Thành phố Z.

Trang viên tư nhân nằm kề bên cảnh nước non, ngày bình thường chỉ là một địa phương vắng vẻ đìu hiu lần đầu tiên rộng cửa đón khách, trong trang viên được trang hoàng xa hoa lộng lẫy, nhóm nam nữ ăn bận thời thượng tập trung một chỗ, ăn uống linh đình, nâng ly cạn chén.

Ở đây đang cử hành một buổi hôn lễ.

Diêu Cẩn Hi thờ ơ lắc ly vang đỏ trong tay, lạnh lùng đứng bên ngoài đám đông, ánh nắng chói rọi phác họa đường nét góc cạnh trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, đôi mắt thâm thúy, vẻ ngoài anh tuấn, khí chất tao nhã, nhóm thiên kim tiểu thư vụng trộm quan sát, không biết đây là nhân sĩ phương nào, muốn tiến đến làm quen, lại bị khí chất lạnh lùng tỏa xung quanh hắn làm cho chùn bước.

Cách đó không xa, một tốp nam nữ tụ tập nhỏ giọng cười nói, bàn luận về nhân vật chính của ngày hôm nay.

Diêu Cẩn Hi vô tình nghe được. Từng câu từng chữ lọt vào tai của anh.

“Thật không ngờ, thiên kim Tần gia lại gả cho một tên tiểu tử nghèo rớt mùng tơi, ông Tần thế mà cũng đồng ý.”

“Rốt cuộc chú rể có xuất thân gì vậy?”

“Xuất thân gì chứ, hắn làm công cho nhà họ Tần, sinh viên ưu tú đại học Oxford, lọt vào mắt xanh thiên kim Tần gia, ông Tần cưng cô cháu gái này như bảo bối, có nhà vợ hậu thuẫn, chí ít cũng bớt phải phấn đấu hai mươi năm.”

“Ban nãy thấy hắn theo ông Tần đi ra mắt, ngoại hình không tệ, khó trách được tiểu thư Tần gia nhìn trúng, đầu năm nay, đàn ông dựa vào nhan sắc một bước lên mây cũng chẳng có gì lạ.”

Sau đó là một tràng cười khúc khích chế diễu, Diêu Cẩn Hi chau mày, rất khó chịu, anh không thích đám người này đặt điều sau lưng cậu ấy, trong lòng anh hiểu rõ, Tề Thụy, chú rể của ngày hôm nay, tuyệt không phải loại dùng sắc cầu vinh như trong miệng bọn họ nói, vì muốn bớt vài chục năm phấn đấu mới cưới Tần tiểu thư, cậu ta thực sự thích Tần Tư Đồng, nhưng cho dù là vậy, cũng không phải điều Diêu Cẩn Hi phải vui vẻ thừa nhận.

Đám người bát quái đã tản đi, Diêu Cẩn Hi nhắm mắt, che khuất nỗi chua xót bên trong, ngửa đầu, một hơi uống cạn ly rượu trong tay.

Trong trang viên tới tới lui lui đều là người, Diêu Cẩn Hi cảm thấy hơi say, rõ ràng chỉ uống một ly, bước chân lại nặng như đeo chì, hỏi một cậu bồi bàn vị trí toilet, anh không thèm để ý nhóm nam nữ muốn tiến lên bắt chuyện, nhanh chóng rời đi.

Tạt làn nước lạnh như băng vào mặt, những suy nghĩ  hỗn độn dần trở nên rõ ràng, cậu ấy kết hôn, người anh thích đằng đẵng sáu năm, ngày hôm nay, sắp cùng một phụ nữ kết hôn.

Diêu Cẩn Hi ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ của mình trong gương, ánh mắt lạnh lùng không để lộ bất kì cảm xúc nào, khóe miệng treo lên nụ cười khổ, từ đầu tới cuối vẫn là anh đơn phương tình nguyện, cho dù người đó thích ai cũng mãi mãi không phải là anh.

Đang lúc suy nghĩ miên man, một tiếng “Rầm” thật lớn vang lên, có người đập vào cánh cửa ở phòng đối diện, ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập, Diêu Cẩn Hi giật mình, nghiêng đầu nhìn sang, không thể ngờ, kẻ phẫn nộ từ trong phòng lao ra lại là người anh đang suy nghĩ nãy giờ.

Diêu Cẩn Hi sững sờ một lúc, Tề Thụy đã lấy lại tinh thần bước thật xa, không hề quay đầu lại.

Cánh cửa vừa bị cậu thô bạo xô đẩy vẫn còn lung lay, Diêu Cẩn Hi do dự một lát, tiến lên phía trước, đẩy nhẹ.

Gã đàn ông chật vật ngã ngồi dưới đất hoàn toàn khác biệt với hình tượng nghiêm túc ngày thường. Tóc tai rũ rượi rối tung trên trán, cúc áo sơ mi văng đâu mất vài khuy, tay áo nhăn nhúm, trên mặt đỏ bừng năm dấu vân tay.

Lục Minh.

Diêu Cẩn Hi nheo mắt, nhìn kẻ xưa nay vẫn quen vênh váo hung hăng, lúc này lại chưng ra bộ mặt như chó nhà có tang, tâm trạng tự dưng tốt lên kì lạ, khóe môi cong cong, hỏi gã: “Vừa rồi, anh định làm gì Tề Thụy vậy?”

Lục Minh chậm rãi ngẩng đầu, bỏ qua ý mỉa mai trong mắt Diêu Cẩn Hi, tức giận đáp: “Không liên quan đến mày.”

Kỳ thực, gã không nói Diêu Cẩn Hi cũng có thể đoán, tính cách Tề Thụy luôn nhu hòa, tới tận bây giờ, anh chưa từng thấy cậu nổi giận kinh khủng như vậy, nhất là ngay chính hôn lễ của mình, chắc hẳn tên đàn ông trước mặt đã làm gì cực kì quá đáng, tất nhiên, cùng là đàn ông với nhau, cho dù Tề Thụy gầy yếu hơn so với hai người họ, muốn cậy mạnh với cậu cũng đừng mong có cửa.

“Lục đại thiếu, trong hôn lễ của em gái mình làm ra chuyện như thế với em rể tương lai, anh không thấy xấu hổ sao?”

Lục Minh từ từ đứng dậy, lạnh lùng nhìn về phía anh, lặp lại một lần nữa: “Không liên quan đến mày.”

Diêu Cẩn Hi hất cao cằm, hỏi: “Anh định cứ để thế đi ra ngoài à?”

Lục Minh không nhìn lầm vẻ bỡn cợt trong ánh mắt của y, người ngoài luôn cho rằng Diêu Cẩn Hi khiêm tốn nhã nhặn, nhưng gã và y cùng theo đuổi một người sáu năm, ít nhiều cũng hiểu biết tình địch, thấy người khác gặp họa là lộ ra bản chất ác độc, cười cợt trên nỗi đau của người ta để mua vui cho mình, chưa kể kẻ gặp xui xẻo còn là hắn.

Vừa rồi đúng là hắn thất thố, người mình hao hết tâm tư theo đuổi sáu năm đột nhiên thông báo kết hôn, mà cô dâu lại là đứa em họ hắn thương yêu nhất, trước đó còn không hề có thông báo nào, đùng một cái, thiệp mời đã tới tay. Hỏi hắn làm sao có thể bình tĩnh chấp nhận, cho nên hắn muốn ba mặt một lời, thế nhưng Tề Thụy lại nói, trước giờ cậu ta chỉ thích phụ nữ, cho dù là hắn hay Diêu Cẩn Hi, cũng chỉ là bạn bè bình thường.

Nghe được câu trả lời từ chính miệng cậu ta, Lục Minh quả thực tức giận, trước giờ chỉ coi hắn là bạn bè, vậy sáu năm qua “dục cự còn nghênh” là có ý đồ gì?

Rõ ràng Tề Thụy chưa từng từ chối hắn, tâm tư của hắn với Tề Thụy, bạn bè xung quanh đều biết, Tề Thụy cũng hưởng đủ mọi quan tâm săn sóc vượt trên mức bạn bè, kết quả, cậu đột nhiên nói sắp kết hôn, sau đó nói cho hắn biết, trước giờ cậu ta chỉ xem hắn như bạn bè.

Căm phẫn khơi mào ác ý trước nay vẫn luôn cực lực kìm nén, lần đầu tiên, hắn không còn mảy may thương xót Tề Thụy, điên cuồng dùng sức xé mở quần áo, muốn hung hăng xâm phạm cậu, sau đó, thì như Diêu Cẩn Hi thấy, Tề Thụy bị hắn chọc xù lông, không thèm nể mặt tung một đấm, đạp cửa rời đi.

Lục Minh đứng trước gương kiểm tra mặt mũi, may mắn không quá lộ liễu, dùng đá chườm một lát là có thể đi ra gặp người, Diêu Cẩn Hi nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười: “Anh có biết vì sao Tề Thụy trước giờ có thể làm bạn với tôi nhưng luôn né tránh anh không?”

Lục Minh phớt lờ y.

“Bởi vì con người anh cực kì ích kỉ, thô bạo, luôn áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, chưa bao giờ hiểu rõ cậu ấy thực sự muốn gì.”

“Lục đại thiếu, không phải ai cũng chịu được người luôn cho là mình là đúng như anh.”

“Tề Thụy không thích anh, chẳng ngạc nhiên chút nào.”

“Diêu Cẩn Hi.”  Lục Minh đột ngột ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh: “Mày hôm nay lảm nhảm đủ chưa, uống say sao?”

Diêu Cẩn Hi ngẩn ra, bởi vì Tề Thụy, anh và người đàn ông trước mắt đã đấu đá sáu năm, bắt đầu từ khi còn đang đi học, nhưng thực tế, ngoại trừ tranh cướp trên thương trường, số lần bọn họ trò chuyện cộng lại coi chừng chưa vượt quá mười câu, mà hôm nay, anh liên tiếp luyên thuyên bên tai Lục Minh, kỳ thực, anh mới là kẻ để bụng hơn….

Nhìn người trước mặt lộ ra dáng vẻ ngơ ngẩn, ván này coi như huề, tâm trạng Lục Minh thoải mái không ít, hắn đi ra ngoài, khi lướt qua anh thì bỏ lại một câu: “Ai bảo Tề Thụy né tránh tao, mày cũng bị hắn xoay như xoay dế mà thôi.” Đương lúc Diêu Cẩn Hi đang còn kinh ngạc, Lục Minh đã mỉm cười rời đi.

******

Tần gia đại tiểu thư Tần Tư Đồng là thiên chi kiêu nữ trong mắt mọi người, xuất thân cao, học vấn tốt, tính tình ổn, lại có nhan sắc, xinh đẹp không thể tả, người theo đuổi cô trước kia nhiều như cá diếc qua sông, không sao đếm xuể, nhưng cuối cùng, cô lại khăng khăng chọn một quản lí chi nhánh xoàng xĩnh trong công ty ông nội.

Đương nhiên, nói xoàng xĩnh chẳng qua là so với gia cảnh chói mắt của Tần Tư Đồng, gia cảnh chú rể trở nên quá chênh lệch, Tề Thụy xuất thân từ gia đình làm công ăn lương, nhưng lại được Tần Tư Đồng nhìn trúng, đương nhiên phải có chỗ hơn người, sinh viên ưu tú tốt nghiệp danh dự đại học Oxford, khả năng làm việc tốt, tướng mạo xuất chúng, khí chất ôn nhuận như ngọc, chỉ bằng như vậy, cũng đủ khiến Tần Tư Đồng tâm tính tiểu thư luôn mơ mộng tình yêu cổ tích cam tâm quỳ gối.

Rất nhiều người tỏ ra ước ao ghen tị, nhưng lúc Tề Thụy và Tần Tư Đồng đứng cạnh nhau, trông thế nào cũng xứng với bốn từ “trai tài gái sắc”, cho nên mặt ngoài ai nấy vẫn tươi cười, hết sức nể mặt chúc mừng.

Tiếng nhạc cử hành nghi thức hôn lễ vang lên, Tần Tư Đồng khoác tay ông mình, khắp trời tung đầy những cánh hoa, từng bước từng bước tới gần người yêu đang mỉm cười chờ đợi.

Ngày hôm nay, Diêu Cẩn Hi không biết đã uống hết ly rượu thứ bao nhiêu, anh quả thực đã say, trước mắt chỉ còn nhìn thấy bóng người mơ hồ, nhưng khi Tề Thụy trao nhẫn cho Tần Tư Đồng, anh lại chứng kiến nhất thanh nhị sở, quay mặt đi, đột nhiên chạm phải một đôi mắt khác.

Lạnh lùng như anh, nhưng cũng không che được con ngươi thất vọng.

Lục Minh có lẽ cũng nhận ra có người đang quan sát mình, ánh mắt rời khỏi người Tề Thụy, nhìn sang. Diêu Cẩn Hi say, hắn nhìn một cái đã nhận ra, mà bản thân hắn cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, trong một khắc này, đột nhiên hắn phát hiện Tề Thụy hình như không giống tưởng tượng trước giờ của mình, nhưng đã thích cậu ta sáu năm, còn tận mắt chứng kiến cậu trao nhẫn cho người khác, trong lòng hắn không tránh khỏi chua xót, liên tục cười khổ nhấp rượu.

Đêm đến, nhóm thanh niên tổ chức party ăn mừng, vẫn ở trong trang viên, đến khi quậy đủ mới chịu giải tán, còn ở lại đa số là bạn thân của Tần Tư Đồng và Tề Thụy, Diêu Cẩn Hi cũng muốn rời đi, nhưng vì đã uống quá say nên không thể tự mình lái xe, cuối cùng bị Tề Thụy gọi người mang lên phòng khách lầu hai nghỉ tạm, mà Lục Minh, vì Tần Tư Đồng năn nỉ ỉ ôi, đồng ý nán lại,  chia sẻ hạnh phúc cùng cô.

Nửa năm trước, Tần Tư Đồng mới từ nước ngoài du học trở về, cho nên không hề biết chuyện giữa hắn và Tề Thụy, chưa tới nửa năm sau, cô đã đoạt đi người hắn khổ cực theo đuổi sáu năm, Lục Minh cảm thấy thật buồn cười, nhưng không tài nào trách cứ em họ, hơn nữa hắn vẫn luôn thương yêu nàng, cho dù trong lòng có khó chịu, hắn vẫn không nỡ cự tuyệt yêu cầu của cô.

Party kéo dài đến gần sáng mới kết thúc, cả trai lẫn gái đều say mèm, Lục Minh cầm chìa khóa Tần Tư Đồng đưa, lung la lung lay lết đến lầu hai, nhớ lời cô dặn phòng khách là phòng đầu tiên bên trong hành lang, mơ mơ màng màng lần mò đi qua từng cửa, dừng lại trước một căn phòng không khóa, đẩy một cái, phía trong là một mảnh tối om, hắn say chuếnh choáng, không còn xác định được phương hướng, một cước đá bay cửa, lắc lư đi vào, mò đến bên giường thì đổ ập xuống.

Một lúc lâu sau, hắn cảm thấy có ai đó đang đè lên mình, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ không rõ, hắn thuận thế xoay người, trở mình đè người nọ dưới thân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương