Thốn Mang
Chương 16: Toản giới (hạ)

Chương Vu tức thì đứng lên, cười như bắt được : "Lý Dương tiểu huynh đệ, có chuyện thì có thể đi trước, chờ khi diễn luyện thực chiến kết thúc, ta sẽ lập tức quay về Bắc Kinh, đến khi đó ta sẽ phái người đưa cho ngươi văn kiện chứng nhận".
Mông Điền cũng cười nói : "Lý Dương, ngươi quá quan là đại hủ sự của tiểu đội chúng ta, tối nay chúng ta phải tổ chức một bữa tiệc ăn mừng, nhớ đấy, chỗ cũ nhà hàng Phúc Tân !" Đây là tiền lệ, ngay khi có người quá quan, những huynh đệ khác vì người đó tổ chức tiệc chúc mừng trong hôm đó.
Điền Lâm tức thì thần bí hề hề nói : "He he, Lý Dương, chuyện gì mà vội vã thế, không phải vội vã đi kiếm vợ chứ !"
Những người có mặt, bao gồm Mông Điền, Chương Vu đều thần sắc ám muội cười.
Đó là điều rất bình thường, mặc dù An toàn cục 9 tổ không cho phép tiết lộ thân phận, không cho phép kết hôn, nhưng mà ái tình không cách gì ngăn cấm, nên có không ít người cùng với một số nữ nhân có quan hệ luyến ái thông qua điện thoại. bọn họ đều giấu kín thân phận thật sự của mình, An toàn cục 9 tổ đối với chuyện này cũng chỉ một mắt nhắm một mắt mở, chỉ cần là đội viên không tiết lộ thân phận là được.
Một khi đội viên khảo hạch quá quan, chuyện mà các đội viên quá quan muốn làm nhất chính là gặp gỡ được người con gái mà mình yêu thích.
"Ha ha… …tôi chuẩn bị đi mua nhẫn kim cương !" Lý Dương có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói ra.
Điền Lâm nghe thấy tức thì mở to mắt ra : "A, hảo tiểu tử, tốc độ thật là nhanh a, đi mua nhẫn kim cương à ? A, cái thằng ngốc này, ngươi biết gì mà mua nhẫn kim cương ? Ngươi biết chỗ nào tốt để mua nhẫn kim cương không ?"
Lý Dương nghe thấy chết điếng người, hắn trước giờ không có đi mua nhẫn kim cương, hắn đối với nhẫn kim cương thật không biết chút gì.
"He he, Lý Dương, chuyện này ngươi nên nhờ vả ta !" Điền Lâm dương dương đắc ý nói, còn phải nói, Điền Lâm hào hoa công tử này mặc dù những thứ khác thì không được, nhưng ở phương diện trang sức đá quý thì trình độ tinh thông tuyệt đối là No.1 trong chúng nhân.
"Đội trưởng, thực lực của tôi người cũng đã biết, cho dù tham gia diễn luyện thực chiến cũng khẳng định là qua không nổi, tôi bỏ cuộc !" Điền Lâm lập tức quay người về hướng Mông Điền nói.
Mông Điền cũng không nói gì, cười nhẹ gật đầu, thực lực của Điền Lâm này, án chiếu theo cường độ huấn luyện của Điền Lâm, tối thiểu cần 10 năm mới có khả năng tiến nhập An toàn cục 11 tổ. Bỏ cuộc cũng không có vấn đề gì !
"Đi nào, huynh đệ, ta dẫn ngươi đi mua nhẫn kim cương !" Điền Lâm nhiệt tình kéo Lý Dương đi ra ngoài, tựa hồ như hôm nay Điền Lâm đi mua nhẫn kim cương cho mình.
Trong gara.
"Lý Dương, cái tên ngốc này, chạy chiếc Mercedes-Benz MB320, hôm nay là ngày gì, ngươi còn chuẩn bị đi cái xe phổ thông ấy hả ?" Điền Lâm thấy Lý Dương không ngờ lại đi về phía chiếc Volkswagen, tức thì đại nộ.
Lý Dương ngẩn ra, lập tức quay đầu qua cười với Điền Lâm : "Cũng đúng, hôm nay ta hướng đến Tuyết cầu hôn, tự nhiên phải có chút thể diện. Phải rồi, Điền Lâm, đến phòng ngủ của ta, trong cái tủ trong cùng lấy cái hộp màu xanh có bộ tây phục bên trong. Bộ y phục đó do đệ đệ của ta tặng ta, ta còn chưa có mặc qua. Nghe nó nói, bộ ý phục đó rất tốt". Lý Dương cười nhẹ nói.
Lý Dương có một người em ruột, tên là Lý Thạc, mẫu thân là một người phụ nữ mạnh mẽ, còn phụ thân, trước giờ chưa có nhìn thấy, mẫu thân mở một công ty lớn, sau này không biết vì chuyện gì, khi huynh đệ Lý Dương được 16 tuổi, mẫu thân đem bán công ty, cho mỗi đứa con một số tiền là 100 triệu, còn lại đều đem đi quyên góp từ thiện, còn mẫu thân thì về sơn thôn ẩn cư.
Đệ đệ Lý Thạc và Lý Dương rất giống nhau, đều yêu quốc gia sâu sắc, bất quá hắn và Lý Dương không giống nhau trong cách hành xử, Lý Dương thì vào quân đội, còn Lý Thạc thì tiến nhập hắc đạo, hơn nữa còn là trong tổ chức của một trong thế giới ngũ đại hắc đạo tổ chức là Hồng Bang.
Qua một lúc, Điền Lâm đã quay lại.
"Coi này Lý Dương, trên cái hộp cũng có chữ ký, không ngờ lại do Khắc Lai Môn Đặc (Clemente) đại sư của Ý Đại Lợi (Italia) tự thân thiết kế, chế tác thủ công ! Trời ạ, cái này không phải có tiền là mua được đâu, Khắc Lai Môn Đặc đại sư này là nhân vật gì chứ, ngay cả những nhân vật siêu cấp phú hào của quốc nội cũng không dám coi thường tiếp đãi đâu". Điền Lâm kinh hô, chết điếng người nhìn Lý Dương.
Lý Dương cười nhẹ, không chút để ý, đệ đệ của mình trong Hồng Bang nghe nói cũng rất tốt, hơn nữa hiện tại còn là quan môn đệ tử của đương đại Hồng Bang đại trưởng lão, toàn quyền phụ trách nghiệp vụ của Hồng Bang tại Bắc Kinh, với thế lực cường đại của Hồng Bang, kiếm một kiện y phục khẳng định là rất dễ dàng, Lý Dương thậm chí hoài nghi. Lý Thạc cái thằng này dám tiện tay mà đem tặng cho hắn.
Lý Dương thay đổi y phục, rồi nói với Điền Lâm : "Điền Lâm, bộ y phục này coi thế nào ? Bất quá ta cảm thấy mặc vào rất là thoải mái". Lý Dương hiện tại đối với cái gì đại sư của Italia cũng có chút công nhận.
Điền Lâm trừng mắt há mồm nhìn, tức thì cổ họng nuốt ừng ực, nói : "Trăm nghe không bằng một thấy, Khắc Lai Môn Đạt đại sư này quả nhiên là danh bất hư truyền, khiến cho bao nhiêu phú hào điên cuồng cũng không phải là ngoa. Lý Dương, ngươi hiện tại lái chiếc Mercedes-Benz MB320, lại mặc bộ đồ này, ngươi mà đi cầu hôn, ai dám cự tuyệt chứ ! 555 ~ ~ ~ ở cùng với ngươi, Điền Lâm cảm thấy tự ti, Lý Dương, lần này ta không đi cùng ngươi, thật quá tổn thương lòng tự tôn mà".
"Tiểu tử này lúc này mà còn chọc cười ta, lên xe, mau đi cùng ta !" Lý Dương cười mắng, đẩy Điền Lâm lên xe, sau đó cả hai lái xe ra ngoài.
Nửa tiếng sau, Lý Dương và Điền Lâm đã đến tiệm bán châu báu mà Điền Lâm nhiệt tình đề cử.
Trong tiệm châu báu một đạo cấu tiểu tả (nữ nhân viên bán hàng) nhãn quang không như bình thường, nàng ta vừa thấy bộ tây phục trên người Lý Dương, tức thì mắt sáng lên, lập tức nhiệt tình chạy tới : "Tiên sinh, ngài muốn mua gì ?"
Lý Dương cười nhẹ nói : "Nhẫn kim cương. Ở đây cô có loại nhẫn kim cương nào tốt không ?"
Điền Lâm tức thì biết tính của Lý Dương, lập tức nói với đạo cấu tiểu tả : "đem nhẫn kim cương quý nhất của các người ra cho chúng tôi xem".
Đạo cấu tiểu ta nghe thấy, lập tức sáng mắt, phải biết là bán châu báu thì đạo cấu tiểu tả cũng có phần trăm (chắc là huê hồng), những đạo cấu tiểu tả này đều hy vọng gặp được những đại phú hào, như thế phần trăm của họ cũng nhiều hơn. Đạo cấu tiểu tả đi đến quầy hàng, nhấc điện thoại nói : "Quản lý, ở đây có 2 vị khách chuẩn bị vào xem nhẫn kim cương bên trong nội thất". Đạo cấu tiểu ta lập tức quay đầu lại cười nói : "Tiên sinh, xin đi theo tôi, nhẫn kim cương trân quý của bổn tiệm đặt trong nội thất".
Lý Dương dưới sự dẫn đường của Đạo cấu tiểu tả, đến một đoạn hành lang. Đạo cấu tiểu tả dừng lại, lúc này hai bên hành lang có hai bảo an, hốt nhiên, trong hành lang một nam nhân trẻ tuổi đi ra, vừa nhìn thấy bộ tây phục trên người Lý Dương, tức thì nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạng.
"Tôi họ Vương, là quản lý của tiệm châu báu, tiên sinh, các vị mua nhẫn kim cương à, xin mời theo tôi vào phòng". Vương quản lý cười nói, đạo cấu tiểu tử tức thì li khai, đoạn hành lang này không phải là nơi đạo cấu tiểu tả có thể tiến vào.
Dưới sự dẫn đường của Vương quản lý, Lý Dương và Điền Lâm tiến vào trong một căn phòng.
"Đây là ba chiếc nhẫn kim cương, mỗi chiếc đều có giá hơn bách vạn, tiên sinh có thể cẩn thận xem xét". Quản lý tử trong phòng lấy ra ba chiếc hộp, đem ba chiếc hộp mở trước mặt Lý Dương và Điền Lâm, Điền Lâm vừa nhìn thấy giá tiền, tức thì trợn mắt, nhưng khi nghĩ đến tài phú của Lý Dương thì cũng yên tâm.
Lý Dương nhìn ba chiếc nhẫn kim cương, bất ngờ, nhãn quang của hắn hoàn toàn tập trung lên chiếc nhẫn ở giữa.
Quản lý tức thì sáng mắt, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, chiếc nhẫn kim cương ở giữa chính là chiếc trân quý nhất.
"Chiếc nhẫn kim cương hình hồ điệp này là trấn tiệm chi bảo của chúng tôi, loại kim cương trên mặt cũng chính là loại kim cương vàng hiếm có, trên cánh hồ điệp còn có 32 viên kim cương nhỏ, trọng lượng ước tính 15.58 cara, trị giá 688 vạn nhân dân tệ, nếu tiên sinh muốn mua thì bổn tiệm có thể giảm giá 10%". Vương quản lý nói rất lưu loát, những lời này chắc đã được hắn luyện tập nhiều lần.
Lý Dương ngay khi nhìn thấy hình hồ điệp thì đã thấy thích rồi, khi xưa hắn ở trong bệnh viện thì đã biết Khương Tuyết cũng thích hồ điệp, tức thì Lý Dương quyết định mua cái này, còn tiền thì trước giờ Lý Dương không có để ý.
"Tôi chọn cái này !" Lý Dương rất đơn giản móc thẻ tín dụng ra.
Điền Lâm tức thì kinh thán nhìn chiếc nhẫn hình hồ điệp trước mắt, chiếc nhẫn này hơn 600 vạn, nhưng Lý Dương thì mắt lại không hề chớp, tựa hồ không quan tâm.
"Tiên sinh, xin thu lấy !" Vương quản lý đặt thẻ tín dụng và nhẫn kim cương trước mặt Lý Dương, "Tiên sinh, đây là thẻ VIP của bổn tiệm, hy vọng tiên sinh lần tới lại đến".
Lý Dương tiện tay thu lấy thẻ VIP, rồi không để ý đến Vương quản lý, quay người cùng Điền Lâm li khai tiệm châu báu này.
"Điền Lâm, thế này… …càm phiền ngươi về bằng taxi nghe, he he, bỏ bộ mặt đó đi, ta kết hôn nhất định mời ngươi đến uống rượu, lần cầu hôn này, ngươi không nên nhìn !" Lý Dương cười nói.
"Đúng là có gái thì bỏ bạn !" Điền Lâm lẩm bẩm, nhìn Lý Dương lái xe đi.
Lý Dương lái xe đến chỗ Khương Tuyết ở, hắn quá khứ có đến một lần.
"Đó không phải là phụ thân Khương Tuyết sao ?" Lý Dương nhìn thấy hình dáng của phụ thân Khương Tuyết đang đi trên vỉa hè, lần trước tiễn Khương Tuyết về nhà, Lý Dương có thấy qua phụ thân Khương Tuyết, ách, phải nói chuẩn xác là nhạc phục tương lai. Nhìn thấy ông già vợ tương lai, trong lòng Lý Dương có chút kích động.
Lý Dương chầm chậm nhắm mắt, một cổ thiên địa linh khí hấp nhập vào thể nội, tâm cảnh mới bình phục lại. Sự tự tin tự động trào lên, Lý Dương mở cửa xe, bước ra ngoài.

Thốn mang
tập 1 : Tuyết dạ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương