Thong Thả Đến Chậm
-
Quyển 3 - Chương 1
Edit: Thiên Kết
Bánh xốp hoa hồng: dùng hoa hồng có mùi thơm nồng nàn chưng cất thành nước cốt, lại dùng thêm bột mì, đường cát trắng, bơ động vật, nước, lá dứa, trộn đều với nhau cho đến khi bột hoàn toàn mịn. Sau đó cán thành từng khối tròn ở chính giữa cho nước cốt hoa hồng vào rồi túm chặt miệng bánh lại, cho vào nướng trong lò khoảng hai mươi phút là đủ. Bề ngoài bánh xốp nhìn vô cùng bình thường, nhưng ẩn sâu bên trong, khi được nhai tỉ mỉ, liền có thể cảm nhận được vị hoa hồng thanh nhã.
Trì Linh Đồng đột nhiên nhớ tới Tiêu Tử Thần xảy ra tai nạn sau đó bị mất trí nhớ, cho nên không nhận ra mình. Cô khẽ mỉm cười, đáp lại lời giới thiệu của Khổng Tước.
Tiêu Tử Thần nhàn nhạt nhắm mắt lại, bất ngờ rút tay ra khỏi vòng tay của Khổng Tước, thân thể khẽ dịch ra nửa bước, kéo rộng khoảng cách của hai người.
“Tử Thần?” Khổng Tước nũng nịu, ngẩng mặt lên, cánh môi đỏ thắm khẽ nhếch: “Lại quên em là ai rồi sao?”
“Không phải, mà là anh chưa quen. Hãy cho anh chút thời gian và không gian để khôi phục trí nhớ một cách tự nhiên.” Giọng nói của Tiêu Tử Thần mang theo lịch sự nhưng xa cách, còn có vẻ lạnh nhạt.
“OK!” Khổng Tước nháy nháy mắt một cách dí dỏm, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ mệt mỏi.
Ánh mắt Tiêu Tử Thần lướt qua Trần Thần rồi nhìn về phía Nhan Tiểu Úy, anh gật đầu với hai người một cái: “Hai người cũng đều tới Tân Giang?”
“Hả?” Trần Thần và Nhan Tiểu Úy nhìn nhau chằm chằm, những lời này của anh là đang nói với bọn họ sao?
Trì Linh Đồng cũng có chút sửng sốt.
“Tử Thần, bọn họ là ai?” Lần trước khi Khổng Tước tới Thanh Thai cũng đã từng gặp mặt Nhan Tiểu Úy. Nhìn thấy bộ dạng gắn bó kề cận của Nhan Tiểu Úy cùng với Trần Thần, đoán chừng hai người họ là người yêu. Nhưng Tiêu Tử Thần lại chưa từng gặp mặt hai người này nha.
Tiểu Tử Thần nghiêng đầu qua nhìn cô ấy, ánh mắt nhìn thẳng tắp, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Mời bạn học của em ngồi cùng bàn ăn cơm đi.”
“Không cần, không cần, chúng tôi cũng đã gọi rất nhiều đồ ăn.” Trì Linh Đồng vội vàng đỡ lời. Không biết tại sao, cô cảm thấy sau khi mất trí nhớ con mọt sách dường như rất khác. Trước kia, anh không nói quá nhiều, hơi lộ ra chút khô khan, nhưng cũng có lúc đáng yêu làm cho người khác buồn cười. Hiện tại, anh lại đem bản thân bao bọc trong một tầng băng mỏng, bất cứ người nào cũng bị ngăn cản bởi vẻ lạnh lùng.
“Chúng tôi cũng chỉ có bốn người, đừng quá khách sáo.” Anh đáp lời Trì Linh Đồng nhưng lại nhìn Trần Thần.
“Không phải….Khách sao.”
“Vậy thì được. Phục vụ, xin đem những món ăn của bàn này đem vào phòng bao bên trong.” Trì Linh Đồng còn chưa nói hết lời, Tiêu Tử Thần đã giơ tay lên hướng về phía người phục vụ phân phó.
“Linh Đồng, đến đây đi, đây là hai vị lãnh đạo của Tử Thần.” Đến mức này, Khổng Tước chỉ có thể nói như vậy. Thật ra thì trong lòng cô cũng vô cùng dè dặt, không hiểu tại sao đột nhiên mà Tiêu Tử Thần lại nhiệt tình như vậy.
Trì Linh Đồng nhìn Trần Thần cùng với Nhan Tiểu Úy một cái, liền nở ra nụ cười tự giễu: “Người thất nghiệp vẫn nên tiết kiệm một chút, đi thôi, chúng ta đi hưởng ké ánh sáng của các vị giáo sư này thôi.”
Trần Thần và Nhan Tiểu Úy cũng không phải là người giữ lễ tiết: “Được, khách tùy chủ. Chỉ là, có chút lợi cho cô rồi.” Trần Thần nói.
Thật ra thì bữa ăn tối này cũng không phải là Tiêu Tử Thần mời khách, số tiền được chi trả…là Viện y học. Hải sản theo mùa, cho nên quán có nhiều món ăn đặc sắc, trên bàn bày la liệt những đĩa đựng đồ ăn.
Không khí trên bàn coi như nhẹ nhõm, tính khí hai vị lãnh đạo vô cùng ôn hòa. Tiểu Tử Thần cùng hai vị lãnh đạo bàn công việc, còn những người khác vừa dùng bữa vừa trò chuyện.
Hai vị lãnh đạo đặc biệt mời Tiêu Tử Thần trở về Viện y học tiếp tục công việc.
“Tình trạng hiện tại của tôi hình như không qúa thích hợp đứng trên bục giảng.” Tiêu Tử Thần đáp rất uyển chuyển.
Một vị lãnh đạo nói: “Hiện tại chúng tôi không yêu cầu giáo sư Tiêu đứng trên bục giảng. Tạm thời mất trí nhớ, trong y học rất thường hay xảy ra, nhưng không có thuốc điều trị dứt điểm, bình thường vẫn phải chờ đợi tự nhiên xuất hiện kỳ tích. Có vị tiền bối nói, khi ở trong môi trường quen thuộc thì khả năng hồi phục trí nhớ sẽ cao hơn, bởi vì những hình ảnh quen thuộc sẽ thường xuyên tác động đến khu thần kinh đại não, khiến cho người ta phải liên tưởng, suy nghĩ. Giáo sư Tiêu, chỉ dựa vào điểm này, cậu nên trở về Viện y học.”
“Tôi trở về chỉ để tìm trí nhớ sao?” Lúc nói chuyện Tiêu Tử Thần nhìn về phía đối diện một cái.
Ngồi đối diện với anh chính là Trì Linh Đồng, lúc này Trì Linh Đồng đang nhìn một cô gái ôm đàn ghi-ta biểu diễn trên sân khấu bên ngoài.
Mái tóc dài của cô gái che mất một nửa khuôn mặt thanh tú, làm lộ ra vào phần chán nản cùng lười biếng, cô ấy đang hát bài của Mạc Văn Úy.
Em thực sự rất nhớ anh.
Giờ đây ngoài cửa sổ mưa bắt đầu rơi .
Đôi mắt cạn khô đột nhiên lại muốn bật khóc.
Không biết giờ đây anh đang ở nơi nào.
Em thực sự rất nhớ anh.
Tâm tình hỗn loạn nhưng chẳng có cách nào biểu đạt được hết.
Những lời muốn nói nhất.
Em phải nói từ đâu?
Có phải chăng giờ này anh cũng đang nhớ em như em nhớ về anh.
Nếu như không có anh.
Sẽ không có quá khứ ấy.
Em cũng sẽ chẳng đau lòng.
Thế nhưng cho dù điều ấy xảy ra, em vẫn sẽ chọn yêu anh.
“Tôi đi ra ngoài một lát.” Cô đột nhiên hạ đôi đũa, cúi đầu đi về phía nhà vệ sinh. Mở vòi nước, hứng nước lạnh tát vào mặt, mới có thể để cho những giọt nước mắt đã xuất hiện trên vành mắt chảy xuống.
Ở trước mặt người khác cô đều giả bộ rất bình tĩnh.
Mấy câu hát của cô gái kia, từng chữ từng chữ đập vào tim cô, cô thật sự không thể chịu đựng được nữa, trí nhớ giống như nước lũ cuồn cuộn tràn về.
Nếu như có thể trở lại lúc ban đầu, nếu như có thể gặp lại Địch Thanh, như vậy, cô vẫn muốn yêu anh.
Nước văng lên ống tay áo, cô vộ vàng giật tay lại, đóng vòi nước, Khổng Tước từ bên ngoài bước vào.
“Đây là của cậu sao?” Cô ấy nhìn thấy chiếc đồng hồ kiểu nam trên tay Trì Linh Đồng.
“À, cái này là….” Cô đem đồ Bùi Địch Thanh để lại đeo lên người, mỗi giây mỗi phút đều không chia lìa.
“Anh ta đưa cho cậu? Trời ạ, thì ra là một công tử giàu có, đây chính là đồng hồ Cartier phiên bản số lượng có hạn.” Khổng Tước lấy một bao thuốc từ trong túi, lấy ra một điếu, bất bật lửa, một ngọn lửa màu xanh dương xuất hiện: “Mình cho là cậu yêu một người có tài.”
Trì Linh Đồng chỉ cười cười, không muốn giải thích nhiều.
“Cậu thật ngốc, tên ngốc nhà cậu không nói cho cậu biết hút thuốc có hại cho sức khỏe sao?”
Khổng Tước hít sâu một cái, nhướng mày lên: “Đừng nhắc đến anh ấy nữa, tớ rất phiền.”
“Nhìn anh ấy hồi phục rất tốt nha, suy nghĩ thông suốt, phát âm rõ ràng.”
“Anh ấy mất trí nhớ, không phải ngu ngốc.” Khổng Tước liếc mắt.
“Vậy cậu phải kể cho anh ấy nghe nhiều chuyện trước kia.”
Khổng Tước nhún vai: “Cậu cho rằng mình không làm vậy? Nhưng anh ấy nói cái gì mà không cần mình phải ép buộc, tự anh ấy sẽ tìm trí nhớ về. Lúc nãy ở đây anh ấy còn nói cho anh ấy thời gian để tự hồi phục trí nhớ.”
Trì Linh Đồng bật cười, lời nói của con mọt sách lúc nãy vô cùng rõ ràng.
“Có phải rất bị đả kích đúng không?”
“Đương nhiên là có một chút. Ai, hiện tại cái gì cũng không thể nói, trừ khi anh ấy chủ động mở lời, mình mới trả lời lại. Chỉ là, anh ấy đã chấp nhận quan hệ bạn trai bạn gái của chúng mình, sẽ đi ăn cơm, đưa đón mình tan làm, tản bộ, cũng có lúc sẽ đi dạo phố. Nhưng anh ấy nói đối với mình là tôn trọng, giữa hai người bọn mình hiện tại không nên có hành động thân mật của người yêu, phải đợi đến lúc anh ấy tìm được trí nhớ. Nha, Mình nói với cậu, anh ấy nói như thế, làm mình phát hiện so với trước kia bây giờ anh ấy có chủ kiến hơn, lạnh lợi, cũng như mê người hơn, giống như bắt đầu một tình yêu mới.”
“Đó không phải là chuyện tốt sao? Cậu buồn bực cái gì?”
Khổng Tước kéo cửa ra, ném diếu thuốc trong tay vào bồn câu: “Bây giờ anh ấy quản mình rất chặt chẽ, đi đâu cũng phải thông báo, làm mình không có cơ hội ra ngoài đi chơi với bạn.”
“Anh ấy không hề hấp dẫn hơn so với những người bạn kia của cậu? Cậu phải biết đủ đi.”
“Mỗi người có một vị.” Khổng Tước cười đến run rẩy hết cả người.
“Không nói nữa, chúng ta ra ngoài đi. Đúng rồi, Tiêu Tử Thần phải về Viện y học làm việc sao?”
“Ừ. Chuyện của anh ấy ở HongKong là ngoài ý muốn, đại học HongKong cảm thấy vô cùng áy náy, vì cùng hợp tác đầu tư thành lập một hạng mục rất lớn với Viện y học Tân Giang, cho nên sẽ có lúc trao đổi học viên, cho bên bên HongKong phải chịu trách nhiệm, cậu nói xem thế nào mà không mời trở lại làm việc được?”
Trì Linh Đồng ồ một tiếng, nghe rồi quên, những chuyện này đều không có liên quan đến cô.
Sau khi trở lại bàn ăn, Trì Linh Đồng gặp một chút kinh ngạc nho nhỏ. Trước mặt cô lúc nãy vốn là để một đĩa tôm lớn, nhưng bởi vì bị dị ứng nên cả buổi tối cô không hề động đũa. Cô chỉ mới đi ra ngoài một lát, trước mặt đã đổi thành một đĩa củ sen chiên thật, một đĩa rau trộn đầu sứa, toàn những món cô thích ăn.
Cô cẩn thận nhìn từng li từng tí, người nói chuyện vẫn nói chuyện, người dùng bữa vẫn dùng bữa, vẻ mặt mọi người đều rất bình thường.
Cô buồn bực.
Chỉ là trùng hợp sao?
Sau khi ăn cơm xong, những người lãnh đạo lái xe đi trước. Trì Linh Đồng cùng Trần Thần và Nhan Tiểu Úy đi ra đón xe, Tiêu Tử Thần ngồi xe Khổng Tước.
“Về chung đi.” Tiêu Tử Thân tỏ vẻ lịch sự.
Xe của Khổng Tước là loại xe nữ, nếu Tiêu Tử Thần ngồi bên trong cũng không được thoải mái, chen chúc thêm ba người nữa sao có thể thở.
“Không cần, chúng tôi còn đi dạo ở bờ sông một chút, không quấy rầy thế giới của hai người nữa.” Trì Linh Đồng trêu ghẹo nói.
Tiêu Tử Thần kéo ống tay áo, giống như chuẩn bị nhìn đồng hồ. Khi thấy trên cổ tay trống trơn, anh mới ngẩn người.
“Hôm nào chúng ta lại gặp.” Khổng Tước hướng về phía Trì Linh Đồng ra dấu cái điện thoại.
Trì Linh Đồng gật gật đầu, nhìn Tiêu tử Thần khó khăn ngồi vào chỗ phía sau? Hả, không phải ghế lái phụ?
“Bảo bối, người đàn ông kia cả tối đều nhìn cậu.” Xe đi rồi, hai mắt Nhan Tiểu Úy sáng ngời phát biểu ý kiến.
“Không tin cậu hỏi Trần Thần xem.”
Trần Thần đứng ở phía trung lập: “Có thể anh ta nhìn bức họa phía sau Linh Đồng.”
“Anh nói bức của Van Gogh? Đừng đùa, rõ ràng là nhìn Linh Đồng. Linh Đồng vừa cúi đầu, anh ta liền im lặng nhìn, Đồng Đồng vừa ngẩng đầu, anh ta liền nhìn ra chỗ khác. Khi Đồng Đồng đi toilet không phải anh ta cũng nhìn theo sao?”
“Em đừng có nói những lời vô căn cứ như vậy, người ta dù gì cũng là giáo sư, đạo đức tốt, không phải dạng tiểu nhân nhân phẩm xấu.”
Nhan Tiểu Úy quay đầu: “Không phải em nói ánh mắt của anh ta thô bỉ, có thể là….Ah, Linh Đồng đâu?”
“Mình đây.” Trì Linh Đồng đứng ở chỗ không xa bọn họ vẫy tay một cái: “Chỗ này là bến sông, nhìn đi, thuyền đều lái về phía này.”
“Đây là âm thanh gì?” Tiếng gió đêm thổi mang theo tiếng còi hơi làm cho Tiểu Tử Thần vặn vặn lông mày.
“Tiếng thuyền cập bến.” Không Tước nhìn qua kính chiếu hậu. Trí nhớ anh thật sự đã mất hết, cả âm thanh này cũng không nhớ nổi.
Tiêu Tử Thần nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ: “À, Khổng Tước, em và Trì Linh Đồng là bạn học sau này sao?”
“Là bạn thân sáu năm trung học.”
“Chơi rất thân?”
“Tình cảm lâu dài.”
Tiêu Tử Thần nhếch khóe miệng: “Cụ thể thì như thế nào?”
Không Tước mấp máy môi, nghĩ thầm, cái thói quen này tại sao vẫn còn nhớ lâu như vậy?
Bánh xốp hoa hồng: dùng hoa hồng có mùi thơm nồng nàn chưng cất thành nước cốt, lại dùng thêm bột mì, đường cát trắng, bơ động vật, nước, lá dứa, trộn đều với nhau cho đến khi bột hoàn toàn mịn. Sau đó cán thành từng khối tròn ở chính giữa cho nước cốt hoa hồng vào rồi túm chặt miệng bánh lại, cho vào nướng trong lò khoảng hai mươi phút là đủ. Bề ngoài bánh xốp nhìn vô cùng bình thường, nhưng ẩn sâu bên trong, khi được nhai tỉ mỉ, liền có thể cảm nhận được vị hoa hồng thanh nhã.
Trì Linh Đồng đột nhiên nhớ tới Tiêu Tử Thần xảy ra tai nạn sau đó bị mất trí nhớ, cho nên không nhận ra mình. Cô khẽ mỉm cười, đáp lại lời giới thiệu của Khổng Tước.
Tiêu Tử Thần nhàn nhạt nhắm mắt lại, bất ngờ rút tay ra khỏi vòng tay của Khổng Tước, thân thể khẽ dịch ra nửa bước, kéo rộng khoảng cách của hai người.
“Tử Thần?” Khổng Tước nũng nịu, ngẩng mặt lên, cánh môi đỏ thắm khẽ nhếch: “Lại quên em là ai rồi sao?”
“Không phải, mà là anh chưa quen. Hãy cho anh chút thời gian và không gian để khôi phục trí nhớ một cách tự nhiên.” Giọng nói của Tiêu Tử Thần mang theo lịch sự nhưng xa cách, còn có vẻ lạnh nhạt.
“OK!” Khổng Tước nháy nháy mắt một cách dí dỏm, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ mệt mỏi.
Ánh mắt Tiêu Tử Thần lướt qua Trần Thần rồi nhìn về phía Nhan Tiểu Úy, anh gật đầu với hai người một cái: “Hai người cũng đều tới Tân Giang?”
“Hả?” Trần Thần và Nhan Tiểu Úy nhìn nhau chằm chằm, những lời này của anh là đang nói với bọn họ sao?
Trì Linh Đồng cũng có chút sửng sốt.
“Tử Thần, bọn họ là ai?” Lần trước khi Khổng Tước tới Thanh Thai cũng đã từng gặp mặt Nhan Tiểu Úy. Nhìn thấy bộ dạng gắn bó kề cận của Nhan Tiểu Úy cùng với Trần Thần, đoán chừng hai người họ là người yêu. Nhưng Tiêu Tử Thần lại chưa từng gặp mặt hai người này nha.
Tiểu Tử Thần nghiêng đầu qua nhìn cô ấy, ánh mắt nhìn thẳng tắp, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Mời bạn học của em ngồi cùng bàn ăn cơm đi.”
“Không cần, không cần, chúng tôi cũng đã gọi rất nhiều đồ ăn.” Trì Linh Đồng vội vàng đỡ lời. Không biết tại sao, cô cảm thấy sau khi mất trí nhớ con mọt sách dường như rất khác. Trước kia, anh không nói quá nhiều, hơi lộ ra chút khô khan, nhưng cũng có lúc đáng yêu làm cho người khác buồn cười. Hiện tại, anh lại đem bản thân bao bọc trong một tầng băng mỏng, bất cứ người nào cũng bị ngăn cản bởi vẻ lạnh lùng.
“Chúng tôi cũng chỉ có bốn người, đừng quá khách sáo.” Anh đáp lời Trì Linh Đồng nhưng lại nhìn Trần Thần.
“Không phải….Khách sao.”
“Vậy thì được. Phục vụ, xin đem những món ăn của bàn này đem vào phòng bao bên trong.” Trì Linh Đồng còn chưa nói hết lời, Tiêu Tử Thần đã giơ tay lên hướng về phía người phục vụ phân phó.
“Linh Đồng, đến đây đi, đây là hai vị lãnh đạo của Tử Thần.” Đến mức này, Khổng Tước chỉ có thể nói như vậy. Thật ra thì trong lòng cô cũng vô cùng dè dặt, không hiểu tại sao đột nhiên mà Tiêu Tử Thần lại nhiệt tình như vậy.
Trì Linh Đồng nhìn Trần Thần cùng với Nhan Tiểu Úy một cái, liền nở ra nụ cười tự giễu: “Người thất nghiệp vẫn nên tiết kiệm một chút, đi thôi, chúng ta đi hưởng ké ánh sáng của các vị giáo sư này thôi.”
Trần Thần và Nhan Tiểu Úy cũng không phải là người giữ lễ tiết: “Được, khách tùy chủ. Chỉ là, có chút lợi cho cô rồi.” Trần Thần nói.
Thật ra thì bữa ăn tối này cũng không phải là Tiêu Tử Thần mời khách, số tiền được chi trả…là Viện y học. Hải sản theo mùa, cho nên quán có nhiều món ăn đặc sắc, trên bàn bày la liệt những đĩa đựng đồ ăn.
Không khí trên bàn coi như nhẹ nhõm, tính khí hai vị lãnh đạo vô cùng ôn hòa. Tiểu Tử Thần cùng hai vị lãnh đạo bàn công việc, còn những người khác vừa dùng bữa vừa trò chuyện.
Hai vị lãnh đạo đặc biệt mời Tiêu Tử Thần trở về Viện y học tiếp tục công việc.
“Tình trạng hiện tại của tôi hình như không qúa thích hợp đứng trên bục giảng.” Tiêu Tử Thần đáp rất uyển chuyển.
Một vị lãnh đạo nói: “Hiện tại chúng tôi không yêu cầu giáo sư Tiêu đứng trên bục giảng. Tạm thời mất trí nhớ, trong y học rất thường hay xảy ra, nhưng không có thuốc điều trị dứt điểm, bình thường vẫn phải chờ đợi tự nhiên xuất hiện kỳ tích. Có vị tiền bối nói, khi ở trong môi trường quen thuộc thì khả năng hồi phục trí nhớ sẽ cao hơn, bởi vì những hình ảnh quen thuộc sẽ thường xuyên tác động đến khu thần kinh đại não, khiến cho người ta phải liên tưởng, suy nghĩ. Giáo sư Tiêu, chỉ dựa vào điểm này, cậu nên trở về Viện y học.”
“Tôi trở về chỉ để tìm trí nhớ sao?” Lúc nói chuyện Tiêu Tử Thần nhìn về phía đối diện một cái.
Ngồi đối diện với anh chính là Trì Linh Đồng, lúc này Trì Linh Đồng đang nhìn một cô gái ôm đàn ghi-ta biểu diễn trên sân khấu bên ngoài.
Mái tóc dài của cô gái che mất một nửa khuôn mặt thanh tú, làm lộ ra vào phần chán nản cùng lười biếng, cô ấy đang hát bài của Mạc Văn Úy.
Em thực sự rất nhớ anh.
Giờ đây ngoài cửa sổ mưa bắt đầu rơi .
Đôi mắt cạn khô đột nhiên lại muốn bật khóc.
Không biết giờ đây anh đang ở nơi nào.
Em thực sự rất nhớ anh.
Tâm tình hỗn loạn nhưng chẳng có cách nào biểu đạt được hết.
Những lời muốn nói nhất.
Em phải nói từ đâu?
Có phải chăng giờ này anh cũng đang nhớ em như em nhớ về anh.
Nếu như không có anh.
Sẽ không có quá khứ ấy.
Em cũng sẽ chẳng đau lòng.
Thế nhưng cho dù điều ấy xảy ra, em vẫn sẽ chọn yêu anh.
“Tôi đi ra ngoài một lát.” Cô đột nhiên hạ đôi đũa, cúi đầu đi về phía nhà vệ sinh. Mở vòi nước, hứng nước lạnh tát vào mặt, mới có thể để cho những giọt nước mắt đã xuất hiện trên vành mắt chảy xuống.
Ở trước mặt người khác cô đều giả bộ rất bình tĩnh.
Mấy câu hát của cô gái kia, từng chữ từng chữ đập vào tim cô, cô thật sự không thể chịu đựng được nữa, trí nhớ giống như nước lũ cuồn cuộn tràn về.
Nếu như có thể trở lại lúc ban đầu, nếu như có thể gặp lại Địch Thanh, như vậy, cô vẫn muốn yêu anh.
Nước văng lên ống tay áo, cô vộ vàng giật tay lại, đóng vòi nước, Khổng Tước từ bên ngoài bước vào.
“Đây là của cậu sao?” Cô ấy nhìn thấy chiếc đồng hồ kiểu nam trên tay Trì Linh Đồng.
“À, cái này là….” Cô đem đồ Bùi Địch Thanh để lại đeo lên người, mỗi giây mỗi phút đều không chia lìa.
“Anh ta đưa cho cậu? Trời ạ, thì ra là một công tử giàu có, đây chính là đồng hồ Cartier phiên bản số lượng có hạn.” Khổng Tước lấy một bao thuốc từ trong túi, lấy ra một điếu, bất bật lửa, một ngọn lửa màu xanh dương xuất hiện: “Mình cho là cậu yêu một người có tài.”
Trì Linh Đồng chỉ cười cười, không muốn giải thích nhiều.
“Cậu thật ngốc, tên ngốc nhà cậu không nói cho cậu biết hút thuốc có hại cho sức khỏe sao?”
Khổng Tước hít sâu một cái, nhướng mày lên: “Đừng nhắc đến anh ấy nữa, tớ rất phiền.”
“Nhìn anh ấy hồi phục rất tốt nha, suy nghĩ thông suốt, phát âm rõ ràng.”
“Anh ấy mất trí nhớ, không phải ngu ngốc.” Khổng Tước liếc mắt.
“Vậy cậu phải kể cho anh ấy nghe nhiều chuyện trước kia.”
Khổng Tước nhún vai: “Cậu cho rằng mình không làm vậy? Nhưng anh ấy nói cái gì mà không cần mình phải ép buộc, tự anh ấy sẽ tìm trí nhớ về. Lúc nãy ở đây anh ấy còn nói cho anh ấy thời gian để tự hồi phục trí nhớ.”
Trì Linh Đồng bật cười, lời nói của con mọt sách lúc nãy vô cùng rõ ràng.
“Có phải rất bị đả kích đúng không?”
“Đương nhiên là có một chút. Ai, hiện tại cái gì cũng không thể nói, trừ khi anh ấy chủ động mở lời, mình mới trả lời lại. Chỉ là, anh ấy đã chấp nhận quan hệ bạn trai bạn gái của chúng mình, sẽ đi ăn cơm, đưa đón mình tan làm, tản bộ, cũng có lúc sẽ đi dạo phố. Nhưng anh ấy nói đối với mình là tôn trọng, giữa hai người bọn mình hiện tại không nên có hành động thân mật của người yêu, phải đợi đến lúc anh ấy tìm được trí nhớ. Nha, Mình nói với cậu, anh ấy nói như thế, làm mình phát hiện so với trước kia bây giờ anh ấy có chủ kiến hơn, lạnh lợi, cũng như mê người hơn, giống như bắt đầu một tình yêu mới.”
“Đó không phải là chuyện tốt sao? Cậu buồn bực cái gì?”
Khổng Tước kéo cửa ra, ném diếu thuốc trong tay vào bồn câu: “Bây giờ anh ấy quản mình rất chặt chẽ, đi đâu cũng phải thông báo, làm mình không có cơ hội ra ngoài đi chơi với bạn.”
“Anh ấy không hề hấp dẫn hơn so với những người bạn kia của cậu? Cậu phải biết đủ đi.”
“Mỗi người có một vị.” Khổng Tước cười đến run rẩy hết cả người.
“Không nói nữa, chúng ta ra ngoài đi. Đúng rồi, Tiêu Tử Thần phải về Viện y học làm việc sao?”
“Ừ. Chuyện của anh ấy ở HongKong là ngoài ý muốn, đại học HongKong cảm thấy vô cùng áy náy, vì cùng hợp tác đầu tư thành lập một hạng mục rất lớn với Viện y học Tân Giang, cho nên sẽ có lúc trao đổi học viên, cho bên bên HongKong phải chịu trách nhiệm, cậu nói xem thế nào mà không mời trở lại làm việc được?”
Trì Linh Đồng ồ một tiếng, nghe rồi quên, những chuyện này đều không có liên quan đến cô.
Sau khi trở lại bàn ăn, Trì Linh Đồng gặp một chút kinh ngạc nho nhỏ. Trước mặt cô lúc nãy vốn là để một đĩa tôm lớn, nhưng bởi vì bị dị ứng nên cả buổi tối cô không hề động đũa. Cô chỉ mới đi ra ngoài một lát, trước mặt đã đổi thành một đĩa củ sen chiên thật, một đĩa rau trộn đầu sứa, toàn những món cô thích ăn.
Cô cẩn thận nhìn từng li từng tí, người nói chuyện vẫn nói chuyện, người dùng bữa vẫn dùng bữa, vẻ mặt mọi người đều rất bình thường.
Cô buồn bực.
Chỉ là trùng hợp sao?
Sau khi ăn cơm xong, những người lãnh đạo lái xe đi trước. Trì Linh Đồng cùng Trần Thần và Nhan Tiểu Úy đi ra đón xe, Tiêu Tử Thần ngồi xe Khổng Tước.
“Về chung đi.” Tiêu Tử Thân tỏ vẻ lịch sự.
Xe của Khổng Tước là loại xe nữ, nếu Tiêu Tử Thần ngồi bên trong cũng không được thoải mái, chen chúc thêm ba người nữa sao có thể thở.
“Không cần, chúng tôi còn đi dạo ở bờ sông một chút, không quấy rầy thế giới của hai người nữa.” Trì Linh Đồng trêu ghẹo nói.
Tiêu Tử Thần kéo ống tay áo, giống như chuẩn bị nhìn đồng hồ. Khi thấy trên cổ tay trống trơn, anh mới ngẩn người.
“Hôm nào chúng ta lại gặp.” Khổng Tước hướng về phía Trì Linh Đồng ra dấu cái điện thoại.
Trì Linh Đồng gật gật đầu, nhìn Tiêu tử Thần khó khăn ngồi vào chỗ phía sau? Hả, không phải ghế lái phụ?
“Bảo bối, người đàn ông kia cả tối đều nhìn cậu.” Xe đi rồi, hai mắt Nhan Tiểu Úy sáng ngời phát biểu ý kiến.
“Không tin cậu hỏi Trần Thần xem.”
Trần Thần đứng ở phía trung lập: “Có thể anh ta nhìn bức họa phía sau Linh Đồng.”
“Anh nói bức của Van Gogh? Đừng đùa, rõ ràng là nhìn Linh Đồng. Linh Đồng vừa cúi đầu, anh ta liền im lặng nhìn, Đồng Đồng vừa ngẩng đầu, anh ta liền nhìn ra chỗ khác. Khi Đồng Đồng đi toilet không phải anh ta cũng nhìn theo sao?”
“Em đừng có nói những lời vô căn cứ như vậy, người ta dù gì cũng là giáo sư, đạo đức tốt, không phải dạng tiểu nhân nhân phẩm xấu.”
Nhan Tiểu Úy quay đầu: “Không phải em nói ánh mắt của anh ta thô bỉ, có thể là….Ah, Linh Đồng đâu?”
“Mình đây.” Trì Linh Đồng đứng ở chỗ không xa bọn họ vẫy tay một cái: “Chỗ này là bến sông, nhìn đi, thuyền đều lái về phía này.”
“Đây là âm thanh gì?” Tiếng gió đêm thổi mang theo tiếng còi hơi làm cho Tiểu Tử Thần vặn vặn lông mày.
“Tiếng thuyền cập bến.” Không Tước nhìn qua kính chiếu hậu. Trí nhớ anh thật sự đã mất hết, cả âm thanh này cũng không nhớ nổi.
Tiêu Tử Thần nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ: “À, Khổng Tước, em và Trì Linh Đồng là bạn học sau này sao?”
“Là bạn thân sáu năm trung học.”
“Chơi rất thân?”
“Tình cảm lâu dài.”
Tiêu Tử Thần nhếch khóe miệng: “Cụ thể thì như thế nào?”
Không Tước mấp máy môi, nghĩ thầm, cái thói quen này tại sao vẫn còn nhớ lâu như vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook