Thong Thả Đến Chậm
-
Quyển 3 - Chương 12
“Khế Viên đạt huy chương vàng về thiết kế chung cư ở Trung Quốc. Hiệp hôi bất động sản quyết định tổ chức hội nghị giữa các Tổng giám đốc của các công ty địa ốc lớn và các kiến trúc sư ở Tân Giang, và cũng chuẩn bị mở rộng phong cách chung cư này.
Bởi vì cô là chủ của thiết kế Khế Viên, cũng là nhân viên của Thái Hoa, vốn nên để cô lên tiếng, nhưng……Bây giờ cô đã biến mất trong giới kiến trúc, tôi sẽ thay mặt cô lên tiếng. Nhạc đổng tìm cô có lẽ sẽ nói chuyện cũ, cũng không phải muốn cô đi tham dự hội nghị.”
Trần Thần sợ Trì Linh Đồng kiếm cớ từ chối, nên một mạch nói thẳng.
Trước cửa quán trà có một bồn hoa um tùm tươi tốt. Trì Linh Đồng khẽ vạch một bụi hoa ra ngồi xuống.
“Linh Đồng, cô vẫn nghe chứ?” Trần Thần không thấy tiếng trả lời, hỏi.
Trong điện thoại vang lên tiếng kèn xe hơi: “Trần Thần, lên xe mau.” Một giọng đàn ông thúc giục.
“À, nghe. Trần Thần, anh cùng Nhạc đổng sau khi tới khách sạn thì gọi điện cho tôi biết, buổi tối tôi sẽ đi gặp Nhạc đổng, đừng nói với bất cứ ai tôi đang ở Tân Giang.
“Biết, lát nữa sẽ liên lạc lại, cúp máy đây.” Trần Thần cúp máy, vội vàng chạy tới sân bay.
Trì Linh Đồng chậm rãi cúp điện thoại. Quán trà đối diện với đường lớn, nhưng sinh viên qua lại rất ít, nơi này có vẻ đặc biệt an bình, chỉ có một ít người chạy bộ hoặc đi dạo tản bộ buổi sáng. Con đường ngày xưa này được trồng rất nhiều cây, hiện tại có nhiều cây đã trở thành đại thụ xòe tán che trời, ngày trước không biết cô đã đi qua con đường này bao nhiêu lần.
Làm sao có thể trưởng thành nhanh như vậy? Ngày tháng ríu rít đeo túi xách, dường như chỉ mới là chuyện hôm qua.
Cô nhếch mép, trong lòng dâng lên một tia tự diễu, rồi đứng lên, trở lại quán trà. Cam Lộ đang ăn điểm tâm, cô ta rất biết đối xử tốt vởi bản thân mình, một bát cháo mềm dẻo, một dĩa rau nhỏ, đúng là đồ tốt để dưỡng nhan sắc.
“Quán này có bánh bao xá xíu không tệ, nhưng mà lại hơi nhiều dầu mỡ, có muốn thử một chút không?” Cam Lộ nói với Trì Linh Đồng, khi nhìn thấy sắc mặt cô có chút chán nản: “Có chuyện gì phiền phức sao?”
“Không có. Hiện tại tôi không đói, lát nữa sẽ ăn.” Trì Linh Đồng ngửa người dựa lưng vào ghế, hai tay đan lại, ánh mắt đăm đăm.
“Vẫn còn rối rắm chuyện kia? Đồng Đồng, cô làm theo lời tôi nói nhất định sẽ khong sai.”
Trì Linh Đồng bật cười: “Dì Cam, dì là người trong nghề, không thể có sai sót. Nhưng trước mắt vẫn không quá thích hợp tôi……tôi có cảm tình với anh ấy, nếu như sau này không được gặp nữa thì sẽ cảm thấy khó chịu. Nhưng cũng không thể lập tức xác định quan hệ, sẽ hù dọa anh ấy, tôi cũng không làm được như vậy. Anh ấy cho tôi cảm giác thân thiết, ấm áp, có chút giống như cọng rơm cứu mạng, nhưng anh ấy………..Không phải là anh ấy, không có người nào có thể thay thế một người khác. Nếu như tôi chỉ vì cái trước mắt, thì sẽ không công bằng với anh ấy.”
Cam Lộ nhăn mày lại: “Cô đang nói lịu sao? Tôi nghe thế nào cũng không hiểu. Thật ra thì nói trắng là, chuyện tình cảm rất đơn giản, hoặc là thích hoặc là không thích. Nếu như cứ do dự mãi, thì cuối cùng cậu ta cũng không phải là của cô.”
“Lúc tôi tới tìm dì, tôi cho rằng mình đã suy nghĩ thấu đáo, hiện tại tôi lại phát hiện trong lòng vẫn còn một mớ bòng bong. Thích thì quá nông cạn, yêu thì quá nặng nề, tôi muốn suy nghĩ thật kỹ.”
Cuộc điện thoại của Trần Thần, để cho cô bỗng dưng ý thức được Địch Thanh là Địch Thanh, Tiêu Tử Thần là Tiêu tử Thần, hai người làm sao có thể hợp thành một?
Cô cùng với Bùi Địch Thanh ngồi ở quán cà phê nhỏ thiết kế Khế Viên, rõ ràng như hôm qua, Khế Viên là kết tinh tình yêu của bọn họ.
Đến nay, cô đều không đành lòng bước vào Khế Viên, giống như đó là một món đồ mỹ nghệ tuyệt mỹ, chỉ có thể đứng xa mà nhìn, không dám lại gần sờ. Hiện tại, có một đám người muốn tới Khế Viên, chỉ chỉ chỏ chỏ với nó. Mặc dù đó là chuyện tốt, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy lãnh thổ thần thánh của mình bị người khác làm bẩn.
Giữa cô và Bùi Địch Thanh, cô không thể chịu được chuyện chia sẻ với bất luận là ai.
Như vậy, tiếng yêu cô dành cho Địch Thanh, cũng có thể di dời đến một người khác sao?
Cô thừa nhận, bây giờ cô không làm được.
Đối với Tiêu Tử Thần, cô có một chút thích, nhưng còn cách xa mới tới yêu.
Nếu như dùng tâm kế ép buộc phải ở bên cạnh anh, anh có lẽ vẫn chưa dứt tình với Khổng Tước, trong lòng cô vẫn còn có Địch Thanh, bọn họ ở chung một chỗ sẽ vui không?
Hạnh phúc lừa mình dối người.
“Dì Cam, hôm nay cảm ơn dì.” Thấy Cam Lộ đã ăn xong, cô liền gọi tính tiền.
Cam Lộ dùng khăn giấy lịch sự lau miệng: “Về sau cô gặp rối rắm gì trong chuyện tình cảm, cứ tìm tới tôi, tôi là trưởng bối, chỉ bảo cô là chuyện cần phải làm. Ai, theo lý bữa ăn sáng này tôi phải mời, nhưng Đồng Đồng cô biết không, tôi và cha cô còn phải nuôi Tả Tả và Hữu Hữu, gánh nặng rất lớn. Cô hiện tại vẫn thất nghiệp, cha cô phai chi tiêu rất nhiều, dĩ nhiên cô có tiền để dành, không cần ông ấy lo, nhưng ông ấy nhất định phải lo, bởi vì cô chính là báu vật trong tay ông ấy.”
Nhân viên phục vụ đem tiền thừa lại cho Trì Linh Đồng, cô đếm rồi cất đi, sau đó nhìn Cam Lộ.
Cam Lộ ngượng ngùng cười cười: “Đồng Đồng, cô có tính toán gì chưa? Thật sự không nghĩ đi làm? Khoản tiền cha mẹ cô cho, có thể chống đỡ cả đời sao? Chỉ nghe nói là hiện tại mje cô đã gả cho một quan chức rất lớn, lại không có con, số của cô thật tốt.”
“Tôi vẫn luôn cảm thấy tôi rất may mắn. Hiện tại có cha mẹ nuôi, về sau thì tìm chồng nuôi.” Trì Linh Đồng nhún nhún vai, đứng lên đi ra ngoài. Trong lòng cô hiểu Cam Lộ vẫn còn đắn đo chuyện Trì Minh Chi và Đàm Trân để hết tiền bán nhà cũng bán xe lại cho cô. Ai, nếu như Cam Lộ không phải mẹ kế cô, hai người có thể làm bạn bè theo một ý nghĩa nào đó.
Nhưng cô có thể hiểu được Cam Lộ, tính tình cô ta vốn ích kỷ và tham lam.
“Cô nói vị bạn kia của cô làm Tổng giám đốc ở Thanh Thai, có thật không?” Cam Lộ hỏi.
Trì Linh Đồng ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng: “Thật và giả, bây giờ có khác gì nhau không?”
Tất cả đều trở về bụi đất.
Hai người chia tay ở cửa ký túc xá dành cho giáo sư, Trì Linh Đồng hoảng hoảng hốt hốt ngồi xe trở lại phòng trọ, cừa vừa mở, cởi quần áo rồi ngả xuống giường. Hôm nay đi qua đi lại, hơi sức toàn thân cũng giống như bị hút cạn rồi, cô có cảm giác mệt mỏi mê man trước giờ chưa từng có.
May mắn là cô chưa từng nói gì với Tiêu Tử Thần, nếu không sẽ thật vô cùng xấu hổ rồi. Nhưng nghĩ lại, anh sắp đi xa, trong lòng có cảm giác đau nhói.
Trừ đau, còn là đau, cô bất lực, còn có thể làm những gì khác đây?
Một giọt lệ trượt xuống khi Trì Linh Đồng nhắm chặt hai mắt, cô giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi.
Cô ngủ mơ màng một hồi , Trần Thần gọi điện thoại đến. Trì Linh Đồng nhìn đồng hồ, cũng đã tới mười một giờ. Nhạc Tĩnh Phương cùng với Trần Thần ở tại khách sạn Hải Thiên, hội nghị buổi chiều không có gì, Nhạc Tĩnh Phương muốn gặp Trì Linh Đồng, nên nói muốn tới nhà.
“Đừng, đừng, chỗ tôi ở rất xa, tôi sẽ tới chỗ Nhạc tổng”. Trì Linh Đồng nhìn xung quanh nhà đáp, ngáp dài rồi đứng lên rửa mặt.
Đi gặp nữ vương, không thể quá tùy ý, cô không muốn làm cho người khác thấy co thật thảm hại, cho nên cố ý chọn một cái đầm vàng nhạt, trang điểm, tóc dài cột thành đuôi ngựa đẹp đẽ, nhìn người hoạt bát hơn một chút.
Lúc ra cửa, đi qua hàng rào của Khế Viên, cô không nhịn được dừng chân nhìn căn hộ ở trên cao.
Bùi Địch Thanh, Địch Thanh… Trong lòng cô thì thầm gọi hai tiếng.
Điện thoại đột nhiên reo lên ở trong túi, cô cho rằng Trần Thần đang hối, vừa nhìn mã số, cô sửng sốt: “Sao vậy?” Trong lòng hoang mang.
Là điện thoại của Tiêu Tử Thần gọi tới.
“Anh đang dọn dẹp sách, bên em cí dư thùng giấy nào không?” Giọng nói của Tiêu Tử Thần trong trẻo, không mang bao nhiêu cảm xúc.
“Đang dọn dẹp sách sao?”
“Cuối tuần này Tử Hoàn tới Tân Giang, anh để cho cậu ấy mang về trước một ít đồ, nếu không sau này phải mang rất nhiều đồ”
Không biết có phải do mặt trời quá gắt, Trì Linh Đồng chợt cảm thấy hoa mắt, thân thể lắc lư hai cái, cô không thể không ngồi xổm xuống, xoa trán: “Thật... quyết định trở về Thanh Thai rồi sao? ”
“À, là học viện Hải quân vẫn muốn mời anh về giảng dạy, nơi đó gần nhà, mà Tử Hoàn dạo này buôn bán rất bận, anh có thể chăm sóc nhiều hơn cho cha mẹ”
“Anh nói rất đúng. Bên em không có thùng giấy, em định vào thành phố, khi về sẽ mang cho anh một ít”. Cô cắn môi, đứng lên, gương mặt tái nhợt như tuyết.
“Hẹn ăn cơm với người khác sao?” Tiêu Tử Thần nói tiếp, không có ý định cúp điện thoại.
“Cấp trên lúc trước tới đây họp, em đi gặp người ta, cùng nhau ăn một bữa cơm”
“Anh cũng chưa ăn cơm trưa”
“Ồ”
“Bận rộn đến trưa, hiện tại mới phát hiện trong tủ lạnh không có gì. Em chờ anh, anh và em cùng vào thành phố”
“Chuyện này … ”
“Không phải em nói diểm tâm anh mời, em mời bữa sau sao?”
Trì Linh Đồng nhíu mày, cách tính sổ này cũng quá nhanh đi.
“Nhưng…”
“Năm phút đồng hồ, không bốn phút…”
Cái này là chuyện gì nha, Trì Linh Đồng còn chưa hoàn hồn, Tiêu Tử Thần đã xuất hiện ở cửa Khế Viên. Áo sơ mi ca rô màu xám, quần tây màu vàng nhạt, dáng người thẳng tắp, tác phong nhanh nhẹn, dườn như anh đã sớm chờ khoảnh khắc này.
“Cấp trên cũ là đàn ông sao?” Con mắt Tiêu Tử Thần sâu xa như biển, ý vị sâu xa nhìn cô từ trên xuống dưới: “Lần đầu tiên thấy em ăn mặc trịnh trọng như vậy”.
“Chẳng lẽ bình thường em rất cẩu thả?” Cô tức giận trợn mắt mà trừng anh, con mọt sách này thế nào mà lễ nghĩa liêm sỉ đều không hiểu, vậy mà học được cách ăn chùa.
Tiêu Tử Thần khẽ nhắm mắt lại: “Dù sao anh cũng rừng gặp qua em cẩu thả”.
Trì Linh Đồng kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, cô điên thật rồi, tại sao lại liên tưởng đến Bùi Địch Thanh? Cõi đời này chỉ có một người đàn ông từng thấy qua cô cẩu thả, là trong lúc cô đang bệnh, nửa mê nửa tỉnh, người đàn ông kia chính là Bùi Địch Thanh.
“Làm sao lại có vẻ mặt kia, em cẩu thả nhưng không xấu xí, ngược lại có mấy phần đáng yêu”
Cô cười khổ phất tay một cái, coi như đuổi đi chướng ngại trước mắt: “Em… chúng ta nhanh lên một chút, để khách đợi quá lâu là không lịch sự”.
Hai người thuê xe xhayj thẳng tới khách sạn Hải Thiên, cách khách sạn vài bước đường thì Tiêu Tử Thần nói tài xế dừng xe lại.
“Sao không đi nữa?” Trì Linh Đồng buồn bực nhìn anh.
Tiêu Tử Thần chỉ một tiệm bán hoa ven đường: “Em không phải nên mua một bó hoa tặng cho cấp trên sao? Đã lâu không gặp, đi qua tay không, hình như không lịch sự”
“Cái gì? Làm sao anh biết là phụ nữ?”
Tiêu Tử Thần thanh toán tiền xe cho tài xế, cười nhạt, đá câu hỏi lại về phía cô: “Em đoán đi”.
Trì Linh Đồng chớp đôi mắt to mấy cái, ngậm miệng, đẩy cửa xe xuống. lầu bầu nói: “Anh đoán”. Chỉ là, đoán rất chuẩn.
Ánh mắt Tiêu Tử Thần trở nên mềm mại.
“Tiên sinh mua hoa không?” Cô bé bán hoa đang bơm nước để tưới hoa, nghe tiếng bước chân, liền tủm tỉm chào đón, ánh mắt lướt qua Trì Linh Đồng rồi rơi trên người Tiêu Tử Thần.
“À, xin hỏi hoa hợp cho quý phu nhân là loại nào?” Tiêu Tử Thần lướt qua một đống hoa hỏi.
“Tulip nha, thanh quý, cao nhã”. Em gái bán hoa trả lời.
“Vậy lấy một bó tulip màu trắng đi”
“Được”. Em gái bán hoa đem ánh mắt chuyển tới Trì Linh Đồng: “Tiên sinh, chỉ muốn mua hoa tulip thôi sao?”
“Em thích hoa gì?” Tiêu Tử Thần quay mặt sang nhìn Trì Linh Đồng. Trì Linh Đồng lạnh lùng cao ngạo, khiêu khích nhướng mày lên: “Hoa nào trong tiệm này em cũng thích”.
Tiêu Tử Thần sờ mũi một cái nói: “Em thật đúng là không có cá tính. Tiểu thư, lấy một bó tulip”.
Anh mở ví trả tiền, Trì Linh Đồng ngăn lại: “Giáo sư Tiêu, hôm nay cấp trên muốn gặp riêng mình tôi?”
“Cái gì? Vấn đề này cần phải thảo luận sao?”
“Mấu chốt không phải là vấn đề này, mà hôm nay anh là người lại…” Làm như cô là đứa bé, cần anh ở mọi nơi hướng dẫn, đến hỏi ý kiến cô cũng không cần.
“Em không thấy em rất đãng trí sao, anh không thể không đi cùng em. Lại nói người ta mời khách, anh cũng muốn đi theo tỏ lòng biết ơn”. Tiêu Tử Thần đẩy tay cô ra. Đưa tiền cho em gái bán hoa.
Em gái bán hoa nhìn hai người mắt to trừng mắt nhỏ cười khanh khách.
Trì Linh Đồng cũng không thèm đợi, liền quay đầu đi ra bên ngoài.
“Không có thói quen nhận sự giúp đỡ của người khác?” Tiêu Tử Thần kiên quyết nhét hoa vào tay cô.
“Phải là không có thói quen nhận sự giúp đỡ của anh”. Giọng nói Trì Linh Đồng đột nhiên mang theo nghẹn ngào. Cô xoay mặt hướng bên kia, liều mạng chớp mắt, đem nước mắt đang chuẩn bị tràn ra mạnh mẽ nuốt xuống.
Tiêu Tử Thần thở dài, vỗ vai cô: “Chúng ta nên vào thôi”.
Khí lạnh trong hành lang đọt nhiên đập vào mặt, Trì Linh Đồng không kịp thích ứng, không khỏi co rúm lại dưới lạnh: “Hẹn ở phòng ăn lầu hai”.
Hai người sóng vai lên lầu, vừa tới cửa nhà hàng, kiền nhìn thấy Trần Thần đang nghểnh cổ nhìn quanh: “Này”. Trần Thần ngoắc Trì Linh Đồng, khi nhìn thấy Tiêu Tử Thần liền sững sờ, bật thốt lên: “Anh ta không phải bạn học cô… Ach, hai người mặc đồ tình nhân”.
Trì Linh Đồng cúi đầu nhìn quần áo trên người một chút, nhún vai, cười khan nói: “Chỉ vô tình trùng hợp”.
“Thật khiến cho người ta vui vẻ, hai người lại ở chung một chỗ rồi”. Nhạc Tĩnh Phương ung dung quý phái từ phía sau đi tới, cười cười với Trì Linh Đồng, rồi bắt tay Tiêu Tử Thần: “Xin chào, còn nhớ tôi không? Chúng ta từng gặp nhau ở Thái Hoa”.
Trong mắt Tiêu Tử Thần đột nhiên tối lại, nhìn về phía Trì Linh Đồng: “Cái gì gọi là chúng tôi lại ở cùng nhau?”
Bởi vì cô là chủ của thiết kế Khế Viên, cũng là nhân viên của Thái Hoa, vốn nên để cô lên tiếng, nhưng……Bây giờ cô đã biến mất trong giới kiến trúc, tôi sẽ thay mặt cô lên tiếng. Nhạc đổng tìm cô có lẽ sẽ nói chuyện cũ, cũng không phải muốn cô đi tham dự hội nghị.”
Trần Thần sợ Trì Linh Đồng kiếm cớ từ chối, nên một mạch nói thẳng.
Trước cửa quán trà có một bồn hoa um tùm tươi tốt. Trì Linh Đồng khẽ vạch một bụi hoa ra ngồi xuống.
“Linh Đồng, cô vẫn nghe chứ?” Trần Thần không thấy tiếng trả lời, hỏi.
Trong điện thoại vang lên tiếng kèn xe hơi: “Trần Thần, lên xe mau.” Một giọng đàn ông thúc giục.
“À, nghe. Trần Thần, anh cùng Nhạc đổng sau khi tới khách sạn thì gọi điện cho tôi biết, buổi tối tôi sẽ đi gặp Nhạc đổng, đừng nói với bất cứ ai tôi đang ở Tân Giang.
“Biết, lát nữa sẽ liên lạc lại, cúp máy đây.” Trần Thần cúp máy, vội vàng chạy tới sân bay.
Trì Linh Đồng chậm rãi cúp điện thoại. Quán trà đối diện với đường lớn, nhưng sinh viên qua lại rất ít, nơi này có vẻ đặc biệt an bình, chỉ có một ít người chạy bộ hoặc đi dạo tản bộ buổi sáng. Con đường ngày xưa này được trồng rất nhiều cây, hiện tại có nhiều cây đã trở thành đại thụ xòe tán che trời, ngày trước không biết cô đã đi qua con đường này bao nhiêu lần.
Làm sao có thể trưởng thành nhanh như vậy? Ngày tháng ríu rít đeo túi xách, dường như chỉ mới là chuyện hôm qua.
Cô nhếch mép, trong lòng dâng lên một tia tự diễu, rồi đứng lên, trở lại quán trà. Cam Lộ đang ăn điểm tâm, cô ta rất biết đối xử tốt vởi bản thân mình, một bát cháo mềm dẻo, một dĩa rau nhỏ, đúng là đồ tốt để dưỡng nhan sắc.
“Quán này có bánh bao xá xíu không tệ, nhưng mà lại hơi nhiều dầu mỡ, có muốn thử một chút không?” Cam Lộ nói với Trì Linh Đồng, khi nhìn thấy sắc mặt cô có chút chán nản: “Có chuyện gì phiền phức sao?”
“Không có. Hiện tại tôi không đói, lát nữa sẽ ăn.” Trì Linh Đồng ngửa người dựa lưng vào ghế, hai tay đan lại, ánh mắt đăm đăm.
“Vẫn còn rối rắm chuyện kia? Đồng Đồng, cô làm theo lời tôi nói nhất định sẽ khong sai.”
Trì Linh Đồng bật cười: “Dì Cam, dì là người trong nghề, không thể có sai sót. Nhưng trước mắt vẫn không quá thích hợp tôi……tôi có cảm tình với anh ấy, nếu như sau này không được gặp nữa thì sẽ cảm thấy khó chịu. Nhưng cũng không thể lập tức xác định quan hệ, sẽ hù dọa anh ấy, tôi cũng không làm được như vậy. Anh ấy cho tôi cảm giác thân thiết, ấm áp, có chút giống như cọng rơm cứu mạng, nhưng anh ấy………..Không phải là anh ấy, không có người nào có thể thay thế một người khác. Nếu như tôi chỉ vì cái trước mắt, thì sẽ không công bằng với anh ấy.”
Cam Lộ nhăn mày lại: “Cô đang nói lịu sao? Tôi nghe thế nào cũng không hiểu. Thật ra thì nói trắng là, chuyện tình cảm rất đơn giản, hoặc là thích hoặc là không thích. Nếu như cứ do dự mãi, thì cuối cùng cậu ta cũng không phải là của cô.”
“Lúc tôi tới tìm dì, tôi cho rằng mình đã suy nghĩ thấu đáo, hiện tại tôi lại phát hiện trong lòng vẫn còn một mớ bòng bong. Thích thì quá nông cạn, yêu thì quá nặng nề, tôi muốn suy nghĩ thật kỹ.”
Cuộc điện thoại của Trần Thần, để cho cô bỗng dưng ý thức được Địch Thanh là Địch Thanh, Tiêu Tử Thần là Tiêu tử Thần, hai người làm sao có thể hợp thành một?
Cô cùng với Bùi Địch Thanh ngồi ở quán cà phê nhỏ thiết kế Khế Viên, rõ ràng như hôm qua, Khế Viên là kết tinh tình yêu của bọn họ.
Đến nay, cô đều không đành lòng bước vào Khế Viên, giống như đó là một món đồ mỹ nghệ tuyệt mỹ, chỉ có thể đứng xa mà nhìn, không dám lại gần sờ. Hiện tại, có một đám người muốn tới Khế Viên, chỉ chỉ chỏ chỏ với nó. Mặc dù đó là chuyện tốt, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy lãnh thổ thần thánh của mình bị người khác làm bẩn.
Giữa cô và Bùi Địch Thanh, cô không thể chịu được chuyện chia sẻ với bất luận là ai.
Như vậy, tiếng yêu cô dành cho Địch Thanh, cũng có thể di dời đến một người khác sao?
Cô thừa nhận, bây giờ cô không làm được.
Đối với Tiêu Tử Thần, cô có một chút thích, nhưng còn cách xa mới tới yêu.
Nếu như dùng tâm kế ép buộc phải ở bên cạnh anh, anh có lẽ vẫn chưa dứt tình với Khổng Tước, trong lòng cô vẫn còn có Địch Thanh, bọn họ ở chung một chỗ sẽ vui không?
Hạnh phúc lừa mình dối người.
“Dì Cam, hôm nay cảm ơn dì.” Thấy Cam Lộ đã ăn xong, cô liền gọi tính tiền.
Cam Lộ dùng khăn giấy lịch sự lau miệng: “Về sau cô gặp rối rắm gì trong chuyện tình cảm, cứ tìm tới tôi, tôi là trưởng bối, chỉ bảo cô là chuyện cần phải làm. Ai, theo lý bữa ăn sáng này tôi phải mời, nhưng Đồng Đồng cô biết không, tôi và cha cô còn phải nuôi Tả Tả và Hữu Hữu, gánh nặng rất lớn. Cô hiện tại vẫn thất nghiệp, cha cô phai chi tiêu rất nhiều, dĩ nhiên cô có tiền để dành, không cần ông ấy lo, nhưng ông ấy nhất định phải lo, bởi vì cô chính là báu vật trong tay ông ấy.”
Nhân viên phục vụ đem tiền thừa lại cho Trì Linh Đồng, cô đếm rồi cất đi, sau đó nhìn Cam Lộ.
Cam Lộ ngượng ngùng cười cười: “Đồng Đồng, cô có tính toán gì chưa? Thật sự không nghĩ đi làm? Khoản tiền cha mẹ cô cho, có thể chống đỡ cả đời sao? Chỉ nghe nói là hiện tại mje cô đã gả cho một quan chức rất lớn, lại không có con, số của cô thật tốt.”
“Tôi vẫn luôn cảm thấy tôi rất may mắn. Hiện tại có cha mẹ nuôi, về sau thì tìm chồng nuôi.” Trì Linh Đồng nhún nhún vai, đứng lên đi ra ngoài. Trong lòng cô hiểu Cam Lộ vẫn còn đắn đo chuyện Trì Minh Chi và Đàm Trân để hết tiền bán nhà cũng bán xe lại cho cô. Ai, nếu như Cam Lộ không phải mẹ kế cô, hai người có thể làm bạn bè theo một ý nghĩa nào đó.
Nhưng cô có thể hiểu được Cam Lộ, tính tình cô ta vốn ích kỷ và tham lam.
“Cô nói vị bạn kia của cô làm Tổng giám đốc ở Thanh Thai, có thật không?” Cam Lộ hỏi.
Trì Linh Đồng ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng: “Thật và giả, bây giờ có khác gì nhau không?”
Tất cả đều trở về bụi đất.
Hai người chia tay ở cửa ký túc xá dành cho giáo sư, Trì Linh Đồng hoảng hoảng hốt hốt ngồi xe trở lại phòng trọ, cừa vừa mở, cởi quần áo rồi ngả xuống giường. Hôm nay đi qua đi lại, hơi sức toàn thân cũng giống như bị hút cạn rồi, cô có cảm giác mệt mỏi mê man trước giờ chưa từng có.
May mắn là cô chưa từng nói gì với Tiêu Tử Thần, nếu không sẽ thật vô cùng xấu hổ rồi. Nhưng nghĩ lại, anh sắp đi xa, trong lòng có cảm giác đau nhói.
Trừ đau, còn là đau, cô bất lực, còn có thể làm những gì khác đây?
Một giọt lệ trượt xuống khi Trì Linh Đồng nhắm chặt hai mắt, cô giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi.
Cô ngủ mơ màng một hồi , Trần Thần gọi điện thoại đến. Trì Linh Đồng nhìn đồng hồ, cũng đã tới mười một giờ. Nhạc Tĩnh Phương cùng với Trần Thần ở tại khách sạn Hải Thiên, hội nghị buổi chiều không có gì, Nhạc Tĩnh Phương muốn gặp Trì Linh Đồng, nên nói muốn tới nhà.
“Đừng, đừng, chỗ tôi ở rất xa, tôi sẽ tới chỗ Nhạc tổng”. Trì Linh Đồng nhìn xung quanh nhà đáp, ngáp dài rồi đứng lên rửa mặt.
Đi gặp nữ vương, không thể quá tùy ý, cô không muốn làm cho người khác thấy co thật thảm hại, cho nên cố ý chọn một cái đầm vàng nhạt, trang điểm, tóc dài cột thành đuôi ngựa đẹp đẽ, nhìn người hoạt bát hơn một chút.
Lúc ra cửa, đi qua hàng rào của Khế Viên, cô không nhịn được dừng chân nhìn căn hộ ở trên cao.
Bùi Địch Thanh, Địch Thanh… Trong lòng cô thì thầm gọi hai tiếng.
Điện thoại đột nhiên reo lên ở trong túi, cô cho rằng Trần Thần đang hối, vừa nhìn mã số, cô sửng sốt: “Sao vậy?” Trong lòng hoang mang.
Là điện thoại của Tiêu Tử Thần gọi tới.
“Anh đang dọn dẹp sách, bên em cí dư thùng giấy nào không?” Giọng nói của Tiêu Tử Thần trong trẻo, không mang bao nhiêu cảm xúc.
“Đang dọn dẹp sách sao?”
“Cuối tuần này Tử Hoàn tới Tân Giang, anh để cho cậu ấy mang về trước một ít đồ, nếu không sau này phải mang rất nhiều đồ”
Không biết có phải do mặt trời quá gắt, Trì Linh Đồng chợt cảm thấy hoa mắt, thân thể lắc lư hai cái, cô không thể không ngồi xổm xuống, xoa trán: “Thật... quyết định trở về Thanh Thai rồi sao? ”
“À, là học viện Hải quân vẫn muốn mời anh về giảng dạy, nơi đó gần nhà, mà Tử Hoàn dạo này buôn bán rất bận, anh có thể chăm sóc nhiều hơn cho cha mẹ”
“Anh nói rất đúng. Bên em không có thùng giấy, em định vào thành phố, khi về sẽ mang cho anh một ít”. Cô cắn môi, đứng lên, gương mặt tái nhợt như tuyết.
“Hẹn ăn cơm với người khác sao?” Tiêu Tử Thần nói tiếp, không có ý định cúp điện thoại.
“Cấp trên lúc trước tới đây họp, em đi gặp người ta, cùng nhau ăn một bữa cơm”
“Anh cũng chưa ăn cơm trưa”
“Ồ”
“Bận rộn đến trưa, hiện tại mới phát hiện trong tủ lạnh không có gì. Em chờ anh, anh và em cùng vào thành phố”
“Chuyện này … ”
“Không phải em nói diểm tâm anh mời, em mời bữa sau sao?”
Trì Linh Đồng nhíu mày, cách tính sổ này cũng quá nhanh đi.
“Nhưng…”
“Năm phút đồng hồ, không bốn phút…”
Cái này là chuyện gì nha, Trì Linh Đồng còn chưa hoàn hồn, Tiêu Tử Thần đã xuất hiện ở cửa Khế Viên. Áo sơ mi ca rô màu xám, quần tây màu vàng nhạt, dáng người thẳng tắp, tác phong nhanh nhẹn, dườn như anh đã sớm chờ khoảnh khắc này.
“Cấp trên cũ là đàn ông sao?” Con mắt Tiêu Tử Thần sâu xa như biển, ý vị sâu xa nhìn cô từ trên xuống dưới: “Lần đầu tiên thấy em ăn mặc trịnh trọng như vậy”.
“Chẳng lẽ bình thường em rất cẩu thả?” Cô tức giận trợn mắt mà trừng anh, con mọt sách này thế nào mà lễ nghĩa liêm sỉ đều không hiểu, vậy mà học được cách ăn chùa.
Tiêu Tử Thần khẽ nhắm mắt lại: “Dù sao anh cũng rừng gặp qua em cẩu thả”.
Trì Linh Đồng kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, cô điên thật rồi, tại sao lại liên tưởng đến Bùi Địch Thanh? Cõi đời này chỉ có một người đàn ông từng thấy qua cô cẩu thả, là trong lúc cô đang bệnh, nửa mê nửa tỉnh, người đàn ông kia chính là Bùi Địch Thanh.
“Làm sao lại có vẻ mặt kia, em cẩu thả nhưng không xấu xí, ngược lại có mấy phần đáng yêu”
Cô cười khổ phất tay một cái, coi như đuổi đi chướng ngại trước mắt: “Em… chúng ta nhanh lên một chút, để khách đợi quá lâu là không lịch sự”.
Hai người thuê xe xhayj thẳng tới khách sạn Hải Thiên, cách khách sạn vài bước đường thì Tiêu Tử Thần nói tài xế dừng xe lại.
“Sao không đi nữa?” Trì Linh Đồng buồn bực nhìn anh.
Tiêu Tử Thần chỉ một tiệm bán hoa ven đường: “Em không phải nên mua một bó hoa tặng cho cấp trên sao? Đã lâu không gặp, đi qua tay không, hình như không lịch sự”
“Cái gì? Làm sao anh biết là phụ nữ?”
Tiêu Tử Thần thanh toán tiền xe cho tài xế, cười nhạt, đá câu hỏi lại về phía cô: “Em đoán đi”.
Trì Linh Đồng chớp đôi mắt to mấy cái, ngậm miệng, đẩy cửa xe xuống. lầu bầu nói: “Anh đoán”. Chỉ là, đoán rất chuẩn.
Ánh mắt Tiêu Tử Thần trở nên mềm mại.
“Tiên sinh mua hoa không?” Cô bé bán hoa đang bơm nước để tưới hoa, nghe tiếng bước chân, liền tủm tỉm chào đón, ánh mắt lướt qua Trì Linh Đồng rồi rơi trên người Tiêu Tử Thần.
“À, xin hỏi hoa hợp cho quý phu nhân là loại nào?” Tiêu Tử Thần lướt qua một đống hoa hỏi.
“Tulip nha, thanh quý, cao nhã”. Em gái bán hoa trả lời.
“Vậy lấy một bó tulip màu trắng đi”
“Được”. Em gái bán hoa đem ánh mắt chuyển tới Trì Linh Đồng: “Tiên sinh, chỉ muốn mua hoa tulip thôi sao?”
“Em thích hoa gì?” Tiêu Tử Thần quay mặt sang nhìn Trì Linh Đồng. Trì Linh Đồng lạnh lùng cao ngạo, khiêu khích nhướng mày lên: “Hoa nào trong tiệm này em cũng thích”.
Tiêu Tử Thần sờ mũi một cái nói: “Em thật đúng là không có cá tính. Tiểu thư, lấy một bó tulip”.
Anh mở ví trả tiền, Trì Linh Đồng ngăn lại: “Giáo sư Tiêu, hôm nay cấp trên muốn gặp riêng mình tôi?”
“Cái gì? Vấn đề này cần phải thảo luận sao?”
“Mấu chốt không phải là vấn đề này, mà hôm nay anh là người lại…” Làm như cô là đứa bé, cần anh ở mọi nơi hướng dẫn, đến hỏi ý kiến cô cũng không cần.
“Em không thấy em rất đãng trí sao, anh không thể không đi cùng em. Lại nói người ta mời khách, anh cũng muốn đi theo tỏ lòng biết ơn”. Tiêu Tử Thần đẩy tay cô ra. Đưa tiền cho em gái bán hoa.
Em gái bán hoa nhìn hai người mắt to trừng mắt nhỏ cười khanh khách.
Trì Linh Đồng cũng không thèm đợi, liền quay đầu đi ra bên ngoài.
“Không có thói quen nhận sự giúp đỡ của người khác?” Tiêu Tử Thần kiên quyết nhét hoa vào tay cô.
“Phải là không có thói quen nhận sự giúp đỡ của anh”. Giọng nói Trì Linh Đồng đột nhiên mang theo nghẹn ngào. Cô xoay mặt hướng bên kia, liều mạng chớp mắt, đem nước mắt đang chuẩn bị tràn ra mạnh mẽ nuốt xuống.
Tiêu Tử Thần thở dài, vỗ vai cô: “Chúng ta nên vào thôi”.
Khí lạnh trong hành lang đọt nhiên đập vào mặt, Trì Linh Đồng không kịp thích ứng, không khỏi co rúm lại dưới lạnh: “Hẹn ở phòng ăn lầu hai”.
Hai người sóng vai lên lầu, vừa tới cửa nhà hàng, kiền nhìn thấy Trần Thần đang nghểnh cổ nhìn quanh: “Này”. Trần Thần ngoắc Trì Linh Đồng, khi nhìn thấy Tiêu Tử Thần liền sững sờ, bật thốt lên: “Anh ta không phải bạn học cô… Ach, hai người mặc đồ tình nhân”.
Trì Linh Đồng cúi đầu nhìn quần áo trên người một chút, nhún vai, cười khan nói: “Chỉ vô tình trùng hợp”.
“Thật khiến cho người ta vui vẻ, hai người lại ở chung một chỗ rồi”. Nhạc Tĩnh Phương ung dung quý phái từ phía sau đi tới, cười cười với Trì Linh Đồng, rồi bắt tay Tiêu Tử Thần: “Xin chào, còn nhớ tôi không? Chúng ta từng gặp nhau ở Thái Hoa”.
Trong mắt Tiêu Tử Thần đột nhiên tối lại, nhìn về phía Trì Linh Đồng: “Cái gì gọi là chúng tôi lại ở cùng nhau?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook