Thống Ngưỡng (Đau)
-
Chương 22: Tôi thật sự không có bạn trai
Biên tập: Rosa
“Mẹ nó, cái miệng của Trần Kính Sinh nên bị may lại!” Cố Nam Minh một bụng giận dữ, bị Nghê Già liều chết lôi đi mới không quay lại gây sự, hung hăng mắng: “Thấy dáng vẻ uy hiếp đó của cậu ta tôi là phát bực, kéo cái rắm.”
Nghê Già giữ chặt cánh tay của hắn, bình tĩnh nói: “Cậu bình tĩnh trước đã.”
Cố Nam Minh lần đầu tiên nhẫn tâm gạt tay cô ra: “Bình tĩnh? Bây giờ cô còn bình tĩnh được à? Tôi không thể hiểu nổi, cậu ta chửi cô thành như vậy, cô cũng không tức giận? Nghê Già, tôi còn không hiểu cô sao? Cô muốn khoác da dê giả vờ tới khi nào?”
Nghê Già cắn môi, sắc mặt cũng không dễ nhìn.
Cô kiềm chế lửa giận trong lòng: “Tôi không muốn ầm ĩ với cậu ta.”
Ầm ĩ cũng không có kết quả, Trần Kính Sinh âm tình bất định, cô làm gì đều có thể làm mích lòng cậu, mỗi lần cãi nhau, đều sẽ không có hồi kết.
Huống hồ, bây giờ cậu trở nên như vậy, cô và những chuyện trước đây cũng không tránh được liên quan.
“Vậy hai người định làm gì? Cứ dây dưa liên tục như thế này sao?” Cố Nam Minh chau mày: “Mẹ nó, đánh cũng đã đánh, vậy mà có thể nhớ nhiều năm như vậy.”
“Có lẽ năm đó tôi quá đáng.”
Nghê Già khó chịu xoa xoa mái tóc dài, gió đêm thổi qua, dính hết lên mặt.
Cố Nam Minh khinh thường hừ lạnh: “Cậu ta có năng lực chấp nhận chuyện này không?”
Nghê Già vén tóc ra sau tai, lộ ra chiếc cằm nhọn, nhẹ giọng nói: “Có vài người có chết cũng không muốn cúi đầu.”
Giống như cô trước đây, hoặc là nói giống như những thanh niên hăng hái, thà chết chứ không chịu khuất phục, tâm cao khí ngạo, không có gì có thể khiến cô khom lưng.
Chỉ là sau này, cô giống như phần lớn những người bình thường, trước nguy hiềm và đe dọa, lựa chọn sống tạm.
Mặc kệ, tình nguyện làm một kẻ tầm thường, một bên phỉ nhổ linh hồn suy sút, một bên không làm gì.
Bị tra tấn nhiều, ngay cả chút tinh thần phản kháng cũng không có, chỉ biết trét đầy bùn, bò đi trong đám đông chật chội.
Không vịn vào tường được nữa.
Nhưng Nghê Già biết, Trần Kính Sinh không phải loại người này.
Cậu thật sự là một cây xương cứng.
Bị đánh nát, vẫn có thể hợp lại, bị rút gân lột da, vẫn có thể trùng sinh, dựa vào sự kiên cường, cậu có thể từ địa ngục đánh trả.
Người kiêu ngạo như vậy, sao có thể phục tùng người khác.
Cậu không tha thứ cho bất kì kẻ nào sỉ nhục mình.
Trong lòng Nghê Già rõ ràng, không phải Trần Kính Sinh không chấp nhận được, mà là cậu không phải người sinh ra để cúi đầu.
Cũng vì thế, cậu mới có thể bị tâm lý tra tấn hết lần này đến lần khác, cậu không có cách quên đi những chuyện kia, nó rõ ràng chia cậu ra thành một người khác. Cậu càng cố chấp, càng bị quá khứ trói chặt.
Cố Nam Minh không hiểu được, sự hiểu biết của hắn còn ở trong giai đoạn tôn sùng bạo lực. Hắn không đi học, cả ngày chen chúc ở đầu đường cuối ngõ, đa phần gặp gỡ với đám người không ra gì, suy nghĩ nông cạn.
Hắn không biết, hai chữ mấu chốt này, với một người mà nói có ý nghĩa gì.
Chạm đáy, sẽ bắn ngược, Trần Kính Sinh công kích ra ngoài, nhưng lại tự nhốt mình trong cơn ác mộng.
Cậu không thể chịu được đau khổ, không có cách sống nhẹ nhàng, cậu đấu tranh với nó, không ngừng nhắc nhở bản thân căm hận, trả thù.
Phẫn nộ chồng chất liên tục, lâu dần, ngược lại sẽ hãm sâu trong đó, trở thành một người bị cảm xúc kiểm soát.
Nghê Già không biết nên làm gì để cậu buông bỏ quá khứ.
Mà chính cô, cũng bị chuyện cũ quấn đầy người.
“Bên phía Tiếu Tử Cường có động tĩnh gì không?”
“Không.” Cố Nam Minh nói: “Trương Bằng sẽ giúp tôi quan sát hắn ta, bọn họ mỗi ngày 4 giờ tan tầm, Tiếu Tử Cường và bọn họ chè chén suốt đêm, ban ngày mới về nhà ngủ bù.”
Nghê Già hỏi: “Biết nhà hắn ở đâu không?”
Cố Nam Minh suy nghĩ một chút, nói: “Hắn ta thuê nhà gần quán bar, Trương Bằng cũng nói không thấy hắn ta có em trai.”
“Là em họ, có lẽ không ở chung.”
Lần trước gặp phải Tiếu Tử Cường ở quán bar, Nghê Già liền nói hết với Cố Nam Minh, kể cả biến cô năm nay của gia đình cô, những ngày sống lang thang ở trong mấy thành phố, tiết lộ hết tất cả, cô ngược lại thấy nhẹ nhõm một chút.
Cô bảo Cố Nam Minh để người bạn kia giúp cô quan sát, để tránh xảy ra sự cố, nhưng lần gặp lại Tiếu Tử Cường, cô không nói cho Trần Kính Sinh.
Nghê Già không biết mở miệng thế nào.
Năm đó, cô và Tiếu Tử Cường là một phe, sau này lại bị coi là một phe với Tiếu Khải Minh, tóm lại, trong mắt cậu, cô và bọn họ đều giống nhau.
Nếu cô nói cho Trần Kính Sinh, gần nhất nên đề phòng một chút, Tiếu Tử Cường có lẽ sẽ tìm cậu gây rắc rối, lần trước chính hắn ta là kẻ đã bỏ thuốc… cô đều có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khinh thường của cậu.
Đúng vậy, nhìn thế nào cũng có chút vừa ăn cướp vừa la làng.
Cậu coi lời của cô là nhắc nhở hay là uy hiếp, cô đều không biết được.
Dựa vào tính cách trước đây, cô hoàn toàn có thể làm bộ như không biết chuyện này, lẳng lặng xem kịch hay, an tâm chuẩn bị, nói không chừng Tiếu Tử Cường còn có thể giúp cô giải quyết cái tên Trần Kính Sinh này.
Lần này sẽ dấy lên một trận mưa tanh gió máu như thế nào, sẽ kéo dài trong bao lâu, đều chẳng liên quan đến cô.
Mà lúc này, cô không nghĩ như vậy.
Cô không muốn thấy Trần Kính Sinh trở nên tệ hơn bây giờ.
Cô không lương thiện đến mức thay cậu ngăn chặn tai họa.
Nhưng lúc này đây, cô không muốn đứng về phía người xấu, bình chân như vại.
…
Cố Nam Minh đưa cô đến tầng dưới tiểu khu liền đi.
Lúc Nghê Già xoay người, nhìn thấy xe của Chu Di Sơn đang đỗ bên cạnh.
Anh ta chưa đi à?
Nghê Già lên lầu, tìm chìa khóa mở khóa, vừa mở cửa, bên trong quả nhiên có người.
Đèn sáng, trong không khí lộ ra mùi thơm nồng nặc của đồ ăn.
Có thể khiến cô thấy đói bụng.
Chu Di Sơn vừa vặn đi ra từ phòng bếp, anh ta còn mặc âu phục, chỉ là đeo cái tạp dề ở trước ngực, hai ống tay áo xoắn cao, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc và chiếc đồng hồ bạc lóe sáng.
Trông rất có mùi ‘đàn ông tốt’.
Nghê Già nhớ nhà mình không có tạp dề, nếu như anh ta mới mua cái này, chứng minh là anh ta còn mua cái khác.
Cô chạy đến cạnh tủ lạnh, mở ra, bên trong quả nhiên nhét đầy một đống hoa quả và đồ ăn vặt.
Đủ màu đủ dạng, nhìn một cái liền khiến tâm trạng người ta tốt lên.
Nghê Già sống ở đây lâu như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được bầu không khí của ‘nhà’.
Cô cầm túi sữa chua đi ra, còn chưa xé giấy, Chu Di Sơn đã đoạt lấy, đưa một ly nước qua.
Nghê Già cầm lấy nhấp một ngụm, độ ấm vừa phải, cô ngửa đầu, uống hết một hơi, thở phào nhẹ nhõm.
“Sảng khoái.”
Chu Di Sơn đã quen với hành động “Lưu manh” này của cô, anh ta lấy cầm chiếc ly rỗng của cô, hỏi: “Người dưới lầu là bạn trai em sao?”
Anh ta vừa mới trông thấy?
Nghê Già hơi đau đầu, hôm nay, những người này, xếp hàng cố vấn đời sống tình cảm của cô à?
Cô nói: “Đó là Cố Nam Minh, tôi từng nói với anh đó.”
Nghê Già hiếm khi chủ động nhắc tới người khác, trong đầu Chu Di Sơn rất nhanh nghĩ tới ‘Tên đầu đinh thường ăn cơm với nhau’ mà Nghê Già đã từng nhắc đến, ừ một tiếng.
“Hình xăm trên tay không tệ.”
Vừa rồi, anh ta ở cạnh cửa sổ phòng khách gọi điện thoại, liếc mắt liền trông thấy một nam sinh đi bên cạnh cô, đầy hơi thở du côn, trên cánh tay đều là hình vẽ màu xanh xám.
Nghê Già cười: “Đúng đó, tôi cũng định làm một cái.”
“Đừng làm.” Chu Di Sơn liếc cô, xoay người đi tới chỗ bàn ăn: “Lại đây ăn cơm.”
Nghê Già đã sớm đói bụng, không nói gì thêm, dứt khoát ngồi xuống.
Tay nghề của Chu Di Sơn rất tốt, độc lập từ nhỏ, một tay nấu đồ ăn ngon mới khiến mình không chết đói.
Chẳng qua, bây giờ anh ta không có cách để phân thân, có thể thấy anh ta xuống bếp đã xem là may mắn rồi.
Hôm nay, Chu Di Sơn hiển nhiên là vì cô mà chuẩn bị, bỏ thật nhiều ớt.
Vừa đỏ vừa sặc mũi, nhưng cực kì thơm.
Nghê Già ăn rất đã.
Ăn được một nửa, cô ngẩng đầu hỏi: “Sao lại rảnh rỗi đến chỗ tôi nấu cơm vậy?”
Chu Di Sơn nhìn nhìn đồng hồ, nói: “Lát nữa phải đi, tôi ngồi chuyến bay trễ.”
“Bay đi đâu?”
“Thượng Hải.”
Chậc, người bận rộn.
Trong ấn tượng của Nghê Già, Chu Di Sơn luôn bay tới bay lui, ngồi ăn như bây giờ, mới thấy gần đây càng ngày càng ít gặp.
Cô húp canh, mùi vị rất ngon, ấm áp dễ chịu, từ dạ dày lan tràn đến ngực.
Cả người đều thư thái.
“Cám ơn.” Cô nhìn anh ta, cong môi.
Chu Di Sơn ngồi vững vàng, lại không động đũa, ánh mắt anh ta hờ hững dừng trên người cô.
Mỗi lần anh ta có việc muốn hỏi, chính là bộ dáng này.
Anh ta chịu được, nhưng Nghê Già thì không.
Cô là người có tính nôn nóng, ánh mắt như thăm dò đó của Chu Di Sơn cứ như đã soi rõ tất cả mọi chuyện mà cô đang che đậy.
Nghê Già ngồi thẳng: “Anh muốn hỏi cái gì?”
Chu Di Sơn sửa sang lại ống tay áo, không nhìn cô: “Chuyện này phải hỏi em.”
Anh ta lại ngẩng đầu, tiếp tục mở miệng: “Em có chuyện gì chưa nói với tôi?”
Nghê Già nhún vai: “Tôi thật sự không có bạn trai.”
Chu Di Sơn nhẹ nhàng cười một tiếng.
Nam sinh sáng nay ở cổng trường, quả thật không giống bạn trai của cô.
Ánh mắt cậu nhìn anh ta, không giống sự ghen tị của một học sinh cấp 3.
Là một loại mâu thuẫn.
Một loại mâu thuẫn tự mình rơi vào, tự mình giãy dụa.
Nam sinh ở độ tuổi này, phần lớn là huyết khí sôi trào, mọi cảm xúc đều lộ ra bên ngoài, dễ dàng bị người khác nhìn thấy, nếu gặp phải tình địch, sẽ so sánh, ánh mắt đầu tiên sẽ tràn đầy ác ý.
Nhưng nam sinh này không có.
Cậu chọn cách phớt lờ.
Điểm này, ngược lại khá giống với Nghê Già.
“Mẹ nó, cái miệng của Trần Kính Sinh nên bị may lại!” Cố Nam Minh một bụng giận dữ, bị Nghê Già liều chết lôi đi mới không quay lại gây sự, hung hăng mắng: “Thấy dáng vẻ uy hiếp đó của cậu ta tôi là phát bực, kéo cái rắm.”
Nghê Già giữ chặt cánh tay của hắn, bình tĩnh nói: “Cậu bình tĩnh trước đã.”
Cố Nam Minh lần đầu tiên nhẫn tâm gạt tay cô ra: “Bình tĩnh? Bây giờ cô còn bình tĩnh được à? Tôi không thể hiểu nổi, cậu ta chửi cô thành như vậy, cô cũng không tức giận? Nghê Già, tôi còn không hiểu cô sao? Cô muốn khoác da dê giả vờ tới khi nào?”
Nghê Già cắn môi, sắc mặt cũng không dễ nhìn.
Cô kiềm chế lửa giận trong lòng: “Tôi không muốn ầm ĩ với cậu ta.”
Ầm ĩ cũng không có kết quả, Trần Kính Sinh âm tình bất định, cô làm gì đều có thể làm mích lòng cậu, mỗi lần cãi nhau, đều sẽ không có hồi kết.
Huống hồ, bây giờ cậu trở nên như vậy, cô và những chuyện trước đây cũng không tránh được liên quan.
“Vậy hai người định làm gì? Cứ dây dưa liên tục như thế này sao?” Cố Nam Minh chau mày: “Mẹ nó, đánh cũng đã đánh, vậy mà có thể nhớ nhiều năm như vậy.”
“Có lẽ năm đó tôi quá đáng.”
Nghê Già khó chịu xoa xoa mái tóc dài, gió đêm thổi qua, dính hết lên mặt.
Cố Nam Minh khinh thường hừ lạnh: “Cậu ta có năng lực chấp nhận chuyện này không?”
Nghê Già vén tóc ra sau tai, lộ ra chiếc cằm nhọn, nhẹ giọng nói: “Có vài người có chết cũng không muốn cúi đầu.”
Giống như cô trước đây, hoặc là nói giống như những thanh niên hăng hái, thà chết chứ không chịu khuất phục, tâm cao khí ngạo, không có gì có thể khiến cô khom lưng.
Chỉ là sau này, cô giống như phần lớn những người bình thường, trước nguy hiềm và đe dọa, lựa chọn sống tạm.
Mặc kệ, tình nguyện làm một kẻ tầm thường, một bên phỉ nhổ linh hồn suy sút, một bên không làm gì.
Bị tra tấn nhiều, ngay cả chút tinh thần phản kháng cũng không có, chỉ biết trét đầy bùn, bò đi trong đám đông chật chội.
Không vịn vào tường được nữa.
Nhưng Nghê Già biết, Trần Kính Sinh không phải loại người này.
Cậu thật sự là một cây xương cứng.
Bị đánh nát, vẫn có thể hợp lại, bị rút gân lột da, vẫn có thể trùng sinh, dựa vào sự kiên cường, cậu có thể từ địa ngục đánh trả.
Người kiêu ngạo như vậy, sao có thể phục tùng người khác.
Cậu không tha thứ cho bất kì kẻ nào sỉ nhục mình.
Trong lòng Nghê Già rõ ràng, không phải Trần Kính Sinh không chấp nhận được, mà là cậu không phải người sinh ra để cúi đầu.
Cũng vì thế, cậu mới có thể bị tâm lý tra tấn hết lần này đến lần khác, cậu không có cách quên đi những chuyện kia, nó rõ ràng chia cậu ra thành một người khác. Cậu càng cố chấp, càng bị quá khứ trói chặt.
Cố Nam Minh không hiểu được, sự hiểu biết của hắn còn ở trong giai đoạn tôn sùng bạo lực. Hắn không đi học, cả ngày chen chúc ở đầu đường cuối ngõ, đa phần gặp gỡ với đám người không ra gì, suy nghĩ nông cạn.
Hắn không biết, hai chữ mấu chốt này, với một người mà nói có ý nghĩa gì.
Chạm đáy, sẽ bắn ngược, Trần Kính Sinh công kích ra ngoài, nhưng lại tự nhốt mình trong cơn ác mộng.
Cậu không thể chịu được đau khổ, không có cách sống nhẹ nhàng, cậu đấu tranh với nó, không ngừng nhắc nhở bản thân căm hận, trả thù.
Phẫn nộ chồng chất liên tục, lâu dần, ngược lại sẽ hãm sâu trong đó, trở thành một người bị cảm xúc kiểm soát.
Nghê Già không biết nên làm gì để cậu buông bỏ quá khứ.
Mà chính cô, cũng bị chuyện cũ quấn đầy người.
“Bên phía Tiếu Tử Cường có động tĩnh gì không?”
“Không.” Cố Nam Minh nói: “Trương Bằng sẽ giúp tôi quan sát hắn ta, bọn họ mỗi ngày 4 giờ tan tầm, Tiếu Tử Cường và bọn họ chè chén suốt đêm, ban ngày mới về nhà ngủ bù.”
Nghê Già hỏi: “Biết nhà hắn ở đâu không?”
Cố Nam Minh suy nghĩ một chút, nói: “Hắn ta thuê nhà gần quán bar, Trương Bằng cũng nói không thấy hắn ta có em trai.”
“Là em họ, có lẽ không ở chung.”
Lần trước gặp phải Tiếu Tử Cường ở quán bar, Nghê Già liền nói hết với Cố Nam Minh, kể cả biến cô năm nay của gia đình cô, những ngày sống lang thang ở trong mấy thành phố, tiết lộ hết tất cả, cô ngược lại thấy nhẹ nhõm một chút.
Cô bảo Cố Nam Minh để người bạn kia giúp cô quan sát, để tránh xảy ra sự cố, nhưng lần gặp lại Tiếu Tử Cường, cô không nói cho Trần Kính Sinh.
Nghê Già không biết mở miệng thế nào.
Năm đó, cô và Tiếu Tử Cường là một phe, sau này lại bị coi là một phe với Tiếu Khải Minh, tóm lại, trong mắt cậu, cô và bọn họ đều giống nhau.
Nếu cô nói cho Trần Kính Sinh, gần nhất nên đề phòng một chút, Tiếu Tử Cường có lẽ sẽ tìm cậu gây rắc rối, lần trước chính hắn ta là kẻ đã bỏ thuốc… cô đều có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khinh thường của cậu.
Đúng vậy, nhìn thế nào cũng có chút vừa ăn cướp vừa la làng.
Cậu coi lời của cô là nhắc nhở hay là uy hiếp, cô đều không biết được.
Dựa vào tính cách trước đây, cô hoàn toàn có thể làm bộ như không biết chuyện này, lẳng lặng xem kịch hay, an tâm chuẩn bị, nói không chừng Tiếu Tử Cường còn có thể giúp cô giải quyết cái tên Trần Kính Sinh này.
Lần này sẽ dấy lên một trận mưa tanh gió máu như thế nào, sẽ kéo dài trong bao lâu, đều chẳng liên quan đến cô.
Mà lúc này, cô không nghĩ như vậy.
Cô không muốn thấy Trần Kính Sinh trở nên tệ hơn bây giờ.
Cô không lương thiện đến mức thay cậu ngăn chặn tai họa.
Nhưng lúc này đây, cô không muốn đứng về phía người xấu, bình chân như vại.
…
Cố Nam Minh đưa cô đến tầng dưới tiểu khu liền đi.
Lúc Nghê Già xoay người, nhìn thấy xe của Chu Di Sơn đang đỗ bên cạnh.
Anh ta chưa đi à?
Nghê Già lên lầu, tìm chìa khóa mở khóa, vừa mở cửa, bên trong quả nhiên có người.
Đèn sáng, trong không khí lộ ra mùi thơm nồng nặc của đồ ăn.
Có thể khiến cô thấy đói bụng.
Chu Di Sơn vừa vặn đi ra từ phòng bếp, anh ta còn mặc âu phục, chỉ là đeo cái tạp dề ở trước ngực, hai ống tay áo xoắn cao, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc và chiếc đồng hồ bạc lóe sáng.
Trông rất có mùi ‘đàn ông tốt’.
Nghê Già nhớ nhà mình không có tạp dề, nếu như anh ta mới mua cái này, chứng minh là anh ta còn mua cái khác.
Cô chạy đến cạnh tủ lạnh, mở ra, bên trong quả nhiên nhét đầy một đống hoa quả và đồ ăn vặt.
Đủ màu đủ dạng, nhìn một cái liền khiến tâm trạng người ta tốt lên.
Nghê Già sống ở đây lâu như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được bầu không khí của ‘nhà’.
Cô cầm túi sữa chua đi ra, còn chưa xé giấy, Chu Di Sơn đã đoạt lấy, đưa một ly nước qua.
Nghê Già cầm lấy nhấp một ngụm, độ ấm vừa phải, cô ngửa đầu, uống hết một hơi, thở phào nhẹ nhõm.
“Sảng khoái.”
Chu Di Sơn đã quen với hành động “Lưu manh” này của cô, anh ta lấy cầm chiếc ly rỗng của cô, hỏi: “Người dưới lầu là bạn trai em sao?”
Anh ta vừa mới trông thấy?
Nghê Già hơi đau đầu, hôm nay, những người này, xếp hàng cố vấn đời sống tình cảm của cô à?
Cô nói: “Đó là Cố Nam Minh, tôi từng nói với anh đó.”
Nghê Già hiếm khi chủ động nhắc tới người khác, trong đầu Chu Di Sơn rất nhanh nghĩ tới ‘Tên đầu đinh thường ăn cơm với nhau’ mà Nghê Già đã từng nhắc đến, ừ một tiếng.
“Hình xăm trên tay không tệ.”
Vừa rồi, anh ta ở cạnh cửa sổ phòng khách gọi điện thoại, liếc mắt liền trông thấy một nam sinh đi bên cạnh cô, đầy hơi thở du côn, trên cánh tay đều là hình vẽ màu xanh xám.
Nghê Già cười: “Đúng đó, tôi cũng định làm một cái.”
“Đừng làm.” Chu Di Sơn liếc cô, xoay người đi tới chỗ bàn ăn: “Lại đây ăn cơm.”
Nghê Già đã sớm đói bụng, không nói gì thêm, dứt khoát ngồi xuống.
Tay nghề của Chu Di Sơn rất tốt, độc lập từ nhỏ, một tay nấu đồ ăn ngon mới khiến mình không chết đói.
Chẳng qua, bây giờ anh ta không có cách để phân thân, có thể thấy anh ta xuống bếp đã xem là may mắn rồi.
Hôm nay, Chu Di Sơn hiển nhiên là vì cô mà chuẩn bị, bỏ thật nhiều ớt.
Vừa đỏ vừa sặc mũi, nhưng cực kì thơm.
Nghê Già ăn rất đã.
Ăn được một nửa, cô ngẩng đầu hỏi: “Sao lại rảnh rỗi đến chỗ tôi nấu cơm vậy?”
Chu Di Sơn nhìn nhìn đồng hồ, nói: “Lát nữa phải đi, tôi ngồi chuyến bay trễ.”
“Bay đi đâu?”
“Thượng Hải.”
Chậc, người bận rộn.
Trong ấn tượng của Nghê Già, Chu Di Sơn luôn bay tới bay lui, ngồi ăn như bây giờ, mới thấy gần đây càng ngày càng ít gặp.
Cô húp canh, mùi vị rất ngon, ấm áp dễ chịu, từ dạ dày lan tràn đến ngực.
Cả người đều thư thái.
“Cám ơn.” Cô nhìn anh ta, cong môi.
Chu Di Sơn ngồi vững vàng, lại không động đũa, ánh mắt anh ta hờ hững dừng trên người cô.
Mỗi lần anh ta có việc muốn hỏi, chính là bộ dáng này.
Anh ta chịu được, nhưng Nghê Già thì không.
Cô là người có tính nôn nóng, ánh mắt như thăm dò đó của Chu Di Sơn cứ như đã soi rõ tất cả mọi chuyện mà cô đang che đậy.
Nghê Già ngồi thẳng: “Anh muốn hỏi cái gì?”
Chu Di Sơn sửa sang lại ống tay áo, không nhìn cô: “Chuyện này phải hỏi em.”
Anh ta lại ngẩng đầu, tiếp tục mở miệng: “Em có chuyện gì chưa nói với tôi?”
Nghê Già nhún vai: “Tôi thật sự không có bạn trai.”
Chu Di Sơn nhẹ nhàng cười một tiếng.
Nam sinh sáng nay ở cổng trường, quả thật không giống bạn trai của cô.
Ánh mắt cậu nhìn anh ta, không giống sự ghen tị của một học sinh cấp 3.
Là một loại mâu thuẫn.
Một loại mâu thuẫn tự mình rơi vào, tự mình giãy dụa.
Nam sinh ở độ tuổi này, phần lớn là huyết khí sôi trào, mọi cảm xúc đều lộ ra bên ngoài, dễ dàng bị người khác nhìn thấy, nếu gặp phải tình địch, sẽ so sánh, ánh mắt đầu tiên sẽ tràn đầy ác ý.
Nhưng nam sinh này không có.
Cậu chọn cách phớt lờ.
Điểm này, ngược lại khá giống với Nghê Già.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook