"Lâm Ánh Như, này, này!"Ánh Như giật mình, mới quay sang nhìn Gia Anh."Hả? Sao cơ!""Cậu hết giận mình chưa?""Ừ, tạm tha cho cậu lần này.

Lần sau còn trêu kiểu này nữa liệu hồn!""Dạ! Chúng mình về thôi Bánh Bao!"Tiếng "dạ" của Quách Gia Anh khiến Ánh Như ưng vô cùng.

Cô chưa bao giờ phải thất vọng về bất cứ điều gì từ Gia Anh.Lâm Ánh Như mỉm cười, rồi trèo lên xe.

Cả hai đến chỗ quán cafe sách Gia Anh nói khi nãy.Lúc này, quán khá đông.

Trương Gia Anh gửi xe, rồi đưa Lâm Ánh Như lên tầng hai, khung cảnh trên này thật đẹp, thi thoảng là những cơn gió dịu mát, dễ chịu.Chính Lâm Ánh Như cũng phải thốt lên."Mình đã đi nhiều quán cafe rồi mà view quán này đúng đỉnh luôn Gia Anh nhỉ?""Gia Anh lựa cơ mà, haha!""Điêu, chắc chở gái nhiều nên biết rõ chứ gì!""Tôi thề, chưa bao giờ tôi chở con gái đi cafe bao giờ cô ạ!""Hứ!"Vẫn như thường lệ, Gia Anh kéo ghế để cô bạn thân của mình ngồi trước.

Trước hành động ga lăng của Gia Anh, mấy chị gái ngồi đó ai cũng trầm trồ."Con trai phải ga lăng như thế chứ, chắc em gái kia hạnh phúc lắm vì có bạn trai chu đáo đến kia cơ mà!""Soái ca trong truyện ngôn tình bước ra đời thực là có thật kìa mấy đứa.

Lãng mạn thật.

Em gái số hưởng thật!"Lúc này, Lâm Ánh Như đứng dậy, định thanh minh với họ thì cánh tay Trương Gia Anh đưa ra nắm lấy tay Lâm Ánh Như.


Cô quay sang, nhìn Gia Anh."Cậu làm cái gì đấy, để mình giải thích không họ lại hiểu lầm mình.""Ngồi xuống đi, mình học còn về kẻo muộn rồi!"Gia Anh nói, mắt vẫn chăm chú vào quyển vở của Ánh Như."Ơ, cái tên này.

Lúc nào cũng chọn im lặng thế nhở."Lâm Ánh Như có vẻ bực bội.

Cô toan định đi ra chỗ mấy chị gái kia thì Gia Anh càng nắm chắc hơn, ánh mắt nhìn Ánh Như không rời, rồi lắc đầu.

Gia Anh không muốn Ánh Như để tâm vào những chuyện khác ngoài việc học hành hiện tại.Thấy thái độ có vẻ cương quyết của Trương Gia Anh, lúc này Ánh Như mới có vẻ nhượng bộ, cô từ từ ngồi xuống."Này, buông tay mình ra.

Cậu tính giữ tay mình đến bao giờ hả tên kia!""Đến khi cậu chịu chăm chú vào bài tập, mình mất công dẫn cậu ra đây là để một mình mình học hả?""Rồi, rồi.

Thưa papa con sẽ học!"Lâm Ánh Như mở sách ra, chăm chú nghe những điều Gia Anh nói, sau đó bắt đầu làm những bài tập còn dang dở trên lớp.Sau gần nửa tiếng đồng hồ loay hoay, Lâm Ánh Như cũng làm xong được bài tập hôm nay"Thấy chưa, cách của mình có hay không? Vừa giúp cậu làm được bài tập hôm nay, vừa ôn trước được bài ngày mai, lại còn giúp cậu không ngủ nướng!""Nói gì nói lại câu cuối cho mình nghe xem nào, Trương Gia Anh!"Lâm Ánh Như hét lớn.

Cả quán quay ra nhìn hai người họ."Chắc cậu vẫn chưa quên chuyện gì xảy ra vừa nãy đúng không?"Đúng lúc Ánh Như chuẩn bị cơn thịnh nộ thì Gia Anh đã nhanh hơn, lấy tay khẽ bịt mồm Ánh Như lại."Bỏ ra, cậu muốn chết à!"Gia Anh không nói gì, chỉ kéo Ánh Như ra khỏi quán.

Ánh Như thấy vậy, càng tức hơn."Cậu làm gì ấy, thích trêu chọc mình đến phát dồ lên cậu mới chịu hả?"Gia Anh cũng không nhịn nữa."Này, rõ ràng mình trêu có gì quá đáng lắm đâu Ánh Như? Mà Ánh Như làm quá lên vậy! Lần nào cũng thế, thật hết nói nổi tính cậu đấy!""Giờ cậu còn nổi cáu với mình nữa à?""Mình không có ý đó, nhưng mà...""Thôi, đừng nói nữa, tôi không muốn nghe thêm bất cứ câu nói nào từ cậu nữa, tôi với cậu từ giờ không quen, cậu từ giờ khỏi phải đón tôi!""Này, Lâm Ánh Như, cậu đi đâu đấy?"Lâm Ánh Như không nói chẳng rằng, cô đi về hướng nhà của cô ấy.

Trương Gia Anh bối rối, suy nghĩ một lát rồi chạy lên xe toan đuổi theo Ánh Như.Dẫu vậy, cậu vẫn đuổi sau cô ấy chậm một nhịp.Lâm Ánh Như cứ thế một mình đi trong đêm tối trở về nhà.

Đường về nhà cô tuy khá sáng và có ánh đèn cao áp nhưng có một ngôi nhà bỏ hoang nằm sâu bên trong, không có ánh đèn chiếu đến.

Nơi đó thật hoang vu!Và điều không hay đã xảy đến.Một đám lưu manh khoảng 3,4 đứa từ trong khu nhà đó nhảy ra chặn đường Ánh Như.

Đứa nào đứa nấy nhìn gầy trơ xương, nghiện ngập hút chích.Lâm Ánh Như giật mình, chân tay run rẩy, không đi nổi nữa! Cô lo lắng, sợ sệt làm rơi luôn chiếc cặp xuống đất!Lúc này, bọn lưu manh mới lên tiếng."Í sời, mấy nay đã không được "phát" nào vào người.

Tự nhiên lại có quả "trời ban" này đâu ra ấy nhỉ he he he!"Một tên khác cũng cất giọng."Này bé cưng, đi đâu mà giờ này mới đi học về vậy, tối không về nhà sớm bố mẹ sẽ lo đấy, theo anh anh đưa về nhà nào."Tất cả bọn chúng cất lên tiếng cười man rợ xen lẫn sự đểu giả.Nói rồi, một tên trong số chúng lao đến phía của Ánh Như.

Hắn đưa tay đụng chạm lên người Ánh Như.Ánh Như cố hết sức đẩy hắn ra, hét lớn lên."Không, không, mau cút đi.

Lũ bẩn thỉu.


Hức, hức."Ánh Như khóc oà lên, mọi sự sợ hãi đang bao trùm lên cô."Con khốn này, mày dám đẩy tao ra à.

Xem tao xử lí mày như nào!"Nói rồi, tất cả bọn chúng đều lao đến định làm nhục Ánh Như.

Bỗng một tiếng hét lớn từ xa vang lên."Lũ đốn mạt, mau để cô ấy yên.

Tao liều chết với chúng mày."Thì ra là Gia Anh.

Cậu đã đuổi kịp.

Nhìn thấy Ánh Như trong tình trạng như vậy, Gia Anh không thể nào để yên được nữa, cậu lao tới đánh nhau với bọn chúng."Yah, lũ khốn nạn.

Chúng mày có thể làm vậy với một cô gái bé bỏng như vậy sao?"Gia Anh lao lên, đấm thẳng vào mặt tên đã làm nhục Ánh Như.

Cú đấm khiến hắn choáng váng, tất cả bọn chúng đều xông lên.

Do đông hơn, nên bọn chúng đánh cho Gia Anh một trận nhừ tử.Lúc này, Gia Anh nhìn Ánh Như nằm tội nghiệp dưới đất khiến cậu quyết tâm sẽ trả thù cho cô.

Gia Anh có bố xuất thân từ võ thuật nên cậu cũng biết chút ít.


Cậu đã dùng những sức lực cuối cùng vùng lên để đánh bại bọn chúng.Bọn lưu manh hoảng loạn, bỏ chạy.

Bấy giờ, cậu đã bị thương tích đầy mình nhưng vẫn cố bò đến chỗ Ánh Như."Ánh Như, Ánh Như ơi, cậu có nhận ra mình không.

Mình xin lỗi, lỗi do mình.

Mình đã không bảo vệ được cậu!"Ánh Như bây giờ đang trong trạng thái hoảng loạn, không biết gì, chỉ thút thít khóc.

Gia Anh ôm Ánh Như vào lòng, nước mắt cậu tuôn ra, đôi tay đầy những vết thương bầm dập.

Chính cậu cũng đang rất đau đớn nhưng không nói ra vì cậu chỉ dành sự quan tâm đến Ánh Như thôi.Năm phút sau, cả hai được đưa vào bệnh viện.

Cả bố mẹ Gia Anh lẫn Ánh Như đều có mặt.

Tất cả đều không giấu được sự lo lắng trước tình trạng của con cái mình.Và Gia Anh là người tỉnh lại trước, cậu ấy cuống cuồng đòi sang phòng của Ánh Như nhưng bị bố mẹ ngăn cản lại vì thể trạng còn rất yếu."Tại con, nếu con đuổi kịp Ánh Như, Ánh Như đã không gặp chuyện tồi tệ như này, con đáng chết!"Gia Anh khóc, đau đớn trong sự dằn vặt, day dứt của bản thân..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương