Thông Gia (Hào Môn)
-
Chương 4
Bà nội Lục Minh tuổi gần bảy mươi nhưng phong thái vẫn còn tao nhã như xưa, khí chất phu nhân danh môn xuất chúng hơn người. Năm bà chưa đến bốn mươi đã bắt đầu thủ tiết. Sau khi chồng qua đời, bà đưa con trai rời nước Mỹ trở về tổ quốc. Không may, hai mươi năm trước, con trai duy nhất và con dâu của bà đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Cũng may dưới gối còn hai đứa cháu: Lục Minh và Lục Minh Viễn. Cháu trai vẫn luôn hiếu thuận nghe lời, cho nên, bao nhiêu gian khó phong sương dường như không lưu lại dấu vết trên khuôn mặt của bà, lúc nào bà cũng nói cười vui vẻ với người khác, thể hiện hình tượng mặt mày hiền hậu, hòa ái dễ gần.
Nhưng đối với Lục Minh và Lục Minh Viễn, bà nội của họ, thực chất không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, mà là một lão ngoan đồng bụng đầy mưu ma chước quỷ.
Giống như lúc này, tổ chức tiệc xem mắt cho Lục Minh.
Lục Minh năm nay hai tám, tuổi còn trẻ đã là Tổng giám đốc của tập đoàn đa quốc gia, xuất thân giàu có, vẻ ngoài tuấn tú lịch sự, tao nhã tài trí. Nói thế nào cũng là người đàn ông độc thân hoàng kim nổi danh trong thành phố. Những bạn bè thân thiết của hắn đều biết hắn là Gay, hơn nữa còn thề không thay đổi theo đuổi một người sáu năm. Chỉ có điều, vẫn không đắc thủ!
Năm năm trước, ngay sau khi du học từ Anh quốc trở về, hắn đã come-out với bà Lục, thú nhận mình thích một người đàn ông, còn nói sớm muộn gì cũng sẽ theo đuổi được, ôm người về tay. Ngay từ đầu, bà Lục tuy chưa hiểu hết nhưng cũng cũng không kịch liệt phản đối, sau này thì dần dần chấp nhận. Nhưng bà thực không ngờ, cháu trai bảo bối hoàn mỹ trong mắt mình, theo đuổi một người sáu năm vẫn chỉ là bên đơn phương, hoàn toàn thất tình. Bà không đành lòng nhìn cháu yêu thất vọng, mãi chìm đắm trong đau khổ không hồi phục được, vì vậy, bà đã lên kế hoạch, phát thiệp anh hùng trong vòng xã giao của mình, tự thề phải giúp thằng cháu đích tôn tìm được một nửa định mệnh hoàn hảo nhất.
Nhưng mà, có một số việc bà nội suy nghĩ nhiều rồi. Lục Minh thất tình là thật, nhưng nói hắn thất vọng, mãi chìm đắm trong đau khổ không hồi phục được thì không. Mà chính bản thân hắn còn cảm thấy khó tin, trừ lúc tức giận vì biết Tề Thụy lừa gạt mình, đúng, tức giận, là tức giận chứ không phải gì khác. Tề Thụy kết hôn, cô dâu còn là em họ của hắn, sau khoảnh khắc thất vọng kia, hắn không còn bao nhiêu cảm xúc. Giờ nghĩ lại sáu năm qua, bỗng nhiên phát hiện, thay vì nói hắn thích Tề Thụy, thì đúng hơn là vì tính cách không muốn chịu thua của hắn. Từ nhỏ tới lớn, hắn luôn tin rằng chuyện mình đã muốn làm sẽ không bao giờ thất bại. Tề Thụy xem như là chướng ngại vật đầu tiên khiến hắn té nhào.
Tâm trạng của hắn chỉ có vậy, hắn cũng lười giải thích với những người dùng ánh mắt thông cảm nhìn hắn. Còn về việc tổ chức tiệc xem mắt mong kéo hắn khỏi bóng ma thất tình của bà nội, bà chỉ có ý tốt, hắn không nỡ từ chối.
Biệt thự ngoại thành xa hoa của Lục gia rất ít khi nhộn nhịp thế này. Tham dự phần lớn là các thanh niên anh tài tuấn kiệt, có tiếng trong thành, có nam có nữ. Về chuyện này, Lục Minh đã nghiêm túc nhấn mạnh với bà mình chỉ thích đàn ông, nhưng bà vẫn vui cười hớn hở nói dù là trai hay gái, quen biết nhiều với mình không có chỗ xấu. Vì vậy, bà liền dẫn hắn đến chỗ từng người giới thiệu, tâng bốc khen ngợi cháu mình ưu tú thế nào, giống như đang show off vật quí, nhiệt tình chào hàng (là hắn) bán ra ngoài.
Lục Minh vì hành động của bà nên không mấy dễ chịu, không khỏi ân hận vì đồng ý tham gia tiệc xem mắt đáng ghét này. Lại còn thằng nhóc Lục Minh Viễn sớm đã đề phòng, vừa thấy tình hình không ổn, mượn cớ chuồn thẳng, để lại một mình hắn bị bà nội nắm tay, muốn đi cũng không đi được.
Cũng may, bà Lục còn chưa lộ liễu công khai với mọi người đây là tiệc giúp cháu trai xem mắt, mà lấy danh nghĩa là tiệc sinh nhật của mình. Tuy rằng, hầu hết mọi người đều ngầm hiểu cả.
Bực bội không chịu nổi, Lục Minh đang nghĩ cách làm sao có thể thoát thân, vô thức đưa mắt nhìn xung quanh, liền thấy một người đang đứng ở góc phòng, nhỏ giọng cười nói với một cô gái xinh đẹp – Diêu Cẩn Hi.
Lục Minh rất ngạc nhiên, không ngờ Diêu Cẩn Hi cũng tới. Đang thắc mắc vì bà mình và y đâu có quen biết thì bà nội đã khoác tay hắn đi tới. Bà Lục cười híp mắt giới thiệu hai người với nhau, tất nhiên, đối tượng nói chuyện trọng điểm là cô gái đang đỏ mặt đứng cạnh Diêu Cẩn Hi – cháu gái một người bạn cũ của bà. Còn Diêu Cẩn Hi … thì bà không để ý.
Ngược lại, cô gái kia lại nhẹ nhàng nói: “Đây là anh của tôi.”
Lục Minh mỉm cười vươn tay về phía Diêu Cẩn Hi: “Diêu tổng, lại gặp mặt.”
Khóe miệng Diêu Cẩn Hi co giật, cũng vươn tay bắt tay hắn, y cảm thấy Lục Minh cố ý tăng lực nắm, dằn cơn giận xuống, cuối cùng cũng không hất tay hắn ra.
Bà Lục huých tay Lục Minh, hỏi: “Hai đứa quen nhau sao?”
Lục Minh nhìn Diêu Cẩn Hi, trả lời bà: “Bạn làm ăn.” Kiêm đối tượng tình một một đêm.
Diêu Cẩn Hi âm thầm bĩu môi, y còn lâu mới muốn hợp tác cùng Lai Tụng.
Mọi người nói chuyện phiếm vài câu, bà Lục thấy Lục Minh không có hứng thú với cô gái, tiếp tục lôi kéo hắn đi nơi khác giới thiệu.
Thấy ánh mắt em gái vẫn dán chặt bóng lưng Lục Minh, Diêu Cẩn Hi cau mày nhắc nhở: “Gã đó không hợp với em đâu, đừng quan tâm.”
Sau khi vất vả theo bà nội chào đi hỏi tất cả mọi người, Lục Minh cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu nhìn chỗ đứng của Diêu Cẩn Hi, nơi đó đã sớm không còn người, lắc lắc đầu, hắn thừa dịp không ai chú ý trốn ra ngoài, miễn cho lát nữa lại bị bà nội theo dõi.
Diêu Cẩn Hi đang cùng cố gái kia lên xe định rời đi, Lục Minh không do dự nhấc chân đuổi theo, ngăn cửa xe, hỏi Diêu Cẩn Hi: “Tiệc còn chưa kết thúc, hai người đã muốn đi?”
Diêu Cẩn Hi chỉ cô gái bên cạnh: “Muộn rồi, tôi phải đưa em ấy về nhà.”
“Về chuyện lần trước, Lai Tụng và LK …”
Diêu Cẩn Hi không nói gì, lập tức đánh gãy lời hắn: “Lục đại thiếu, hôm nay là đại thọ của bà nội anh, có thể đừng bàn chuyện này không?”
Lục Minh cười đáp: “Nếu Diêu tổng chịu nể mặt bỏ chút thời gian, chúng ta có thể từ từ bàn bạc.”
Diêu Cẩn Hi chẳng muốn trả lời, không thèm để ý hắn, đưa cô gái lên xe, nhưng thật không ngờ, xe không khởi động được
Thử lại vài lần vẫn không có phản ứng, Lục Minh gõ cửa sổ. Diêu Cẩn Hi không còn cách nào hạ kính, người nọ khom người, nhìn mặt đồng hồ đen kịt, hỏi y: “Không đánh lửa được?”
“Có lẽ hỏng rồi.”
“Anh không biết sửa xe?”
“Còn anh?” Diêu Cẩn Hi hỏi ngược hắn.
Lục Minh nhún vai, nói tiếp: “Để tôi đưa hai người về.”
Diêu Cẩn Hi mở cửa, đứng đối diện với hắn: “Không cần, anh cho tôi mượn xe, hai ngày nữa tôi nhờ người đến trả cho anh, rồi lấy xe mình về.”
“Tôi chỉ có một chiếc ở đây.” Lục Minh đáp. “Hơn nữa tôi còn phải về thành phố.”
Đến khi mọi người lục tục đổi sang xe Lục Minh, Diêu Cẩn Hi vẫn không nhịn được hỏi: “Tiệc mừng thọ của bà nội, sao anh rời đi sớm vậy? Không ở lại à?”
“Bà không quan tâm đâu, tôi thuê nhà trong thành phố, cách công ty không xa.” Lục Minh tùy ý đáp.
Sau đó không còn ai nói chuyện. Mãi đến khi vào trong thành phố, đưa cô gái về nhà, nhìn cô vẫy tay với Diêu Cẩn Hi rồi bước vào hành lang, Lục Minh mới cười hỏi:
“Sao anh lại đến tiệc sinh nhật của bà tôi?”
Diêu Cẩn Hi hừ lạnh: “Chẳng nhẽ anh không biết mục đích của bà?”
“Cho nên?”
“Tôi dẫn Tiểu Huệ tới.”
Lục Minh bật cười: “Anh sợ tôi lừa gạt em gái anh?”
“Anh thích đàn ông, bà nội anh biết không?” Diêu Cẩn Hi hỏi hắn.
“Biết.”
“Vậy bà còn …”
“Bà mong tôi thích phụ nữ, chắc còn đang ước tôi không theo đuổi được người kia, bị thất tình kích thích nên thay đổi xu hướng tình dục cũng không chừng.”
“... “
Lục Minh nghiêng đầu nhìn Diêu Cẩn Hi: “Vì sao anh thích Tề Thụy?”
Diêu Cẩn Hi không trả lời, ngơ ngẩn nhìn ánh đèn rực rỡ trong màn đêm thành phố. Một lúc lâu sau, lâu đến mức Lục Minh cho rằng y không trả lời, y mới chậm rãi mở miệng: “Nghe cậu ta chơi đàn.”
“... “ Lục Minh muốn nói, theo hắn biết, Tề Thụy không hề biết chơi đàn, cho dù là piano, violon, hay bất kì loại nhạc cụ khác. Còn đang định nói, suy nghĩ một hồi rồi lại thôi, ngay bản thân hắn còn nhìn sai Tề Thụy, có lẽ Diêu Cẩn Hi cũng như vậy.
“Còn anh?” Diêu Cẩn Hi bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn. “Anh thích gì ở cậu ta?”
Lục Minh một tay cầm vô-lăng, một tay gãi cằm, suy nghĩ một hồi, cười đáp: “Tôi muốn chinh phục ta, tiếc là thất bại.”
… Đúng là không cùng mạch não mà.
Người thân của Diêu Cẩn Hi ở trong nước rất ít, mà y cũng thích sống một mình. Lục Minh lái xe đến dưới nhà theo chỉ dẫn của Diêu Cần Hi, ngạc nhiên phát hiện chỗ này cách chỗ hắn không xa. Thấy Diêu Cẩn Hi đang tháo dây an toàn định xuống, hắn vội gọi y lại, cười mập mờ: “Diêu tổng, tôi đã đưa anh về, không thể mời tôi vào nhà uống chén trà sao?”
Diêu Cẩn Hi nhìn hắn, như thể đang đánh giá thâm ý sâu xa trong câu nói đó, qua nửa ngày, đột nhiên hỏi: “Đừng nói là anh mới ngủ với tôi một lần, đã yêu tôi luôn đấy chứ?”
“…” Lần này, đến lượt Lục Minh á khẩu.
“Chẳng nhẽ không đúng?”
“Tôi cứ nghĩ anh không muốn nhắc tới chuyện kia.” Lục Minh cười. “Nhưng mà anh đào đâu ra cái tự tin, nghĩ chúng ta mới ngủ một lần thì tôi sẽ thay đổi, chuyển sang thích anh hả?”
“Anh quấn quít lấy lòng tôi như thế, chẳng nhẽ không phải ý này?”
Chống lại ánh mắt lãnh đạm của Diêu Cẩn Hi, Lục Minh cũng phô ra thái độ bất cần đời, đáp: “Diêu tổng, thú thực, đúng là tôi muốn lấy lòng anh, nhưng mà là vì đại lý ủy quyền của LK kia.”
Diêu Cẩn Hi trả lời: “Nếu là chuyện này, tôi khuyên anh nên sớm từ bỏ ý định.”
“Trừ những lí do chính đáng anh đã nói, còn có nguyên nhân khác không?”
“Tôi không muốn gặp lại anh, nhìn thấy anh tôi sẽ không tự chủ nghĩ đến Tề Thụy. Nó làm tôi rất khó chịu.” Diêu Cẩn Hi ăn ngay nói thật, tất nhiên, nguyên nhân không thoải mái còn có khi nhìn thấy gã, y sẽ nhớ lại lần bị gã đè ép, nhưng Diêu Cẩn Hi không muốn nói.
Lục Minh có chút đả kích: “Tôi thực không ngờ anh đúng là người không phân công tư.”
Diêu Cẩn Hi không nói gì nữa, mở cửa xuống xe.
Lục Minh vẫn nhìn theo cho đến khi y vào căn hộ, cửa thang máy khép lại xong, mới bất đắc dĩ thở dài, lái xe rời đi.
Nhưng đối với Lục Minh và Lục Minh Viễn, bà nội của họ, thực chất không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, mà là một lão ngoan đồng bụng đầy mưu ma chước quỷ.
Giống như lúc này, tổ chức tiệc xem mắt cho Lục Minh.
Lục Minh năm nay hai tám, tuổi còn trẻ đã là Tổng giám đốc của tập đoàn đa quốc gia, xuất thân giàu có, vẻ ngoài tuấn tú lịch sự, tao nhã tài trí. Nói thế nào cũng là người đàn ông độc thân hoàng kim nổi danh trong thành phố. Những bạn bè thân thiết của hắn đều biết hắn là Gay, hơn nữa còn thề không thay đổi theo đuổi một người sáu năm. Chỉ có điều, vẫn không đắc thủ!
Năm năm trước, ngay sau khi du học từ Anh quốc trở về, hắn đã come-out với bà Lục, thú nhận mình thích một người đàn ông, còn nói sớm muộn gì cũng sẽ theo đuổi được, ôm người về tay. Ngay từ đầu, bà Lục tuy chưa hiểu hết nhưng cũng cũng không kịch liệt phản đối, sau này thì dần dần chấp nhận. Nhưng bà thực không ngờ, cháu trai bảo bối hoàn mỹ trong mắt mình, theo đuổi một người sáu năm vẫn chỉ là bên đơn phương, hoàn toàn thất tình. Bà không đành lòng nhìn cháu yêu thất vọng, mãi chìm đắm trong đau khổ không hồi phục được, vì vậy, bà đã lên kế hoạch, phát thiệp anh hùng trong vòng xã giao của mình, tự thề phải giúp thằng cháu đích tôn tìm được một nửa định mệnh hoàn hảo nhất.
Nhưng mà, có một số việc bà nội suy nghĩ nhiều rồi. Lục Minh thất tình là thật, nhưng nói hắn thất vọng, mãi chìm đắm trong đau khổ không hồi phục được thì không. Mà chính bản thân hắn còn cảm thấy khó tin, trừ lúc tức giận vì biết Tề Thụy lừa gạt mình, đúng, tức giận, là tức giận chứ không phải gì khác. Tề Thụy kết hôn, cô dâu còn là em họ của hắn, sau khoảnh khắc thất vọng kia, hắn không còn bao nhiêu cảm xúc. Giờ nghĩ lại sáu năm qua, bỗng nhiên phát hiện, thay vì nói hắn thích Tề Thụy, thì đúng hơn là vì tính cách không muốn chịu thua của hắn. Từ nhỏ tới lớn, hắn luôn tin rằng chuyện mình đã muốn làm sẽ không bao giờ thất bại. Tề Thụy xem như là chướng ngại vật đầu tiên khiến hắn té nhào.
Tâm trạng của hắn chỉ có vậy, hắn cũng lười giải thích với những người dùng ánh mắt thông cảm nhìn hắn. Còn về việc tổ chức tiệc xem mắt mong kéo hắn khỏi bóng ma thất tình của bà nội, bà chỉ có ý tốt, hắn không nỡ từ chối.
Biệt thự ngoại thành xa hoa của Lục gia rất ít khi nhộn nhịp thế này. Tham dự phần lớn là các thanh niên anh tài tuấn kiệt, có tiếng trong thành, có nam có nữ. Về chuyện này, Lục Minh đã nghiêm túc nhấn mạnh với bà mình chỉ thích đàn ông, nhưng bà vẫn vui cười hớn hở nói dù là trai hay gái, quen biết nhiều với mình không có chỗ xấu. Vì vậy, bà liền dẫn hắn đến chỗ từng người giới thiệu, tâng bốc khen ngợi cháu mình ưu tú thế nào, giống như đang show off vật quí, nhiệt tình chào hàng (là hắn) bán ra ngoài.
Lục Minh vì hành động của bà nên không mấy dễ chịu, không khỏi ân hận vì đồng ý tham gia tiệc xem mắt đáng ghét này. Lại còn thằng nhóc Lục Minh Viễn sớm đã đề phòng, vừa thấy tình hình không ổn, mượn cớ chuồn thẳng, để lại một mình hắn bị bà nội nắm tay, muốn đi cũng không đi được.
Cũng may, bà Lục còn chưa lộ liễu công khai với mọi người đây là tiệc giúp cháu trai xem mắt, mà lấy danh nghĩa là tiệc sinh nhật của mình. Tuy rằng, hầu hết mọi người đều ngầm hiểu cả.
Bực bội không chịu nổi, Lục Minh đang nghĩ cách làm sao có thể thoát thân, vô thức đưa mắt nhìn xung quanh, liền thấy một người đang đứng ở góc phòng, nhỏ giọng cười nói với một cô gái xinh đẹp – Diêu Cẩn Hi.
Lục Minh rất ngạc nhiên, không ngờ Diêu Cẩn Hi cũng tới. Đang thắc mắc vì bà mình và y đâu có quen biết thì bà nội đã khoác tay hắn đi tới. Bà Lục cười híp mắt giới thiệu hai người với nhau, tất nhiên, đối tượng nói chuyện trọng điểm là cô gái đang đỏ mặt đứng cạnh Diêu Cẩn Hi – cháu gái một người bạn cũ của bà. Còn Diêu Cẩn Hi … thì bà không để ý.
Ngược lại, cô gái kia lại nhẹ nhàng nói: “Đây là anh của tôi.”
Lục Minh mỉm cười vươn tay về phía Diêu Cẩn Hi: “Diêu tổng, lại gặp mặt.”
Khóe miệng Diêu Cẩn Hi co giật, cũng vươn tay bắt tay hắn, y cảm thấy Lục Minh cố ý tăng lực nắm, dằn cơn giận xuống, cuối cùng cũng không hất tay hắn ra.
Bà Lục huých tay Lục Minh, hỏi: “Hai đứa quen nhau sao?”
Lục Minh nhìn Diêu Cẩn Hi, trả lời bà: “Bạn làm ăn.” Kiêm đối tượng tình một một đêm.
Diêu Cẩn Hi âm thầm bĩu môi, y còn lâu mới muốn hợp tác cùng Lai Tụng.
Mọi người nói chuyện phiếm vài câu, bà Lục thấy Lục Minh không có hứng thú với cô gái, tiếp tục lôi kéo hắn đi nơi khác giới thiệu.
Thấy ánh mắt em gái vẫn dán chặt bóng lưng Lục Minh, Diêu Cẩn Hi cau mày nhắc nhở: “Gã đó không hợp với em đâu, đừng quan tâm.”
Sau khi vất vả theo bà nội chào đi hỏi tất cả mọi người, Lục Minh cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu nhìn chỗ đứng của Diêu Cẩn Hi, nơi đó đã sớm không còn người, lắc lắc đầu, hắn thừa dịp không ai chú ý trốn ra ngoài, miễn cho lát nữa lại bị bà nội theo dõi.
Diêu Cẩn Hi đang cùng cố gái kia lên xe định rời đi, Lục Minh không do dự nhấc chân đuổi theo, ngăn cửa xe, hỏi Diêu Cẩn Hi: “Tiệc còn chưa kết thúc, hai người đã muốn đi?”
Diêu Cẩn Hi chỉ cô gái bên cạnh: “Muộn rồi, tôi phải đưa em ấy về nhà.”
“Về chuyện lần trước, Lai Tụng và LK …”
Diêu Cẩn Hi không nói gì, lập tức đánh gãy lời hắn: “Lục đại thiếu, hôm nay là đại thọ của bà nội anh, có thể đừng bàn chuyện này không?”
Lục Minh cười đáp: “Nếu Diêu tổng chịu nể mặt bỏ chút thời gian, chúng ta có thể từ từ bàn bạc.”
Diêu Cẩn Hi chẳng muốn trả lời, không thèm để ý hắn, đưa cô gái lên xe, nhưng thật không ngờ, xe không khởi động được
Thử lại vài lần vẫn không có phản ứng, Lục Minh gõ cửa sổ. Diêu Cẩn Hi không còn cách nào hạ kính, người nọ khom người, nhìn mặt đồng hồ đen kịt, hỏi y: “Không đánh lửa được?”
“Có lẽ hỏng rồi.”
“Anh không biết sửa xe?”
“Còn anh?” Diêu Cẩn Hi hỏi ngược hắn.
Lục Minh nhún vai, nói tiếp: “Để tôi đưa hai người về.”
Diêu Cẩn Hi mở cửa, đứng đối diện với hắn: “Không cần, anh cho tôi mượn xe, hai ngày nữa tôi nhờ người đến trả cho anh, rồi lấy xe mình về.”
“Tôi chỉ có một chiếc ở đây.” Lục Minh đáp. “Hơn nữa tôi còn phải về thành phố.”
Đến khi mọi người lục tục đổi sang xe Lục Minh, Diêu Cẩn Hi vẫn không nhịn được hỏi: “Tiệc mừng thọ của bà nội, sao anh rời đi sớm vậy? Không ở lại à?”
“Bà không quan tâm đâu, tôi thuê nhà trong thành phố, cách công ty không xa.” Lục Minh tùy ý đáp.
Sau đó không còn ai nói chuyện. Mãi đến khi vào trong thành phố, đưa cô gái về nhà, nhìn cô vẫy tay với Diêu Cẩn Hi rồi bước vào hành lang, Lục Minh mới cười hỏi:
“Sao anh lại đến tiệc sinh nhật của bà tôi?”
Diêu Cẩn Hi hừ lạnh: “Chẳng nhẽ anh không biết mục đích của bà?”
“Cho nên?”
“Tôi dẫn Tiểu Huệ tới.”
Lục Minh bật cười: “Anh sợ tôi lừa gạt em gái anh?”
“Anh thích đàn ông, bà nội anh biết không?” Diêu Cẩn Hi hỏi hắn.
“Biết.”
“Vậy bà còn …”
“Bà mong tôi thích phụ nữ, chắc còn đang ước tôi không theo đuổi được người kia, bị thất tình kích thích nên thay đổi xu hướng tình dục cũng không chừng.”
“... “
Lục Minh nghiêng đầu nhìn Diêu Cẩn Hi: “Vì sao anh thích Tề Thụy?”
Diêu Cẩn Hi không trả lời, ngơ ngẩn nhìn ánh đèn rực rỡ trong màn đêm thành phố. Một lúc lâu sau, lâu đến mức Lục Minh cho rằng y không trả lời, y mới chậm rãi mở miệng: “Nghe cậu ta chơi đàn.”
“... “ Lục Minh muốn nói, theo hắn biết, Tề Thụy không hề biết chơi đàn, cho dù là piano, violon, hay bất kì loại nhạc cụ khác. Còn đang định nói, suy nghĩ một hồi rồi lại thôi, ngay bản thân hắn còn nhìn sai Tề Thụy, có lẽ Diêu Cẩn Hi cũng như vậy.
“Còn anh?” Diêu Cẩn Hi bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn. “Anh thích gì ở cậu ta?”
Lục Minh một tay cầm vô-lăng, một tay gãi cằm, suy nghĩ một hồi, cười đáp: “Tôi muốn chinh phục ta, tiếc là thất bại.”
… Đúng là không cùng mạch não mà.
Người thân của Diêu Cẩn Hi ở trong nước rất ít, mà y cũng thích sống một mình. Lục Minh lái xe đến dưới nhà theo chỉ dẫn của Diêu Cần Hi, ngạc nhiên phát hiện chỗ này cách chỗ hắn không xa. Thấy Diêu Cẩn Hi đang tháo dây an toàn định xuống, hắn vội gọi y lại, cười mập mờ: “Diêu tổng, tôi đã đưa anh về, không thể mời tôi vào nhà uống chén trà sao?”
Diêu Cẩn Hi nhìn hắn, như thể đang đánh giá thâm ý sâu xa trong câu nói đó, qua nửa ngày, đột nhiên hỏi: “Đừng nói là anh mới ngủ với tôi một lần, đã yêu tôi luôn đấy chứ?”
“…” Lần này, đến lượt Lục Minh á khẩu.
“Chẳng nhẽ không đúng?”
“Tôi cứ nghĩ anh không muốn nhắc tới chuyện kia.” Lục Minh cười. “Nhưng mà anh đào đâu ra cái tự tin, nghĩ chúng ta mới ngủ một lần thì tôi sẽ thay đổi, chuyển sang thích anh hả?”
“Anh quấn quít lấy lòng tôi như thế, chẳng nhẽ không phải ý này?”
Chống lại ánh mắt lãnh đạm của Diêu Cẩn Hi, Lục Minh cũng phô ra thái độ bất cần đời, đáp: “Diêu tổng, thú thực, đúng là tôi muốn lấy lòng anh, nhưng mà là vì đại lý ủy quyền của LK kia.”
Diêu Cẩn Hi trả lời: “Nếu là chuyện này, tôi khuyên anh nên sớm từ bỏ ý định.”
“Trừ những lí do chính đáng anh đã nói, còn có nguyên nhân khác không?”
“Tôi không muốn gặp lại anh, nhìn thấy anh tôi sẽ không tự chủ nghĩ đến Tề Thụy. Nó làm tôi rất khó chịu.” Diêu Cẩn Hi ăn ngay nói thật, tất nhiên, nguyên nhân không thoải mái còn có khi nhìn thấy gã, y sẽ nhớ lại lần bị gã đè ép, nhưng Diêu Cẩn Hi không muốn nói.
Lục Minh có chút đả kích: “Tôi thực không ngờ anh đúng là người không phân công tư.”
Diêu Cẩn Hi không nói gì nữa, mở cửa xuống xe.
Lục Minh vẫn nhìn theo cho đến khi y vào căn hộ, cửa thang máy khép lại xong, mới bất đắc dĩ thở dài, lái xe rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook