Thời Không Lụi Tàn
-
Chương 9: Lời từ biệt
Một con tàu vũ trụ!
Annie hoàn toàn không ngờ tới giữa cái đống ngập ngụa rác thải khổng lồ này lại đang chôn giấu nguyên cả một con tàu vận tải liên hành tinh. Tàu vận tải liên hành tinh thường được chia làm hai dạng là dạng quân dụng và dạng dân sự. Xét về kiểu dáng thiết kế bên trong thì con tàu này thiên về hướng dân sự hơn nhưng có lẽ đã được quân đội Hỏa Tinh cái tiến đôi chút cho phù hợp với tình hình.
Tàu dân sự lớn nhất mà Annie được biết hiện nay của Liên Bang là một con tàu du lịch đi giữa Mẫu Tinh và Hỏa Tinh được gọi là Thiên Cung. Nó có chứa đầy đủ tiện nghi nhất cho hành khách bao gồm dịch vụ của khách sạn 8 sao, khu trải nghiệm lái tàu không gian cỡ nhỏ, đài quan sát thiên văn lồng kính, nhảy bungee trong vũ trụ và thiên kỳ bách quái các thú vui kỳ lại khác mà người có tiền muốn trải nghiệm.
So với một Thiên Cung dài đến 4.5 km có thể sánh vai với các Mẫu hạm của quân đội thì con tàu trước mặt này nhỏ hơn nhiều, áng chừng chỉ trong khoảng bốn tới năm mươi mét.
Hai người, lướt khỏi khoang chính, đi dọc qua một cái hành lang hẹp thì đã đến được phòng điều khiển. Qua lớp màng lọc phóng xạ của tàu thì không khí ở đây đã bình thường, Annie cũng cởi tấm màng nước kia ra. Ở phía cuối khoang đang ngồi một người đàn ông trung niên râu rậm, có làn da tái nhợt. Ông ta nhìn vào Thuốc Nổ một cái rồi vươn vai ngáp dài như than phiền giấc ngủ của mình bị cắt ngang.
Thuốc Nổ đi tới bức tường bên cạnh, để quét sinh học, xác nhận thân phận. Annie cũng vội vàng làm theo. Người đàn ông vừa quan sát vừa gác cả chân lên bàn điều khiển, được một lúc thấy cảm biến nhận dang không báo động có vấn đề gì thì ông ta quăng ra một câu:
“Muốn gì?”
Thái độ của ông ta rất khệnh khạng. Annie phát hiện bộ quân phục treo ở sau lưng ông ta có gắn cả bảng tên và quân hàm. Nếu đúng là bộ đồ thuộc về người đàn ông này thì ông ta là Thiếu Úy Pierre. Mà chắc cũng chỉ có kiểu người không ngăn nắp vậy mới đi treo quân phục ở trong phòng điều khiển.
Dù sao thì hiện tại ông ta đang kém hơn Thuốc Nổ một cấp nhưng vì ưu thế của chiến tranh không gian trong thời kỳ hiện đại là rất cao nên các sĩ quan thuộc lực lượng này thường được mặc định bất thành văn là nâng lên một cấp. Kể ra thì ông ta khá bất lịch sự nhưng cũng không làm gì quá đáng. Thuốc Nổ vào thẳng vấn đề:
“Tôi muốn anh đưa cô gái này về Hỏa Tinh.”
“Từ từ nhóc, cậu đùa với tôi đấy à.” – Người đàn ông cười nhạt, vẫn không thèm ngồi thẳng dậy
“Chỉ có sĩ quan cấp Thiếu Tá trở lên mới có quyền điều động tàu này thôi. Cậu có quân lệnh của chỉ huy không? Hay là lời nói của cậu chỉ là đánh rắm.”
Annie có vẻ khó chịu vì lời nói thô tục của tay phi công. Mặt khác trong lòng cô cũng khá lo lắng cho người này. Việc Thuốc Nổ bắn Đại Tá Vincent ngay trước mặt cô đã tạo cho cô cảm giác Thuốc Nổ bây giờ là kiểu một lời không hợp là sẽ ngay lập tức giết người. Annie thấy Thuốc Nổ day day trán, đang định nắm lấy cổ tay mà kiếm vài lời xoa dịu cậu ta thì Thuốc Nổ đã lên tiếng:
“Anh đợi tôi một lát.”
Chỉ thấy Thuốc Nổ đeo kính lên, mở máy tính lập thể trong đó ra rồi gõ gõ đánh đánh cái gì đó. Vì hình ảnh lập thể ở trên kính hoàn toàn là từ kính in lên võng mạc của người sử dụng chứ không phải là chiếu ra ngoài thực tế thành các hình ba chiều như công nghệ hologram hay AR kiểu mới nên cả Annie lẫn Pierre đều không biết được Thuốc Nổ đang làm cái gì trong đó.
Được một lúc thì Thuốc Nổ làm một động tác như quét vân tay rồi từ trong kính in ra một hình chiếu ảo của một tờ quân lệnh. Cậu chọn chế độ rồi hiển thị cho Pierre xem.
Pierre đang ngồi mơ màng đọc tờ quân lệnh cái gì mà xuất phát khẩn cấp, cái gì mà tuân theo chỉ dẫn tạm thời của Trung Úy các kiểu thì mắt liếc xuống phía dưới, đã thấy người ký tên cho lệnh này là một vị Nguyên soái.
Ông ta đánh giật cái mình ngả ngửa ra sau, chiếc ghế không chịu nổi trọng lượng của ông ta cũng nhanh chóng ngã theo, khiến ông ta lộn nguyên một vòng 360 độ dưới mặt đất. Ông ta chẳng kịp sửa sang lại quần áo mặt mũi, vội vàng đứng lên, cơ thể thẳng tắp, giơ tay chào kiểu quân đội một cái chuẩn không thể bắt lỗi:
“Tuân lệnh, thưa chỉ huy.”
Tất nhiên cái người chỉ huy mà ông ta nói tới ở đây là vị Nguyên Soái nào kia chứ không phải Thuốc Nổ. Trung Úy Thuốc Nổ chưa có mặt mũi lớn đến như vậy. Có điều cậu cũng đã dọa cho ông ta giật nẩy cả mình. Nên biết ở trong biên chế của Quân Đội Giải Phóng sao Hỏa, người tổng chỉ huy của mỗi lực lượng Bộ Binh, Hải Quân, Không Quân hay Tinh Vệ thường chỉ được gọi là Thống Chế hoặc Đô Đốc.
Thậm chí trong nhiều giai đoạn, một số chức vụ được để trống và thực hiện chỉ huy phối hợp. Ví dụ như Đô Đốc Tinh Vệ thì cũng kiêm luôn chức tổng chỉ huy Không Quân trong thời bình. Nguyên Soái là cấp bậc cao nhất, tổng chỉ huy của tất cả các đơn vị quân đội sao Hỏa và gần như chỉ xuất hiện khi có chiến tranh. Tuy vì nguyên tắc bảo mật nên Pierre không được biết vị Nguyên Soái này tên là gì nhưng dù có là ai chăng nữa cũng không phải người ông ta có thể với tới được.
Pierre nuốt nước bọt thầm nghĩ không lẽ trong mấy tháng mình đóng chốt ở đây sao Hỏa đã xảy ra chiến tranh? Chưa kể nhiệm vụ của tay Trung Úy này lại được đích thân một Nguyên Soái theo dõi sát sao và chỉ đạo thì nó phải kinh khủng như thế nào? Hòa bình của sao Hỏa ư? Hay là hòa bình của toàn Liên Bang? Người ngoài hành tinh tổng xâm lược?
Tất nhiên nếu là lúc bình thường đằng sau Thuốc Nổ có là ông trời đi nữa thì Pierre cũng chẳng sợ đến thế. Có điều ông ta vừa tỏ thái độ khá là hách dịch với cậu ta, mặc dù trên nguyên tắc thì ông ta cũng chẳng làm sai gì nhưng ở đời đủ thứ loại người, ai biết cậu ta có dở chứng mà lôi ông ta ra tòa án binh không? Được một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
“Cũng chỉ tại cậu phá giấc ngủ của tôi trước” – Ông ta bực bội suy nghĩ, không nhận ra bất tri bất giác giọng của mình đã trở nên nịnh nọt:
“Trung Úy, cậu ngồi đi… Làm chút rượu nhé? Tequilla? Cognac? Phobos?”
“Xin lỗi, tôi không uống được rượu” – Thuốc Nổ đáp
“Này này binh sĩ các anh được phép uống rượu khi làm nhiệm vụ à?” – Annie chất vấn, ấn tượng về Pierre đã bắt đầu xấu tới cực điểm.
Pierre quay sang nhìn chằm chặp Annie trong vòng ba giây. Annie đang ngạc nhiên không biết tay phi công nhếch nhác này đang định dở trò gì thì đột nhiên:
“Ô, tôi bị làm sao thế này. Quý cô, mời lại đây. Vâng, ngồi xuống đi. Cô muốn uống gì không? Thật ngại quá làm cho quý cô phải tới cái nơi bẩn thỉu này. Tôi xin phép được bồi tội bằng sữa chua và nước ép hoa quả. Toàn là sản phẩm tốt cho sức khỏe, làm đẹp cho da tôi cất công đem từ Hỏa Tinh tới đây đấy.”
Có câu tay hung cũng không đánh mặt cười, Annie thấy Pierre làm ra cái bộ mặt hèn mọn với Thuốc Nổ thì không khỏi khinh bỉ nhưng khi được hắn vỗ mông ngựa thì lòng có khó chịu cũng khó mà phát tác ra được. Thuốc Nổ cũng chẳng muốn dây dưa gì chuyện này, cậu nhanh chóng hỏi Pierre về các kế hoạch di chuyển về sao Hỏa sắp tới.
Vốn con tàu này là một tuyến chìm của mật vụ sao Hỏa để rút những nhân vật và tài nguyên quan trọng về bản địa trong trường hợp khẩn cấp, bởi vậy nên kế hoạch rút lui đã được chuẩn bị khá chi tiết và đầy đủ. Các tuyến tay trong, cách lách hệ thống định vị của Liên Bang, cách giả dạng làm tàu chở hàng hóa của Mẫu Tinh, quỹ đạo để trở về đều đã sẵn sàng.
Thuốc Nổ phục vụ cho người sao Hỏa trên hai trăm năm, tuy thông tin tình báo và kinh nghiệm tác chiến cực kỳ phong phú nhưng thứ nhất là ký ức của cậu hoàn toàn không có đầy đủ, thứ hai là cậu cũng không phải thần thánh toàn năng mà cái gì cũng biết. Bởi vậy, trình bày kế hoạch chính vẫn là Pierre, Thuốc Nổ chỉ nghe và đóng góp thêm một số ý kiến theo hiểu biết của cậu.
Hai người bàn tính xong đâu ra đó thì cũng đã mất gần một tiếng đồng hồ. Thuốc Nổ tranh thủ đuổi Pierre đi chỗ khác rồi nói với Annie:
“Em gửi giúp anh cái này về cho gia tộc anh.”
Nói đoạn Thuốc Nổ lấy ra từ trong kính một file ghi âm lập thể. Cậu móc móc túi quần, từ đó lấy ra một miếng kim loại hình hộp chữ nhật rất dẹt. Cậu dùng móng tay cạy một cạnh của miếng kim loại ra, miếng kim loại mở bung thành hai, ở giữa gắn với nhau bằng một cái bản lề, nhìn kiểu dáng không khác gì một cái vỏ đĩa VCD của thời đại trước.
Thuốc Nổ bỏ file ghi âm lập thể vào rồi đóng nắp miếng kim loại lại, thấy cái đèn LED nhỏ màu xanh trên bề mặt của nó sáng lên thì cậu mới đưa cho Annie.
Thấy Annie hơi do dự, Thuốc Nổ chuyển sang giọng nhấn mạnh:
“Cái này rất quan trọng, em nhất định phải đưa tận tay cho cha anh.”
“Vâng, em đưa xong cho chú rồi sẽ quay lại tìm anh.”
Thuốc Nổ nghe vậy nhưng cũng không có ngăn cản. Cậu gọi Pierre vào, ra hiệu tàu có thể xuất phát. Khi Thuốc Nổ vừa bước xuống cửa ở khoang sau thì bỗng thấy Pierre đang lạch bạch đuổi theo cậu. Cậu nhướng mày, ra chiều không hiểu thì thấy Pierre đang lúng túng xoa xoa hai tay vào nhau, miệng ấp úng:
“Này, cậu có quan hệ gì với Nguyên Soái vậy?”
Thực lòng thì Thuốc Nổ hơi thấy buồn cười vì không ngờ ông chú này cũng có một mặt như vậy. Cậu đáp:
“Anh yên tâm, ông ấy là chỉ huy, tôi là người thực hiện, có vậy thôi.”
“Nói như vậy cũng không sai ngoại trừ việc ông ấy chính là tôi” – Thuốc Nổ thầm nghĩ.
Cái bản quân lệnh kia cũng không phải là giả mà là cậu mượn quyền hạn của ông nội Antonio Wykes, vốn là một phụ tá trung thành của cậu trong Tinh Chiến mà tạo một cái cổng sau ở mạng Alterealm nội bộ của Quân Đội Giải Phóng sao Hỏa. Sau đó, cậu kích hoạt lại quyền hạn Nguyên Soái danh dự của mình trước đây trong vòng nửa giây để cấp phép cho cái quân lệnh thôi.
Thời gian ngắn như vậy, mỗi ngày quân đội lại có hằng hà sa số tác vụ hệ thống khác nhau được đưa ra, nên nếu không có ai dò từng dòng code hoặc cố ý tìm kiếm có chủ đích thì cũng chẳng phát hiện được việc xâm nhập của cậu.
Việc này suy ra tới tận gốc rễ thì có lẽ cậu phải cảm ơn Diệp Quảng Thành bởi đây là một chính sách cũ được ông ta đề ra nhằm lôi kéo và ủng hộ quân đội về phía mình. Theo đó quyền hạn của một sĩ quan trong hệ thống sẽ không bao giờ bị xóa đi trừ khi người đó bị chính thức tước quân tịch. Sau khi chết thì quyền hạn của họ chỉ bị ẩn đi.
Một cái danh hão vô nghĩa nhưng lại rất được lòng của gia đình các liệt sĩ Hỏa Tinh khi đó. Tới thời đại bây giờ thì e rằng chính Diệp Chính Phong cũng không biết được là trong mạng nội bộ quân đội lại có một cái thiết lập như vậy. Sĩ quan thông tin quản lý mạng nội bộ có thể biết nhưng người này chắc chắn không đủ tư lịch để có thể tham gia vào những chuyện như là kiểm soát và phòng ngừa Thuốc Nổ phản bội Hỏa Tinh.
Bởi vậy cũng chẳng vô duyên vô cớ gì anh ta lại đem báo cáo điều đó cho Diệp Chính Phong cả. Cuối cùng lại thành ra có lợi cho Thuốc Nổ. Cậu cũng không quan tâm việc này bị lộ. Dù sao cậu cũng không có ý định dính dáng gì tới sao Hỏa nữa. Pierre thì chỉ làm theo quân lệnh thôi còn Annie thì dù sao ô dù gia tộc của cô vẫn còn đó.
Chưa kể nếu mọi thứ trong dự đoán của cậu thì rất có thể Hỏa Tinh sẽ chả làm gì Annie cả mà thả cô tự do đi lại để cố xác định xem cô có thể tìm ra vị trí của cậu không.
Chỉ thấy Pierre đối diện cậu lúc này đang nói vài câu nhiệt tình:
“Người anh em cậu còn trẻ thế mà đã được giao mấy nhiệm vụ này thì tiền đồ sắp tới cũng xán lạn lắm. Khi nào về Hỏa Tinh rảnh rỗi không có nhiệm vụ cứ đến tìm tôi, tôi dạy cậu uống rượu. Nhìn tôi đi làm nhiệm vụ một mình vậy thôi chứ tôi cũng là chỉ huy trưởng một cái trung đội đấy. Trung đội 4, trực thuộc tiểu đoàn 26, tập đoàn quân Hillsman, quân đổ bộ. Tụi tôi ở quân khu Olympus. Nhớ tới đấy.”
Quân đổ bộ là từ chuyên dùng để gọi các đơn vị lính xâm nhập và chiếm chiến hạm vũ trụ của đối phương trong các cuộc chiến tranh không gian. Thường thì chỉ huy của họ cũng là một người lính trực tiếp tham chiến và chỉ đạo tại chỗ chứ hiếm khi nào lại là phi công như Pierre. Có điều, khi Thuốc Nổ nghe tới quân khu Olympus thì không khỏi nhớ đến hình ảnh núi Olympus Mont bị thổi bay khỏi Quận Đô trong cái video của hai người du hành thời gian cho cậu xem lúc trước.
Tính ra theo thời gian biểu thì sự kiện đó cũng mất tới 65-70 năm nữa mới diễn ra. Theo tuổi của Pierre hiện tại thì tới lúc đó có thể là chưa chết nhưng cũng đã quá tuổi có thể tham gia trực tiếp trên chiến trường rồi.
Thuốc Nổ mỉm cười nhưng cũng không hứa xuông. Rất nhanh sau đó, con tàu cất cánh, lúc này hình dáng của nó mới hiện ra toàn bộ. Trong bốn lớp phân loại tàu lớn của quân đội Liên Bang là Mẫu Hạm, Chiến Hạm, Hộ Vệ Hạm và Vận Tải Hạm thì các tàu vận tải hạm là các tàu duy nhất thường xuyên phải di chuyển qua lại trong bầu khí quyển của các hành tinh.
Bởi vậy đầu của chúng có thiết kế hình khối elip, khoang nhiên liệu chiếm một phần thể tích rất lớn và chạy chủ yếu bằng năng lượng hạt nhân. Thuốc Nổ nhìn con tàu biến thành một điểm nhỏ trong tầm nhìn thì mới trở về. Lúc này cậu di chuyển bằng găng tay và giày đặc biệt nên tốc độ rất nhanh, cậu không trở vào bằng đường cũ nữa mà sử dụng một con đường bí mật khác của Quận Greater Oceania.
Cậu cũng không trở về nhà mà đến thẳng trường đại học, tắm rồi thay luôn bộ đồng phục trường có sẵn ở đó. Cậu chợp mắt một tí tầm bốn mươi lăm phút. Bận rộn cả một đêm, tới lúc cậu nai nịt gọn gàng đứng trong sân trường thì đã sáu giờ sáng.
Có điều, người đầu tiên cậu gặp lại khiến cậu hết sức bất ngờ…
Ở trước sảnh chính của trường đang đứng một người đàn ông và một người phụ nữ, hai người xách một đống bao bì, túi đựng theo không biết bên trong là cái gì. Người đàn ông được mệnh danh là giáo sư danh dự của Liên Bang Phạm Quang đang đưa một cái bản mặt giống như thi rớt cấp ba ra mà nháy mắt với Thuốc Nổ. Ở bên cạnh cậu ta, Pearl Min Lee đứng hai tay chống nạnh, một bên má hơi hơi phồng lên nói:
“Phạm phải tội chết, nháy mắt cái gì. Đứng yên nghiêm túc cho tôi.”
Phạm Quang chỉ đành lẩm bẩm:
“Đồng chí à, sự nghiệp cách mạng vì công cuộc phát triển dân số loài người của cậu e là phải tạm đình chỉ tiến độ ở đây. Có điều đảng cẩu độc thân chúng tôi rất vui lòng được một thành viên tinh anh như cậu gia nhập đấy.”
Chỉ thấy Pearl Min Lee nở một nụ cười quyến rũ, Thuốc Nổ ngẩn ra, phát hiện lượng oxy đầu vào của phổi mình bỗng tụt dốc không phanh, tốc độ quay của Trái Đất bỗng chậm lại một nhịp. Đó không phải là một cảm giác nhục dục muốn chiếm hữu vẻ đẹp của riêng nàng mà là một cảm giác trầm trồ kinh ngạc trước bàn tay đầy nghệ thuật của tạo hóa.
Nên nhớ Thuốc Nổ có ký ức không trọn vẹn của hơn hai trăm năm kinh nghiệm sống, bởi vậy mới nói để làm được điều này thì sức chiến đấu của tiểu Pearlie chắc chắn không phải dạng vừa đâu. Mắt nàng ánh lên tia sáng nguy hiểm:
“Nghe Phạm Quang nói tối qua anh nhắn tin ngủ ở nhà bạn, tụi em cứ tới trường trước đi, không phải chờ anh?”
Thuốc Nổ chưng ra một bộ dáng tự nhiên hết sức có thể, mặt không đỏ, hơi thở không gấp:
“Ừ, đúng thế.”
Pearl Min Lee thầm nghĩ trong bụng đúng thế là đúng cái gì, giải thích đâu, thuyết phục đâu, khoe bằng chứng đâu, sao không có cái gì đúng kịch bản thông thường hết vậy nè. Nàng tiếp tục hỏi, giọng bất giác cao hơn một chút:
“Vậy anh yêu thân mến, anh có thể vui lòng cho con mèo nhỏ của anh biết là lý do gì anh xuất hiện ở đây lúc sáu giờ sáng được không?... Anh cãi nhau với bạn nên vừa sáng sớm đã bị đuổi ra phải tới thẳng trường?... Nhà bạn anh rất gần trường?... Cãi nhau chẳng lẽ là vì hai người có cuộc tình một đêm chóng vánh nhưng anh không đồng ý tiếp tục với cô ta?... Cô ta?... Chẳng lẽ bạn anh là con gái?... Bạn nữ, anh quen biết, lại ở gần trường, không lẽ là Onee-chan?... Trời đất ơi!”
Phạm Quang nghĩ đến khuôn mặt ngây thơ nhưng thân hình đúng chuẩn vòng nào ra vòng đấy của Simizu bên Khoa Thiết Kế thì không khỏi nuốt nước bọt giơ ngón tay cái. Mặt Thuốc Nổ lúc này đã đen như cái đít nồi, cậu mới phải là người kêu trời đất ơi đây này. Đây chắc chắn là loại tranh luận huyền thoại mà kể cả có IQ như cậu cũng chắc chắn không thể thắng nổi, tốt nhất là thẳng thắn thành khẩn:
“Được rồi, anh xin lỗi, hôm qua gia tộc anh có chuyện, anh phải xử lý tới tận sáng, bây giờ mới về tới trường được. Anh không muốn hai người lo lắng.”
“Thật chứ”
“Tất nhiên là thật. Thiên chân vạn xác.”
“Vậy quần áo hôm qua anh mặc đâu?”
“Sao chỉ số thông minh nhảy như điện tâm đồ vậy!” – Thuốc Nổ hét lên trong bụng
Làm sao Thuốc Nổ dám đưa cho Pearl Min Lee xem đống quần áo be bét máu của đám người mà cậu giết hôm qua được chứ. Một cái gì đó kiểu như hôm qua anh nấu ăn làm đổ cà chua chăng. Cậu còn đang suy nghĩ đối sách ứng phó thì Pearl Min Lee đã đưa trán ra áp lên đầu mũi của cậu, đầu nàng nghiêng qua nghiêng lại, mũi hít hít, miệng lẩm bẩm:
“Mùi môi son con gái”
“Mũi em là mũi mèo hay mũi chó vậy!” – bụng Thuốc Nổ lại một lần nữa quặn lên vì tiếng hét thầm.
Chưa kể tới việc Thuốc Nổ đã tắm qua một lần sáng nay, nụ hôn đó với Annie cũng bị ngăn cách bởi lớp màng nước bảo hộ phóng xạ cô ấy mặc lúc đó. Thuốc Nổ cũng không lo lắng gì nhiều mà chỉ thấy hơi buồn cười vì tính tình của cô bạn gái còn khá trẻ con, có điều khi cô bé ghen như thế này lòng cậu cũng không khỏi quặn lại khi nghĩ tới việc cậu định nói sắp tới. Cậu nhìn thẳng vào Pearl Min Lee, mặt đanh lại tỏ vẻ nghiêm túc rồi lên tiếng:
“Pearlie à, anh có chuyện cần phải nói với em.”
Phạm Quang đánh hơi được điểm chẳng lành đã một hai ba ôm lấy đống túi từ tay Pearlie rồi chạy thẳng ra xa.
“Em muốn ăn kem” – Tốc độ nàng nói nhanh như chớp, nhảy thẳng vào họng Thuốc Nổ ngồi.
“Không phải hôm nay em có lớp à?”
“Vanilla, chocolate và dâu tây.”
“Còn là tiết của Giáo Sư Gây Mê khó tính nhất nữa.”
“Topping đậu phộng”
“Nhưng anh có…”
“Em muốn ăn kem”
Vòng lặp này chắc còn ghê gớm hơn cả nghịch lý ông nội. Cuối cùng Thuốc Nổ đành nhượng bộ dẫn cô nàng đi ăn kem, trước khi đi còn không quên nhắn Phạm Quang cáo lỗi với các giáo sư trong dự án TT giùm mình.
Cậu ta tất nhiên nhanh chóng đồng ý. Dù sao thì thực nghiệm của dự án TT đối với vật chất có khối lượng đã thành công rồi, giai đoạn tiếp theo chủ yếu là tiến hành thu thập số liệu và chạy mô hình thôi, có hay không có Thuốc Nổ cố vấn trong giai đoạn này cũng không quá quan trọng nữa. Phạm Quang thậm chí còn muốn tự mình bật ra đa đi theo hóng hớt nhưng cuối cùng thì cậu ta cũng vẫn lý trí mà biết được chuyện nào quan trọng hơn.
Buổi hẹn hò của hai cậu ấm cô chiêu gia thế khủng này cũng không khác mấy so với người bình thường. Trước tiên là đi ăn kem, rồi đi ăn đồ nướng, xem phim, tham gia mấy cái event lễ hội nhỏ ở địa phương, shopping, rồi lại đi ăn. Cuối cùng thì cả hai cùng ngồi lên đu quay ở công viên giải trí. Đây là chỗ đầu tiên mà Thuốc Nổ chủ động đề xuất trong ngày hôm nay rồi kéo Pearlie đi, nàng có cảm giác bị rơi vào tròng.
“Hôm nay em đi chơi vui lắm cơ. Ôi, đặc biệt là tiểu bảo bối trong bộ phim lúc nãy, dễ thương không chịu được luôn. Ước gì nhà em cũng có một đứa như vậy, ngày nào em cũng vẹo má nó, búng búng nó, hôn hôn nó. Nghĩ tới thôi là sướng hết cả người. Mà anh nói xem, nó giống em thì nhất định con trai sẽ cực kỳ đẹp trai, con gái sẽ cực kỳ xinh đẹp đúng không?”
Thuốc Nổ mỉm cười, hơi sắp xếp ngôn từ:
“Pearlie à, chuyện của Alan Hooper anh đã xử lý ổn thỏa cả rồi, đảm bảo sẽ không phiền tới em nữa.”
“Sao đang vui anh lại nhắc tới thằng dở người đó làm gì.”
Thuốc Nổ cũng không để ý nói tiếp:
“Về chuyện của Simizu anh cũng đã nhờ gia tộc can thiệp rồi, đảm bảo bên đó sẽ thuận lợi mà xúc tiến với lão Hohenzollern. Em cũng không cần phải lo lắng cho cô ấy đâu. Dạo này trời bắt đầu chuyển lạnh, ra ngoài nhớ mặc thêm áo ấm. Em hay bị chảy máu kinh nguyệt nhiều nên tập ăn bắp chuối vào, rất có lợi cho việc cải thiện tình trạng này…”
“Thuốc Nổ, anh không có gì muốn hỏi em à? Kiểu như tại sao em lại đi mua đồ với Phạm tội dở hơi vào lúc rạng sáng?”
“Anh tôn trọng tự do cá nhân của em.”
“Thuốc Nổ, trước khi anh nói tiếp, em hỏi anh một câu được không?” – Nàng đã bắt đầu rưng rưng nước mắt
“Em nói đi.”
“Anh không còn yêu em nữa phải không?”
Thuốc Nổ nhẹ lắc đầu. Mặt của nàng bây giờ mới trở lại có chút huyết sắc, giọng nói pha chút vui lên rõ ràng:
“Anh làm em sợ chết khiếp. Vậy hôm nay anh muốn nói với em điều gì?”
“Pearlie à, mình chia tay đi!”
Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc
Annie hoàn toàn không ngờ tới giữa cái đống ngập ngụa rác thải khổng lồ này lại đang chôn giấu nguyên cả một con tàu vận tải liên hành tinh. Tàu vận tải liên hành tinh thường được chia làm hai dạng là dạng quân dụng và dạng dân sự. Xét về kiểu dáng thiết kế bên trong thì con tàu này thiên về hướng dân sự hơn nhưng có lẽ đã được quân đội Hỏa Tinh cái tiến đôi chút cho phù hợp với tình hình.
Tàu dân sự lớn nhất mà Annie được biết hiện nay của Liên Bang là một con tàu du lịch đi giữa Mẫu Tinh và Hỏa Tinh được gọi là Thiên Cung. Nó có chứa đầy đủ tiện nghi nhất cho hành khách bao gồm dịch vụ của khách sạn 8 sao, khu trải nghiệm lái tàu không gian cỡ nhỏ, đài quan sát thiên văn lồng kính, nhảy bungee trong vũ trụ và thiên kỳ bách quái các thú vui kỳ lại khác mà người có tiền muốn trải nghiệm.
So với một Thiên Cung dài đến 4.5 km có thể sánh vai với các Mẫu hạm của quân đội thì con tàu trước mặt này nhỏ hơn nhiều, áng chừng chỉ trong khoảng bốn tới năm mươi mét.
Hai người, lướt khỏi khoang chính, đi dọc qua một cái hành lang hẹp thì đã đến được phòng điều khiển. Qua lớp màng lọc phóng xạ của tàu thì không khí ở đây đã bình thường, Annie cũng cởi tấm màng nước kia ra. Ở phía cuối khoang đang ngồi một người đàn ông trung niên râu rậm, có làn da tái nhợt. Ông ta nhìn vào Thuốc Nổ một cái rồi vươn vai ngáp dài như than phiền giấc ngủ của mình bị cắt ngang.
Thuốc Nổ đi tới bức tường bên cạnh, để quét sinh học, xác nhận thân phận. Annie cũng vội vàng làm theo. Người đàn ông vừa quan sát vừa gác cả chân lên bàn điều khiển, được một lúc thấy cảm biến nhận dang không báo động có vấn đề gì thì ông ta quăng ra một câu:
“Muốn gì?”
Thái độ của ông ta rất khệnh khạng. Annie phát hiện bộ quân phục treo ở sau lưng ông ta có gắn cả bảng tên và quân hàm. Nếu đúng là bộ đồ thuộc về người đàn ông này thì ông ta là Thiếu Úy Pierre. Mà chắc cũng chỉ có kiểu người không ngăn nắp vậy mới đi treo quân phục ở trong phòng điều khiển.
Dù sao thì hiện tại ông ta đang kém hơn Thuốc Nổ một cấp nhưng vì ưu thế của chiến tranh không gian trong thời kỳ hiện đại là rất cao nên các sĩ quan thuộc lực lượng này thường được mặc định bất thành văn là nâng lên một cấp. Kể ra thì ông ta khá bất lịch sự nhưng cũng không làm gì quá đáng. Thuốc Nổ vào thẳng vấn đề:
“Tôi muốn anh đưa cô gái này về Hỏa Tinh.”
“Từ từ nhóc, cậu đùa với tôi đấy à.” – Người đàn ông cười nhạt, vẫn không thèm ngồi thẳng dậy
“Chỉ có sĩ quan cấp Thiếu Tá trở lên mới có quyền điều động tàu này thôi. Cậu có quân lệnh của chỉ huy không? Hay là lời nói của cậu chỉ là đánh rắm.”
Annie có vẻ khó chịu vì lời nói thô tục của tay phi công. Mặt khác trong lòng cô cũng khá lo lắng cho người này. Việc Thuốc Nổ bắn Đại Tá Vincent ngay trước mặt cô đã tạo cho cô cảm giác Thuốc Nổ bây giờ là kiểu một lời không hợp là sẽ ngay lập tức giết người. Annie thấy Thuốc Nổ day day trán, đang định nắm lấy cổ tay mà kiếm vài lời xoa dịu cậu ta thì Thuốc Nổ đã lên tiếng:
“Anh đợi tôi một lát.”
Chỉ thấy Thuốc Nổ đeo kính lên, mở máy tính lập thể trong đó ra rồi gõ gõ đánh đánh cái gì đó. Vì hình ảnh lập thể ở trên kính hoàn toàn là từ kính in lên võng mạc của người sử dụng chứ không phải là chiếu ra ngoài thực tế thành các hình ba chiều như công nghệ hologram hay AR kiểu mới nên cả Annie lẫn Pierre đều không biết được Thuốc Nổ đang làm cái gì trong đó.
Được một lúc thì Thuốc Nổ làm một động tác như quét vân tay rồi từ trong kính in ra một hình chiếu ảo của một tờ quân lệnh. Cậu chọn chế độ rồi hiển thị cho Pierre xem.
Pierre đang ngồi mơ màng đọc tờ quân lệnh cái gì mà xuất phát khẩn cấp, cái gì mà tuân theo chỉ dẫn tạm thời của Trung Úy các kiểu thì mắt liếc xuống phía dưới, đã thấy người ký tên cho lệnh này là một vị Nguyên soái.
Ông ta đánh giật cái mình ngả ngửa ra sau, chiếc ghế không chịu nổi trọng lượng của ông ta cũng nhanh chóng ngã theo, khiến ông ta lộn nguyên một vòng 360 độ dưới mặt đất. Ông ta chẳng kịp sửa sang lại quần áo mặt mũi, vội vàng đứng lên, cơ thể thẳng tắp, giơ tay chào kiểu quân đội một cái chuẩn không thể bắt lỗi:
“Tuân lệnh, thưa chỉ huy.”
Tất nhiên cái người chỉ huy mà ông ta nói tới ở đây là vị Nguyên Soái nào kia chứ không phải Thuốc Nổ. Trung Úy Thuốc Nổ chưa có mặt mũi lớn đến như vậy. Có điều cậu cũng đã dọa cho ông ta giật nẩy cả mình. Nên biết ở trong biên chế của Quân Đội Giải Phóng sao Hỏa, người tổng chỉ huy của mỗi lực lượng Bộ Binh, Hải Quân, Không Quân hay Tinh Vệ thường chỉ được gọi là Thống Chế hoặc Đô Đốc.
Thậm chí trong nhiều giai đoạn, một số chức vụ được để trống và thực hiện chỉ huy phối hợp. Ví dụ như Đô Đốc Tinh Vệ thì cũng kiêm luôn chức tổng chỉ huy Không Quân trong thời bình. Nguyên Soái là cấp bậc cao nhất, tổng chỉ huy của tất cả các đơn vị quân đội sao Hỏa và gần như chỉ xuất hiện khi có chiến tranh. Tuy vì nguyên tắc bảo mật nên Pierre không được biết vị Nguyên Soái này tên là gì nhưng dù có là ai chăng nữa cũng không phải người ông ta có thể với tới được.
Pierre nuốt nước bọt thầm nghĩ không lẽ trong mấy tháng mình đóng chốt ở đây sao Hỏa đã xảy ra chiến tranh? Chưa kể nhiệm vụ của tay Trung Úy này lại được đích thân một Nguyên Soái theo dõi sát sao và chỉ đạo thì nó phải kinh khủng như thế nào? Hòa bình của sao Hỏa ư? Hay là hòa bình của toàn Liên Bang? Người ngoài hành tinh tổng xâm lược?
Tất nhiên nếu là lúc bình thường đằng sau Thuốc Nổ có là ông trời đi nữa thì Pierre cũng chẳng sợ đến thế. Có điều ông ta vừa tỏ thái độ khá là hách dịch với cậu ta, mặc dù trên nguyên tắc thì ông ta cũng chẳng làm sai gì nhưng ở đời đủ thứ loại người, ai biết cậu ta có dở chứng mà lôi ông ta ra tòa án binh không? Được một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
“Cũng chỉ tại cậu phá giấc ngủ của tôi trước” – Ông ta bực bội suy nghĩ, không nhận ra bất tri bất giác giọng của mình đã trở nên nịnh nọt:
“Trung Úy, cậu ngồi đi… Làm chút rượu nhé? Tequilla? Cognac? Phobos?”
“Xin lỗi, tôi không uống được rượu” – Thuốc Nổ đáp
“Này này binh sĩ các anh được phép uống rượu khi làm nhiệm vụ à?” – Annie chất vấn, ấn tượng về Pierre đã bắt đầu xấu tới cực điểm.
Pierre quay sang nhìn chằm chặp Annie trong vòng ba giây. Annie đang ngạc nhiên không biết tay phi công nhếch nhác này đang định dở trò gì thì đột nhiên:
“Ô, tôi bị làm sao thế này. Quý cô, mời lại đây. Vâng, ngồi xuống đi. Cô muốn uống gì không? Thật ngại quá làm cho quý cô phải tới cái nơi bẩn thỉu này. Tôi xin phép được bồi tội bằng sữa chua và nước ép hoa quả. Toàn là sản phẩm tốt cho sức khỏe, làm đẹp cho da tôi cất công đem từ Hỏa Tinh tới đây đấy.”
Có câu tay hung cũng không đánh mặt cười, Annie thấy Pierre làm ra cái bộ mặt hèn mọn với Thuốc Nổ thì không khỏi khinh bỉ nhưng khi được hắn vỗ mông ngựa thì lòng có khó chịu cũng khó mà phát tác ra được. Thuốc Nổ cũng chẳng muốn dây dưa gì chuyện này, cậu nhanh chóng hỏi Pierre về các kế hoạch di chuyển về sao Hỏa sắp tới.
Vốn con tàu này là một tuyến chìm của mật vụ sao Hỏa để rút những nhân vật và tài nguyên quan trọng về bản địa trong trường hợp khẩn cấp, bởi vậy nên kế hoạch rút lui đã được chuẩn bị khá chi tiết và đầy đủ. Các tuyến tay trong, cách lách hệ thống định vị của Liên Bang, cách giả dạng làm tàu chở hàng hóa của Mẫu Tinh, quỹ đạo để trở về đều đã sẵn sàng.
Thuốc Nổ phục vụ cho người sao Hỏa trên hai trăm năm, tuy thông tin tình báo và kinh nghiệm tác chiến cực kỳ phong phú nhưng thứ nhất là ký ức của cậu hoàn toàn không có đầy đủ, thứ hai là cậu cũng không phải thần thánh toàn năng mà cái gì cũng biết. Bởi vậy, trình bày kế hoạch chính vẫn là Pierre, Thuốc Nổ chỉ nghe và đóng góp thêm một số ý kiến theo hiểu biết của cậu.
Hai người bàn tính xong đâu ra đó thì cũng đã mất gần một tiếng đồng hồ. Thuốc Nổ tranh thủ đuổi Pierre đi chỗ khác rồi nói với Annie:
“Em gửi giúp anh cái này về cho gia tộc anh.”
Nói đoạn Thuốc Nổ lấy ra từ trong kính một file ghi âm lập thể. Cậu móc móc túi quần, từ đó lấy ra một miếng kim loại hình hộp chữ nhật rất dẹt. Cậu dùng móng tay cạy một cạnh của miếng kim loại ra, miếng kim loại mở bung thành hai, ở giữa gắn với nhau bằng một cái bản lề, nhìn kiểu dáng không khác gì một cái vỏ đĩa VCD của thời đại trước.
Thuốc Nổ bỏ file ghi âm lập thể vào rồi đóng nắp miếng kim loại lại, thấy cái đèn LED nhỏ màu xanh trên bề mặt của nó sáng lên thì cậu mới đưa cho Annie.
Thấy Annie hơi do dự, Thuốc Nổ chuyển sang giọng nhấn mạnh:
“Cái này rất quan trọng, em nhất định phải đưa tận tay cho cha anh.”
“Vâng, em đưa xong cho chú rồi sẽ quay lại tìm anh.”
Thuốc Nổ nghe vậy nhưng cũng không có ngăn cản. Cậu gọi Pierre vào, ra hiệu tàu có thể xuất phát. Khi Thuốc Nổ vừa bước xuống cửa ở khoang sau thì bỗng thấy Pierre đang lạch bạch đuổi theo cậu. Cậu nhướng mày, ra chiều không hiểu thì thấy Pierre đang lúng túng xoa xoa hai tay vào nhau, miệng ấp úng:
“Này, cậu có quan hệ gì với Nguyên Soái vậy?”
Thực lòng thì Thuốc Nổ hơi thấy buồn cười vì không ngờ ông chú này cũng có một mặt như vậy. Cậu đáp:
“Anh yên tâm, ông ấy là chỉ huy, tôi là người thực hiện, có vậy thôi.”
“Nói như vậy cũng không sai ngoại trừ việc ông ấy chính là tôi” – Thuốc Nổ thầm nghĩ.
Cái bản quân lệnh kia cũng không phải là giả mà là cậu mượn quyền hạn của ông nội Antonio Wykes, vốn là một phụ tá trung thành của cậu trong Tinh Chiến mà tạo một cái cổng sau ở mạng Alterealm nội bộ của Quân Đội Giải Phóng sao Hỏa. Sau đó, cậu kích hoạt lại quyền hạn Nguyên Soái danh dự của mình trước đây trong vòng nửa giây để cấp phép cho cái quân lệnh thôi.
Thời gian ngắn như vậy, mỗi ngày quân đội lại có hằng hà sa số tác vụ hệ thống khác nhau được đưa ra, nên nếu không có ai dò từng dòng code hoặc cố ý tìm kiếm có chủ đích thì cũng chẳng phát hiện được việc xâm nhập của cậu.
Việc này suy ra tới tận gốc rễ thì có lẽ cậu phải cảm ơn Diệp Quảng Thành bởi đây là một chính sách cũ được ông ta đề ra nhằm lôi kéo và ủng hộ quân đội về phía mình. Theo đó quyền hạn của một sĩ quan trong hệ thống sẽ không bao giờ bị xóa đi trừ khi người đó bị chính thức tước quân tịch. Sau khi chết thì quyền hạn của họ chỉ bị ẩn đi.
Một cái danh hão vô nghĩa nhưng lại rất được lòng của gia đình các liệt sĩ Hỏa Tinh khi đó. Tới thời đại bây giờ thì e rằng chính Diệp Chính Phong cũng không biết được là trong mạng nội bộ quân đội lại có một cái thiết lập như vậy. Sĩ quan thông tin quản lý mạng nội bộ có thể biết nhưng người này chắc chắn không đủ tư lịch để có thể tham gia vào những chuyện như là kiểm soát và phòng ngừa Thuốc Nổ phản bội Hỏa Tinh.
Bởi vậy cũng chẳng vô duyên vô cớ gì anh ta lại đem báo cáo điều đó cho Diệp Chính Phong cả. Cuối cùng lại thành ra có lợi cho Thuốc Nổ. Cậu cũng không quan tâm việc này bị lộ. Dù sao cậu cũng không có ý định dính dáng gì tới sao Hỏa nữa. Pierre thì chỉ làm theo quân lệnh thôi còn Annie thì dù sao ô dù gia tộc của cô vẫn còn đó.
Chưa kể nếu mọi thứ trong dự đoán của cậu thì rất có thể Hỏa Tinh sẽ chả làm gì Annie cả mà thả cô tự do đi lại để cố xác định xem cô có thể tìm ra vị trí của cậu không.
Chỉ thấy Pierre đối diện cậu lúc này đang nói vài câu nhiệt tình:
“Người anh em cậu còn trẻ thế mà đã được giao mấy nhiệm vụ này thì tiền đồ sắp tới cũng xán lạn lắm. Khi nào về Hỏa Tinh rảnh rỗi không có nhiệm vụ cứ đến tìm tôi, tôi dạy cậu uống rượu. Nhìn tôi đi làm nhiệm vụ một mình vậy thôi chứ tôi cũng là chỉ huy trưởng một cái trung đội đấy. Trung đội 4, trực thuộc tiểu đoàn 26, tập đoàn quân Hillsman, quân đổ bộ. Tụi tôi ở quân khu Olympus. Nhớ tới đấy.”
Quân đổ bộ là từ chuyên dùng để gọi các đơn vị lính xâm nhập và chiếm chiến hạm vũ trụ của đối phương trong các cuộc chiến tranh không gian. Thường thì chỉ huy của họ cũng là một người lính trực tiếp tham chiến và chỉ đạo tại chỗ chứ hiếm khi nào lại là phi công như Pierre. Có điều, khi Thuốc Nổ nghe tới quân khu Olympus thì không khỏi nhớ đến hình ảnh núi Olympus Mont bị thổi bay khỏi Quận Đô trong cái video của hai người du hành thời gian cho cậu xem lúc trước.
Tính ra theo thời gian biểu thì sự kiện đó cũng mất tới 65-70 năm nữa mới diễn ra. Theo tuổi của Pierre hiện tại thì tới lúc đó có thể là chưa chết nhưng cũng đã quá tuổi có thể tham gia trực tiếp trên chiến trường rồi.
Thuốc Nổ mỉm cười nhưng cũng không hứa xuông. Rất nhanh sau đó, con tàu cất cánh, lúc này hình dáng của nó mới hiện ra toàn bộ. Trong bốn lớp phân loại tàu lớn của quân đội Liên Bang là Mẫu Hạm, Chiến Hạm, Hộ Vệ Hạm và Vận Tải Hạm thì các tàu vận tải hạm là các tàu duy nhất thường xuyên phải di chuyển qua lại trong bầu khí quyển của các hành tinh.
Bởi vậy đầu của chúng có thiết kế hình khối elip, khoang nhiên liệu chiếm một phần thể tích rất lớn và chạy chủ yếu bằng năng lượng hạt nhân. Thuốc Nổ nhìn con tàu biến thành một điểm nhỏ trong tầm nhìn thì mới trở về. Lúc này cậu di chuyển bằng găng tay và giày đặc biệt nên tốc độ rất nhanh, cậu không trở vào bằng đường cũ nữa mà sử dụng một con đường bí mật khác của Quận Greater Oceania.
Cậu cũng không trở về nhà mà đến thẳng trường đại học, tắm rồi thay luôn bộ đồng phục trường có sẵn ở đó. Cậu chợp mắt một tí tầm bốn mươi lăm phút. Bận rộn cả một đêm, tới lúc cậu nai nịt gọn gàng đứng trong sân trường thì đã sáu giờ sáng.
Có điều, người đầu tiên cậu gặp lại khiến cậu hết sức bất ngờ…
Ở trước sảnh chính của trường đang đứng một người đàn ông và một người phụ nữ, hai người xách một đống bao bì, túi đựng theo không biết bên trong là cái gì. Người đàn ông được mệnh danh là giáo sư danh dự của Liên Bang Phạm Quang đang đưa một cái bản mặt giống như thi rớt cấp ba ra mà nháy mắt với Thuốc Nổ. Ở bên cạnh cậu ta, Pearl Min Lee đứng hai tay chống nạnh, một bên má hơi hơi phồng lên nói:
“Phạm phải tội chết, nháy mắt cái gì. Đứng yên nghiêm túc cho tôi.”
Phạm Quang chỉ đành lẩm bẩm:
“Đồng chí à, sự nghiệp cách mạng vì công cuộc phát triển dân số loài người của cậu e là phải tạm đình chỉ tiến độ ở đây. Có điều đảng cẩu độc thân chúng tôi rất vui lòng được một thành viên tinh anh như cậu gia nhập đấy.”
Chỉ thấy Pearl Min Lee nở một nụ cười quyến rũ, Thuốc Nổ ngẩn ra, phát hiện lượng oxy đầu vào của phổi mình bỗng tụt dốc không phanh, tốc độ quay của Trái Đất bỗng chậm lại một nhịp. Đó không phải là một cảm giác nhục dục muốn chiếm hữu vẻ đẹp của riêng nàng mà là một cảm giác trầm trồ kinh ngạc trước bàn tay đầy nghệ thuật của tạo hóa.
Nên nhớ Thuốc Nổ có ký ức không trọn vẹn của hơn hai trăm năm kinh nghiệm sống, bởi vậy mới nói để làm được điều này thì sức chiến đấu của tiểu Pearlie chắc chắn không phải dạng vừa đâu. Mắt nàng ánh lên tia sáng nguy hiểm:
“Nghe Phạm Quang nói tối qua anh nhắn tin ngủ ở nhà bạn, tụi em cứ tới trường trước đi, không phải chờ anh?”
Thuốc Nổ chưng ra một bộ dáng tự nhiên hết sức có thể, mặt không đỏ, hơi thở không gấp:
“Ừ, đúng thế.”
Pearl Min Lee thầm nghĩ trong bụng đúng thế là đúng cái gì, giải thích đâu, thuyết phục đâu, khoe bằng chứng đâu, sao không có cái gì đúng kịch bản thông thường hết vậy nè. Nàng tiếp tục hỏi, giọng bất giác cao hơn một chút:
“Vậy anh yêu thân mến, anh có thể vui lòng cho con mèo nhỏ của anh biết là lý do gì anh xuất hiện ở đây lúc sáu giờ sáng được không?... Anh cãi nhau với bạn nên vừa sáng sớm đã bị đuổi ra phải tới thẳng trường?... Nhà bạn anh rất gần trường?... Cãi nhau chẳng lẽ là vì hai người có cuộc tình một đêm chóng vánh nhưng anh không đồng ý tiếp tục với cô ta?... Cô ta?... Chẳng lẽ bạn anh là con gái?... Bạn nữ, anh quen biết, lại ở gần trường, không lẽ là Onee-chan?... Trời đất ơi!”
Phạm Quang nghĩ đến khuôn mặt ngây thơ nhưng thân hình đúng chuẩn vòng nào ra vòng đấy của Simizu bên Khoa Thiết Kế thì không khỏi nuốt nước bọt giơ ngón tay cái. Mặt Thuốc Nổ lúc này đã đen như cái đít nồi, cậu mới phải là người kêu trời đất ơi đây này. Đây chắc chắn là loại tranh luận huyền thoại mà kể cả có IQ như cậu cũng chắc chắn không thể thắng nổi, tốt nhất là thẳng thắn thành khẩn:
“Được rồi, anh xin lỗi, hôm qua gia tộc anh có chuyện, anh phải xử lý tới tận sáng, bây giờ mới về tới trường được. Anh không muốn hai người lo lắng.”
“Thật chứ”
“Tất nhiên là thật. Thiên chân vạn xác.”
“Vậy quần áo hôm qua anh mặc đâu?”
“Sao chỉ số thông minh nhảy như điện tâm đồ vậy!” – Thuốc Nổ hét lên trong bụng
Làm sao Thuốc Nổ dám đưa cho Pearl Min Lee xem đống quần áo be bét máu của đám người mà cậu giết hôm qua được chứ. Một cái gì đó kiểu như hôm qua anh nấu ăn làm đổ cà chua chăng. Cậu còn đang suy nghĩ đối sách ứng phó thì Pearl Min Lee đã đưa trán ra áp lên đầu mũi của cậu, đầu nàng nghiêng qua nghiêng lại, mũi hít hít, miệng lẩm bẩm:
“Mùi môi son con gái”
“Mũi em là mũi mèo hay mũi chó vậy!” – bụng Thuốc Nổ lại một lần nữa quặn lên vì tiếng hét thầm.
Chưa kể tới việc Thuốc Nổ đã tắm qua một lần sáng nay, nụ hôn đó với Annie cũng bị ngăn cách bởi lớp màng nước bảo hộ phóng xạ cô ấy mặc lúc đó. Thuốc Nổ cũng không lo lắng gì nhiều mà chỉ thấy hơi buồn cười vì tính tình của cô bạn gái còn khá trẻ con, có điều khi cô bé ghen như thế này lòng cậu cũng không khỏi quặn lại khi nghĩ tới việc cậu định nói sắp tới. Cậu nhìn thẳng vào Pearl Min Lee, mặt đanh lại tỏ vẻ nghiêm túc rồi lên tiếng:
“Pearlie à, anh có chuyện cần phải nói với em.”
Phạm Quang đánh hơi được điểm chẳng lành đã một hai ba ôm lấy đống túi từ tay Pearlie rồi chạy thẳng ra xa.
“Em muốn ăn kem” – Tốc độ nàng nói nhanh như chớp, nhảy thẳng vào họng Thuốc Nổ ngồi.
“Không phải hôm nay em có lớp à?”
“Vanilla, chocolate và dâu tây.”
“Còn là tiết của Giáo Sư Gây Mê khó tính nhất nữa.”
“Topping đậu phộng”
“Nhưng anh có…”
“Em muốn ăn kem”
Vòng lặp này chắc còn ghê gớm hơn cả nghịch lý ông nội. Cuối cùng Thuốc Nổ đành nhượng bộ dẫn cô nàng đi ăn kem, trước khi đi còn không quên nhắn Phạm Quang cáo lỗi với các giáo sư trong dự án TT giùm mình.
Cậu ta tất nhiên nhanh chóng đồng ý. Dù sao thì thực nghiệm của dự án TT đối với vật chất có khối lượng đã thành công rồi, giai đoạn tiếp theo chủ yếu là tiến hành thu thập số liệu và chạy mô hình thôi, có hay không có Thuốc Nổ cố vấn trong giai đoạn này cũng không quá quan trọng nữa. Phạm Quang thậm chí còn muốn tự mình bật ra đa đi theo hóng hớt nhưng cuối cùng thì cậu ta cũng vẫn lý trí mà biết được chuyện nào quan trọng hơn.
Buổi hẹn hò của hai cậu ấm cô chiêu gia thế khủng này cũng không khác mấy so với người bình thường. Trước tiên là đi ăn kem, rồi đi ăn đồ nướng, xem phim, tham gia mấy cái event lễ hội nhỏ ở địa phương, shopping, rồi lại đi ăn. Cuối cùng thì cả hai cùng ngồi lên đu quay ở công viên giải trí. Đây là chỗ đầu tiên mà Thuốc Nổ chủ động đề xuất trong ngày hôm nay rồi kéo Pearlie đi, nàng có cảm giác bị rơi vào tròng.
“Hôm nay em đi chơi vui lắm cơ. Ôi, đặc biệt là tiểu bảo bối trong bộ phim lúc nãy, dễ thương không chịu được luôn. Ước gì nhà em cũng có một đứa như vậy, ngày nào em cũng vẹo má nó, búng búng nó, hôn hôn nó. Nghĩ tới thôi là sướng hết cả người. Mà anh nói xem, nó giống em thì nhất định con trai sẽ cực kỳ đẹp trai, con gái sẽ cực kỳ xinh đẹp đúng không?”
Thuốc Nổ mỉm cười, hơi sắp xếp ngôn từ:
“Pearlie à, chuyện của Alan Hooper anh đã xử lý ổn thỏa cả rồi, đảm bảo sẽ không phiền tới em nữa.”
“Sao đang vui anh lại nhắc tới thằng dở người đó làm gì.”
Thuốc Nổ cũng không để ý nói tiếp:
“Về chuyện của Simizu anh cũng đã nhờ gia tộc can thiệp rồi, đảm bảo bên đó sẽ thuận lợi mà xúc tiến với lão Hohenzollern. Em cũng không cần phải lo lắng cho cô ấy đâu. Dạo này trời bắt đầu chuyển lạnh, ra ngoài nhớ mặc thêm áo ấm. Em hay bị chảy máu kinh nguyệt nhiều nên tập ăn bắp chuối vào, rất có lợi cho việc cải thiện tình trạng này…”
“Thuốc Nổ, anh không có gì muốn hỏi em à? Kiểu như tại sao em lại đi mua đồ với Phạm tội dở hơi vào lúc rạng sáng?”
“Anh tôn trọng tự do cá nhân của em.”
“Thuốc Nổ, trước khi anh nói tiếp, em hỏi anh một câu được không?” – Nàng đã bắt đầu rưng rưng nước mắt
“Em nói đi.”
“Anh không còn yêu em nữa phải không?”
Thuốc Nổ nhẹ lắc đầu. Mặt của nàng bây giờ mới trở lại có chút huyết sắc, giọng nói pha chút vui lên rõ ràng:
“Anh làm em sợ chết khiếp. Vậy hôm nay anh muốn nói với em điều gì?”
“Pearlie à, mình chia tay đi!”
Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook