Đám nhỏ chơi đùa trên biển đã về nhà ăn tối, ánh chiều tà tô lên bãi cát khiến nó lộng lẫy hơn. Bây giờ, mọi người đang chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay, hai người không đến giúp, chỉ cùng nhau đi dạo, đứng một góc an tĩnh ngắm nhìn.

Diêu Cẩn Hi cúi người nhặt một chiếc vỏ sò bị sóng đánh vào bờ, cầm trong tay ngắm một lúc lâu, mới hỏi Lục Minh: “Anh bảo ông chủ và người yêu của anh ta đã sống ở đây mười mấy năm?”

“Ừ, hắn nói trước kia hai người từng sống trong thành phố, nhưng gia đình hai bên không tán thành, bọn họ quyết định chuyển tới đây, chỗ này rất tốt, cuộc sống đơn giản phong cảnh lại đẹp, hơn nữa không ai kì thị bọn họ.”

“Tôi cũng thấy nơi đây rất ổn …” Khóe môi Diêu Cẩn Hi khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn ra mặt biển xa xa, mặt nước phản chiếu ánh chiều tà lấp lánh, nhìn không chớp mắt: “Nếu có thể sống luôn ở đây cũng không tệ.”

Lục Minh lắc đầu: “Thôi đi, theo tôi thấy anh đâu phải loại người thích hưởng thụ cuộc sống an nhàn, sinh hoạt ở đây rất nhạt nhẽo, không hợp với chúng ta.”

Diêu Cẩn Hi liếc hắn, buồn cười nói: “Tôi chưa từng nói muốn sống chung với anh, đừng quên quan hệ của chúng ta sớm muộn cũng kết thúc…”

Lục Minh á khẩu không nói nên lời, câu nói vừa nãy thực ra có thêm ý “thổ lộ” cảm xúc của hắn, Diêu Cẩn Hi lại thằng thừng nói mối quan hệ của họ rồi sẽ kết thúc, cũng quá vô tình đi.

“Này, chúng ta mới kết hôn, anh không thể nói ngon ngọt dễ nghe một chút à?”

Khi Lục Minh nói chuyện, trong ánh mắt mang theo ý cười bỡn cợt nhìn Diêu Cẩn Hi, anh nhìn hắn, im lặng một hồi, bàn tay đặt trên vai Lục Minh, rướn người về phía trước. Ánh mắt Lục Minh dời xuống, một lần nữa dừng ở đôi môi đang tiến lại gần mình, ham muốn ngấu nghiến nó lại bùng lên, biết rõ Diêu Cẩn Hi đang trêu đùa, hắn vẫn suy nghĩ nếu hôn thật thì anh ấy sẽ phản ứng thế nào, mà sau đó, hắn cũng làm như vậy.

Đang lúc chuẩn bị thực hiện thì lại bị cắt ngang.

Ông chủ nhà nghỉ cách đó không xa tiến về phía họ, tươi cười vẫy vẫy tay, đi bên cạnh là một người đàn ông to lớn, hẳn là người yêu của anh ta.

Có người đến, Diêu Cẩn Hi nhanh chóng tách người ra, Lục Minh đi lên chào hỏi ông chủ, anh ta giới thiệu người cạnh mình, vừa nói vừa chỉ đám đông: “Các anh chưa dùng bữa tối đúng không? Qua bên kia đi, âm nhạc sắp bắt đầu rồi, có thể vừa ăn vừa uống rượu.”

Lục Minh chớp mắt nhìn Diêu Cẩn Hi: “Đi không?”

Diêu Cẩn Hi không tỏ vẻ gì nhún vai, coi như đáp ứng, hai người đi theo vợ chồng ông chủ, đến nơi tổ chức bữa tiệc.

Thị trấn này chỉ có khoảng ba mươi hộ gia đình, vẻn vẹn vài trăm nhân khẩu. Vào mùa hè, cứ đến ngày này mỗi năm họ đều tổ chức tiệc tùng, kết hợp một số hoạt động vui chơi giải trí, bất kể già trẻ trai gái đều tập trung một chỗ thoải mái chè chén, đây chính là sự kiện sôi động nhất mùa hè.

Ông chủ kéo Lục Minh và Diêu Cẩn Hi, giới thiệu bọn họ với người xung quanh, vừa nghe hai người vừa kết hôn, đang trong kì hưởng tuần trăng mật, họ liền liên tục chúc mừng, Lục Minh nghe mà cười tít mắt, Diêu Cẩn Hi tuy không thích bị bao vây chúc tụng, nhưng vì sự chân thành của người dân trong trấn, cũng cười nói cám ơn. Trừ ông bà và đám anh em tốt của Lục Minh, đây là lần đầu tiên có nhiều người chúc mừng mình như vậy, thực ra, anh cũng thấy rất vui.

Lục Minh ghé vào tai Diêu Cẩn Hi, nói: “Anh xem, tôi đã bảo chúng ta là một đôi trời đất tạo thành mà, ở đây ai cũng nói chúng ta đẹp đôi hết.”

Diêu Cẩn Hi lắc nhẹ cốc bia trong tay, ý bảo hắn ngậm miệng uống đi.

Lục Minh cười càng vui vẻ, lắc lắc chiếc cốc thủy tinh, nói: “Tôi vẫn cứ nghĩ, mấy công tử như anh chỉ uống được rượu vang cao cấp chứ.”

Số bia trong ly của Diêu Cẩn Hi đã vơi một nửa, khóe miệng bóng lên một vệt trong suốt mê người, chậm rãi nói: “Anh chẳng phải cũng là con cháu trong gia tộc lớn à, sao cứ có thành kiến với xuất thân của tôi.”

Lục Minh xoa cằm, vấn đề này quả thực cũng hơi kì lạ. Bạn bè bên cạnh hắn, công tử thiếu gia không ít, nhưng chỉ có Diêu Cẩn Hi, mới cho hắn cảm giác không nhiễm khói lửa trần gian. Mà cũng vì lí do này, ngày xưa hắn không có hảo cảm với Diêu Cẩn Hi. Tuy bây giờ đã hiểu anh hơn, nhưng đôi khi, hắn vẫn nghĩ anh là loại cao ngạo lạnh lùng, chỉ có thể đứng xa ngắm nhìn chứ không dám khinh nhờn. Cũng vì lẽ đó, lâu lâu hắn lại dấy lên ham muốn bẻ gãy đóa cao lãnh chi hoa này, chà đạp làm anh khóc lóc, chứng minh hắn đủ sức mạnh thuần phục anh dưới thân.

Lục Minh cười, không nói nữa, chạm cốc cùng anh, cạn sạch, tiếp tục rót ly thứ hai

Sau khi mặt trời lặn hoàn toàn, không gian phủ một màu đen huyền bí, người đến tham dự càng lúc càng đông, ban nhạc được mời đến say sưa chơi nhạc. Mọi người tụ tập một chỗ, thả mình theo giai điệu khiêu vũ, ngẫu hứng lắc lư cơ thể. Không bị ai làm phiền, ông chủ và người yêu của hắn liền dán lại một chỗ, cười vô cùng ngọt ngào. Lục Minh nhìn, bỗng nhiên cảm thấy hơi hâm mộ, nghiêng đầu nhìn người đứng cạnh mình, Diêu Cẩn Hi vẫn là dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ, ý cười trên miệng nhẹ như không, có vẻ hoàn toàn không định hòa vào đám đông, tựa như sự sôi động của nơi này không liên quan đến anh.

Lục Minh hơi tiếc nuối, liếc xung quanh một vòng, đang định đi lấy gì đó bỏ bụng, đột nhiên bị Diêu Cẩn Hi kéo lại.

Âm nhạc thay đổi, trở thành một dàn hợp xướng tạm thời, nhạc trưởng nhắm mắt, chỉ huy dàn nhạc ngân lên bản tình ca. Mọi người đang điên cuồng nhảy nhót liền ngừng lại, bốn, năm cặp ôm lấy nhau khiêu vũ, thả chậm bước chân, bước đi theo nhạc.

Lục Minh bất ngờ, ngoảnh đầu lại, Diêu Cẩn Hi đang đặt tay lên vai hắn, nghiêng người nói: “Khiêu vũ đi.”

Ngoài ý muốn chính là trong nháy mắt, Lục Minh thuận đà ôm chặt eo anh, trong một góc tối ít người để ý, bọn họ nhịp nhàng bước chân theo tiếng hát khàn khàn của người ca sĩ không rõ tên, không quan tâm vũ điệu, chỉ làm theo ngẫu hứng, vào giờ phút này, cả thế giới dường như chỉ còn hai người họ.

Trán áp vào trán, Lục Minh nhìn Diêu Cẩn Hi, trong đôi mắt sâu lắng ánh lên vẻ si mê, nhẹ nở nụ cười: “Cẩn Hi, chỉ là mấy ly bia mà anh đã say sao?”

Hắn nói, hơi thở mạnh mẽ phả vào mặt anh, khiến Diêu Cẩn Hi có cảm giác hai người đang hòa thành một, anh khẽ lắc đầu: “Không, không say.”

Hai tay Lục Minh ôm chặt anh hơn, tưởng chừng thân thể dán sát thân thể. Bởi vì đang ra nước ngoài nghỉ phép, bọn họ không mặc tây trang. Trên người Diêu Cẩn Hi là một chiếc áo mỏng, để lộ thắt lưng mê người, Lục Minh đặt tay trên đó, di chuyển tới lui không muốn rời đi: “Tôi thấy anh đúng là say rồi, không thì sao lại có thể làm chuyện này?”

Diêu Cẩn Hi nhíu mày: “Chuyện gì?”

“Chuyện giống như bây giờ vậy.” Giọng nói Lục Minh mang theo ý cười ái muội, bàn tay sờ soạng sau thắt lưng khiêu khích, mơn trớn vuốt ve không nhẹ không nặng, khiến tim người không khỏi trật nhịp: “Anh không đẩy tôi ra, thật hiếm thấy.”

Hai người cao xấp xỉ nhau, lại sát rạt không có chỗ hở, chỗ nửa người dưới dán chặt vào nhau, theo di chuyển ma sát lên xuống, Diêu Cẩn Hi cảm thấy Lục Minh cứng rồi, cũng cười: “Làm việc anh vẫn muốn làm đi.”

“Là anh quyến rũ tôi đấy.”

Khàn khàn nói ra câu này, Lục Minh xoay người áp lên anh, đẩy anh đến dưới ngọn đèn mờ tối, dùng tấm lưng dày rộng che khuất tầm mắt mọi người, bây giờ hắn không cho phép bất cứ kẻ nào phá đám, hung hăng ngấu nghiến đôi môi Diêu Cẩn Hi.

Không giống những lần diễn trò trước mắt người khác, lúc này Lục Minh không nhìn Diêu Cẩn Hi, dùng cả tâm hồn cảm nhận hương vị đôi môi anh, từ ngặm nhấm biến thành cắn xé, đầu lưỡi hắn luồn vào, ra sức liếm mút, không buông tha bất kì góc ngách nào.

Nụ hôn của Lục Minh vừa mạnh mẽ vừa xâm lược, Diêu Cẩn Hi vẫn rất phối hợp, nóng bỏng đáp lại, miệng lưỡi kịch liệt giao triền phát ra những âm thanh ướt át, nhưng bị tiếng nhạc ẩn đi.

Mãi cho đến khi Diêu Cẩn Hi bắt đầu có phải ứng, Lục Minh mới lưu luyến buông tha. Diêu Cẩn Hi từ từ mở mắt, tình dục bên trong vẫn còn chưa tan, ngón tay Lục Minh ve vuốt môi anh, thay anh lau đi sợi chỉ bạc vương lại, giọng nói khàn khàn: “Cẩn Hi, anh thực sự quá tuyệt vời.”

Diêu Cẩn Hi bắt chước dáng vẻ của hắn, chớp mắt: “Chúng ta trở về đi.”

“Được.”

Không tạm biệt những người còn lại, hai người im hơi lặng tiếng trở về phòng, vừa bước vào, cửa còn chưa khóa đã vội dính vào nhau.

Không cần kiêng dè ánh mắt của ai, bọn họ vồn vập lao vào quấn quít, thi nhau xé rách quần áo đối phương, cùng trần trụi ngã xuống giường, Lục Minh đè vai Diêu Cẩn Hi, cúi đầu dán bên tai anh: “Cẩn Hi, lúc này không phải vì người khác kích thích chứ?”

Diêu Cẩn Hi nhấc chân lên, quắp lấy thắt lưng hắn cọ cọ: “Đừng nhắc đến người không liên quan, lên giường thì làm việc.”

Lục Minh cười, nhằn vành tai của anh: “Hôm nay sao lại nhiệt tình vậy?”

“Anh không muốn đến thì để tôi … Ah …”

Còn chưa dứt lời đã bị hắn tiến vào cơ thể, chữ “làm” cuối cùng biến thành âm thanh rên rỉ không nghe rõ.

Lục Minh giữ chặt tay anh, cúi xuống cắn môi, bắt đầu kịch liệt va chạm thân thể.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương