Thong Thả Đến Chậm
Quyển 2 - Chương 12

Edit: Thiên Kết

Nghe nói công trình biển gặp trục trặc, ngoài mặt Nhạc Tĩnh Phương thì làm bộ không sao nhưng trong lòng thì cực kỳ lo lắng. Chị ta chà sát tay, mấy tháng khổ cực nhưng cuối cùng lại không được gì. Tức giận tích tụ trong bụng, toàn bộ đều hóa thành yêu cầu nghiêm khắc với nhân viên, chỉ một chút chuyện không hợp ý thì chị ta sẽ mắng cho người đó mặt mày xám xịt, không kịp thanh minh. Nhân viên trong công ty mọi người đều ra sức tự bảo vệ bản thân, nếu không có việc gì thì cố gắng tránh chị ta càng xa càng tốt.

Nhưng đâu có thể tránh được mãi.

“Bà ngoại ơi, ông đây mặc kệ rồi.” Trần Thần từ bên ngoài đi vào, đem một xấp đồ hung hăng quăng lên bàn, hai tay chống hông, tóc tai muốn dựng đứng, còn mặt mày thì hầm hầm.

“Cái hạng mục nhà giam rách nát này không kiếm được vài đồng, quy định lại cứng ngắc, tôi sửa đi sửa lại, Nhạc đổng cũng không nói rõ nguyên nhân, chỉ có phát hỏa bừng bừng, mẹ nó làm sao mà sống nổi nữa. Phụ nữ đều là tóc dài đầu óc ngắn, loại hạng mục này cũng nhận, thật là đem bôi nhọ bộ mặt của Thái Hoa.”

Trong lòng trưởng phòng run sợ nhìn ra bên ngoài một chút rồi khoát tay với Trần Thần: “Cậu nhỏ giọng một chút, để cho Nhạc đổng nghe được sẽ phiền toái đấy. Ai, cậu cũng biết Nhạc đổng khó xử, cái hụng mục này không quan tâm đến tiền, đó là công trình của Chính phủ. Thái Hoa làm chuyện gì mà không cần đến sự ủng hộ của Chính phủ, Chính phủ nhờ chúng ta giúp một chuyện, chúng ta dám từ chối sao? Cậu tiếp tục sửa đi. A, tiểu Trì, hiện tại cô không có hạng mục gì, đi giúp Trần Thần một chút đi.

Trì Linh Đồng chống cằm, híp mắt cười nhìn Trần Thần. Cô cảm thấy Trần Thần hiên ngang nói tục thật đáng yêu, giống như một đứa bé mới bi bô tập nói, làm cho người lớn vui vẻ.

Trần Thần nghiêng đầu sang lườm cô một cái: “Không cần, tôi có thể tự làm.” Lại nói người này thật tốt số, trong công ty ai ai cũng là cái gai trong mắt Nhạc đổng, chỉ có một mình cô là công thần. Cầm bản vẽ công trình biển đến gặp Nhạc Tĩnh Phương, nghe nói là được Nhạc Tĩnh Phương gật đầu,

khen cô có năng lực, nếu hạng mục không bị hoãn lại, Thái Hoa nhất định sẽ có được mảnh đất kia. Sau đó sẽ để cho cô thoải mái, từ từ đem bản thiết kế hoàn thiện lại, một khi hạnh mục được thông qua liền bắt tay vào thực hiện. Biết đến ngày nào mới được thông qua, chỉ thấy người này mỗi ngày không phải lướt web chính là nghe nhạc, nếu không liền ngồi thừ híp mắt, cười ngây ngốc giống như người khùng.

Trì Linh Đồng đứng lên, đi tới kéo mái tóc ngắn của anh ta: "Chúc may mắn, anh đố kỵ sao?"

"Tôi đang đố kỵ, tiền lương bằng nhau, tại sao cô lại có thể thảnh thơi còn tôi phải vất vả."

"Tôi thật sự không muốn đả kích anh, trên thực tế, tiền lương của hai chúng ta khác nhau. Cái này gọi là người so với người, tức chết người." Trì Linh Đồng nhỏ giọng cười đến là hài lòng.

"Đi đi, đừng ở đây mà phô trương nữa, sau này có khó khăn cũng đừng lại khóc trước mặt tôi." Trần Thần đẩy cái đầu đang cúi sát của cô ra: "Buổi trưa nhớ mời tôi ăn cơm, không phải cơm ở nhà ăn công ty, mà là nhà hàng ở bên ngoài ấy."

"Lý do là gì?"

"An ủi tâm hồn đang bị thương của rôi." Trần Thần khổ sở vỗ vỗ ngực, bất đắc dĩ ngồi lại chỗ cũ, mở bản vẽ ra.

"Anh bị tổn thương lỗi cũng đâu phải do tôi." Trì Linh Đồng nhanh chóng phản bác.

Trần Thần trợn mắt: "Nhưng cô kích thích tôi."

Trì Linh Đồng cười hắc hắc. Trong công ty, chỉ có một mình Trần Thần biết tiền lương thực tế của Trì Linh Đồng, nhưng anh ra cũng thật sự là có lòng dạ rộng rãi, chưa bao giờ vì chuyện này mà xa lánh, hay than vãn tị nạnh với bên ngoài. Mặc dù trình độ của anh ta cao hơn so với cô, nhưng anh ta biết kiến trúc sư phải là người có thiên phú, không phải chỉ cần có trình độ học vấn cao cùng với sự chăm chỉ là được.

Trước giờ cơm trưa, Trần Thần đã sửa chữa xong phần thiếu sót của bản vẽ, anh ta nói với trưởng phòng buổi trưa sẽ cùng với Trì Linh Đồng ra ngoài đi thực tế, trưởng phòng cũng không hỏi nhiều mà đồng ý luôn.

Cái này đồng nghĩa với hai người sẽ trốn việc được nửa ngày.

"Đi đâu ăn đây?" Hai người ra khỏi công ty.

"Đi ăn món Triều Châu đi, tôi có phiếu giảm giá hai trăm đồng, nhưng điều kiện là phải có hóa đơn trên bốn trăm thì mới có thể dùng." Trì Linh Đồng lấy phiếu giảm giá ra.

"Bốn trăm đồng, hai chúng ta ăn hết sao?" Trần Thần ăn không nhiều, nên mới tu luyện được dáng người như bây giờ.

"Rủ thêm một người nữa?" Trì Linh Đồng giả bộ dò xét. Thật ra thì trong lòng cô đã sớm có âm mưu.

"Được, càng đông càng vui." Trần Thần không suy nghĩ nhiều. Hai người bắt xe đến một quán ăn Triều Châu lịch sự, lúc này Nhan Tiểu Úy đã đứng đợi ở cửa ra vào một lúc.

"Tại sao lại là cô ấy?" Vẻ mặt Trần Thần cứng đờ, tay chân cũng trở nên lúng túng.

"Là bạn cùng nhà của tôi mà." Trì Linh Đồng chớp chớp mắt: "Bình thường cô ấy mời tôi ăn quá nhiều, khó có dịp tôi mời, thuận tiện trả lại cho cô ấy một phần. Tiểu Úy, mình tới rồi."

Nhan Tiểu Úy tự nhiên gật đầu với Trần Thần, rồi kéo cánh tay Trì Linh Đồng, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại tới đây, nơi này đồ ăn đắt lắm đó.”

"Không có gì, nơi này cảnh đẹp, đồ ăn ngon, đáng giá. Trần Thần, mau tới đây." Trì Linh Đồng nghiêng đầu nhìn Trần Thần, chân anh ta như đang bị đổ chì mà trong lòng vui vẻ.

Trong đại sảnh tông màu trắng chiếm chủ đạo, bàn ăn có thưa thớt khách ngồi. Ba người ngọc một chỗ để ngồi, chọn món, còn không quên thỉnh thoảng hỏi nhân viên phục vụ xem đã đủ bốn tram đồng chưa.

"Tôm đó có vẻ tươi, màu sắc nhìn thật đẹp mắt." Nhan Tiểu Úy nhìn vào thực đơn, nuốt một ngụm nước bọt.

"Món ăn phải ăn vào trong miệng mới biết ngon hay không. Dựa vào hình ảnh thì có ích gì?" Trần Thần nhìn vẻ ngoài Nhan Tiểu Úy bình tĩnh thì đột nhiên tức giận.

Nhan Tiểu Úy kinh ngạc liếc anh ta một cái: "Anh nghĩ bây giờ là thời đại nào? Quê mùa. Đồ ăn có ngon đến mấy mà không có được quảng cáo, không tuyên truyền thì ai sẽ biết tới."

"Hừ, cũng chỉ là dựa vào quảng cáo để lừa gạt ánh mắt của người khác. Có dám tự xuất hiện trước mặt mọi người sao?"

Trần Thần mỉa mai quét qua khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của Nhan Tiểu Úy.

Nhan Tiểu Úy cười lạnh: "Tôi xác nhận là không dám, anh dám sao?"

"Tôi đường đường chính chính, trước sau như một, có gì mà không dám?"

"Anh dám, vậy cởi áo ra đi.'

"Cởi thì cởi."

Hai người bốn mắt nhìn nhau cứ như vậy mà trừng lên.

"Hai đồng chí, xin cho tôi chút thể diện."

Trì Linh Đồng cảm thấy tình huống không ổn vội vàng tiến lên giải vây.

"Hừ."

"Hừ."

Trần Thần cùng Nhan Tiểu Úy đều hừ một tiếng, quay mặt qua, không nhìn đối phương nữa.

Món ăn được đưa lên rất nhanh,chỉ một lát đã lên đủ. Trì Linh Đồng còn chưa cầm đũa lên thì hai người bên cạnh đã biến bi thương thành sắc ăn, giống như đang so tài cùng nhau tấn công các món ăn.

"Muốn kêu đồ uống không?" Trì Linh Đồng tốt bụng hỏi hai vị bên cạnh.

"Không cần." Nhan Tiểu Úy trả lời.

Cả bàn ăn đều bị hai người này càn quét, Trì Linh Đồng chỉ ăn đại khái hai miếng điểm tâm cùng vài ngụm canh.

“Cô đi tính tiền đi, tôi còn có chuyện khác.” Trần Thần chống tay lên khuôn mặt đỏ bừng bừng, đá Trì Linh Đồng một cái ở dưới gầm bàn.

Trì Linh Đồng còn chưa lên tiếng, Nhan Tiểu Úy đã ấn bả vai Trì Linh Đồng xuống: “Anh nói chuyện hay quá, hai người phụ nữ cùng một người đàn ông ra ngoài ăn cơm, mà phụ nữ phải trả tiền sao?”

“Cô cho rằng cô là công chua, đàn ông nào cũng phải nịnh bợ cô, hử?” Trần Thần cười giễu cợt.

“Tôi không phải công chúa, anh cũng không phải là đàn ông.” Nhan Tiểu Úy đáp lại.

Một tiếng nổ “Ầm” vang lên trong đầu của Trần Thần. Đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng của anh ta, trái tim đập mãnh liệt, mắt đầy tơ máu, gân xanh cũng nổi đầy trên trán.

“Tôi mà không phải là đàn ông?” Anh ta đột nhiên bắt lấy tay của Nhan Tiểu Úy đưa lên hầu kết của mình: “Cô có cái này sao? Cô sờ ngực tôi đi, giống của cô sao?”

Nhan Tiểu Úy nhất thời hoảng sợ bởi vì động tác của anh ta mà quên phản kháng lại, ngoan ngoãn đưa tay từ hầu kết di chuyển xuống ngực anh ta.

“Cơ ngực mấy múi, đếm một chút xem mấy múi, cô nhìn lại của cô đi, mềm như là……..”

Trì Linh Đồng đưa tay bịt chặt cặp mắt lại, trời ơi…. ,Trần Thần điên khùng, ở nơi công cộng thế nưng lại dám lấy tay chạm vào bộ ngực đẫy đà của Nhan Tiểu Úy.

“Tôi là không khí, tôi là may bay, tôi là gió thổi…….Cái gì cũng không nhìn thấy. Hai vị nên tự bảo trọng.” Cô từ từ quay người lại, nhìn về phía người phục vụ đang đứng chết trân

phía sau để thanh toán, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi nhà hàng.

“Bốp.” Sau lưng cô vang lên tiếng tát tai vang dội: “Anh là đồ đại lưu manh.” Giọng nói Nhan Tiểu Úy run run giống như ngọn nến trước gió.

“Tôi… Tôi là bị cô chọc tức.” Trần Thần cà lăm biện bạch.

Trì Linh Đồng giơ tay lên bắt taxi ven đường, vừa lên xe cô mới dám bật cười.

“Em xem em một chút đi, vẻ mặt tiểu nhân đắc ý.” Biết Trì Linh Đồng trốn việc vui chơi bên ngoài, Bùi Địch Thanh mang theo laptop kéo cô vào một quán cà phê nhỏ làm việc cùng anh. Thật ra thì anh muốn kéo cô vào công ty Hằng Vũ, nhưng tính khí của cô quá thẳng thắn, nói doanh trại quân địch, không thể tùy tiện xông vào.

Trì Linh Đồng ôm bụng cười đến nước mắt cũng muốn rơi xuống: “Anh không biết lúc nãy có biết bao nhiêu buồn cười đâu. Chỗ ấy của Tiểu Úy đặc biệt đẫy đà, cô ấy vẫn lấy làm tự hào, Trần Thần cứ vậy mà đụng vào. Ha ha…”

Bùi Địch Thanh liếc nhìn cô một cái, ánh mắt rơi vào nơi nào đó trước ngực cô: “Em cũng không tệ nha.”

“Không cho phép nhìn, không cho phép nhìn.” Mặt cô đỏ lên, đưa tay ra bịt mắt anh lại.

“Này, Trì tiểu thư, em cứ táy máy tay chân như vậy, nếu như xảy ra chuyện gì thì sao?” Anh chậm rãi bắt lấy tay cô kéo xuống, ánh mắt thâm sâu như biển.

Kể từ khi hôn nhau ở nhà trọ, hai người gặp mặt cũng ba lần, có lúc ở quán cà phê, lúc ăn cơm cùng nhau nhưng phần lớn đều cư xử theo lễ nghĩa, chỉ lúc đưa Trì Linh Đồng trở về tới nhà, Bùi Địch Thanh sẽ hôn môi cô một cái, còn cô thì đều là đỏ mặt, nhanh chóng xuống xe.

Trì Linh Đồng cong môi lên: “Em là lưu manh, em sợ ai.”

“Vậy là em muốn anh ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ?” Anh hỏi một cách tự nhiên.

Không chần chừ, anh cười nhạt, đột nhiên cúi đầu, hôn lên đôi môi cô.

Khóe mắt vẫn lướt qua cô nhân viên đứng ở quầy thu ngân đang che miệng cười trộm, còn có một đôi tình nhân khác nhìn bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Không chuyên tâm.” Bùi Địch Thanh thân mật nhéo cái mũi của cô.

“Có người nhìn.” Cô mắc cỡ, cúi đầu vặn vặn đầu ngón tay.

“Vậy chúng ta chuyển sang chỗ khác rồi tiếp tục?”

“Nghĩ hay quá nhỉ?” Cô gấp đến mức thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

Anh cười: “Anh cũng tới nhà trọ của em mấy lần, không lẽ em không đáp lễ lại. Anh sẽ nấu cơm cho em ăn.”

“Này, Tổng giám đốc Bùi có chừng mực thôi, công việc quan trọng hơn. Đàn ông a, muốn có công danh sự nghiệp, chớ mê muội phụ nữ.” Cô vỗ vỗ máy tính, gõ vang tiếng chuông báo động cho anh.

Anh đột nhiên thở dài rất tao nhã: “Ai, biết đi đâu để tìm một người phụ nữ tốt, nên anh muốn nhanh một chút đem cô ấy trói lại, ngộ nhỡ bị người khác cướp đi, anh cũng không cần phải khóc đến mức đổ Trường thành. Chúng ta quen biết nhay cũng gần nửa năm, qua lại cũng được ba tuần lẻ hai ngày, nên cần tìm một biện pháp thôi.”

“Sao vậy? Anh muốn mai mối lễ vật làm chứng?” Cô cười giễu cợt, chỉ coi như anh đang nói giỡn.

“Lễ vật nhất thời anh tìm không đủ. Cuối tháng này, công ty Hằng Vũ kỉ niệm ba năm ngày thành lập, sẽ mở một bữa tiệc ăn mừng, có rất nhiều minh tinh người đẹp, còn có rất nhiều quà được đưa tới, em cũng tới chơi đi, thuận tiện gặp ông nội anh luôn.”

Cô đang suy nghĩ xem quà tặng tinh xảo mỹ lệ như thế nào, đột nhiên bị câu nói cuối cùng của anh dọa cho sợ: “Thuận tiện sao?” Cô thế nào có dự cảm xấu giống như bị trúng kế.

“Ừ, thuận tiện tới chào hỏi luôn. Tránh cho ông cụ lo lắng anh mải mê sự nghiệp mà lơ là chung thân đại sự.”

“Ông ấy lo lắng cũng bởi vì quan tâm đến anh, không có liên quan gì tới em, em không cần quan tâm.” Cô kiên quyết từ chối.

“Em dù sao cũng mang danh là nữ chính, em không ra sân thì ai ra? Này, em ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn, sờ cũng đã sờ, đừng nghĩ cách trốn trách nhiệm.” Anh trừng mắt nhìn cô, giọng nói mang theo trách cứ.

“Em… Em…” Mỗi lần người đàn ông này bày ra vẻ mặt này thì cô lại lắp bắp.

“Linh Đồng, đến bây giờ anh vẫn hyvọng rằng, một lúc nào đó anh sẽ mang một cô gái đứng trước mặt ông nội, cho ông ấy biết, Nhị thiếu gia nhà họ Bùi cũng có thể tự tìm được hạnh phúc.” Anh cầm lấy tay cô, tiến lại gần khóe miệng, nhẹ nhàng hôn mu bàn tay.

“Anh là đang thị uy với ông ấy, nguyên nhân tại vì ngày xưa ông ấy chia rẽ tình cảm của anh, không, đúng là anh trai của anh chia rẽ tình yêu của anh.” Cô muốn rút tay về, anh không buông mà kí lên đầu cô một cái.

“Cái người ngốc nghếch này. Bây giờ là lúc nào rồi còn nhắc chuyện đó.” Anh nặng nề thở dài: “Linh Đồng, thật ra thì anh rất thích làm kiến trúc sư, cũng không muốn lăn lộn cạnh tranh trên thương trường. Anh bây giờ cũng là bởi vì đánh cuộc với ông nội. Trong mắt ông ấy, anh là một đứa cháu con của vợ lẽ, không có địa vị gì, có tiền đồ hay không không quan trọng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương