Thời Gian
-
Chương 15
Đều chỉ là ký ức.
Đêm khuya, một mình Kazuya lẳng lặng đứng giữa sân vận động rộng lớn Hanshin Koshien, đảo một vòng tứ phía không bóng người. Dù có tìm kiếm mỏi mắt, cũng không nhìn đến thân ảnh của người ấy, không còn ai đứng nơi khán đài, nhoẻn miệng cười thật rạng rỡ với Kazuya. Không còn nụ cười diệu kỳ tựa muôn vì sao trên trời cao, thoáng chốc có thể xua tan mọi cô đơn giữa sân vận động trống rỗng. Không còn ánh mặt trời mà từng chút, từng chút một sưởi ấm cái thế giới nhỏ bé và côi cút của Kazuya.
Đối diện cùng khán đài không người, Kazuya nở một nụ cười, đất cát của Hanshin Koshien đã nắm trong tay cậu, giấc mơ ngày được tạo hình bởi bàn tay cậu, thế nhưng vẫn có một thứ vụt khỏi tầm tay Kazuya. Đó là quãng thời gian tĩnh lặng cùng yên bình ở bên anh, là niềm tin tưởng dịu hòa mà bọn họ đã dành cho nhau. Nó cứ âm thầm và lặng lẽ lách mình, trôi tụt qua những kẽ tay Kazuya, tựa như cát bụi; dù bản thân có muốn nắm giữ, vẫn chỉ là công cốc.
Nếu Kazuya quên đi, nếu Jin từ nay không hề nhắc tới, có lẽ cũng chẳng người nhung nhớ nó, cái mang tên tình yêu vô vọng.
Nếu nằm xuống ngắm sao, có khi nào những vì ấy sẽ càng đẹp hơn, càng điểm xuyết cho tầng đêm huyền ảo? Nghĩ đến đấy, Kazuya liền nằm xuống, mắt mỏi mòn tìm kiếm bóng dáng các ngôi sao.
Trời không sao. Hết thảy đều bị một mảng mây đen che kín, cả ánh trăng cùng mờ nhạt và mỏng manh, chỉ duy mỗi giọt lệ nơi khóe mắt cậu là rõ ràng.
Kiềm lại, như bao lần trước, vẫn phải kiềm lại. Nuốt ngược nước mắt vào tâm, như từng mũi kim nhọn đâm vào trái tim nhỏ bé, rất đau. Nhưng chỉ là một nỗi đau thầm kín, cùng với mối tình ưu thương. Hết thảy là những gì Kazuya đang trải nghiệm.
Nếu người ấy là một cô gái đáng yêu, phải chăng sự tình sẽ đơn giản hơn rất nhiều? Phải chăng dù đau lòng cũng không dữ dội như lúc này đây? Đáng tiếc, người cậu yêu lại là một chàng trai, một con người thẳng thắn và không giấu diếm. Với con người ấy, mọi cảm xúc đều hiển hiện trên từng nét mặt, dù là yêu hay hận.
Jin không thương cậu. Nhưng cậu yêu Jin.
Loại mâu thuẫn này nào ai có thể giải đáp được? Mối tình đầu trong đời, lời còn chưa nói mà đã trôi đi tựa làn gió lạnh buổi đêm. Kazuya đã tận mắt chứng kiến, Jin và người tên Yamashita đã hôn nhau, trên chính chiếc giường trải ra ca-rô xanh da trời của cậu. Thân thể nhỏ bé của cậu khi ấy đã muốn đông cứng vì lạnh khi chờ đợi Jin bên ngoài, chớp mắt, nó như mất hết toàn bộ khí lực. Chết lặng trong giây lát, đầu óc cậu vang lên liên tiếp những lời thúc giục hối hả, đi đi, đi ngay đi, rồi quên hết mọi chuyện. Quên đi cảnh tượng anh đã cùng người khác hôn môi trên giường của mình, quên đi những ngón tay ấm áp của anh mỗi lần chạm tới gò má cậu, quên đi những gì anh đã làm vì cậu. Chỉ như vậy, trái tim Kazuya mới có thể đập lại lần nữa.
Ký ức, tựa một đoàn tàu không phanh, nối đuôi nhau hiện hữu trước mắt.
Ngã tư đường ồn ào náo nhiệt, trời càng về khuya, các cặp tình nhân cứ thế bước qua mặt cậu. Kazuya ngẩn ngơ nhìn tủ kính, nét mặt không giấu được nỗi mất mác. Nơi trưng bày sợi dây chuyền lúc trước đã là một sợi khác cũng đắt tiền không kém. Sợi kia lúc này đang nằm trong ngực áo Kazuya. Cậu vất vả làm việc ngoài giờ cả một tháng trời, rốt cuộc đã mua được món quà Giáng Sinh cho người ấy, nhưng rồi cậu tự nghĩ… sẽ có chăng cơ hội để tặng nó?
Ánh sáng nhàn nhạt từ phòng khách chiếu vào, nhưng đủ để Kazuya thấy được sợi dây chuyền mới tinh trên cổ Jin.
Giống như đúc.
Có người cật lực làm việc kiếm tiền để mua được nó, có người lại chỉ cần búng tay đã sở hữu được nó.
Đó là sự khác biệt giữa người và người.
Cậu lặng nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu trong tủ kính, miệng muốn mỉm cười, nhưng có lẽ vì trời đông giá rét, cả một cái nhếch mép cũng không làm được, sống mũi chợt cay cay. Cậu cắn môi thật chặt, kiên quyết không để nước mắt chảy xuống.
Cũng giống như hiện tại, ở cầu trường bóng chày Hanshin Koshien, Kazuya nhắm mắt, bướng bỉnh nuốt ngược nước mắt trở về, bên tai bỗng chốc nghe được một tiếng gọi thật lớn như loài ảo giác, “KAZU CHAN!”
Cậu trừng mở hai mắt, rồi ngồi bật dậy, mắt liền nhìn đến khán đài rộng lớn, tìm kiếm một thân ảnh quen thuộc. Là ảo giác hay sự thật?
Thời gian chớp mắt như đảo ngược về rạng sáng ngày 23 tháng 2 năm 2003 khi trước, Jin đứng giữa khán đài không người mà tặng nó một nụ cười. Ngày ấy, Kazuya còn là một thiếu niên chưa biết hương vị tình yêu là gì; chưa biết được một cái chớp mắt, cậu sẽ chìm đắm trong nỗi say mê đối với người thiếu niên đã tặng cậu nụ cười rạng rỡ, Akanishi Jin.
Nước mắt Kazuya còn chưa được gió thổi đi, Jin đã đến trước mặt cậu, dùng hết sức bình sinh mà ôm cậu vào lòng. Lần đầu tiên Jin ôm cậu là khi Kazuya nằm mơ thấy ác mộng; cậu đã nghe được hương vị tự nhiên của biển cả mà lòng bất giác nhẹ nhõm vô cùng. Lúc này đây, khi cậu một lần nữa ngửi đến mùi hương kia, tâm tình đã thay đổi so với ngày trước. Bàn tay Jin lạnh lẽo như của chính cậu, hơi thở Jin phả vào cánh cổ cậu có phần ấm nóng.
“Kazu chan, anh xin lỗi…” Rốt cuộc Jin tình nguyện là người nói lời xin lỗi đầu tiên, không bao giờ… một lần nữa lẳng lặng trầm mặc đứng, đem bao tâm tình chôn chặt vào tâm khảm.
Mấy tiếng trước khi tìm thấy Kazuya.
Jin ngồi trong hậu trường, mắt lặng nhìn những ánh sáng chói lòa trên sân khấu, nhưng cảm giác lại tĩnh lặng tựa chốn không người. Bất giác lời của Pi buổi sáng sớm hôm ấy chợt văng vẳng bên tai hắn, “Mày thương nó à? Jin?”
Jin muốn lắc đầu, nhưng rốt cuộc vẫn làm không được. Lừa mình dối người, tình cảm trong hắn đã thành thực hiển hiện như thế, căn bản không thể chối gạt ai. Cũng giống như không ai có thể ngăn cản sự trưởng thành, không thể quay về những tháng ngày thơ ấu vô tư lự. Jin biết quay đầu là vô ích.
Ngửa đầu nhìn người nhân viên điều chỉnh dàn ánh sáng, những ánh đèn lập lòa dàn lướt thật thản nhiên qua người hắn, rồi biến mất, và lại xuất hiện. Jin bất giác tự hỏi, trong buổi biểu diễn đầu tiên này của mình, người hắn hi vọng ngồi ở dưới, mỉm cười lắng nghe ca khúc mà hắn hát dành riêng cho người đó nhất là ai?
Là người thân, bạn bè, hay một cô gái chợt đến chợt đi nào đó mà cả gương mặt hắn cũng không nhớ?
Trầm tư suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc hắn vẫn không có câu trả lời. Đến khi dàn ánh sánh được chỉnh xong xuôi, một ánh đèn chợt đơn độc chiếu vào chính hắn. Jin nhẹ nhàng mở to mắt, dưới sân khấu tối mờ, giữa hàng ghế khán giả là Kazuya. Em lặng yên nhìn hắn, trên môi nhất nhất một nụ cười, ánh mắt như chờ mong lời ca tiếng hát của hắn. Thế nhưng chớp mắt, người thiếu niên đã biến mất giữa không gian tràn ngập tiếng nhạc.
Giọng nói của đạo diễn âm thanh chợt vang lên từ tai nghe, “Jin, sao không hát? Phải diễn tập rồi mà.”
Hắn sửng sốt suốt mười giây, rồi vội vàng bỏ chiếc micro xuống, lao người xuống sân khấu, nói thật nhanh với người trợ lý của mình, “Ngày mai, ngày mai em nhất định trở về.”
Bỏ lại sau lưng những tiếng kêu ồn ào ầm ĩ của mọi người, hắn chỉ nghe được tiếng đập thình thịch trong lồng ngực mình. Con đường dưới chân bỗng chốc dài hơn, tựa hồ hắn càng chạy, đường lại càng dài. Bao ý nghĩ đều vứt bỏ cả, hiện tại trong đầu chỉ đơn thuần một ý niệm, hắn muốn tìm em.
Ra đến cửa ra vào, hắn gặp Pi. Nhưng đối phương chưa kịp giơ tay giữ hắn lại, Jin đã lách người đi mất. Giờ phút này với hắn, không ai quan trọng bằng người thiếu niên đã lặng lẽ rời hắn mà đi.
Jin muốn nhìn thấy em, muốn dùng hết sức bình sinh mà ôm em vào lòng. Dù em có giãy giụa, có bướng bỉnh ngoảnh mặt đi chỗ khác, hắn vẫn kiên quyết ghì chặt lấy em, thổ lộ hết thảy tâm tình cùng em, rồi sẽ mãi ở cạnh em.
Muốn đối em thật tốt, muốn nhìn đến nụ cười trên môi em dành tặng mình. Đối với người thiếu niên hay khép mình này, hắn muốn yêu chiều, đối xử em thật tốt nhưng lại không biết thổ lộ thế nào bằng lời. Hắn thích em, không phải loại tình bạn giữa hai người bằng hữu, mà cũng không phải tình thân giữa hai người ở chung với nhau.
Mà đó là tình cảm của một người con trai đem lòng yêu mến người con trai khác.
Ngây ngốc ngồi trên xe lửa, lặng nhìn khung cảnh xa lạ bên ngoài cửa sổ, những ngôi nhà cứ hun hút trôi qua trước mặt hắn, ngày một về đêm, trời đông giá rét, tuyết đóng ngoài khung cửa vẫn chưa kịp tan hết, toa xe vắng người, không ai nhận ra người thiếu niên cứ ngồi thấp thỏm, xoa xoa hai bàn tay mình chính là một thần tượng sắp tỏa sáng. Akanishi Jin giờ khắc ấy chỉ có một ước vọng duy nhất, là nhìn thấy người hắn thích. Ngọn đèn mờ nhạt từ lối đi, phản chiếu vào mặt kính tựa như một ánh đèn dầu, soi rọi, sưởi ấm cho cảnh sắc êm đềm bên ngoài, bất giác, Jin nhớ về đợt tuyết đầu mùa đông năm ngoái.
Ngày tuyết đầu mùa, hắn đã gặp Kazuya, một người thiếu niên với dáng vẻ quê mùa, đeo trên vai là chiếc túi vải bạt thật to. Hắn đưa em về nhà mình, rồi nhẹ nhàng tựa làn nước của thời gian, cứ thế mà yêu em.
…
Thời gian như ngừng lại, cả không gian chìm vào tĩnh lặng, chỉ nghe thấy hơi thở và tiếng tim đập liên hồi của hai người. Jin ôm Kazuya thật chặt; lúc này, hắn mới phát hiện thân thể em thật gầy gò và mỏng manh, mái tóc em thật mềm mại, như nâng niu lấy gương mặt hắn, tiếng thở dốc từng hồi, hòa lẫn cùng hương vị của những giọt nước mắt quật cường. Đây là Kazuya, người đã sống cùng hắn suốt một năm, người vẫn luôn ngây ngốc vì hắn mà nấu cơm, giặt giũ, rồi ngồi trên ghế sô-pha đợi hắn về, đến khi mỏi mệt thì ngủ gục, người đã cẩn thận chăm sóc chậu hoa păng-xê bên khung cửa sổ. Có lẽ trên thế giới này có biết bao người thiếu niên giống như em, nhưng với Jin, hắn chỉ cần một mình Kamenashi Kazuya.
Thanh âm Kazuya chợt vang lên, đánh gãy dòng hồi tưởng của hắn. Em nhỏ giọng, “Jin, em thích anh.”
Trước mặt mọi người, em vẫn luôn im lặng và khép mình. Ngay cả khi ở nhà, em cũng vô cùng ít nói. Nhưng khi em thốt nên lời thổ lộ mà có người dù thu hết can đảm cũng không nói được, ngữ điệu em lại vô cùng bình tĩnh, tựa hồ nó đơn giản như một câu “anh về rồi” mà em thường nói.
“Dù anh có thích em hay không, em vẫn thích anh.” Em mỉm cười với hắn, nhưng đôi mắt đã ngấn lệ tự khi nào.
Nhẹ nhàng gạt đi mấy sợi tóc hai bên trán em, Jin cất lên giọng nói ôn nhu và hạnh phúc nhất trong cả cuộc đời mình, “Kazu chan, anh yêu em.”
Không hề né tránh ánh mắt của hắn, ngược lại, em trừng mở đôi ngươi, chăm chú quan sát hắn thật lâu, đến khi xác định được những lời này là thật lòng, là xuất phát từ thâm tâm hắn, hai dòng lệ liền lăn dài trên má em.
“Kazu chan là con trai, đừng động chuyện gì cũng khóc như thế.” Ánh mắt Jin đã đỏ ngầu từ lúc nào; hắn vòng tay, ôm lấy bả vai đang run nhè nhẹ của Kazuya, nước mắt em cứ thế rơi lã chã trên vai áo hắn. Rồi Jin chậm rãi vờn môi bên gờ tai em, và nhẹ nhàng hướng tới đôi môi của Kazuya. Em cũng vòng tay ôm eo hắn, thuận ý để hắn hôn lên tai em, mũi em rồi cuối cùng là môi.
Những kỹ năng hôn của Jin thoáng chốc đều tan chảy. Em ngây ngốc dùng chính cách của chính mình đáp trả lại hắn, cẩn thận từng động tác, dành tặng cho Jin nụ hôn đầu đời sâu sắc đến động lòng người.
Cầu trường Koshien giữa đêm khuya bất giác như sáng ngời bởi muôn nghìn vì sao lấp lánh cùng ánh trăng dịu dàng, âu yếm lấy hai người thiếu niên.
Niềm hạnh phúc tưởng chừng đã đánh mất liền trở về, giữa buổi khuya yên tĩnh không bóng người.
Hai người bọn họ đến một quán mì khuya, cùng chia sẻ một tô mì. Vẫn là Jin ăn sợi mì, Kazuya uống nước mì. Jin âm thầm nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Kazuya, mười ngón đan xuyên, cái nhiệt ấm nhờ đó mà truyền vào nhau, sưởi ấm cơ thể, sưởi luôn cả tấm lòng.
Lợi dụng lúc bác chủ quán quay đi chuẩn bị điểm tâm, Jin thật nhanh ghé vào mặt Kazuya và trộm hôn cậu. Rồi hắn đắc ý nhìn Kazuya ngượng ngùng không thôi khi bác chủ quán trở lại.
“Jin kỳ cục!” Lúc ra khỏi quán mì, Kazuya đỏ mặt, thấp giọng trách, bàn tay đút cả vào túi áo của đội bóng chày.
“Hà hà…” Jin nhoẻn miệng cười toe toét tựa vầng thái dương giữa đêm tối mịt mờ, rồi lúi cúi dúi bàn tay vào túi áo của Kazuya, năm ngón tay tìm đến nửa kia mà đan xen thật chặt.
Kazuya “a” một tiếng, nhưng cũng không phản kháng. Cậu ngoan ngoãn để Jin nắm lấy tay mình.
“Kazu chan, anh cõng em hen?” Jin tiến đến trước mặt Kazuya, hồ hởi đề nghị một lời. Kazuya hơi ngỡ ngàng, nhưng rồi cũng gật đầu chấp thuận.
Trời dần sáng. Jin cõng Kazuya đi qua từng ngã tư xa lạ. Mỗi bước đi như rải trên con đường của sự hạnh phúc. Kazuya lặng lẽ ghé vào tấm lưng không mấy dài rộng của Jin, cảm giác được cái ấm áp và yên bình mà trước nay cậu chưa từng trải nghiệm. Nghe đến hơi thở của Jin, không gian xung quanh cậu bất giác trở nên rực rỡ hơn, tươi sáng, hơn, cả không khí ngày đông cũng hóa ấm áp tựa nàng xuân đang về.
Ngày 23 tháng 1 năm 2004, một tháng trước khi Kazuya chào đón tuổi mười tám của mình.
Chờ đợi hai người bọn họ còn là vô số ngày mai, vô số những ngày nắm tay nhau bước đi trên đường đời.
Ở phía trước không xa, đợi chờ bọn họ là ước mơ và vinh quang, là danh vọng cùng những tràng vỗ tay nhiệt liệt như từng đợt sóng, đưa đẩy họ đến vị trí đỉnh cao của sự nghiệp một đời người.
Đứng ở vị thế ấy mà quan sát thế giới, hai bàn tay của họ vẫn luôn nắm chặt, không ai nguyện buông rời, cũng không ai muốn bỏ mặc giấc mơ của đối phương.
Điều trân quý nhất của hai người là thời gian. Dòng nước ấycứ lặng lẽ thả mình, mang theo hơi thở của biển cả và hương khí của vầng thái dương.
Đêm khuya, một mình Kazuya lẳng lặng đứng giữa sân vận động rộng lớn Hanshin Koshien, đảo một vòng tứ phía không bóng người. Dù có tìm kiếm mỏi mắt, cũng không nhìn đến thân ảnh của người ấy, không còn ai đứng nơi khán đài, nhoẻn miệng cười thật rạng rỡ với Kazuya. Không còn nụ cười diệu kỳ tựa muôn vì sao trên trời cao, thoáng chốc có thể xua tan mọi cô đơn giữa sân vận động trống rỗng. Không còn ánh mặt trời mà từng chút, từng chút một sưởi ấm cái thế giới nhỏ bé và côi cút của Kazuya.
Đối diện cùng khán đài không người, Kazuya nở một nụ cười, đất cát của Hanshin Koshien đã nắm trong tay cậu, giấc mơ ngày được tạo hình bởi bàn tay cậu, thế nhưng vẫn có một thứ vụt khỏi tầm tay Kazuya. Đó là quãng thời gian tĩnh lặng cùng yên bình ở bên anh, là niềm tin tưởng dịu hòa mà bọn họ đã dành cho nhau. Nó cứ âm thầm và lặng lẽ lách mình, trôi tụt qua những kẽ tay Kazuya, tựa như cát bụi; dù bản thân có muốn nắm giữ, vẫn chỉ là công cốc.
Nếu Kazuya quên đi, nếu Jin từ nay không hề nhắc tới, có lẽ cũng chẳng người nhung nhớ nó, cái mang tên tình yêu vô vọng.
Nếu nằm xuống ngắm sao, có khi nào những vì ấy sẽ càng đẹp hơn, càng điểm xuyết cho tầng đêm huyền ảo? Nghĩ đến đấy, Kazuya liền nằm xuống, mắt mỏi mòn tìm kiếm bóng dáng các ngôi sao.
Trời không sao. Hết thảy đều bị một mảng mây đen che kín, cả ánh trăng cùng mờ nhạt và mỏng manh, chỉ duy mỗi giọt lệ nơi khóe mắt cậu là rõ ràng.
Kiềm lại, như bao lần trước, vẫn phải kiềm lại. Nuốt ngược nước mắt vào tâm, như từng mũi kim nhọn đâm vào trái tim nhỏ bé, rất đau. Nhưng chỉ là một nỗi đau thầm kín, cùng với mối tình ưu thương. Hết thảy là những gì Kazuya đang trải nghiệm.
Nếu người ấy là một cô gái đáng yêu, phải chăng sự tình sẽ đơn giản hơn rất nhiều? Phải chăng dù đau lòng cũng không dữ dội như lúc này đây? Đáng tiếc, người cậu yêu lại là một chàng trai, một con người thẳng thắn và không giấu diếm. Với con người ấy, mọi cảm xúc đều hiển hiện trên từng nét mặt, dù là yêu hay hận.
Jin không thương cậu. Nhưng cậu yêu Jin.
Loại mâu thuẫn này nào ai có thể giải đáp được? Mối tình đầu trong đời, lời còn chưa nói mà đã trôi đi tựa làn gió lạnh buổi đêm. Kazuya đã tận mắt chứng kiến, Jin và người tên Yamashita đã hôn nhau, trên chính chiếc giường trải ra ca-rô xanh da trời của cậu. Thân thể nhỏ bé của cậu khi ấy đã muốn đông cứng vì lạnh khi chờ đợi Jin bên ngoài, chớp mắt, nó như mất hết toàn bộ khí lực. Chết lặng trong giây lát, đầu óc cậu vang lên liên tiếp những lời thúc giục hối hả, đi đi, đi ngay đi, rồi quên hết mọi chuyện. Quên đi cảnh tượng anh đã cùng người khác hôn môi trên giường của mình, quên đi những ngón tay ấm áp của anh mỗi lần chạm tới gò má cậu, quên đi những gì anh đã làm vì cậu. Chỉ như vậy, trái tim Kazuya mới có thể đập lại lần nữa.
Ký ức, tựa một đoàn tàu không phanh, nối đuôi nhau hiện hữu trước mắt.
Ngã tư đường ồn ào náo nhiệt, trời càng về khuya, các cặp tình nhân cứ thế bước qua mặt cậu. Kazuya ngẩn ngơ nhìn tủ kính, nét mặt không giấu được nỗi mất mác. Nơi trưng bày sợi dây chuyền lúc trước đã là một sợi khác cũng đắt tiền không kém. Sợi kia lúc này đang nằm trong ngực áo Kazuya. Cậu vất vả làm việc ngoài giờ cả một tháng trời, rốt cuộc đã mua được món quà Giáng Sinh cho người ấy, nhưng rồi cậu tự nghĩ… sẽ có chăng cơ hội để tặng nó?
Ánh sáng nhàn nhạt từ phòng khách chiếu vào, nhưng đủ để Kazuya thấy được sợi dây chuyền mới tinh trên cổ Jin.
Giống như đúc.
Có người cật lực làm việc kiếm tiền để mua được nó, có người lại chỉ cần búng tay đã sở hữu được nó.
Đó là sự khác biệt giữa người và người.
Cậu lặng nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu trong tủ kính, miệng muốn mỉm cười, nhưng có lẽ vì trời đông giá rét, cả một cái nhếch mép cũng không làm được, sống mũi chợt cay cay. Cậu cắn môi thật chặt, kiên quyết không để nước mắt chảy xuống.
Cũng giống như hiện tại, ở cầu trường bóng chày Hanshin Koshien, Kazuya nhắm mắt, bướng bỉnh nuốt ngược nước mắt trở về, bên tai bỗng chốc nghe được một tiếng gọi thật lớn như loài ảo giác, “KAZU CHAN!”
Cậu trừng mở hai mắt, rồi ngồi bật dậy, mắt liền nhìn đến khán đài rộng lớn, tìm kiếm một thân ảnh quen thuộc. Là ảo giác hay sự thật?
Thời gian chớp mắt như đảo ngược về rạng sáng ngày 23 tháng 2 năm 2003 khi trước, Jin đứng giữa khán đài không người mà tặng nó một nụ cười. Ngày ấy, Kazuya còn là một thiếu niên chưa biết hương vị tình yêu là gì; chưa biết được một cái chớp mắt, cậu sẽ chìm đắm trong nỗi say mê đối với người thiếu niên đã tặng cậu nụ cười rạng rỡ, Akanishi Jin.
Nước mắt Kazuya còn chưa được gió thổi đi, Jin đã đến trước mặt cậu, dùng hết sức bình sinh mà ôm cậu vào lòng. Lần đầu tiên Jin ôm cậu là khi Kazuya nằm mơ thấy ác mộng; cậu đã nghe được hương vị tự nhiên của biển cả mà lòng bất giác nhẹ nhõm vô cùng. Lúc này đây, khi cậu một lần nữa ngửi đến mùi hương kia, tâm tình đã thay đổi so với ngày trước. Bàn tay Jin lạnh lẽo như của chính cậu, hơi thở Jin phả vào cánh cổ cậu có phần ấm nóng.
“Kazu chan, anh xin lỗi…” Rốt cuộc Jin tình nguyện là người nói lời xin lỗi đầu tiên, không bao giờ… một lần nữa lẳng lặng trầm mặc đứng, đem bao tâm tình chôn chặt vào tâm khảm.
Mấy tiếng trước khi tìm thấy Kazuya.
Jin ngồi trong hậu trường, mắt lặng nhìn những ánh sáng chói lòa trên sân khấu, nhưng cảm giác lại tĩnh lặng tựa chốn không người. Bất giác lời của Pi buổi sáng sớm hôm ấy chợt văng vẳng bên tai hắn, “Mày thương nó à? Jin?”
Jin muốn lắc đầu, nhưng rốt cuộc vẫn làm không được. Lừa mình dối người, tình cảm trong hắn đã thành thực hiển hiện như thế, căn bản không thể chối gạt ai. Cũng giống như không ai có thể ngăn cản sự trưởng thành, không thể quay về những tháng ngày thơ ấu vô tư lự. Jin biết quay đầu là vô ích.
Ngửa đầu nhìn người nhân viên điều chỉnh dàn ánh sáng, những ánh đèn lập lòa dàn lướt thật thản nhiên qua người hắn, rồi biến mất, và lại xuất hiện. Jin bất giác tự hỏi, trong buổi biểu diễn đầu tiên này của mình, người hắn hi vọng ngồi ở dưới, mỉm cười lắng nghe ca khúc mà hắn hát dành riêng cho người đó nhất là ai?
Là người thân, bạn bè, hay một cô gái chợt đến chợt đi nào đó mà cả gương mặt hắn cũng không nhớ?
Trầm tư suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc hắn vẫn không có câu trả lời. Đến khi dàn ánh sánh được chỉnh xong xuôi, một ánh đèn chợt đơn độc chiếu vào chính hắn. Jin nhẹ nhàng mở to mắt, dưới sân khấu tối mờ, giữa hàng ghế khán giả là Kazuya. Em lặng yên nhìn hắn, trên môi nhất nhất một nụ cười, ánh mắt như chờ mong lời ca tiếng hát của hắn. Thế nhưng chớp mắt, người thiếu niên đã biến mất giữa không gian tràn ngập tiếng nhạc.
Giọng nói của đạo diễn âm thanh chợt vang lên từ tai nghe, “Jin, sao không hát? Phải diễn tập rồi mà.”
Hắn sửng sốt suốt mười giây, rồi vội vàng bỏ chiếc micro xuống, lao người xuống sân khấu, nói thật nhanh với người trợ lý của mình, “Ngày mai, ngày mai em nhất định trở về.”
Bỏ lại sau lưng những tiếng kêu ồn ào ầm ĩ của mọi người, hắn chỉ nghe được tiếng đập thình thịch trong lồng ngực mình. Con đường dưới chân bỗng chốc dài hơn, tựa hồ hắn càng chạy, đường lại càng dài. Bao ý nghĩ đều vứt bỏ cả, hiện tại trong đầu chỉ đơn thuần một ý niệm, hắn muốn tìm em.
Ra đến cửa ra vào, hắn gặp Pi. Nhưng đối phương chưa kịp giơ tay giữ hắn lại, Jin đã lách người đi mất. Giờ phút này với hắn, không ai quan trọng bằng người thiếu niên đã lặng lẽ rời hắn mà đi.
Jin muốn nhìn thấy em, muốn dùng hết sức bình sinh mà ôm em vào lòng. Dù em có giãy giụa, có bướng bỉnh ngoảnh mặt đi chỗ khác, hắn vẫn kiên quyết ghì chặt lấy em, thổ lộ hết thảy tâm tình cùng em, rồi sẽ mãi ở cạnh em.
Muốn đối em thật tốt, muốn nhìn đến nụ cười trên môi em dành tặng mình. Đối với người thiếu niên hay khép mình này, hắn muốn yêu chiều, đối xử em thật tốt nhưng lại không biết thổ lộ thế nào bằng lời. Hắn thích em, không phải loại tình bạn giữa hai người bằng hữu, mà cũng không phải tình thân giữa hai người ở chung với nhau.
Mà đó là tình cảm của một người con trai đem lòng yêu mến người con trai khác.
Ngây ngốc ngồi trên xe lửa, lặng nhìn khung cảnh xa lạ bên ngoài cửa sổ, những ngôi nhà cứ hun hút trôi qua trước mặt hắn, ngày một về đêm, trời đông giá rét, tuyết đóng ngoài khung cửa vẫn chưa kịp tan hết, toa xe vắng người, không ai nhận ra người thiếu niên cứ ngồi thấp thỏm, xoa xoa hai bàn tay mình chính là một thần tượng sắp tỏa sáng. Akanishi Jin giờ khắc ấy chỉ có một ước vọng duy nhất, là nhìn thấy người hắn thích. Ngọn đèn mờ nhạt từ lối đi, phản chiếu vào mặt kính tựa như một ánh đèn dầu, soi rọi, sưởi ấm cho cảnh sắc êm đềm bên ngoài, bất giác, Jin nhớ về đợt tuyết đầu mùa đông năm ngoái.
Ngày tuyết đầu mùa, hắn đã gặp Kazuya, một người thiếu niên với dáng vẻ quê mùa, đeo trên vai là chiếc túi vải bạt thật to. Hắn đưa em về nhà mình, rồi nhẹ nhàng tựa làn nước của thời gian, cứ thế mà yêu em.
…
Thời gian như ngừng lại, cả không gian chìm vào tĩnh lặng, chỉ nghe thấy hơi thở và tiếng tim đập liên hồi của hai người. Jin ôm Kazuya thật chặt; lúc này, hắn mới phát hiện thân thể em thật gầy gò và mỏng manh, mái tóc em thật mềm mại, như nâng niu lấy gương mặt hắn, tiếng thở dốc từng hồi, hòa lẫn cùng hương vị của những giọt nước mắt quật cường. Đây là Kazuya, người đã sống cùng hắn suốt một năm, người vẫn luôn ngây ngốc vì hắn mà nấu cơm, giặt giũ, rồi ngồi trên ghế sô-pha đợi hắn về, đến khi mỏi mệt thì ngủ gục, người đã cẩn thận chăm sóc chậu hoa păng-xê bên khung cửa sổ. Có lẽ trên thế giới này có biết bao người thiếu niên giống như em, nhưng với Jin, hắn chỉ cần một mình Kamenashi Kazuya.
Thanh âm Kazuya chợt vang lên, đánh gãy dòng hồi tưởng của hắn. Em nhỏ giọng, “Jin, em thích anh.”
Trước mặt mọi người, em vẫn luôn im lặng và khép mình. Ngay cả khi ở nhà, em cũng vô cùng ít nói. Nhưng khi em thốt nên lời thổ lộ mà có người dù thu hết can đảm cũng không nói được, ngữ điệu em lại vô cùng bình tĩnh, tựa hồ nó đơn giản như một câu “anh về rồi” mà em thường nói.
“Dù anh có thích em hay không, em vẫn thích anh.” Em mỉm cười với hắn, nhưng đôi mắt đã ngấn lệ tự khi nào.
Nhẹ nhàng gạt đi mấy sợi tóc hai bên trán em, Jin cất lên giọng nói ôn nhu và hạnh phúc nhất trong cả cuộc đời mình, “Kazu chan, anh yêu em.”
Không hề né tránh ánh mắt của hắn, ngược lại, em trừng mở đôi ngươi, chăm chú quan sát hắn thật lâu, đến khi xác định được những lời này là thật lòng, là xuất phát từ thâm tâm hắn, hai dòng lệ liền lăn dài trên má em.
“Kazu chan là con trai, đừng động chuyện gì cũng khóc như thế.” Ánh mắt Jin đã đỏ ngầu từ lúc nào; hắn vòng tay, ôm lấy bả vai đang run nhè nhẹ của Kazuya, nước mắt em cứ thế rơi lã chã trên vai áo hắn. Rồi Jin chậm rãi vờn môi bên gờ tai em, và nhẹ nhàng hướng tới đôi môi của Kazuya. Em cũng vòng tay ôm eo hắn, thuận ý để hắn hôn lên tai em, mũi em rồi cuối cùng là môi.
Những kỹ năng hôn của Jin thoáng chốc đều tan chảy. Em ngây ngốc dùng chính cách của chính mình đáp trả lại hắn, cẩn thận từng động tác, dành tặng cho Jin nụ hôn đầu đời sâu sắc đến động lòng người.
Cầu trường Koshien giữa đêm khuya bất giác như sáng ngời bởi muôn nghìn vì sao lấp lánh cùng ánh trăng dịu dàng, âu yếm lấy hai người thiếu niên.
Niềm hạnh phúc tưởng chừng đã đánh mất liền trở về, giữa buổi khuya yên tĩnh không bóng người.
Hai người bọn họ đến một quán mì khuya, cùng chia sẻ một tô mì. Vẫn là Jin ăn sợi mì, Kazuya uống nước mì. Jin âm thầm nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Kazuya, mười ngón đan xuyên, cái nhiệt ấm nhờ đó mà truyền vào nhau, sưởi ấm cơ thể, sưởi luôn cả tấm lòng.
Lợi dụng lúc bác chủ quán quay đi chuẩn bị điểm tâm, Jin thật nhanh ghé vào mặt Kazuya và trộm hôn cậu. Rồi hắn đắc ý nhìn Kazuya ngượng ngùng không thôi khi bác chủ quán trở lại.
“Jin kỳ cục!” Lúc ra khỏi quán mì, Kazuya đỏ mặt, thấp giọng trách, bàn tay đút cả vào túi áo của đội bóng chày.
“Hà hà…” Jin nhoẻn miệng cười toe toét tựa vầng thái dương giữa đêm tối mịt mờ, rồi lúi cúi dúi bàn tay vào túi áo của Kazuya, năm ngón tay tìm đến nửa kia mà đan xen thật chặt.
Kazuya “a” một tiếng, nhưng cũng không phản kháng. Cậu ngoan ngoãn để Jin nắm lấy tay mình.
“Kazu chan, anh cõng em hen?” Jin tiến đến trước mặt Kazuya, hồ hởi đề nghị một lời. Kazuya hơi ngỡ ngàng, nhưng rồi cũng gật đầu chấp thuận.
Trời dần sáng. Jin cõng Kazuya đi qua từng ngã tư xa lạ. Mỗi bước đi như rải trên con đường của sự hạnh phúc. Kazuya lặng lẽ ghé vào tấm lưng không mấy dài rộng của Jin, cảm giác được cái ấm áp và yên bình mà trước nay cậu chưa từng trải nghiệm. Nghe đến hơi thở của Jin, không gian xung quanh cậu bất giác trở nên rực rỡ hơn, tươi sáng, hơn, cả không khí ngày đông cũng hóa ấm áp tựa nàng xuân đang về.
Ngày 23 tháng 1 năm 2004, một tháng trước khi Kazuya chào đón tuổi mười tám của mình.
Chờ đợi hai người bọn họ còn là vô số ngày mai, vô số những ngày nắm tay nhau bước đi trên đường đời.
Ở phía trước không xa, đợi chờ bọn họ là ước mơ và vinh quang, là danh vọng cùng những tràng vỗ tay nhiệt liệt như từng đợt sóng, đưa đẩy họ đến vị trí đỉnh cao của sự nghiệp một đời người.
Đứng ở vị thế ấy mà quan sát thế giới, hai bàn tay của họ vẫn luôn nắm chặt, không ai nguyện buông rời, cũng không ai muốn bỏ mặc giấc mơ của đối phương.
Điều trân quý nhất của hai người là thời gian. Dòng nước ấycứ lặng lẽ thả mình, mang theo hơi thở của biển cả và hương khí của vầng thái dương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook