Thói Ở Sạch Của Bác Sĩ Cấm Dục
-
C4: Hai Người Nên Có Con
Edit: Salad
Sau khi Lâm An nghe được Uông Kỳ Mỹ nói , cửa văn phòng đã bị người bên trong đóng lại, cũng ngăn cách tiếng bên trong với âm thanh bên ngoài.
Bọn họ nói chuyện gì với nhau bên trong mà cần đóng cửa?Lâm An nắm chặt tay, cả người không nhịn được phát run.
Cô bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên cô và Tống Thừa Nhiên hẹn hò. Đó là buổi hẹn hò dưới sự an bài bà Tống mới có, cô và Tống Thừa Nhiên đi dạo quanh thành phố rất vui vẻ. Tuy vẫn luôn là một mình cô chơi. Tống Thừa Nhiên chỉ đi bên cô mà thôi, trên mặt anh cũng không có biểu tình sung sướng , trong ánh mắt luôn mang theo xa cách nhàn nhạt.
Trên đường đưa cô về nhà , Tống Thừa Nhiên vẫn luôn duy trì khoảng cách không xa không gần với Lâm An. Khi đó Lâm An cảm thấy chắc là Tống Thừa Nhiên đang thẹn thùng, một tiếng trống làm tinh thần cô thêm hăng hái, lớn mật mà cầm tay Tống Thừa Nhiên.
Cảm xúc vui sướng còn chưa kịp bò lên, tay cô liền bị đẩy ra, tiếp theo cô liền nhìn thấy ánh mắt vẫn luôn nhàn nhạt của Tống Thừa Nhiên lộ ra lạnh lẽo.
Tống Thừa Nhiên lấy khăn giấy từ trong túi quần ra, lau tay bị Lâm An chạm vào, lau từ trong ra ngoài, giống như là cô có vi khuẩn lây bệnh vậy.Sau đó cô biết Tống Thừa Nhiên mắc bệnh sạch sẽ, không thích người khác đụng chạm. Cô thông cảm cho anh, tự động đổ nguyên nhân lên đầu mình, tại sao cô lại sơ ý không tìm hiểu thói quen của bạn trai mình.Từ đó về sau, cô không dám tùy tiện cầm tay Tống Thừa Nhiên nữa.
Bây giờ nhớ tới, nửa năm này, bọn họ cũng không có tiếp xúc tứ chi gì khác.
Cô nghĩ đến tương lai tốt đẹp nhiều quá, cơ hồ khi vừa nhìn thấy Tống Thừa Nhiên liền hận không thể thể hiện ra lòng mình tràn đầy vui mừng cho anh biết. Mà anh cũng không phải không biết, nhưng mỗi lần đáp lại cô đều là một tiếng "Cảm ơn" thật bình đạm.Tựa như đối xử với một người xa lạ, Tống Thừa Nhiên chỉ đang lễ phép đáp lại.
Về chuyện kết hôn của hai người, anh cũng không cự tuyệt, cũng chưa từng tỏ vẻ nhiều, ở bên cạnh như mọi chuyện không liên quan đến mình nhìn bà Tống và cô kẻ xướng người hoạ. Lâm An đột nhiên ý thức được Tống Thừa Nhiên không thích cô, từ lúc bắt đầu đã không thích cô, cô vẫn luôn đơn phương thích mà thôi.
Lâm An ngẩng đầu nhìn cửa văn phòng đóng chặt một cái, nhớ tới dáng người Uông Kỳ Mỹ, chắc là Tống Thừa Nhiên thích người này, cho nên mới đối xử lạnh lẽo với cô.
Bi thương đầy trời đánh úp lấy Lâm An, nửa năm qua đau khổ lấy lòng, ngày hôm qua vụng về sắc dụ đều giống như một sự trò hề.
Từ nhỏ cô đã nhát gan thẹn thùng, không dám nói chuyện nhiều với nam sinh, cũng chưa từng yêu ai. Nhưng từ khi gặp được Tống Thừa Nhiên, dũng khí cô dấu diếm nhiều năm tựa hồ đều kích phát ra, cô mãnh liệt theo đuổi anh, anh không cự tuyệt chính là cho cô sự ủng hộ lớn nhất.
Cô không có lá gan tiến lên phá cửa,chuyện cô không thành thạo nhất là nháo đến xé rách mặt nạ.Cô hận mình nhát gan.
Trở về hiện thực, Lâm An một câu cũng nói không nên lời, gian nan nuốt nghẹn ngào xuống cổ họng. Không biết qua bao lâu, cô mới yên lặng mà đi đến phòng hộ sĩ.
Lâm An không biết, cô vừa mới đi qua chỗ rẽ, cửa văn phòng đã bị mở ra, truyền ra tiếng Tống Thừa Nhiên lạnh như băng, "Cách tôi xa ra một chút."
...
...
...
Buổi tối hôm nay, Tống Thừa Nhiên về nhà tương đối sớm, anh đỗ xe, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Bình thường bởi vì chuyện công việc mà anh hay về muộn nên khi anh về Lâm An thường ở trong phòng ngủ, chỉ để lại một cái đèn nhỏ ở trong phòng khách. Hôm nay anh theo thói quen mà bật đèn lên, lại phát hiện phòng khách cực kỳ sáng. Anh chớp mắt, thực nhanh đã nhìn thấy một thân ảnh nhỏ xinh ở trên sô pha.
Lâm An đoan chính ngồi ở trên sô pha, không bật Tv trước mặt, màn hình đen phản chiếu ra hình ảnh cô bất an tay nắm lấy vạt áo.
Khóe miệng Tống Thừa Nhiên hơi trầm xuống, anh cảm thấy được tâm tình vừa nôn nóng vừa mâu thuẫn của cô.
Anh lấy lại tinh thần, đặt hộp giữ ấm đã rửa sạch trên tay lên trên tủ thấp bên cạnh, xong cúi người cởi giày.
"Anh đã về rồi." Tống Thừa Nhiên không thường nói những lời này, nên câu này phát ra có chút mất tự nhiên.
Ngày thường, Lâm An sẽ xông lên phe phẩy cái đuôi hỏi han ân cần. Nhưng bây giờ cô đang cúi đầu nghĩ chuyện mình muốn nói, khẩn trương đến muốn mạng.
Tiền sẽ luôn luôn dồi dào khi giấu vật này dưới gối
Sau khi Tống Thừa Nhiên vào phòng bếp rửa tay, lại quay về mang hộp giữ ấm đặt lại trong phòng bếp, tiếp theo lại đi đến sô pha đối diện Lâm An ngồi xuống.
"Nói đi."
Lâm An hơi giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Thừa Nhiên đang bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô. Người đàn ông tuấn tú đến không thể tưởng tượng được như tiên hạ phàm trước mắt tựa như có thể hiểu rõ tâm trí. Tâm tư của cô giống như giấy Tuyên Thành mỏng manh bị chọc thủng trước mặt anh không có gì có thể che giấu.
Cô cắn môi dưới, bỗng nhiên chú ý tới giữa mày Tống Thừa Nhiên có chút ủ rũ, trong mắt còn có mấy sợi tơ máu hồng hồng. Bỗng nhiên cô nhớ tới chiều nay Tống Thừa Nhiên có một ca phẫu thuật lớn dài hơn ba giờ chắc chắn bây giờ anh rất mệt.
Lâm An bắt đầu dao động, có phải cô nên tìm lúc khác để ngả bài với Tống Thừa Nhiên hay không.
"Lâm An?"
Nghe được tiếng Tống Thừa Nhiên dò hỏi,rốt cuộc Lâm An cũng hạ quyết tâm đem những lời nói đã chuẩn bị từ rất lâu nói ra, "Em... Em muốn..." Ly hôn.
"Leng keng --" Tiếng chuông cửa đột ngột đánh gãy lời Lâm An nói, người cô bỗng nhiên run lên, dũng khí vừa mới tích tụ lên toàn bộ lại bị phiêu tán ra bên ngoài.
Đáng giận, lúc này còn có ai ghé thăm vậy?
Căn nhà Tống Thừa Nhiên mua là kiểu căn hộ nhỏ, cách xa mấy căn hộ khác trong tiểu khu. Ngày thường hai người bọn họ đi sớm về muộn nên không quen hàng xóm nào.Cô không nghĩ ra rốt cuộc sẽ có ai đến thăm.
Tống Thừa Nhiên cũng có chút kinh ngạc, nhưng thực nhanh anh liền đứng dậy đi mở cửa, nhưng người ngoài cửa lại càng làm cho anh kinh ngạc hơn, "Bà?"
Lâm An nghe thấy câu này , kinh hoảng thất thố từ trên sô pha đứng lên, vừa quay đầu lại quả nhiên liền nhìn thấy bà Tống vẻ mặt ôn hoà hiền từ đi vào, còn phất tay cười với cô, "An An, bà tới này có vui không?"
Lâm An cong khóe miệng, hơi giật mình đáp lời, "Bà, sao bà lại tới đây?"
Bà Tống còn mang theo bảo mẫu nhà mình là dì Bao đến cùng, dì Bao đỡ bà Tống ngồi xuống sô pha. Bà Tống đã hơn 70 tuổi, đầu đã bạc, eo cong, khuôn mặt hiện ra nếp nhăn của năm tháng trôi qua, hàm răng đã từng rắn chắc cũng đã rụng gần hết, nhưng ánh mắt của bà nói cho người bên cạnh biết rằng bà vẫn còn rất nhiều tinh lực.
"Sao vậy An An, chẳng lẽ con không muốn bà tới chơi sao?" Bà Tống cố ý nói đùa với Lâm An.
Lâm An có chút mê mang nhìn Tống Thừa Nhiên, phát hiện anh cũng phản ứng giống cô, mới biết được bà Tống chưa nói cho ai trong hai người biết trước, mà đã đến đây.
"Sao lại thế bà ,An An thích gặp bà nhất mà!." Lâm An tươi cười đầy mặt thò lại gần, "Con giúp bà bóp bóp chân."
Bà Tống cười đến hiền từ hòa ái,dì Bao cũng khen Lâm An hiếu thuận hiểu chuyện. Tiếp theo bà Tống liền nói chuyện linh tinh với Lâm An như chuyện công việc có hài lòng hay không hay Tống Thừa Nhiên có khi dễ cô hay không.
Lâm An trộm nhìn Tống Thừa Nhiên đơn độc ngồi ở sô pha đối diện ,anh cũng không nói nhiều, nhưng cô biết Tống Thừa Nhiên vẫn rất quan tâm bà Tống.
Cô rất muốn nói Tống Thừa Nhiên khi dễ cô, khi dễ đến xương cốt còn đau, nhưng khi lời nói đến bên miệng lại biến thành, "Thừa Nhiên đối xử với con rất tốt."
Yết hầu Tống Thừa Nhiên hơi nghẹn, mấy chữ kia lặp lại ở trong lòng anh, anh biết mình cũng không đem đến sự quan tâm thuộc về một người chồng cho Lâm An.
Tiền sẽ luôn luôn dồi dào khi giấu vật này dưới gối
Ánh mắt anh đều dừng lại ở trên gương mặt mềm mại của Lâm An, hình như cô vừa mới tắm xong, gương mặt hồng hồng. Có mấy sợi tóc đen nghịch ngợm rũ xuống, theo làn gió nhẹ khẽ phiêu đãng.
Bỗng nhiên Lâm An cảm giác được một cái nhìn chăm chú , ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Tống Thừa Nhiên ,tựa hồ mang theo một loại ma lực đặc thù như một cái động không đáy muốn hút cô vào.
Trong nháy mắt cô hoảng loạn, nhưng lại lập tức đè nén xuống, cô không được để cảm xúc của mình bị Tống Thừa Nhiên điều khiển.
Ánh mắt của hai người ở trong mắt của bà Tống lại biến thành tình thú giữa vợ chồng, bà cùng dì Bao trao đổi ánh mắt, nghĩ thầm cơ hội cũng đến rồi, liền vuốt tay Lâm An nói, "An An này, bà vừa mới từ nhà bạn tốt về, mấy năm nay chưa gặp bà ấy. Vừa gặp được thì phát hiện bà ấy đã có hai đứa cháu rồi."
Lâm An ngốc cũng hiểu được bà Tống đang ám chỉ cô và Tống Thừa Nhiên nên sinh con, nhưng cô và Tống Thừa Nhiên còn chưa làm gì nữa, sao mà có con được?
Tưởng tượng đến điều này, bên môi lại hiện ra xúc cảm tối qua khi đụng vào người Tống Thừa Nhiên, mặt già của cô đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu.
Bà Tống thấy dạng này của Lâm An, lập tức cười ha ha ha, ngược lại nói với Tống Thừa Nhiên, "Thừa Nhiên, con cũng không nên khi dễ An An quá, người con bé nhỏ như vậy không chịu nổi con đâu. Nhưng nếu có thể các con nên có con sớm một chút, bà lão này cũng thấy an tâm."
"Bà." Sắc mặt Tống Thừa Nhiên tái nhợt nhưng ngữ khí lại vẫn bình đạm, "Chúng con còn trẻ không vội có con."
Lâm An bĩu môi, anh không vội có con ư? Căn bản chính là anh không muốn.
Tư tưởng của bà Tống tương đối cũ, vừa nghe thấy cháu trai nói như vậy liền hơi giận, cất cao âm lượng, "Thừa Nhiên, con sắp 30 tuổi rồi, không thể vẫn chưa có con được!"
Tống Thừa Nhiên thấy hơi thở bà Tống có chút hỗn loạn, liền sợ bệnh suyễn của bà lại tái phát, vội vàng điều chỉnh lại ngữ khí trấn an bà, "Chúng con sẽ nỗ lực."
Lâm An đang nghịch ngón tay liền ngừng lại, không thể tin được chuyện mình vừa nghe được. Nghĩ lại, Tống Thừa Nhiên cũng chỉ là đang nói một lời thề hữu danh vô thực.
"Bà Tống, bà đừng nóng giận hại thân thể." Dì Bao theo Tống Thừa Nhiên nói tiếp "Nếu tiểu Tống đã nói như vậy rồi, là nó cũng muốn có con. Tiểu Tống, đã trễ thế này rồi, con mau cùng Lâm An về phòng ngủ đi."
Những lời này là nói với Tống Thừa Nhiên.
Lâm An không nghĩ tới sự tình phát triển nhanh như vậy, Tống Thừa Nhiên lại không có ý muốn cự tuyệt.
"Ai nha bà lão này lại muốn xem TV, chúng ta liền ở đây xem TV đi.... Thừa Nhiên, sao con còn chưa mang An An về phòng ngủ?"
Bà Tống cùng dì Bao lại trộm trao đổi ánh mắt, cái này cũng không qua khỏi mắt Tống Thừa Nhiên. Anh cũng hiểu rõ tính nết bà Tống, đang muốn biến đổi phương pháp đốc thúc anh với Lâm An.
Khóe miệng anh không kìm được giơ lên, nhưng rất kỳ quái trong lòng lại không có cảm giác không vui.
"Đi thôi." Tống Thừa Nhiên đứng dậy, thấy Lâm An còn cúi đầu, liền lại gọi tên cô.
"An An con đi theo nhanh lên." Lâm An mặt đỏ muốn mạng, bị bà Tống thúc giục như vậy , đành phải đuổi kịp bước chân Tống Thừa Nhiên.
Cầu thang không rộng cũng không hẹp, thân Tống Thừa Nhiên cao lớn một mình đi trước, Lâm An không muốn đi qua nên mặt xám xịt theo phía sau.
Tiền sẽ luôn luôn dồi dào khi giấu vật này dưới gối
Cũng không biết Tống Thừa Nhiên nghĩ như thế nào, bình thường anh quan tâm bà Tống nhất, anh có thể theo ý bà thật sự muốn có con cùng cô hay không.
Nhưng... Lâm An tưởng tượng đến hình ảnh ban ngày Uông Kỳ Mỹ đi vào trong văn phòng Tống Thừa Nhiên, liền cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết.
Dưới lầu lại truyền đến tiếng bà Tống cố ý cất cao âm lượng, "Tai của tôi càng ngày càng không thính nữa rồi, nếu đêm nay trên lầu phát ra tiếng động lớn gì thì bà già này cũng không nghe thấy mất."
Còn có thể ám chỉ rõ ràng như vậy à! Lúc này vừa vặn đã tới khúc ngoặt hành lang, Lâm An liền lướt qua Tống Thừa Nhiên vội vã chạy vào phòng.
Thân thể Tống Thừa Nhiên phản ứng còn nhanh hơn ý thức, vốn định đến thư phòng, nhưng mới vừa bước một bước liền xoay người đi đến phòng ngủ chính.
Lâm An mới vừa đứng yên ở trong phòng thở dốc, sao bình thường cô không nhìn ra bà Tống sinh động như vậy, nhắc đến chuyện con cái này mới có sức sống mười phần như vậy thì phải.
Cô vỗ vỗ mặt mình, phát hiện trên mặt khô nóng kinh người.
Lâm An bỗng nhiên cảm thấy một hơi thở nguy hiểm tới gần, vừa định xoay người liền nghe thấy tiếng đóng cửa phía sau, cùng tiếng khóa cửa.
Tống Thừa Nhiên khóa cửa?
Toàn bộ phòng tức khắc lâm vào bóng tối, tầm mắt đột nhiên bị cướp đoạt, cô sợ tới mức cúi đầu xuống, tiếp theo cô liền chú ý tới người đàn ông cao lớn đang đứng dựa vào cạnh cửa, trong bóng tối cô không có cách nào thấy rõ biểu tình trên mặt anh giờ phút này.
Thị lực của Tống Thừa Nhiên tốt hơn Lâm An, bởi vì người anh cao nên khi anh cúi đầu nhìn Lâm An đều thấy rõ ràng mỗi một biểu tình, mỗi một động tác của cô.
Ở trước mặt anh, vì sao cô vẫn luôn thật cẩn thận như vậy?
Có lẽ ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tống Thừa Nhiên quá nóng bỏng, trong nháy mắt phòng ngủ rộng này bỗng thu nhỏ lại, chỉ còn lại anh và Lâm An, hormone nam và hormone nữ tựa như đều phóng ra, củi và lửa chỉ còn một khoảng cách nhỏ nữa là có thể bốc cháy lên.
Lâm An nghĩ chắc là chưa mở cửa sổ, nên trong phòng không thông gió không khí đình trệ, làm cô giờ phút này khó có thể hô hấp, yết hầu khát khô.
Đôi mắt dần dần thích ứng với bóng tối, phản ứng đầu tiên của cô không phải là đi bật đèn, mà là đi mở cửa sổ.
Hầu kết của Tống Thừa Nhiên hơi hơi di động trên dưới, bỗng nhiên cảm thấy trong phòng thật nóng, sau lưng bắt đầu chảy ra mồ hôi, cổ áo sơmi hơi chật. Anh tự giác kéo cà vạt xuống, cởi mấy cúc áo ra, mấy động tác này làm Lâm An sợ hãi, cô vội vàng lùi về phía sau, "Anh muốn làm gì!"
Ai đêm qua còn có ý đồ lấy sắc dụ anh. Lúc này Lâm An vẫn còn có tâm tình nói ra những lời này sao.
Lâm An mang theo đề phòng làm Tống Thừa Nhiên có chút kinh ngạc, anh trầm mặc một lúc, mới thấp giọng nói, "Anh có thể mượn phòng tắm một lúc không?"
Phòng ngủ chính có phòng tắm riêng, nhưng rõ ràng mỗi một phòng trong căn nhà này đều là của anh, vì sao anh lại khách khí với cô như vậy.
Lâm An đem cảm xúc chờ mong vừa nhảy ra áp xuống, sắc mặt trở nên khó coi giống như sắp tắt thở, "Có thể..."
===========
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook