Thôn Phệ Tinh Không 2: Khởi Nguyên Đại Lục(Dịch)
-
Chapter 165 Phủ thành chủ kinh hãi(3)
Mặc Ngọc Thanh Nham và Mộng Hoa lâu chủ cũng đi theo ra ngoài.
Vù vù!
Bay lên không trung, La Phong nhìn ra xa. Cho dù là chịu ảnh hưởng của trận pháp Hộ Dương thành, hắn vẫn có thể phá không nhìn trộm ra xa, thăm dò được hơn một ngàn chiếc phi thuyền cùng với rất nhiều bí bảo quân đoàn khổng lồ của Tâm Ảnh môn.
"Khí thế thật lớn.” La Phong tán thưởng: “Không hổ là tông phái do Thần Vương thành lập, từ lúc suy bại đến nay vẫn mạnh mẽ như thế.”
Tâm Ảnh môn là tông phái Thần Vương bình thường, lúc đỉnh cao cũng có thể nói là thế lực lớn một phương, đệ tử nhiều vô số.
Đoạn Đông Hà nhất mạch, có thể là do các tổ sư ngại việc bồi dưỡng đệ tử quá phiền toái, đời đời đều là đơn truyền, đến đời trước thì chết ở Vũ Trụ hải, may mắn có La Phong kế thừa, kéo dài truyền thừa, thành Đoạn Đông Hà đời thứ 193.
“Tâm Ảnh môn tới, e rằng tình thế của Hộ Dương thành sẽ có biến hóa lớn.” Mộng Hoa lâu chủ có chút hoảng.
“Bọn họ muốn đối phó, trước tiên sẽ đối phó phủ thành chủ.” La Phong nhìn xa xa, đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi: “Không ổn.”
“Chủ nhân, sao vậy?” Ma La Tát hỏi, Mặc Ngọc Thanh Nham và Mộng Hoa lâu chủ cũng khó hiểu.
“Đại quân Tâm Ảnh môn đi thẳng đến trung tâm Hộ Dương thành, bọn họ đang xâm chiếm động phủ ‘khu Hỗn Độn Giáp’.” La Phong nói: “Đi đi, mau trở về, đừng để động phủ của ta bị chiếm lấy.”
“Cướp động phủ sao?”Ma La Tát kinh hãi.
Lúc này La Phong dẫn theo Ma La Tát, Mặc Ngọc Thanh Nham cưỡi phi thuyền, xuyên qua hư không chạy về động phủ nhà mình.
Trong phạm vi Hộ Dương thành, xuyên qua hư không với cự ly ngắn đối với La Phong không phải là việc gì khó.
Giờ phút này, toàn bộ trung tâm phủ thành chủ Hộ Dương thành lại rất bối rối, nhóm tinh anh của năm đại gia tộc đã sớm lui đến phủ thành chủ.
"Tâm Ảnh môn tấn công?” Ma Ly Phi Vân và Điêu Dung Khởi cũng ở trong bộ phận cốt lõi năm đại gia tộc đang sốt sắng nhốn nháo, hai tỷ muội cũng nhìn ra bên ngoài, chỉ biết là tình thế hiện giờ rất tồi tệ.
“Phụ thân, Cao Ngô sư huynh và mọi người đều đang chuẩn bị nghênh chiến.” Ma Ly Phi Vân lo lắng.
“Yên tâm đi, phủ thành chủ không dễ bị đánh hạ như vậy đâu.” Điêu Dung Khởi an ủi.
Lúc này các tinh anh của năm đại gia tộc, bao gồm Hộ Dương quân đoàn, Hộ Dương vệ đều lui đến thủ phủ thành chủ, chỉ có một số ít vẫn trấn thủ ba đại cấm địa.
“Tâm Ảnh môn nói muốn tìm nơi đặt chân, bây giờ lại đang thẳng đến phủ thành chủ.” Lão giả tóc trắng nhìn xa.
“Muốn khai chiến sao?” Thủ lĩnh Mai Ngô nhất tộc lo lắng nói.
“Hiện tại chúng ta chỉ có thể đối mặt.” Hộ Dương thành chủ nói.
Là chi nhánh của đại gia tộc, bọn họ đi tới Hộ Dương thành là để hưởng phúc. Làm sao lại bằng lòng liều mạng ngươi chết ta sống?
Nhưng liên quan đến tranh chấp giữa hai nước, bọn họ cũng không dám đầu hàng.
Phủ thành chủ của một phương, bất kể là Vĩnh Hằng Chân Thần của năm đại gia tộc dòng chính, hay là rất nhiều Vĩnh Hằng Chân Thần chư hầu, tổng cộng cũng hơn trăm vị Vĩnh Hằng Chân Thần! Cho dù dựa vào đặc thù của Phủ thành chủ, có thể giữ vững nổi hay không? Bọn họ cũng không có mười phần tin tưởng.
Hộ Dương thành chủ, Ma Ly Hiêu và mọi người đều nhìn ra xa, thấy đại quân Tâm Ảnh môn trùng trùng điệp điệp, đang dần đáp xuống từng tòa động phủ "khu Hỗn Độn Giáp" bên cạnh.
“Động phủ của các ngươi đều thuộc về Tâm Ảnh môn bọn ta rồi.”
“Mau dọn ra ngoài đi.”
“Tâm Ảnh môn chúng ta muốn tòa động phủ này.” Từng động phủ đều trực tiếp bị chiếm đoạt.
Trong đó động phủ của Chúc thị nhất tộc chiếm diện tích vô cùng lớn, là động phủ siêu lớn xếp hạng bậc nhất ở khu Hỗn Độn Giáp, lớn hơn so với tòa động phủ loại nhỏ kia của La Phong, do nhiều động phủ hợp thành.
“Chư vị Tâm Ảnh môn, đây là tổ địa của Chúc thị nhất tộc ta.” Tộc trưởng nhất tộc Chúc thị Chúc Cốt tự mình ra mặt, năm vị Vĩnh Hằng Chân Thần đi theo phía sau đều lấy lòng cung kính: “Chúc thị nhất tộc ta nguyện ý dâng ra bảo vật để bảo vệ tổ địa.”
“Tổ địa thì thế nào?” Đột nhiên một con mắt màu vàng to lớn hạ xuống, giọng nói ầm ầm. Con mắt màu vàng to lớn kia nhìn chằm chằm Chúc Cốt, làm cho Chúc Cốt hãi hùng khiếp vía, ông ta cảm giác được uy hiếp chết người.
“Nhanh chóng rời đi, nếu không Chúc thị nhất tộc không trừ lại một ai.” Con mắt vàng khổng lồ phát ra âm thanh: "Còn có cái ngươi gọi là hiến bảo vật? Cho ta xem, nếu bảo vật không đủ trân quý, các ngươi cũng không cần rời đi, toàn bộ đều chết hết ở đây đi.”
Hoa văn màu xanh lá cây trên khuôn mặt của lão già nhỏ gầy Chúc Cốt đều có chút vặn vẹo, năm vị Vĩnh Hằng Chân Thần của gia tộc phía sau ông ta đều có chút bi phẫn.
“Được, chúng ta sẽ dọn đi.” Chúc Cốt chỉ có thể chịu đựng, không dám làm trái, đồng thời còn phải ngoan ngoãn dâng ra bảo vật.
“Đó là động phủ của ai?” Có quân đoàn bí bảo Cơ Giới khổng lồ nhìn về phía động phủ nhỏ của La Phong.
“Sư thúc, đó là động phủ của La Hà Thần Quân.” Có đệ tử hồi bẩm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook