Thời Niên Thiếu
-
Chương 5: Thẻ sinh tử
Thanh Thanh cố ý ngồi gần cửa sổ, bên ngoài trời đã bắt đầu mưa phùn, tuy rằng vẫn chưa đến 7 giờ, nhưng trời mây đen khiến cho tầm nhìn cũng u ám. Mấy người bạn của Thanh Thanh ngồi ở một bên, họ nháy mắt với nhau, trong chốc lát có một người cô gái với kiểu cách ăn mặc già dặn nâng ly rượu hỏi, “Thanh Thanh, hôm nay chồng cậu không thể đến cũng không sao, hôm nào mọi người gặp lại cũng được.”
Dứt lời, một cô gái tóc nhuộm nâu đang ngồi đối diện với cô cười cười, “Tớ đồng ý với A Tâm, khó có dịp mọi người được gặp nhau. Thanh Thanh cậu ngàn vạn lần đừng để chuyện này làm cậu không vui.” Cô ta vừa nói vừa vỗ vỗ vị hôn phu đang ngồi bên cạnh, “Dù sao hôm nay tớ cũng dẫn theo chồng chưa cưới đến, lát nữa cứ để anh ấy mời chúng ta bữa này.” Người đàn ông kia có khí chất nho nhã, đeo mắt kính, đúng lúc anh ta hướng về các cô gái ngồi xung quanh gật đầu nói, “Điều này là đương nhiên, các cô vui vẻ là tốt rồi, đừng khách sáo với tôi.”
Cô gái tóc nhuộm nâu tên là Dịch Sam, là người xinh đẹp nhất trong các cô, cũng là cô gái duy nhất vẫn chưa kết hôn.
Lúc này dù sao Văn Tắc cũng chưa tới, các người bạn đều dời sự chú ý, họ quay sang trêu chọc Dịch Sam và vị hôn phu của cô ta. Tuy rằng chỉ là hàn huyên với nhau, nhưng đa số mọi người đều không che dấu được sự hâm mộ đối với Dịch Sam, họ đều nói rằng cô ta đã tìm được một nơi gởi gắm thật tốt. Các cô nói chuyện của các cô, còn Thanh Thanh vẫn nhìn ngoài cửa sổ, cô có chút lo lắng không yên. Dịch Sam thấy thế liền hỏi cô, “Sao rồi? Khi nào thì anh ta đến?”
Thanh Thanh thở dài, buông di động xuống nói, “Anh ấy vẫn đang ở trên xe, cũng sắp tới rồi!”
Dịch Sam ờ một tiếng, lại hỏi, “Đúng rồi, chồng cậu làm gì thế?”
Thanh Thanh cười cười, “Hiện nay anh ấy vẫn chưa có việc làm.”
Công việc và hoàn cảnh xuất thân tốt hay không tốt của người chồng luôn luôn là một loại giá trị nhất định riêng của người phụ nữ, chưa kể đến các điều kiện của Thanh Thanh, cô là người thuần khiết, nổi bật, tính cách của cô cũng không cầu kỳ, bởi vậy những người bạn của cô e rằng chưa bao giờ nghĩ đến tình huống này. Một lúc sau, Dịch Sam liền hỏi, “Vậy, gia đình cậu sẽ không phải là dựa vào thu nhập của cậu để sinh hoạt chứ.”
Thanh Thanh lắc đầu nói, “Cũng không phải vậy, có đôi khi anh ấy cầm tiền trở về.”
“Cậu không phải đã nói anh ta không có việc làm sao?” A Tâm hỏi.
Thanh Thanh nói, “Thỉnh thoảng anh ấy giúp đỡ bạn bè.”
Dịch Sam nghe xong thì không vui, cô ta là người nếu có chuyện thì nói thẳng, vì thế cô ta nói với Thanh Thanh, “Đừng trách tớ nói cậu, cho dù lúc trước Diệp Hoa bỏ rơi cậu để xuất ngoại là hắn không đúng, nhưng cậu cũng không cần phải cam chịu như vậy. Mấy người chúng ta đã quen biết nhau cũng được 10 năm rồi, có đập đầu ra chúng tớ cũng không nghĩ đến cậu sẽ để cho một người đàn ông ăn bám, nói khó nghe một chút, cái này gọi là trai bao.” (tiểu bạch kiểm: ở đây có ý là đàn ông được phụ nữ bao nuôi)
Thanh Thanh sớm biết các cô sẽ như vậy, cô chỉ mỉm cười không lên tiếng, huống hồ tuy là Dịch Sam nói vài câu khó nghe nhưng cũng không có ác ý.
Một lúc sau thì Văn Tắc đến nơi, bên ngoài trời mưa, tuy rằng anh có mang theo ô nhưng bả vai vẫn bị thấm nước mưa, không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, chiếc áo sơmi màu xám của anh đã biến dạng, một nửa thì bỏ vào trong quần, còn nửa kia thì rơi ra ngoài. Văn Tắc vừa mới đến cửa thì bị chặn lại, bồi bàn nói, “Tiên sinh, thực xin lỗi, xin anh chỉnh lại quần áo gọn gàng rồi hãy vào trong.”
Văn Tắc đặt chiếc ô ở một bên, anh nhìn phía bên trong thì thấy Thanh Thanh đã đứng dậy đi sang đây, phía sau còn có hai cô gái đi theo.
Thanh Thanh trông thấy anh mặc áo sơmi mới, ngay cả thẻ giá vẫn còn chưa kịp gở xuống, trên mặt và vai của anh đều dính mưa, cô liền nhanh chóng lấy khăn giấy ra lau cho anh, lại hỏi, “Tại sao biến thành thế này? Buổi sáng anh không mặc bộ này ra ngoài.”
Văn Tắc chỉ đành phải cười, “Hết cách rồi, anh nóng lòng sang đây.” Nói xong anh kéo áo sơmi ra hết rồi chỉnh lại gọn gàng, sau đó anh khoác vai Thanh Thanh cùng nhau đi vào. Hai người bạn học của Thanh Thanh đi theo ở phía sau, đối với cách ăn mặc của anh họ không dám tâng bốc, nhịn không được mà kề tai thì thầm tò mò về anh, Dịch Sam hạ thấp giọng nói, “Cậu ấy điên rồi sao? Vậy mà cùng người như thế kết hôn!” A Tâm lại nói, “Nhưng anh ta trông rất đẹp trai, tiếc là quá nghèo, phải dựa vào Thanh Thanh nuôi sống gia đình.” Nghe vậy, Dịch Sam nhéo thật mạnh vào cánh tay của A Tâm, khẽ quát lên, “Đàn ông đẹp trai thì có lợi ích gì? Nhất là loại ngoài mặt sáng lạn nhưng trong lòng không tốt đẹp gì. Tớ thấy Thanh Thanh chắc là điên rồi.”
Trong giây lát, bọn họ lại ngồi vào chỗ của mình dùng cơm, sau khi Thanh Thanh giới thiệu Văn Tắc thì giới thiệu từng người bạn của mình, Văn Tắc chỉ cười, sau đó anh không hề nói gì cả, chỉ để ý ăn cơm. Thanh Thanh vẫn đang lau chùi nước mưa ở trên cổ anh, A Tâm nhịn không được lại hỏi, “Hai người kết hôn tại sao không mở tiệc chứ? Không có ai trong chúng tớ nhận được thiệp mời, Thanh Thanh cậu không có suy nghĩ à, tiền mừng cưới là điều xấu sao? Nói cũng không nói một tiếng, nếu không phải mấy ngày trước gặp nhau ở trên đường thì cậu còn định giấu bao lâu nữa.”
Thanh Thanh nói, “Tớ xin lỗi, lúc ấy chúng tớ kết hôn anh ấy vẫn đang ngồi tù, cho nên không có cách nào. Bây giờ anh ấy ra ngoài, chúng tớ cũng lười mở tiệc.” Nói đến đây tay cô bỗng nhiên dừng một chút, Văn Tắc quay đầu nhìn cô, cô lại không lên tiếng, hoá ra sau lỗ tai của Văn Tắc có vết máu đỏ sẫm, gương mặt Thanh Thanh không biến sắc, cô gấp khăn giấy lại bỏ vào trong túi xách.
Hai người bạn này đương nhiên không thấy điều đó, ngược lại họ bị hù dọa bởi một câu của Thanh Thanh nói anh từng ngồi tù, không khí nhất thời lặng ngắt như tờ, cuối cùng vẫn là Dịch Sam đứng lên, cô ta chỉ vào mũi Văn Tắc quát lên, “Cậu điên rồi mới gả cho anh ta.”
Văn Tắc không nói, Thanh Thanh cũng không nói, Dịch Sam và A Tâm cùng nhau trừng mắt nhìn, thậm chí họ đối với Thanh Thanh có phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)
A Tâm nói, “Cái kia, thật có lỗi, Văn tiên sinh, Dịch Sam chúng tôi chất phác thẳng thắn, nói chuyện thường không nể mặt. Nhưng mà… Ngay cả tôi cũng hiểu được anh ngoại trừ có bộ dạng không tồi, tôi thật không biết anh có chỗ nào xứng đôi với Thanh Thanh.”
Lời này đương nhiên không thân thiện, nhưng Văn Tắc không nổi giận, anh vẫn mang theo nụ cười nhã nhặn, nhìn thấy hai người bạn của Thanh Thanh bình tĩnh lại, anh mới nói, “Thực ra tôi cũng hiểu được mình không xứng với cô ấy, nhưng cô ấy đã chọn tôi, vậy tại sao tôi không thể chọn cô ấy?”
Lần này, rốt cuộc không ai nói thêm gì cả, ăn xong bữa cơm, họ vẫn trầm mặc. Thanh Thanh đành phải gọi người đến tính tiền, lúc này vị hôn phu của Dịch Sam giành thanh toán tiền.
Năm người nhàn nhã đi trên con đường ẩm ướt không có đích đến, trong lòng bọn họ có những suy nghĩ khác nhau. Ban đầu Thanh Thanh và Văn Tắc đi song song với nhau ở phía sau, Văn Tắc nói với Thanh Thanh, “Anh xin lỗi, hình như anh đã làm hỏng việc.” Thanh Thanh lắc đầu nói không trách anh được, sau đó cô thở dài, chạy trước vài bước đuổi theo Dịch Sam, hai người cùng nhau đi ở phía trước. Chỉ có A Tâm dường như đi chậm lại cùng một hàng với Văn Tắc và vị hôn phu của Dịch Sam.
Thanh Thanh nhỏ giọng nói với Dịch Sam, “Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi, Dịch Sam, đã để cậu lo lắng cho tớ.”
Dịch Sam nói, “Cậu kết hôn rồi mới nói cho tớ biết, tớ lo lắng thì có ích lợi gì chứ?”
Thanh Thanh nói, “Anh ấy thật sự rất tốt với tớ.”
Dịch Sam cười lạnh, “Cậu rõ là mù quáng.” Nói xong cô ta bước nhanh về phía trước, Thanh Thanh sốt ruột đi theo, trong lòng hai người đều cảm thấy khó chịu, không biết làm sao để giao tiếp với nhau, những bước chân loạn xạ trên con đường rộng rãi nhộn nhịp, họ giống như hai con nai bàng hoàng.
A Tâm đi ở phía sau, cô ta thỉnh thoảng lén nhìn Văn Tắc, với sự tô điểm của đêm tối, trông anh vô cùng anh tuấn và thần bí, dáng người thon dài cao ngất, khí chất nổi bật phi phàm, ánh sáng của mỗi ngọn đèn trong dòng xe lướt nhanh qua khuôn mặt của anh, trong chớp mắt liền hiện ra một đôi mắt lạnh lùng, hết thảy đều khiến cho anh đầy quyến rũ. Đột nhiên, A Tâm cảm thấy Thanh Thanh gả cho anh cũng không phải là chuyện kỳ lạ. A Tâm càng nghĩ như vậy, càng lớn mật một chút, khi cô ta lại nhìn anh một cách tỉ mỉ thì mới phát hiện, Văn Tắc vẫn nhìn chăm chú về phía trước, chính là hướng về Thanh Thanh.
A Tâm nhìn thấy đôi nam nữ một trước một sau nhưng trái tim lại gắn liền với nhau, cô ta không thể giải thích được cảm giác khẩn trương, tư tưởng A Tâm không khỏi hỗn loạn. Ngay lúc A Tâm miên man suy nghĩ, cô ta lại đột nhiên nghe được tiếng hét to của Văn Tắc và vị hôn phu của Dịch Sam, “Cẩn thận.” A Tâm chợt ngẩng đầu nhìn, cô ta chỉ cảm thấy bên tai xẹt qua một trận gió mạnh, mà Thanh Thanh và Dịch Sam đang đứng ở chỗ rẽ, sau lưng bọn họ là một chiếc xe tải ở trong đêm bởi vì trọng lượng quá nặng mà bị mắc kẹt ở trong cống rãnh sắp ngã xuống. A Tâm sợ tới mức nhịp tim ngừng đập, cô ta chỉ kịp hét lên, lúc này Văn Tắc đã ôm hai cô gái đẩy sang một bên, khoảng cách nơi họ ngã xuống và chiếc xe tải kia chỉ có nửa bước, chỉ chậm một bước, có lẽ cuộc sống của hai người hoặc là ba người bọn họ đều kết thúc.
Thanh Thanh hoảng hồn chưa bình tĩnh lại, cô sợ tới mức không nói nên lời, Văn Tắc cũng không nói gì, một phen ôm lấy cô đi đón taxi. Sau đó anh quay đầu lại nói với A Tâm, “Cô Dịch không sao, chỉ là bị sợ hãi thôi, phiền cô đưa cô ấy trở về.” Nói xong, anh lên taxi rời đi.
A Tâm nhìn Dịch Sam, rồi ngoảnh đầu lại nhìn vị hôn phu của Dịch Sam, anh ta đã sợ tới mức chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất. Dịch Sam nhìn vị hôn phu, lại nhìn chiếc taxi đã đi xa, cô ta bỗng nhiên khóc lên. Không lâu sau, xung quanh vang lên tiếng còi cảnh sát, người vây xem càng ngày càng nhiều, một người cảnh sát đỡ Dịch Sam đứng dậy hỏi, “Cô có bị thương không?” Dịch Sam chỉ khóc lóc.
Văn Tắc mang Thanh Thanh về nhà, anh đặt cô vào bồn nước nóng tắm rửa an ủi cô, Thanh Thanh ngồi trong bồn tắm không nói tiếng nào. Văn Tắc tắm rửa sạch sẽ cho cô, anh vuốt ve gương mặt cô, hỏi, “Em có khóc không?” Thanh Thanh lắc đầu. Văn Tắc còn nói, “Đau ở chỗ nào?” Thanh Thanh vẫn lắc đầu, rồi Văn Tắc ôm cô lên giường, hai người ngủ cùng nhau, đều là Văn Tắc nói chuyện, Thanh Thanh chỉ gật đầu hoặc là lắc đầu.
Sau đó Văn Tắc cũng vô cùng mệt mỏi, anh ngáp hai cái rồi tắt đèn tường, Thanh Thanh bỗng nhiên nói, “Hôm nay gọi anh ra lại khiến anh phải xấu hổ, em xin lỗi.” Văn Tắc kéo chăn lên cho cô, lại nở vài nụ cười, “Ngốc à, một chút anh cũng không cảm thấy xấu hổ, hơn nữa, hai người bạn kia của em đều là người tốt, nếu họ không thật tình xem em như người một nhà, họ cũng chẳng không hài lòng với anh. Người bình thường chỉ biết đưa ra vẻ mặt hoà nhã nhưng trong lòng lại có ác ý, họ sẽ lạnh nhạt quan sát mà chê cười em.”
Thanh Thanh tất nhiên hiểu được đạo lý này, nhưng cô nghĩ đến lúc anh thay đổi quần áo, trên cổ còn có vết máu, vì thế cô hỏi, “Hôm nay anh làm chuyện gì nguy hiểm sao?”
Văn Tắc nghe xong thì trầm mặc một lúc lâu, Thanh Thanh tưởng rằng anh đang ngủ, anh lại trả lời, “Đúng vậy, thiếu chút nữa lại ngồi tù.” Nói xong anh ôm cô chặt hơn, “Em yên tâm, cho dù thế nào anh cũng sẽ không để em chờ đợi trong vô vọng.”
Thanh Thanh nói, “Anh làm rất nhiều chuyện xấu sao?”
Văn Tắc nói, “Em có để ý không?”
Thanh Thanh mỉm cười, cơn buồn ngủ đã bắt đầu kéo đến, cô nói, “Em không quan tâm, nhưng em biết anh để ý.”
Người cha mà Văn Tắc kính yêu nhất đã từng nói, bất kỳ quy tắc nào của chiến trường, không phải là thành công thì trở thành hồi ức. Ý nghĩa của những lời này là, chỉ cần con lên chiến trường, như vậy con đã có nhận thức sự thành công. Một khi con không thành công, như vậy con phải trả giá cho tất cả mọi thứ, tên của con, người sinh ra con, hết thảy đều trở thành hồi ức trên chiến trường, mà khi hồi tưởng lại chẳng khác nào quên đi, thậm chí chưa từng tồn tại, cũng giống như khiến con mất đi ý nghĩa. Bởi vì chỉ có đài tưởng niệm mới có thể chịu trách nhiệm cho mọi hành vi phạm tội của con và sự trừng phạt xứng đáng cho tội lỗi của con.
Văn Tắc luôn luôn tin tưởng lời nói của cha.
Tiết tháng tám, thành phố Tuyệt Long có hội chùa là nơi náo nhiệt, Văn Tắc dẫn Thanh Thanh đi hội chùa, hai người dạo chơi xung quanh rất vui vẻ, cuối cùng bọn họ cùng nhau đến một sân đình lớn để dâng hương. Khi đó trong sân đình có một loạt người xếp hàng đứng đầy trước bàn thắp hương, Văn Tắc bật lửa châm nén hương rồi cắm ở trên bàn, sau đó anh tuỳ ý liếc nhìn người đàn ông trung niên đang đứng ở bên cạnh. Người đàn ông kia cũng dâng hương, bái lạy, sau đó ông ta nhìn nén hương kia thấp giọng nói, “Có tin tức nói cuối tháng này Hạo Phong sẽ có hành động lớn, lão Tạ đã bị chúng tôi bắt, giao dịch lần này chắc chắn là cá lớn, anh xem rồi lo liệu.”
Văn Tắc cũng bái lạy, từ từ nói, “Thời gian giao dịch và địa điểm cụ thể sẽ thông báo ngay lập tức, không thể dùng di động, đến lúc đó tôi phải liên lạc với ông như thế nào.”
Người nọ từ trong ngực lấy ra một chiếc túi to bằng bàn tay ném lên bàn dâng hương, “Anh không cần liên lạc, chỉ cần nghĩ cách đem theo máy theo dõi này, thứ này được chế tạo đặc biệt, có thể phòng nhiễu sóng.”
Văn Tắc nhặt lên cái túi nhỏ kia, lúc này bỗng nhiên một cơn gió mạnh thổi đến, bụi trên bàn dân hương cuồn cuộn nổi lên khiến cho Văn Tắc nhớ tới một chuyện, vì thế anh quay đầu hỏi người nọ, “Tuy rằng Lý Tây bị lộ chân tướng, nhưng vì hành động mà chết, cấp trên dự định an bài như thế nào?” Thực ra nếu không phải Lý Tây bị bắt, Văn Tắc vốn không biết anh ta là người một nhà.
Người đàn ông kia bị tro bụi bay vào làm sặc mà ho khan, ông ta ho hồi lâu mới trả lời, “Anh ta và anh giống nhau, đều được tuyển chọn để theo dõi Hạo Phong, nhưng anh ta không dùng được, Hạo Phong không thân thiết với anh ta, chuyện lần này, anh ta có công một nửa bắt được lão Tạ, nửa còn lại chỉ do anh ta thiếu kiên nhẫn.” Người nọ nói xong, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc để hút, sau đó nói với Văn Tắc, “Hồ sơ của anh ta đã bị xoá bỏ.” Ngụ ý chính là Lý Tây xen lẫn trong xã hội đen, chết ở trong xã hội đen, anh ta không có một chút quan hệ với sở cảnh sát.
Văn Tắc vừa nghe, nhất thời nổi trận lôi đình, “Nhưng anh ta là một cảnh sát.”
Người đàn ông kia quay đầu lại nhìn Văn Tắc, vẻ mặt ông ta lạnh băng khó lường, “Anh ta vì muốn lấy được sự tín nhiệm của Hạo Phong mà giết một cảnh sát.” Hai ngón tay kẹp điếu thuốc của ông ta đem tàn thuốc gạt trên bàn dâng hương, ông ta nói một câu cuối cùng với Văn Tắc, “Anh ta không giống anh.”
Người nọ nói xong, trong một khắc liền biến mất giữa biển người, Văn Tắc nhìn lại những nén hương dày đặc ở trên bàn, chúng mang theo những lời cầu nguyện của vô số người. Văn Tắc không biết, trên đời này cuối cùng có bao nhiêu lời cầu nguyện thực ra chỉ là một loại hy vọng xa vời.
Lúc này Thanh Thanh đứng ở một bên, cô kéo ống tay áo của anh nói, “A Tắc, chúng ta về nhà thôi.”
Quy tắc của Cửu Long, tế anh em không tế phụ nữ. Anh em đã chết là chuyện của mọi người, phụ nữ đã chết là việc riêng tư. Ở Cửu Long, hiện tại ngoại trừ Sáp Thất, lúc trước chưa bao giờ có người phụ nữ thay mặt đại ca. Nhưng bản thân Sáp Thất không muốn thay đổi quy tắc này, Sáp Thất nói, nếu tôi chết, tôi chỉ muốn một mình anh Phong tiễn đưa.
Đầu thu, lá bạch quả rơi nhốn nháo rải rác trên một khu vực rộng lớn ở ngọn núi nhỏ tại Cố Dương, khi thì động đậy bởi gió cuốn đi, lúc thì bị người ta dẫm nát ở dưới chân. Sáp Thất đang ở biệt thự lưng chừng núi của Hạo Phong, cô ta mời Thanh Thanh đến chơi. Trước khi Thanh Thanh ra cửa, Văn Tắc nói, em sang đó thì không cần phải sợ hãi, chị ấy chỉ là vẫn chưa tin em, muốn quan sát em một chút mà thôi. Thanh Thanh nói, em không sợ.
Thanh Thanh đến gặp Sáp Thất, cô ta liền đưa cho cô một tách trà lài, nước trà màu hoa hồng, đỏ đậm, Thanh Thanh thoáng nhấp một ngụm, hương vị trà dày đặc khiến cho cô chóng mặt. Sáp Thất cười nói, “Thật ngại quá, chúng tôi là người thô lỗ, từ trước đến nay chỉ biết uống rượu, nhưng cô thì khác, uống trà thích hợp với cô hơn, nếu uống không quen trà do tôi pha, để tôi nói bà Hứa pha lại tách khác.”
Thanh Thanh nói, “Làm quen là được thôi.”
Sáp Thất nói, “Cô ngồi đi.”
Hai người phụ nữ ngồi trên ban công, từ nơi này nhìn xuống có thể thấy một nửa Cố Dương, màn đêm buông xuống, chỉ thấy thế giới trời đất đảo ngược, đất ở trên, trời ở dưới, muôn vàn ngọn đèn như sao sáng dày đặc, toàn bộ nhà cao tầng sáng ngời giống như một đứa bé lạc đường đứng lặng trong đêm đen.
“Thật đẹp.” Thanh Thanh nói.
Sáp Thất cầm ly rượu tựa vào cạnh lan can, “Sao thế? Nhà hai người không thể nhìn cảnh sao?”
Thanh Thanh nói, “Cũng có cảnh đêm, nhưng mà không đẹp như vậy.”
Sáp Thất cười nói, “Bình thường cô và A Tắc hay làm gì?”
Thanh Thanh nói, “Cũng không có gì, chỉ là tâm sự, đi dạo.”
Sáp Thất cười khúc khích, “Nói chuyện phiếm? A Tắc? Hai người nói về những gì?”
Thanh Thanh nghe ra giọng nói của cô ta rất ngạc nhiên, ngược lại cô nghĩ đến tính cách của Văn Tắc, liền trả lời, “Cũng không phải, thực ra đều là tôi nói, anh ấy chỉ nghe mà thôi, anh ấy không thích nói chuyện.”
Lúc này Sáp Thất mới ừ một tiếng, “Phải, A Tắc chỉ im lặng. Cho dù có chuyện gì lớn, cậu ấy cũng sẽ không nói cho cô biết.” Nói đến đây, cô ta lại quay đầu nhìn Thanh Thanh, “Lúc này anh Phong dẫn cậu ấy theo ra ngoài làm việc, cô có biết không?”
Thanh Thanh lắc đầu.
Sáp Thất hừ, “Cô rất lạ, cậu ấy không nói, cô cũng không hỏi.”
Thanh Thanh nói, “Tôi có hỏi cũng không giúp được gì.”
Sau đó Sáp Thất bắt đầu hút thuốc. Thanh Thanh thấy cô ta không nói liền tự mình đến cạnh lan can, cô ngắm nhìn cảnh núi đêm mênh mông, còn có ngọn đèn của những chiếc thuyền. Cô không biết Văn Tắc đang ở chỗ nào, làm chuyện gì, có bị thương hay không, nếu nhàn rỗi anh có nhớ cô hay không…
Thanh Thanh đang nghĩ ngợi, Sáp Thất đột nhiên hỏi, “Cô nhớ cậu ấy phải không?”
Thanh Thanh ờ một tiếng, Sáp Thất gạt tàn thuốc ở bên ngoài lan can, cô ta mỉm cười, “Thực ra tôi cũng nhớ Hạo Phong.”
Thanh Thanh ngoảnh đầu lại, lần đầu tiên cô tò mò về chuyện của Sáp Thất, cô nghĩ nghĩ, nói, “A Tắc có nhắc qua, hai người đã lớn lên cùng nhau từ thuở nhỏ.”
Sáp Thất nghe vậy, cô ta xoay người dựa trên ghế nằm, một tay cầm ly rượu, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc, cô ta nói với Thanh Thanh, “Mười bốn tuổi tôi đã bị bán vì để nuôi sống ông già nhà tôi, ông ấy là một con quỷ thất bại đã thua tôi cho người khác. Trước khi bị bán, tôi đi tìm Hạo Phong, tôi nói không muốn bán lần đầu tiên, tôi cho anh ấy. Hạo Phong đồng ý, sau đó chúng tôi liền làm. Mới mười bốn tuổi đấy, đau chết tôi.” Sáp Thất vừa nói, vừa ngẩng đầu ngắm sao, “Cô đừng cho rằng chúng tôi đơn thuần như cô, làm liền làm, sau đó cũng không ai đem việc này để ở trong lòng, anh ấy không hề nghĩ ngợi trong tương lai muốn kết hôn với tôi, về phần tôi… Vỏ đã mẻ lại sứt (hỏng cũng hỏng rồi, không còn giữ nữa), tôi không muốn đem bản thân làm món hàng hiếm có gì đó.”
Thanh Thanh nghe được cảm thấy ngạc nhiên, Sáp Thất ngược lại giống như không hề gì, cô ta còn nói, “Anh Phong là một loại lưu manh chơi đùa với đủ loại phụ nữ, lúc trước đùa vui với mấy người chị em của tôi từng người một, về sau dã tâm càng lớn, lá gan cũng lớn, bắt đầu động đến phụ nữ của đại ca. Cô có biết, người phụ nữ có hai cái miệng, trên dưới đều không bền chắc, đụng tới loại đàn ông như Hạo Phong xem như là không lỗ, chỉ cần anh ấy hỏi, những điều nên nói hay không nên nói cũng sẽ kể ra hết. Nhưng mà thời điểm Hạo Phong vừa vào Cửu Long, anh ấy không có tiền, vì thế thường hay tìm tôi xin vay mượn, sau đó tôi phải đi tiếp khách, gặp những kẻ biến thái, tôi chỉ cần kêu một tiếng thì anh ấy sẽ lập tức xông vào, khi đó tôi mới biết anh ấy vẫn đợi ở ngoài cửa, không đi nơi nào khác. Tôi đưa tiền cho anh ấy, anh ấy đi vài ngày, sau khi trở về thì tiền lại nhiều hơn. Chỉ qua hai năm, anh ấy đã có nền tảng vững chắc, anh ấy liền nói với tôi, A Thất em hãy tìm một người rồi gả đi, chúng ta là anh em, anh làm sao có thể để em tiếp tục loại cuộc sống này. Em lập gia đình đi, anh làm nhà mẹ đẻ của em, sẽ không ai dám khinh thường em.”
Sáp Thất nói đến đây, điếu thuốc trên tay đã cháy hết, cô ta lại châm lửa một điếu khác, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Thanh Thanh, cô ta cười cười, “Cô thật là không thích nói chuyện.” Sau đó cô ta hút một ngụm, tàn thuốc màu đỏ chợt loé lên, cô ta tiếp tục nói, “Vào thời điểm anh Phong lên mặt tại toàn bộ địa bàn ở Long Dương thì đã xảy ra một sự kiện —— đương gia của Cửu Long thay đổi, tuy rằng là việc nhà của Long gia, nhưng anh Phong lại bị tước đoạt mọi lợi ích, anh ấy bị nhốt bỏ đói bảy ngày bảy đêm. Đoạn thời gian đó, ngoại trừ Lôi Tử, những người anh em khác không ai dám ra mặt lên tiếng, mấy người phụ nữ của anh Phong cũng đều trốn đi, chỉ có tôi đi khắp nơi tìm người nghĩ cách mang tôi đến gặp anh ấy, anh ấy bình thường oai phong như vậy, thế nhưng bộ dáng bị bỏ đói cũng không giống, tôi liền hỏi anh ấy, ‘anh Phong, anh muốn chết sao?’, anh ấy nói, ‘không muốn’, tôi nói với anh ấy, ‘bọn họ muốn anh chết đói.’ anh ấy nói, ‘anh sẽ sống từ ngày này sang ngày khác.’”
Thanh Thanh nghe thế, nhất thời trong đầu cô hiện ra hình ảnh của Hạo Phong trong mùa đông của mấy năm trước, hắn đích thân tặng quà kết hôn đến tận tay cô, Thanh Thanh đã không còn nhớ rõ tình hình lúc đó, chẳng qua đôi mắt kia của Hạo Phong vẫn cứ sáng chói khiến người ta khó quên. Thanh Thanh nhìn Sáp Thất, bỗng nhiên cô cảm thấy một người phụ nữ như vậy, thực ra chỉ yêu một người đàn ông thế này. Tương lai gập ghềnh và thất bại, họ vốn không dùng cán cân để đánh giá cuộc sống.
Sáp Thất nói, “Ngày đó tôi thật hận không thể bảo anh ấy ăn thịt tôi, nhưng ngay cả mở mắt nhìn tôi anh ấy cũng không chịu. Trong cuộc đời của tôi, đó là lần đầu tiên tôi rơi nước mắt, tôi ôm anh ấy nói, ‘cho dù phải trả giá lớn thế nào, em nhất định phải cứu anh.’”
Thanh Thanh vẫn lắng nghe, cô không hề nói chuyện.
Sáp Thất nhìn Thanh Thanh, cô ta mỉm cười, “Cô và A Tắc thực sự rất giống nhau, tôi và Hạo Phong cũng giống nhau. Các người càng trầm mặc, chúng tôi càng hiếu kỳ, thậm chí càng thưởng thức hai người.” Cô ta nói xong, cuối cùng rót một ly rượu cho Thanh Thanh, “Tôi không cần nói cho cô biết năm đó tôi đã sử dụng cách nào làm chuyện gì, điều này không quan trọng. Tóm lại là tôi đã cứu anh ấy, đây là việc mà tôi hài lòng nhất trong cuộc đời này. Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ tới anh ấy phải báo đáp tôi, hoàn toàn không có. Anh ấy rất có tiền đồ, vừa ra ngoài đã nhanh chóng lấy lại địa bàn Long Dương. Kể từ lúc đó, anh ấy thay đổi rất nhiều, trở nên dễ dàng tức giận, càng thêm táo bạo. Có một ngày, anh ấy đột nhiên nói với tôi, ‘A Thất, em hãy kết hôn với anh.’ Tôi hoảng sợ, tôi cho rằng anh ấy muốn cảm ơn tôi, tôi đã rất buồn, tôi nói với anh ấy, ‘em là một con gái điếm.’ anh ấy nói, ‘anh biết, anh là một thằng lưu manh.’ tôi nói, ‘em đã ngủ với rất nhiều người, cả đời em sẽ không lập gia đình.’ anh ấy nói, ‘đi, chỉ cần em lên tiếng, anh sẽ giết tất cả những thằng đàn ông đã lăng nhục em.’”
Sáp Thất nói đến đây thì dừng lại, cô ta trầm mặc ngồi ở một bên, gió đêm thổi vào chiếc váy dài của cô ta, cô ta lơ đãng thở dài, dường như đại diện cho câu chuyện xưa này đã nói xong.
Thanh Thanh đang cầm ly rượu, trong lòng cô có muôn vàn cảm xúc, cô liền nói với Sáp Thất, “Tôi vẫn tưởng rằng chị rất chán ghét tôi, không ngờ, chị lại nói nhiều chuyện như vậy với tôi.”
Sáp Thất cười, “Tôi không phải ghét cô, chỉ là có chút ghen tị. Tôi vốn không muốn nói nhiều lời thế này với cô, thế nhưng vừa thấy cô và A Tắc như vậy, tôi đã nghĩ về những chuyện trong quá khứ.”
Thanh Thanh cũng cười cười, “Tôi hiểu được. Chị không ghét tôi là được rồi.”
Hai người vừa mới nói vài câu như vậy thì bà Hứa từ trong phòng khách qua đây, nói là có điện thoại của Hạo Phong. Sáp Thất nhận điện thoại, nghe được thanh âm của Hạo Phong cô ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói vào ống nói, “Bàn chuyện xong thì tốt rồi, anh hãy sớm trở về nghỉ ngơi.”
Hạo Phong nói, “A Tắc cũng sang đây, cậu ấy muốn đưa vợ về nhà ngủ.”
Sáp Thất cười nhạo, “Sợ em bán cô ấy sao, được, bảo cậu ấy đến đi.” Sau đó cô ta ngoảnh đầu lại nhìn Thanh Thanh, “Cô về nhà đi, A Tắc không yên tâm để cô ở đây với tôi.”
Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi cầm túi xách đi xuống lầu chờ Văn Tắc. Tiếp xúc với Sáp Thất, cô cảm thấy trong lòng mình có rất nhiều điều muốn nói, cô muốn nói ra hết cho anh nghe.
Văn Tắc đứng ở dưới bóng cây nhìn thấy Thanh Thanh đi ra, khi anh ngẩng đầu lên thì thấy Hạo Phong ở trên ban công đang nâng ly hướng về anh, nét mặt hắn hơi cười nhạo. Văn Tắc cười cười rồi mới cùng Thanh Thanh rời khỏi.
Trên xe không bật đèn, dọc đường là một mảnh tĩnh lặng, Văn Tắc thấy Thanh Thanh không nói lời nào, anh liền hỏi, “Thế nào? Em suy nghĩ gì đó?”
Thanh Thanh nhìn mặt đường tối như mực, dường như đăm chiêu, “Trước kia em không biết, ở giữa tốt và xấu còn tồn tại một loại….. Một loại tình trạng không quan hệ với chính tà.”
Văn Tắc cười, “Em nói tiếp đi.”
Thanh Thanh bèn tựa vào bên cạnh anh, “Hôm nay em gặp Sáp Thất, em cảm thấy chị ấy là người có tính cách rất thẳng thắn rất cố chấp, chị ấy nói cho em biết một ít chuyện về Hạo Phong, cũng bao gồm chuyện của anh.”
Một bên mặt của Văn Tắc cảm giác được độ ấm trên trán của cô, “Thì sao?”
Thanh Thanh nói, “Anh đừng cười, em nói thật đấy, bây giờ em không sao tưởng tượng được, một ngày nào đó khi anh thật sự phải bắt anh ấy, anh làm sao phải chịu đựng loại áp lực tâm lý này? Em thực sự rất sợ hãi.”
Văn Tắc nghe được lời của cô nhưng anh chỉ nắm tay cô, vừa lái xe vừa nói, “Hiện tại anh không có cách nào để trả lời vấn đề của em, anh thậm chí cho rằng ngày mà anh bắt anh ấy, tốt nhất là để anh nắm chắt bắt anh ấy, còn anh ấy mượn súng bắn chết anh. Trên đạo nghĩa anh và anh ấy đã thanh toán xong, đến âm tào địa phủ, tụi anh vẫn còn tiếp tục làm anh em.”
Lời này khiến cho Thanh Thanh hoảng sợ, cô đột nhiên ngồi dậy, sốt ruột hỏi anh, “Bây giờ anh còn nghĩ như vậy không?”
Văn Tắc không ngoảnh đầu lại nhìn cô, anh không nhìn thấy điểm cuối của đường cao tốc, tầm mắt anh kiên định, “Ba anh và bác cả anh đều là cảnh sát, anh và anh hai từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục về nghề nghiệp này, đương nhiên đây là việc tự nguyện. Khi anh chọn làm nằm vùng, ba đã hỏi anh hai vấn đề, trước tiên ông hỏi anh, ‘A Tắc con có biết mình đang làm cái gì không?’ anh nói, ‘con biết.’ sau đó ba lại hỏi anh, ‘A Tắc con thật sự biết mình đang làm cái gì không?’ anh suy nghĩ thật lâu rồi trả lời, ‘con thật sự hiểu rõ.’ Sau đó ba liền nói với anh, ‘như vậy, cho đến khi con làm xong chuyện này, chúng ta và con coi như là người xa lạ, ba tác thành cho con.’”
Văn Tắc nói xong liền lấy ra điếu thuốc từ trong ngực, anh chưa có châm lửa chỉ là cắn trong miệng, anh cười với Thanh Thanh, “Sau khi anh và em ở cùng nhau, anh dần dần cảm thấy, thực ra thế giới này có thể đơn giản, cũng có thể phức tạp. Ví dụ như người với người, muốn đơn giản một chút, em có thể chia bọn họ ra làm hai loại người tốt và người xấu. Thế nhưng muốn phức tạp một chút, ở giữa người tốt và người tốt còn có tốt xấu, giữa người xấu và người xấu cũng có tốt xấu. Mà anh nhất định phải ở giữa tốt và xấu đưa ra sự lựa chọn duy nhất, kết cục của anh chỉ có một, sống hoặc chết. Mà sống hay chết chính là hai quẻ bói ngoan cố, bất luận bóc trúng quẻ nào, người nên sống nhất định phải sống, người nên chết chắc chắn phải chết, cho nên anh chỉ có thể suy nghĩ đơn giản một chút.”
Thanh Thanh suy nghĩ một lúc, cô nắm chặt ống tay áo của Văn Tắc, không nói thêm gì nữa.
Văn Tắc châm điếu thuốc, anh bèn duỗi một tay qua ôm lấy cô, cô luôn luôn ấm áp, yên tĩnh, có khi cô khiến anh cảm thấy yên tâm, có khi lại làm cho anh khổ sở. Có rất nhiều lời nói mà bọn họ sẽ không nói ra, cứ như vậy sống qua ngày, thỉnh thoảng anh cũng cảm thấy sợ hãi, nếu một ngày nào đó thực sự đến mức biệt ly, anh biết ngay cả nước mắt cô cũng sẽ không rơi xuống.
“Thanh Thanh, đợi anh làm xong chuyện này, anh sẽ cai thuốc.” Văn Tắc nói.
Thanh Thanh nhìn thấy điếu thuốc trên miệng anh ngày càng ngắn, làn khói màu trắng bồng bềnh chuyển động, rồi dần dần tan đi. Thanh Thanh nói, “Em cũng muốn thử xem.”
Văn Tắc hỏi, “Thử gì?”
Thanh Thanh nói, “Mùi vị của thuốc lá.”
Văn Tắc vừa chuyển tay lái, anh đột nhiên thắng xe lại khiến cho Thanh Thanh bị choáng, khi hoàn hồn cô gọi Văn Tắc thì anh đã ôm cô vào trong ngực, môi anh chỉ cách cô một chút, hô hấp của anh còn mang theo mùi vị thuốc lá nhàn nhạt. Giờ phút này, Thanh Thanh cảm thấy mình vô cùng khát khao nụ hôn của người chồng. Văn Tắc nói, “Thử xem nhé…”
Thế là môi anh nhẹ nhàng hạ xuống, rồi dần dần tạo áp lực, cho đến khi cô khẽ mở miệng duỗi chiếc lưỡi của mình nếm thử mùi vị đắng chát của thuốc lá.
Văn Tắc hỏi, “Cảm giác thế nào?”
Thanh Thanh nói, “Tốt, tốt lắm.”
Ngày 10 tháng 11, Văn Tắc trở về bên cạnh Hạo Phong đã nửa năm. Nửa năm qua, Văn Tắc chưa từng hành động thiếu suy nghĩ, thực ra lúc trước được lựa chọn và phái đi cảnh viên vào Cửu Long, bao gồm Văn Tắc thì có tổng cộng bốn người được đề cử, tất nhiên họ đều là những người nổi bật, không phải chỉ có thể qua được sát hạch về thể lực, còn nhất định phải chấp nhận thẩm định tinh thần. Khi đó bốn người bọn họ đều làm một bài thi, trong đó đa số là những trắc nghiệm tâm lý vô cùng quái lạ, chỉ có vài câu hỏi cuối cùng được đặt ra rất rõ ràng, mà câu trả lời của người ứng cử được ghi lại vào hồ sơ, như sau:
Hỏi: khi thân phận nằm vùng chưa bị vạch trần, bạn cho rằng mình là cảnh sát hay là tội phạm?
A, cảnh sát ; B, tội phạm
Văn Tắc trả lời B.
Hỏi: vì không để mục tiêu nghi ngờ mà phải bắn chết cảnh sát, bạn sẽ làm như thế nào?
A, nổ súng ; B, không nổ súng
Văn Tắc trả lời B.
Hỏi: nếu đối phương biết bạn là nằm vùng, ngược lại muốn mua chuộc bạn, bạn lựa chọn ra sao?
A, nhận ; B, không nhận
Vắn Tắc trả lời A.
Sau đó là vấn đề cuối cùng, nhưng không có lựa chọn AB:
Hỏi: vì sao bạn chọn làm cảnh sát?
Văn Tắc trả lời: vì muốn bắt tội phạm.
Văn Tắc không biết người khác suy nghĩ và trả lời ra sao, và khác biệt với lựa chọn trong đầu của bản thân anh như thế nào. Sau đó, sĩ quan huấn luyện thu bài thi rồi nói với bọn họ, bài thi này không chấm điểm, nó chỉ là ghi lại ý nghĩ của các bạn trước khi làm việc, bất luận các bạn thành công hay thất bại, chỉ cần nhớ lại nó, các bạn có thể để tay lên ngực tự hỏi, mình có thay đổi hay không? Mà tôi thật tình hy vọng, tư tưởng của người chiến sĩ như sắt thép, tất cả đều như lúc ban đầu, chưa bao giờ thay đổi.
Bây giờ nghĩ đến chuyện này không khỏi có chút buồn cười, khi đó Văn Tắc còn rất trẻ tuổi, đúng là huyết khí phương cương (có tâm huyết, tinh lực) của tuổi mười chín. Song khi anh trà trộn vào Cửu Long, anh nói dối rằng mình mới mười bảy tuổi, đương nhiên tài liệu cũng thay đổi để ăn khớp với lời nói của anh, anh hoàn toàn không còn là cảnh viên Văn Tắc mà là một tên lưu manh mới đến. Ai nói nằm vùng không phải là cảnh sát chứ? Nhưng chỉ có bản thân người nằm vùng tuyệt đối không thể nói lời này, chỉ là cắn răng và nuốt máu không để cho trái tim thay đổi, mà nó cũng đã vô cùng đau đớn.
Văn Tắc liền ôm tâm tình như vậy mà tiếp cận Hạo Phong, anh biết rõ Hạo Phong coi trọng người có bản lĩnh, nếu muốn lấy được tín nhiệm của hắn thì chỉ có thể lặng lẽ không được liều lĩnh. Hạo Phong là một người tự mình giăng lưới bắt cá, hắn chỉ ăn cá do mình câu mà khinh thường những thứ được đưa đến tận cửa. Cho nên, miễn là hắn cảm thấy người nào đó tài giỏi, có năng lực, hắn tự nhiên sẽ đích thân gặp mặt dung nạp người đó, cùng nhau kề vai sát cánh kiếm sống, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Mà Văn Tắc đã lặng lẽ ở bên cạnh hắn gần mười năm.
Văn Tắc nhớ tới lúc mình vừa đến, Hạo Phong cũng chỉ là thế hệ mới nổi, nhưng cảnh ti lại nói với anh, “Người này không cần chờ vài năm thì sẽ vùng dậy, đến lúc đó Long gia sẽ bị hạ bệ, Vũ Diên An cũng không phải là đối thủ, chúng ta nhất định chờ lúc này. Anh theo bên cạnh hắn, chỉ cần ra tay một lần, nhưng nhất định phải là một lần có thể khiến hắn chết. Phàm là những việc không đủ để phán hắn tội tử hình, anh không cần mất công lo tới. Đây là chuyện anh phải làm, anh nhất định phải ghi nhớ trong lòng!”
Từ khoảnh khắc bắt đầu, Văn Tắc đã tin tưởng gìn giữ lời thề này cho đến giờ.
Cuối tháng 11 năm nay, Hạo Phong tìm một thời gian có thời tiết tốt dẫn Văn Tắc đi đánh golf. Văn Tắc thấy Hạo Phong vung gậy đến mấy cột, chơi khá tốt, tâm tình của hắn rất tốt, ngắm nhìn sân banh xanh biếc xa xa, hắn lại nói với Văn Tắc, “Ngày mai cậu theo tôi cùng đi Cố Dương.”
Văn Tắc gật đầu, sắc mặt anh không thay đổi.
Hạo Phong còn nói, “Lần đầu tiên Mục Xuân Nhất ra bài lớn với chúng ta, nhưng người này chưa chắc có thể tin được, lần này cậu và Lôi Tử đều phải cẩn thận một chút.”
Văn Tắc trầm mặc hồi lâu, nơi này gậy của Hạo Phong lại đánh banh ra ngoài, hắn đánh xong thì tầm mắt nhìn về phía xa, hắn vừa cười vừa nói, “Đi, qua đó nhìn một cái.”
Từ trong túi áo Văn Tắc lấy ra một gói thuốc lá, sau khi châm điếu thuốc, anh không nhẹ không nặng hỏi, “Lần này anh Phong đích thân đi sao?”
Hạo Phong đã đi vài bước, hắn cũng không quay đầu lại, chỉ nói, “Mục Xuân Nhất là một tên ngang ngược, tôi không đi hắn sẽ không gặp các cậu.”
Văn Tắc gật đầu, đi theo sau Hạo Phong nhìn banh, họ vừa thấy trái banh màu trắng kia dừng ngay miệng lỗ với khoảng cách một bàn tay, Hạo Phong thật tiếc, hắn thở dài rồi đá trái banh một cước bay ra ngoài.
Tối nay Văn Tắc không về nhà, anh gọi điện thoại cho Thanh Thanh, nói là theo Hạo Phong ra bến phà sông Tương, khi đó Thanh Thanh đang giặt quần áo của anh, một tay cô xoa xoa bọt xà phòng, cô dùng bờ vai kẹp điện thoại nói, ngày mai anh có trở về không?
Văn Tắc nói, anh sẽ cố gắng.
Trên phà là sòng bạc của Hạo Phong mở ra cho Mục Xuân Nhất, hắn ta dẫn theo không ít người đến chơi, trong bữa tiệc mấy giờ đồng hồ, mọi người hai bên đều chơi rất thoả thích. Văn Tắc thở phào nhẹ nhõm, lại thấy gương mặt hưng phấn đến đỏ thẫm của Lôi Tử, hắn ta hoàn toàn tập trung vào cuộc chơi, anh bất giác mỉm cười, thế là anh cầm chai bia ra ngoài hành lang hóng gió.
Gió đêm ôn hoà bí mật mang theo không khí trong veo của đồng cỏ và nguồn nước ở sông Tương hết sức mê người, Văn Tắc nhấp vài ngụm bia, anh cúi đầu trông thấy bóng trắng của ánh trăng trên mặt sông lúc ẩn lúc hiện, từ trong ví tiền anh lấy ra một đồng xu, trong chớp mắt liền bắn nó ra ngay giữa mặt trăng, tức khắc làn sóng liền hỗn độn, dòng nước ban đêm gợn sóng phong phú như hoa, Văn Tắc cười.
“Một mình ở đây cười gì thế?” Hạo Phong cũng cầm theo chai bia đi ra đến cạnh lan can, hắn vừa lúc nhìn thấy cảnh này, còn nói, “Ném tiền chuẩn như vậy, hôm nào giúp tôi quản lý tài sản đầu tư đi.”
Văn Tắc nói, “Anh Phong nói đùa, em đâu biết những thứ đó.”
Hạo Phong lớn hơn Văn Tắc hai tuổi, vài năm nay trong lòng hắn cũng có nhiều cảm xúc, nghĩ đến Văn Tắc ngồi tù ba năm, dựa vào được bao ăn đau khổ như vậy, hắn càng cảm thấy thói đời này cuối cùng như con người khi uống nước thì phải tự biết nóng lạnh.
Dưới ánh trăng, Hạo Phong và Văn Tắc nói về những chuyện đã trải qua trong ba năm nay, Văn Tắc chỉ lắng nghe như mọi khi. Sau đó Hạo Phong lại hỏi Văn Tắc, sống trong tù thế nào? Văn Tắc có thể nói không tốt sao, Văn Tắc nói, anh biết đấy, em tìm một người phụ nữ rồi lập gia đình, có thứ giống như thuộc về riêng mình.
Hai người cười to.
Hạo Phong nói chuyện rất vui vẻ, từ trong ngực hắn lấy ra hộp xì gà, Văn Tắc vốn không khách khí tiếp nhận một điếu, Hạo Phong cười cười, tự tay châm lửa cho anh, “Năm 1991 Tiểu Tống bắt đầu theo tôi, đến năm 1994 thì bị cảnh sát đánh chết. Sau đó vị trí này chuyển sang Đà Tử, đến năm 1997 cậu ta cũng bị cảnh sát đánh chết, sau đó là thằng nhóc trọc đầu Thiên Hi Niên cũng bị cảnh sát đánh chết. Thật là khéo, bọn họ đều chết sớm. Điều đó khiến tôi thật sự quá mệt mỏi, mãi cho đến lúc cậu tới, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu rất trung thành với tôi, cũng rất thông minh, đã nhiều năm như vậy vẫn chưa bị cảnh sát nắm bắt điểm yếu, cậu biết không? Ngay cả Lôi Tử cũng chịu phục cậu.” Hạo Phong nói xong còn vỗ vào vai Văn Tắc. Ánh mắt hắn lại biểu lộ sự chân thành hiếm hoi.
Trong lòng Văn Tắc buồn rầu, anh cảm thấy ở sâu trong nội tâm có một nơi nào đó trống rỗng đang khuếch trương, anh bèn hút điếu xì gà một cách quyết liệt, anh phun ra làn khói trắng trôi nổi trên dòng sông Tương ở trong đêm tối, anh như xa như gần nói, “Từ trước đến nay, cảnh sát không phải là đối thủ của em.”
Hạo Phong cười ha hả, liền hớp mấy ngụm bia, hắn quay đầu nhìn ngọn đèn hướng dẫn ở xa xa chợt loé lên, sóng gió dần dần mạnh mẽ, Hạo Phong ngoảnh lại cười nói với Văn Tắc, “Hiếm khi cậu nói ra những lời ngạo mạn như vậy, lúc nào thì dạy tôi bắn súng đi chứ, dù sao cũng không thể để một mình cậu bách phát bách trúng, oai phong của lão đại tôi phải đặt ở chỗ nào!”
Văn Tắc cười ha hả, cười thật sảng khoái, anh trông thấy ánh trăng trên mặt sông vẫn lay động lúc ẩn lúc hiện.
Dứt lời, một cô gái tóc nhuộm nâu đang ngồi đối diện với cô cười cười, “Tớ đồng ý với A Tâm, khó có dịp mọi người được gặp nhau. Thanh Thanh cậu ngàn vạn lần đừng để chuyện này làm cậu không vui.” Cô ta vừa nói vừa vỗ vỗ vị hôn phu đang ngồi bên cạnh, “Dù sao hôm nay tớ cũng dẫn theo chồng chưa cưới đến, lát nữa cứ để anh ấy mời chúng ta bữa này.” Người đàn ông kia có khí chất nho nhã, đeo mắt kính, đúng lúc anh ta hướng về các cô gái ngồi xung quanh gật đầu nói, “Điều này là đương nhiên, các cô vui vẻ là tốt rồi, đừng khách sáo với tôi.”
Cô gái tóc nhuộm nâu tên là Dịch Sam, là người xinh đẹp nhất trong các cô, cũng là cô gái duy nhất vẫn chưa kết hôn.
Lúc này dù sao Văn Tắc cũng chưa tới, các người bạn đều dời sự chú ý, họ quay sang trêu chọc Dịch Sam và vị hôn phu của cô ta. Tuy rằng chỉ là hàn huyên với nhau, nhưng đa số mọi người đều không che dấu được sự hâm mộ đối với Dịch Sam, họ đều nói rằng cô ta đã tìm được một nơi gởi gắm thật tốt. Các cô nói chuyện của các cô, còn Thanh Thanh vẫn nhìn ngoài cửa sổ, cô có chút lo lắng không yên. Dịch Sam thấy thế liền hỏi cô, “Sao rồi? Khi nào thì anh ta đến?”
Thanh Thanh thở dài, buông di động xuống nói, “Anh ấy vẫn đang ở trên xe, cũng sắp tới rồi!”
Dịch Sam ờ một tiếng, lại hỏi, “Đúng rồi, chồng cậu làm gì thế?”
Thanh Thanh cười cười, “Hiện nay anh ấy vẫn chưa có việc làm.”
Công việc và hoàn cảnh xuất thân tốt hay không tốt của người chồng luôn luôn là một loại giá trị nhất định riêng của người phụ nữ, chưa kể đến các điều kiện của Thanh Thanh, cô là người thuần khiết, nổi bật, tính cách của cô cũng không cầu kỳ, bởi vậy những người bạn của cô e rằng chưa bao giờ nghĩ đến tình huống này. Một lúc sau, Dịch Sam liền hỏi, “Vậy, gia đình cậu sẽ không phải là dựa vào thu nhập của cậu để sinh hoạt chứ.”
Thanh Thanh lắc đầu nói, “Cũng không phải vậy, có đôi khi anh ấy cầm tiền trở về.”
“Cậu không phải đã nói anh ta không có việc làm sao?” A Tâm hỏi.
Thanh Thanh nói, “Thỉnh thoảng anh ấy giúp đỡ bạn bè.”
Dịch Sam nghe xong thì không vui, cô ta là người nếu có chuyện thì nói thẳng, vì thế cô ta nói với Thanh Thanh, “Đừng trách tớ nói cậu, cho dù lúc trước Diệp Hoa bỏ rơi cậu để xuất ngoại là hắn không đúng, nhưng cậu cũng không cần phải cam chịu như vậy. Mấy người chúng ta đã quen biết nhau cũng được 10 năm rồi, có đập đầu ra chúng tớ cũng không nghĩ đến cậu sẽ để cho một người đàn ông ăn bám, nói khó nghe một chút, cái này gọi là trai bao.” (tiểu bạch kiểm: ở đây có ý là đàn ông được phụ nữ bao nuôi)
Thanh Thanh sớm biết các cô sẽ như vậy, cô chỉ mỉm cười không lên tiếng, huống hồ tuy là Dịch Sam nói vài câu khó nghe nhưng cũng không có ác ý.
Một lúc sau thì Văn Tắc đến nơi, bên ngoài trời mưa, tuy rằng anh có mang theo ô nhưng bả vai vẫn bị thấm nước mưa, không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, chiếc áo sơmi màu xám của anh đã biến dạng, một nửa thì bỏ vào trong quần, còn nửa kia thì rơi ra ngoài. Văn Tắc vừa mới đến cửa thì bị chặn lại, bồi bàn nói, “Tiên sinh, thực xin lỗi, xin anh chỉnh lại quần áo gọn gàng rồi hãy vào trong.”
Văn Tắc đặt chiếc ô ở một bên, anh nhìn phía bên trong thì thấy Thanh Thanh đã đứng dậy đi sang đây, phía sau còn có hai cô gái đi theo.
Thanh Thanh trông thấy anh mặc áo sơmi mới, ngay cả thẻ giá vẫn còn chưa kịp gở xuống, trên mặt và vai của anh đều dính mưa, cô liền nhanh chóng lấy khăn giấy ra lau cho anh, lại hỏi, “Tại sao biến thành thế này? Buổi sáng anh không mặc bộ này ra ngoài.”
Văn Tắc chỉ đành phải cười, “Hết cách rồi, anh nóng lòng sang đây.” Nói xong anh kéo áo sơmi ra hết rồi chỉnh lại gọn gàng, sau đó anh khoác vai Thanh Thanh cùng nhau đi vào. Hai người bạn học của Thanh Thanh đi theo ở phía sau, đối với cách ăn mặc của anh họ không dám tâng bốc, nhịn không được mà kề tai thì thầm tò mò về anh, Dịch Sam hạ thấp giọng nói, “Cậu ấy điên rồi sao? Vậy mà cùng người như thế kết hôn!” A Tâm lại nói, “Nhưng anh ta trông rất đẹp trai, tiếc là quá nghèo, phải dựa vào Thanh Thanh nuôi sống gia đình.” Nghe vậy, Dịch Sam nhéo thật mạnh vào cánh tay của A Tâm, khẽ quát lên, “Đàn ông đẹp trai thì có lợi ích gì? Nhất là loại ngoài mặt sáng lạn nhưng trong lòng không tốt đẹp gì. Tớ thấy Thanh Thanh chắc là điên rồi.”
Trong giây lát, bọn họ lại ngồi vào chỗ của mình dùng cơm, sau khi Thanh Thanh giới thiệu Văn Tắc thì giới thiệu từng người bạn của mình, Văn Tắc chỉ cười, sau đó anh không hề nói gì cả, chỉ để ý ăn cơm. Thanh Thanh vẫn đang lau chùi nước mưa ở trên cổ anh, A Tâm nhịn không được lại hỏi, “Hai người kết hôn tại sao không mở tiệc chứ? Không có ai trong chúng tớ nhận được thiệp mời, Thanh Thanh cậu không có suy nghĩ à, tiền mừng cưới là điều xấu sao? Nói cũng không nói một tiếng, nếu không phải mấy ngày trước gặp nhau ở trên đường thì cậu còn định giấu bao lâu nữa.”
Thanh Thanh nói, “Tớ xin lỗi, lúc ấy chúng tớ kết hôn anh ấy vẫn đang ngồi tù, cho nên không có cách nào. Bây giờ anh ấy ra ngoài, chúng tớ cũng lười mở tiệc.” Nói đến đây tay cô bỗng nhiên dừng một chút, Văn Tắc quay đầu nhìn cô, cô lại không lên tiếng, hoá ra sau lỗ tai của Văn Tắc có vết máu đỏ sẫm, gương mặt Thanh Thanh không biến sắc, cô gấp khăn giấy lại bỏ vào trong túi xách.
Hai người bạn này đương nhiên không thấy điều đó, ngược lại họ bị hù dọa bởi một câu của Thanh Thanh nói anh từng ngồi tù, không khí nhất thời lặng ngắt như tờ, cuối cùng vẫn là Dịch Sam đứng lên, cô ta chỉ vào mũi Văn Tắc quát lên, “Cậu điên rồi mới gả cho anh ta.”
Văn Tắc không nói, Thanh Thanh cũng không nói, Dịch Sam và A Tâm cùng nhau trừng mắt nhìn, thậm chí họ đối với Thanh Thanh có phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)
A Tâm nói, “Cái kia, thật có lỗi, Văn tiên sinh, Dịch Sam chúng tôi chất phác thẳng thắn, nói chuyện thường không nể mặt. Nhưng mà… Ngay cả tôi cũng hiểu được anh ngoại trừ có bộ dạng không tồi, tôi thật không biết anh có chỗ nào xứng đôi với Thanh Thanh.”
Lời này đương nhiên không thân thiện, nhưng Văn Tắc không nổi giận, anh vẫn mang theo nụ cười nhã nhặn, nhìn thấy hai người bạn của Thanh Thanh bình tĩnh lại, anh mới nói, “Thực ra tôi cũng hiểu được mình không xứng với cô ấy, nhưng cô ấy đã chọn tôi, vậy tại sao tôi không thể chọn cô ấy?”
Lần này, rốt cuộc không ai nói thêm gì cả, ăn xong bữa cơm, họ vẫn trầm mặc. Thanh Thanh đành phải gọi người đến tính tiền, lúc này vị hôn phu của Dịch Sam giành thanh toán tiền.
Năm người nhàn nhã đi trên con đường ẩm ướt không có đích đến, trong lòng bọn họ có những suy nghĩ khác nhau. Ban đầu Thanh Thanh và Văn Tắc đi song song với nhau ở phía sau, Văn Tắc nói với Thanh Thanh, “Anh xin lỗi, hình như anh đã làm hỏng việc.” Thanh Thanh lắc đầu nói không trách anh được, sau đó cô thở dài, chạy trước vài bước đuổi theo Dịch Sam, hai người cùng nhau đi ở phía trước. Chỉ có A Tâm dường như đi chậm lại cùng một hàng với Văn Tắc và vị hôn phu của Dịch Sam.
Thanh Thanh nhỏ giọng nói với Dịch Sam, “Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi, Dịch Sam, đã để cậu lo lắng cho tớ.”
Dịch Sam nói, “Cậu kết hôn rồi mới nói cho tớ biết, tớ lo lắng thì có ích lợi gì chứ?”
Thanh Thanh nói, “Anh ấy thật sự rất tốt với tớ.”
Dịch Sam cười lạnh, “Cậu rõ là mù quáng.” Nói xong cô ta bước nhanh về phía trước, Thanh Thanh sốt ruột đi theo, trong lòng hai người đều cảm thấy khó chịu, không biết làm sao để giao tiếp với nhau, những bước chân loạn xạ trên con đường rộng rãi nhộn nhịp, họ giống như hai con nai bàng hoàng.
A Tâm đi ở phía sau, cô ta thỉnh thoảng lén nhìn Văn Tắc, với sự tô điểm của đêm tối, trông anh vô cùng anh tuấn và thần bí, dáng người thon dài cao ngất, khí chất nổi bật phi phàm, ánh sáng của mỗi ngọn đèn trong dòng xe lướt nhanh qua khuôn mặt của anh, trong chớp mắt liền hiện ra một đôi mắt lạnh lùng, hết thảy đều khiến cho anh đầy quyến rũ. Đột nhiên, A Tâm cảm thấy Thanh Thanh gả cho anh cũng không phải là chuyện kỳ lạ. A Tâm càng nghĩ như vậy, càng lớn mật một chút, khi cô ta lại nhìn anh một cách tỉ mỉ thì mới phát hiện, Văn Tắc vẫn nhìn chăm chú về phía trước, chính là hướng về Thanh Thanh.
A Tâm nhìn thấy đôi nam nữ một trước một sau nhưng trái tim lại gắn liền với nhau, cô ta không thể giải thích được cảm giác khẩn trương, tư tưởng A Tâm không khỏi hỗn loạn. Ngay lúc A Tâm miên man suy nghĩ, cô ta lại đột nhiên nghe được tiếng hét to của Văn Tắc và vị hôn phu của Dịch Sam, “Cẩn thận.” A Tâm chợt ngẩng đầu nhìn, cô ta chỉ cảm thấy bên tai xẹt qua một trận gió mạnh, mà Thanh Thanh và Dịch Sam đang đứng ở chỗ rẽ, sau lưng bọn họ là một chiếc xe tải ở trong đêm bởi vì trọng lượng quá nặng mà bị mắc kẹt ở trong cống rãnh sắp ngã xuống. A Tâm sợ tới mức nhịp tim ngừng đập, cô ta chỉ kịp hét lên, lúc này Văn Tắc đã ôm hai cô gái đẩy sang một bên, khoảng cách nơi họ ngã xuống và chiếc xe tải kia chỉ có nửa bước, chỉ chậm một bước, có lẽ cuộc sống của hai người hoặc là ba người bọn họ đều kết thúc.
Thanh Thanh hoảng hồn chưa bình tĩnh lại, cô sợ tới mức không nói nên lời, Văn Tắc cũng không nói gì, một phen ôm lấy cô đi đón taxi. Sau đó anh quay đầu lại nói với A Tâm, “Cô Dịch không sao, chỉ là bị sợ hãi thôi, phiền cô đưa cô ấy trở về.” Nói xong, anh lên taxi rời đi.
A Tâm nhìn Dịch Sam, rồi ngoảnh đầu lại nhìn vị hôn phu của Dịch Sam, anh ta đã sợ tới mức chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất. Dịch Sam nhìn vị hôn phu, lại nhìn chiếc taxi đã đi xa, cô ta bỗng nhiên khóc lên. Không lâu sau, xung quanh vang lên tiếng còi cảnh sát, người vây xem càng ngày càng nhiều, một người cảnh sát đỡ Dịch Sam đứng dậy hỏi, “Cô có bị thương không?” Dịch Sam chỉ khóc lóc.
Văn Tắc mang Thanh Thanh về nhà, anh đặt cô vào bồn nước nóng tắm rửa an ủi cô, Thanh Thanh ngồi trong bồn tắm không nói tiếng nào. Văn Tắc tắm rửa sạch sẽ cho cô, anh vuốt ve gương mặt cô, hỏi, “Em có khóc không?” Thanh Thanh lắc đầu. Văn Tắc còn nói, “Đau ở chỗ nào?” Thanh Thanh vẫn lắc đầu, rồi Văn Tắc ôm cô lên giường, hai người ngủ cùng nhau, đều là Văn Tắc nói chuyện, Thanh Thanh chỉ gật đầu hoặc là lắc đầu.
Sau đó Văn Tắc cũng vô cùng mệt mỏi, anh ngáp hai cái rồi tắt đèn tường, Thanh Thanh bỗng nhiên nói, “Hôm nay gọi anh ra lại khiến anh phải xấu hổ, em xin lỗi.” Văn Tắc kéo chăn lên cho cô, lại nở vài nụ cười, “Ngốc à, một chút anh cũng không cảm thấy xấu hổ, hơn nữa, hai người bạn kia của em đều là người tốt, nếu họ không thật tình xem em như người một nhà, họ cũng chẳng không hài lòng với anh. Người bình thường chỉ biết đưa ra vẻ mặt hoà nhã nhưng trong lòng lại có ác ý, họ sẽ lạnh nhạt quan sát mà chê cười em.”
Thanh Thanh tất nhiên hiểu được đạo lý này, nhưng cô nghĩ đến lúc anh thay đổi quần áo, trên cổ còn có vết máu, vì thế cô hỏi, “Hôm nay anh làm chuyện gì nguy hiểm sao?”
Văn Tắc nghe xong thì trầm mặc một lúc lâu, Thanh Thanh tưởng rằng anh đang ngủ, anh lại trả lời, “Đúng vậy, thiếu chút nữa lại ngồi tù.” Nói xong anh ôm cô chặt hơn, “Em yên tâm, cho dù thế nào anh cũng sẽ không để em chờ đợi trong vô vọng.”
Thanh Thanh nói, “Anh làm rất nhiều chuyện xấu sao?”
Văn Tắc nói, “Em có để ý không?”
Thanh Thanh mỉm cười, cơn buồn ngủ đã bắt đầu kéo đến, cô nói, “Em không quan tâm, nhưng em biết anh để ý.”
Người cha mà Văn Tắc kính yêu nhất đã từng nói, bất kỳ quy tắc nào của chiến trường, không phải là thành công thì trở thành hồi ức. Ý nghĩa của những lời này là, chỉ cần con lên chiến trường, như vậy con đã có nhận thức sự thành công. Một khi con không thành công, như vậy con phải trả giá cho tất cả mọi thứ, tên của con, người sinh ra con, hết thảy đều trở thành hồi ức trên chiến trường, mà khi hồi tưởng lại chẳng khác nào quên đi, thậm chí chưa từng tồn tại, cũng giống như khiến con mất đi ý nghĩa. Bởi vì chỉ có đài tưởng niệm mới có thể chịu trách nhiệm cho mọi hành vi phạm tội của con và sự trừng phạt xứng đáng cho tội lỗi của con.
Văn Tắc luôn luôn tin tưởng lời nói của cha.
Tiết tháng tám, thành phố Tuyệt Long có hội chùa là nơi náo nhiệt, Văn Tắc dẫn Thanh Thanh đi hội chùa, hai người dạo chơi xung quanh rất vui vẻ, cuối cùng bọn họ cùng nhau đến một sân đình lớn để dâng hương. Khi đó trong sân đình có một loạt người xếp hàng đứng đầy trước bàn thắp hương, Văn Tắc bật lửa châm nén hương rồi cắm ở trên bàn, sau đó anh tuỳ ý liếc nhìn người đàn ông trung niên đang đứng ở bên cạnh. Người đàn ông kia cũng dâng hương, bái lạy, sau đó ông ta nhìn nén hương kia thấp giọng nói, “Có tin tức nói cuối tháng này Hạo Phong sẽ có hành động lớn, lão Tạ đã bị chúng tôi bắt, giao dịch lần này chắc chắn là cá lớn, anh xem rồi lo liệu.”
Văn Tắc cũng bái lạy, từ từ nói, “Thời gian giao dịch và địa điểm cụ thể sẽ thông báo ngay lập tức, không thể dùng di động, đến lúc đó tôi phải liên lạc với ông như thế nào.”
Người nọ từ trong ngực lấy ra một chiếc túi to bằng bàn tay ném lên bàn dâng hương, “Anh không cần liên lạc, chỉ cần nghĩ cách đem theo máy theo dõi này, thứ này được chế tạo đặc biệt, có thể phòng nhiễu sóng.”
Văn Tắc nhặt lên cái túi nhỏ kia, lúc này bỗng nhiên một cơn gió mạnh thổi đến, bụi trên bàn dân hương cuồn cuộn nổi lên khiến cho Văn Tắc nhớ tới một chuyện, vì thế anh quay đầu hỏi người nọ, “Tuy rằng Lý Tây bị lộ chân tướng, nhưng vì hành động mà chết, cấp trên dự định an bài như thế nào?” Thực ra nếu không phải Lý Tây bị bắt, Văn Tắc vốn không biết anh ta là người một nhà.
Người đàn ông kia bị tro bụi bay vào làm sặc mà ho khan, ông ta ho hồi lâu mới trả lời, “Anh ta và anh giống nhau, đều được tuyển chọn để theo dõi Hạo Phong, nhưng anh ta không dùng được, Hạo Phong không thân thiết với anh ta, chuyện lần này, anh ta có công một nửa bắt được lão Tạ, nửa còn lại chỉ do anh ta thiếu kiên nhẫn.” Người nọ nói xong, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc để hút, sau đó nói với Văn Tắc, “Hồ sơ của anh ta đã bị xoá bỏ.” Ngụ ý chính là Lý Tây xen lẫn trong xã hội đen, chết ở trong xã hội đen, anh ta không có một chút quan hệ với sở cảnh sát.
Văn Tắc vừa nghe, nhất thời nổi trận lôi đình, “Nhưng anh ta là một cảnh sát.”
Người đàn ông kia quay đầu lại nhìn Văn Tắc, vẻ mặt ông ta lạnh băng khó lường, “Anh ta vì muốn lấy được sự tín nhiệm của Hạo Phong mà giết một cảnh sát.” Hai ngón tay kẹp điếu thuốc của ông ta đem tàn thuốc gạt trên bàn dâng hương, ông ta nói một câu cuối cùng với Văn Tắc, “Anh ta không giống anh.”
Người nọ nói xong, trong một khắc liền biến mất giữa biển người, Văn Tắc nhìn lại những nén hương dày đặc ở trên bàn, chúng mang theo những lời cầu nguyện của vô số người. Văn Tắc không biết, trên đời này cuối cùng có bao nhiêu lời cầu nguyện thực ra chỉ là một loại hy vọng xa vời.
Lúc này Thanh Thanh đứng ở một bên, cô kéo ống tay áo của anh nói, “A Tắc, chúng ta về nhà thôi.”
Quy tắc của Cửu Long, tế anh em không tế phụ nữ. Anh em đã chết là chuyện của mọi người, phụ nữ đã chết là việc riêng tư. Ở Cửu Long, hiện tại ngoại trừ Sáp Thất, lúc trước chưa bao giờ có người phụ nữ thay mặt đại ca. Nhưng bản thân Sáp Thất không muốn thay đổi quy tắc này, Sáp Thất nói, nếu tôi chết, tôi chỉ muốn một mình anh Phong tiễn đưa.
Đầu thu, lá bạch quả rơi nhốn nháo rải rác trên một khu vực rộng lớn ở ngọn núi nhỏ tại Cố Dương, khi thì động đậy bởi gió cuốn đi, lúc thì bị người ta dẫm nát ở dưới chân. Sáp Thất đang ở biệt thự lưng chừng núi của Hạo Phong, cô ta mời Thanh Thanh đến chơi. Trước khi Thanh Thanh ra cửa, Văn Tắc nói, em sang đó thì không cần phải sợ hãi, chị ấy chỉ là vẫn chưa tin em, muốn quan sát em một chút mà thôi. Thanh Thanh nói, em không sợ.
Thanh Thanh đến gặp Sáp Thất, cô ta liền đưa cho cô một tách trà lài, nước trà màu hoa hồng, đỏ đậm, Thanh Thanh thoáng nhấp một ngụm, hương vị trà dày đặc khiến cho cô chóng mặt. Sáp Thất cười nói, “Thật ngại quá, chúng tôi là người thô lỗ, từ trước đến nay chỉ biết uống rượu, nhưng cô thì khác, uống trà thích hợp với cô hơn, nếu uống không quen trà do tôi pha, để tôi nói bà Hứa pha lại tách khác.”
Thanh Thanh nói, “Làm quen là được thôi.”
Sáp Thất nói, “Cô ngồi đi.”
Hai người phụ nữ ngồi trên ban công, từ nơi này nhìn xuống có thể thấy một nửa Cố Dương, màn đêm buông xuống, chỉ thấy thế giới trời đất đảo ngược, đất ở trên, trời ở dưới, muôn vàn ngọn đèn như sao sáng dày đặc, toàn bộ nhà cao tầng sáng ngời giống như một đứa bé lạc đường đứng lặng trong đêm đen.
“Thật đẹp.” Thanh Thanh nói.
Sáp Thất cầm ly rượu tựa vào cạnh lan can, “Sao thế? Nhà hai người không thể nhìn cảnh sao?”
Thanh Thanh nói, “Cũng có cảnh đêm, nhưng mà không đẹp như vậy.”
Sáp Thất cười nói, “Bình thường cô và A Tắc hay làm gì?”
Thanh Thanh nói, “Cũng không có gì, chỉ là tâm sự, đi dạo.”
Sáp Thất cười khúc khích, “Nói chuyện phiếm? A Tắc? Hai người nói về những gì?”
Thanh Thanh nghe ra giọng nói của cô ta rất ngạc nhiên, ngược lại cô nghĩ đến tính cách của Văn Tắc, liền trả lời, “Cũng không phải, thực ra đều là tôi nói, anh ấy chỉ nghe mà thôi, anh ấy không thích nói chuyện.”
Lúc này Sáp Thất mới ừ một tiếng, “Phải, A Tắc chỉ im lặng. Cho dù có chuyện gì lớn, cậu ấy cũng sẽ không nói cho cô biết.” Nói đến đây, cô ta lại quay đầu nhìn Thanh Thanh, “Lúc này anh Phong dẫn cậu ấy theo ra ngoài làm việc, cô có biết không?”
Thanh Thanh lắc đầu.
Sáp Thất hừ, “Cô rất lạ, cậu ấy không nói, cô cũng không hỏi.”
Thanh Thanh nói, “Tôi có hỏi cũng không giúp được gì.”
Sau đó Sáp Thất bắt đầu hút thuốc. Thanh Thanh thấy cô ta không nói liền tự mình đến cạnh lan can, cô ngắm nhìn cảnh núi đêm mênh mông, còn có ngọn đèn của những chiếc thuyền. Cô không biết Văn Tắc đang ở chỗ nào, làm chuyện gì, có bị thương hay không, nếu nhàn rỗi anh có nhớ cô hay không…
Thanh Thanh đang nghĩ ngợi, Sáp Thất đột nhiên hỏi, “Cô nhớ cậu ấy phải không?”
Thanh Thanh ờ một tiếng, Sáp Thất gạt tàn thuốc ở bên ngoài lan can, cô ta mỉm cười, “Thực ra tôi cũng nhớ Hạo Phong.”
Thanh Thanh ngoảnh đầu lại, lần đầu tiên cô tò mò về chuyện của Sáp Thất, cô nghĩ nghĩ, nói, “A Tắc có nhắc qua, hai người đã lớn lên cùng nhau từ thuở nhỏ.”
Sáp Thất nghe vậy, cô ta xoay người dựa trên ghế nằm, một tay cầm ly rượu, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc, cô ta nói với Thanh Thanh, “Mười bốn tuổi tôi đã bị bán vì để nuôi sống ông già nhà tôi, ông ấy là một con quỷ thất bại đã thua tôi cho người khác. Trước khi bị bán, tôi đi tìm Hạo Phong, tôi nói không muốn bán lần đầu tiên, tôi cho anh ấy. Hạo Phong đồng ý, sau đó chúng tôi liền làm. Mới mười bốn tuổi đấy, đau chết tôi.” Sáp Thất vừa nói, vừa ngẩng đầu ngắm sao, “Cô đừng cho rằng chúng tôi đơn thuần như cô, làm liền làm, sau đó cũng không ai đem việc này để ở trong lòng, anh ấy không hề nghĩ ngợi trong tương lai muốn kết hôn với tôi, về phần tôi… Vỏ đã mẻ lại sứt (hỏng cũng hỏng rồi, không còn giữ nữa), tôi không muốn đem bản thân làm món hàng hiếm có gì đó.”
Thanh Thanh nghe được cảm thấy ngạc nhiên, Sáp Thất ngược lại giống như không hề gì, cô ta còn nói, “Anh Phong là một loại lưu manh chơi đùa với đủ loại phụ nữ, lúc trước đùa vui với mấy người chị em của tôi từng người một, về sau dã tâm càng lớn, lá gan cũng lớn, bắt đầu động đến phụ nữ của đại ca. Cô có biết, người phụ nữ có hai cái miệng, trên dưới đều không bền chắc, đụng tới loại đàn ông như Hạo Phong xem như là không lỗ, chỉ cần anh ấy hỏi, những điều nên nói hay không nên nói cũng sẽ kể ra hết. Nhưng mà thời điểm Hạo Phong vừa vào Cửu Long, anh ấy không có tiền, vì thế thường hay tìm tôi xin vay mượn, sau đó tôi phải đi tiếp khách, gặp những kẻ biến thái, tôi chỉ cần kêu một tiếng thì anh ấy sẽ lập tức xông vào, khi đó tôi mới biết anh ấy vẫn đợi ở ngoài cửa, không đi nơi nào khác. Tôi đưa tiền cho anh ấy, anh ấy đi vài ngày, sau khi trở về thì tiền lại nhiều hơn. Chỉ qua hai năm, anh ấy đã có nền tảng vững chắc, anh ấy liền nói với tôi, A Thất em hãy tìm một người rồi gả đi, chúng ta là anh em, anh làm sao có thể để em tiếp tục loại cuộc sống này. Em lập gia đình đi, anh làm nhà mẹ đẻ của em, sẽ không ai dám khinh thường em.”
Sáp Thất nói đến đây, điếu thuốc trên tay đã cháy hết, cô ta lại châm lửa một điếu khác, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Thanh Thanh, cô ta cười cười, “Cô thật là không thích nói chuyện.” Sau đó cô ta hút một ngụm, tàn thuốc màu đỏ chợt loé lên, cô ta tiếp tục nói, “Vào thời điểm anh Phong lên mặt tại toàn bộ địa bàn ở Long Dương thì đã xảy ra một sự kiện —— đương gia của Cửu Long thay đổi, tuy rằng là việc nhà của Long gia, nhưng anh Phong lại bị tước đoạt mọi lợi ích, anh ấy bị nhốt bỏ đói bảy ngày bảy đêm. Đoạn thời gian đó, ngoại trừ Lôi Tử, những người anh em khác không ai dám ra mặt lên tiếng, mấy người phụ nữ của anh Phong cũng đều trốn đi, chỉ có tôi đi khắp nơi tìm người nghĩ cách mang tôi đến gặp anh ấy, anh ấy bình thường oai phong như vậy, thế nhưng bộ dáng bị bỏ đói cũng không giống, tôi liền hỏi anh ấy, ‘anh Phong, anh muốn chết sao?’, anh ấy nói, ‘không muốn’, tôi nói với anh ấy, ‘bọn họ muốn anh chết đói.’ anh ấy nói, ‘anh sẽ sống từ ngày này sang ngày khác.’”
Thanh Thanh nghe thế, nhất thời trong đầu cô hiện ra hình ảnh của Hạo Phong trong mùa đông của mấy năm trước, hắn đích thân tặng quà kết hôn đến tận tay cô, Thanh Thanh đã không còn nhớ rõ tình hình lúc đó, chẳng qua đôi mắt kia của Hạo Phong vẫn cứ sáng chói khiến người ta khó quên. Thanh Thanh nhìn Sáp Thất, bỗng nhiên cô cảm thấy một người phụ nữ như vậy, thực ra chỉ yêu một người đàn ông thế này. Tương lai gập ghềnh và thất bại, họ vốn không dùng cán cân để đánh giá cuộc sống.
Sáp Thất nói, “Ngày đó tôi thật hận không thể bảo anh ấy ăn thịt tôi, nhưng ngay cả mở mắt nhìn tôi anh ấy cũng không chịu. Trong cuộc đời của tôi, đó là lần đầu tiên tôi rơi nước mắt, tôi ôm anh ấy nói, ‘cho dù phải trả giá lớn thế nào, em nhất định phải cứu anh.’”
Thanh Thanh vẫn lắng nghe, cô không hề nói chuyện.
Sáp Thất nhìn Thanh Thanh, cô ta mỉm cười, “Cô và A Tắc thực sự rất giống nhau, tôi và Hạo Phong cũng giống nhau. Các người càng trầm mặc, chúng tôi càng hiếu kỳ, thậm chí càng thưởng thức hai người.” Cô ta nói xong, cuối cùng rót một ly rượu cho Thanh Thanh, “Tôi không cần nói cho cô biết năm đó tôi đã sử dụng cách nào làm chuyện gì, điều này không quan trọng. Tóm lại là tôi đã cứu anh ấy, đây là việc mà tôi hài lòng nhất trong cuộc đời này. Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ tới anh ấy phải báo đáp tôi, hoàn toàn không có. Anh ấy rất có tiền đồ, vừa ra ngoài đã nhanh chóng lấy lại địa bàn Long Dương. Kể từ lúc đó, anh ấy thay đổi rất nhiều, trở nên dễ dàng tức giận, càng thêm táo bạo. Có một ngày, anh ấy đột nhiên nói với tôi, ‘A Thất, em hãy kết hôn với anh.’ Tôi hoảng sợ, tôi cho rằng anh ấy muốn cảm ơn tôi, tôi đã rất buồn, tôi nói với anh ấy, ‘em là một con gái điếm.’ anh ấy nói, ‘anh biết, anh là một thằng lưu manh.’ tôi nói, ‘em đã ngủ với rất nhiều người, cả đời em sẽ không lập gia đình.’ anh ấy nói, ‘đi, chỉ cần em lên tiếng, anh sẽ giết tất cả những thằng đàn ông đã lăng nhục em.’”
Sáp Thất nói đến đây thì dừng lại, cô ta trầm mặc ngồi ở một bên, gió đêm thổi vào chiếc váy dài của cô ta, cô ta lơ đãng thở dài, dường như đại diện cho câu chuyện xưa này đã nói xong.
Thanh Thanh đang cầm ly rượu, trong lòng cô có muôn vàn cảm xúc, cô liền nói với Sáp Thất, “Tôi vẫn tưởng rằng chị rất chán ghét tôi, không ngờ, chị lại nói nhiều chuyện như vậy với tôi.”
Sáp Thất cười, “Tôi không phải ghét cô, chỉ là có chút ghen tị. Tôi vốn không muốn nói nhiều lời thế này với cô, thế nhưng vừa thấy cô và A Tắc như vậy, tôi đã nghĩ về những chuyện trong quá khứ.”
Thanh Thanh cũng cười cười, “Tôi hiểu được. Chị không ghét tôi là được rồi.”
Hai người vừa mới nói vài câu như vậy thì bà Hứa từ trong phòng khách qua đây, nói là có điện thoại của Hạo Phong. Sáp Thất nhận điện thoại, nghe được thanh âm của Hạo Phong cô ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói vào ống nói, “Bàn chuyện xong thì tốt rồi, anh hãy sớm trở về nghỉ ngơi.”
Hạo Phong nói, “A Tắc cũng sang đây, cậu ấy muốn đưa vợ về nhà ngủ.”
Sáp Thất cười nhạo, “Sợ em bán cô ấy sao, được, bảo cậu ấy đến đi.” Sau đó cô ta ngoảnh đầu lại nhìn Thanh Thanh, “Cô về nhà đi, A Tắc không yên tâm để cô ở đây với tôi.”
Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi cầm túi xách đi xuống lầu chờ Văn Tắc. Tiếp xúc với Sáp Thất, cô cảm thấy trong lòng mình có rất nhiều điều muốn nói, cô muốn nói ra hết cho anh nghe.
Văn Tắc đứng ở dưới bóng cây nhìn thấy Thanh Thanh đi ra, khi anh ngẩng đầu lên thì thấy Hạo Phong ở trên ban công đang nâng ly hướng về anh, nét mặt hắn hơi cười nhạo. Văn Tắc cười cười rồi mới cùng Thanh Thanh rời khỏi.
Trên xe không bật đèn, dọc đường là một mảnh tĩnh lặng, Văn Tắc thấy Thanh Thanh không nói lời nào, anh liền hỏi, “Thế nào? Em suy nghĩ gì đó?”
Thanh Thanh nhìn mặt đường tối như mực, dường như đăm chiêu, “Trước kia em không biết, ở giữa tốt và xấu còn tồn tại một loại….. Một loại tình trạng không quan hệ với chính tà.”
Văn Tắc cười, “Em nói tiếp đi.”
Thanh Thanh bèn tựa vào bên cạnh anh, “Hôm nay em gặp Sáp Thất, em cảm thấy chị ấy là người có tính cách rất thẳng thắn rất cố chấp, chị ấy nói cho em biết một ít chuyện về Hạo Phong, cũng bao gồm chuyện của anh.”
Một bên mặt của Văn Tắc cảm giác được độ ấm trên trán của cô, “Thì sao?”
Thanh Thanh nói, “Anh đừng cười, em nói thật đấy, bây giờ em không sao tưởng tượng được, một ngày nào đó khi anh thật sự phải bắt anh ấy, anh làm sao phải chịu đựng loại áp lực tâm lý này? Em thực sự rất sợ hãi.”
Văn Tắc nghe được lời của cô nhưng anh chỉ nắm tay cô, vừa lái xe vừa nói, “Hiện tại anh không có cách nào để trả lời vấn đề của em, anh thậm chí cho rằng ngày mà anh bắt anh ấy, tốt nhất là để anh nắm chắt bắt anh ấy, còn anh ấy mượn súng bắn chết anh. Trên đạo nghĩa anh và anh ấy đã thanh toán xong, đến âm tào địa phủ, tụi anh vẫn còn tiếp tục làm anh em.”
Lời này khiến cho Thanh Thanh hoảng sợ, cô đột nhiên ngồi dậy, sốt ruột hỏi anh, “Bây giờ anh còn nghĩ như vậy không?”
Văn Tắc không ngoảnh đầu lại nhìn cô, anh không nhìn thấy điểm cuối của đường cao tốc, tầm mắt anh kiên định, “Ba anh và bác cả anh đều là cảnh sát, anh và anh hai từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục về nghề nghiệp này, đương nhiên đây là việc tự nguyện. Khi anh chọn làm nằm vùng, ba đã hỏi anh hai vấn đề, trước tiên ông hỏi anh, ‘A Tắc con có biết mình đang làm cái gì không?’ anh nói, ‘con biết.’ sau đó ba lại hỏi anh, ‘A Tắc con thật sự biết mình đang làm cái gì không?’ anh suy nghĩ thật lâu rồi trả lời, ‘con thật sự hiểu rõ.’ Sau đó ba liền nói với anh, ‘như vậy, cho đến khi con làm xong chuyện này, chúng ta và con coi như là người xa lạ, ba tác thành cho con.’”
Văn Tắc nói xong liền lấy ra điếu thuốc từ trong ngực, anh chưa có châm lửa chỉ là cắn trong miệng, anh cười với Thanh Thanh, “Sau khi anh và em ở cùng nhau, anh dần dần cảm thấy, thực ra thế giới này có thể đơn giản, cũng có thể phức tạp. Ví dụ như người với người, muốn đơn giản một chút, em có thể chia bọn họ ra làm hai loại người tốt và người xấu. Thế nhưng muốn phức tạp một chút, ở giữa người tốt và người tốt còn có tốt xấu, giữa người xấu và người xấu cũng có tốt xấu. Mà anh nhất định phải ở giữa tốt và xấu đưa ra sự lựa chọn duy nhất, kết cục của anh chỉ có một, sống hoặc chết. Mà sống hay chết chính là hai quẻ bói ngoan cố, bất luận bóc trúng quẻ nào, người nên sống nhất định phải sống, người nên chết chắc chắn phải chết, cho nên anh chỉ có thể suy nghĩ đơn giản một chút.”
Thanh Thanh suy nghĩ một lúc, cô nắm chặt ống tay áo của Văn Tắc, không nói thêm gì nữa.
Văn Tắc châm điếu thuốc, anh bèn duỗi một tay qua ôm lấy cô, cô luôn luôn ấm áp, yên tĩnh, có khi cô khiến anh cảm thấy yên tâm, có khi lại làm cho anh khổ sở. Có rất nhiều lời nói mà bọn họ sẽ không nói ra, cứ như vậy sống qua ngày, thỉnh thoảng anh cũng cảm thấy sợ hãi, nếu một ngày nào đó thực sự đến mức biệt ly, anh biết ngay cả nước mắt cô cũng sẽ không rơi xuống.
“Thanh Thanh, đợi anh làm xong chuyện này, anh sẽ cai thuốc.” Văn Tắc nói.
Thanh Thanh nhìn thấy điếu thuốc trên miệng anh ngày càng ngắn, làn khói màu trắng bồng bềnh chuyển động, rồi dần dần tan đi. Thanh Thanh nói, “Em cũng muốn thử xem.”
Văn Tắc hỏi, “Thử gì?”
Thanh Thanh nói, “Mùi vị của thuốc lá.”
Văn Tắc vừa chuyển tay lái, anh đột nhiên thắng xe lại khiến cho Thanh Thanh bị choáng, khi hoàn hồn cô gọi Văn Tắc thì anh đã ôm cô vào trong ngực, môi anh chỉ cách cô một chút, hô hấp của anh còn mang theo mùi vị thuốc lá nhàn nhạt. Giờ phút này, Thanh Thanh cảm thấy mình vô cùng khát khao nụ hôn của người chồng. Văn Tắc nói, “Thử xem nhé…”
Thế là môi anh nhẹ nhàng hạ xuống, rồi dần dần tạo áp lực, cho đến khi cô khẽ mở miệng duỗi chiếc lưỡi của mình nếm thử mùi vị đắng chát của thuốc lá.
Văn Tắc hỏi, “Cảm giác thế nào?”
Thanh Thanh nói, “Tốt, tốt lắm.”
Ngày 10 tháng 11, Văn Tắc trở về bên cạnh Hạo Phong đã nửa năm. Nửa năm qua, Văn Tắc chưa từng hành động thiếu suy nghĩ, thực ra lúc trước được lựa chọn và phái đi cảnh viên vào Cửu Long, bao gồm Văn Tắc thì có tổng cộng bốn người được đề cử, tất nhiên họ đều là những người nổi bật, không phải chỉ có thể qua được sát hạch về thể lực, còn nhất định phải chấp nhận thẩm định tinh thần. Khi đó bốn người bọn họ đều làm một bài thi, trong đó đa số là những trắc nghiệm tâm lý vô cùng quái lạ, chỉ có vài câu hỏi cuối cùng được đặt ra rất rõ ràng, mà câu trả lời của người ứng cử được ghi lại vào hồ sơ, như sau:
Hỏi: khi thân phận nằm vùng chưa bị vạch trần, bạn cho rằng mình là cảnh sát hay là tội phạm?
A, cảnh sát ; B, tội phạm
Văn Tắc trả lời B.
Hỏi: vì không để mục tiêu nghi ngờ mà phải bắn chết cảnh sát, bạn sẽ làm như thế nào?
A, nổ súng ; B, không nổ súng
Văn Tắc trả lời B.
Hỏi: nếu đối phương biết bạn là nằm vùng, ngược lại muốn mua chuộc bạn, bạn lựa chọn ra sao?
A, nhận ; B, không nhận
Vắn Tắc trả lời A.
Sau đó là vấn đề cuối cùng, nhưng không có lựa chọn AB:
Hỏi: vì sao bạn chọn làm cảnh sát?
Văn Tắc trả lời: vì muốn bắt tội phạm.
Văn Tắc không biết người khác suy nghĩ và trả lời ra sao, và khác biệt với lựa chọn trong đầu của bản thân anh như thế nào. Sau đó, sĩ quan huấn luyện thu bài thi rồi nói với bọn họ, bài thi này không chấm điểm, nó chỉ là ghi lại ý nghĩ của các bạn trước khi làm việc, bất luận các bạn thành công hay thất bại, chỉ cần nhớ lại nó, các bạn có thể để tay lên ngực tự hỏi, mình có thay đổi hay không? Mà tôi thật tình hy vọng, tư tưởng của người chiến sĩ như sắt thép, tất cả đều như lúc ban đầu, chưa bao giờ thay đổi.
Bây giờ nghĩ đến chuyện này không khỏi có chút buồn cười, khi đó Văn Tắc còn rất trẻ tuổi, đúng là huyết khí phương cương (có tâm huyết, tinh lực) của tuổi mười chín. Song khi anh trà trộn vào Cửu Long, anh nói dối rằng mình mới mười bảy tuổi, đương nhiên tài liệu cũng thay đổi để ăn khớp với lời nói của anh, anh hoàn toàn không còn là cảnh viên Văn Tắc mà là một tên lưu manh mới đến. Ai nói nằm vùng không phải là cảnh sát chứ? Nhưng chỉ có bản thân người nằm vùng tuyệt đối không thể nói lời này, chỉ là cắn răng và nuốt máu không để cho trái tim thay đổi, mà nó cũng đã vô cùng đau đớn.
Văn Tắc liền ôm tâm tình như vậy mà tiếp cận Hạo Phong, anh biết rõ Hạo Phong coi trọng người có bản lĩnh, nếu muốn lấy được tín nhiệm của hắn thì chỉ có thể lặng lẽ không được liều lĩnh. Hạo Phong là một người tự mình giăng lưới bắt cá, hắn chỉ ăn cá do mình câu mà khinh thường những thứ được đưa đến tận cửa. Cho nên, miễn là hắn cảm thấy người nào đó tài giỏi, có năng lực, hắn tự nhiên sẽ đích thân gặp mặt dung nạp người đó, cùng nhau kề vai sát cánh kiếm sống, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Mà Văn Tắc đã lặng lẽ ở bên cạnh hắn gần mười năm.
Văn Tắc nhớ tới lúc mình vừa đến, Hạo Phong cũng chỉ là thế hệ mới nổi, nhưng cảnh ti lại nói với anh, “Người này không cần chờ vài năm thì sẽ vùng dậy, đến lúc đó Long gia sẽ bị hạ bệ, Vũ Diên An cũng không phải là đối thủ, chúng ta nhất định chờ lúc này. Anh theo bên cạnh hắn, chỉ cần ra tay một lần, nhưng nhất định phải là một lần có thể khiến hắn chết. Phàm là những việc không đủ để phán hắn tội tử hình, anh không cần mất công lo tới. Đây là chuyện anh phải làm, anh nhất định phải ghi nhớ trong lòng!”
Từ khoảnh khắc bắt đầu, Văn Tắc đã tin tưởng gìn giữ lời thề này cho đến giờ.
Cuối tháng 11 năm nay, Hạo Phong tìm một thời gian có thời tiết tốt dẫn Văn Tắc đi đánh golf. Văn Tắc thấy Hạo Phong vung gậy đến mấy cột, chơi khá tốt, tâm tình của hắn rất tốt, ngắm nhìn sân banh xanh biếc xa xa, hắn lại nói với Văn Tắc, “Ngày mai cậu theo tôi cùng đi Cố Dương.”
Văn Tắc gật đầu, sắc mặt anh không thay đổi.
Hạo Phong còn nói, “Lần đầu tiên Mục Xuân Nhất ra bài lớn với chúng ta, nhưng người này chưa chắc có thể tin được, lần này cậu và Lôi Tử đều phải cẩn thận một chút.”
Văn Tắc trầm mặc hồi lâu, nơi này gậy của Hạo Phong lại đánh banh ra ngoài, hắn đánh xong thì tầm mắt nhìn về phía xa, hắn vừa cười vừa nói, “Đi, qua đó nhìn một cái.”
Từ trong túi áo Văn Tắc lấy ra một gói thuốc lá, sau khi châm điếu thuốc, anh không nhẹ không nặng hỏi, “Lần này anh Phong đích thân đi sao?”
Hạo Phong đã đi vài bước, hắn cũng không quay đầu lại, chỉ nói, “Mục Xuân Nhất là một tên ngang ngược, tôi không đi hắn sẽ không gặp các cậu.”
Văn Tắc gật đầu, đi theo sau Hạo Phong nhìn banh, họ vừa thấy trái banh màu trắng kia dừng ngay miệng lỗ với khoảng cách một bàn tay, Hạo Phong thật tiếc, hắn thở dài rồi đá trái banh một cước bay ra ngoài.
Tối nay Văn Tắc không về nhà, anh gọi điện thoại cho Thanh Thanh, nói là theo Hạo Phong ra bến phà sông Tương, khi đó Thanh Thanh đang giặt quần áo của anh, một tay cô xoa xoa bọt xà phòng, cô dùng bờ vai kẹp điện thoại nói, ngày mai anh có trở về không?
Văn Tắc nói, anh sẽ cố gắng.
Trên phà là sòng bạc của Hạo Phong mở ra cho Mục Xuân Nhất, hắn ta dẫn theo không ít người đến chơi, trong bữa tiệc mấy giờ đồng hồ, mọi người hai bên đều chơi rất thoả thích. Văn Tắc thở phào nhẹ nhõm, lại thấy gương mặt hưng phấn đến đỏ thẫm của Lôi Tử, hắn ta hoàn toàn tập trung vào cuộc chơi, anh bất giác mỉm cười, thế là anh cầm chai bia ra ngoài hành lang hóng gió.
Gió đêm ôn hoà bí mật mang theo không khí trong veo của đồng cỏ và nguồn nước ở sông Tương hết sức mê người, Văn Tắc nhấp vài ngụm bia, anh cúi đầu trông thấy bóng trắng của ánh trăng trên mặt sông lúc ẩn lúc hiện, từ trong ví tiền anh lấy ra một đồng xu, trong chớp mắt liền bắn nó ra ngay giữa mặt trăng, tức khắc làn sóng liền hỗn độn, dòng nước ban đêm gợn sóng phong phú như hoa, Văn Tắc cười.
“Một mình ở đây cười gì thế?” Hạo Phong cũng cầm theo chai bia đi ra đến cạnh lan can, hắn vừa lúc nhìn thấy cảnh này, còn nói, “Ném tiền chuẩn như vậy, hôm nào giúp tôi quản lý tài sản đầu tư đi.”
Văn Tắc nói, “Anh Phong nói đùa, em đâu biết những thứ đó.”
Hạo Phong lớn hơn Văn Tắc hai tuổi, vài năm nay trong lòng hắn cũng có nhiều cảm xúc, nghĩ đến Văn Tắc ngồi tù ba năm, dựa vào được bao ăn đau khổ như vậy, hắn càng cảm thấy thói đời này cuối cùng như con người khi uống nước thì phải tự biết nóng lạnh.
Dưới ánh trăng, Hạo Phong và Văn Tắc nói về những chuyện đã trải qua trong ba năm nay, Văn Tắc chỉ lắng nghe như mọi khi. Sau đó Hạo Phong lại hỏi Văn Tắc, sống trong tù thế nào? Văn Tắc có thể nói không tốt sao, Văn Tắc nói, anh biết đấy, em tìm một người phụ nữ rồi lập gia đình, có thứ giống như thuộc về riêng mình.
Hai người cười to.
Hạo Phong nói chuyện rất vui vẻ, từ trong ngực hắn lấy ra hộp xì gà, Văn Tắc vốn không khách khí tiếp nhận một điếu, Hạo Phong cười cười, tự tay châm lửa cho anh, “Năm 1991 Tiểu Tống bắt đầu theo tôi, đến năm 1994 thì bị cảnh sát đánh chết. Sau đó vị trí này chuyển sang Đà Tử, đến năm 1997 cậu ta cũng bị cảnh sát đánh chết, sau đó là thằng nhóc trọc đầu Thiên Hi Niên cũng bị cảnh sát đánh chết. Thật là khéo, bọn họ đều chết sớm. Điều đó khiến tôi thật sự quá mệt mỏi, mãi cho đến lúc cậu tới, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu rất trung thành với tôi, cũng rất thông minh, đã nhiều năm như vậy vẫn chưa bị cảnh sát nắm bắt điểm yếu, cậu biết không? Ngay cả Lôi Tử cũng chịu phục cậu.” Hạo Phong nói xong còn vỗ vào vai Văn Tắc. Ánh mắt hắn lại biểu lộ sự chân thành hiếm hoi.
Trong lòng Văn Tắc buồn rầu, anh cảm thấy ở sâu trong nội tâm có một nơi nào đó trống rỗng đang khuếch trương, anh bèn hút điếu xì gà một cách quyết liệt, anh phun ra làn khói trắng trôi nổi trên dòng sông Tương ở trong đêm tối, anh như xa như gần nói, “Từ trước đến nay, cảnh sát không phải là đối thủ của em.”
Hạo Phong cười ha hả, liền hớp mấy ngụm bia, hắn quay đầu nhìn ngọn đèn hướng dẫn ở xa xa chợt loé lên, sóng gió dần dần mạnh mẽ, Hạo Phong ngoảnh lại cười nói với Văn Tắc, “Hiếm khi cậu nói ra những lời ngạo mạn như vậy, lúc nào thì dạy tôi bắn súng đi chứ, dù sao cũng không thể để một mình cậu bách phát bách trúng, oai phong của lão đại tôi phải đặt ở chỗ nào!”
Văn Tắc cười ha hả, cười thật sảng khoái, anh trông thấy ánh trăng trên mặt sông vẫn lay động lúc ẩn lúc hiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook