”
“Những thứ này hình như không phải là chuyện tôi có thể quản….” Trì Linh Đồng nói.
“Nhưng những thứ này liên quan đến cô, cô chính là đầu sỏ gây nên.” Dương Vân cong môi lộ ra vẻ mặt hung dữ, giọng nói vô cùng chân thật đáng tin. Sau đó lại lấy chai rượu rót đầy ly, thầm thì gì đó rồi ngửa mặt uống.
“Vậy cô muốn xử lý tôi như thế nào?”
“Cô, lập tức gả đi, gả càng xa càng tốt. Một ngày cô chưa kết hôn, Hi Vũ liền một ngày không hết hy vọng.”
Giọng nói Dương Vân có lực cao vút, Trì Linh Đồng cảm giác nóc nhà cũng trở nên run run: “Dương Vân, cô và anh ấy sớm kết hôn, rồi sinh một bé trai mập mạp, không phải là trói chặt anh ấy lại rồi hả?” Cô không nhịn được mà nhìn Dương Vân, nghĩ thầm trong lòng cô ta và Hi Vũ đúng là trời đất tạo nên một đôi, uống một chút rượu vào liền nói nhiều khiến cho người khác chán ghét.
“Cô cho rằng muốn là có thai được sao…..Tôi đã cố gắng………Vô cùng cố gắng……Nhưng…..Hi Vũ cũng là một con ngựa tốt nha.”
Cô ta quơ quơ ngón tay, vẻ mặt sục sôi, đột nhiên thân thể nghiêng sang một bên, hướng thẳng về phía sàn nhà, Trì Linh Đồng nhanh tay lẹ mắt, xông tới ôm hông cô ta, nhưng bởi vì hai chân mềm nhũn, hai người cùng nhau té xuống đất, cô đệm ở phía dưới Dương Vân, Dương Vân liều mạng ôm cổ cô, cười khanh khách, sau đó vùi mặt vào ngực cô, có lẽ do quá say.
Trì Linh Đồng mờ mịt nhìn sàn nhà, khóc không ra nước mắt. Dùng hết sức lực mới rút thân thể ra được, cô muốn đỡ Dương Vân nằm lên giường, nhưng không ngờ thân thể Dương Vân say mèm lại nặng như ngọn núi, còn đặc biệt không chịu phối hợp.
Cô thật muốn hung hăng đạp cho Dương Vân mấy cái, Dương Vân chép chép miệng, nằm co quắp, thỉnh thoảng còn cười một tiếng, căn bản không có nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của cô.
Trì Linh Đồng xoa xoa huyệt thái dương, lau đi mồ hôi trên ót, rồi nhìn Dương Vân chằm chằm, cô nên làm gì với quỷ say này bây giờ?
Cô tiện tay với lấy điện thoại di động, bành bạch nhấn một chuỗi số, tới khi chuẩn bị thông máy thì cô mới định thần nhìn tên xuất hiện trên màn hình, con mắt thiếu chút nữa trừng rớt ra khỏi hốc mắt.
Người chết đuối, thấy trên mặt nước nổi lên một cọng rơm, sẽ vô cùng mừng rỡ mà bắt lấy.
Thiêu thân trong bóng đêm, chỉ cần thấy một tia sáng, sẽ quên mình mà nhào tới.
Đi lạc trong tuyết, gặp được một ánh lửa, liền muốn tiến tới chỗ ấm áp.
Tại sao khi cô gặp phiền toái, người đầu tiên nghĩ tới sẽ là Tiêu Tử Thần, giống như thuận nước đẩy thuyền, anh sẽ giải quyết tất cả các phiền toái của cô?
Anh là ai của cô? Cô lại xem anh thành ai?
Trì Linh Đồng ngồi bất động trên ghế, toàn thân cứng ngắc.
Cô không dám nghĩ tới đáp án trong lòng.
Muốn quên một người, thì bắt đầu một tình cảm mới chính là phương pháp tốt nhất.
Cô không quên Bùi Địch Thanh, cũng không có bắt đầu một tình cảm mới.
Đối với sự quan tâm ấm áp của Tiêu Tử Thần mỗi khi cô cô đơn, tịch mịch…. Cô sẽ không coi anh là Bùi Địch Thanh, là cây cỏ cứu mạng, là ánh sáng nhạt, là tia lửa ấm…………..?
Hai hàng lệ khổ sở chậm rãi rơi xuống.
Trì Linh Đồng, mày điên rồi. Cô tự giễu, khóe miệng co lên, muốt hết những giọt nước mắt mặn đắng.
“Là anh ta sao?”
Đáy lòng Tiêu Tử Thần trào dâng một loại cảm giác đau đớn mãnh liệt, anh đặt tay lên ngực, khuôn mặt anh tuấn khẽ nhăn lại.
Khổng Tước từng nói với anh một lần, người trong lòng Trì Linh Đồng gặp phải chuyện không nay nên mất khi còn trẻ, còn những chuyện khác thì không nói nhiều. Ở trước mặt khi anh đã mất trí nhớ thì Trì Linh Đồng cũng chỉ nhắc một chút, nhưng khi nhìn vào trong tấm hình này, anh có cảm giác đã gặp người này rất nhiều lần.
Anh khẽ vuốt mặt dây chuyền lạnh băng mà không hề chớp mắt.
Đột nhiên trong đầu xuất hiện một đoạn phim chiếu chậm, từng hình ảnh chậm chậm trôi qua---hình ảnh Trì Linh Đồng bĩu môi có vẻ tức giận…..Người đàn ông trong bức hình khẽ vươn tay ra, trên môi nở một nụ cười dịu dàng….Y tá mặc áo khoác màu trắng đi tới đi lui, mùi thuốc nồng nặc….Lại là một gương mặt phụ nữ nữa hiện lên, tái nhợt mà lạnh lùng….
Mưa….Điện thoại di động….Máu chảy thành sông…….
Trời đất trước mắt anh quay cuồng, khuôn mặt Trì Linh Đồng không ngừng đung đưa, miệng không ngừng đóng mở, nhưng bên tai anh chỉ có âm thanh ông ông.
“Tiêu Tử Thần, anh bị sao vậy?” Trì Linh Đồng hốt hoảng nắm lấy tay anh, đầu ngón tay anh lạnh lẽo, trên trán túa ra đầy mồ hôi hột, hai mắt đăm đăm, thân thể khẽ run rẩy.
“Anh…….” Tiêu Tử Thần nhắm mắt lại: “Anh nhìn thấy một số hình ảnh…..Nhưng một chút đầu mối cũng không có. Nói ra cũng kỳ lạ, anh với anh ta dường như có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.”
Anh bình tĩnh lại, chỉ Bùi Địch Thanh ở trong hình.
Trì Linh Đồng hạ tầm mắt, chậm rãi đem mặt dây chuyền thu lại, lau lau một chút rồi mới đeo lại lên cổ.
“Trước khi anh ấy qua đời một ngày, hai người đã gặp mặt. Anh ấy nói với em trong điện thoại như vậy. Em thật sự hi vọng anh có thể khôi phục trí nhớ, nói cho em biết hai người đã nói những chuyện gì.” Cô ngẩng đầu lên, không để cho anh nhìn thấy hốc mắt đang đỏ lên của mình: “Anh ấy ra đi quá đột ngột, ngay cả gặp nhau lần cuối chúng em cũng không thể, lúc em hoàn toàn tỉnh táo lại thì anh ấy dã được an tang.”
“Anh và anh ta là bạn bè tốt?”
“Không, chỉ là xã giao. Bởi vì anh ấy là đối thủ cạnh tranh của công ty em, cho nên tình yêu của bọn em…..
Luôn được giấu kín.” Cô cười nhạt, ánh mắt lơ đãng, không biết nhìn về đâu.
“Hai người yêu nhau lâu rồi sao?”
“Tình cảm sâu đậm không ở chỗ thời gian dài hay ngắn.” Trì Linh Đồng nhướng mày, cảm thấy mình nói có chút hơi nhiều: “Anh cần uống nước không? Em thấy hình như anh giống như bị cảm nắng.”
Tiêu Tử Thần lắc đàu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm: “Em chưa từng quên anh ta?”
“Ghi khắc trong lòng, làm sao mà quên đươc? Đừng nói em, anh không phải cái gì cũng không nhớ nổi sao? Chỉ là, anh nhớ hay không cũng không quan trọng, tất cả những thứ thuộc về anh vẫn còn tồn tại. Ngay cả khi anh không thể giảng dạy môn chuyên ngành, nhưng nền tảng để giảng dạy vẫn còn.”
“Không, anh muốn nghĩ tới. Anh cảm thấy chuyện này vô cùng quan trọng đối với trí nhớ của mình.”
Nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Trì Linh Đồng nghiêng người, nhìn qua mấy dĩa đồ ăn một lượt, đều là thức ăn cô thích, cô liền cắn môi một cái.
“Không phải em rất thích uống cà phê sao?” Tiêu Tử Thần hỏi tiếp.
Trì Linh Đồng hoảng sợ nhìn về phía anh, mồ hôi lưng và tóc gáy dựng lên.
“Trong đầu anh luôn xuất hiện hình ảnh em ngồi trong quá cà phê bưng ly cà phê khẽ mỉm cười, em ngồi đối diện với một người, khuôn mặt rất mơ hồ, anh không thấy rõ lắm.”
“Stop!” Trì Linh đồng hít nhẹ một luồng khí, nghiêng đầu nhìn ra mặt đất bên ngoài vương đầy nước mưa rồi nhắm mắt lại: “Mặc dù em có từng ước chuyện kỳ tích sẽ xảy ra đối với mình, nhưng vào lúc sáng sủa như thế này, em phải nói rằng đây chẳng qua là người mê nói sảng. Anh đã từng một lần đưa em đến một quán cà phê nhỏ mà anh ấy đang ngồi đợi.”
Tiêu Tử Thần ồ một tiếng, muốn nói lại thôi.
Trì Linh Đồng không thể ăn thêm cái gì nữa, cô đứng ngồi không yên.
Hôm nay cô bị làm sao vậy, tại sao lại xem Tiêu Tử Thần thành Bùi Địch Thanh? Cách nói chuyện của anh, nụ cười của anh, cùng với những hình ảnh anh mới miêu tả, thiếu chút nữa cô đã thất thanh kêu to: Địch Thanh.
Nhớ nhung là một loại bệnh, mà bệnh của cô ngày càng nặng, cho nên sinh ra ảo giác?
“Tiêu Tử Thần, ăn xong cơm em sẽ dẫn anh đi gặp ba em.” Cô nâng ly trà lên uống một ngụm, cố gắng phục hồi lý trí.
Tiêu Tử Thần kinh ngạc mà nhìn cô.
“Tiết học của anh mặc dù rất sinh động, cũng có sáng tạo, nhưng vẫn còn nhiều chỗ không chuyên nghiệp. Ba em là giáo sư đại học khoa Anh ngữ, về sau anh có thể học hỏi ở ông một chút.”
“Tại sao lại muốn giúp anh?” Ánh mắt Tiêu Tử Thần sáng quắc.
Sắc mặt Trì Linh Đồng bình tĩnh: “Anh là bạn trai của Khổng Tước, em không nên giúp đỡ sao? Nếu không anh nghĩ em là học sinh của anh, bám lấy anh để xin đề cương ôn tập?”
Tiêu Tử Thần cười cười, có chút bất đắc dĩ.
Trì Minh Chi vĩnh viễn đem lời của con gái nói trở thành thánh chỉ, ông vừa nhận được điện thoại, liền đi bộ tới cổng trường đợi. Ông nhuộm tóc nên nhìn có vẻ trẻ hơn so với lúc trước rất nhiều, nhưng dáng người rõ là gầy.
Ba người không có đi vào trường mà chọn một quán trà sạch sẽ để vào. Buổi chiều, có rất nhiều sinh viên không có lớp, liền ngồi trong quán trà đọc sách, viết báo cáo, khi họ nhìn thấy Trì Minh Chi liền cung kính chào hỏi.
Trì Minh Chi đều nhất nhất mỉm cười gật đầu, chọn một chiếc bàn ở phía trong cùng rồi ngồi xuống.
Trì Linh Đồng cầm thực đơn nhìn chút đồ uống, Trì Minh Chi muốn kiểm tra trình độ Anh ngữ của Tiêu Tử Thần nên hai người bắt đầu nói chuyện với nhau.
Hàn huyên một hồi lâu. Trì Minh Chi nhăn mày, bật thốt lên một câu tiếng Trung: “Tử Thần, cậu đã từng ở Mĩ nhiều năm?”
Tiêu Tử Thần sững sờ: “Không có.” Anh đã từng xem lý lịch của mình một cách tỉ mỉ, học tiểu học ở Tây Xương, sau đó học trung học và đại học đều là ở Thanh Thai, cho tới khi học lên bác sỹ mới tới Bắc Kinh.
“Nhưng phát âm của cậu mang nặng âm điệu Mĩ, có một số từ cũng phát âm theo kiểu Mĩ, cái này với phiên bản trước đây của Bộ Giáo Dục có chút không giống nhau. Có lẽ cậu có người thân ở Mĩ, cho nên sự giác ngộ từ nhỏ về tiếng Anh cũng có chút ảnh hưởng.”
“Không có nha.” Từ nhỏ anh đã ở trong quân đội, làm sao có thể liên hệ với người thân ở nước ngoài?
Trì Linh Đồng ngồi bên cạnh Trì Minh Chi, vừa đúng có thể quan sát nét mặt của Tiêu Tử Thần.
Cô có nghe Bùi Địch Thanh nói tiếng Anh một lần, là lần ở trong điện thoại, anh nói chuyện với y tá, về chuyện mang thai của Tống Dĩnh, ha ha, dường như cũng mang đậm ngữ điệu Mĩ.
Ai, cô vỗ vỗ trán một cái, cảm giác vô cùng phiền lòng.
“Ba, con muốn đi siêu thị mua chút đồ dùng, không ngồi cùng hai người nữa.” Cô đứng lên.
“Lát nữa cha/anh đi cùng em.” Hai người đàn ông trăm miệng một lời.
Trì Linh Đồng trợn mắt một cái: “Thật xin lỗi, có thể coi con/em là người có năng lực bình thường được không?”
Hai người cùng nhau nhún nhún vai.
Ra khỏi quán trà, cô không có đi lang thang trên đường mà trực tiếp thuê xe trở về nhà trọ. Tại gian phòng trọ đơn sơ, mặc cho cô đơn bao vây quanh mình, cô mới có cảm giác an toàn.
Cô thiếp đi ở trên xe.
Tài xế lái xe đến cổng Khế Viên mới đánh thức cô dậy.
Cô buồn ngủ mơ mơ màng màng bước xuống xe, quẹo vào đường mòn. Hơn bốn giờ chiều, ánh mặt trời vẫn chói chang như cũ, cỏ dại ven đường héo úa, đi được vài bước, sau lưng cô đã lấm tấm mồ hôi.
Cách cửa chính khoảng mười mét, cô đang cúi đầu tìm chìa khóa ở trong túi, cô cảm thấy có phải mình đang bị ảo giác hay không? Cô thấy hình như Dương Vân đang ngồi trên bậc thang trước cửa, tư thế ngồi yểu điệu, bên cạnh là một chai rượu đỏ cùng với một túi đồ ăn vặt.
Trì Linh Đồng đứng lại, vẫn thấy Dương Vân ngồi đó. A, xem ra cô không có hoa mắt rồi.
“Chỗ này dễ tìm lắm sao?” Cô mở cửa ra đi vào nhà.
Dương Vân đứng lên, phủi bụi trên người: “Khó tìm hơn nữa tôi cũng sẽ tìm ra.” Dương Vân tỉ mỉ xem xét căn phòng một lượt, nhìn như rất hài lòng. Cô ta đặt rượu cùng đồ ăn vặt lên bàn, rồi vào phòng bếp lấy hai cái ly, tiện thể bật quạt máy lên.
“Cô ngồi đi.” Cô ta nói chuyện giọng điệu như thể cô ta mới là chủ nhà.
Trì Linh Đồng ngoan ngoãn ngồi xuống, lặng lẽ chờ đợi.
Dương Vân cũng không nhìn cô, mở chai rượu đỏ một cách thuần thục, đem rót đầy vào hai cái ly, đưa cho cô một cái còn một cái giữ lại cho mình.
“Uống……uố….ng.” Mặt Dương Vân vốn bị mặt trời làm cho đỏ, hiện tại cộng thêm rượu, càng ửng đỏ thêm.
Trì Linh Đồng khẽ nhếch miệng. Dương Vân không phải là đang uống rượu mà là muốn nuốt chửng, nhưng cô không có khuyên can mà nhìn Dương Vân làm loạn.
Hơn nửa ly rượu trong tay Dương Vân đã vơi, thái độ cũng trở nên phong phú hơn.
“Trì Linh Đồng, cô là người thông minh, có đúng hay không?”
Trì Linh Đồng gật đầu.
“Cô thông minh giống như một con Thiên Lý Mã, mà Thiên Lý Mã cũng chính là một con ngựa tốt. Ngựa tốt thì sẽ không ăn lại cỏ cũ. Đúng không?”
“Này.”
Dương Vân đột nhiên dằn mạnh ly rượu lên bàn một cái, lượu trong ly sóng đầy ra bàn: “Nếu như cô dám quay đầu lại, tôi liền khi dễ cô, coi thường cô.”
“Được, tôi không quay lại.” Trì Linh Đồng cau mày.
“Cô gạt người. cô hôm nay đã xác định rồi, sáu tháng trước cô cũng quay lại, đừng cho là tôi không biết.” Ngón tay Dương Vân vẫn chỉ về chóp mũi Trì Linh Đồng: “Tôi nhìn anh ấy cười dịu dàng với cô, trong lòng vô cùng uất ức, tôi thật sự rất uất ức.”
“Dương Vân, hình như cô hiểu lầm gì rồi. Chuyện tôi gọi điện cho Hi Vũ, cô có thể hỏi anh ấy một chút.”
“Không được. Cô không được phép liên lạc với anh ấy.” Dương Vân tức giận quát Trì Linh đồng: “Mọi người đều thấy, anh ấy lưu số điện thoại của cô làm số một, còn cài mật mã, có một đêm nọ khi nằm mơ anh ấy vẫn gọi tên cô….”
“Những thứ này hình như không phải là chuyện tôi có thể quản….” Trì Linh Đồng nói.
“Nhưng những thứ này liên quan đến cô, cô chính là đầu sỏ gây nên.” Dương Vân cong môi lộ ra vẻ mặt hung dữ, giọng nói vô cùng chân thật đáng tin. Sau đó lại lấy chai rượu rót đầy ly, thầm thì gì đó rồi ngửa mặt uống.
“Vậy cô muốn xử lý tôi như thế nào?”
“Cô, lập tức gả đi, gả càng xa càng tốt. Một ngày cô chưa kết hôn, Hi Vũ liền một ngày không hết hy vọng.”
Giọng nói Dương Vân có lực cao vút, Trì Linh Đồng cảm giác nóc nhà cũng trở nên run run: “Dương Vân, cô và anh ấy sớm kết hôn, rồi sinh một bé trai mập mạp, không phải là trói chặt anh ấy lại rồi hả?” Cô không nhịn được mà nhìn Dương Vân, nghĩ thầm trong lòng cô ta và Hi Vũ đúng là trời đất tạo nên một đôi, uống một chút rượu vào liền nói nhiều khiến cho người khác chán ghét.
“Cô cho rằng muốn là có thai được sao…..Tôi đã cố gắng………Vô cùng cố gắng……Nhưng…..Hi Vũ cũng là một con ngựa tốt nha.”
Cô ta quơ quơ ngón tay, vẻ mặt sục sôi, đột nhiên thân thể nghiêng sang một bên, hướng thẳng về phía sàn nhà, Trì Linh Đồng nhanh tay lẹ mắt, xông tới ôm hông cô ta, nhưng bởi vì hai chân mềm nhũn, hai người cùng nhau té xuống đất, cô đệm ở phía dưới Dương Vân, Dương Vân liều mạng ôm cổ cô, cười khanh khách, sau đó vùi mặt vào ngực cô, có lẽ do quá say.
Trì Linh Đồng mờ mịt nhìn sàn nhà, khóc không ra nước mắt. Dùng hết sức lực mới rút thân thể ra được, cô muốn đỡ Dương Vân nằm lên giường, nhưng không ngờ thân thể Dương Vân say mèm lại nặng như ngọn núi, còn đặc biệt không chịu phối hợp.
Cô thật muốn hung hăng đạp cho Dương Vân mấy cái, Dương Vân chép chép miệng, nằm co quắp, thỉnh thoảng còn cười một tiếng, căn bản không có nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của cô.
Trì Linh Đồng xoa xoa huyệt thái dương, lau đi mồ hôi trên ót, rồi nhìn Dương Vân chằm chằm, cô nên làm gì với quỷ say này bây giờ?
Cô tiện tay với lấy điện thoại di động, bành bạch nhấn một chuỗi số, tới khi chuẩn bị thông máy thì cô mới định thần nhìn tên xuất hiện trên màn hình, con mắt thiếu chút nữa trừng rớt ra khỏi hốc mắt.
Người chết đuối, thấy trên mặt nước nổi lên một cọng rơm, sẽ vô cùng mừng rỡ mà bắt lấy.
Thiêu thân trong bóng đêm, chỉ cần thấy một tia sáng, sẽ quên mình mà nhào tới.
Đi lạc trong tuyết, gặp được một ánh lửa, liền muốn tiến tới chỗ ấm áp.
Tại sao khi cô gặp phiền toái, người đầu tiên nghĩ tới sẽ là Tiêu Tử Thần, giống như thuận nước đẩy thuyền, anh sẽ giải quyết tất cả các phiền toái của cô?
Anh là ai của cô? Cô lại xem anh thành ai?
Trì Linh Đồng ngồi bất động trên ghế, toàn thân cứng ngắc.
Cô không dám nghĩ tới đáp án trong lòng.
Muốn quên một người, thì bắt đầu một tình cảm mới chính là phương pháp tốt nhất.
Cô không quên Bùi Địch Thanh, cũng không có bắt đầu một tình cảm mới.
Đối với sự quan tâm ấm áp của Tiêu Tử Thần mỗi khi cô cô đơn, tịch mịch…. Cô sẽ không coi anh là Bùi Địch Thanh, là cây cỏ cứu mạng, là ánh sáng nhạt, là tia lửa ấm…………..?
Hai hàng lệ khổ sở chậm rãi rơi xuống.
Trì Linh Đồng, mày điên rồi. Cô tự giễu, khóe miệng co lên, muốt hết những giọt nước mắt mặn đắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook