Thời Gian
-
Chương 5
Nhật ký của Jin
Ngày 17 tháng 9 năm 2008. Thời tiết: tốt.
Kazuya, thời tiết hôm nay tốt lắm, trời không một áng mây, thuần túy một màu xanh biếc, chính là bầu trời mà em thích nhất. Chẳng phải em từng bảo, thời tiết đẹp như vậy, thích hợp nhất là ra công viên chơi bóng chày sao? Anh còn nhớ rất rõ bộ dáng em đứng ở đầu bên kia, cánh tay chậm rãi nâng lên, tới quá đỉnh đầu thì dừng lại, rồi em cong người, dùng hết toàn bộ sức lực ném đi trái banh nhỏ trong tay. Người bạn nhỏ suốt mười năm trời ấy của em cứ thế vút mình giữa không trung, tạo thành cánh cung hoàn mỹ, rồi rơi phịch gọn gàng vào bao tay của anh. Anh đắc ý bật cười ha hả, giơ găng lên cao, lắc lư khoe trái banh mới chụp gọn, tựa như đứa trẻ vừa được cho kẹo. Khi ấy em sẽ đưa tay che đi ánh mặt trời chói rọi, rồi toét miệng cười rộ lên. Làn gió nhẹ luồn vào mái tóc của em, nụ cười rạng rỡ thời khắc ấy trên môi em thật giống như bầu trời lúc này đây, trong trẻo và tươi sáng.
Bọn nhỏ từng được em dạy bóng chày hiện tại đã lớn lắm. Lúc gặp chúng, anh suýt nữa đã nhận không ra. Nhưng lòng đam mê bóng cháy của mấy đứa vẫn rạo rực như ngày xưa ấy. Lúc gặp anh, bọn chúng cứ ríu ra ríu rít nhắc về em, như thể em còn tồn tại trên thế giới này, như thể một buổi chiều đẹp trời nào đó, em sẽ xuất hiện trước mặt bọn chúng, tiếp tục hướng dẫn mấy đứa ném ra những đường banh ngoạn mục. Nghe cả bọn tíu tít, anh chỉ có thể thản nhiên tươi cười với bọn trẻ và gật gù, “Ừ ừ, Kazuya hồi trước quả thật như vậy.”
Kinkin mỗi ngày một béo em ạ. Lần nào nhìn thấy nó, anh đều dùng bao nhiêu loại đồ ăn để dụ dỗ lấy lòng. Bởi thế, bây giờ mỗi lần thấy anh, nó lại hí ha hí hửng như ngày trước với em. Dù rằng anh chưa từng gặp qua chú cún đầu to đáng yêu tên RAN mà em hay nhắc, nhưng anh thật thích cái con mèo mập ú cả ngày thích chui vào lòng em mà làm nũng này. KINKIN, KAME + JIN, cái tên ý vị thâm sâu như thế tựa hồ được số phận sắp đặt từ trước.
Anh dùng hết sức ném đi quả bóng trong tay. Ngẩn ngơ ngước nhìn đường banh cong vòng giữa không trung, lòng anh bất giác buồn bã vô cùng. Vì anh biết, đã không còn ai đứng ở đầu bên kia chụp lấy nó.
Kazuya, em nhất định từng trải qua cảm giác này. Em đã cố gắng lấy hết dũng khí, đem toàn bộ sức lực, không chút ngại ngần mà đánh bật tình cảm của chính mình về phía anh, với hi vọng anh có thể chụp gọn lấy nó. Kỳ thật, anh cảm thấy mình là một người rất may mắn. Bởi vì khi anh yêu em, em cũng yêu anh. Chúng ta cùng say đắm trong tình yêu chớm nở, nắm chặt lấy tay nhau, nguyện không buông rời.
Chẳng lo sợ gì đến hai năm ngắn ngủi, hơn bảy trăm ngày đêm…
Chẳng lo sợ gì đến cuối cùng, chỉ còn một mình anh đứng giữa công viên một buổi trưa chói chang, lẳng lặng nhìn bãi cỏ không em, nước mắt chậm rãi lăn dài…
Nhật ký của Kame
Ngày 3 tháng 10 năm 2006. Thời tiết: tốt.
Sống ở Tokyo gần bốn năm trời, với em, nếu không có anh ở đây, Tokyo vẫn là một chốn thành thị vội vàng, hối hả mà cô đơn. Trời vừa sập tối, hàng lọat những đốm vàng ánh đỏ sáng rực lên, mờ mờ ảo ảo giữa trời đêm đen huyền, bất giác khiến em có chút không thoải mái.
Em thích nhất vào những ngày đẹp trời, em được chơi bóng chày cùng anh, đùa giỡn với Kinkin đáng yêu, đi sưu tập mấy loại vải ca-rô đủ màu sắc, cùng anh đi chợ dưới ánh nắng ban chiều. Dù rằng đã lâu lắm rồi em không cảm nhận được sự yên lặng bình thản như thế.
Jin, trí nhớ của em mỗi ngày một kém, đã không ít lần em không tài nào tìm thấy thứ mình cần. Em rõ ràng nhớ rất kỹ chính tay mình cất chúng ở chỗ nào, nhưng đến khi đi tìm, lại không thu hoạch được gì. Sau đó nhờ anh nhắc nhở, em mới thấy chúng ở những nơi mà chính mình chưa từng nghĩ tới. Đã không ít lần anh nghiêng đầu hỏi em vì cớ gì lại để những vật dụng trong tủ chén lên kệ sách, hay như chỉ một câu nói mà em lại lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, không tài nào nói trọn ý, rồi thi thoảng lại còn quay ra hỏi anh, vừa rồi mới nói chuyện với em sao.
Mỗi lần nhìn đến ánh mắt đầy nghi hoặc của anh, em lại gãi đầu cười trừ, cố gắng tỏ vẻ không có chuyện gì, “Dạo này tập luyện nhiều nên người hơi mệt. Em xin lỗi.” Thế nhưng đến khi anh đã say giấc nồng, em lại lén ngồi dậy, nốc vài viên thuốc an thần. Vì nếu không có nó, lòng em sẽ tựa như đang ngồi trên đống lửa, không tài nào chợp mắt được. Nhưng em không thể nói một lời nào với anh, em không muốn nhìn anh vì em mà lo lắng. Nếu ở bên em mà anh không được hạnh phúc, luôn phải sầu não lo âu, em sẽ thật áy náy với chính mình. Thế nên mỗi lần nuốt một viên thuốc vào bụng, em lại tự nhủ với chính mình, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn.
Mãi đến đêm hôm qua, em mới đành thừa nhận với bản thân, có lẽ vĩnh viễn cả đời này, em không khá hơn được. Em mơ màng nhớ mình đã yên ngủ bên cạnh anh, rồi em mơ thấy một giấc mộng. Trong đó, một mình em bước đi giữa đường phố trống vắng, như thể em không biết đôi chân mình đang đi về đâu. Lạnh, rất lạnh anh ạ. Nó khiến em không khỏi nhung nhớ thân nhiệt ấm áp của anh, thật muốn chạy bổ về nhà, ôm chầm lấy anh.
Rồi em chợt tỉnh. Phát hiện chính mình đang đứng giữa đường phố Tokyo ở buổi tinh mơ, trên người mặc bộ đồ ngủ ca-rô. Một làn gió thản nhiên tản qua, nhưng lòng em lại tê tái vô cùng.
Jin, thì ra đấy không phải một giấc mơ, mà là sự thật. Em quả thực không biết nó phát sinh từ đâu, không biết chính mình làm thế nào lại say ngủ đến mức không tiếng động nào có thể lay tỉnh, không biết vì sao lại như kẻ mộng du đứng giữa con đường hoang vắng, không biết vì cớ gì lại mắc phải căn bệnh oái oăm này.
Bác sĩ nói với em, đây là những triệu chứng trước sau gì cũng xuất hiện, nhưng em không nghĩ nó đến nhanh như vậy. Căn bệnh tích tụ từng ngày trong não em, đến khi tế bào não bị áp chế quá mức thì sẽ dần dà chết đi. Mà em cũng từ từ mất đi nhận thức với những người xung quanh mình, rồi sinh ra các loại ảo giác hay nhầm lẫn, tiếp sau đó là mất đi khả năng ngôn ngữ và tự chủ chính mình. Nếu không có vấn đề nào khác, chỉ chừng vài năm, trí nhớ em sẽ hoàn toàn không còn, lâu thì mười, nhanh thì ba. Không hơn không kém.
Thế nhưng với bệnh tình ngày một chuyển xấu của em, có lẽ ba năm là một sự xa xỉ.
Người mắc bệnh Alzheimer’s không chết vì bệnh tình mỗi ngày một xấu, mà vì sức đề kháng theo năm tháng yếu dần, rồi mắc phải một căn bệnh khác mà chết.
Em bắt đầu sợ hãi những giấc ngủ. Để giữ cho đầu óc thanh tỉnh, em mỗi ngày viết nhật ký, viết thật nhiều, thật nhiều. Chớp mắt chưa đầy một tháng, quyển nhật ký kia đã tràn ngập những chữ và chữ. Bàn tay em không ngơi nghỉ trên tờ giấy trắng, từng câu chữ được viết ra, hình ảnh ngày xưa cứ như một bộ phim được trình chiếu trước mắt em. Em muốn khắc sâu vào tâm khảm những nơi em ở cùng anh, những câu em nói cùng anh, những việc em làm cùng anh.
Jin, cho dù mỗi đêm khuya, em có vô thức rời đi anh, nhưng trước khi trời sáng, em nhất định sẽ trở về với anh, để mỗi lần anh tỉnh giấc, anh có thể nhẹ nhàng nắm lấy tay em.
Ngày 17 tháng 9 năm 2008. Thời tiết: tốt.
Kazuya, thời tiết hôm nay tốt lắm, trời không một áng mây, thuần túy một màu xanh biếc, chính là bầu trời mà em thích nhất. Chẳng phải em từng bảo, thời tiết đẹp như vậy, thích hợp nhất là ra công viên chơi bóng chày sao? Anh còn nhớ rất rõ bộ dáng em đứng ở đầu bên kia, cánh tay chậm rãi nâng lên, tới quá đỉnh đầu thì dừng lại, rồi em cong người, dùng hết toàn bộ sức lực ném đi trái banh nhỏ trong tay. Người bạn nhỏ suốt mười năm trời ấy của em cứ thế vút mình giữa không trung, tạo thành cánh cung hoàn mỹ, rồi rơi phịch gọn gàng vào bao tay của anh. Anh đắc ý bật cười ha hả, giơ găng lên cao, lắc lư khoe trái banh mới chụp gọn, tựa như đứa trẻ vừa được cho kẹo. Khi ấy em sẽ đưa tay che đi ánh mặt trời chói rọi, rồi toét miệng cười rộ lên. Làn gió nhẹ luồn vào mái tóc của em, nụ cười rạng rỡ thời khắc ấy trên môi em thật giống như bầu trời lúc này đây, trong trẻo và tươi sáng.
Bọn nhỏ từng được em dạy bóng chày hiện tại đã lớn lắm. Lúc gặp chúng, anh suýt nữa đã nhận không ra. Nhưng lòng đam mê bóng cháy của mấy đứa vẫn rạo rực như ngày xưa ấy. Lúc gặp anh, bọn chúng cứ ríu ra ríu rít nhắc về em, như thể em còn tồn tại trên thế giới này, như thể một buổi chiều đẹp trời nào đó, em sẽ xuất hiện trước mặt bọn chúng, tiếp tục hướng dẫn mấy đứa ném ra những đường banh ngoạn mục. Nghe cả bọn tíu tít, anh chỉ có thể thản nhiên tươi cười với bọn trẻ và gật gù, “Ừ ừ, Kazuya hồi trước quả thật như vậy.”
Kinkin mỗi ngày một béo em ạ. Lần nào nhìn thấy nó, anh đều dùng bao nhiêu loại đồ ăn để dụ dỗ lấy lòng. Bởi thế, bây giờ mỗi lần thấy anh, nó lại hí ha hí hửng như ngày trước với em. Dù rằng anh chưa từng gặp qua chú cún đầu to đáng yêu tên RAN mà em hay nhắc, nhưng anh thật thích cái con mèo mập ú cả ngày thích chui vào lòng em mà làm nũng này. KINKIN, KAME + JIN, cái tên ý vị thâm sâu như thế tựa hồ được số phận sắp đặt từ trước.
Anh dùng hết sức ném đi quả bóng trong tay. Ngẩn ngơ ngước nhìn đường banh cong vòng giữa không trung, lòng anh bất giác buồn bã vô cùng. Vì anh biết, đã không còn ai đứng ở đầu bên kia chụp lấy nó.
Kazuya, em nhất định từng trải qua cảm giác này. Em đã cố gắng lấy hết dũng khí, đem toàn bộ sức lực, không chút ngại ngần mà đánh bật tình cảm của chính mình về phía anh, với hi vọng anh có thể chụp gọn lấy nó. Kỳ thật, anh cảm thấy mình là một người rất may mắn. Bởi vì khi anh yêu em, em cũng yêu anh. Chúng ta cùng say đắm trong tình yêu chớm nở, nắm chặt lấy tay nhau, nguyện không buông rời.
Chẳng lo sợ gì đến hai năm ngắn ngủi, hơn bảy trăm ngày đêm…
Chẳng lo sợ gì đến cuối cùng, chỉ còn một mình anh đứng giữa công viên một buổi trưa chói chang, lẳng lặng nhìn bãi cỏ không em, nước mắt chậm rãi lăn dài…
Nhật ký của Kame
Ngày 3 tháng 10 năm 2006. Thời tiết: tốt.
Sống ở Tokyo gần bốn năm trời, với em, nếu không có anh ở đây, Tokyo vẫn là một chốn thành thị vội vàng, hối hả mà cô đơn. Trời vừa sập tối, hàng lọat những đốm vàng ánh đỏ sáng rực lên, mờ mờ ảo ảo giữa trời đêm đen huyền, bất giác khiến em có chút không thoải mái.
Em thích nhất vào những ngày đẹp trời, em được chơi bóng chày cùng anh, đùa giỡn với Kinkin đáng yêu, đi sưu tập mấy loại vải ca-rô đủ màu sắc, cùng anh đi chợ dưới ánh nắng ban chiều. Dù rằng đã lâu lắm rồi em không cảm nhận được sự yên lặng bình thản như thế.
Jin, trí nhớ của em mỗi ngày một kém, đã không ít lần em không tài nào tìm thấy thứ mình cần. Em rõ ràng nhớ rất kỹ chính tay mình cất chúng ở chỗ nào, nhưng đến khi đi tìm, lại không thu hoạch được gì. Sau đó nhờ anh nhắc nhở, em mới thấy chúng ở những nơi mà chính mình chưa từng nghĩ tới. Đã không ít lần anh nghiêng đầu hỏi em vì cớ gì lại để những vật dụng trong tủ chén lên kệ sách, hay như chỉ một câu nói mà em lại lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, không tài nào nói trọn ý, rồi thi thoảng lại còn quay ra hỏi anh, vừa rồi mới nói chuyện với em sao.
Mỗi lần nhìn đến ánh mắt đầy nghi hoặc của anh, em lại gãi đầu cười trừ, cố gắng tỏ vẻ không có chuyện gì, “Dạo này tập luyện nhiều nên người hơi mệt. Em xin lỗi.” Thế nhưng đến khi anh đã say giấc nồng, em lại lén ngồi dậy, nốc vài viên thuốc an thần. Vì nếu không có nó, lòng em sẽ tựa như đang ngồi trên đống lửa, không tài nào chợp mắt được. Nhưng em không thể nói một lời nào với anh, em không muốn nhìn anh vì em mà lo lắng. Nếu ở bên em mà anh không được hạnh phúc, luôn phải sầu não lo âu, em sẽ thật áy náy với chính mình. Thế nên mỗi lần nuốt một viên thuốc vào bụng, em lại tự nhủ với chính mình, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn.
Mãi đến đêm hôm qua, em mới đành thừa nhận với bản thân, có lẽ vĩnh viễn cả đời này, em không khá hơn được. Em mơ màng nhớ mình đã yên ngủ bên cạnh anh, rồi em mơ thấy một giấc mộng. Trong đó, một mình em bước đi giữa đường phố trống vắng, như thể em không biết đôi chân mình đang đi về đâu. Lạnh, rất lạnh anh ạ. Nó khiến em không khỏi nhung nhớ thân nhiệt ấm áp của anh, thật muốn chạy bổ về nhà, ôm chầm lấy anh.
Rồi em chợt tỉnh. Phát hiện chính mình đang đứng giữa đường phố Tokyo ở buổi tinh mơ, trên người mặc bộ đồ ngủ ca-rô. Một làn gió thản nhiên tản qua, nhưng lòng em lại tê tái vô cùng.
Jin, thì ra đấy không phải một giấc mơ, mà là sự thật. Em quả thực không biết nó phát sinh từ đâu, không biết chính mình làm thế nào lại say ngủ đến mức không tiếng động nào có thể lay tỉnh, không biết vì sao lại như kẻ mộng du đứng giữa con đường hoang vắng, không biết vì cớ gì lại mắc phải căn bệnh oái oăm này.
Bác sĩ nói với em, đây là những triệu chứng trước sau gì cũng xuất hiện, nhưng em không nghĩ nó đến nhanh như vậy. Căn bệnh tích tụ từng ngày trong não em, đến khi tế bào não bị áp chế quá mức thì sẽ dần dà chết đi. Mà em cũng từ từ mất đi nhận thức với những người xung quanh mình, rồi sinh ra các loại ảo giác hay nhầm lẫn, tiếp sau đó là mất đi khả năng ngôn ngữ và tự chủ chính mình. Nếu không có vấn đề nào khác, chỉ chừng vài năm, trí nhớ em sẽ hoàn toàn không còn, lâu thì mười, nhanh thì ba. Không hơn không kém.
Thế nhưng với bệnh tình ngày một chuyển xấu của em, có lẽ ba năm là một sự xa xỉ.
Người mắc bệnh Alzheimer’s không chết vì bệnh tình mỗi ngày một xấu, mà vì sức đề kháng theo năm tháng yếu dần, rồi mắc phải một căn bệnh khác mà chết.
Em bắt đầu sợ hãi những giấc ngủ. Để giữ cho đầu óc thanh tỉnh, em mỗi ngày viết nhật ký, viết thật nhiều, thật nhiều. Chớp mắt chưa đầy một tháng, quyển nhật ký kia đã tràn ngập những chữ và chữ. Bàn tay em không ngơi nghỉ trên tờ giấy trắng, từng câu chữ được viết ra, hình ảnh ngày xưa cứ như một bộ phim được trình chiếu trước mắt em. Em muốn khắc sâu vào tâm khảm những nơi em ở cùng anh, những câu em nói cùng anh, những việc em làm cùng anh.
Jin, cho dù mỗi đêm khuya, em có vô thức rời đi anh, nhưng trước khi trời sáng, em nhất định sẽ trở về với anh, để mỗi lần anh tỉnh giấc, anh có thể nhẹ nhàng nắm lấy tay em.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook