Thời Gian
-
Chương 30: Only – duy nhất
Hai mươi tuổi, tôi rốt cuộc có chút thời gian rảnh rỗi để bay đến thăm chú Kazuya và chú Jin ở California.
Tôi vẫn luôn lo lắng cho bệnh tình của chú Kazuya, nhưng xem chừng mấy năm nay, mỗi lần bọn tôi nói chuyện điện thoại, giọng điệu chú ấy đều rất vui vẻ.
“Uchi chan, bọn chú nhớ cháu lắm…” Chú Kazuya xịu giọng. Dường như trong trí nhớ chú, tôi mãi mãi là một thằng bé chỉ mới mười tuổi.
Rồi tôi loáng thoáng nghe thấy giọng điệu vô cùng dịu dàng mà trầm thấp của chú Jin:
“Kazu chan, em không muốn khoe với Uchi gần đây mình đã đi đâu à?”
“A, đúng rồi, Uchi chan, chú nói cho cháu biết nha, vừa rồi chú mới đến Tây Ban Nha với Jin. Chỗ đó được lắm… Jin còn đưa chú đến nhà thờ, rồi tặng chú nhẫn nữa.”
“Thế chú thích chiếc nhẫn đó không?”
Âm thanh từ đầu dây bên kia khẽ khựng lại. Dường như chú Jin thôi không nhắc chú ấy phải trả lời thế nào. Một lúc sau, giọng nhỏ nhẹ của chú Kazuya mới lên tiếng, “Ừ, chú thích… thích lắm.”
Dù cách xa hai chú hơn vạn dặm, nhưng tôi vẫn tưởng tượng được hình ảnh lúc bấy giờ. Ở California quanh năm tỏa nắng, chú Kazuya cầm ống nghe điện thoại, gương mặt đỏ lựng vì ngượng ngùng. Chú Jin dịu dàng đưa tay xoa lấy gò má của chú, rồi mỉm cười, đặt một nụ hôn thật ôn nhu lên vầng trán chú.
Tuy không thể hiểu hết được cuộc sống hai người, nhưng tôi nghĩ hành động ấy đã đủ để ám chỉ một lời ba chữ, “anh yêu em.”
Đó là cuộc sống chú Kazuya vẫn luôn khát khao, một cuộc sống bình thản mà hạnh phúc.
xOx
Xuống máy báy, tôi mệt mỏi lấy hành lý của mình, rồi bước ra đại sảnh. Chú Jin và chú Kazuya đã đứng sẵn ở đấy chào đón tôi.
Tôi lập tức hồ hởi đến trước mặt chú Kazuya, dù trong lòng không quá mong chờ chú ấy vẫn còn nhớ mình.
Thế nhưng chú Kazuya lặng nhìn tôi một lúc, rồi miệng nở nụ cười rất ấm áp như ngày nào, hai cánh tay giang rộng, choàng ôm lấy tôi.
“Uchi chan dạo này lớn quá.”
Chú nhận ra tôi.
Đưa tay đáp trả cái ôm của chú, tôi phát hiện dường như chú mập hơn nhiều, không còn dáng vẻ gầy gộc côi cút của ngày trước.
Chú Jin chỉ đứng ở một bên, nhìn hai bọn tôi và mỉm cười thật nhẹ.
Chỗ ở của hai chú sát cạnh bờ biển, phía trước còn là khu vườn ngập tràn bao loài hoa tươi sắc.
Ba người bọn tôi vừa bước xuống xe. Một chú chó to lớn, toàn thân bọc bộ lông màu tối từ bên trong chạy xổng ra ngoài, quấn quít bên chân chú Kazuya, hớn hở liếm láp bàn tay chú.
Chú Kazuya bật cười khanh khách, rồi quay sang tôi để giới thiệu, “Uchi chan, đây là cún yêu nhà bọn chú, tên là…” Chú chợt cau mày, nhưng cũng không hướng nhìn chú Jin để cầu cứu.
“Nó tên Ran, thuộc giống Bẹc-giê.”
Chú Jin nhịp nhàng tiếp lời. Chú Kazuya gật gật đầu, một tay mân mê vuốt ve bộ lông của Ran, tay kia được chú Jin nắm lấy.
Nội thất trong nhà bày biện rất đẹp mắt mà không xa hoa, cũng chẳng chi chit những mảnh giấy dán nhỏ. Dù gì chú Kazuya đã quên mất cách đọc chữ, mà hiện tại, ngày ngày, chú không phải khổ nhọc suy nghĩ phải làm sao để xếp một chiếc khăn hay cái áo nữa. Vì chú Jin vẫn luôn ở cạnh chú, cùng chú làm hết thảy mọi chuyện.
Trong nhà thậm chí không mướn người giúp việc, chỉ thỉnh thoảng có một bác đến quét dọn nhà cửa. Mọi chuyện còn lại đều do chú Jin quán xuyến.
Tôi đến làm khách, chú Jin hì hục nấu nướng trong nhà bếp, còn chú Kazuya được giao cho nhiệm vụ ngồi hóng gió ngoài hiên và trò chuyện cùng tôi.
Ngay hiên nhà là một chiếc bàn tròn, trên đó có bộ xếp hình vẫn còn dang dở.
“Để cháu giúp chú xếp hen?” Tôi liền đưa ra lời đề nghị.
Chú Kazuya chậm rãi lắc đầu, tay cẩn thận bóc một quả quýt, ánh mắt vô cùng chăm chú và đầy quyết tâm.
“Giáng Sinh năm ngoái, chú quên tặng quà cho Jin nên cái đó để tặng Jin.” Chú ngước mắt nhìn tôi, gằn từng tiếng để giải thích.
Đôi ngươi chú vẫn sáng và tròn trĩnh như ngày nào, không chút phong trần bụi bặm, tựa hồ thời gian đã bỏ sót chúng. Bóng dáng chú vẫn vương vấn chút gì đó ương ngạnh với sự bào mòn của năm tháng, thay đổi không là bao.
Mãi lúc lâu sau, một quả quýt được lột vỏ sạch sẽ đưa đến trước mặt. Tôi nhẹ nhàng nhận lấy, rồi nói tiếng cảm ơn. Vừa nghe đến đó, chú Kazuya đã mỉm cười thật vui vẻ, gương mặt không giấu được vẻ đắc ý.
Bỗng nhiên, tiếng kêu của chú Jin từ nhà bếp vang lên. Tôi chưa kịp định thần, chú Kazuya đã hớt hải chạy đi. Đứng ở khung cửa sổ nối thông giữa hiên nhà và phòng bếp, chú vồn vã hỏi, “Jin, Jin, sao thế?”
Khi tôi tiến lại gần chú Kazuya thì thấy chú Jin rướn người qua cửa sổ, miệng cười trừ, “Anh lỡ cắt vào tay thôi, dọa Kazu chan sợ à?”
Không tiếng đáp trả.
Chú Kazuya không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đưa ngón trỏ đang rỉ máu vào miệng, chậm rãi ngậm mút.
Chú Jin lặng người trước hành động ngây ngô ấy. Mãi một lúc, chú Kazuya mới nhả ngón tay ra, mắt chăm chú quan sát vết cắt đã cầm máu phần nào, rồi vội vàng bước vào phòng khách. Cả tôi cùng chú Jin chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, quan sát chú ấy chạy tới chạy lui khắp phòng.
Người đàn ông mảnh khảnh, trên người mặc chiếc áo sơ-mi giản dị, đứng giữa gian phòng trải nắng, thẹn thùng gãi đầu, hỏi chú Jin, “Jin, hộp thuốc ở đâu thế? Em quên anh để nó ở ngăn nào rồi…”
Trước mắt tôi chợt nhạt nhòa, ánh nắng dàn tản, thả mình quanh chú Kazuya. Chú rất đẹp.
Chú Jin bật cười thật nhẹ, “Kazu chan, lại đây với anh.”
Chú Kazuya ngoan ngoãn bước tới bên chú ấy, để mặc chú Jin vòng tay, kéo mình vào lòng.
Đôi mắt chú Jin mang đậm ý cười như phản chiếu ánh mặt trời dịu nhẹ, cánh tay ôm lấy chú Kazuya ôn nhu mà vững chãi.
Suốt ba tuần, tôi ở cùng hai chú, lặng lẽ quan sát cái cuộc sống yên bình mà hạnh phúc ấy. Mỗi sáng sớm, chú Jin đều kiên nhẫn hướng dẫn chú Kazuya đánh răng rửa mặt. Dù rằng đến hôm sau chú ấy lại quên, chú Jin không hề lên tiếng phàn nàn, hết một lần rồi lại một lần, không biết mệt mỏi.
Cứ thế, ngày qua ngày, những hành động đơn giản nhỏ nhặt nhất với người thường đều được chú Jin tỉ mỉ cẩn thận chỉ dạy cho chú Kazuya.
Chú Kazuya rất thích chơi với tôi, đương nhiên chỉ trong những lúc chú Jin vắng nhà. Nếu chú ấy ở nhà, dù làm chuyện gì, chú Kazuya nhất quyết phải đi theo chú ấy, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh và cứng đầu.
Jin, anh đi đâu thế?
Jin, để em giúp anh.
Chú Kazuya đi bộ rất chậm, nhưng mặc kệ chuyện gấp đến đâu, chú Jin vẫn thản nhiên đứng trước chú ấy vài bước, kiên nhẫn chờ đợi, rồi để mặc chú Kazuya níu kéo áo mình như đứa trẻ vòi mẹ.
Đôi lúc, tôi còn thấy chú Jin ngồi phụp xuống sàn nhà, vui vẻ dạy chú Kazuya xếp hình lego. Nếu chú Kazuya ghép sai, chú Jin sẽ búng thật nhẹ vào trán chú ấy, hoặc khe khẽ cò cọ vào lòng bàn tay chú Kazuya. Còn những lần chú Kazuya ghép đúng, chú Jin sẽ để chú lựa chọn, hoặc cho chú Kazuya hôn mình, hoặc hai người cùng đi chợ mua đồ. Thông thường, chú Kazuya sẽ chọn phần thưởng đầu tiên. Nhưng đến khi chú Jin thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài, chú ấy lại giở thói bướng bỉnh mà nhất quyết một mực phải đi theo.
Tôi từng chứng kiến hai chú ấy dạo bước trên phố. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, hai thân thể kề cận sát nhau. Nhìn lướt qua, rất dễ tưởng nhầm hai bóng dáng là một.
Cái gọi là như hình với bóng, chính là như vậy.
Thỉnh thoảng hai người còn kề tai nhau, thì thầm mấy lời không ai khác nghe được. Những lúc như thế, chú Kazuya đều bị chú Jin chọc cười khanh khách.
Ánh mặt trời dịu dàng tỏa mình, âu yếm lấy hai thân ảnh dính chặt không rời, như tách biệt bọn họ với thế giới náo nhiệt xôn xao bên ngoài. Ngã tư đường đông đúc, nhưng khoảnh khắc âý, hai người chỉ sống trong không gian của riêng mình, cùng ánh dương bình yên. Hết thảy đều mặc kệ.
Chú Kazuya vẫn thường xuyên bị mất ngủ. Những tối như thế, chú một mình xuống lầu, ngồi trên chiếc ghế sô-pha ở phòng khách, bật tivi lên, rồi lặng lẽ nhìn màn hình nhiễu sóng mà trầm ngâm, không chút nhúc nhích. Chẳng được bao lâu, chú Jin sẽ từ đâu xuất hiện trước mặt chú, môi nói những lời nhỏ nhẹ, hoặc cười đùa để mua vui cho chú. Có lúc mất cả một đêm, có lúc chỉ vài ba câu. Mãi đến khi đôi mày chú Kazuya không còn nhíu, miệng nhoẻn một nụ cười thật tươi tắn, chú Jin mới khuỵu người, chậm rãi cõng chú ấy lên lầu.
Tôi nằm trong phòng ngủ, tai loáng thoáng nghe tiếng đếm ngây ngô của chú Kazuya, “một, hai, ba, bốn…”
“Jin, em đếm tới đâu rồi…”
Cầu thang có ba mươi ba bậc. Chú Kazuya chưa bao giờ đếm hết. Nhưng lần nào, chú cũng hồ hởi khoe với chú Jin, “Jin, em còn nhớ nha, căn hộ bọn mình ở hồi trước có tám mươi tám bậc thang!”
Ai đó đã từng nói, khi bệnh tật, con người ta chỉ nhớ đến những đớn đau của hiện tại mà quên mất quá khứ hạnh phúc. Có lẽ phải ngược lại. Tôi nghĩ một người khốn khó sẽ càng nhung nhớ quá khứ hơn người bình thường, bởi vì đó là những mảnh hạnh phúc nho nhỏ mà chân thành, sưởi ấm con tim họ.
Nhẫn nhịn không được, tôi bước xuống giường, rón rén tới bên cửa, rồi liếc nhìn góc cầu thang, nơi hai chú ấy đang đứng.
Chú Jin hạ thấp đầu, hôn chú Kazuya thật sâu.
Hai tay chú Kazuya thuần thục đặt lên eo chú Jin, chân hơi kiễng, toàn tâm toàn ý đáp trả nụ hôn của người ấy.
Tôi lặng lẽ khép cửa lại. Đưa lưng dựa tường, tôi dùng tay gạt đi mấy giọt nước mắt tụ đọng nơi khóe tự khi nào.
Tôi chưa từng yêu ai, nhưng tôi tin tưởng nếu trên thế gian này, thật sự có cái gọi là yêu, có lẽ chính là hai con người sống dựa vào nhau, lặng lẽ trao tặng những nụ hôn âu yếm nơi góc cầu thang.
Nếu thật sự có cái gọi là yêu, hai chú ấy đã dạy cho tôi biết thế nào là trân quý thời gian, thế nào là trân yêu hiện tại.
Tôi cũng từng chứng kiến hai chú đem thống khổ nhào nặn thành hạnh phúc. Vì tác dụng phụ của thuốc, chú Kazuya thường xuyên sinh ảo giác, ngơ ngác ôm gối đi khắp nhà, trên mặt còn mang vẻ lo sợ bất an. Những lần như thế, dù đang làm dở chuyện gì, chú Jin đều gạt hết sang một bên. Rồi chú bước tới bên chú Kazuya, nắm tay chú ấy và kéo ngồi xuống. Sau đó, chú Jin sẽ bật dĩa nhạc đồng quê tiếng Anh, để thanh âm mộc mạc ấy tản mát cả gian phòng.
Thậm chí có những lúc chú Kazuya không cho chú Jin ôm mình, chỉ rầu rĩ ngồi ở một góc. Chú Jin lập tức nghĩ cách khác để làm vui lòng chú ấy. Chú lấy mấy lọ thuốc đã uống cạn của chú Kazuya, xé đi nhãn thuốc, rồi đưa cho tôi vẽ mấy biểu hiện gương mặt thật ngộ nghĩnh lên đó. Rồi chú và chú Kazuya chơi xếp lọ, mỗi người xếp một cái, cứ thế chồng lên nhau, đến khi lọ nào của ai rơi xuống, người đó phải diễn tả lại gương mặt được vẽ trên đó.
Tôi ngồi ở ghế sô pha, tay vuốt ve bộ lông của Ran, vừa quan sát hai chú diễn tả đủ loại hình thái ngộ nghĩnh, vừa cười ha hả thật vui vẻ.
Chú Jin không diễn tả được một biểu hiện, liền cười trừ, “Bức này của Uchi khó diễn tả quá!” Rồi ngoan ngoãn ngồi yên chịu hình phạt của chú Kazuya.
Lắc đầu cười khúc khích, chú Kazuya rướn người hôn chụt một cái lên môi chú Jin. Sau đó chú bật cười thật khoái chí.
“Sao em phạt Jin được, Jin đối em tốt nhất mà~” Chú đã cười và nói như thế.
Tôi nhìn chú Jin trầm mặc một lúc, sóng mũi cay cay. Chú vươn tay, ôm chầm lấy chú Kazuya vào lòng.
Cả căn phòng bỗng tĩnh lặng, chỉ tíc tắc tiếng chuyển kim của chiếc đồng hồ treo tường.
Thời gian lững lờ trôi. Hai người bọn họ vẫn thản nhiên tiến từng bước.
Cuộc đời có vui có buồn, có nước mắt, có hạnh phúc, bình yên và giản dị. Không biết hai chú có biết không nhưng tôi thấy rất rõ ở hai chú sự sống hết mình, quý trọng từng phút giây, mỗi một khoảnh khắc là một lần trái tim cho và nhận yêu thương, mối gắn kết giữa hai người ngày càng bền chặt.
Ý nghĩa của sự sống, có người sống chỉ vì sống, có người bỏ cả đời tìm danh hưởng lợi, có người vẫn lần mò một định nghĩa, còn bọn họ sống chỉ để yêu.
Quá khứ, hiện tại, tương lai.
Nước mắt, đau khổ, hạnh phúc.
Dường như nhờ cái gọi là yêu, hết thảy đều trở thành một phần của cuộc sống.
Nếu có thể, tôi cũng muốn được sống một lần như thế. Sống để yêu, không chút đoái hoài đến nguyên cớ hay hậu quả, lặng lẽ cùng nhau vượt qua những đêm đen, đón chào buổi bình minh.
Ngày trở về, chú Jin lái xe chở tôi ra sân bay. Cứ hết lần này đến lần khác, nương nhờ kính chiếu hậu, chú liếc nhìn chú Kazuya đang say ngủ ở băng ghế sau.
Chẳng hiểu vì sao khóe mắt tôi chợt thấy cay cay. Cảnh vật bên ngoài vẫn chỉ âm thầm lướt đi thật nhanh. Tiếng sóng vỗ nơi biển rộng thật đều đặn, xen lẫn giọng nói ôn nhu mà trầm thấp của chú Jin:
“Chú chỉ muốn ở cùng Kazuya, sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng được sống. Chỉ có vậy, bọn chú mới không nuối tiếc điều gì ở cuộc đời này.”
Trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh nơi mình đã từng ghé thăm. Một chỗ yên nghỉ thật thanh tịnh và bình yên.
Biển rộng trải dài, xuân về hoa nở. Bên bờ California lộng gió, những cành cây nhẹ nhàng rung mình, âm thầm một mộ bia thật khiêm tốn, không chút bắt mắt hay ồn ào. Không ảnh chụp, một khắc niệm của ký ức, một tấm bia giản đơn.
— Chúng tôi chỉ là hai con người nhỏ bé giữa thế gian rộng lớn. Thành tựu, danh lợi, vinh quang không đủ để chính mình ngoảnh đầu. Nguyện sánh bước cùng nhau đến tận cùng.
—- Nếu có điều gì khiến chúng tôi vĩ đại, đơn giản chỉ là yêu.
Akanishi Jin 1984. 07. 04 ——–?
Kamenashi Kazuya 1986. 02. 23 ———?
— Thời Gian. Kết Thúc. —
Tôi vẫn luôn lo lắng cho bệnh tình của chú Kazuya, nhưng xem chừng mấy năm nay, mỗi lần bọn tôi nói chuyện điện thoại, giọng điệu chú ấy đều rất vui vẻ.
“Uchi chan, bọn chú nhớ cháu lắm…” Chú Kazuya xịu giọng. Dường như trong trí nhớ chú, tôi mãi mãi là một thằng bé chỉ mới mười tuổi.
Rồi tôi loáng thoáng nghe thấy giọng điệu vô cùng dịu dàng mà trầm thấp của chú Jin:
“Kazu chan, em không muốn khoe với Uchi gần đây mình đã đi đâu à?”
“A, đúng rồi, Uchi chan, chú nói cho cháu biết nha, vừa rồi chú mới đến Tây Ban Nha với Jin. Chỗ đó được lắm… Jin còn đưa chú đến nhà thờ, rồi tặng chú nhẫn nữa.”
“Thế chú thích chiếc nhẫn đó không?”
Âm thanh từ đầu dây bên kia khẽ khựng lại. Dường như chú Jin thôi không nhắc chú ấy phải trả lời thế nào. Một lúc sau, giọng nhỏ nhẹ của chú Kazuya mới lên tiếng, “Ừ, chú thích… thích lắm.”
Dù cách xa hai chú hơn vạn dặm, nhưng tôi vẫn tưởng tượng được hình ảnh lúc bấy giờ. Ở California quanh năm tỏa nắng, chú Kazuya cầm ống nghe điện thoại, gương mặt đỏ lựng vì ngượng ngùng. Chú Jin dịu dàng đưa tay xoa lấy gò má của chú, rồi mỉm cười, đặt một nụ hôn thật ôn nhu lên vầng trán chú.
Tuy không thể hiểu hết được cuộc sống hai người, nhưng tôi nghĩ hành động ấy đã đủ để ám chỉ một lời ba chữ, “anh yêu em.”
Đó là cuộc sống chú Kazuya vẫn luôn khát khao, một cuộc sống bình thản mà hạnh phúc.
xOx
Xuống máy báy, tôi mệt mỏi lấy hành lý của mình, rồi bước ra đại sảnh. Chú Jin và chú Kazuya đã đứng sẵn ở đấy chào đón tôi.
Tôi lập tức hồ hởi đến trước mặt chú Kazuya, dù trong lòng không quá mong chờ chú ấy vẫn còn nhớ mình.
Thế nhưng chú Kazuya lặng nhìn tôi một lúc, rồi miệng nở nụ cười rất ấm áp như ngày nào, hai cánh tay giang rộng, choàng ôm lấy tôi.
“Uchi chan dạo này lớn quá.”
Chú nhận ra tôi.
Đưa tay đáp trả cái ôm của chú, tôi phát hiện dường như chú mập hơn nhiều, không còn dáng vẻ gầy gộc côi cút của ngày trước.
Chú Jin chỉ đứng ở một bên, nhìn hai bọn tôi và mỉm cười thật nhẹ.
Chỗ ở của hai chú sát cạnh bờ biển, phía trước còn là khu vườn ngập tràn bao loài hoa tươi sắc.
Ba người bọn tôi vừa bước xuống xe. Một chú chó to lớn, toàn thân bọc bộ lông màu tối từ bên trong chạy xổng ra ngoài, quấn quít bên chân chú Kazuya, hớn hở liếm láp bàn tay chú.
Chú Kazuya bật cười khanh khách, rồi quay sang tôi để giới thiệu, “Uchi chan, đây là cún yêu nhà bọn chú, tên là…” Chú chợt cau mày, nhưng cũng không hướng nhìn chú Jin để cầu cứu.
“Nó tên Ran, thuộc giống Bẹc-giê.”
Chú Jin nhịp nhàng tiếp lời. Chú Kazuya gật gật đầu, một tay mân mê vuốt ve bộ lông của Ran, tay kia được chú Jin nắm lấy.
Nội thất trong nhà bày biện rất đẹp mắt mà không xa hoa, cũng chẳng chi chit những mảnh giấy dán nhỏ. Dù gì chú Kazuya đã quên mất cách đọc chữ, mà hiện tại, ngày ngày, chú không phải khổ nhọc suy nghĩ phải làm sao để xếp một chiếc khăn hay cái áo nữa. Vì chú Jin vẫn luôn ở cạnh chú, cùng chú làm hết thảy mọi chuyện.
Trong nhà thậm chí không mướn người giúp việc, chỉ thỉnh thoảng có một bác đến quét dọn nhà cửa. Mọi chuyện còn lại đều do chú Jin quán xuyến.
Tôi đến làm khách, chú Jin hì hục nấu nướng trong nhà bếp, còn chú Kazuya được giao cho nhiệm vụ ngồi hóng gió ngoài hiên và trò chuyện cùng tôi.
Ngay hiên nhà là một chiếc bàn tròn, trên đó có bộ xếp hình vẫn còn dang dở.
“Để cháu giúp chú xếp hen?” Tôi liền đưa ra lời đề nghị.
Chú Kazuya chậm rãi lắc đầu, tay cẩn thận bóc một quả quýt, ánh mắt vô cùng chăm chú và đầy quyết tâm.
“Giáng Sinh năm ngoái, chú quên tặng quà cho Jin nên cái đó để tặng Jin.” Chú ngước mắt nhìn tôi, gằn từng tiếng để giải thích.
Đôi ngươi chú vẫn sáng và tròn trĩnh như ngày nào, không chút phong trần bụi bặm, tựa hồ thời gian đã bỏ sót chúng. Bóng dáng chú vẫn vương vấn chút gì đó ương ngạnh với sự bào mòn của năm tháng, thay đổi không là bao.
Mãi lúc lâu sau, một quả quýt được lột vỏ sạch sẽ đưa đến trước mặt. Tôi nhẹ nhàng nhận lấy, rồi nói tiếng cảm ơn. Vừa nghe đến đó, chú Kazuya đã mỉm cười thật vui vẻ, gương mặt không giấu được vẻ đắc ý.
Bỗng nhiên, tiếng kêu của chú Jin từ nhà bếp vang lên. Tôi chưa kịp định thần, chú Kazuya đã hớt hải chạy đi. Đứng ở khung cửa sổ nối thông giữa hiên nhà và phòng bếp, chú vồn vã hỏi, “Jin, Jin, sao thế?”
Khi tôi tiến lại gần chú Kazuya thì thấy chú Jin rướn người qua cửa sổ, miệng cười trừ, “Anh lỡ cắt vào tay thôi, dọa Kazu chan sợ à?”
Không tiếng đáp trả.
Chú Kazuya không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đưa ngón trỏ đang rỉ máu vào miệng, chậm rãi ngậm mút.
Chú Jin lặng người trước hành động ngây ngô ấy. Mãi một lúc, chú Kazuya mới nhả ngón tay ra, mắt chăm chú quan sát vết cắt đã cầm máu phần nào, rồi vội vàng bước vào phòng khách. Cả tôi cùng chú Jin chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, quan sát chú ấy chạy tới chạy lui khắp phòng.
Người đàn ông mảnh khảnh, trên người mặc chiếc áo sơ-mi giản dị, đứng giữa gian phòng trải nắng, thẹn thùng gãi đầu, hỏi chú Jin, “Jin, hộp thuốc ở đâu thế? Em quên anh để nó ở ngăn nào rồi…”
Trước mắt tôi chợt nhạt nhòa, ánh nắng dàn tản, thả mình quanh chú Kazuya. Chú rất đẹp.
Chú Jin bật cười thật nhẹ, “Kazu chan, lại đây với anh.”
Chú Kazuya ngoan ngoãn bước tới bên chú ấy, để mặc chú Jin vòng tay, kéo mình vào lòng.
Đôi mắt chú Jin mang đậm ý cười như phản chiếu ánh mặt trời dịu nhẹ, cánh tay ôm lấy chú Kazuya ôn nhu mà vững chãi.
Suốt ba tuần, tôi ở cùng hai chú, lặng lẽ quan sát cái cuộc sống yên bình mà hạnh phúc ấy. Mỗi sáng sớm, chú Jin đều kiên nhẫn hướng dẫn chú Kazuya đánh răng rửa mặt. Dù rằng đến hôm sau chú ấy lại quên, chú Jin không hề lên tiếng phàn nàn, hết một lần rồi lại một lần, không biết mệt mỏi.
Cứ thế, ngày qua ngày, những hành động đơn giản nhỏ nhặt nhất với người thường đều được chú Jin tỉ mỉ cẩn thận chỉ dạy cho chú Kazuya.
Chú Kazuya rất thích chơi với tôi, đương nhiên chỉ trong những lúc chú Jin vắng nhà. Nếu chú ấy ở nhà, dù làm chuyện gì, chú Kazuya nhất quyết phải đi theo chú ấy, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh và cứng đầu.
Jin, anh đi đâu thế?
Jin, để em giúp anh.
Chú Kazuya đi bộ rất chậm, nhưng mặc kệ chuyện gấp đến đâu, chú Jin vẫn thản nhiên đứng trước chú ấy vài bước, kiên nhẫn chờ đợi, rồi để mặc chú Kazuya níu kéo áo mình như đứa trẻ vòi mẹ.
Đôi lúc, tôi còn thấy chú Jin ngồi phụp xuống sàn nhà, vui vẻ dạy chú Kazuya xếp hình lego. Nếu chú Kazuya ghép sai, chú Jin sẽ búng thật nhẹ vào trán chú ấy, hoặc khe khẽ cò cọ vào lòng bàn tay chú Kazuya. Còn những lần chú Kazuya ghép đúng, chú Jin sẽ để chú lựa chọn, hoặc cho chú Kazuya hôn mình, hoặc hai người cùng đi chợ mua đồ. Thông thường, chú Kazuya sẽ chọn phần thưởng đầu tiên. Nhưng đến khi chú Jin thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài, chú ấy lại giở thói bướng bỉnh mà nhất quyết một mực phải đi theo.
Tôi từng chứng kiến hai chú ấy dạo bước trên phố. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, hai thân thể kề cận sát nhau. Nhìn lướt qua, rất dễ tưởng nhầm hai bóng dáng là một.
Cái gọi là như hình với bóng, chính là như vậy.
Thỉnh thoảng hai người còn kề tai nhau, thì thầm mấy lời không ai khác nghe được. Những lúc như thế, chú Kazuya đều bị chú Jin chọc cười khanh khách.
Ánh mặt trời dịu dàng tỏa mình, âu yếm lấy hai thân ảnh dính chặt không rời, như tách biệt bọn họ với thế giới náo nhiệt xôn xao bên ngoài. Ngã tư đường đông đúc, nhưng khoảnh khắc âý, hai người chỉ sống trong không gian của riêng mình, cùng ánh dương bình yên. Hết thảy đều mặc kệ.
Chú Kazuya vẫn thường xuyên bị mất ngủ. Những tối như thế, chú một mình xuống lầu, ngồi trên chiếc ghế sô-pha ở phòng khách, bật tivi lên, rồi lặng lẽ nhìn màn hình nhiễu sóng mà trầm ngâm, không chút nhúc nhích. Chẳng được bao lâu, chú Jin sẽ từ đâu xuất hiện trước mặt chú, môi nói những lời nhỏ nhẹ, hoặc cười đùa để mua vui cho chú. Có lúc mất cả một đêm, có lúc chỉ vài ba câu. Mãi đến khi đôi mày chú Kazuya không còn nhíu, miệng nhoẻn một nụ cười thật tươi tắn, chú Jin mới khuỵu người, chậm rãi cõng chú ấy lên lầu.
Tôi nằm trong phòng ngủ, tai loáng thoáng nghe tiếng đếm ngây ngô của chú Kazuya, “một, hai, ba, bốn…”
“Jin, em đếm tới đâu rồi…”
Cầu thang có ba mươi ba bậc. Chú Kazuya chưa bao giờ đếm hết. Nhưng lần nào, chú cũng hồ hởi khoe với chú Jin, “Jin, em còn nhớ nha, căn hộ bọn mình ở hồi trước có tám mươi tám bậc thang!”
Ai đó đã từng nói, khi bệnh tật, con người ta chỉ nhớ đến những đớn đau của hiện tại mà quên mất quá khứ hạnh phúc. Có lẽ phải ngược lại. Tôi nghĩ một người khốn khó sẽ càng nhung nhớ quá khứ hơn người bình thường, bởi vì đó là những mảnh hạnh phúc nho nhỏ mà chân thành, sưởi ấm con tim họ.
Nhẫn nhịn không được, tôi bước xuống giường, rón rén tới bên cửa, rồi liếc nhìn góc cầu thang, nơi hai chú ấy đang đứng.
Chú Jin hạ thấp đầu, hôn chú Kazuya thật sâu.
Hai tay chú Kazuya thuần thục đặt lên eo chú Jin, chân hơi kiễng, toàn tâm toàn ý đáp trả nụ hôn của người ấy.
Tôi lặng lẽ khép cửa lại. Đưa lưng dựa tường, tôi dùng tay gạt đi mấy giọt nước mắt tụ đọng nơi khóe tự khi nào.
Tôi chưa từng yêu ai, nhưng tôi tin tưởng nếu trên thế gian này, thật sự có cái gọi là yêu, có lẽ chính là hai con người sống dựa vào nhau, lặng lẽ trao tặng những nụ hôn âu yếm nơi góc cầu thang.
Nếu thật sự có cái gọi là yêu, hai chú ấy đã dạy cho tôi biết thế nào là trân quý thời gian, thế nào là trân yêu hiện tại.
Tôi cũng từng chứng kiến hai chú đem thống khổ nhào nặn thành hạnh phúc. Vì tác dụng phụ của thuốc, chú Kazuya thường xuyên sinh ảo giác, ngơ ngác ôm gối đi khắp nhà, trên mặt còn mang vẻ lo sợ bất an. Những lần như thế, dù đang làm dở chuyện gì, chú Jin đều gạt hết sang một bên. Rồi chú bước tới bên chú Kazuya, nắm tay chú ấy và kéo ngồi xuống. Sau đó, chú Jin sẽ bật dĩa nhạc đồng quê tiếng Anh, để thanh âm mộc mạc ấy tản mát cả gian phòng.
Thậm chí có những lúc chú Kazuya không cho chú Jin ôm mình, chỉ rầu rĩ ngồi ở một góc. Chú Jin lập tức nghĩ cách khác để làm vui lòng chú ấy. Chú lấy mấy lọ thuốc đã uống cạn của chú Kazuya, xé đi nhãn thuốc, rồi đưa cho tôi vẽ mấy biểu hiện gương mặt thật ngộ nghĩnh lên đó. Rồi chú và chú Kazuya chơi xếp lọ, mỗi người xếp một cái, cứ thế chồng lên nhau, đến khi lọ nào của ai rơi xuống, người đó phải diễn tả lại gương mặt được vẽ trên đó.
Tôi ngồi ở ghế sô pha, tay vuốt ve bộ lông của Ran, vừa quan sát hai chú diễn tả đủ loại hình thái ngộ nghĩnh, vừa cười ha hả thật vui vẻ.
Chú Jin không diễn tả được một biểu hiện, liền cười trừ, “Bức này của Uchi khó diễn tả quá!” Rồi ngoan ngoãn ngồi yên chịu hình phạt của chú Kazuya.
Lắc đầu cười khúc khích, chú Kazuya rướn người hôn chụt một cái lên môi chú Jin. Sau đó chú bật cười thật khoái chí.
“Sao em phạt Jin được, Jin đối em tốt nhất mà~” Chú đã cười và nói như thế.
Tôi nhìn chú Jin trầm mặc một lúc, sóng mũi cay cay. Chú vươn tay, ôm chầm lấy chú Kazuya vào lòng.
Cả căn phòng bỗng tĩnh lặng, chỉ tíc tắc tiếng chuyển kim của chiếc đồng hồ treo tường.
Thời gian lững lờ trôi. Hai người bọn họ vẫn thản nhiên tiến từng bước.
Cuộc đời có vui có buồn, có nước mắt, có hạnh phúc, bình yên và giản dị. Không biết hai chú có biết không nhưng tôi thấy rất rõ ở hai chú sự sống hết mình, quý trọng từng phút giây, mỗi một khoảnh khắc là một lần trái tim cho và nhận yêu thương, mối gắn kết giữa hai người ngày càng bền chặt.
Ý nghĩa của sự sống, có người sống chỉ vì sống, có người bỏ cả đời tìm danh hưởng lợi, có người vẫn lần mò một định nghĩa, còn bọn họ sống chỉ để yêu.
Quá khứ, hiện tại, tương lai.
Nước mắt, đau khổ, hạnh phúc.
Dường như nhờ cái gọi là yêu, hết thảy đều trở thành một phần của cuộc sống.
Nếu có thể, tôi cũng muốn được sống một lần như thế. Sống để yêu, không chút đoái hoài đến nguyên cớ hay hậu quả, lặng lẽ cùng nhau vượt qua những đêm đen, đón chào buổi bình minh.
Ngày trở về, chú Jin lái xe chở tôi ra sân bay. Cứ hết lần này đến lần khác, nương nhờ kính chiếu hậu, chú liếc nhìn chú Kazuya đang say ngủ ở băng ghế sau.
Chẳng hiểu vì sao khóe mắt tôi chợt thấy cay cay. Cảnh vật bên ngoài vẫn chỉ âm thầm lướt đi thật nhanh. Tiếng sóng vỗ nơi biển rộng thật đều đặn, xen lẫn giọng nói ôn nhu mà trầm thấp của chú Jin:
“Chú chỉ muốn ở cùng Kazuya, sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng được sống. Chỉ có vậy, bọn chú mới không nuối tiếc điều gì ở cuộc đời này.”
Trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh nơi mình đã từng ghé thăm. Một chỗ yên nghỉ thật thanh tịnh và bình yên.
Biển rộng trải dài, xuân về hoa nở. Bên bờ California lộng gió, những cành cây nhẹ nhàng rung mình, âm thầm một mộ bia thật khiêm tốn, không chút bắt mắt hay ồn ào. Không ảnh chụp, một khắc niệm của ký ức, một tấm bia giản đơn.
— Chúng tôi chỉ là hai con người nhỏ bé giữa thế gian rộng lớn. Thành tựu, danh lợi, vinh quang không đủ để chính mình ngoảnh đầu. Nguyện sánh bước cùng nhau đến tận cùng.
—- Nếu có điều gì khiến chúng tôi vĩ đại, đơn giản chỉ là yêu.
Akanishi Jin 1984. 07. 04 ——–?
Kamenashi Kazuya 1986. 02. 23 ———?
— Thời Gian. Kết Thúc. —
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook