Thôn Phệ Tinh Không 2: Khởi Nguyên Đại Lục(Dịch)
-
Chapter 162
Chương 77: Hãy để Hộ Dương thành sợ hãi đi!
Mộng Hoa lâu ở Hộ Dương thành!
La Phong dẫn Ma La Tát, Mặc Ngọc Thanh Nham đi đến đây.
“La Hà Thần Quân tới rồi!”
“Là La Hà Thần Quân!”
Toàn bộ Mộng Hoa lâu đều rối loạn lên, dù là khách hay là các thành viên của Mộng Hoa lâu đều nhìn hết về phía La Hà Thần Quân.
Sau trận chiến vào năm kỷ trước, La Hà Thần Quân lấy mạng Huyết Vân Thần Quân, Vũ Thiên Hử và Vũ Thiên Y, cũng đã chứng minh được thực lực khủng bố của hắn, chính là người vô địch dưới Hỗn Độn Chúa Tể.
“Mộng Hoa ra mắt Thần Quân.” Mộng Hoa lâu chủ dẫn nhạc sư A La Nhã ra đón người, tươi cười rạng rỡ nói: “Thần Quân vẫn dùng chỗ cũ hả?”
“Chỗ cũ.” La Phong mỉm cười nói.
“Mời vào!” Mộng Hoa lâu chủ đi theo dẫn đường.
Đám người nhanh chóng đi đến Lan Tinh điện.
Lan Tinh điện của hiện giờ chỉ để riêng cho La Hà Thần Quân sử dụng, bất cứ vị khách nào khác đều chỉ có thể đi sang điện khác.
Từ sau khi Hắc đồ tể dẫn đám đồ đệ theo công chúa điện hạ đi Ngu Thủy Thiên Dụ đến vương đô, La Phong thường hay đến Mộng Hoa lâu ăn cơm, rất ít khi đi nơi khác.
“Thần Quân, mời vào!” Mộng Hoa lâu chủ tự mình rót rượu rồi ngồi một bên tiếp chuyện.
“Lâu chủ khách sáo rồi, dạo này lâu chủ có nhạc khúc mới nào không?” La Phong cười hỏi.
“Ta biết Thần Quân thích nghe hát, dạo này sáng tác ra hơn mười nhạc khúc.” Mộng Hoa lâu chủ nói.
“Vậy lát nữa ta phải nghe cho kỹ mới được.” La Phong cũng rất khách sáo khi đối mặt với Mộng Hoa lâu chủ.
Một là vì mối quan hệ thân thiết giữa Thương Thiên Viêm và Mộng Hoa lâu chủ, hắn phải giúp đỡ một vài phần.
Hai là vì khi ý chí tâm linh đột phá cấp Thần Vương, mỗi khi hắn thi triển Thất Tình Luyện Tâm Pháp, tại Hộ Dương thành to rộng, cũng chỉ có nhạc khúc của Mộng Hoa lâu chủ là có thể khiến hắn đắm chìm.
“A La Nhã diễn tấu đi.” Mộng Hoa lâu chủ nhìn sang.
La Phong cũng bắt đầu nghe nhạc.
Nhạc sư A La Nhã tập trung diễn tấu nhạc khúc, huyễn thuật nhạc khúc của nàng mạnh hơn ba mươi kỷ trước rất nhiều. Có điều, khi ý chí của La Phong đạt đến cấp Thần Vương, huyễn thuật nhạc khúc của A La Nhã không còn ảnh hưởng nhiều đến hắn nữa, chỉ còn dừng ở mức giải trí lúc ăn cơm uống rượu thôi.
“Huyễn thuật nhạc khúc của A La Nhã hay hơn nhiều rồi.” Đợi A La Nhã diễn xong, La Phong khen ngợi một câu.
“Cảm ơn Thần Quân.” A La Nhã cung kính hành lễ, chỉ là trong lòng có chút mất mát. Bởi vì nàng biết trước đây lúc La Hà Thần Quân nghe huyễn thuật nhạc khúc của nàng, có thể hoàn toàn đắm chìm vào bên trong, thậm chí còn cảm động rơi nước mắt.
Còn bây giờ hả? La Hà Thần Quân chỉ đơn giản là mỉm cười lắng nghe thôi.
“Kỹ nghệ của ta còn rất yếu, không thể khiến cho Thần Quân thích nữa rồi.” A La Nhã thật sự rất cố gắng, nhưng mà huyễn thuật của nàng đã đạt đến Hư Không Chân Thần đỉnh phong, lại không nhìn thấy hi vọng đột phá Vĩnh Hằng Chân Thần.
A La Nhã lui sang một bên.
Mộng Hoa lâu chủ ngồi tại chỗ, quanh người lơ lửng cánh hoa, có cả bông tuyết tự nhiên tụ lại, nhạc khúc vang lên. Lấy vạn vật thiên địa làm nhạc khí, huyễn thuật nhạc khúc mang theo ma lực thần kỳ.
Huyễn thuật nhạc khúc đạt tới cảnh giới Vĩnh Hằng Chân Thần có uy lực cực kì mạnh mẽ. Dù vậy, La Phong vẫn phải chủ động thi triển Thất Tình Luyện Tâm Pháp mới khiến cho uy lực của huyễn thuật nhạc khúc mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần, rồi mới có thể đắm chìm vào bên trong.
La Phong là vị khách quan trọng của Mộng Hoa lâu, Mộng Hoa lâu chủ đã biết sở thích của La Phong từ lâu, vậy nên nhạc khúc mà nàng mới sáng tác đều có thể mang đến rất nhiều cảm xúc từ sâu trong tâm linh của hắn.
“Chỉ là nhạc khúc thôi mà, chủ nhân lại thích thế à?” Ma La Tát ngồi ở cách đó không xa vừa ăn vừa lẩm bẩm.
Lúc mười nhạc khúc tấu xong, cảm xúc trong La Phong mới từ từ bình thường lại.
“Hay lắm! Mấy nhạc khúc mới của lâu chủ rất hay!” La Phong khen ngợi.
“Cảm ơn Thần Quân khen ngợi.” Mộng Hoa lâu chủ rất sợ hãi khi Thương Thiên Viêm, Huyết Vân chết. Nhưng sau đó, nàng phát hiện La Hà Thần Quân bắt đầu thích huyễn thuật nhạc khúc của mình.
Phát hiện này khiến nàng rất kích động.
Nàng thậm chí có chút nghi ngờ: Trước đây La Hà Thần Quân chỉ thích huyễn thuật nhạc khúc của A La Nhã, suốt hơn hai mươi kỷ không thèm để ý đến mình. Đến khi Thương Thiên Viêm, Huyết Vân chết rồi, hắn lại bắt đầu thích huyễn thuật nhạc khúc của mình. Có khi nào hắn giống Thương Thiên Viêm và Huyết Vân, chỉ ngụy trang hay không?
Suy đoán Thương Thiên Viêm và Huyết Vân ngụy trang khiến cho Mộng Hoa lâu chủ hoàn toàn mất hết tự tin.
La Hà Thần Quân có thực lực gì? Có thực lực vô địch khi tính dưới cảnh giới Hỗn Độn đó! Người như thế sao có thể nghiện huyễn thuật của nàng? Nàng không tự tin như thế.
“La Hà Thần Quân trọng tình trọng nghĩa, có thể là vì tình nghĩa huynh đệ với Thương Thiên Viêm nên mới thường xuyên đến Mộng Hoa lâu.” Mộng Hoa lâu chủ có ý nghĩ của mình: “Dù thế nào đi nữa, chỉ cần bên ngoài cho rằng... La Hà Thần Quân rất thích huyễn thuật nhạc khúc của mình là đủ lắm rồi.”
Mộng Hoa lâu chủ thật sự rất biết ơn La Hà Thần Quân.
Vậy nên, nàng mới nghĩ đủ mọi cách, thường xuyên sáng tác nhạc mới cho La Hà Thần Quân nghe.
“Lĩnh hội ba ngàn Hư Không Kiếp Thú Đồ sẽ khiến cho ý chí tâm linh rất mệt mỏi. Khi dùng Thất Tình Luyện Tâm Pháp lắng nghe huyễn thuật nhạc khúc, có thể
khiến cho mình hoàn toàn thả lỏng, đồng thời xoa dịu tâm linh, xua tan mọi mỏi mệt.” La Phong rất coi trọng Mộng Hoa lâu chủ.
Tu hành lâu rồi sẽ dẫn đến mỏi mệt và chết lặng.
Thất Tình Luyện Tâm Pháp có thể khiến mình tìm lại cảm xúc.
“Mình đã lĩnh hội hết Kiếp Thú Đồ.” La Phong thầm nói: “Có điều, mỗi lần lĩnh hội, mình đều sẽ có thu hoạch mới.”
Năm kỷ qua là thời kỳ mà La Phong tiến bộ nhanh nhất.
Thường xuyên phải đối mặt với Sinh Mệnh Bản Nguyên Đại Đạo, Ma La Tát đạt tới cảnh giới Hỗn Độn thường xuyên thể hiện Hủy Diệt Bản Nguyên, La Phong lĩnh hội lâu ngày, tích lũy dày dặn, tất nhiên là mạnh hơn năm kỷ trước rất nhiều.
Hắn đã lĩnh hội Kiếp Thú Đồ xong từ lâu rồi. Hiện nay, hắn chỉ còn lĩnh hội thêm nữa để hiểu rõ hơn thôi.
Thỉnh thoảng hắn sẽ đi đến tầng Hỗn Độn, bắt sống mười mấy loại sinh vật ẩn chứa Hỗn Độn Pháp Tắc hoàn chỉnh giống như là sinh vật sáng bạc kia.
Khi thực lực của hắn mạnh hơn, việc bắt sống những sinh vật đó cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.
“Nếu không có những cơ duyên ấy thì dù mình có tu hành năm trăm kỷ, cũng không bằng được năm kỷ qua.” La Phong thầm nói.
Mấy cơ duyên lớn đích thực đã trợ giúp La Phong rất nhiều, Sinh Mệnh Bản Nguyên Đại Đạo đơn giản nhất đã giúp hắn tiến bộ vượt bậc
“Tích lũy cảnh giới hiện giờ của mình cao hơn cả Huyết Vân.”
“Có điều, mình vẫn chưa ngộ ra Hỗn Độn pháp tắc!” La Phong nhíu mày: “Pháp tắc nhất mạch khó tu hành hơn huyết mạch nhất mạch rất nhiều!”
Với lượng tích lũy như Huyết Vân, trong lúc liều mạng đánh đấm, huyết mạch mới lột xác thành cảnh giới Hỗn Độn.
Còn mình, nếu mình muốn ngộ ra Hỗn Độn pháp tắc thì cần phải tích lũy nhiều hơn nữa mới được.
***
Ban ngày là thời điểm náo nhiệt phồn hoa nhất Hộ Dương thành, người tu hành đông đúc vào thành từ các cửa thành khác nhau.
Một chiếc phi thuyền đang bay trên bầu trời Hộ Dương thành.
Trong phi thuyền có mười chín bóng người, người dẫn đầu là một người đàn ông ba mắt.
Gã hất áo bào màu xám, nhìn xuyên qua vách phi thuyền, nhìn về phía Hộ Dương thành to rộng, cười nói: “Đây chính là Hộ Dương thành, cũng là căn cứ tông môn của Tâm Ảnh Môn ta trong những năm tháng dài đằng đẵng sắp tới.”
“Cuối cùng Tâm Ảnh Môn ta cũng có căn cứ tông môn rồi!” Mười tám người khác đều có cảm xúc phức tạp.
Đa số bọn họ đều rời khỏi Tâm Ảnh Môn đến nơi khác sinh sống.
Lần này, Tâm Ảnh Môn sắp có một tòa thành làm căn cứ tông môn. Nhờ có Tâm Ảnh Môn kêu gọi cùng với hai vị Hỗn Độn Chúa Tể âm thầm ủng hộ, đám tinh anh tông môn bọn họ mới chạy đến, tụ tập thành mười tám trưởng lão của Tâm Ảnh Môn hiện nay.
Mỗi một vị trưởng lão đều có thực lực khủng bố, thậm chí còn cao hơn cả môn chủ.
Tâm Ảnh Môn trải qua nhiều lần suy bại, nội bộ chia rẽ từ lâu lắm rồi. Lần này, một số tinh anh của các tông phái chạy về từ Khởi Nguyên đại lục, mặc dù khiến cho thực lực tổng hợp mạnh hơn, nhưng lại tăng mạnh phân liệt trong nội bộ.
Có điều, trong việc tranh đoạt căn cứ tông môn, bọn họ đều đoàn kết với nhau.
Ngay cả hai vị Hỗn Độn Chúa Tể âm thầm ủng hộ cũng muốn bọn họ đoạt lấy căn cứ tông môn. Chờ khi hai vị Hỗn Độn Chúa Tể đột phá, không sợ cường địch nữa, hai vị Hỗn Độn Chúa Tể cũng sẽ trở về tông môn.
“Trong toàn bộ Cửu Khương Hỗn Độn châu, không ai có thể ngăn cản chúng ta!” Người đàn ông ba mắt tự tin nói: “Cho dù là Cửu Khương Hầu xuất hiện thì cũng có Lưu Âm Hầu giải quyết, chúng ta chỉ cần đánh thắng Vĩnh Hằng Chân Thần là được rồi.”
“Tâm Ảnh Môn ta dù có suy yếu thì vẫn dư sức đánh thắng Vĩnh Hằng Chân Thần ở một Hỗn Độn Châu.” Một bóng dáng được tụ lại từ nước nói một cách tự nhiên.
“Nghe nói người khó chọc nhất Hộ Dương thành chính là La Hà Thần Quân.” Một vị mù lòa nói: “Ta phải tự mình thử thực lực của hắn mới được.”
“Tâm Nhãn trưởng lão, La Hà Thần Quân có thực lực cực kì mạnh, chắc là chỉ có ngươi mới đủ thực lực đi đánh một trận.”
“Nếu không có Tâm Nhãn trưởng lão thì có lẽ chúng ta phải dựa vào trận pháp để đánh La Hà Thần Quân.”
Các trưởng lão khác lên tiếng.
Bọn họ đều có vài phần kiêng kị Tâm Nhãn trưởng lão.
Lúc Tâm Ảnh Môn cùng chung một lòng, ông ta chính là một sự tồn tại mạnh mẽ nhất. Sau khi tông môn chia rẽ, ông ta bắt đầu bỏ đi, đi khắp nơi trên Khởi Nguyên đại lục để tự rèn luyện mình. Lần này, vì mời ông ta trở về, Lưu Âm Hầu đã tự mình cho hóa thân đi mời ông ta.
“Các vị...” Người đàn ông ba mắt nhìn lướt qua mười tám vị trưởng lão: “Hãy để Hộ Dương thành sợ hãi Tâm Ảnh Môn chúng ta đi!”
“Hay lắm!” “Ha ha ha...”
Mười tám vị trưởng lão đều dâng trào chiến ý. Mỗi người đều dẫn theo rất nhiều đệ tử Vĩnh Hằng Chân Thần, Hư Không Chân Thần, Chân Thần.
Ong~~~~
Phi thuyền đột nhiên phóng to ra, xung quanh xuất hiện rất nhiều phi thuyền khổng lồ, chỉ trong chớp mắt là có hơn một nghìn chiếc phi thuyền cỡ lớn đồng thời xuất hiện, treo lơ lửng trên bầu trời Hộ Dương thành.
Cái cảnh tượng ấy dẫn đến sự chú ý của đông đảo người tu hành trong Hộ Dương thành, kể cả phía quản lý Hộ Dương thành.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Từng tòa bí bảo loại quân đoàn khổng lồ đột nhiên xuất hiện. “Ha ha ha...”
“Chờ lâu lắm rồi, cuối cùng cũng chờ đến ngày hôm nay!”
Hoặc là sinh vật loại người khổng lồ, hoặc là dị thú khổng lồ, hoặc là hồ nước quỷ dị, hoặc là thực vật khổng lồ, hoặc là một con mắt màu vàng khổng lồ, hoặc là sinh vật đeo một thanh kiếm khổng lồ...
139 loại bí bảo quân đoàn khổng lồ đồng thời xuất hiện.
Mỗi một bí bảo loại quân đoàn của Tâm Ảnh Môn đều cần có ít nhất mười Vĩnh Hằng Chân Thần và hơn mười nghìn Hư Không Chân Thần khống chế, không hề cần Chân Thần.
Còn quân đoàn của Hộ Dương thành, bình thường chỉ cần một Vĩnh Hằng Chân Thần, hơn mười nghìn Hư Không Chân Thần và hơn mười triệu Chân Thần khống chế. Vậy mà Tâm Ảnh Môn lại không hề cần Chân Thần, ngược lại là tăng thêm Vĩnh Hằng Chân Thần, tính về mặt thực lực là mạnh hơn Hộ Dương thành.
Trong hơn một nghìn phi thuyền cỡ lớn là rất nhiều đệ tử.
Không lâu trước đây, bọn họ thuộc một tông môn lớn có tới ba vị Hỗn Độn Chúa Tể. Trải qua năm kỷ triệu tập đệ tử ở các nơi, hiện giờ cũng có được bốn phần thực lực lúc tông môn hoàn chỉnh nhất.
Đám Hộ Dương vệ chạy đến từ các nơi, có chút sợ hãi mà nhìn 139 tòa bí bảo quân đoàn khổng lồ, đồng thời sợ hãi mà nhìn đám phi thuyền khổng lồ có khí thế khủng bố kia.
“Các ngươi đến Hộ Dương thành làm gì vậy?” Một vị thống lĩnh Hộ Dương vệ căng thẳng hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook