Thời Không Phiêu Lưu Ký
-
Chương 14
Mặc dù đã làm bạn nhưng hắn rất ít khi mở lời, chỉ toàn cô nói còn hắn ừm ờ. Hắn không phải không muốn nói mà vì hắn không biết nói gì. Hắn chưa quen được cách giao tiếp của thế giới này. Hắn trước mở miệng chỉ là đàm đạo văn chương, thơ ca hoặc binh pháp. Nào có luyên thuyên, lách chách mấy chuyện như: Ăn cơm chưa? Buồn ngủ chưa? v.v...
Thế là thường xuyên xuất hiện những cảnh như.
- Tiểu Đồng: Tiểu Mặc có gì hay kể nghe với nào.
- Tư Không: Khổng viết thành nhân,
Mạnh viết thủ nghĩa...
- Tiểu Đồng: ...
Hôm nay, một ngày nắng nóng, oi bức đến mồ hôi nhớp nháp cả người.
Rào...rào...rào! Tiếng nước xả phát ra từ phòng tắm. Mạc Tư Không thong dong thoát từng lớp y phục trên cơ thể. Làn da trắng nõn nà, tấm lưng dài, đường cong quyến rũ, mái tóc đen được búi lên gọn gàng. Nhìn xuống hai khoả trước ngực, hắn không ngần ngại dùng hai tay bóc ra. Chuẩn bị xuống đến vùng nhạy cảm thì...
Ầm! Tiếng cửa bị tông mạnh vào, kèm theo tiếng thở phì phò ai kia.
- Tiểu Mặc, cho ta tắm chung với, nóng sắp chết rồi đây này.
Không đợi người khác trả lời, tiểu Đồng cứ thế xông vào, thoát sạch y phục. May là hắn đưa lưng về phía cửa, không thì lộ hết rồi. Hai tay còn đang cầm hai khoả tròn bằng chất dẻo vừa tháo ra kia, lập tức hắn gắn chúng về ngay chỗ cũ. Vừa xong cũng là lúc kẻ không biết xấu hổ kia nhảy ra trước mặt hắn. Hai tay còn nắm trên hai khoả, ai kia nhìn vào cứ tưởng là hắn xấu hổ nên che đi, không ngần ngại mà trố mắt nhìn. Mặt hắn xanh léc, trong lòng nghĩ là tiêu rồi, chắc cô sẽ nhận ra. Nhưng hắn đã nghĩ nhiều, ai kia cất lời làm mặt hắn từ xanh chuyển sang bạo hồng.
- Tiểu Mặc, to quá a! Hấp dẫn chết mất.
Haiz! Nói cô không phải sắc nữ ma nó tin. Khi hắn hồi phục bình tĩnh thì kẻ không biết xấu hổ kia đã lao vào vòi tắm, miệng không ngừng ngân nga bài hát gì đó nghe rất lạ tai. Mặt hắn giờ phút này nóng đến có thể nấu chín một nồi lẩu a, phiền nhất là ở vùng nhạy cảm kia có vẻ bạo phát a. Thầm nghĩ không ổn, hắn tung cửa lao ra ngoài, bỏ lại ai kia ngơ ngác nhìn không hiểu tại sao. Vừa ra khỏi phòng tắm thì...
Bụp...Một miếng nhựa dẻo vốn để cải trang nơi nhạy cảm văng ngay xuống đất. Vì sao ư? Vì không chịu nổi cái vật bức người kia, xấu hổ chết hắn mất. Nhanh chóng mặc quần áo vào, hắn trèo lên giường, ngồi khoanh chân, nhắm mắt, miệng liên tục lầm bầm:
- Sắc tức thị không, không tức thị sắc...#¥€
Bỗng nhiên hắn có cảm giác muốn xuất gia quá đi a, dạo này sống sao khó khăn quá. Haiz!
Thế là thường xuyên xuất hiện những cảnh như.
- Tiểu Đồng: Tiểu Mặc có gì hay kể nghe với nào.
- Tư Không: Khổng viết thành nhân,
Mạnh viết thủ nghĩa...
- Tiểu Đồng: ...
Hôm nay, một ngày nắng nóng, oi bức đến mồ hôi nhớp nháp cả người.
Rào...rào...rào! Tiếng nước xả phát ra từ phòng tắm. Mạc Tư Không thong dong thoát từng lớp y phục trên cơ thể. Làn da trắng nõn nà, tấm lưng dài, đường cong quyến rũ, mái tóc đen được búi lên gọn gàng. Nhìn xuống hai khoả trước ngực, hắn không ngần ngại dùng hai tay bóc ra. Chuẩn bị xuống đến vùng nhạy cảm thì...
Ầm! Tiếng cửa bị tông mạnh vào, kèm theo tiếng thở phì phò ai kia.
- Tiểu Mặc, cho ta tắm chung với, nóng sắp chết rồi đây này.
Không đợi người khác trả lời, tiểu Đồng cứ thế xông vào, thoát sạch y phục. May là hắn đưa lưng về phía cửa, không thì lộ hết rồi. Hai tay còn đang cầm hai khoả tròn bằng chất dẻo vừa tháo ra kia, lập tức hắn gắn chúng về ngay chỗ cũ. Vừa xong cũng là lúc kẻ không biết xấu hổ kia nhảy ra trước mặt hắn. Hai tay còn nắm trên hai khoả, ai kia nhìn vào cứ tưởng là hắn xấu hổ nên che đi, không ngần ngại mà trố mắt nhìn. Mặt hắn xanh léc, trong lòng nghĩ là tiêu rồi, chắc cô sẽ nhận ra. Nhưng hắn đã nghĩ nhiều, ai kia cất lời làm mặt hắn từ xanh chuyển sang bạo hồng.
- Tiểu Mặc, to quá a! Hấp dẫn chết mất.
Haiz! Nói cô không phải sắc nữ ma nó tin. Khi hắn hồi phục bình tĩnh thì kẻ không biết xấu hổ kia đã lao vào vòi tắm, miệng không ngừng ngân nga bài hát gì đó nghe rất lạ tai. Mặt hắn giờ phút này nóng đến có thể nấu chín một nồi lẩu a, phiền nhất là ở vùng nhạy cảm kia có vẻ bạo phát a. Thầm nghĩ không ổn, hắn tung cửa lao ra ngoài, bỏ lại ai kia ngơ ngác nhìn không hiểu tại sao. Vừa ra khỏi phòng tắm thì...
Bụp...Một miếng nhựa dẻo vốn để cải trang nơi nhạy cảm văng ngay xuống đất. Vì sao ư? Vì không chịu nổi cái vật bức người kia, xấu hổ chết hắn mất. Nhanh chóng mặc quần áo vào, hắn trèo lên giường, ngồi khoanh chân, nhắm mắt, miệng liên tục lầm bầm:
- Sắc tức thị không, không tức thị sắc...#¥€
Bỗng nhiên hắn có cảm giác muốn xuất gia quá đi a, dạo này sống sao khó khăn quá. Haiz!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook