Thong Thả Đến Chậm
-
Quyển 2 - Chương 1
Edit: Thiên Kết
Kem Cornetto có mùi vị thật hấp dẫn, thơm mềm ngon ngọt, nhưng cũng không thể nào xoa dịu được lửa nóng ở đáy lòng Trì Linh Đồng.
Cô vẩy vẩy bàn tay dính kem, không có nhìn lại cô bé bán kem nhiệt tình có khuôn mặt đang tươi cười mà quay người đi ra.
Đèn trước cửa Mỹ Thực quán sáng trưng, nhân viên phụ trách giữ xe đang loay hoay đầu đầy mồ hôi, trước cửa quán có một cô gái bên hông gắn máy bộ đàm đang mìm cười xin lỗi khách hàng.
Bùi Địch Thanh đã không còn ở chỗ đó.
Trì Linh Đồng bước vào phòng ăn, Quan Ấn Đạt lo lắng hỏi: “Sao cháu lại đi lâu vậy?” Cái đĩa trước mặt cô lúc này đã chất đầy thức ăn được nấu chín mà tôm lúc này cũng đã được lột sạch vỏ, đặt ngay ngắn trong bát.
Trì Linh Đồng biết đây là của ai làm, một người đàn ông lớn tuổi thật lòng thương yêu cô, trong sự thương yêu đó còn có một chút lấy lòng. Khi ông quyết định sẽ thổ lộ với Đàm Trân thì cũng đặc biệt chạy tới Thanh Thai để hỏi ý kiến của cô. Ông là một người mạnh mẽ nhưng cũng có lúc vô cùng dịu dàng, ông nhất định có thể xoa dịu vết thương lòng mà cha cô đã mang lại cho mẹ.
“Cháu tiện thể ra ngoài hóng gió.” Nghĩ tới đây, tâm tình cô bỗng trở lại bình thường, cô hướng về phía ông cười khéo léo một cái rồi gắp tôm bỏ vào miệng. Cô bị dị ứng với tôm, nhưng cô cũng không đành lòng cự tuyệt tấm lòng của ông.
“Em mà không về kịp thì chú Quan đã sai anh đi dán thông báo tìm người rồi.” Tiêu Tử Hoàn đã uống nhiều rượu, gương mặt anh ta lúc này đỏ như Quan Công, cho nên khi nói chuyện lời nói cũng đã không còn rõ ràng.
Trì Linh Đồng không muốn cùng anh ta nói nhiều, chỉ sợ sẽ không dứt ra được, cô nhìn sang bình rượu đã cạn tới đáy, Quan Ẩn Đạt cùng với Tiêu Hoa mặt mày cũng đỏ tía lia, chỉ còn có Tiêu Tử Thần cẫn giữ được vẻ tỉnh táo, hình như không hề uống một giọt rượu nào.
Sau khi ăn xong mọi người chuẩn bị rời khỏi quán, Quan Ẩn Đạt cùng với Tiêu Hoa lúc này đã bước chân thấp chân cao. Trì Linh Đồng cùng với Tiêu tử Thần lúc này không thể đỡ hết tất cả mọi người cho nên Tiêu tử Hoàn liền bảo nhân viên phục vụ lái xe của Tiêu Tử Thần tới.
“Đồng Đồng, Đàm Trân nói từ nhỏ cháu đã sợ tất cả các loại phương tiện giao thông cho nên không thể ngồi xe đò. Cho nên chú muốn……..
Chờ chú cùng……..Đàm Trân nghỉ hưu, chúng ta sẽ liền chuyển nhà đến Thanh Thai, cháu về sau…….Cũng không cần phải chạy tới chạy lui,
có được không?” Tâm tình Quan Ẩn Đạt dường như rất vui vẻ, ông vuốt tóc Trì Linh Đồng, cười vui vẻ giống như ông già Noel.
“Được ạ.” Trì Linh Đồng cật lực cắn môi, đôi vai mảnh khảnh của cô lúc này không thể chống đỡ nổi thân thể Quan Ẩn Đạt, mỗi bước đi đều run run.
Quan Ẩn Đạt lại đột nhiên nói tiếp: “Quan Ẩn Đạt tôi cả đời kham khổ, chưa bao giờ lại nghĩ đến khi lớn tuổi như này còn được vui vẻ… Vợ dịu dàng đức hạnh, con gái thông minh xinh đẹp, đối với đàn ông như vậy còn muốn gì hơn nữa.”
Giọng nói của ông vang xa, làm cho những người khác đều chú ý qua bên này.
“Xuỵt.” Trì Linh Đồng giơ ngón tay trỏ lên, giống như dỗ dành đứa bé: “Bác Quan, chúng ta giữ yên lặng một chút, đừng quấy rầy đến những người khác.”
“Bác nghe Đồng Đồng.” Quan Ẩn Đạt thật sự im lặng, ngoan ngoãn bám lấy bả vai cô.
“Trì Linh Đồng của Thái Hoa.” Một căn phòng ăn khác vừa mở cửa, Quân Mục Viễn mỉm cười dẫn khách đi ra ngoài. Bùi Địch Thanh đi ra cuối cùng, anh vừa ngẩng đầu lên liền lập tức quay về nhìn Bùi Địch Thanh.
“Hả?” Bùi Địch Thanh đáp lời anh, không khí xung quanh phút chốc trở nên áp lực, trong con ngươi anh phát ra một tia lạnh lùng, làm cho Quân Mục Viễn phải rùng mình một cái.
“Mục Viễn, cậu tiễn khách đi, tôi còn có chút việc.” Bùi Địch Thanh nhàn nhạt nói.
Quân Mục Viễn nào dám nói nhiều, anh ta đi tới cửa rồi quay đầu lại nhìn Trì Linh Đồng, cô lúc này cũng nhìn thấy anh ta, nhưng ánh mắt rất nhanh chuyển đi nơi khác.
Một chiếc xe Jeep quân đội dừng trước mặt cô, cô cẩn thận đỡ Quan Ẩn Đạt lên hàng ghế sau. Tiêu Tử Thần đem Tiêu Hoa đặt vào ghế lái phụ. Tiểu Tử Hoàn ở ngoài cửa sổ xe, lay lay người Quan Ẩn Đạt: “Chú Quan, chú cứ yên tâm… Đồng Đồng sau này cứ để cháu lo, cháu sẽ quan tâm cô ấy thật tốt.”
“Ừ… Không được phép bắt nạt Đồng Đồng.” Quan Ẩn Đạt trả lời xong liền cúi đầu ngủ thiếp đi. Tiêu Hoa ngồi ở phía trước cũng phát ra tiếng ngáy.
Trì Linh Đồng bật cười, hai người này uống rượu cũng không tệ.
“Tử Hoàn, em không về nhà sao?” Tiêu Tử Thần hỏi.
“Hắc, em còn có hẹn với người đẹp Đồng Đồng… Em cũng đừng cóp đố kỵ, chỉ là mối quan hệ làm ăn thôi, tấm lòng cùng với thân thể anh đều dành hết cho em rồi.”
“Hứ, hứ…” Trì Linh Đồng đỏ mặt lên, thúc giục Tiêu Tử Thần: “Anh mau lái xe đi, đừng để ý đến tên quỷ say đó nữa.”
“Người đẹp, sau khi say thì mới nói ra được những lời thật lòng, Đồng Đồng…” Tử Hoàn gọi to tên của Trì Linh Đồng, sau đó kèm theo một nụ hôn gió.
Trì Linh Đồng bị bộ dạng kia của anh ta chọc cười ha ha, sau khi xe chạy đi được một lúc lâu mà tiếng cười vẫn chưa dứt.
“Tâm tình của cô hình như rất tốt.” Tiêu Tử Thần nhìn vào kính chiếu hậu hỏi cô.
“Tâm tình của tôi vẫn luôn tốt, Tiêu Tử Thần, em trai anh có lúc tính tình rất đáng yêu, hoàn toàn khác xa với anh.”
“Tôi quá cứng ngắc rồi.” Tiêu Tử Thần nói chuyện vô cùng nghiêm túc.
Trì Linh Đồng nhịn cười: “Anh cũng biết?”
“Khổng Tước không chỉ nói qua một lần, nhưng cô ấy bảo đây là ưu điểm của tôi, cũng chín là nguyên nhân cô ấy yêu tôi.”
“Thầy giáo Tiêu, tôi có thể hỏi anh một chút về tình sử không? Tôi nói trước, lúc họp lớp mười hai tôi có yêu một người nhưng sau khi tốt nghiệp thì liền chia tay. Nếu như anh không thấy phiền thì cũng nói ra đi.” Trì Linh Đồng cảm thấy rất tò mò, người đàn ông này thật sự biết cái gì gọi là yêu sao?
Tiêu Tử Thần im lặng một hồi lâu, trong lúc đang đợi đèn xanh ở ngã tư đường thì anh chợt mở miệng nói: “Lúc đại học tôi cũng từng thích qua một bạn nữ, từ bạn bè đến bạn thân cũng được bốn năm.”
“Sau đó thì sao?” Chuyện này sao giống một ly nước lọc quá vậy, một chút mùi vị cũng không có.
“Sau đó cô ấy trở thành bạn gái của người khác, mới kết hôn vào năm ngoái.” Sắc mặt Tiêu Tử Thần không hề biến đổi mà nói.
“Anh… Anh chưa từng thổ lộ với cô ấy?” Trì Linh Đồng cười.
“Khi đó tôi tương đối bận rộn.”
Trì Linh Đồng thiếu chút nữa té xỉu, anh trả lời thật quá mức thật thà: “Vậy bây giờ anh rất rảnh rỗi?” Đừng nói, con mọt sách ngốc nghếch này may mà gặp phải Khổng Tước là cao thủ tình trường, nếu như anh ta gặp phải một người nhút nhát thì có lẽ cả đời cũng chỉ có thể chơi trò thầm mến.
“Ừm.” Tiêu Tử Thần nghiêm túc gật đầu một cái, đèn xanh cũng đã sáng lên, anh ta khởi động xe chạy đi.
Tiêu Tử Thần đưa Trì Linh Đồng về nhà trọ trước, Quan Ẩn Đạt nói tối nay muốn ở nhà anh, anh cũng nói trong nhà có người giúp việc khiến cho Trì Linh Đồng không cảm thấy lo lắng.
Trì Linh Đồng cũng không khách khí, để cho anh dừng xe ở trước cửa chung cư, sau khi xuống xe liền vẫy tay tạm biệt.
Ở bên ngoài một ngày Trì Linh Đồng cảm thấy có chút mệt mỏi, cô cúi đầu ngáp dài, khi đi ngang qua một tàng cây lớn thì bất thình lình có một đôi tay dài vươn ra kéo cánh tay cô lại.
Cô kinh ngạc, thiếu chút nữa đã la to lên, trái tim thì đập bình bịch: “Tổng giám đốc Bùi?” Mượn ánh đèn ở phía xa, cô nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Bùi Địch Thanh cùng với ánh mắt lạnh lẽo của anh.
Bùi Địch Thanh tiến lại gần, ngăn ánh đèn đường lại, hai người chìm vào trong bóng tối, anh đem tất cả biểu hiện trên mặt cô thu vào trong mắt.
“Cho anh nửa tiếng.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng không cho cự tuyệt của anh vang lên.
“Tôi hơi mệt.”
“Nhìn bộ dáng em ngáp rất giống mèo, rất lười biếng.”
Trì Linh Đồng cười không tự nhiên: “Vậy hôm nào rãnh sẽ nói chuyện tiếp.”
“Không được, chúng ta không thể chọn ngày khác, thậm chí chậm trễ một phút nữa cũng không được. Trong lòng anh đang rất buồn bực, làm cho anh không thở nỗi.”
Trì Linh Đồng ngẩn ra: “Vậy bây giờ chúng ta nói ở đâu? Chỉ nửa tiếng, nhiều hơn một giây cũng không được.”
Bùi Địch Thanh lặng lẽ nắm tay cô dắt về phía chiếc xe màu đen của anh, mở cửa xe, hai người ngồi vào băng ghế sau.
“Anh hút thuốc có được không?”
“Ừ, không có việc gì.”
Cô nhìn anh đốt thuốc, kẹp giữa ngón tay thon dài, trong không khí bắt đầu xuất hiện mùi thuốc lá, mặc dù không nồng, nhưng dường như vương vấn cả xe.
Anh đem cửa sổ mở ra một chút, làm cho gió đêm len vào bên trong xe, tóc của Trì Linh Đồng vì thế mà bay tán loạn, cô đưa tay lên giữ lại.
“Tối hôm nay… Là người lớn hai nhà gặp mặt sao?” Lời nói lạnh nhạt của anh không phân biệt được rõ là giận hay vui.
“Cái gì?” Trì Linh Đồng mở to hai mắt, đột nhiên hiểu được, cô dí dỏm cong khóe miệng lên: “Chuyện này có quan hệ gì với anh?”
“Đương nhiên là có.” Bùi Địch Thanh tức giận không thể khống chế: “Anh thích em thì có quyền phải biết.”
Trì Linh Đồng nhíu mày lại: “Anh thích tôi, tôi không phải nên cảm thấy là vinh hạnh lớn lao chứ, muốn tôi phải ra vẻ mừng rỡ hả?”
“Anh không có ý này. Em biết rõ tấm lòng của anh, nhưng cũng không cho anh bất kỳ cơ hội nào.”
Trì Linh Đồng cười khô khốc: “Tổng giám đốc Bùi, tâm ý của anh viết trên giấy, trong lòng bàn tay hay ở trong lòng? Tiếng Trung hay là tiếng Anh? Trên thương trường chúng ta là đối thủ cạnh tranh, trên phương diện học hỏi thì là bạn bè, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau đi ăn cơm còn có đi dạo, ngoài ra chúng ta còn có quan hệ gì nữa? Nếu như đưa cho tôi một bó hoa viết một bức thư tình, dẫn tôi đi dạo công viên, tôi nha, sẽ tự mình đa tình một chút. Đằng này anh lại đột nhiên xông đến rống lên mấy câu như này, tôi thật sự hoài nghi anh đã uống say. Cho nên tôi coi như chưa nghe thấy cái gì hết.”
“Trì Linh Đồng.” Bùi Địch Thanh vừa tức vừa buồn cười, anh sớm biết quỷ nha đầu này khó đối phó: “Như vậy anh sẽ nghiêm túc nói cho em biết, hiện tại anh rất tỉnh táo, những lời anh nói đều là nói thật. Anh thích em, em sẽ cho anh cơ hội theo đuổi em chứ?”
Trì Linh Đồng chớp mắt mấy cái: “Tổng giám đốc Bùi, anh thích ai là quyền của anh, tôi cũng không tiện phát biểu. Nhưng anh nói với tôi những lời như vậy, tôi cho rằng anh đối với rôi không tôn trọng.”
Bùi Địch Thanh ngây ngẩn cả người.
“Trên cổ tay vẫn còn mang “Duyên trời định” với người yêu trước, anh còn vì người yêu trước làm búp bê vải, anh xem hình như trong lòng cô ta cũng còn vô vàn đau đớn cũng như rối rắm, lúc này, anh có tư cách gì thổ lộ với người khác? Trừ khi anh thật sự đoạn tuyệt với quá khứ, khi đó mới có thể bắt đầu đoạn tình cảm mới. Nếu không, cái này không phải là thích, cũng phải là yêu, mà đối với người khác chính là tổn thương. Tôi là người vụng về, mong được chỉ giáo thêm.”
Anh có chút khiếp sợ: “Cô ấy tới tìm em?”
“Cô ấy là ai vậy?” Trì Linh Đồng chớp chớp mắt một cách vô tội.
Bùi Địch Thanh khổ sở cười cười một tiếng: “Em cho rằng anh nói những lời này với em còn không do dự, không từng đấu tranh?
Em cho rằng anh còn chưa buông bỏ quá khứ sao? Đối với anh mà nói, bắt đầu một phần tình cảm mới, không phải là kích động, mà là cần dũng khí… Vì sao em lại cứ nhích tới nhích lui vậy?”
Cô giống như con khỉ, không ngồi yên ở trên ghế.
“Bị anh làm cho tổn thương.” Cô tức giận nói.
Anh vội vàng giải thích: “Anh…chẳng hề làm gì cả.”
“Anh xem, đều là do anh tức giận.” Cô bĩu môi, đưa cánh tay tới trước mặt anh, trên cánh tay cô rõ ràng xuất hiện những chấm đỏ làm cho anh hít vào từng ngụm khí lạnh
Kem Cornetto có mùi vị thật hấp dẫn, thơm mềm ngon ngọt, nhưng cũng không thể nào xoa dịu được lửa nóng ở đáy lòng Trì Linh Đồng.
Cô vẩy vẩy bàn tay dính kem, không có nhìn lại cô bé bán kem nhiệt tình có khuôn mặt đang tươi cười mà quay người đi ra.
Đèn trước cửa Mỹ Thực quán sáng trưng, nhân viên phụ trách giữ xe đang loay hoay đầu đầy mồ hôi, trước cửa quán có một cô gái bên hông gắn máy bộ đàm đang mìm cười xin lỗi khách hàng.
Bùi Địch Thanh đã không còn ở chỗ đó.
Trì Linh Đồng bước vào phòng ăn, Quan Ấn Đạt lo lắng hỏi: “Sao cháu lại đi lâu vậy?” Cái đĩa trước mặt cô lúc này đã chất đầy thức ăn được nấu chín mà tôm lúc này cũng đã được lột sạch vỏ, đặt ngay ngắn trong bát.
Trì Linh Đồng biết đây là của ai làm, một người đàn ông lớn tuổi thật lòng thương yêu cô, trong sự thương yêu đó còn có một chút lấy lòng. Khi ông quyết định sẽ thổ lộ với Đàm Trân thì cũng đặc biệt chạy tới Thanh Thai để hỏi ý kiến của cô. Ông là một người mạnh mẽ nhưng cũng có lúc vô cùng dịu dàng, ông nhất định có thể xoa dịu vết thương lòng mà cha cô đã mang lại cho mẹ.
“Cháu tiện thể ra ngoài hóng gió.” Nghĩ tới đây, tâm tình cô bỗng trở lại bình thường, cô hướng về phía ông cười khéo léo một cái rồi gắp tôm bỏ vào miệng. Cô bị dị ứng với tôm, nhưng cô cũng không đành lòng cự tuyệt tấm lòng của ông.
“Em mà không về kịp thì chú Quan đã sai anh đi dán thông báo tìm người rồi.” Tiêu Tử Hoàn đã uống nhiều rượu, gương mặt anh ta lúc này đỏ như Quan Công, cho nên khi nói chuyện lời nói cũng đã không còn rõ ràng.
Trì Linh Đồng không muốn cùng anh ta nói nhiều, chỉ sợ sẽ không dứt ra được, cô nhìn sang bình rượu đã cạn tới đáy, Quan Ẩn Đạt cùng với Tiêu Hoa mặt mày cũng đỏ tía lia, chỉ còn có Tiêu Tử Thần cẫn giữ được vẻ tỉnh táo, hình như không hề uống một giọt rượu nào.
Sau khi ăn xong mọi người chuẩn bị rời khỏi quán, Quan Ẩn Đạt cùng với Tiêu Hoa lúc này đã bước chân thấp chân cao. Trì Linh Đồng cùng với Tiêu tử Thần lúc này không thể đỡ hết tất cả mọi người cho nên Tiêu tử Hoàn liền bảo nhân viên phục vụ lái xe của Tiêu Tử Thần tới.
“Đồng Đồng, Đàm Trân nói từ nhỏ cháu đã sợ tất cả các loại phương tiện giao thông cho nên không thể ngồi xe đò. Cho nên chú muốn……..
Chờ chú cùng……..Đàm Trân nghỉ hưu, chúng ta sẽ liền chuyển nhà đến Thanh Thai, cháu về sau…….Cũng không cần phải chạy tới chạy lui,
có được không?” Tâm tình Quan Ẩn Đạt dường như rất vui vẻ, ông vuốt tóc Trì Linh Đồng, cười vui vẻ giống như ông già Noel.
“Được ạ.” Trì Linh Đồng cật lực cắn môi, đôi vai mảnh khảnh của cô lúc này không thể chống đỡ nổi thân thể Quan Ẩn Đạt, mỗi bước đi đều run run.
Quan Ẩn Đạt lại đột nhiên nói tiếp: “Quan Ẩn Đạt tôi cả đời kham khổ, chưa bao giờ lại nghĩ đến khi lớn tuổi như này còn được vui vẻ… Vợ dịu dàng đức hạnh, con gái thông minh xinh đẹp, đối với đàn ông như vậy còn muốn gì hơn nữa.”
Giọng nói của ông vang xa, làm cho những người khác đều chú ý qua bên này.
“Xuỵt.” Trì Linh Đồng giơ ngón tay trỏ lên, giống như dỗ dành đứa bé: “Bác Quan, chúng ta giữ yên lặng một chút, đừng quấy rầy đến những người khác.”
“Bác nghe Đồng Đồng.” Quan Ẩn Đạt thật sự im lặng, ngoan ngoãn bám lấy bả vai cô.
“Trì Linh Đồng của Thái Hoa.” Một căn phòng ăn khác vừa mở cửa, Quân Mục Viễn mỉm cười dẫn khách đi ra ngoài. Bùi Địch Thanh đi ra cuối cùng, anh vừa ngẩng đầu lên liền lập tức quay về nhìn Bùi Địch Thanh.
“Hả?” Bùi Địch Thanh đáp lời anh, không khí xung quanh phút chốc trở nên áp lực, trong con ngươi anh phát ra một tia lạnh lùng, làm cho Quân Mục Viễn phải rùng mình một cái.
“Mục Viễn, cậu tiễn khách đi, tôi còn có chút việc.” Bùi Địch Thanh nhàn nhạt nói.
Quân Mục Viễn nào dám nói nhiều, anh ta đi tới cửa rồi quay đầu lại nhìn Trì Linh Đồng, cô lúc này cũng nhìn thấy anh ta, nhưng ánh mắt rất nhanh chuyển đi nơi khác.
Một chiếc xe Jeep quân đội dừng trước mặt cô, cô cẩn thận đỡ Quan Ẩn Đạt lên hàng ghế sau. Tiêu Tử Thần đem Tiêu Hoa đặt vào ghế lái phụ. Tiểu Tử Hoàn ở ngoài cửa sổ xe, lay lay người Quan Ẩn Đạt: “Chú Quan, chú cứ yên tâm… Đồng Đồng sau này cứ để cháu lo, cháu sẽ quan tâm cô ấy thật tốt.”
“Ừ… Không được phép bắt nạt Đồng Đồng.” Quan Ẩn Đạt trả lời xong liền cúi đầu ngủ thiếp đi. Tiêu Hoa ngồi ở phía trước cũng phát ra tiếng ngáy.
Trì Linh Đồng bật cười, hai người này uống rượu cũng không tệ.
“Tử Hoàn, em không về nhà sao?” Tiêu Tử Thần hỏi.
“Hắc, em còn có hẹn với người đẹp Đồng Đồng… Em cũng đừng cóp đố kỵ, chỉ là mối quan hệ làm ăn thôi, tấm lòng cùng với thân thể anh đều dành hết cho em rồi.”
“Hứ, hứ…” Trì Linh Đồng đỏ mặt lên, thúc giục Tiêu Tử Thần: “Anh mau lái xe đi, đừng để ý đến tên quỷ say đó nữa.”
“Người đẹp, sau khi say thì mới nói ra được những lời thật lòng, Đồng Đồng…” Tử Hoàn gọi to tên của Trì Linh Đồng, sau đó kèm theo một nụ hôn gió.
Trì Linh Đồng bị bộ dạng kia của anh ta chọc cười ha ha, sau khi xe chạy đi được một lúc lâu mà tiếng cười vẫn chưa dứt.
“Tâm tình của cô hình như rất tốt.” Tiêu Tử Thần nhìn vào kính chiếu hậu hỏi cô.
“Tâm tình của tôi vẫn luôn tốt, Tiêu Tử Thần, em trai anh có lúc tính tình rất đáng yêu, hoàn toàn khác xa với anh.”
“Tôi quá cứng ngắc rồi.” Tiêu Tử Thần nói chuyện vô cùng nghiêm túc.
Trì Linh Đồng nhịn cười: “Anh cũng biết?”
“Khổng Tước không chỉ nói qua một lần, nhưng cô ấy bảo đây là ưu điểm của tôi, cũng chín là nguyên nhân cô ấy yêu tôi.”
“Thầy giáo Tiêu, tôi có thể hỏi anh một chút về tình sử không? Tôi nói trước, lúc họp lớp mười hai tôi có yêu một người nhưng sau khi tốt nghiệp thì liền chia tay. Nếu như anh không thấy phiền thì cũng nói ra đi.” Trì Linh Đồng cảm thấy rất tò mò, người đàn ông này thật sự biết cái gì gọi là yêu sao?
Tiêu Tử Thần im lặng một hồi lâu, trong lúc đang đợi đèn xanh ở ngã tư đường thì anh chợt mở miệng nói: “Lúc đại học tôi cũng từng thích qua một bạn nữ, từ bạn bè đến bạn thân cũng được bốn năm.”
“Sau đó thì sao?” Chuyện này sao giống một ly nước lọc quá vậy, một chút mùi vị cũng không có.
“Sau đó cô ấy trở thành bạn gái của người khác, mới kết hôn vào năm ngoái.” Sắc mặt Tiêu Tử Thần không hề biến đổi mà nói.
“Anh… Anh chưa từng thổ lộ với cô ấy?” Trì Linh Đồng cười.
“Khi đó tôi tương đối bận rộn.”
Trì Linh Đồng thiếu chút nữa té xỉu, anh trả lời thật quá mức thật thà: “Vậy bây giờ anh rất rảnh rỗi?” Đừng nói, con mọt sách ngốc nghếch này may mà gặp phải Khổng Tước là cao thủ tình trường, nếu như anh ta gặp phải một người nhút nhát thì có lẽ cả đời cũng chỉ có thể chơi trò thầm mến.
“Ừm.” Tiêu Tử Thần nghiêm túc gật đầu một cái, đèn xanh cũng đã sáng lên, anh ta khởi động xe chạy đi.
Tiêu Tử Thần đưa Trì Linh Đồng về nhà trọ trước, Quan Ẩn Đạt nói tối nay muốn ở nhà anh, anh cũng nói trong nhà có người giúp việc khiến cho Trì Linh Đồng không cảm thấy lo lắng.
Trì Linh Đồng cũng không khách khí, để cho anh dừng xe ở trước cửa chung cư, sau khi xuống xe liền vẫy tay tạm biệt.
Ở bên ngoài một ngày Trì Linh Đồng cảm thấy có chút mệt mỏi, cô cúi đầu ngáp dài, khi đi ngang qua một tàng cây lớn thì bất thình lình có một đôi tay dài vươn ra kéo cánh tay cô lại.
Cô kinh ngạc, thiếu chút nữa đã la to lên, trái tim thì đập bình bịch: “Tổng giám đốc Bùi?” Mượn ánh đèn ở phía xa, cô nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Bùi Địch Thanh cùng với ánh mắt lạnh lẽo của anh.
Bùi Địch Thanh tiến lại gần, ngăn ánh đèn đường lại, hai người chìm vào trong bóng tối, anh đem tất cả biểu hiện trên mặt cô thu vào trong mắt.
“Cho anh nửa tiếng.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng không cho cự tuyệt của anh vang lên.
“Tôi hơi mệt.”
“Nhìn bộ dáng em ngáp rất giống mèo, rất lười biếng.”
Trì Linh Đồng cười không tự nhiên: “Vậy hôm nào rãnh sẽ nói chuyện tiếp.”
“Không được, chúng ta không thể chọn ngày khác, thậm chí chậm trễ một phút nữa cũng không được. Trong lòng anh đang rất buồn bực, làm cho anh không thở nỗi.”
Trì Linh Đồng ngẩn ra: “Vậy bây giờ chúng ta nói ở đâu? Chỉ nửa tiếng, nhiều hơn một giây cũng không được.”
Bùi Địch Thanh lặng lẽ nắm tay cô dắt về phía chiếc xe màu đen của anh, mở cửa xe, hai người ngồi vào băng ghế sau.
“Anh hút thuốc có được không?”
“Ừ, không có việc gì.”
Cô nhìn anh đốt thuốc, kẹp giữa ngón tay thon dài, trong không khí bắt đầu xuất hiện mùi thuốc lá, mặc dù không nồng, nhưng dường như vương vấn cả xe.
Anh đem cửa sổ mở ra một chút, làm cho gió đêm len vào bên trong xe, tóc của Trì Linh Đồng vì thế mà bay tán loạn, cô đưa tay lên giữ lại.
“Tối hôm nay… Là người lớn hai nhà gặp mặt sao?” Lời nói lạnh nhạt của anh không phân biệt được rõ là giận hay vui.
“Cái gì?” Trì Linh Đồng mở to hai mắt, đột nhiên hiểu được, cô dí dỏm cong khóe miệng lên: “Chuyện này có quan hệ gì với anh?”
“Đương nhiên là có.” Bùi Địch Thanh tức giận không thể khống chế: “Anh thích em thì có quyền phải biết.”
Trì Linh Đồng nhíu mày lại: “Anh thích tôi, tôi không phải nên cảm thấy là vinh hạnh lớn lao chứ, muốn tôi phải ra vẻ mừng rỡ hả?”
“Anh không có ý này. Em biết rõ tấm lòng của anh, nhưng cũng không cho anh bất kỳ cơ hội nào.”
Trì Linh Đồng cười khô khốc: “Tổng giám đốc Bùi, tâm ý của anh viết trên giấy, trong lòng bàn tay hay ở trong lòng? Tiếng Trung hay là tiếng Anh? Trên thương trường chúng ta là đối thủ cạnh tranh, trên phương diện học hỏi thì là bạn bè, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau đi ăn cơm còn có đi dạo, ngoài ra chúng ta còn có quan hệ gì nữa? Nếu như đưa cho tôi một bó hoa viết một bức thư tình, dẫn tôi đi dạo công viên, tôi nha, sẽ tự mình đa tình một chút. Đằng này anh lại đột nhiên xông đến rống lên mấy câu như này, tôi thật sự hoài nghi anh đã uống say. Cho nên tôi coi như chưa nghe thấy cái gì hết.”
“Trì Linh Đồng.” Bùi Địch Thanh vừa tức vừa buồn cười, anh sớm biết quỷ nha đầu này khó đối phó: “Như vậy anh sẽ nghiêm túc nói cho em biết, hiện tại anh rất tỉnh táo, những lời anh nói đều là nói thật. Anh thích em, em sẽ cho anh cơ hội theo đuổi em chứ?”
Trì Linh Đồng chớp mắt mấy cái: “Tổng giám đốc Bùi, anh thích ai là quyền của anh, tôi cũng không tiện phát biểu. Nhưng anh nói với tôi những lời như vậy, tôi cho rằng anh đối với rôi không tôn trọng.”
Bùi Địch Thanh ngây ngẩn cả người.
“Trên cổ tay vẫn còn mang “Duyên trời định” với người yêu trước, anh còn vì người yêu trước làm búp bê vải, anh xem hình như trong lòng cô ta cũng còn vô vàn đau đớn cũng như rối rắm, lúc này, anh có tư cách gì thổ lộ với người khác? Trừ khi anh thật sự đoạn tuyệt với quá khứ, khi đó mới có thể bắt đầu đoạn tình cảm mới. Nếu không, cái này không phải là thích, cũng phải là yêu, mà đối với người khác chính là tổn thương. Tôi là người vụng về, mong được chỉ giáo thêm.”
Anh có chút khiếp sợ: “Cô ấy tới tìm em?”
“Cô ấy là ai vậy?” Trì Linh Đồng chớp chớp mắt một cách vô tội.
Bùi Địch Thanh khổ sở cười cười một tiếng: “Em cho rằng anh nói những lời này với em còn không do dự, không từng đấu tranh?
Em cho rằng anh còn chưa buông bỏ quá khứ sao? Đối với anh mà nói, bắt đầu một phần tình cảm mới, không phải là kích động, mà là cần dũng khí… Vì sao em lại cứ nhích tới nhích lui vậy?”
Cô giống như con khỉ, không ngồi yên ở trên ghế.
“Bị anh làm cho tổn thương.” Cô tức giận nói.
Anh vội vàng giải thích: “Anh…chẳng hề làm gì cả.”
“Anh xem, đều là do anh tức giận.” Cô bĩu môi, đưa cánh tay tới trước mặt anh, trên cánh tay cô rõ ràng xuất hiện những chấm đỏ làm cho anh hít vào từng ngụm khí lạnh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook