Thôn Thiên
Chương 13: Tử hư kiếm phù

Bắt được linh phù, Dương Lăng tâm niệm thay đổi thật nhanh: "Người này tuyệt đối không thể lưu, bằng không hậu hoạn vô cùng!" Dương Lăng đã nhìn ra Lý Phong bước tiếp theo sẽ trực tiếp đối phó với hắn, cướp đoạt thần đăng. Và sẽ đợi cao thủ trong môn phái chạy tới, hợp lực tiêu diệt hắn.

"Tiên hạ thủ vi cường!" Dương Lăng càng ngoan độc, trong lòng sát khí phát sinh, trong tay Huyền Minh Kỳ vung lên, vừa chặn lại truyền âm linh phù nghìn vạn đạo hung hồn lần thứ hai rít gào lao ra khỏi phòng, hướng Lý Phong xa xa hùng hổ đánh tới,.

Đồng thời, ẩn núp cách Lý Phong đó không xa Nộ sát chi ma Ba Tuần cũng vận sức chờ phát động, chuẩn bị phối hợp cùng Dương Lăng phát xuất "Vạn Quỷ Phệ Hồn ", một kích tất sát.

*( nhất kích tất sát: một kích giết chết ND)

Phản hồi Dương gia trấn Lý Phong bỗng nhiên cảm giác trước mắt tối sầm lại, giật mình ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy từ phía trên một đạo hắc khí đông nghịt như mây đen mãnh áp xuống, trong đó quỷ khí um tùm, nghìn vạn gương mặt quỷ ma lúc ẩn lúc hiện, âm trầm đáng sợ.

Lý Phong biến sắc, quát lên: "Yêu nghiệt lớn mật!" Tay liền đưa tới túi bách bảo nang nơi eo lưng vỗ một cái, nhất thời lao ra một đạo thất luyện dường như tử quang hướng trời bay lên, sắc bén không gì sánh được. Tử quang khí thế như hồng, rít lên chạy ào vào trong hắc khí.

Tử quang trong sát na nhảy vào trong hắc khí, nhất thời phóng xuất mấy đạo tử sắc lôi điện, "Sát sát" rung động, chỉ chốc lát hắc khí liền bị nổ tan, hóa thành nghìn vạn đạo hắc khí chui vào mặt đất. Nghìn vạn đạo quỷ quái đều tứ tán mà chạy, trong đó hơn phân nửa bị tử sắc lôi điện đánh chết.

Trong nháy mắt lôi điện nổ vang, Dương Lăng "Phốc" phun ra một ngụm tiên huyết. Ba Thác Ngự Quỷ Thuật đã bị phản phệ, nếu không phải nguyên thần Dương Lăng ở trong kim quang, lúc nào cũng đuợc thủ hộ, lúc này đã bị thương tổn còn muốn nghiêm trọng thập bội.

"Sát!"

Phun ra một búng máu, Dương Lăng tuy rằng trong lòng kinh hãi, nhưng quả đoán hướng về phía Ba Tuần hạ mệnh lệnh công kích.

Hét lên một tiếng điên cuồng, ma đầu Ba Tuần hóa thành một đạo hắc quang, vô thanh vô tức hướng Lý Phong truy sát, diện mục dữ tợn đáng sợ.

Lý Phong lúc này vẻ mặt dào dạt thái độ đắc ý, trong lòng cười lạnh nói: "Chút tài mọn như vậy, làm sao là đối thủ Tử Hư Kiếm Phù được?" Đang ở thế đắc ý, hắn bỗng nhiên tâm thần rùng mình, đồng thời hậu tâm truyền đến cảm giác lạnh buốt.

"Không tốt!" Lý Phong điên cuồng hét lên một tiếng, vừa hướng bên trái cuồn cuộn lánh qua, một bên tay phải niết pháp quyết, liều mạng triệu hoán Tử Hư Kiếm Phù trên cao quay về phòng hộ giữ mình.

Bên tai vang lên tiếng cười to bén nhọn chói tai, ma đầu biến ảo hắc quang tốc độ kỳ khoái, phóng một cái, đã nhào tới trên người Lý Phong.

"A..." Một tiếng kêu thê lương thảm thiết, kiếm phù trên không trung vừa quay đầu, Lý Phong đã bị Ba Tuần thôn phệ rồi. Ma đầu Ba Tuần thực lực tương đương với cao thủ luyện khí tam, tứ trọng, mà Lý Phong dù lợi hại cũng là luyện huyết cửu trọng, thực lực cách xa cự đại, cư nhiên bị Ba Tuần một kích giết chết.

Mất đi Lý Phong khống chế, đạo tử quang trên không trung bay vài vòng, cuối rơi xuống trên mặt đất bên cạnh Lý Phong, biến thành một khối tử sắc ngọc khối hình chữ nhật, giống như cái chặn giấy.

Dương Lăng thận trọng đem Huyền Minh Kỳ thu vào Ma Vực, để cho kim quang chiếu xạ tẩy luyện. Người cũng ly khai khỏi phòng, cấp tốc hướng chỗ vị trí Lý Phong chạy tới.

Dương Lăng tu vi luyện huyết lục trọng, chạy còn nhanh hơn khoái mã vài lần, chỉ thấy một đạo quang ảnh như tia chớp, người đã chạy xa mấy trăm trượng rồi. Trước sau chỉ mấy cái hô hấp, Dương Lăng đã xuất hiện tại trước mặt thi thể Lý Phong.

Dương Lăng vừa đến, từ đỉnh đầu Lý Phong lao ra một đạo hắc quang, ma đầu Ba Tuần quay về Ma Vực. sau khi Ba Tuần tiến nhập Ma Vực, há mồm phun ra một điểm lục quang, lục quang này là ký ức sinh tiền của Lý Phong, bị nguyên thần Dương Lăng nhiếp khứ.

Ba Tuần tuy rằng ăn sinh hồn Lý Phong, nhưng dùng "Bác Linh Thuật" để lại ký ức người này giao cho Dương Lăng.

Dương Lăng nhặt lên khối tử sắc ngọc phù, bởi vì vừa thu ký ức Lý Phong, Dương Lăng biết ngọc thạch là một mai kiếm phù. Linh phù ngoại trừ có đẳng cấp phân chia, còn có chủng loại phân chia. Có công kích phù, phòng ngự phù, phụ trợ phù, trận phù vân…vân…

Kiếm phù thuộc về một loại trong công kích phù, khi thi triển có thể hóa thành một đạo kiếm quang bay ra đả thương địch thủ, hiệu quả cùng loại như phi kiếm. Kiếm phù trong tay Dương Lăng là Tử Hư Kiếm Phù, thuộc về trung phẩm linh phù, đẳng cấp còn muốn cao hơn truyền âm linh phù. Tử Hư Môn gia đại nghiệp đại, đối với đệ tử Lý Phong loại này bị phái đến bên ngoài luôn luôn ưu đãi rất lớn, được tặng các loại linh phù, đan dược, bằng không đông đảo đệ tử ai cũng không muốn đi ra thủ ở bên ngoài.

Cũng là Lý Phong không may, hắn trên người vốn có hai cái công kích phù, nhưng mấy tháng trước cầm cái công kích phù khác cùng người giao dịch, từ trong tay một gã tán tu đổi lấy một gốc linh chi năm trăm năm. Nếu không với hai cái Tử Hư Kiếm Phù, Lý Phong hoàn toàn có thể tiêu diệt Dương Lăng.

Dương Lăng trong lòng âm thầm kêu may mắn, đồng thời cũng có vài phần nghiêm nghị, nghĩ thầm: "Đệ tử đại phái quả nhiên không phải dễ trêu chọc! Nếu không có Ba Tuần xuất kỳ bất ý công kích, trùng hợp với trên người Lý Phong lại không có dư thừa công kích phù, ta lần này sợ rằng đã bị giết chết!" Chỉ cần công kích phù đỡ Ba Tuần một kích, sau đó Lý Phong chỉ huy lưỡng đạo kiếm quang, như vậy trong khoảnh khắc tiến công là có thể giết chết Dương Lăng.

Dương Lăng lại tháo xuống túi bách bảo nang trên người Lý Phong, sau đó đem thi thể kéo đến một chỗ mai táng. Làm xong tất cả, Dương Lăng nghĩ thầm: "Ta vốn tưởng vạch trần hành vi phạm tội của Dương Hoài Thủy, làm cho toàn bộ trấn nhân ra mặt giết chết hắn vì phụ mẫu báo thù. Nhưng bây giờ liên lụy đến Tử Hư Môn, ta sẽ tuyệt không có thể lưu lại cái đầu mối gì, bằng không hậu hoạn vô cùng!"

Dương Lăng cảm giác được sự tình nghiêm trọng, ngay cả túi bách bảo nang từ trên người Lý Phong tháo xuống đều không kịp kiểm soát, lúc này tìm một nơi ổn thỏa, chuẩn bị phóng xuất ma đầu giết Dương Hoài Thủy, kết thúc tất cả thù hận.

Dương Hoài Thủy đứng ở trên lầu, thấy ngoại trấn xa xa giữa không trung hắc khí bao phủ, sau lại có một đạo tử quang nhảy vào trong hắc khí, thoáng cái đem hắc khí tách ra. Dương Hoài Thủy không khỏi cả tiếng trầm trồ khen ngợi, "Hắc hắc" cười nói: "Tiểu tạp chủng, hôm nay gặp phải người lợi hại hơn, ta xem ngươi trốn chỗ nào!"

Sau đó Dương Hoài Thủy cũng nhìn không thấy cái gì nữa, chuẩn bị nghênh tiếp thắng lợi trở về "Cô Nguyệt pháp sư" . Nhưng mới vừa quay đầu lại, một đạo hắc quang tự nhiên ngưng tụ thành ma quỷ xuất hiện tại trước mặt. Ma quỷ này mặt xanh tóc đỏ, răng nanh miệng lớn, con mắt huyết hồng đáng sợ, phát sinh tiếng cười quái dị chói tai.

Dương Hoài Thủy sắc mặt biến thành trắng bệch, run run quỳ trên mặt đất, vừa dập đầu vừa cầu xin: "Dương Lăng, là ta xin lỗi nhà các ngươi, ta sai rồi, cầu ngươi không nên giết ta, có cái gì yêu cầu ta đều đáp ứng, ta cho ngươi tiền, ta cho ngươi nữ nhân..." Hắn tuy rằng kinh hãi gần chết, nhưng lập tức cũng đoán ra ma quỷ này là Dương Lăng phái tới.

Ba Tuần phát ra một tiếng quái khiếu, trong miệng phát ra thanh âm Dương Lăng, trầm thấp như sấm, trong thanh âm tràn ngập ý oán hận."Dương Hoài Thủy, ngươi ngày trước giết toàn bộ chi ta hơn ba trăm người, trong đó bao gồm cả phụ thân ta, trên thăng tiên đại hội lại bức tử mẫu thân của ta. Dương Hoài Thủy, ngươi nói sát phụ sát mẫu diệt toàn tộc ta đại cừu này ta có thể nào không báo? Lão thất phu, chịu chết đi!" Ma đầu Ba Tuần đi tới phía trước, đơn giản nuốt sinh hồn Dương Hoài Thủy, rồi trở về Ma Vực.

Hầu như đồng thời, ma đầu Thấp Bà cũng nuốt sinh hồn tộc trưởng Dương Hoài Kim. Dương Hoài Kim trước khi chết vẻ mặt cầu xin, đầu dập xuống đất đến máu chảy đầm đìa, nhưng làm như vậy chỉ có thể khiến Dương Lăng hận ý càng đậm, không chút do dự bảo Thấp Bà thôn phệ sinh hồn của hắn.

Sau đó, lưỡng đại ma đầu vào Dương gia trấn tìm kiếm Dương Đức, cũng không gặp một bóng người. Dương Lăng sau đó triệu hồi lưỡng ma, lúc này mới từ ký ức Dương Hoài Thủy biết được, Dương Đức từ lúc Lý Phong đến thì nhân cơ hội đó ly khai Dương gia trấn. Khi đó Dương Lăng đem toàn bộ tinh thần đều chú ý tới trên người Lý Phong, không rảnh chú ý, cư nhiên để Dương Đức thành công đào tẩu.

Dương Hoài Thủy đa mưu túc trí, hắn e sợ cho rằng Lý Phong cũng đấu không lại Dương Lăng, vì thế sớm có chuẩn bị, ra lệnh cho nhi tử Dương Đức trực tiếp tìm tiên đạo môn phái nương tựa. Dương Hoài Thủy cho rằng nhi tử từ nhỏ được thần đăng chiếu xạ, tư chất căn cốt đều là thượng thừa, nhất định phải nhận được tán thưởng.

Dương Lăng cũng không biết Dương Đức đi lộ tuyến nào, truy cũng không truy được, chỉ có thể oán hận mà tạm thời tha hắn một lần.

Giết chết Dương Hoài Thủy, Dương Hoài Kim, Dương Lăng đại cừu báo được, đi đến trước mộ phần phụ mẫu bái tế một hồi. Lúc trở về, Dương Lăng lấy ra túi bách bảo nang để kiểm tra.

Tuy sớm đã từ ký ức Lý Phong biết được đại khái, nhưng vừa nhìn thấy, Dương Lăng nhịn không được vui mừng quá đỗi.

Túi bách bảo nang này cùng túi trữ vật của Ba Thác như nhau, đều là không gian trữ vật túi. Bất đồng chính là, túi bách bảo nang trên người Lý Phong không gian lớn hơn, cả mười trượng phương viên, dung nạp số lượng lớn gần cả trăm cái túi trữ vật đựng đầy tiền. Túi bách bảo nang này là pháp khí tương đối trân quý, túi trữ vật của Ba Thác thuộc về pháp khí tối cấp thấp.

Gọi là ngoan khí, nên không có linh tính, uy lực nhỏ yếu, công năng cứng nhắc chỉ là một pháp khí đơn lẻ. Mà pháp khí dựa theo đẳng cấp, từ cấp thấp đến chí cao cấp phân biệt là ngoan khí, linh khí, bảo khí, đạo khí, tiên khí ngũ cấp, mỗi một cấp phân chia thành thượng, trung, hạ tam phẩm.

Túi bách bảo nang của Lý Phong thuộc về hạ phẩm linh khí, Ba Thác thì thuộc về hạ phẩm ngoan khí, hai cái căn bản không ở cùng một đẳng cấp.

Trong túi bách bảo nang của Lý Phong không hề ít đồ vật, trong đó bao gồm một kiện công kích tính trung phẩm linh khí phi kiếm, hơn mười mai Huyết Đan, Nguyên Đan, còn có một ít linh dược, mấy thứ này là Lý Phong ở trong Tử Hư Môn ba năm thời gian tích góp từng tí một mà có, hôm nay đều bị Dương Lăng chiếm lấy.

Dương Lăng đại khái kiểm kê một chút trong túi bách bảo nang, tịnh không nóng nảy lập tức nghiên cứu. Bởi vì kế tiếp, Dương Lăng phải nghĩ biện pháp một lần nữa thu được Thái Dịch Môn tu tiên danh ngạch. Đối với tu tiên danh ngạch, Dương Lăng nói cái gì cũng sẽ không buông tha, bởi vì ... cơ hội này chờ tiến nhập đại phái tu luyện trân quý không gì sánh được, khả ngộ bất khả cầu.

Dương Lăng có ký ức Tự Ma chân nhân, Tự Ma chân nhân có thể nói pháp lực cường hoành, bản thân là chân nhân đại cao thủ. Từ ma đầu của mình luyện ra ngũ đại ma đầu đạt được tới trình độ chân ma. Ma đầu lục cảnh, Âm ma, Minh ma, Linh ma, Chân ma, Thánh ma, Ma thần, trong đó Chân ma thực lực cao hơn Pháp Thiên Kỳ pháp sư. Mà lúc Ngũ Đại Chân ma liên thủ thực lực thậm chí có thể cùng Địa Tiên Cảnh Giới Đạo Quân so sánh.

Tự Ma chân nhân thực lực cường hãn như vậy, nhưng vẫn bị hai gã tiên môn nhân vật chém nát thân thể. Nguyên nhân chính là, bởi vì Tự Ma chân nhân vô cùng thiên về tu luyện nuôi dưỡng ma đầu, tuy rằng hắn thu được cường đại thực lực, nhưng cũng dẫn đến bản thể Tự Ma chân nhân tu vi hữu hạn, vẫn bồi hồi ở Chân Nhân Kỳ vô pháp đột phá cao hơn.

Nếu như Tự Ma chân nhân có thể tu luyện tới Huyền Cương Kỳ, thành tựu Đạo Quân chi thể, liền có thể ngưng tụ Pháp Thai, tự mình có chí cao thần thông; dẫn thiên lôi rèn đúc (đoán luyện) thân thể, sản sinh hộ thể cương khí, từ đó bách tà bất xâm, phi kiếm nan thương. Lại phối hợp Ngũ Đại Chân ma, như vậy với thực lực cường hãn của hắn, vị tất không thể cùng nhân vật Đạo Tôn nhất cấp chống lại.

Dương Lăng có bài học vết xe đổ, tự nhiên hi vọng có thể đi tới Thái Dịch Môn tu luyện tiên pháp, thành tựu Đạo Quân chi thể, thậm chí trở thành Đạo Tôn. Địa Tiên Cảnh Giới vô cùng ... Không chỉ có thọ mệnh dài, hơn nữa pháp lực thông thiên, rất khó bị địch nhân giết chết.

Thái Dịch Môn thuộc về một trong tiên đạo cửu môn, mặc dù không phải thế lực lớn nhất trong tiên đạo cửu môn, nhưng là gần với tiên đạo đệ nhất đại phái Thái Huyền Môn, đứng hàng đệ nhị. Nếu Dương Lăng có thể tiến nhập Thái Dịch Môn, như vậy bằng vào thần đăng kim quang luyện ra đan dược, trong khoảng thời gian ngắn trở thành ngoại môn đệ tử cũng không phải là việc khó.

Chỉ cần trở thành nội môn đệ tử, là Dương Lăng có thể có tiên pháp tương đối cao thâm để tu luyện trong Thái Dịch Môn. Từng bước một, Dương Lăng không phải không thể trở thành chân truyền đệ tử, thậm chí mở ra cánh cửa tiên đạo hư vô mờ ảo!

Tự Ma chân nhân tuy rằng thực lực cường đại, nhưng suốt đời cũng không có được đến đại phái, nói chi đến phương pháp tu tiên, bất quá là một tán tu mà thôi. Thỉnh thoảng vì động phủ, đan dược mà bôn ba các nơi, vì thế bỏ qua không ít thời gian tu luyện.

Hôm nay có một cơ hội tiến nhập Thái Dịch Môn xảy ra trước mặt, Dương Lăng đương nhiên sẽ không tha nó, hắn nhất định phải đoạt lại tu tiên danh ngạch, trở thành Thái Dịch Môn ngoại môn đệ tử!

Dương Lăng tỉ mỉ suy nghĩ chốc lát, trong lòng kế định.

Dương Hoài Thủy đã chết, tộc trưởng cũng đã chết, Dương gia trấn rối loạn nội bộ. Dương Hoài Thủy thê thiếp giải tán lập tức, thậm chí có người cùng ngày đã tái giá với Dương gia tộc nhân khác, có không ít người căn bản cùng kết đôi với các nàng già trước tuổi. Ôi! Dương Hoài Thủy trên trời có linh thiêng, chẳng biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

Mà lúc trấn dân không còn hỗn loạn nữa, mấy người lão nhân tương đối có danh vọng ở Dương gia trấn đứng ra một lần nữa đề cử tộc trưởng, đồng thời vì Dương Hoài Kim huynh đệ hai người lo việc tang sự. Tân tuyển ra tộc trưởng tên là Dương Hoài Ân, đã hơn sáu mươi tuổi, mọi người cho rằng hắn thành thật trung hậu, so với Dương Hoài Kim còn muốn hợp hơn.

Lúc Dương Hoài Ân được tuyển làm tộc trưởng, trong lòng vui mừng không gì sánh được. Phải, tộc trưởng là có rất nhiều đặc quyền, chưởng quản bộ phận kinh thương quyền to, kiếm chát được nhiều. Rất vui vẻ, Dương Hoài Ân quyết định đi tới tửu quán duy nhất ở Dương gia trấn, chuẩn bị chè chén một hồi, tìm mấy lão hữu tâm sự.

Lúc này sắc trời đã tối, Dương Hoài Ân mới vừa đi trên đường cái, trước mắt bóng người nhoáng lên, một gã thiếu niên xuất hiện ngay trước mặt. Dương Hoài Ân cả kinh "A nha" một tiếng, sợ đến thối lui một bước. Lúc này tập trung nhìn vào, thiếu niên này mi thanh mục tú, dĩ nhiên là Dương Lăng.

Dương Hoài Ân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cả giận nói: "Ta nói Dương Lăng, ngươi muốn hù chết nhị bá a!"

Nguyên Dương Lăng cùng Dương Hoài Ân quen biết, Dương Lăng trong nhà cùng khổ, Dương Hoài Ân hướng nhà Dương Lăng tặng vài lần thuế ruộng đất. Thường xuyên qua lại, Dương Lăng cũng đối với Dương Hoài Ân tương đối có hảo cảm, trước đây gặp mặt thường thân thiết gọi một tiếng kêu "Nhị bá" .

Dương Lăng thản nhiên nói: "Nhị bá, cháu tìm người có việc."

Dương Hoài Ân vò đầu nói: "Có phải hết lương thực rồi không? Đợi đến nhà của ta lấy."

Dương Lăng trong lòng ấm áp, trước mặt Dương Hoài Ân mặc dù có chút láu cá, nhưng tâm địa lương thiện, cũng không hại người. Dương Lăng nói: "Nhị bá, không là chuyện này, điệt nhi có việc đại sự cùng người thương lượng."

Dương Hoài Ân gật đầu: "Được rồi, ta đang muốn đi tửu quán, ngươi theo ta cùng đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."

Dương Lăng gật đầu, hai người sóng vai mà đi.

"Nhị bá, điệt nhi hi vọng nhận được tu tiên danh ngạch." Dương Lăng nói thẳng đến chủ đề, "Nhị bá đã là tộc trưởng, nếu như nhị bá nguyện ý giúp điệt nhi, điệt nhi có linh đan biếu tặng cấp cho nhị bá. Hơn nữa điệt nhi nếu như thời gian tới có thể tu tiên thành công, tuyệt đối sẽ không quên, nhị bá thật là có chỗ tốt."

Dương Hoài Ân dừng ngay lại, quay đầu nhìn chằm chằm Dương Lăng: "Ngươi nói cái gì? Linh đan? Ngươi từ nơi nào có được?"

Dương Lăng mỉm cười: "Không dối gạt nhị bá, điệt nhi trong khoảng thời gian này không ở nhà, ra ngoài có kỳ ngộ." Dương Lăng nói một đoạn cố sự trong núi gặp được tiên nhân, được tặng linh dược.

Dương Hoài Ân nghe xong bán tín bán nghi, híp mắt hỏi: "Ngươi nói đều là nói thật?"

Dương Lăng không nói gì, mở lòng bàn tay ra, trong tay hơn một quả luyện thể ma đan. Đan dược này cả vật thể trong suốt như ngọc, vừa lấy ra liền lập tức tản mát ra mùi hương thơm lừng. Chỉ ngữi một chút, Dương Hoài Ân cảm giác cả thân thể thư sướng, thần thanh khí sảng.

Dương Hoài Ân mở to hai mắt nhìn, vừa mừng vừa sợ, khóe mắt cơ hồ kinh hoàng nói: "Linh đan, đúng là linh đan!"

Dương Lăng thu hồi luyện thể ma đan, thản nhiên nói: "Nhị bá, người nếu giúp điệt nhi, điệt nhi sẽ đưa người mười mai linh đan."

Dương Hoài Ân sắc mặt biến ảo bất định, một lúc lâu, hắn bỗng nhiên giậm chân một cái nói: "Tốt! Vì mười mai linh đan, ta giúp ngươi!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương